Chưa đến năm giờ chiều An Nại đã về nhà, bởi vì ban sáng cô đã đồng ý với Cố Ly tối nay sẽ thu âm đoạn tám chữ với Cầm Sắt Hòa Minh, nên cô không đi mua đồ ăn tối mà về thẳng nhà luôn. Sau khi ra khỏi thang máy, An Nại bước rón rén áp tai vào cửa nhà đối diện nghe thử động tĩnh, trong nhà rất im lặng, xem ra Sở Hà và Đoàn Đoàn vẫn chưa về nhà.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau khi khóa trái cửa thư phòng, An Nại ngồi trước bàn làm việc nhanh chóng đăng nhập tài khoản click kênh 419419, Hồ Ly Ăn Gà và Cầm Sắt Hòa Minh đều đang ở chế độ online trong phòng chat kín.
Cô xin gia nhập phòng chat kín, Cầm Sắt Hòa Minh nhanh chóng tặng hoa hồng cho cô: Bảo bối, chờ em lâu quá cơ.
Biết hắn gọi cô như vậy là vì trong kịch bản nam chủ vẫn thường gọi nữ chủ là bảo bối, nhưng An Nại vẫn có chút ngượng ngùng, vì đây là lần đầu tiên cô và Cầm Sắt Hòa Minh diễn chung.
Thách Ngươi Làm Gì Đấy: 凸 [ = Like]
Cầm Sắt Hòa Minh: Bảo bối, em dễ thương quá đi.
Hồ Ly Ăn Gà: Hòa Minh đừng nói vớ vẩn nữa, em gái, phải cố gắng đấy nhé! Lời kịch chế cũng bổ sung đầy đủ rồi, nhìn khung chat đi ~
An Nại hắng cổ họng vài lần lấy giọng, nhìn mấy chữ trên khung chat chung của nhóm, mặt cô lại nóng lên. Cô xoa xoa mặt, hít sâu một hơi, bên kia Cầm Sắt Hòa Minh đã thở dốc liên tục mà đọc câu thoại đầu tiên
— Bảo bối, em có muốn không? Nào, nói em muốn đi, anh sẽ cho em……
Giọng nói của Cầm Sắt Hòa Minh vừa dịu dàng lại trong trẻo, hắn nói rất bé che giấu niềm hưng phấn ẩn chứa trong lòng.
An Nại há miệng thở ra một hơi, trong đầu chợt nhớ đến mấy bộ truyện tranh trưa nay Hồ Ly Ăn Gà gửi qua cho cô xem “Tiểu yêu tinh của anh, em muốn lắm rồi phải không” “Hắn gầm nhẹ một tiếng, rồi …… đắm chìm trong thân thể cô……”, bỗng chốc cô chợt cười vang một tiếng.
Hồ Ly Ăn Gà: ┻━┻[ノ=д=]ノ┻━┻
An Nại cố nhịn cười, ra vẻ mặt than nghiêm túc, sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, cô lạnh lùng mở miệng đọc:
— Ừm, không cần đâu.
Cầm Sắt Hòa Minh: Phụt, bảo bối à anh có cảm giác giây tiếp theo em sẽ đánh ૮ɦếƭ anh mất.
Thách Ngươi Làm Gì Đấy: ……
Cô làm cách nào cũng không tìm được cảm giác nhập tâm vào nhân vật, cuối cùng Cố Ly đành để Cầm Sắt Hòa Minh chờ một lát, sau đó thì nói chuyện phiếm riêng với cô một lúc để lấy lại tinh thần, đồng thời cũng cho cô chút thời gian thả lỏng, Hồ Ly Ăn Gà hàn huyên với cô rất lâu, cuối cùng hỏi cô một chuyện —
Hồ Ly Ăn Gà: Em gái, thật ra chị rất muốn hỏi em, vì sao em muốn tham gia vào giới kịch truyền thanh này. Nói thế nào nhỉ, từ trước đến giờ em chưa từng chủ động chọn kịch bản cho mình, đội phân cho em Ⱡồ₦g tiếng nhân vật nào em cũng không từ chối, đám antifan vào nói xấu em trong topic đội trên Tinh Hồng forum em cũng không để ý. Hơn nữa với tính cách của em nhất định sẽ không tùy tiện ra vẻ gần gũi hay cãi nhau với bất cứ ai trong đội kịch, có thể nói tính cách của em không hợp với giới kịch truyền thanh này. Nhưng một khi em nhận được kịch bản từ đội kịch thì sẽ luôn là người giao bài sớm nhất, mấy năm nay luôn rất chăm chỉ.
An Nại hơi ngạc nhiên ngẫm nghĩ.
Tại sao cô lại tham gia giới kịch truyền thanh này nhỉ?……
Thật ra có rất ít người biết, trước đây cô có tật nói lắp, không phải là kiểu nếu căng thẳng khẩn trương mới nói lắp, mà là kiểu cứ mở miệng nói câu nào thì sẽ nói lắp câu đó.
Ban đầu khi mới lên tiểu học, cô vừa mở miệng nói chuyện, bạn học xung quanh sẽ chế nhạo cô, lâu dần, bạn bè trong lớp đều thích trêu chọc cô, họ gọi cô là Nhỏ nói lắp.
Sau khi phát hiện ra chuyện cô bị bạn bè trêu chọc, Sở Hà còn đánh cho lũ con trai lớp cô một trận no đòn, còn để cô tự ra tay trả thù cả đám.
Nhưng không có tác dụng, mọi người vẫn trêu cô là Nhỏ nói lắp.
Sau đó Sở Hà nói cô thật xấu hổ, rồi anh tìm mấy quyển sách giáo khoa bảo cô ngày nào cũng phải đọc một bài văn cho anh nghe, anh còn nói với cô“Anh không tin em có thể nói lắp cả đời được.”
Đến hôm nay, An Nại vẫn còn nhớ những ngày đó, cứ bốn rưỡi mỗi chiều khi trời vẫn còn nắng, cô đứng trên ban công cũ nát đọc bài, còn Sở Hà thì dựa người vào lan can đứng nghe cô đọc, mãi cho đến sau này khi cô có thể đọc một bài văn thật lưu loát không vấp chỗ nào, có thể nói một câu thật hoàn chỉnh không lắp bắp chỗ nào nữa thì mới thôi……
Chắc hẳn, đây nguyên nhân cô tham gia giới kịch truyền thanh.
Mỗi lần cô đọc bất cứ thứ gì, bất luận là tiểu thuyết hay là kịch bản, đều sẽ khiến cô nhớ lại quãng thời gian đó. Cô thích ánh nắng vàng rực rỡ ngày đó, thích bầu trời đầy chim bồ câu trắng của ngày đó, thích sự kiên trì đọc sách mỗi ngày đó của mình, và thích cả Sở Hà người đã giúp cô hoàn thiện bản thân mình.
An Nại lấy lại tinh thần, đáp lại Hồ Ly Ăn Gà một icon nắm tay biểu hiện sự cố gắng.
Vật vã cả mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thu âm xong, mắt thấy trời đã muộn, ngay cả An Nại cũng thấy sốt ruột, cuối cùng cô đành mạnh tay cấu đùi mình một cái –“Á…… Không được…… Đau quá……”
Cảm giác đau này là đau thật, bởi vì đau nên giọng nói cũng hơi run, kèm theo giọng mũi rất nặng, ngay cả chính cô sau khi nghe giọng của mình cũng cảm thấy xấu hổ, An Nại không cần nhìn gương, cũng biết bây giờ mặt mình đỏ đến mức nào.
Cầm Sắt Hòa Minh: ……
Hồ Ly Ăn Gà: ┻━┻ [ノ=д=]ノ┻━┻ Hòa Minh!
Cầm Sắt Hòa Minh: …… Xin lỗi, tôi vừa chảy máu mũi, bảo bối em thở gấp quyến rũ quá. Không được, anh còn chưa nhập tâm vào nhân vật, em làm lại lần nữa đi, lần này anh tuyệt đối sẽ không ngơ như vậy nữa.
An Nại muốn lật bàn, cô lại cấu đùi mình phát nữa……
“Á…… Không được…… Đau quá……”
Sở Hà chưa từng nghe giọng An Nại thế này bao giờ, giọng nói vừa mang theo sự quyến rũ, còn thêm tiếng run rẩy nho nhỏ. Vì khu chung cư đã quá cũ nên lực cách âm không tốt, tuy hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng anh còn có thể nghe được tiếng sụt sịt mũi rất nhẹ của cô. Anh đứng bên ngoài cửa dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ An Nại lúc này, khóe mắt hơi đỏ hai má hây hây hồng, trên lông mi dài cong cong của cô có lẽ còn vương cả nước mắt. Thật là cmn muốn chọc cho cô khóc luôn……
Sở Hà đứng ngoài cửa thư phòng, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đang dồn lên não, anh hung hăng cấu một cái vào tay mình, dường như góp nhặt hết lý trí vốn có mới kìm nén được cơn xúc động đang dâng trào, vài phút sau anh quay lại nhìn Đoàn Đoàn đang nằm nhoài người trên thảm nghịch lỗ tai gấu của mình mà nói:“Vào phòng ngủ.”
“Hở?” Đoàn Đoàn kinh ngạc nhìn anh một cái, đang nằm lăn lộn trên thảm còn chưa kịp phản ứng, đã bị Sở Hà một tay nhấc dậy đưa vào giường ngủ.
Sau khi đóng chặt cửa phòng ngủ, Sở Hà đi đến trước cửa thư phòng, hít sâu một hơi rồi vươn tay gõ cửa, bên trong giọng An Nại vẫn chưa ngừng. Trong chớp mắt đó anh không nhịn nổi nữa, toàn bộ lý trí kìm nén nãy giờ cũng vứt bỏ sạch sẽ, anh điên tiết đạp một cái đá văng cửa thư phòng……
“Rầm”
An Nại nghe được tiếng đạp cửa phòng quá mạnh nên bỏ tai nghe ra, cô bất ngờ nhìn về phía cửa phòng, liền thấy Sở Hà đang đứng đó mặt tối đen, sắc mặt Sở Hà rất kinh dị, toàn thân phóng hỏa y như sư tử hà đông, không chừng giây tiếp theo anh có thể lao tới xé xác cô ra cũng nên.
An Nại lập tức bỗng cảm thấy ngượng ngùng, cô có cảm giác trong bầu không khí của thư phòng đâu đâu cũng nực mùi thuốc súng, nhìn vẻ mặt và thái độ này của anh, lại nhớ tới nãy giờ cô đang thu âm…… Aaaa, anh nghe thấy rồi! Mặt An Nại nóng bừng lên, cả người như sắp bùng nổ, cô hoảng loạn muốn gập màn hình laptop xuống, luống cuống tay chân thế nào mà cô không cả gập được màn hình ngược lại còn lỡ tay rút nhầm ổ cắm tai nghe, nhất thời cô đã thả tiếng thở dốc của Cầm Sắt Hòa Minh bay khắp thư phòng.
— Bảo bối, em đau chỗ nào, chỗ này…… hay…… chỗ này?
“Em đang làm gì?” Sở Hà bước về phía cô, hai tay đặt lên cạnh mép bàn nơi cô đang ngồi, dễ dàng nhốt chặt cô trong vòng tay mình, anh cúi người áp sát mặt mình lại gần mặt cô.
An Nại cố gắng ngửa người về sau, vươn tay sờ soạng lập tức rút ổ cắm máy tính, rút xong mới nhớ đây là laptop nên cô liền xoay người dùng sức nhấn nút power butter cưỡng chễ tắt máy, tiếng ՐêՈ Րỉ cuối cùng cũng dừng lại, cả thư phòng đắm chìm trong sự im lặng quái dị.
“…… Ⱡồ₦g tiếng kịch truyền thanh.” An Nại từ hoảng loạn đã chuyển dần sang xấu hổ khi bị người khác phát hiện, còn Sở Hà vẫn đang tức giận…… nhưng cô vẫn không hiểu. An Nại nhìn ánh mắt tràn ngập sự độc chiếm kia của anh, thử thăm dò:“Nếu không anh nghĩ là gì?”
“……” Sở Hà ngẩn người, sau khi đá văng cửa phòng phát hiện trong thư phòng chỉ có mình An Nại thì anh đã biết mình số đen rồi, trong lòng anh vừa có chút áy náy, nhưng giọng nam ՐêՈ Րỉ kia lại khơi dậy sự tức giận trong anh lần nữa, anh cúi người tiến tới dồn ép An Nại:“Ai cho em Ⱡồ₦g tiếng kịch bản kiểu này?”
Cả người An Nại cũng sắp ngã hết lên mặt bàn rồi, phần eo đã mềm oặt thế này khiến cô có cảm giác giây tiếp theo cả người cô sẽ cong luôn mất, cô nhận ra Sở Hà đang tức giận, nên ngoan ngoãn trả lời anh:“Hồ Ly Ăn Gà…”
“……” Sở Hà cắt ngang lời cô, giọng nói cực nhanh:“Không đúng!”
“Đứng lên đi, eo tôi sắp gãy rồi!” An Nại đưa tay dùng sức đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ Sở Hà, nhưng anh không hề có ý lùi lại mà chỉ nhìn cô cố chấp nói lại lần nữa:“Không đúng!”
Sự chiếm hữu và Dụς ∀ọηg khống chế của đàn ông thật đáng sợ, An Nại biết lần này nếu cô không nói thật thì Sở Hà sẽ không nhượng bộ. Bắp đùi thon dài rất nặng của anh đang đè lên chân cô, nửa người trên của cô cũng sắp dính xuống mặt bàn rồi, cả người cũng sắp cong thành một góc vuông chín mươi độ.
An Nại tuyệt đối không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Sở Hà, cô nhìn ánh mắt cố chấp kia của anh mà nói:“Vì tôi thích.”
Bầu không khí trong thư phòng nhất thời như đóng băng, trong căn phòng im lặng, tiếng thở dốc của Sở Hà vang lên bên tai cô, rất nhỏ rất nhẹ nhưng cũng rất rõ ràng.
“Bại hoại!” Tiểu Đoàn Đoàn đang bị nhốt trong phòng ngủ đột nhiên xuất hiện trước cửa thư phòng. Cậu vừa nhìn thấy ba ba đang đè trên người mẹ, thì cả người như một nóng pháo nhỏ chỉ một chút nữa sẽ bùng nổ, bé con lập tức hung hăng chạy tới đánh Sở Hà, đầu vẫn đang đội mũ nhung tai gốc ra sức đẩy đẩy sau lưng anh, vừa đẩy vừa đánh miệng lại không ngừng la hét:“Đáng ghét! Ba ba xấu tính!”
“Rắc”
Đang bị Sở Hà chèn ép, lại bị Đoàn Đoàn hung hăng đẩy một cái, An Nại cảm thấy rõ ràng cô nghe thấy vùng thắt lưng của mình vừa bị trẹo phát ra tiếng răng rắc của xương rất nhỏ……
***
Đêm đó, An Nại cứng đờ người nằm trên tấm phản, bởi vì trên internet có nói nếu vùng thắt lưng bị trẹo thì phải nằm thẳng người trên tấm phản cứng, nhà cô không có tấm phản cứng nào, Sở Hà liền kéo tấm đệm trên giường cô xuống. An Nại nằm trên tấm phản rất khó chịu, cô càng thấm thía nhận định mỗi lần chạm mặt Sở Hà thì nhất định cô sẽ gặp chuyện tai bay vạ gió nào đó.
Khi cô đang nghĩ như vậy, Tiểu Đoàn Đoàn đã mang một chiếc khăn lạnh mau chóng chạy vào, bé con cong ௱ôЛƓ nhoài người hai chân còn cọ vào nhau để dép rơi ra rồi mới bò lên giường cô, cậu vụng về đặt chiếc khăn lạnh lên vùng eo của cô, rồi tiến người lại gần vùng eo thổi phù phù mấy cái, An Nại vốn rất sợ buồn, hơi thở bé con lại nóng hầm hầm phảng phất quanh eo cô, An Nại cười đến thiếu chút nữa lộn nhào một cái trên giường……
“Sở Đoàn Đoàn!” Chờ Sở Hà đi vào bế Đoàn Đoàn đang nằm thổi thắt lưng cô hăng say lên thì An Nại cũng đã nhịn buồn cười chảy cả nước mắt rồi..
Sở Hà vươn tay giúp cô lau một chút nước mắt trên khóe mắt, rồi đắp chiếc khăn lạnh lên vùng thắt lưng của cô. Trước giờ An Nại chưa từng bị trẹo lưng, lần này bị trẹo lưng mới phát hiện thật sự cảm giác này quả là khó chịu. Sở Hà ngồi bên cạnh giường nghịch ipad, Đoàn Đoàn ngồi im được một lúc lại chạy vòng sang mép giường bên kia cong ௱ôЛƓ trèo lên giường, bò đến bên cạnh cô hôn cô một cái, An Nại cũng hôn lại bé con một cái.
Sở Hà đang ngồi bên cạnh đột nhiên vươn cánh tay dài kéo Đoàn Đoàn rời khỏi giường, anh mở miệng nói với cô:“Hai tay ôm đầu lăn người qua lại vài lần.”
“……” An Nại chớp mắt mấy cái, cô cũng muốn như vậy lắm chứ:“Đau lắm!”
Sở Hà chỉ chỉ câu trả lời cho chủ đề “Trẹo lưng thì phải làm gì” trên baike cho cô đọc,“Thôi đi, nếu em không muốn lăn anh sẽ xoa giúp em.” Anh nói xong thì đè đầu gối lên giường rồi vươn mấy móng vuốt xấu xa về phía An Nại.
“……” An Nại thấy Sở Hà sắp sửa sẽ xoa lưng cho cô liền né khỏi tay anh:“Đừng, tôi lăn! Tôi lăn bây giờ đây!”
Sở Hà thu tay về:“……”
Giữa con người với nhau mà chẳng thể có chút niềm tin cơ bản nào!
An Nại kiên quyết nằm lì trên giường lăn qua lăn lại, đêm đó Sở Hà đưa Đoàn Đoàn sang ngủ ở phòng ngủ cho khách bên cạnh.
Chờ hai người vừa ra ngoài, An Nại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô duỗi thẳng tay vận động xương khớp vài cái, nhưng cô chỉ được thoải mái một lúc Sở Hà đã quay lại. Anh đứng bên cạnh giường kiên trì muốn xoa chỗ đau cho cô. An Nại không thể từ chối anh, đành phải nằm úp người trên giường, để anh xoa vùng eo dỗ cô ngủ.
Lần này Sở Hà không lừa cô, anh thật sự muốn xoa eo cho cô, Anh xoa eo khiến An Nại cảm thấy rất thoải mái, trong lúc cô mê man sắp vào giấc, bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh vang lên bên tai cô:
“Bảo bối, em đau chỗ nào, chỗ này…… hay là chỗ này?”