Khu Tây Thượng Hải, biệt thự Vọng Bình.
Đây là một biệt thự ba tầng theo phong cách phương Đông. Mỗi tuần, nơi đây lại đón một cặp đôi tới thưởng thức thế giới chỉ có hai người. Lần này là Lưu Hoa và vợ anh, Thanh Thủy.
Tối thứ Bảy, tại phòng “Lương duyên” của khách sạn “Kết nối Thượng Hải”, Lưu Hoa và Thanh Thủy đã tổ chức hôn lễ. Sau khi hôn lễ, cặp vợ chồng mới cưới cùng bạn bè thân thiết được một chiếc xe chuyên dụng đưa tới biệt thự Vọng Bình để động phòng – một tiết mục thường thấy trong hôn lễ truyền thống. Sau mười giờ tối, bạn bè đều đã ra về, chỉ còn lại hai người họ.
Họ đi từ căn phòng ngủ trên lầu tới phòng khách. Mặc dù căn biệt thự không phải là của họ, cũng rất khó để có được căn biệt thự sang trọng như thế này, nhưng họ hoàn toàn thoải mái khi ngắm nghía cách bài trí tỉ mỉ ở nơi đây. Căn phòng này nếu không có người thì dù bài trí thế nào cũng chỉ là một căn phòng, nhưng có người rồi nó sẽ trở thành nhà, mặc dù Lưu Hoa và Thanh Thủy chỉ làm khách ở đây một đêm.
Thiết kế trong biệt thự Vọng Bình không giống những ngôi nhà khác. Vì nó được chuẩn bị cho các cặp vợ chồng mới cưới nên thiết kế và nội thất đều chú trọng tới hoa văn và nội hàm. Giữa phòng khách là cầu thang dẫn lên tầng hai. Bên cạnh cầu thang đặt một chiếc piano màu trắng, trên cây đàn đặt một món đồ điêu khắc bằng giấy rất độc đáo. Những đóa hoa bách hợp trắng muốt, những món đồ nhỏ đủ màu sắc dịu dàng hài hòa với màu sắc của cây đàn. Bên cạnh chiếc đàn là một tấm thảm theo phong cách Bohemia mềm mại. Đối diện với cây đàn là một bộ xa lông quý tộc mang phong cách Châu u, trông giống một chiếc thuyền nhỏ. Bên cạnh xa lông là đàn hát, có thể lựa chọn bài hát mình yêu thích để tặng cho người bạn đời. Trên tường treo khoảng chục bức tranh, bức lớn nhất là tác phẩm của Van Eyck từ thế kỉ XV có tên Chân dung hôn lễ. Bức tranh là khung cảnh lời thề non hẹn biển trong đêm hôn lễ của một thương nhân được phong danh hiệu kị sĩ và cô dâu của chàng, nó khiến Lưu Hoa thấy thật ấm áp. Dời mắt khỏi bức tranh, Lưu Hoa và Thanh Thủy lại chú ý đến bức Ngày của Dakota có màu sắc tươi vui mà họa sĩ Yoko Ono vẽ tặng chồng mình, John Lennon. Bên cạnh bức tranh này là một cánh cửa nhỏ, họ bước vào, vừa bật đèn lên đã được chiêm ngưỡng một cảnh tượng khác: Dưới ánh đèn màu xanh lam, trên bức tường đối diện là cảnh biển. Ba mặt tường khác đều treo những bức tranh và giới thiệu về các cặp vợ chồng nổi tiếng. Ở đó có khoảng thời gian hạnh phúc trong cuộc hôn nhân mười một năm của John Lennon và Yoko Ono, có tình yêu vượt biên giới, vượt khoảng cách tuổi tác của Lincoln và Esenin…
Trước mặt Lưu Hoa và Thanh Thủy đều là những bức ảnh hạnh phúc của các cặp đôi nổi tiếng trong và ngoài nước từ xưa đến nay. Chính giữa căn phòng là bức tượng thần Cupid rất đáng yêu, cậu bé thiên thần đang nghịch ngợm nhìn Lưu Hoa, trái tim anh đập rộn ràng vì cảm động.
Quay lại phòng khách, anh bỗng cảm thấy căn phòng này thật khác thường. Đặc biệt là khi anh nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Thanh Thủy dành cho căn phòng thần bí, đêm tân hôn này quả không uổng phí. Nhiều năm trước anh từng bị tai nạn xe hơi, từ đó phải cáo biệt với người anh thương yêu sâu sắc, sau đó anh sống mấy năm trên chiếc xe lăn, cho tới khi quen Thanh Thủy. Nhờ sự giúp đỡ của Thanh Thủy, anh quyết định làm phẫu thuật và đã thành công. Mặc dù hiện giờ anh đi lại được như trước đây, thậm chí có lúc còn thấy đau, nhưng anh rất hài lòng, bởi Thanh Thủy cho anh hiểu rằng điều gì là đáng quý nhất. Anh muốn cưới Thanh Thủy, nhưng luôn cảm thấy làm lễ cưới thì bình thường quá. Khi biết kế hoạch tổ chức hôn lễ của Biệt thự Vọng Bình, anh quyết định chọn lựa. Thanh Thủy đang vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế xa lông hình tròn màu xanh lam, nhìn anh mỉm cười. Nhìn thấy cô, mọi băn khoăn trong lòng anh đều đã được gỡ bỏ.
Họ cùng lên lầu, quay lại với phòng ngủ được điểm trang với những đóa sơn trà.
Ngày hôm sau, chương trình cũng rất phong phú. Buổi sáng, trên chiếc trường kỉ trong căn phòng trên sân thượng, họ thưởng thức bữa sáng, sau đó đi thăm căn phòng hoa, với rất nhiều loài hoa như đinh hương, sơn trà, hướng dương nở rạng rỡ, họ còn có thể tự tay tưới nước cho chúng theo hướng dẫn của người làm vườn. Căn phòng hoa này không lớn, chỉ đi vài phút là hết, nhưng yên tĩnh và hiếm có. Trên những chiếc ghế kiểu cũ đặt trong căn phòng có mấy cuốn sách để khách tới vừa đọc vừa thưởng thức trà. Rời khỏi phòng hoa, đi xuống tầng hai là phòng chiếu phim. Lưu Hoa và Thanh Thủy ngồi trên chiếc ghế màu đỏ, họ chọn bộ phim cũ có tên Điện ảnh Bắc Phi. Buổi trưa, họ thưởng thức bữa trưa kiểu Tây ở tầng hai. Sau đó, họ sang một căn phòng có một ban công theo phong cách Nhật, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, có thể nhìn ra thảm cỏ xanh bên ngoài. Trong căn phòng có bày bàn cờ, sách, và một cái bàn rất lớn, trên đó có một bức thư pháp “Bách niên hảo hợp” và chiếc máy chữ kiểu cũ. Trong máy chữ có một tờ giấy, Thanh Thủy đánh dòng chữ “I Love you” lên đó, sự vụng về của đôi tay thể hiện nét đáng yêu của cô. Bên cạnh chiếc bàn là một tủ rượu màu nâu, có nhiều loại rượu khác nhau như rượu hoa quả, rượu hương, họ có thể chọn một loại để thưởng thức, và mở máy đĩa hát kiểu cổ đặt ở gần cửa sổ, một bài hát trên bảng xếp hạng Billboard những năm 70 cất lên, họ chìm đắm trong tiếng nhạc rồi quay lại ban công.
Hoàng hôn xuống, họ tới bể bơi tầng ba. Trần bể bơi là kính trong suốt, ánh mắt trời rọi xuống nhuộm vàng lên cơ thể hai người. Bơi xong, họ quay về phòng ngủ, cùng ngâm mình trong bồn tắm. Đây là bồn tắm như nhạc nước, họ có thể nhìn thấy thân hình của mình và bạn đời qua tấm gương mờ hơi nước. Bên cạnh bồn tắm là một bó hoa hồng đỏ, Thanh Thủy rắc cánh hoa xuống bồn tắm, Lưu Hoa nhẹ nhàng xoa những cánh hoa lên người cô.
Thanh Thủy ngồi trước bàn trang điểm, Lưu Hoa nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ. Hôm nay thật vui, có rất nhiều điều bất ngờ thú vị. Khuôn mặt Thanh Thủy đỏ hồng, nụ cười tươi thắm như hoa.
Khi họ xuống cầu thang, một cô gái đang chơi, bản Câu chuyên tình yêu, một người bước lại gần, đưa cho họ hai bông lan hồ điệp. Khi họ ra khỏi cửa, một đàn bướm từ sau lưng họ bay ra vờn quanh họ. Có người lập tức chạy ra chụp ảnh. Đàn bướm dập dìu, con đường nhỏ phủ đầy hoa và căn biệt thự Vọng Bình phía sau, cô dâu trẻ vui sướng khẽ kêu lên hạnh phúc, cảnh tượng này thật giống thiên đường đẹp nhất chốn nhân gian.
Họ tới “Kết nối Thượng Hải” để dùng bữa tối. Sau bữa tối, Tiểu Liên, Chủ nhân của Vườn Nghệ Thuật Ẩm Thực tới đưa cho họ ảnh và băng ghi hình ở Biệt thự Vọng Bình. Tiểu Liên biết họ sẽ rất vui mừng và kích động.
Mấy năm trước, Lưu Hoa là bạn trai của Tiểu Liên. Mặc dù hiện nay anh đã trở thành một “nô lệ nhà cửa”[1], mỗi tháng phải trả mấy nghìn tệ tiền nhà, nhưng anh hạnh phúc, Tiểu Liên cũng cảm thấy mừng cho anh.
[1] Nô lệ nhà cửa: là từ người Trung Quốc hiện đại thương dùng để chỉ những người vì mua nhà mà mắc một khoản nợ lớn.
Tiểu Liên tiễn khách hàng đầu tiên của mình kể từ khi bước chân vào nghề Dịch vụ - một cặp vợ chồng rất không bình thường. Người chồng tuy tàn tật nhưng rất có năng lực và chí khí, người vợ mặc dù không quá xinh đẹp nhưng lại có trái tim bao dung. Thanh Thủy có một người chị giàu có đang đầu tư vào lĩnh vực bất động sản. Chị cô là người thích dùng tiền bạc để đánh giá người khác, khi biết em gái mình sắp được gả cho một người có đôi chân tật nguyền, cô ta đã ra sức phản đối. Nhưng Thanh Thủy vẫn quyết định cưới Lưu Hoa.
Mặc dù Tiểu Liên cũng có không ít tài sản nhưng cô hiểu tiền bạc không thể mua được tất cả. Bởi vậy cô cố gắng giúp đỡ họ, coi Thanh Thủy như chị gái mình.
Ban đầu, khi Tiểu Liên bỏ tiền ra để mua biệt thự Vọng Bình với giá tám nghìn tệ một mét vuông là vì cô thích thị trường biệt thự ở Tây Thượng Hải, nhưng sau khi bài trí lại căn biệt thự này, cô không ở đó, cũng không muốn cho thuê, mà muốn làm việc gì đó. Thế là cô nghĩ ngay tới việc tổ chức hôn lễ gần đây phát triển rầm rộ. Đã làm thì phải làm lớn, cô tính tới những vấn đề nhỏ nhặt nhất, đặc biệt chú ý tới ngày đầu tiên sau khi kết hôn, vấn đề quan trọng nhất của cặp vợ chồng mới cưới là “ăn ngủ”. Cô hợp tác với công ty tổ chức hôn lễ, sẽ chăm lo cho đêm động phòng của họ. Một người bạn hỏi cô vụ làm ăn này liệu có lãi không, vì căn biệt thự nếu cho thuê thì mỗi tháng cũng kiếm được ba, bốn vạn nhân dân tệ. Nhưng cô đã nhẩm tính, không thể có cái nhìn phiến diện với mọi cuộc làm ăn được. Khách sạn của cô là một nơi khá sang trọng, những thực khách thông thường khó có thể chấp nhận được mức giá ở đây, họ thường chỉ đón những khách hàng đã hẹn trước. Thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật cũng đón một số khách tới tổ chức hôn lễ, số tiền kiếm được trong hôn lễ có thể bù vào chi phí phòng ở một đêm trong biệt thự của cô dâu, chú rể, như thế còn có lợi hơn là thuê phòng. Huống hồ, nếu cho thuê phòng thì quyền sử dụng hằng ngày của cô dâu sẽ không còn nữa, hiện giờ mỗi tuần cô có ba ngày hưởng thụ cuộc sống trong ngôi nhà này. Cô không muốn mất đi sự tự do này.
Thỉnh thoảng cô có thể cho một doang nghiệp nước ngoài thuê biệt thự để tổ chức hội nghị, giá cô đưa ra không hề rẻ hơn các khách sạn là mấy, nhưng giá thấp hơn, hơn nữa còn được thuê máy chụp ảnh miễn phí, các thiết bị dùng trong hội nghị, rồi đồ điểm tâm, nước uống cũng được cung cấp miễn phí. Rất nhiều nhân viên trong các doanh nghiệp nước ngoài có mối quan hệ làm ăn với cô đều nói trông cô không giống một doanh nhân. Cô nói, có thể bởi vì bản thân cô là một nhà quyết sách, không có nhiều việc cần phải xin ý kiến ai, cũng không sợ mất việc, bởi vậy cô quan tâm đến khách hàng nhiều hơn.
Đôi khi cô ở trong phòng khách của biệt thự Vọng Bình, một mình bật chùm đèn sáng sang trọng, nghe bài hát Bốn mùa đã khá quen thuộc với cô. Tiểu Liên thích cuộc sống như vậy, nó khiến tâm hồn cô bình lặng, không bị buồn bực bởi những vấn đề tầm thường. Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được sống như thế. Trong lòng cô có một cây cầu, nối một đầu là định mệnh và một đầu là sự vô tình.
Quá khứ là định mệnh, cô sẽ tồn tại trong thời đại này, tồn tại dưới bầu trời xanh ngắt, trong sáng cùng những người bạn và người yêu cô. Quá khứ cũng thật vô tình, vô tình tới mức ngay cả mỉm cười cũng phải nhận lại những lời châm biếm và chế giễu.
Tiểu Liên giờ đã là tổng Giám đốc của công ty Liên Pháp, một cô gái yếu đuối và xinh đẹp như cô mà bên dưới có gần ba mươi nhân viên. Những lúc rảnh rỗi, cô thường ngồi một mình trên cái ban công rộng rãi, suy nghĩ về những hạnh phúc và bi kịch trong quá khứ.
Làm sao có được ngày hôm nay? Làm sao để quên đi quá khứ?