Sở Hà gọi cho An Nại vài cuộc nhưng đúng như dự đoán điện thoại của cô vẫn luôn trong trạng thái không có người bắt máy.
Anh không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thẳng cho Cảnh Thâm hỏi chuyện, mới biết An Nại đã xin nghỉ buổi chiều về trước rồi.
Anh vừa muốn đi tìm An Nại, lại vừa vội vàng giải quyết chuyện của Lâm Dao Dao.
Sở Hà kìm nén cơn lửa giận trong bụng kết nối cuộc gọi nội bộ cho người quản lý của Lâm Dao Dao là Vu Mi, trong thời gian chờ Vu Mi lên anh không nhịn được mà ném vỡ một cái chén.
Lúc Vu Mi nhận được điện thoại là khi cô đang thu dọn cục diện rối rắm do Lâm Dao Dao gây ra, ngày hôm qua đám fans cuồng của Lâm Dao Dao đồng loạt tấn công một Tiểu Hoa Đán [1], vào cả Weibo cá nhân của người đó mắng chửi lung tung, còn dương dương tự đắc phơi bày toàn bộ diễn biến cuộc chiến trên weibo……
[1] Tiểu Hoa Đán : nghệ sĩ nổi tiếng.
Vừa kết thúc cuộc họp hàng tuần đã bị Boss lớn gọi lên, suy nghĩ đầu tiên của Vu Mi là vì chuyện đám fans của Lâm Dao Dao vừa gây rắc rối, kỳ thật cô biết đám fans của Lâm Dao Dao được đà gây chuyện như vậy cũng là vì Lâm Dao Dao tự châm ngòi thổi gió.
Trước khi lên gặp sếp cô đăng nhập Weibo kiểm tra tình hình, vừa đọc được qua status cô liền hoảng sợ, lần này đám điên đó còn ngang nhiên công kích bạn gái nhỏ nhà đại Boss!
Trong số các nghệ sĩ dưới quyền quản lý của Vu Mi, Lâm Dao Dao được xem như là người đang nổi nhất hiện nay, là Tiểu Hoa Đán đứng hàng thứ nhất thứ nhì trong nhóm diễn viên đang lên bấy giờ, các buổi fan meeting và họp báo liên tục được tổ chức. Thần Dập vốn là công ty giải trí dương thịnh âm suy, nên tài nguyên hỗ trợ các cô cũng vô cùng tốt, chỉ cần Lâm Dao Dao chịu đi theo đúng con đường theo kế hoạch cô đã đặt ra, tiền đồ ắt hẳn sẽ sáng lạn rực rỡ. Nhưng cô ta không chịu, từ lần Lâm Dao Dao tự chủ trương mọi việc hôm ở sân bay, Vu Mi đã nhận ra Thái tử gia không hề thích Lâm Dao Dao, cô còn vì chuyện đó mà đặc biệt nhắc nhở Lâm Dao Dao vài lần, phải chuyên tâm cho sự nghiệp không nên tạo scandal, đặc biệt là không thể chọc vào một số người. Nhưng Lâm Dao Dao vẫn không ngoan ngoãn nghe lời cô, cứ được vài ngày lại bắt đầu gây chuyện.
Vu Mi cũng đã lớn tuổi, nhưng lại chỉ dám đứng ngoài cửa văn phòng Sở Hà một lúc lâu rồi mới gõ cửa phòng.
“Sở tổng……” Vu Mi hít sâu một hơi, thấp thỏm gõ cửa bước vào, vừa đẩy cửa ra liền nhìn một đống thủy tinh hỗn độn rơi vãi trên sàn nhà.
Sở Hà đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô trầm giọng nói:“Hợp đồng ký với Lâm Dao Dao bao nhiêu năm?”
“Hợp đồng với Lâm Dao Dao là toàn thời gian, kỳ hạn là tám năm.” Vu Mi hoàn toàn không nghĩ Sở Hà sẽ hỏi chuyện này, vừa thành thật trả lời vừa nghĩ lần này cô phải giải vây giúp Lâm Dao Dao sao đây, dù con bé không hiểu chuyện thế nào nhưng cũng là nghệ sĩ dưới quyền mình, Vu Mi chột dạ nói:“Sở tổng, Dao Dao còn trẻ, cô ấy……”
“Dừng toàn bộ hoạt động sắp tới của cô ta cho tôi,” Sở Hà trực tiếp cắt ngang lời biện hộ của cô, giọng nói anh thật lạnh lùng,“ Tổn thất bao nhiêu cứ tới tìm tôi.”
“Ý ngài là muốn……” Vu Mi bỗng hoảng sợ, dù cô đã nghĩ tới kết quả xấu nhất nhưng cũng không ngờ tệ đến mức này, giọng nói của cô cũng có chút run rẩy,“Ngài định phong sát [2] cô ấy sao?”
“Đúng.”
[2] Phong sát : như kiểu cô lập chặn mọi hoạt động trong ngành giải trí.
Vu Mi vẫn có ý muốn vãn hồi mọi chuyện nên mở miệng nói:“Tối nay có một buổi quay rất quan trọng, chúng ta đã lên lịch từ trước rồi …… Nếu đắc tội với đạo diễn chương trình này, e rằng cũng không tốt cho những nghệ sĩ khác của công ty chúng ta……”
Cô còn chưa nói dứt lời, Sở Hà đã chau mày quay người lại nhìn cô:“Vậy tạm thời đổi sang Lê Mặc cho tôi.”
Vu Mi còn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy vẻ mặt không kiên nhẫn nổi nữa của Sở Hà thì đành chán nản mà ra ngoài.
***
Lâm Dao Dao đang trong phòng trang điểm, tối nay cô còn phải tham gia một chương trình talk show, vừa đúng lúc cô ngồi xe lăn tới đó sẽ lấy được sự đồng cảm của đám fans.
Tay nghề của thợ trang điểm rất khá nên dễ dàng tạo ra vẻ đáng thương cho cô, Lâm Dao Dao hạ mắt hết sức chăm chú nhìn trang cá nhân Weibo trên màn hình. Đúng như cô ta nghĩ, cô chỉ cần hơi châm ngòi thổi gió một chút, nhóm fans đã bắt đầu quay sang tấn công An Nại . Lâm Dao Dao vẫn luôn chú ý đến cuộc khẩu chiến trên Weibo từ trưa đến giờ.
Tuy rằng chuyện năm đó đã bị cao trung Tây Đại lấp liếm đi ít nhiều, nên những người biết chuyện cũng không nhiều lắm. Cô ta đành phải liên tục để ý diễn biến, vừa thấy mọi người quan tâm đến chuyện tuổi tác liền lập tức nhảy vào gợi ý một chút, cô sợ đám fan trong thời gian ngắn không đánh bại được An Nại, nên đặc biệt mở một tài khoản lấy danh nghĩa là fan ruột của mình, nói thẳng cho đám fan của mình điều tra thông tin và tư liệu của An Nại qua Weibo cá nhân của cô.
Chỉ trong một buổi trưa, thỉnh thoảng cô nhỏ một ít dầu, cuối cùng đã châm lên một ngọn lửa lớn.
Chuyện năm đó của An Nại, cô là người biết rõ nhất.
Sau đó, mấy học sinh cũ của cao trung Tây đại cũng hùa theo đăng mấy status coi như trêu đùa mà thổi gió thêm cho câu chuyện, tất cả đều được đám fans điên cuồng like liên tục trở thành chủ đề hot nhất trên Weibo hôm đó.
Lâm Dao Dao click vào Weibo cá nhân của Thách Anh Làm Gì Đấy, An Nại dùng tài khoản Ngươi Làm Khó Dễ Được Ta này tham gia giới kịch truyền thanh ba năm nay, nên cũng tích lũy được một số lượng người theo dõi nhất định, vì lo lắng có kẻ sẽ tập kích ngược lại mình, cô còn cố ý đăng thêm một status ở tài khoản phụ của mình :
Năm đó hình như An Nại còn định nhảy lầu tự tử, vì thế ban giám hiệu Cao Trung Tây Đại mới phải che dấu chuyện cô ta mang thai, nếu như cô ta không mang thai thì cần gì phải chột dạ muốn đi nhảy lầu chứ ?!
Status này vừa được đăng lên, bỗng có người mở tung cửa phòng hóa trang, Lâm Dao Dao vừa ngước mắt lên liền thấy là chị quản lý của mình nên cười tủm tỉm chào đón:“Chị Vu……”
Sắc mặt Vu Mi cực xấu, cô ra hiệu bảo thợ trang điểm ra ngoài trước, còn khóa trái bên trong cửa phòng hóa trang.
“Chị Vu, có chuyện gì sao, chờ em ghi hình phỏng vấn chút đã……” Lâm Dao Dao khó hiểu nhìn Vu Mi, sắc mặt Vu Mi tái mét, cắt ngang lời cô ta,“Không cần chuẩn bị gì nữa, sau này cô cũng không cần ghi hình nữa !”
“Hả?” Lâm Dao Dao kinh ngạc đứng bật dậy,“Sao lại vậy?”
Cô đã từng nghĩ chuyện fans mình công kích An Nại sẽ chọc giận Sở Hà, nhưng thế nào Sở Hà cũng sẽ không dám ngừng mọi hoạt động của cô, dù sao bây giờ cô cũng là quả trứng vàng của Thần Dập……
Vu Mi xanh mặt không trả lời.
Nhìn phản ứng của Vu Mi, thì có vẻ lần này Sở Hà đã làm thật, không hề giống như lần trước là chỉ tạm hoãn hoạt động của cô mà thôi. Lâm Dao Dao bỗng sốt ruột, hợp đồng cô ký với Thần Dập là tám năm, năm nay cô hai mươi ba tuổi, tám năm tới sẽ là quãng thời gian hoàng kim của một nữ nghệ sĩ.
Nếu Thần Dập muốn cô lập cô, tám năm sau này của cô thật sự sẽ không còn gì nữa!
Từ lúc nổi tiếng tới nay cô đã nhận được không ít lời mời tham gia phỏng vấn, nhưng đại đa số tiền nhận được từ những chương trình đó đều được cô dùng để mua lễ phục đi trên thảm đỏ, bây giờ cô vốn không thể đền nổi số tiền vi phạm hợp đồng với Thần Dập.
Tay Lâm Dao Dao run rẩy cầm điện thoại nhanh chóng truy cập Weibo nhập mật khẩu, sau khi nhập xong mật khẩu đột nhiên một khung thông báo hiển thị sai mật khẩu, cô nghĩ mình run tay nên gõ sai, đè nén nỗi bất an trong lòng lại nhập mật khẩu thêm một lần nữa, nhưng vẫn có thông báo lỗi mật khẩu.
Chẳng lẽ tài khoản của cô bị hack rồi?
Trong lòng Lâm Dao Dao sợ hãi, mau chóng chọn quên mật khẩu để gửi lại về Email, lúc đăng nhập Email lại vẫn bị báo lỗi sai mật khẩu.
Mật khẩu Weibo và Email của cô Vu Mi đều biết, hai mắt Lâm Dao Dao đỏ hồng nhìn về phía Vu Mi:“Chị Vu, Weibo của em……”
Vu Mi nhìn cô ta một cái rồi xoay người ra khỏi phòng trang điểm, Lâm Dao Dao cũng nên được dạy dỗ một lần cho nhớ đời .
Cô ra ngoài muốn gọi cho Sở Dập một cuộc, dù có thế nào Sở Dập cũng sẽ không để Sở Hà làm chuyện hồ đồ như vậy. Cô gọi vài lần, Sở Dập cũng không nhận máy. Vu Mi có chút hoảng, Sở Dập chỉ có một người con trai duy nhất là Sở Hà, nếu ông ta cũng chống lưng ủng hộ con trai, thì sự nghiệp đời này của Lâm Dao Dao coi như kết thúc.
Buổi tối, trên Weibo nhóm fans cuồng của Lâm Dao Dao lliên tục chia sẻ thành quả cuộc chiến của ngày hôm nay, tất cả đều bùng nổ.
Từ lúc Lâm Dao Dao bị thương tới nay cơ bản chưa từng xuất hiện trên truyền hình, fans của cô biết được đêm nay nữ thần của mình có một show truyền hình thì như điên lên muốn mua được vé sớm để vào gặp nữ thần, những người không mua được vé cũng sớm kéo nhau xếp hàng bên ngoài giơ biển chờ Lâm Dao Dao.
Cuối cùng, nghe những fan trước đó đã vào trường quay nói, show diễn lần này bỗng thay đổi khách mời, là một ca sĩ của Thần Dập, là Lê Mặc người luôn không thích tham gia show truyền hình nhất.
Các fans đợi đến khi kết thúc show truyền hình, với mong muốn Lâm Dao Dao sẽ lộ diện, nhưng cho đến tận đêm khuya cũng chưa thấy cô giải thích gì về chuyện tối nay trên Weibo cá nhân.
Cả đám fans thất vọng kéo nhau đi về lên Weibo nhóm fans kháng nghị, khiến cho các fans của nhóm khác đều cảm thấy phẫn nộ, bọn họ cũng không chú ý đến An Nại nữa, tới tấp xâu xé vào chuyện đêm nay, dồn dập tấn công Weibo của công ty Thần Dập và Lê Mặc.
Lâm Dao Dao gấp đến độ giống như kiến đang bò trên chảo nóng, nhìn fan của mình liên tục nhảy xuống hố tìm đường ૮ɦếƭ, nhưng cô ta lại không có cách nào đăng nhập được vào tài khoản của mình để lên tiếng ngăn cản. Vì thế liền dùng tài khoản phụ can ngăn mọi người đừng cãi nhau dưới khu bình luận, xin mọi người bình tĩnh lại, vậy mà bị chính fans của mình gọi là antifan.
Nhóm fans cuồng vì cô mà khiêu chiến ngày càng nhiều người nổi tiếng khác, chửi nhau trên weibo cũng càng ngày càng hưng phấn. Trước kia cô vẫn đắc ý fans nhà mình có kỹ năng đặc biệt dồn ép người khác, bây giờ rốt cục cô ta cũng lãnh đủ rồi.
Khi Lâm Dao Dao vất vả lấy lại được mật khẩu đăng nhập weibo, trang cá nhân của cô đã bị fans của Lê Mặc công kích rất thê thảm.
***
Hơn bảy giờ tối, An Nại đang ở phòng bếp tất bật một hồi lâu để làm món tôm viên rán Đoàn Đoàn muốn ăn.
Hôm nay cô đặc biệt không muốn gặp mặt Sở Hà, mấy chuyện trên weibo nhất định Sở Hà cũng đã đọc được. Cô không biết anh sẽ có phản ứng gì mà cô cũng không muốn biết nữa.
Quãng đường gian nan nhất của cuộc đời ấy, cô đã phải bước đi một mình.
Không cần biết anh sẽ thờ ơ như ngày xưa hay sẽ cảm thấy đau lòng, dù sao An Nại cũng không muốn quan tâm nữa .
Buổi chiều An Nại xin nghỉ rồi về nhà lấy chìa khóa sau đó liền đưa Đoàn Đoàn sang nhà bên này.
Căn phòng này là năm ngoái bác cô đưa lại cho cô, lúc đó ông cũng đã sửa xong xuôi hết rồi, bảo cô lúc nào cũng có thể dọn vào ở được. Lúc ấy An Nại không chối từ, nếu nhà họ An cảm thấy đã để cô chịu khổ, muốn bù đắp cho cô, vậy cô cứ thoải mái mà đón nhận, cũng không nên để ông nội cảm thấy phiền muộn.
Thật ra lúc ba An Nại vừa qua đời, bác cô đã muốn đưa cô về nhà cũ của nhà họ An, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, ông nội vừa nhìn thấy cô liền tức giận đến mức lên cơn đau tim, vừa ho khan lại nôn ra máu, nghe nói là ông cụ vừa nghĩ đến cậu con trai vừa mất liền vô cùng đau lòng, mỗi lần cô tới nhà họ An, tất cả mọi người sẽ vội vội vàng vàng chạy đi lấy thuốc cho ông cụ, trấn an ông cụ, rồi gọi bác sĩ riêng của gia đình tới.
Chỉ có mình cô đứng ở một góc đằng xa xa, giống như kẻ đầu sỏ gây tội.
Sợ kích động ông nội, hơn nữa mẹ cô là Từ Tư Khởi cứ mãi yêu cầu, cuối cùng nhà họ An cũng không kiên trì muốn đưa cô về nuôi nữa.
Vài năm nay, ông cụ cũng đã già đi, không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ tới cô đứa cháu gái bị quên lãng mười mấy năm được nuôi ở nhà người khác này.
An Nại ngừng suy nghĩ, gắp từng viên tôm rán vàng rượm vào trong đĩa mang ra ngoài, Đoàn Đoàn một tay cầm thìa một tay cầm dĩa đang nằm áp mặt xuống bàn đợi ăn đã lâu.
Vừa ngửi thấy mùi bơ thơm lừng, Đoàn Đoàn lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn đĩa tôm viên rán trên tay cô thì sáng bừng như đóa hoa hướng dương nở rộ rực rỡ dưới ánh mắt trời. An Nại nhìn mặt cu cậu chỉ muốn cười, cô gắp một viên tôm đưa đến miệng Đoàn Đoàn, bé con há mồm nuốt trọn một viên, hai má phồng lên nhai rất khó khăn, nhưng vẫn bật ngón tay cái béo mũm mĩm ra hiệu ngon tuyệt cho cô.
“Ngon không con?” An Nại hỏi bé con.
Đoàn Đoàn kéo dài giọng như lúc trả lời các cô giáo ở nhà trẻ:“Ngon – lắm — ạ”
“Ma Ma” Đoàn Đoàn ăn một viên tôm, rồi nằm nhoài người xuống bàn xiên một viên đưa đến miệng An Nại, chờ An Nại ăn xong mới nhỏ giọng hỏi cô:“Khi nào…mình về nhà…Ma Ma?”
Cậu lại nhớ Ba Ba rồi.
An Nại ho nhẹ một tiếng, vươn người qua hôn chụt một cái lên má phúng phính của Đoàn Đoàn, ngọt ngào dụ bé con:“Hôm nay chúng ta…không về nhà nữa nhé?”
Đoàn Đoàn lập tức đỏ mặt bẽn lẽn đáp: “Dạ.”