Anh thích hoa tường vi của Pháp, những đóa hoa to bằng miệng bát, dây leo lên tới tận tầng hai, khắp nơi thoang thoảng mùi hương.
Anh dùng tiếng Anh để nói chuyện với người bạn Pháp về Hello, nỗi buồn của Sagan và người đàn bà của ông, nói về tình yêu đồng tính trong tác phẩm của Proust, rồi bàn về những trải nghiệm tình cảm trong tác phẩm Tình yêu thời thổ tả của Marquez, trò chuyện về sự kiêu ngạo của người châu Âu, phương thức làm việc lãng mạn của người Pháp, cũng nói về sự phát triển của Trung Quốc, những câu chuyện ở Thượng Hải. Họ tràn đầy sự kỳ vọng và nhiệt tình với Thượng Hải đang trong giai đoạn kiến thiết, thường hỏi anh con gái Thượng Hải có xinh không? Lúc này, Phương Thành thường cười và nói, đương nhiên rồi, con gái Thượng Hải xinh đẹp nhất trong mắt anh.
Anh thường một mình đi qua các phố phường ở Paris. Ví dụ như tới thư viện hiện đại hóa của Paris ở bên bờ sông Xen, bốn tòa nhà to lớn của thư viện giống như bốn cuốn sách khổng lồ đang mở ra, ở giữa là một cái vườn hoa lớn mở cửa cho người ngoài, trong đó có một cây xích tùng châu Âu cao ba mươi mét, khiến ai nhìn thấy cũng phải thốt lên kinh ngạc, loài thực vật này quý giá như những cuốn sách cổ, những bức ảnh, tranh, bản thảo viết tay được lưu giữ trong thư viện. Anh thường ngồi một mình trong thư viện suốt cả buổi chiều. Sau đó anh tới công viên Bessie ở bên bờ sông Seine ngắm cảnh hoàng hôn, hoặc vào khu phố cũ ở trung tâm dạo bộ, ngắm nhìn những tiệm hàng nhỏ với phong cách khác nhau đã có lịch sử hàng trăm năm. Trong những bước chân vội vã, nỗi đau vì bị Tiểu Liên từ chối đã bị che giấu, ý nghĩa của lữ hành đối với anh nằm ở chỗ nó cho anh sự bình tĩnh tránh xa hiện thực. Cũng giống như con gái nước Pháp sau khi đọc những cuốn tiểu thuyết kiểu như Người tình của Duras, bắt đầu thích những cuốn tiểu thuyết mới có nội dung phong phú nhưng lại đầy tính châm biếm, ví dụ như nhân vật thằng hề có những tao ngộ bi thảm trong Món quà của quốc vương.
Những nghệ sĩ nổi tiếng từng sống ở Paris rất nhiều, họ đều đến một lần là thích nó, sau đó càng ngày càng thích. Đó là bởi vì Paris cũng thích nghệ thuật, Rất nhiều nghệ sĩ cống hiến tình cảm cho nó, họ biết sự hoàn mĩ của nghệ thuật có thể vượt qua thời gian. Sự thời trang và cổ điển của Paris đã tồn tại trong xương cốt, nó có hương vị của tuổi xuân và cả tuổi già, có không khí rất phù hợp với một tâm hồn tiêu dao, và có trí tưởng tượng thoát khỏi thực tế.
Ở gần quảng trường Orleans, George Sand cùng người tình Chopin phân tích vấn đề về tình cảm và lý trí, họ cùng Balzac, Henry Heine và Liszt rất nổi tiếng thời bấy giờ trò chuyện và nghiên cứu, những ngôi sao trên bầu trời Paris trở nên vô cùng kỳ ảo. Ở gần Kịch viện Paris, hình như có thể ngửi thấy hương thơm của trà hoa nữ. Bên bờ sông Seine, Flaubert vẫn không ngừng viết, coi ánh đèn treo trên khung cửa sổ đối diện với dòng sông là một cột đèn. Còn cả những bài hát đau buồn và vui vẻ của Jonh Christopher dưới ngòi 乃út của Romain Rolland…
Ở một nơi đẹp như vậy, Phương Thành phát hiện ra nhi*p ảnh trở thành tiếng nói chung của tất cả mọi người, trong mắt anh đâu đâu cũng là cảnh đẹp như trong tranh vẽ của trường phái ấn tượng, trong không khí là sự hài hòa thân thiện nảy sinh từ những nụ cười giữa người với người. Không có cãi vã, chỉ có lịch sử vội vã đi qua và những con người hiện đại yêu thích lịch sử. Sự tĩnh lặng cổ điển khiến mọi người ngây ngất, nhất là khi tiết trời đã vào cuối thu, những chiếc lá đã đỏ dần, có cái thì đã lìa cành, những chiếc lá vàng phủ kín con đường, không ai nỡ giẫm chân lên đó, để nghệ thuật với con người, lịch sử với hiện đại được hòa quyện vào nhau.
Rời khỏi Paris, anh mới hiểu vì sao mọi người nói đó là một nơi lãng mạn mang lại hơi thở cho tình yêu. Nó đại diện cho một sự tích lũy vĩnh hằng, nếu tình yêu mà có thể lãng mạn mà cổ điển như không khí nghệ thuật bên dòng sông Seine thì tuyệt biết mấy. Anh nhìn những người đang đi sát bên nhau, trong đó không có ít những bóng hình đã chẳng còn trẻ trung, mọi thứ đều trở nên thật đẹp.
Nhìn lên những ban công đầy ắp hoa tươi, nhìn người bán tranh trong mưa gió cạnh bờ sông thưởng thức vô số những tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng, cho dù cuối cũng phải chia tay với người yêu, anh cũng sẽ thấy tự hào.
Anh yêu những cảm nhận khi ở một nơi đất khách quê người, thích cảm giác được len lỏi giữa dòng người xa lạ, phảng phất như mình đã lánh xa bụi trần thế.
Trong bảo tàng Bark của Florence, Phương Thành nhìn thấy tác phẩm Đức Mẹ trong ghế nổi tiếng của La Wener, họa sĩ đã dồn toàn bộ tài năng và tình cảm của mình vào tác phẩm này, Đức Mẹ ôm trong lòng đứa trẻ vô tội thực ra chính là hình tượng người phụ nữ mà họa sĩ yêu tha thiết, người họa sĩ này đã từng có được niềm hạnh phúc khi được người khác yêu hay chưa thì không ai hay biết, nhưng thông qua đôi mắt và biểu cảm của người mẹ, mọi người cảm nhận được một tình yêu vượt qua tất cả. Đứng trước Đức Mẹ, màu sắc tươi đẹp và làn da màu vàng của Người khiến Phương Thành phát hiện ra rằng các nghệ sĩ ngày trước có một tín ngưỡng gần như thần thánh với tình yêu, bởi vậy nghệ thuật của họ mới trở nên bất hủ như thế.
Hôm đó khi đang đứng trước giáo đường Bông hoa Đức Mẹ thì bỗng dưng trời đổ mưa rào, mọi người đều chạy vào quán cà phê gần đó trú mưa. Những giọt mưa xối xả lên máng nước nóc giáo đường. Không lâu sau mưa tạnh, trời lại hửng nắng, khi anh cảm thấy thời tiết thay đổi thật nhanh thì nghe thấy có tiếng vỗ tay. Nhìn theo âm thanh đó, thì ra là một chiếc xe ngựa đang chậm rãi hướng về phía giáo đường, trên xe ngựa là một đôi tân lang tân nương, điều khiến anh ngạc nhiên là hai người này là người châu Á tóc đen mắt đen, họ mỉm cười đón nhận lời chúc phúc của những người phương Tây xa lạ. Trái tim anh lại dấy lên một cơn sóng, bên ngoài tòa giáo đường hùng vĩ đã trở thành một nơi tổ chức hôn lễ ngoài trời, tiếng vỗ tay rõ ràng và dồn dập. Có lẽ họ muốn tới giáo đường, nhưng cho dù họ đi tới đâu thì khúc nhạc Thần khúc của Dante cũng giúp họ tìm được thiên đường trải đầy hoa tươi. Hôn lễ kiểu này không có chương trình hay kế hoạch từ trước, chỉ có những trái tim chân thành và những ly rượu ngọt ngào.
Anh lại nghĩ tới Tiểu Liên vừa yếu đuối vừa kiên cường, vừa nhẫn nhục chịu đựng vừa có tính cách cởi mở, phóng khoáng.
Điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến đi châu Âu của anh là nước Đức. Anh tổ chức một triển lãm tranh nho nhỏ trong trường đại học Heidelberg của Đức.
Nếu không có sự ủy thác của Tiểu Liên, anh sẽ không quay lại nơi này, bởi vì anh biết sự xuất hiện của mình sẽ khiến đôi mắt Đại Vân càng thêm u buồn. Nhưng anh vẫn đi theo địa chỉ mà Tiểu Liên đưa cho anh, tìm tới Đại Vân vào một chiều thứ bảy.
Căn nhà biệt lập hẳn trong khu phố, nó có cả một vườn hoa nhỏ, rất chỉnh tề, gọn gàng, sạch sẽ, thể hiện tác phong truyền thống của người Đức. Đại Vân sống trong một căn nhà hai tầng lầu, trông có vẻ rất cổ kính, nhưng lại vô cùng u hóa. Bức tường màu đỏ đã loang lổ vết thời gian được che lấp bởi một cái cây lớn, có cảm giác như nó đang tách biệt với thế giới bên ngoài. Anh nghĩ, nếu Đại Vân được sống ở đây thì quả là may mắn.
Anh gõ cánh cửa không hề khóa, một bà lão người Đức ra mở cửa. Bà không hiểu tiếng Anh, anh bèn lấy bức ảnh của Đại Vân ra, bà già thất sắc rồi vội vàng đóng chặt cửa lại. Phương Thành không thể nào hiểu được, lại gõ cửa. Khi anh còn đang đi qua đi lại trước cổng nhà thì một người đàn ông cao lớn người Đức ra mở cửa, nói với anh bằng tiếng Anh:
- Chào anh, anh tới tìm Dancy phải không?
- Dancy? – Lúc này anh mới nhớ ra tên tiếng Anh của Đại Vân là Dancy.
Anh vội vã gật đầu, sau đó tự giới thiệu về mình, nói mình là họa sĩ từ Trung Quốc tới, nhận lời ủy thác của người bạn tới đây tìm Đại Vân.
Người đàn ông Đức đưa anh vào phòng khách. Trong gian phòng khách rộng lớn là những đồ dùng toàn bằng gỗ và một cái bếp lò kiểu cổ, còn có rất nhiều tiêu bản thú săn mang đầy hơi hướng nông thôn. Họ bước vào thư phòng, trong thư phòng có một chiếc bàn màu đen hình cánh cung rất cổ, trên bàn toàn là những sách vở và tạp chí bằng tiếng Đức. Phương Thành không cảm nhận thấy sự tồn tại của Đại Vân trong căn nhà này, thế là lo lắng hỏi:
- Where is she? (Cô ấy đâu?)
- She has not been here. (Cô ấy không có ở đây.)
- What do you mean? (Ý ông là sao?)
Người đàn ông Đức hình như rất thân thiện, ánh mắt nghiêm túc nhưng không hề cao ngạo. Buổi chiều hôm đó, trong khu vườn ấm áp, anh ta nói với anh rất nhiều chuyện liên quan tới Đại Vân, còn đưa cả cuốn nhật ký của cô cho anh.
Dick lại một lần nữa đứng trên con đường Trường An quen thuộc, trong lòng vẫn cảm thấy kích động y như lần đầu tiên nhìn thấy nó. Đã từng đi qua rất nhiều con đường trên thế giới nhưng anh vẫn không thể nào quên được những cảm xúc đầu tiên ấy: lần đầu tiên tới quảng trường Hiến Pháp ở trung tâm thành phố Mexico, bị chinh phục bởi bức tượng điêu khắc to lớn đang được dát vàng bởi ánh mặt trời; lần đầu tiên nhìn thấy tượng nữ thần Tự Do ở New York, một cảm giác thán phục dâng lên trong tim; lần đầu tiên đi tản bộ trên con đường dọc sông Hoàng Phố ở Thượng Hải, kinh ngạc vì nơi đây giống như một vùng đất khác của địa cầu… Mỗi cái lần đầu tiên ấy đều ngọt ngào như khi một sinh linh bé nhỏ chào đời, nhưng những bước chân sau này thì khó tránh khỏi sự trùng lặp.
Lần này tới Bắc Kinh cũng như vậy, Bắc Kinh cũng có sự vội vàng của nó, nhưng vẫn rất vừa phải, trong sự yên tĩnh của nó có hàm chứa những hơi thở mạnh mẽ. Bắc Kinh không có những bánh quay khổng lồ, cũng không có ánh đèn rực rỡ suốt đêm như ở Thượng Hải, nhưng Bắc Kinh có những kiến trúc hình chữ nhật đặc sắc, có những vẻ đẹp kiến trúc mà những thành phố khác không thể nào sánh nổi. Đứng trên phố Trường An gió thổi Ⱡồ₦g lộng, anh mới hiểu rằng những con đường lớn với các công trình kiến trúc cũng giống như mặt biển với con thuyền, cả đời không thể nào tách rời nổi nhau.
Dick đi dạo quanh Vương Phủ Tinh, nhìn thấy rất nhiều những đám người đang hân hoan, vui vẻ, nghe thấy tiếng nhạc rock của các ca sĩ trên một sân khấu dựng tạm và tiếng cụng ly vui vẻ, lúc này anh mới cảm nhận được sự cô độc của mình. Sự náo nhiệt trên các con phố dường như làm kinh động tới cả thiên đường, những gì mà anh nghe thấy, nhìn thấy dường như đang phá vỡ trái tim anh.
Quay về khách sạn Quốc tế, từ tầng bảy nhìn ra ngoài, đường vành đai vẫn đang trong quá trình xây dựng, mà cuộc đời của anh thì đã sang một trang kiến thiết mới.
Anh lại nghĩ tới Tiểu Liên. Một cái tên mà anh cố tình không nghĩ tới, cố tình bắt mình phải quên đi. Anh liên tục đọc được các bài viết có liên quan đến cô trên báo hoặc tạp chí, giờ đây cô đã có khả năng kinh tế để làm quảng cáo tuyên truyền cho công ty của mình rồi. Cô đã đổi tên “Vườn ăn” thành “Liên kết Thượng Hải”, nâng cấp nhà hàng lên theo con đường “hướng về điểm liên kết thành công của cuộc đời”, việc kinh doanh của nhà hàng cũng ngày càng phát triển. Khi cô còn chưa thành công, anh thực sụ hy vọng cô có thể thành công, vì nỗi đau từng có trong lòng cô, vì sự cá cược của anh khi từng coi cuộc đời giống như một trò chơi. Giờ cô thành công rồi, anh lại hy vọng cô cứ bình thường thôi, quay về với ánh mắt ngây thơ và đơn giản như năm xưa cô nhìn anh, ánh mắt đấy đủ để cho bầu trời ảm đạm trở nên rực rỡ, cũng đủ để đôi tay kiên định của anh phải run rẩy, nhưng anh không thể nào tìm được cảm giác đó nữa. Cũng giống như rất nhiều lần đầu tiên mà anh không thể nào quên được, anh cũng không thể quên được lần đầu tiên họ ℓàм тìин bằng tay trong tiếng ca mà họ đều không nghe hiểu, nhẹ nhàng vén tà áo lên, khép chặt mắt, da thịt chạm vào nhau, sau đó là những giọt nước mắt trong vắt của cô, một niềm vui vỡ òa như khi Dante gặp Beatrice. Tất cả những điều này đều là vì lần đầu tiên nên dù sau đó phải chia ly nhưng vẫn trở thành vĩnh hằng.
Giờ hình như anh chẳng còn gì nữa, chỉ còn lại công ty. Hằng ngày, anh nhảy vào vùng biển rộng lớn của công ty, đối diện với bao sóng gió, gặp gỡ các khách hàng khác nhau, mượn sự bận rộn để dừng lại mọi sự liên tưởng và hồi sức.
Chỉ là có một điều anh tự cảm thấy không thẹn với lòng, đó là anh đã rất thật lòng mong muốn Tiểu Liên sống tốt, và cũng đã chân thành giúp đỡ cô.
Chủ tịch Trương rất thích những lý giải của Dick về thương mại điện tử. Giờ đây rất nhiều người Trung Quốc coi nghiệp vụ điện tử là điện tử thương mại, thực ra đó là một sai lầm. Thương mại điện tử không chỉ là điện tử hóa thương mại mà hơn nữa còn về cơ bản là giải phóng sức lao động chân tay. Tất nhiên thương mại điện tử giả chỉ là đưa hình ảnh sản phẩm của mình lên các trang web và bán hàng mà thôi, còn thương mại điện tử thực sự không chỉ là như vậy, nó là một công trình kết hợp trong ngoài, còn người mới là chủ nhân thực sự của nó.
Dick lại chuẩn bị để phát triển sự nghiệp của mình. Quan niệm quản lý doanh nghiệp hiện đại khiến anh cảm thấy mọi sự ưu tú, cạnh tranh và tàn khốc trong xã hội thương mại giống như một đoàn tàu đang đi về phương xa, có lên hay không không do bạn quyết định, đã lên rồi, nếu không quen với tốc độ của nó thì có thể xuống tàu, còn người có thể kiên trì tới cùng không những được thưởng ngoạn khung cảnh thiên đường mà còn trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng bỗng dưng có một ngày, anh gặp phải một chuyện vô cùng đau khổ, đó là tin người vợ ở Canada của anh bị bệnh nguy kịch.
Thì ra, một năm sau khi họ kết hôn, cô phát hiện ra mình bị ung thư. Nhưng cô không muốn làm liên lụy tới anh, thế là giấu anh, thể hiện mình đã chán ghét anh. Anh là người vô tâm nên không tài nào nhận ra sự thay đổi này, quyết tâm bỏ sang Trung Quốc. Anh vốn muốn tìm một người mà mình yêu, sau đó quay về ly hôn với cô. Nhưng Tiểu Liên lại là một người phụ nữ có cá tính quá mạnh, cô có thể chịu đựng được sự thay đổi của tình yêu, nhưng không tài nào chấp nhận sự giấu diếm trong tình yêu.
Tiểu Liên tới Bắc Kinh để liên hệ công việc. Cô đại diện cho doanh nghiệp tư vấn tư nhân để tham gia một cuộc họp bàn nghiên cứu về ngành tư vấn. Trong cuộc họp, cô phát biểu rất nhiều điều liên quan đến quy phạm và quy tắc thị trường của ngành tư vấn. Trong bài phát biểu của mình, cô nghĩ tới Dick, bởi vì tư tưởng của cô từng chịu ảnh hưởng của anh và khiến cô đưa những ảnh hưởng đó vào bài viết của mình.
Thực ra Dick cũng tham dự cuộc họp với tư cách là đại biểu, đứng ở đầu bên kia tấm thảm đỏ của khách sạn Kempinski, Tiểu Liên nhìn thấy Dick. Anh vẫn dùng loại nước hoa Polo quen thuộc, mặc com lê Dunhill, mái tóc sáng bóng chải gọn gàng.
Anh mời cô ra ngồi chỗ quán bia, cô đồng ý. Ngồi trong quán bia ngắm cảnh đêm khiến cô nhớ tới đêm Thượng Hải. Cảnh đêm Bắc Kinh khác với ở Thượng Hải, nó là một khung cảnh được đóng khung, nó không có vẻ đua đòi, cũng không có gì là nôn nóng.
Anh cầm cốc bia trong tay, nói:
- Bia ở đây không cho thêm bất kỳ loại chất hóa học nào, rất sạch, anh thường tới đây uống.
Tiểu Liên nhìn Dick trong bộ trang phục Boss được là thẳng nếp, không vướng chút bụi. Dick là một người rất nổi bật trong tầng lớp làm công ăn lương của Trung Quốc. Mỗi tháng tiền chi của anh lên tới hàng chục nghìn nhân dân tệ, lúc nào cũng xuất hiện thật hoàn hảo trong mắt người khác, lịch trình làm việc hàng ngày của anh được xếp kín mít, ngồi trên xe gọi điện thoại cho cấp dưới để tìm hiểu tình hình, triệu tập các giám đốc tham dự các cuộc họp dưới các hình thức khác nhau, họp qua điện thoại, họp qua mạng, họp qua vô tuyến hoặc là đi gặp các khách hàng. Khách hàng của anh đều là những nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh, CEO của các công ty đa quốc gia hay là lãnh đạo của các doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng… Anh đang cùng một nhóm người nữa thực hiện thương mại điện tử, các mặt như cải cách, kết quả, phương thức, tiết tấu… anh đều phải suy nghĩ chu toàn. Bản chất của điện tử chính là tốc độ, một con cá lớn có tốc độ nhanh sẽ ăn thịt những con cá nhỏ chậm chạp, bởi vậy mọi người làm ngành này cũng phải cố gắng thể hiện tốc độ của mình.
Chính hình tượng siêu hoàn hảo này của anh khiến cô phát hiện ra anh có vẻ gì đó thật cô đơn.
- Em sống tốt không? – Anh lên tiếng hỏi trước.
- Cũng được, rất bận, anh thì sao?
- Chuyện của công ty vốn cũng không đơn giản rồi.
Cô nhớ lại tờ báo hôm đó đăng một cái tin rằng anh đang qua lại với một ca sĩ, bèn nói:
- Bài hát của Mitchell không hay lắm, scandal của cô ấy lại nhiều, sao anh lại qua lại với cô ấy?
- Chơi với ca sĩ thì không bao giờ có nỗi buồn, cô ấy lãng mạn, ngây thơ, cô ấy không có gánh nặng. Anh cũng không biết vì sao, nhưng anh…
Từng coi sự hài hước là phương thức sống của mình nhưng giờ đây anh lại ấp úng, lời nói của anh thiếu sự logic. Tóc anh rủ xuống tai, hơi xoăn, gân xanh trên hai bàn tay kích động nổi hẳn lên, không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước kia nữa.
Anh không nói cho cô biết chuyện vợ mình bị bệnh, anh cảm thấy họ giống như hai cái cây đã được chuyển đi hai nơi khác nhau, đã không còn sinh trưởng trên cùng một mảnh đất nữa. Bởi vậy nhất thời cảm thấy chẳng có chủ đề gì để nói. Tất cả những điều này khiến cô cảm thấy ngồi ở đây không còn cần thiết và cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, cũng khiến cô hiểu lầm anh, cho rằng anh đang sống trong hiện thực được giải phóng, như vậy mới khiến anh vui vẻ, mà hiện thực của anh chính là kiếm tiền, công việc là ưu tiên hàng đầu của anh. Cô cảm thấy một nỗi đau không biết vì đâu mà tới. Những thứ này khiến cô lại một lần nữa làm quen với trạng thái trước đây của anh.
Con người đều có bản tính hai mặt, bởi cái bản tính này mà người hiện đại thường quen với việc coi một cuộc đời như là mấy cuộc đời, trong những khúc quanh của cuộc đời mình, họ hết lần này tới lần khác uống những tách cà phê đã được chế thêm nước nhiều lần.
Dick giống như chiếc máy thu âm đã hỏng của cô, âm thanh ngày càng mơ hồ, cô không cần phải ở lại nơi này nữa.
Tiểu Liên giống như một loại hạt giống mà anh đã gieo nhầm, anh không cần thiết phải trò chuyện với cô về mọi thứ như trước kia, cho dù anh đã nhận ra sự hiểu lầm trong đôi mắt cô.
Sau khi Tiều Liên ra về, anh lập tức đặt vé máy bay đi Canada. Con người dù sao cũng không giống như cây khô rồi có thể gặp lại mùa xuân. Việc anh phải làm hiện nay là quay về ở bên vợ anh, kéo dài thêm một chút mạng sống của cô.
Yêu tới cuối cùng, anh chẳng cần ai nữa, chỉ cần lương tâm.
Phương Thành về tới Thượng Hải lập tức tới tìm Tiểu Liên, để cô không phải mong ngóng mãi chuyện của Đại Vân, anh về trước để thông báo cho cô biết…
Cô vui vẻ gõ nhẹ lên đầu anh, hai tay cô lập tức bị hai tay anh giữ chặt.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô chỉ thể hiện sự trong sáng và ngây thơ trước mặt anh. Cô phát hiện ra không biết từ lúc nào anh đã chú ý hơn tới ăn mặc, điều này khiến anh càng thêm quyến rũ.
- Anh phải gặp em, như thế anh có thể tìm thấy bản thân anh. – Anh nói rõ từng chữ một.
Một câu nói chân thành khiến cô kích động, trong lòng như có một con sóng đang gợn lên. Cho dù có tình thì cũng chưa chắc đã có kết cục tốt, nhưng nếu đã có tình thì hãy giữ lại những giây phút khiến người ta rung động. Anh từng nói, cô giống như loại đá lục sinh ra vào tháng Mười hai, cô cũng từng nói, anh giống như đá lam bảo, đá lục chỉ khi ở cạnh đá lam bảo thì mới đẹp, mới thể hiện được giá trị của mình. Đá lục có thể trắc nghiệm được tình yêu, nó sẽ đổi màu tùy thuộc vào sự chân thành của con người. Trải qua mưa gió bao nhiêu năm đá lục đã đổi màu chưa?
Anh siết chặt bàn tay cô, giúp cô thoát khỏi những hồi ức. Cô buông tay anh ra, rót cho anh một ly nước rồi nói:
- Anh nói đi, Đại Vân khỏe không?
Anh lấy ra một cuốn sổ, đó là nhật ký của Đại Vân.
- Đây là chồng cô ấy đưa cho anh, em đọc đi, cô ấy chỉ để lại mỗi quyển sổ này thôi, bởi vì cô ấy đã không còn ở nơi đó nữa, chồng cô ấy ly hôn với cô ấy rồi, anh ta cũng không biết bây giờ cô ấy ở đâu.
- Cái gì? – Cuốn sổ nhật ký rơi khỏi tay cô, giống như một ngôi sao vụt tắt trên bầu trời.
Phương Thành nhặt cuốn sổ lên, sau đó kể lại những gì mình nghe thấy ở Đức, nói xong anh nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Liên đã cứng đờ như gỗ.
Cô nói:
- Cám ơn anh, em muốn đọc cuốn nhật ký.
Cô đọc nhật ký, phảng phất như có thể tưởng tượng được mọi nỗi đau khổ trong cuộc sống của Đại Vân. Cô đồng tình với cô ấy, cô thương xót cho cô ấy.
Khi chưa đi Đức, Đại Vân là một cô gái điên khùng, trên những con đường của Thượng Hải, cách ăn mặc của cô khiến người khác phải thất kinh, cô muốn dùng cái tôi lớn nhất để cả cái xã hội đang già đi này tỉnh giấc. Cô thích những cái ôm trong đêm, cảm nhận được tình cảm ở trong đó, cũng thích cảm nhận sự tồn tại của đàn ông và những cảm xúc cháy bỏng, bất chấp lời chỉ trích của mọi người. Nhưng cho dù có khác người thế nào thì cô vẫn hy vọng tìm được một “người yêu” có đủ sức thức tỉnh mọi giác quan trong cô.
Một tiếng “người yêu” có thể khiến cô quên đi mọi ấm ức, giống như lời nói yêu thương người mẹ dành cho con gái, nó chiến thắng tất cả mọi điều trên thế giới. Fraud gọi cô là “cục cưng”, là “thiên thần”, cô cảm thấy tâm hồn mình hòa hợp với anh, bởi vậy nên không lo lắng gì nữa.
Quen Fraud được hai tháng thì anh đi Đức. Anh nói sẽ liên lạc với cô, sẽ tặng quà cho cô. Họ chỉ ℓàм тìин một lần, đó là đêm trước khi anh trở về, họ thay đổi tư thế, ngôn ngữ của tình yêu giao thoa, chỉ có một lần đó thôi cũng đủ để cô chống chọi lại với những yếu đuối trong tâm hồn, để cô quên đi mọi hoang mang. Đây là điều mà trước đó cô không thể nào tưởng tượng được.
Anh mới rời khỏi Thượng Hải thì cô phát hiện ra mình mắc một căn bệnh rất nghiêm trọng mà khó nói thành lời, thì ra những ngày tháng hạnh phúc nhất lại là thời kỳ ẩn chữa những điều tàn khốc nhất! Vị bác sĩ nữ nhìn cô, giống như nhìn những cô gái trong nhà chứa, bác sĩ không biết ngòi 乃út tuyệt đẹp và tài hoa hơn người của cô. Cho dù là ai khi đứng trước bác sĩ đều phải chấp nhận những ánh mắt và quá trình điều trị tàn khốc.
Lúc này, Fraud chính thức ngỏ lời cầu hôn cô, anh lên mạng tặng hoa, nói những lời có cánh trong điện thoại, giống như muốn giao mọi hạt đậu đỏ trên thế giới này cho cô gìn giữ, cô không tin vào chuyện này, cũng không thể nào lấy lại thăng bằng. Cuối cùng, cô vẫn quyết định lựa chọn nước Đức. Mặc dù bác sĩ từng nói nếu căn bệnh này không kịp thời điều trị, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cô bất chấp, thứ cô cần là một người đàn ông nghiêm túc có thể đem lại cho cô một tình yêu thiên trường địa cửu, thứ cô cần là một nơi chốn cho tâm hồn mình. Ba mươi tuổi đã từng gặp qua nhiều chuyện, cô chỉ muốn dùng phương thức sống truyền thống nhất để tìm kiếm một trạng thái cân bằng hoàn chỉnh nhất về ý nghĩa.
Cô mua vé máy bay, mang theo toàn bộ tài sản của mình, bất chấp thân thể bệnh tật, cũng bất chấp khoản tiền nhuận 乃út của quyển tiểu thuyết mới, cô tới một thành phố xa lạ, gia nhập vào đội ngũ của những người Đức kiêu hãnh. Cô đánh cược tuổi thanh xuân của mình, bởi vậy cô không còn sợ nữa, nhưng ván cược này khiến cô càng thêm nhỏ bé và yếu ớt, không có sự bầu bạn của những từ ngữ tiếng Trung, không có tình bạn của Tiểu Liên, cuộc sống trong thế giới tinh thần của cô ngày càng khó khăn.
Sau đó cô yêu một người, một người đàn ông Trung Quốc một lần nữa khiến tâm hồn cô sống lại, sự chuyên tâm của anh dành cho hội họa, sự nghiêm túc và chân thành trong ánh mắt của anh, những cử động trên đôi tay anh, cả thần thái của anh khi vừa nheo mày suy nghĩ vừa hút điếu thuốc đều khiến cô say đắm. Cô theo anh đi hết nửa nước Đức, cùng anh chia sẻ bia và sữa chua, cùng anh chia sẻ những vui buồn trong nghệ thuật. Cho tới khi trạm đích tới gần, cô mới cảm thấy sự vô tư của mình chỉ là tự lừa mình dối người, bởi vì tình yêu đã gần kề, mà cô thì không thể nào dựa vào sáng tác để chữa lành vết thương.
Sau khi anh đi, Fraud phát hiện ra căn bệnh của cô. Sắc mặt anh vô cùng hung dữ, hình tượng một người vợ tốt mà cô khổ sở đóng vai trong suốt thời gian qua thoáng chốc đã sụp đổ, lúc này cô mới phát hiện ra ngày tận thế đã tới gần.
Anh đối xử vô cùng lạnh nhạt với cô, lạnh như băng đá, khiến trái tim cô dần tê liệt. Cô muốn đi trị bệnh, nhưng phí bệnh viện đắt đỏ khiến cô không thể nào kham nổi. Có lúc, buổi tối cô nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, sự tiếp xúc với những người đàn ông đó như bị ma quỷ quấn lấy, tới cuối cùng mới hiểu rằng hành vi tình dục không có tình yêu thật ngu xuẩn biết bao.
Cô nhất định phải chữa lành bệnh, cho dù là ly hôn với anh thì cô cũng muốn bắt đầu lại từ đầu. Non nước trùng trùng, mưa gió được mấy mùa? Cô muốn quay về, cô nhớ quê hương, quê hương lãng mạn và tươi đẹp, quê hương đã cho cô sinh mạng và tuổi trẻ.
Để kiếm tiền trị bệnh, cô giấu Fraud tới khoa nghệ thuật của Đại học Heidelberg làm người mẫu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, nhà trường rất thích những phụ nữ phương Đông đến đây làm người mẫu, mặc dù cái giá họ đưa ra là thấp nhất, nhưng cũng còn hơn không có gì. Học sinh Trung Quốc ở đó rất nhiều, nhưng cô không hề cảm thấy họ xa lạ. Cô ૮ởเ φµầɳ áo trước mặt họ, buồn bã ngồi ở đó, bất động, như một bức tượng, nhưng những giọt nước mắt tâm hồn thì đã thấm ướt trong tim. Các học sinh cảm nhận được vẻ đẹp thê lương của cô, đều ra sức vẽ cô. Nhất là một học sinh Trung Quốc hai mươi lăm tuổi, khi cậu cho cô xem tranh sau khi cô đã mặc quần áo vào, cô khóc nấc lên rồi lao ra khỏi phòng.
Mối quan tâm của học sinh Trung Quốc dành cho cô khiến cô tìm kiếm được một chút nụ cười, nhưng về tới nhà, cô lại lại như rơi và một tòa thành kín mít.
Chỉ còn thiếu một nghìn mark Đức nữa là đủ tiền chữa bệnh, lúc này cô vui lắm. Cô muốn chúc mừng, cô muốn gào thét. Đêm hôm đó, cô trang điểm lộng lẫy như một chú bướm sặc sỡ, mặc cái váy dài kiểu Trung Quốc, mái tóc đen dài như lụa hờ hững buông xõa hai vai, cô cùng chàng trai hai mươi lăm tuổi tới vũ trường náo nhiệt nhất của thành phố Heidelberg khiêu vũ.
Trong tiếng nhạc của vũ trường, cô như tách biệt hẳn khỏi thế giới, nó khiến cô nhớ lại vũ trường ở Thượng Hải. Sự hưng phấn, kích động, nhớ thương và đau lòng dâng lên trong tim, cô say, hình ảnh trong đầu cô trùng lặp vào nhau, hòa lẫn với nhau. Cô nhắm mắt, thân hình cô dường như đang bay lên, tìm được sợi dây nối với tương lai, bước chân vào một khu vườn tuyệt đẹp.
Cô chìm đắm trong vũ trường. Loài bướm không thể bay qua biển rộng, cô khép lại đôi cánh, đã từng mềm mại, đã từng phiêu diêu, đã từng có người gọi cô là “cục cưng”, đã từng có người trân trọng cô rồi lại vứt bỏ cô. Trái tim loài bướm đã không thể chịu đựng được quá nhiều áp lực và hoang mang như thế.
Đêm hôm đó, Thượng Hải trải qua một trận động đất nhẹ, nhưng nhanh chóng bị người ta quên lãng.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, cô đồng ý ly hôn với người chồng Đức.
Tiểu Liên mất ba tiếng đồng hồ mới đọc xong cuốn nhật lý của Đại Vân, khi cô đọc, Phương Thành ở bên cạnh cô, hút hết điếu thuốc này sang điếu thuốc khác.
Gấp quyển nhật ký lại, cô chậm rãi nhìn anh, hiểu ra tất cả.
Còn anh, dụi tắt điếu thuốc cuối cùng, anh đứng lên, cầm cuốn nhật ký trong tay anh, nói chắc chắn:
- Anh thừa nhận, người đó là anh.
- Thực sự là anh?
- Đúng thế. Ở trên máy bay anh đã đọc cuốn nhật ký này, anh nghĩ không biết mình có nên xé đoạn cô ấy viết về anh và cô ấy hay không, nhưng anh không làm được. Bởi vì những miêu tả đó là gián đoạn, nếu xé những trang đó em sẽ nhận ra ngay. Quan trọng hơn là những ngày tháng không có chúng ta thì cuộc sống của cô ấy ở Đức sẽ không hoàn chỉnh. Không có cô ấy cùng anh đi hết nửa nước Đức thì những trải nghiệm của anh ở nơi đó cũng không hoàn chỉnh. Mà anh là một người rất coi trọng sự hoàn chỉnh. Vả lại, anh tin là em có thể hiểu được.
Tiểu Liên như một quân cờ rời khỏi bàn, thấp thỏm không yên.
Phương Thành nói tiếp:
- Khi đó, hứa hay không hứa với cô ấy cùng đi chu du nước Đức đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Anh phát hiện ra cô ấy yêu anh, cũng phát hiện ra mình không yêu cô ấy. Mà vấn đề là ở chỗ người yêu thì đã kết hôn, còn người không yêu lại vẫn còn độc thân.
Phương Thành nhắm mắt lại, anh biết sự quyến luyến mà Đại Vân dành cho anh, trong mắt Tiểu Liên không thể coi thường.
Mùa thu năm 2002
Em say đắm mùa thu, giống như say đắm anh. Bởi vì chỉ cần trong mắt anh trông chờ vào mùa thu bao nhiêu, thì trái tim em sẽ trọn vẹn bấy nhiêu.
Tuyết Phi thi đỗ vào Học viện Điện ảnh. Khi cô bé gọi điện thoại báo tin vui này cho Tiểu Liên biết, Tiểu Liên vừa nhận được một gói hàng gửi từ Đan Mạch về. Tuyết Phi từ nhỏ đã là một cô bé xinh đẹp, đôi mắt không quá to nhưng lúc nào cũng trong sáng và tươi cười, mũi cô thẳng và cao vừa phải, nếu cao thêm một chút thì quá cứng, mà thấp thêm một chút lại quá tầm thường, gương mặt cũng khiến người ta vừa nhìn đã yêu. Giấc mơ màn bạc của cô bắt nguồn từ Loạn thế giai nhân, mái tóc xoăn xõa ngang vai của nhân vật Vivien Leigh khiến cô phải đứng trước gương bắt chước rất lâu.
Nhưng giờ đây, Tiểu Liên không có thời gian để chúc mừng Tuyết Phi, bởi vì cô quan tâm hơn tới gói đồ trong tay mình, bởi vậy cô nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại với Tuyết Phi và mở gói đồ.
Đó là một bức thư và một bản thảo rất dày mà Đại Vân gửi từ Đan Mạch về.
Tiểu Liên thân yêu,
Giờ tớ đang ở trong nhà lao của Đan Mạch, bức thư này gửi được ra ngoài quả không dễ dàng gì, hy vọng cậu sẽ tiếp tục đọc nó, đừng rơi nước mắt và sau đó hãy giúp tớ!
Mấy năm trước, tớ ly hôn với người chồng Đức. Theo như pháp luật của Đức, tớ được hưởng một phần tiền bồi thường, nhưng nó vẫn không đủ để bù đắp lại những tổn thương trong tớ. Quãng thời gian đó thật đau khổ, tớ yêu một họa sĩ người Trung Quốc, nhưng chúng tớ chưa nói ly biệt thì anh ấy đã đi thực hiện sự nghiệp của mình. Sau đó tớ phát hiện bệnh tình của mình trở nên nghiêm trọng, nghĩ bụng không thể nào, bởi vì quãng thời gian đó tớ sống rất yên phận, ngoại trừ người chồng Đức, tớ hoàn toàn không tiếp xúc với bất cứ ai. Có thể có những món nợ không phân kỳ hạn, nếu buộc phải trả thì nó sẽ không bao giờ tự động biến mất. Để chữa bệnh, tớ làm người mẫu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ. Đồng thời, tớ cũng rời khỏi căn nhà yên ấm đó, sống trong một căn hộ dưới tầng hầm. Tớ vẫn còn nhớ, ban đầu tớ giúp người họa sĩ mà tớ yêu chuyển từ căn hộ dưới tầng hầm tới một nơi tốt hơn, giờ đây tớ lại chuyển tới một căn nhà mà ngày trước tớ từng coi nó như địa ngục. Tớ quen một người Hoa từ Đan Mạch tới đây du lịch, anh ấy đã ở Đan Mạch mười lăm năm, nước da vốn trắng giờ sống giữa đám người da trắng lại càng trắng hơn, những trải nghiệm của anh ấy giống như một cuốn tiểu thuyết chưa được biên tập. Ra đời được mấy năm thì anh ấy mất mẹ, bố anh ấy cưới một người đàn bà trẻ tuổi khác vào năm anh ấy mười lăm tuổi, bố anh ấy là một học giả nổi tiếng, thường cùng người vợ trẻ của mình chu du thế giới rồi viết sách, họ vừa rời khỏi nhà là có một người bố anh ấy nhờ tới chăm nom anh ấy. Tốt nghiệp đại học được vài năm, anh ấy đi Đan Mạch. Suy nghĩ ban đầu của anh ấy là nơi đó ít người Trung Quốc, cạnh tranh không khốc liệt.
Tới Đan Mạch, cảm thấy nơi này cực kì an tĩnh. Dân số Đan Mạch tổng cộng chỉ có hơn năm triệu người, không ai đặc biệt giàu có, cũng không ai đặc biệt nghèo khó, mọi người đều giống nhau, bởi vậy rất ít người lập nghiệp ở nơi này. Còn anh ấy, bởi vì mang theo sự nhiệt tình và sức trẻ của người phương Đông nên đã cố gắng làm tốt một vào việc giữa những người Đan Mạch không thích lập nghiệp, thế là cuộc sống của anh ấy ở nơi này khá tốt.
Đầu tiên anh ấy mua nhà, rồi lại làm kiêm rất nhiều công việc, mười năm sau, giá nhà cao lên gấp mấy lần. Ở một đất nước chủ yếu dựa vào mậu dịch quốc tế này, việc kinh doanh của anh ấy càng ngày càng phát triển. Mà thời gian làm việc của anh ấy hiện nay chỉ có nửa tiếng một ngày, thời gian còn lại đa số là cưỡi ngựa, trượt tuyết hoặc học các loại nhạc cụ, anh ấy còn thành lập một đội nhạc trong khu phố của mình sống. Tớ thích phương thức sống sôi động và sự giàu có, sung túc của anh ấy, cách sống tình người rất đơn giản, các mối quan hệ giản đơn không khách sáo, mặc dù có mục đích nhưng cũng khó có thể nói hết. Tớ rất thích tay thổi sáo trong dàn nhạc của tiểu khu mà anh ấy lãnh đạo, nó khiến tớ có cơ hội thử trình độ thổi sáo mà tớ học hồi còn ở đại học.
Tớ hỏi anh ấy, vì sao không kết hôn?
Anh ấy nói, kết hôn là một cuộc đua xe, anh ấy không có một chiếc xe tốt nên không muốn thi đấu.
Tớ không hiểu, anh ấy nói đàn ông có lúc rất sợ cuộc sống bình dị sau khi kết hôn. Tớ nói bất cứ việc gì cũng chỉ là tương đối, kết hôn cũng vậy, bình dị hay nhiều màu sắc sẽ khác nhau theo từng độ tuổi, không ai đạt được cả hai cái này cùng một lúc.
Anh ấy nói, có lúc anh ấy có rất nhiều suy nghĩ, anh ấy có ba con ngựa mà mình thích, nhưng không thể nào thích cả ba còn cùng một lúc được. Điều này giống như Đan Mạch có hai bài quốc ca hoàn toàn khác nhau. Có lúc, nhìn cảnh tượng họ cưỡi ngựa lao ✓út đi, tớ lại thấy mắt mình nhòa đi, cảm thấy anh ấy vừa ở gần lại ở xa.
Tớ hỏi anh ấy, bao lâu rồi anh không về Trung Quốc? Mắt anh ấy nhìn sang hướng khác, nói là đã mười mấy năm rồi. Tớ hỏi vì sao không quay về?
Anh ấy nói, bởi vì không có ai cũng anh ấy về.
Tớ hỏi, bố của anh đâu?
Anh ấy không nói gì nữa, tớ nhìn vào người đã không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình bao năm nay, nhìn ánh mắt thất vọng của anh ấy mà không nói nên lời. Anh ấy là một người không có sự ấm áp của gia đình, thực ra tớ cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.
Anh ấy dạy tớ trượt tuyết, nhưng tớ lại thích nhìn anh ấy trượt tuyết hơn, cái thân hình cong xuống rồi trượt một đoạn đường dài ấy khiến tớ không thể tưởng tượng nổi anh ấy không còn yêu cuộc sống này. Hồi mới học, tớ sợ lắm, thường cứng đơ người, không cúi xuống được, bị ngã mấy lần. Có một lần, anh ấy dự cảm được là tớ sắp ngã, thế là dùng kỹ thuật thuần thục để ôm chặt eo tớ, tớ không biết vì sao, nhìn ánh mắt anh ấy, tớ lại thấy tim mình đập cuồng loạn, bởi vì anh ấy đã hôn tớ.
Tớ chẳng nghĩ ngợi gì cả, chỉ nhớ lại chuyện Putin và vợ ông ấy trước khi kết hôn cũng rất thích trượt tuyết,
Anh ấy lại nói: “Có người nói, Kissing đối với một người đàn ông là khoản nợ thu về, còn đối với đàn bà là một sự đầu tư, em nghĩ sao?”
Anh ấy trượt qua trước mắt tớ, khi tớ trượt tiếp, tớ đã có thể khom lưng và điều chỉnh tốc độ để dừng lại.
Bọn tớ, hai người vừa đơn giản vừa phức tạp, ở bên cạnh hải cảng Copenhagen. Anh ấy nói yêu tớ, tớ kinh ngạc. Sau khi anh ấy tỏ tình, đưa cho tớ một món tiền, bảo tớ hãy mua mấy bộ quần áo, làm một kiểu tóc xinh đẹp. Những thứ mà ngày trước tớ có thể dễ dàng đạt được mà giờ đây lại do anh ấy đưa cho tớ, tớ thấy kích động đến mức sắp vỡ vụn. Đã qua rồi cái tuổi khát khao và sùng bái việc hai người bỏ nhà đi với nhau, nhưng tớ vẫn chìm đắm trong dòng sông của chính mình, không thể thoát ra. Thế là tớ dùng số tiền đó, khi tớ xuất hiện trước mặt anh ấy với hình ảnh hoàn toàn khác, anh ấy sững sờ. Anh ấy bốn mươi ba tuổi, tớ ba mươi hai, bọn tớ kết hợp với nhau như thế. Sau khi kết hôn, bọn tớ tới Copenhagen, một thành phố sạch sẽ tới mức có thể yên tâm hít thở, lại tinh tế và đẹp như những tờ giấy cắt nghệ thuật của Trung Quốc.
Cuộc sống của anh ấy vẫn là đi khắp nơi cùng với sở thích của mình. Cuộc sống giàu có của anh ấy khiến tớ ngốc nghếch tưởng rằng mình đã trở thành một phu nhân quý tộc như trong lịch sử. Trong căn biệt thự của anh ấy, tớ làm SPA với hương liệu, ăn tôm hùm kèm trong humberger, rồi làm vài món Trung Quốc trong căn bếp rộng rãi, sau đó thì xem phim, nhân vật nữ chính trong phim hiến mình cho một người khác ngay trước mặt người tình, sự tồn tại gần như chân thực này khiến tớ cảm thấy mình đang ở gần một ân trạch không đáng tin cậy.
Tớ với hạnh phúc mà tớ khát vọng từng là mối quan hệ giả tưởng ngưỡng mộ và được ngưỡng mộ, nhưng khi anh ấy cứng cáp đi vào trong cơ thể tớ, khi đang ngủ say, anh ấy đột nhiên nhân lúc tớ không đề phòng, dang rộng cánh tay sờ mó khắp người tớ, tớ đã đứng ngang hàng với niềm hạnh phúc đó.
Tớ đã quên mất tiền nhân hậu quả của cao trào, nhưng tớ không thể không thừa nhận, sức mạnh lâu nay nặng nề và sâu sắc như thế nào. Khi mới làm quen với thứ tiếng Đức mà Mark Twain đã nói suốt ba mươi năm, tớ lại phải đi học tiếng Đan Mạch mà cả thế giới chỉ có năm triệu người sử dụng, nhưng khi học thứ tiếng này, tớ rất có hứng thú. Cậu biết không, đất nước này từng là một cường quốc ở Bắc u, nhưng từ thế kỉ XVIII tới nay, trước sau nó đã đánh mất Thụy Điển và Na Uy, trong chiến tranh thế giới thứ hai nó lại bị nước Đức xâm chiếm mất hai công quốc.
Thực ra tớ với anh ấy không phải là tình yêu mà chính xác hơn nó là sự lừa dối lẫn nhau.
Anh ấy từng nói, Đan Mạch giống như một “đất nước lý tưởng” mà Lão Tử từng nói, thu nhập bình quân đầu người của nó đứng thứ tư thế giới, có một thể chế kinh tế bình đẳng, giống như giai đoạn cao cấp của chủ nghĩa xã hội. Tớ nghe đến say mê, khi tớ quyết định một lần nữa làm quen và thích cái đất nước hoàn toàn mới mẻ này thì anh ấy lại liên quan tới một vụ lừa đảo liên hoàn, nợ người ta rất nhiều tiền, anh ấy không trả nổi, tớ cũng bị trách nhiệm liên đới. Tớ và anh ấy cùng vào tù, có cảm giác như bị cho vào chảo dầu và chiên lên. Anh ấy bị phạt hai mươi năm tù, còn tớ vì không có trách nhiệm trực tiếp nên bị phán hai năm. Ở trong tù, thi thoảng chúng tớ gặp nhau ở nhà ăn, gương mặt anh ấy đã mất đi mọi biểu cảm, nhất là khi nhìn thấy tớ, giống một người đã mất đi toàn bộ ký ức. Có một hôm, tớ đứng ngay sau lưng anh ấy để xếp hàng lấy bánh mì, người đằng sau cố ý chen lên trước, khi chen tới chỗ anh ấy, anh ấy quay lại chửi người đó bằng những lời vô cùng tục tĩu, chửi xong nhìn thấy tớ, lại giả bộ như không thấy gì. Tớ đau lòng lắm, quyết định sẽ tự sát trong ngục. Nhưng có một hôm, một chuyện tình cờ lại xảy ra.