Nấc Thang Hạnh Phúc - Chương 15

Tác giả: Diệp Chi Linh

Một mình bà vào một quán cà phê, nhân viên phục vụ thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng thì tưởng là khách quý, bèn đưa bà tới một vị trí rất dễ chịu, vừa có thể nhìn hết mọi người, lại có một lớp kính cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời xanh ngắt và những cây ngô đồng tươi tốt. Bà bất giác nhớ đến người nhà của mình, Phương Thành đang ở một nơi nào đó của châu Âu, bà đã không còn ảnh hưởng gì tới anh như hồi anh mới tốt nghiệp đại học nữa, người chồng tên Phương Viễn hơn mười năm không gặp vẫn sống trong căn nhà cũ mà cơ quan phân cho ông chú? Nghĩ tới đây, trái tim bà nhói lên, tâm trạng trở nên rối loạn.
Khi đi trên phố, ánh đèn neon nhấp nháy như muốn trêu ghẹo người phụ nữ đã sống nửa đời người mà vẫn còn cô đơn.
Bà quyết định vứt bỏ mọi áp lực đã qua, đi về phía nhà Phương Viễn.
Dũng khí là νũ кнí duy nhất để chiến thắng mọi nỗi hoài nghi. Bà bắt một chiếc taxi, tài xế lịch sự hỏi:
- Xin hỏi bà đi đâu?
Nhất thời bà không nói rõ được tên đường cụ thể, chỉ biết nó ở một vị trí nào đó, ấp úng nói:
- Ở gần Từ Gia Hội, một con đường rất dài, nối giữa Từ Gia Hội với cầu Đà Phố, tên là… ૮ɦếƭ rồi, sao tôi không nhớ được tên đường nhỉ?
- Có phải bà mới từ nước ngoài về không?
- Đúng thế. Anh có biết không, con đường đó rất dài, tên là…
- Có phải đường Tà Sĩ không?
- À! Đúng rồi, đúng rồi.
- Con đường đó có rất nhiều căn nhà đã dỡ bỏ rồi, dài lắm, bà muốn tới số mấy? Ở ngã tư nào?
- Anh cứ lái dọc nó đi. Tới nơi tôi sẽ nói.
Chiếc xe lái tới đường Tà Sĩ, nơi đó là một con đường hoàn toàn có thể thể hiện được phong thái cổ kính của Thượng Hải, xiêu vẹo, là sự giao lưu giữa những căn nhà mới và những mái ngói cũ, khiến trái tim bà Tùng Lâm như bị đè chặt bởi một gánh nặng khiến bà không tài nào thở nổi.
Bà nhìn căn nhà tập thể cũ kỹ yên tĩnh, căn nhà này nằm giữa những tòa nhà mới khác, khiến nó càng trở nên già nua và cô độc, nhưng khi còn trẻ, nơi này đã được coi là “biệt thự” với bà rồi.
Cái cầu thang bằng gỗ ngả sang màu sậm và tay vịn cầu thang đã loang lổ vết thời gian khiến bà thận trọng từng bước chân. Bà lên tầng ba, sau đó rẽ sang trái, rồi lại rẽ sang phải. Chầm chậm, bà đứng trước một cánh cửa quanh năm dán chữ “Phúc”, trước khi gõ cửa, bà tháo bỏ hết đồ trang sức của mình. Có người ra mở cửa, là ông Phương Viễn. Giây phút nhìn thấy bà, ông giật lùi về sau một bước, sau đó mỉm cười cứng đơ. Ông cũng giống như căn nhà của ông, già nua, tiều tụy giống như vừa mới khỏi sau một cơn bạo bệnh.
Mọi thứ sắp xếp trong nhà cứ như thể mười mấy năm qua chưa hề thay đổi, nền nhà đã bong tróc, sơn ở cái tủ lớn cũng đã nứt nẻ, những vết nứt trên tường đã toát dần ra, và các loại thuốc ở cạnh giường khiến bà hốt hoảng.
Bà hỏi:
- Anh bị bệnh gì? Sao phải uống nhiều thuốc thế?
- Không có gì. Anh đã nghỉ hưu rồi, nếu em gọi điện thoại tới trước thì nhà anh đã không bừa bộn như thế. Nơi này nói phá là phá, có thể ngày mai em tới sẽ không tìm thấy anh nữa.
- Em không nhớ được số điện thoại. Nhưng vị trí này thì em vẫn nhớ.
Bà lại nhìn căn phòng, trong căn phòng rộng chưa đầy hai mươi mét vuông này, bà từng cho Phương Thành 乃ú, sau khi sinh con, bà mắc chứng trầm cảm. Trong căn phòng này, ngày nào bà cũng nấu một bàn thức ăn ngon lành chờ người nhà trở về, cũng ở nơi này, bà đã nói với Phương Viễn rằng mình sẽ đi Nhật.
Mùa thu năm 2001
Không phân biệt nổi mặt trời và trăng đêm, cái nào đẹp hơn. Nhìn không rõ có phải có một chiếc thang bằng vàng có thể dẫn lên trời.
Sau khi về Thượng Hải với tâm trạng vui vẻ, Tiểu Liên nhận được một bức thư Đại Vân gửi từ Đức về. Cô vội vã mở thư ra xem, bởi vì đọc từng chữ của Đại Vân cũng chẳng khác nào một sự hưởng thụ đối với cô:
Tiểu Liên,
Cậu khỏe không? Tớ nhớ cậu lắm. Tớ vốn tưởng rằng người và người không có quá nhiều quan hệ với nhau, nhưng tớ rất nhớ những ngày tháng cũ khi chúng ta cùng sống và làm việc với nhau.
Có những lúc con người thực sự rất kỳ quái. Ngày trước khi sống một mình ở Thượng Hải, cái gì cũng tùy tiện, tự do tự tại, chẳng phải tranh giành cái gì, hơi khổ, bởi vì nếu đầu óc khô cằn không viết được cái gì thì chính là nỗi giày vò lớn nhất, bởi vậy tớ tới nhà hàng của cậu làm việc để tìm kiếm một sự yên ổn. Nhưng tới nước Đức tiên tiến, cuộc sống không còn bôn ba và áp lực, mọi thứ đều quá yên bình lại khiến tớ không thoải mái. Ngoại trừ việc béo hơn một chút, chẳng có cái gì thay đổi. Bởi vì cả ngày chỉ ăn xúc xích, đối với cái chân giò ninh nhừ, có người Đức giỏi thì một mình ăn hết nó.
Năm ngoái khi mới tới nơi đây, bọn tớ tổ chức hôn lễ, sau đó sống ở Heidelberg, giao thông nơi này rất thuận tiện, giá cả cũng hợp lý, công xưởng của anh ấy ở ngoại thành. Heidelberg từng là yếu địa kiên cố thời trung cổ, nhiều vương công quý tộc sống ở nơi này, nhưng nơi đẹp nhất lại là đoạn từ Maiz tới Cologne dọc sông Rhine. Có điều nhà tớ không ở chỗ đó, nhưng phong cảnh cũng đẹp như tranh. Tớ thích tiếng chuông mỗi sớm của nơi này, muốn dùng mắt để ghi nó lại.Tớ cũng thích các hiệu sách của nơi này, rất nhiều loại sách, môi trường thì yên tĩnh.
Nước Đức là một đất nước rất tiên tiến, rất nhiều việc thu phí của họ đều tùy từng người, ví dụ như phí bảo hiểm, phí y tế đều dựa vào tiền lương để quyết định. Họ coi trọng giáo dục, nơi này là một nơi rất thích hợp để du học.
Công xưởng của Fraud có hơn một trăm người, anh ấy là quản lý, công việc rất bận rộn, cũng không cho tớ giúp anh ấy. Tớ vốn muốn làm một người phụ trách nho nhỏ, nhưng tớ đã suy nghĩ quá ngây thơ, một đứa con gái Trung Quốc thì chẳng thể nào làm nổi. Một nữ nhà văn tới từ Trung Quốc đến đây chỉ có thể ở trong nhà, trở thành một người phụ nữ của gia đình không dám phản đối chồng.
Tớ yêu anh ấy, bởi vậy cam tâm tình nguyện làm người nội trợ, tớ dùng tay nghề học được ở Thượng Hải trước khi để làm rất nhiều đồ ăn, được anh ấy và người nhà khen ngợi, mỗi lần như vậy lại khiến tớ thấy rất khó chịu, chẳng nhẽ giá trị của tớ chỉ có thế thôi sao? Câu mà tớ nói nhiều nhất mỗi ngày là “Cảm ơn”. Người Đức có cách làm tiết kiệm thời gian, đó là thanh niên vào những ngày nghỉ cuối tuần sẽ phục vụ người già và ghi vào sổ, khi nào mình già, dùng quãng thời gian này để đổi lấy sự phục vụ của thanh niên. Ở Thượng Hải, tớ viết tiểu thuyết, tản văn, nhận phỏng vấn, những thứ như tiền công đức, tiền dưỡng lão đều không hề suy nghĩ hay tính toán gì, giờ đây, tớ không biết rằng khi phải đối mặt với sự già nua sau này, tớ cũng muốn tham gia vào đội ngũ tiết kiệm thời gian.
Sống ở Thượng Hải, trong thành phố luôn tràn đầy những Dụς ∀ọηg không bị kiềm chế. Giờ đây tới một cái nơi rộng lớn này, thi thoảng vào trung tâm thành phố chơi, cuộc sống lại như không thể quay đầu lại nữa. Công xưởng sôcôla của anh ấy là sản nghiệp của gia tộc, bởi vậy không thể bỏ mặc nó được. Tớ cũng phát hiện ra anh ấy có một sai lầm không thể tha thứ được (tớ không viết ra đây nữa), nhưng bên ngoài tớ chỉ có thể cho anh ấy một chữ “tốt”. Trong cuộc sống của anh ấy, công xưởng là trung tâm, gia tộc của anh ấy và bản thân anh ấy là hai điều cơ bản, tớ chỉ là một thành viên rất bình thường trong gia tộc ấy, điều khác biệt là màu tóc và màu da của tớ khác với họ mà thôi. Tớ giống như một con bướm đã khô cứng chứ không còn là một con bướm xinh đẹp thích bay lượn như khi mới sinh ra. Tới giờ tớ mới hiểu, đối với một đất nước mà mình hoàn toàn xa lạ, chúng ta không nên nghĩ nó quá tốt đẹp. Nếu nghĩ nó quá đẹp, như thế là ta phủ nhận quá khứ và vô trách nhiệm với tương lai. Woa, con người tớ cũng bắt đầu nhắc tới hai chữ trách nhiệm rồi! Tớ yêu một người đàn ông trong tưởng tượng, dùng tưởng tượng để gói bọc anh ấy thật kỹ, đến cuối cùng, có thể sẽ bị trừng phạt. Thế thì trừng phạt đi!
Nếu cậu có thời gian có thể tới Heidelberg tìm tớ, được không? Bây giờ bất cứ người bạn cũ nào cũng hơn tất cả người thân, bạn Trung Quốc của tớ rất nhiều, nhưng đa số đều là những người ham vui, chẳng có ai là thân thiết cả, hình như chỉ có cậu là khác những người bạn đó. Đương nhiên, vì kết hôn, những người bạn Đức xung quanh cũng trở thành người thân của tớ, nhưng những người thân về hình thức này lại quá hình thức hóa. Mặc dù tớ vẫn cố gắng lịch sự, quan tâm và mỉm cười với học, nhưng khi đêm buông xuống, tớ phát hiện ra mình không còn là Đại Vân nữa, không còn là một Đại Vân có tư tưởng khoáng đạt lại điên cuồng, thích viết văn tới khi nào đau mắt mới thôi.
Có lẽ tớ không thích hợp với việc kết hôn, kết hôn chỉ là vì khát vọng và tò mò với một sự vật mới khi mình chưa được nếm trải nó. Nhưng không kết hôn thì không có cảm giác an toàn, tớ ở vào một vị trí không ngừng thay đổi, mặc dù đau khổ nhưng vẫn chịu đựng, bao gồm cả mọi lời nhạo báng. Tớ vẫn là tớ, không thuộc về trời đất, nhưng tớ có thể sống theo ý nguyện của mình được bao lâu nữa?
Thế giới dường như đang trôi nổi, không cố định.
Tớ tình cờ đi vào nước Đức, rồi tớ thấy những âm thanh vang dội trong Sử ký của nước mình.
Sống chung với ai lâu dài, tớ không dám nghĩ. Giờ đây nếu hỏi tớ thích nhất thơ của ai, có lẽ là câu nói: “Tiếng người trời lặn là bốn bể. Nhìn ra bốn bể chẳng phải nhà” của Lục Du.
Nhà hàng của cậu thế nào? Chắc là làm ăn tốt lắm phải không? Tới đây mở một chi nhánh nhà hàng đi! Tớ tiếp tục hợp tác với cậu. Hì, chỉ đùa với cậu thôi. Tớ vốn không nghĩ là sẽ viết nhiều như thế, nhưng đã viết rồi thì không xóa đi nữa. Tớ tin là cậu có thể hiểu được tớ, có một người bạn như cậu, tớ cũng thấy an ủi lắm rồi.
Dừng 乃út tại đây. Chúc mọi sự an lành!
Tiểu Liên và Dick lại hẹn nhau tới sàn nhảy. Tiểu Liên mặc chiếc áo nhiều tua rua màu trắng và một cái quần bò yếm, trông vừa có vẻ tự do, lại có chút quý tộc. Đó là một trong những sàn nhảy hiện đại nhất ở Thượng Hải, đầy ắp sự nhiệt tình và gợi cảm, đầy ắp cả hơi thở của mọi người. Đằng sau DJ là một màn hình lớn, các cột màu sắc nhấp nháy lên xuống cùng với sự thay đổi của âm thanh, đây là sự kết hợp hoàn mĩ giữa kỹ thuật quang học hiện đại và kỹ thuật âm hưởng, mọi người ở đây đều vì nó mà điên đảo, mỉm cười, vỗ tay, uốn éo, hôm nay không phải là Tết, nhưng không khí nơi này còn đông vui, tấp nập hơn cả Tết.
Tiểu Liên nhìn thấy một cô gái áo đen lên sân khấu nhảy, cô bỗng dưng nhớ tới Đại Vân. Đại Vân khi đó cũng như vậy, mắt đánh đậm, son môi đỏ chót, sắc mặt lạnh lùng nhưng thân hình và những bước nhảy của cô thì vô cùng nóng bỏng. Trong sự náo nhiệt đó, cô thưởng thức vẻ đẹp của chính mình. Nhưng cô lúc này…
Bỗng dưng, tóc của cô bị Dick giật một cái, anh nghịch ngợm mái tóc cô, nhưng vẫn không phá hỏng tâm trạng của cô, ngược lại còn khiến cô thêm sức sống. Cô bước ra khỏi thế giới tinh thần của chính mình, đi vào vòng tay anh. Cả biển người chuyển động, tiếng âm nhạc chói tai, tiếng ồn ào trò chuyện, duy chỉ có đôi mắt sâu thẳm của anh là thứ duy nhất tỏa sáng trong tim cô.
Tiểu Liên biết, đã lâu lắm rồi mình không bước chân vào sàn nhảy, nó giống như một cái cung điện lớn, giống như một vũ trụ nhỏ đang chuyển động, mọi người đều không có tinh cầu vận hành theo quỹ đạo, chỉ cố gắng dùng tuổi xuân ngắn ngủi của mình mà tỏa sáng. Mặc dù những buồn phiền trong cuộc sống sẽ lần lượt trôi qua, nhưng người khiêu vũ là hạnh phúc, họ có thể quên được sự thật tàn khốc, chỉ lưu lại những điều tốt đẹp trong tim.
Anh nhìn đôi mắt mơ màng của cô, sự dịu dàng như mặt nước ấy in đậm trong lòng anh. Anh cúi thấp đầu hôn cô. Họ bắt đầu hôn nhau nồng cháy, bên tai vang lên tiếng nhạc dồn dập, trong lòng họ là sự kích động khôn cùng, cả hai người đều cuồng nhiệt. Trong sàn nhảy chật kín những người, hôn nhau là phương thức thể hiện tình yêu lãng mạn nhất của thanh niên, đó là một sự chứng minh, một sự chứng minh tình yêu có thể để cho người khác nhìn thấy. Trái tim rung động mới là tình yêu, có tình yêu thì mới có sự nhiệt tình mà không thể đổi lại bằng vàng. Họ như quên hết mọi người khác, nhưng lại chiếm khoảng không gian rộng lớn nhất trong tim người kia. Cô hân hoan với sự kích động trong tim mình, đôi tay đang chuyển động và đôi mắt trong sáng như muốn nói với người khác rằng cô hạnh phúc hơn tất thảy mọi người, vui vẻ hơn tất thảy mọi người. Một cảm giác được sống rất chân thực bao trùm lấy cô.
Thế giới này thật dễ thương, nhưng cũng đầy những bất lực. Bên đó, một người đàn ông chủ động bắt chuyện với một người đàn bà ăn mặc rất thời trang, có người giải thích rằng xã hội này giờ đây chỉ chê người nghèo, chứ không ai chê con đĩ. Họ nói chuyện rất lớn, cứ như thế đang vội vàng nói chuyện gì đó. Bên này, Tiểu Liên và Dick hôn nhau, trên bàn là bó hồng mà Dick tặng cô, những cánh hoa hơi xoăn nhẹ lãng mạn và đáng yêu. Khi ngón tay thon dài của cô chạm vào cánh tay ướt mồ hôi của anh, cô nghe thấy tiếng của trái tim mình.
Tiểu Liên kinh ngạc phát hiện ra rằng những cánh hoa hồng đó trong một đêm đã xuất hiện thêm một đường viền màu đen khô khốc. Khi cô đã thả mình vào điệu nhạc thì chúng lại lặng lẽ tàn lụi.
Họ ngồi trên xe nói về chuyện căn nhà mà Tiểu Liên sắp được bàn giao cùng với việc sửa chữa nó. Anh cảm thấy việc trang trí cho ngôi nhà không cần phải quá xa hoa mà chủ yếu là thể hiện được phong cách của chủ nhân, cô hỏi lại, nếu coi xa hoa là phong cách cá nhân thì có gì không được. Cô nhớ lại chiếc xe Cadillac xa hoa mạ vàng của Trì Vĩnh. Nghĩ mãi nghĩ mãi, trước đầu xe xuất hiện mấy cô gái ăn mặc diêm dúa, họ như những bóng ma lướt qua làm đảo lộn sự yên tĩnh trong trái tim cô.
Họ quay lại căn hộ của Dick. Khi cô ngủ trong vòng tay anh, cô vùi đầu thật sâu, giống như đang cố tìm một sự yên bình hiếm hoi khi được quay về với tổ ấm của mình. Những gì được nghe, được thấy, khiến người ta cảm thấy trống rỗng, chỉ khi có người ở cạnh, tâm hồn mới được lấp đầy. Anh ra vào thân thể cô, sống lưng cô thoáng run rẩy, một cảm giác thật mê đắm. Cô đang cảm nhận hết sức có thể, cho dù sự tiếp xúc đó chỉ là thoáng qua.
The tear forgot as soon as shed, the sunshine of the breast.
Cô nhớ lại lời bài thơ lãng mạn của Gray.
Nước mắt, chảy đi chảy lại, rồi biến mất theo cơn gió, nhưng cuối cùng lại biến thành ánh mắt mặt trời chói lọi soi sáng trái tim mọi người.
Có tình yêu giống như có tia mặt trời chiếu rọi vào đáy vực sâu thẳm.
Nửa đêm hôm đó, Trì Vĩnh lên mạng. Anh ta đăng kí địa chỉ cá nhân của mình trên rất nhiều trang web, những người khác nhau thì sẽ biết những địa chỉ khác nhau của anh ta, có lúc chính bản thân anh ta cũng nhầm. Vụ kiện hồi mùa hè ấy vì không đủ chứng cứ nên không thể định tội, anh ta nhanh chóng được tự do. Mặc dù Vương Chân Quyến bị phán là có tội, nhưng anh ta thì không. Ngày trước anh ta còn từng đến tìm Tiểu Liên, bởi vì anh ta không ngờ Tiểu Liên sẽ kiện mình, nhưng khi đó cô đã đi Ý. Anh ta đang chờ cô quay về rồi tới tìm cô lần nữa. n oán giữa họ đã ᴆụng phải một bức tượng.
Anh ta nhìn Tuyết Phi đã ngủ say, châm một điếu thuốc. Ánh đèn vàng vọt trên tường rọi vào khuôn măt cô, và cô thì dường như vẫn chìm đắm trong niềm vui được anh ta tặng chiếc váy liền hiệu Moschino. Bỗng dưng anh ta nhớ lại ánh mắt buồn thương của Tiểu Liên. Mấy nghìn ngày trước, Tiểu Liên cũng từng ngủ trên một chiếc giường cũ kỹ khác, đắp cái chăn mà giờ anh ta không biết nó đang lưu lạc ở phương nào. Khi anh ta ngồi bên bàn chơi mạt chược trên máy tính, cô dựa lưng vào thành giường, lòng đầy tâm sự, không thể nào ngon giấc được. Khi đó anh ta biết, nhưng không quan tâm tới cô. Bởi vì nếu chơi mạt chược thắng, anh ta có thể nhìn thấy những cô gái người Nhật thoát y, nếu thắng liên tục thì thậm chí còn được xem cảnh tượng đêm tân hôn của một cặp vợ chồng. Cuối cùng, sau khi thắng được ván bài kéo dài mấy tiếng đồng hồ, anh ta cũng nhận được phần thưởng, kèm theo cả những âm thanh khó có thể miêu tả được khiến Tiểu Liên tỉnh giấc, nhưng lại không tài nào mở nổi mắt.
Nhớ lại trải nghiệm của mình hơn mười năm nay, từ lúc mới bước chân ra khỏi cánh cổng trường đại học cho tới khi trở thành một người giàu có, sang trọng tiêu một lúc hàng chục nghìn tệ, anh ta cảm thấy như thể cách nhau cả một thế giới. Anh ta từng đổ bệnh nặng, bố anh ta vì không tìm được ai chịu hiến máu cho anh ta, trong lúc cấp bách đã tìm một nông dân từ tỉnh ngoài lên thành phố làm thuê, người đó cũng đang muốn bán máu nên mới cứu lại được cái mạng của anh ta, nhưng từ đó về sau anh ta hoài nghi liệu mình có còn là mình.
Tuyết Phi ngủ rất ngon, đã chìm vào giấc mộng đẹp. Sau vụ kiện đó, anh ta lại tới tìm cô, dùng những thứ như đóng quảng cáo, có thể nổi tiếng để cám dỗ cô. Anh ta từng đưa cô tới chỗ một người bạn làm về lĩnh vực văn hóa duy nhất mà anh ta biết, giúp cô quay quảng cáo đồ ăn vặt như một người mẫu chính hiệu, thế là Tuyết Phi lại chấp nhận anh ta. Bởi vì sự coi trọng của người đàn ông khiến người đàn bà thường không kìm chế được mà yêu anh ta. Cô cũng từng hỏi anh về chuyện với Tiểu Liên, anh ta nói, Tiểu Liên muốn kiếm tiền của anh ta. Vì việc này mà Tuyết Phi cho rằng coi như mình đã biết bộ mặt thật của Tiểu Liên, mà không biết rằng Tiểu Liên đang đau khổ tột cùng vì không thể giúp được gì cho cô. Sao Tiểu Liên có thể biết được Tuyết Phi lại trở thành mình năm xưa.
Trì Vĩnh lại nhìn cô, cô rất đẹp, cũng rất ngây thơ, anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô, tiếng kêu đau đớn của cô không hề khiến anh ta cảm thấy đau lòng. Bởi vì mười năm nay, anh ta đã nghe được quá nhiều âm thanh tương tự như thế, cũng phát hiện ra không ít sự khác nhau trong đó. Có người vì ở cùng anh ta mà nói chuyện với người khác bằng cái giọng kênh kiệu như không phải tôi thì còn có thể là ai được, nhưng chỉ một thời gian sau họ đều sẽ ra đi, anh ta cũng chẳng giữ ai ở lại, và rồi sẽ có những người trẻ trung hơn lấp đầy vào chỗ trống đó, lại tiếp tục tìm kiếm niềm vui và khoái cảm. Nhưng chỉ có một người không vì được sống với anh ta mà dương dương tự đắc, tưởng rằng cuối cùng mình đã dùng sắc đẹp để tìm được một chỗ dựa tốt, đó là Tiểu Liên.
Anh ta nhanh chóng hút hết một bao thuốc. Khi anh ta định xé một bao khác thì cảm thấy bụng mình vô cùng khó chịu, như thể một con rắn đang cắn xé trong đó…
Qua chẩn đoán sơ bộ của bệnh viện, vì bị viêm gan chuyển sang viêm màng bụng, Tuyết Phi vội vàng đưa anh ta cấp cứu.
Tuyết Phi gọi điện thoại cho Tiểu Liên, nhưng cô không nói là vì chuyện của Trì Vĩnh, chỉ nói là mình có việc gấp, cần giúp đỡ. Tiểu Liên tưởng là Tuyết Phi xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng chạy tới bệnh viện. Sau khi tới bệnh viện, Tuyết Phi kéo tay cô, hổn hển nói là Trì Vĩnh bị bệnh giờ đang nằm trên giường bệnh.
Tiều Liên mặt thất sắc, nỗi phẫn nộ chưa từng có dâng lên trong lòng, cô tức giận tát cho Tuyết Phi một bạt tai, nói với cô là vì sao lại vô dụng như thế, giờ vẫn còn ở cạnh anh ta! Tuyết Phi không hề phản kháng chỉ khẩn cầu cô hãy cứu anh ta, bởi vì anh ta cần tiền.
Tiểu Liên nhìn gương mặt xinh đẹp đang cuống lên vì lo lắng của Tuyết Phi, không nhịn được cau mày, gương mặt cô đã hoàn toàn mất đi vẻ rạng rỡ thường ngày, chiếc váy màu đen mà cô mặc vẫn thật gợi cảm và ngây thơ.
- Em không biết, em thực sự không biết! Giờ cũng không phải là lúc nói chuyện này, Trì Vĩnh nằm viện rồi, cần có một trăm nghìn tệ.
- Chẳng phải anh ta rất giàu có sao? Chẳng phải anh ta có một cái xe nổi tiếng của Mỹ trị giá hàng triệu tệ sao? Bán nó đi! Chẳng phải anh ta có rất nhiều bạn bè sao? Bảo họ giúp anh ta đi.
Tuyết Phi rơi nước mắt, nói:
- Hôm qua anh ấy tỉnh lại nói với em, thực ra anh ấy chẳng có đồng nào cả. Đúng là hồi ở Thâm Quyến, anh ấy mang theo rất nhiều tiền về đây, nhưng đó là chuyện của mấy năm trước rồi. Anh ấy nói, bảy năm nay anh ấy giúp không ít người, nhưng họ đều là những kẻ vô nghĩa. Anh ấy cũng từng giúp chị, chị cũng là người khác, chắc không giống họ chứ.
- Anh ta bảo em tới tìm chị sao?
Tuyết Phi ra sức lắc đầu, nói:
- Không phải, tự em nghĩ tới chị. Em luôn coi chị là chị của em. Em…
- Em biết nói lắm. Xem ra chúng ta phải nói chuyện với nhau rồi.
Cô đưa cho Tuyết Phi một tờ khăn giấy, thấy tim mình vỡ vụ vì cô gái này. Chân tướng câu chuyện không thể nói rõ vào lúc này được, vì Tuyết Phi quá không tỉnh táo, bởi vì cô không nhẫn tâm nhìn lý tưởng của một người bị vỡ vụn. Nhưng Tuyết Phi như thế khiến Tiểu Liên thấy hơi giận. Cô nói:
- Tuyết Phi, anh ta lừa em đấy. Anh ta từng lừa chị, bốn năm trước, anh ta dùng thủ đoạn tương tự để lừa chị, em còn được quay mấy quảng cáo, nhưng chị thì chẳng được cái gì cả. Thứ anh ta cho chị chỉ là mớ tình cảm khiếm khuyết và sự hoài nghi cả thế giới, em hiểu không? Giờ đây thì tới lượt em, nhưng em lại không hay biết gì! Chị chẳng còn lời nào để nói nữa. Em nghĩ lại xem, anh ta từng quan tâm tới em không? Anh ta có đưa em tới gặp bố mẹ anh ta không? Anh ta có gợi ý gì cho cuộc đời của em không? Anh ta từng thật lòng trò chuyện với em không? Có phải anh ta bảo em đừng nhiều chuyện không? Em có dám hỏi anh ta vì sao không?
Tuyết Phi cúi đầu, không nói gì.
Lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên to béo đang lo lắng nói chuyện với bác sĩ, cô cảm thấy người này quen quen, nhìn kỹ lại, thì ra là anh trai của Trì Vĩnh, Trì Nghĩa. Đằng sau còn có bố mẹ của anh ta, Tiểu Liên cũng từng gặp họ, mấy năm không gặp, trông họ đã già hơn nhiều. Ba người họ nhìn thấy Tuyết Phi và Tiểu Liên, nhất là khi nhìn thấy Tiểu Liên đều khựng lại một chút rồi mới giữ được bình tĩnh. Trì Nghĩa lại gần hỏi Tiểu Liên:
- Cô là … Tiểu Liên đúng không, cô thông báo cho chúng tôi hả?
- Không, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả. - Tiểu Liên đáp, khuôn mặt cứng đơ, trong mắt cô, anh ta thật đáng ghét. Hai người già đằng sau chẳng hiểu chuyện gì, chỉ bối rối đứng yên. Cô nói. - Tuyết Phi thông báo cho anh đấy.
Ánh mắt của họ đổ dồn về cô gái còn non nớt và xinh đẹp đứng cạnh cô.
Họ vào thăm bệnh nhân với danh nghĩa là người nhà, Trì Nghĩa nói với bác sĩ, Tiểu Liên đại diện cho bạn bè của Trì Vĩnh, nhưng lại không cho Tuyết Phi vào thăm, mặc dù Tuyết Phi đã đưa họ tới bệnh viện. Chuyện này các bác sĩ cũng không hiểu lắm, nhưng họ chỉ lo cấp cứu bệnh nhân.
Tiểu Liên thấy Trì Vĩnh, tâm trạng cô lại quay về với mùa hạ khi họ mới quen nhau. Giờ đây, anh ta chỉ có thể nằm yên trên giường. Chiếc ga giường trắng muốt, rèm cửa trắng muốt, mọi thứ dường như đã đánh mất màu sắc, bao gồm cả sinh mệnh của anh ta. Mọi sự nhiệt tình và kiêu ngạo đã tan biến. Cả người anh ta biến thành một màu vàng, tứ chi bị phù, bụng cũng trướng lên, động tác duy nhất mà anh ta có thể làm là mở mắt ra. Anh ta hình như nhìn Tiểu Liên một cái, rồi lại nhắm mắt lại, y tá giúp anh ta truyền huyết tương, anh ta hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ có hơi thở nặng nhọc. Anh ta từng nói ℓàм тìин có thể trị được vài căn bệnh như cảm cúm, giúp người ta vui vẻ và trẻ trung hơn, nhưng nhiều năm sau, anh ta lại nằm giữa những vật dụng trắng toát. Cô thực sự không muốn nhìn cái cảnh tượng này, muốn thoát khỏi căn phòng nặng nề này.
Trì Nghĩa đưa cô ra hành lang, nói:
- Tiểu Liên, chúng tôi luôn…
- Anh Trì, anh đừng nói những lời ngon ngọt như bà mối nữa. Cho tới khi tới đây tôi mới biết chuyện của em trai anh, nếu tôi biết sớm thì chắc chắn sẽ không tới đâu. Người làm những việc này là Tuyết Phi, cô ấy vẫn đang chờ ngoài hành lang kìa, cô ấy mới là người ở cùng Trì Vĩnh thời gian gần đây, còn tôi với anh ta đã không liên quan gì tới nhau nữa rồi.
- Tôi biết. Trì Vĩnh từng nói với tôi về cô, nói là cô đảm đang, lương thiện, nó luôn cảm thấy có lỗi với cô.
- Giờ không phải là lúc tính toán nợ nần, huống hồ giữa chúng tôi chẳng có thỏa thuận nào hết. Có phải anh ta còn nói tôi có công ty riêng, bảo anh mượn tôi ít tiền?
Đứng trước mặt một Trì Nghĩa cao lớn, Tiểu Liên tuy thấp bé nhưng không hề tỏ ra sợ hãi. Cô không ngờ mình có thể có thái độ này.
Tiểu Liên nói xong thì bỏ đi, cô nhìn thấy Tuyết Phi vẫn đang chờ, chỉ biết buồn bã lắc đầu.
Ngày thứ tư, Tiểu Liên lại cùng Tuyết Phi tới bệnh viện. Trì Vĩnh đã được cắm ống thở, đang cố hết sức mình thở từng hơi nặng nhọc, người nhà đều ở bên cạnh, ra sức gọi tên anh. Tất cả mọi người đều nhìn điện tâm đồ lúc thì chạy một đường thẳng dài, lúc lại nhô cao lên, rồi lại thành đường thẳng, mẹ anh chạy đi nhờ vả bác sĩ, liệu có thể cho anh một mũi tiêm để anh chịu đựng tới khi về nhà, bác sĩ không đồng ý. Đôi mắt của Trì Vĩnh khiến Tiểu Liên cảm thấy anh đã sắp mất đi ý thức, cả người anh có lẽ chỉ còn lại một trái tim là đang đập từng nhịp yếu ớt…
Mẹ anh không nhịn được, bật khóc, bố anh như một gốc cây già nua, còm cõi, đứng yên một góc.
Nhìn thấy họ, nhất là thấy người mẹ tóc đã bạc trắng của anh, lòng thương hại của Tiểu Liên lại dấy lên. Cô lại gần, lấy ra mười nghìn tệ đưa cho mẹ anh.
Bà lão ngẩng gương mặt đầy nếp nhăn lên, khóe mắt đỏ hoe. Bà không quen biết cô gái đứng trước mặt, nhưng bố anh thì nhìn cô như thể nhớ ra điều gì đó. Cô nói:
- Ngày trước cháu là bạn của Trì Vĩnh, mặc dù bây giờ không phải nữa, nhưng cháu muốn giúp hai bác. Số tiền này hai bác cầm đi, có thể giúp đỡ được bệnh tình của anh ấy, hai bác cũng có thể mua chút gì đó cho bản thân.
- Cháu tên là gì?
- Cháu là ai không quan trọng. Hai bác nhận tiền đi, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải bảo trọng.
Bà già run rẩy nhận tiền. Bố anh lại nhét trả lại cô. Tiểu Liên nói:
- Cháu đã tới rồi thì chắc chắn phải đưa tiền cho hai bác. Đây là tâm ý của cháu.
Nói xong, cô vội vã bỏ đi, bỏ mặc Tuyết Phi đang đứng đó.
Giây phút đó, nước mắt trào ra. Khi Tolstoy miêu tả về tôn giáo đã nói, tới một mức độ nhất định nào đó, sự lương thiện còn vượt qua cả quan hệ nhân quả. Tiểu Liên không cố ý làm như thế, bởi vì không cần thiết, nhưng trước mặt hai người già, cô vẫn lương thiện một lần.
Tuyết Phi gọi tên cô sau lưng. Ở cổng bệnh viện, Tiểu Liên quay đầu lại nhìn Tuyết Phi đang chạy về phía mình, mái tóc dài của cô thật đẹp, như bông hoa đỗ quyên trong gió.
Tuyết Phi cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Tiểu Liên, thở hổn hển nói:
- Tiểu Liên, em thực sự hiểu được tâm trạng của chị rồi. Em hiểu rồi.
- Tuyết Phi, chúng ta về nhà đi, quên hết những chuyện trước kia được không? – Tiểu Liên vỗ vai cô.
Năm tháng trôi qua, tình cảm lắng đọng, mọi buồn phiền cũng từ đó mà ra. Là con người vẫn phải có ánh sáng của con người. Si tình không phải là một cái tội, nó chỉ là sự hưởng thụ trong đau đớn, là mỉm cười trong nước mắt. Tiểu Liên khoác tay Tuyết Phi, cảm nhận được sự yếu đuối của mình trước kia và một linh hồn kiên cường hiện tại.
Nhà của Tuyết Phi ở Phố Đông, Tiểu Liên đưa cô về nhà, Vừa ra tới đường, Tiểu Liên đã tỏ ra kích động. Căn nhà cũ nát được xây từ những năm 60 của thế kỷ trước mà cô thi thoảng tới sống vì tình yêu của mình giờ đã sắp bị dỡ bỏ, những thứ đại diện cho một thời đại bần hàn, nghèo túng đã sắp qua rồi.
Cảnh đêm hoàn mĩ ở Lục Gia Chủy hiển hiện trước mắt mọi người, ánh đèn màu vàng trải khắp mặt đất như những ngôi sao giữa chốn nhân gian, hàng ngàn dòng sông ánh sáng khiến đôi mắt không thể nào dời đi chỗ khác được. Mấy năm trôi qua, Lục Gia Chủy đã đẹp hơn và lãng mạn hơn. Những tòa nhà cao tầng mang nhiều phong cách khác nhau, dải đất xanh của trung tâm nối tiếp nhau, xe cộ qua lại tấp nập, cho dù là vào mùa lạnh lẽo nhất cũng thể hiện một sức sống hừng hực.
Chả trách có người nói, Lục Gia Chủy đã chẳng kém gì khu trung tâm, người Pháp trong tương lai có lẽ sẽ hướng hết về mảnh đất này.
Tuyết Phi hỏi cô:
- Nơi này có phải nhìn mãi không chán không?
- Đúng thế. Thực sự là quá đẹp. – Cô nhẹ nhàng đáp, rồi như trầm tư suy nghĩ. Hôm nay, ở nơi đây, ánh đèn sáng hơn, con người vẫn như vậy, nhưng tâm trạng cô thì đã khác.
Nước mắt, vẫn rơi.
Mùa đông năm 2001
Những bông tuyết trắng che lấp đôi mắt khát vọng. Chỉ có trái đất vẫn không ngừng chuyển động.
Công ty của Tiểu Liên đã chính thức hoạt động được hai năm, mọi mặt đều có sự phát triển rất lớn. Trong suốt thời gian này, cô luôn nghiêm túc bảo vệ và tìm kiếm khách hàng cũng như cơ hội làm ăn, cố gắng để theo kịp với thị trường. Đồng thời cô cũng biết, nếu chỉ nhìn chăm chăm vào việc hôm nay kiếm được bao nhiêu thì ngày mai cô sẽ bị lạc đường.
Trong phương diện thương mại, công ty không chỉ có sản phẩm vốn có mà còn tích cực thâm nhập thị trường và nghiên cứu các sản phẩm mới khác. Dick nói với cô rất nhiều con đường kinh doanh hữu dụng, sự thành công của một doanh nghiệp buộc phải thu lợi và có lợi nhuận tăng trưởng bền vững, lợi ích tới từ sáng tạo, còn lợi nhuận thì tới từ việc không ngừng nâng cao hiệu quả sản xuất lao động. Các khách hàng sẽ không ngừng tăng lên, và tiếp tục mở rộng các nguồn khách hàng mới trên cơ sở cũ. Đồng thời, anh còn dạy cô phương pháp kinh doanh như tìm kiếm giá trị của khách hàng, phỏng vẫn khách hàng, khiến cô thu được không ít kinh nghiệm quý giá.
Trong lĩnh vực phục vụ tư vấn, việc lên sàng chứng khoán của doanh nghiệp quốc doanh đó ở nước ngoài về cơ bản đã hoàn thành, điều đó có nghĩa là công ty Liên Pháp đã thu được khoản hoa hồng năm phần trăm trong tổng số vốn đầu tư. Có điều, số tiền đầu tư trước khi thu lợi cũng không phải là ít, ví dụ như phí luật sư, phí nhân công khác… Nhưng các chi phí này đều là cần thiết. Khi rất nhiều các doanh nghiệp đang tích cực phát triển theo hướng công nghệ hóa thì công ty Tiểu Liên tự biết không có sở trường về IT, cũng không nghĩ là sẽ bán độ sự nổi tiếng của mình. Nhưng cô đã tìm hiểu và học tập rất kỹ về những bí mật trong phương diện cố vấn tư vấn, đặt quan hệ hợp tác chiến lược với cách công ty có liên quan ở Bắc Kinh và Thượng Hải, giúp họ ưu việt hóa các sách lược, quy trình, điều phối nhân viên, từ đó khiến kỹ năng của các nhân viên của họ ngày càng thêm hoàn mĩ. Tư vấn cố vấn chính là những khó khăn trong việc phát hiện khách hàng và giúp họ giải quyết các vấn đề. Sau khi có kinh nghiệm hợp tác thành công đầu tiên với công ty Thịnh Bình, cô lại liên hệ với mấy công ty lớn nữa, tìm kiếm cơ hội hợp tác qua việc phân tích hoạt động bán hàng và các nhóm khách hàng. Ngoài ra, mấy đồng nghiệp ở công ty cũ của Tiểu Liên cũng lục tục gia nhập Liên Pháp, cách lãnh đạo và quản lý của Tiểu Liên mặc dù chưa tới giai đoạn cao siêu của lý luận hóa nhưng vẫn thu hút được rất nhiều nhân tài.
Gần đây, cô lại có công việc mới, những công việc này đều là sản phẩm từ những suy nghĩ của cô, đồng thời cũng là nhờ những lời động viên, khích lệ mà Dick dành cho cô. Khách hàng mục tiêu chủ yếu trong nghiệp vụ tư vấn của công ty Liên Pháp là các công ty loại trung đang trong quá trình trưởng thành, các công ty này kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, chủ yếu là thông qua các phương thức như đại lý, đại diện bán hàng và mậu dịch xuất khẩu để tiến hành kinh doanh. Khi Tiểu Liên tới gặp ông chủ của những công ty này, cô phát hiện họ chỉ quan tâm tới đơn đặt hàng của ngày hôm nay chứ không có kế hoạch lâu dài cho tương lai. Đồng thời cũng có một vài ông chủ hỏi Tiểu Liên có thể thiết kết những Logo thật ấn tượng cho họ được không. Tiểu Liên biết, nếu chỉ thiết kế Logo cho những công ty này thì chứng tỏ ánh mắt của cô quá nông cạn, hơn nữa đó cũng là một bước đi sai lầm, bởi vì cô có thể tìm kiếm được cơ hội làm ăn từ những người này. Thế là cô hỏi những ông chủ đó Mission,Vision và Core Value của công ty là gì? Họ đều không thể trả lời được. Lúc này Tiểu Liên nói thế thì chắc chắn không thể thiết kế được Logo. Sau khi hợp tác, ông chủ đó có cái nhìn khác về trí tuệ của Tiểu Liên, Tiểu Liên không chỉ tăng thêm lòng tin với khách hàng mà còn cho bản thân mình một ví dụ về sự thành công. Đương nhiên các chi tiết và những yêu cầu khác trong quá trình thực hiện dự án này vô cùng phức tạp và nghiêm khắc. Ví dụ, làm thế nào để giải thích về Logo với ý nghĩa văn hóa của công ty, làm thế nào để Tổng giám đốc công ty đồng ý thỏa thuận trong thời gian có hạn, làm thế nào để tổ chức cuộc họp thảo luận, thông qua lời phát biểu của mọi người để tìm được sách lược thực sự cho dự án…
Làm lãnh đạo là làm những việc chính xác, còn quản lý là làm việc một cách chính xác.
Về nhà hàng, “Vườn ăn” của Tiểu Liên đang kinh doanh rất tốt. Cửa hàng đồ ăn Nhật cũng đã đưa ra các món ăn mới rất đặc sắc, chủ yếu là các món làm từ rau xanh, bao gồm cơm hải sản, rau súp lơ chấm mù tạt… Còn cung cấp cả kem vị chanh. Nhà hàng đã có danh tiếng khá lớn, do đó đang chuẩn bị mở thêm một nhà hàng Trung Quốc nữa. Chuyện cô thấy vui nhất là được đón tiếp bạn bè ngay trong nhà hàng của chính mình. Những người bạn đã lâu không gặp đều tới đây, vốn tưởng là mình đã quên nhiều người thì sẽ xa lạ với họ, nhưng khi ánh mặt trời buổi trưa chênh chếch chiếu vào trong nhà hàng, cô lại nhớ lại rất nhiều chuyện. Tuy rằng vụn vặt nhưng cũng khiến cô thấy thêm ấm áp. Cô có thể bàn chuyện làm ăn, đề ra kế hoạch cho nhà hàng của mình, về cơ bản đều là cô thanh toán, nhưng cô không cảm thấy bị thiệt thòi chút nào. Cô giống như một người làm vườn, một tay cầm phân bón, tay kia cầm bình nước, gieo mầm hy vọng vào vườn cây của mình, để vườn cây sinh sôi nảy nở.
Và người đồng hành tốt nhất của người làm việc này là Dick. Dick dạy cô rất nhiều phương pháp quản lý, ví dụ như Thinking process, Theory of constrains…, còn dẫn dắt cô tới với khái niệm ASP, giúp cô hiểu rằng chỉ chuyên tâm làm mậu dịch truyền thống thì không thể đủ được. Trong mối quan hệ thường ngày, cô cũng gặp rất nhiều người đàn ông, có người thành công, có người phong độ, có người là tổng giám đốc của công ty lớn, có người là ông chủ nổi tiếng trong giới truyền thông, nhưng cô đều không thể rung động. Bởi vì cô cảm thấy họ không thuộc về cô, cũng vì trái tim cô đã dành cho Dick. Nếu Lưu Hoa là người dẫn dắt cô tới công việc này thì Dick chính là người làm chứng cho sự nghiệp của cô. Dick giống như một người luôn lặng lẽ và nhiệt tình giúp đỡ cô, thường mỉm cười nhìn cô đưa ra các đề nghị. Họ không có bất cứ quan hệ nào về kinh tế, nhưng tâm hồn họ thì nương tựa vào nhau. Dick luôn giới thiệu các cơ hội làm ăn cho cô, sau đó để cô tự làm chứ không can thiệp vào.
Lợi nhuận của phòng kinh doanh chiếm bốn mươi phần trăm lợi nhuận của toàn công ty, nhưng người làm ở bộ phận này chỉ có Tiểu Liên và hai người nữa, lợi nhuận của nhà hàng thì chiếm năm mươi phần trăm lợi nhuận, người quản lý công việc này có Lý Chung và ba người nữa, còn lợi nhuận của nghiệp vụ tư vẫn chỉ chiếm mười phần trăm, trong khi nó gồm Tiểu Liên và bốn người nữa. Mặc dù như vậy nhưng cô không cảm thấy không cân đối, con số lợi nhuận không phải là cố định mãi mãi, thứ cô coi trọng là lợi ích trước mắt và sự cân bằng lợi ích lâu dài, đây cũng là những điều mà Dick đã dạy cho cô.
Khi nghiệp vụ của công ty Tiểu Liên được tiến hành rất thuận lợi thì công ty của Dick lại đối mặt với một vấn đề khó khăn nhất từ trước tới nay.
Một hôm, Dick nhận được thư mời của công ty Phong Lăng, một doanh nghiệp rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, trong thư viết họ cần có một CEO cao cấp, hy vọng anh có thể bớt chút thời gian để tới Bắc Kinh nói chuyện. Tư liệu về anh được vợ chồng giáo sư ở Mỹ giới thiệu cho họ, giáo sư có mối quan hệ rất thân mật với Tổng giám đốc của công ty Phong Lăng.
Công ty mà Dick kinh doanh suốt bốn năm đã thu được những lợi ích không nhỏ, họ còn mở một website về thuốc tân dược, ngày nào cũng có gần một triệu lượt người ghé thăm. Nhưng những vụ giao dịch thực sự thành công lại không nhiều. Lượng tiêu thụ dược phẩm của công ty cũng ít hơn trước rất nhiều, nguyên nhân là vì không có sự sáng tạo. Một phần nguyên nhân gây ra cục diện này là vì các nghiên cứu sinh của công ty vì nhận được lời mời của các doanh nghiệp nước ngoài mà bỏ đi để tự tìm kiếm cơ hội cho mình. Họ nói tạm biệt bằng thái độ rất thân thiện, Dick không oán trách ai, ai bảo công ty của anh không nổi tiếng bằng công ty của người khác? Họ cũng từng làm rất nhiều việc cho công ty, bởi vậy anh cũng chẳng có gì để mà oán trách, vấn đề là lại phải bắt đầu tuyển chọn người mới, điều này khiến anh thấy vô cùng khó khăn. Vì việc này, anh chuẩn bị đi Bắc Kinh để nói chuyện với tổng giám đốc của công ty Phong Lăng, nhân tiện quan sát thị trường.
Hôm đó, Tuyết Phi đang nói chuyện với Tiểu Liên. Tuyết Phi chuẩn bị làm việc cho công ty Tiểu Liên, Tiểu Liên rất vui.
Tiểu Liên hỏi cô một vấn đề mà cô vốn rất quan tâm:
- Em còn ở cùng với Trì Vĩnh không?
- Anh ấy từng cho em quay quảng cáo, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy quảng cáo được phát. Anh ấy thuê nhà ở trung tâm thành phố, một căn hộ ba phòng rất thoải mái, anh ấy nói cái đèn này mấy chục nghìn tệ, cái quầy rượu kia mấy chục nghìn tệ, rồi cái giường này là mua ở châu Âu, rồi cửa hàng này từng thiết kế đồ ngủ cho nữ hoàng nước nào đó. Em ở trong căn nhà xa hoa đó không thể nào phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc, lần nào về tới căn nhà cũ của mình em cũng nhớ tới nơi đó, nhớ những lời anh ấy nói. Anh ấy nói, bất cứ món đồ nào trong căn nhà này em đều có thể tùy tiện sử dụng. Cho dù có người hay không, anh ấy cũng mở điều hòa. Bởi vậy trong lòng em, cái nhà đó là một đại từ thay thế cho từ ấm áp.
Thực ra căn nhà mà Tuyết Phi đang ở hiện nay rất giống với căn nhà nhỏ ở Phố Đông mà Trì Vĩnh thuê ba năm trước, chỉ có điều Tuyết Phi không biết mà thôi.
- Anh ấy xem bói cho em, bảo là em thân nữ mệnh nam, rất hợp với mệnh của anh ấy.
Lời của Tuyết Phi khiến Tiểu Liên nhớ lại chiêu lừa của một bà thầy bói. Một bà thầy bói kéo tay khách hàng của mình, trong khi đó một đứa trẻ thì len lén thò tay vào túi áo của khách. Khi đó Tuyết Phi hy vọng tìm được một lý do để giảm bớt những xung đột và bất an trong lòng mình. Thế là cánh cửa của thế giới chỉ còn lại một cái khe nhỏ, cô len lỏi trong cái khe nhỏ đó, lắng nghe tiếng những chú chim ngoài kia đang đập cánh bay. Họ đều đã từng ham hư vinh, điều đó giống như những cây trúc, đẹp nhưng không có quả.
Tuyết Phi tiếp tục nói:
- Anh ấy lại dạy em lái xe, ngồi cạnh anh ấy, nghe những bài hát của Nhật rất dễ chịu, lái tới Tô Châu, Nam Kinh, Vô Tích, tới cả đảo Thái Dương, tới Phụng Hiển xem hoa cải, anh ấy cho em một cuộc sống như giấc mơ, khiến em vui tới mức không kịp nghĩ tới những vấn đề khác.
- Thế là em lại bắt đầu nằm mơ hả? Cho dù khi tỉnh cơn mơ là ấm áp hay là đau đớn?
Tuyết Phi im lặng. Hồi ức thì luôn luôn đẹp, nhưng hiện thực lại rất gian khổ, nó thường khiến sự chờ đợi biến thành bong bóng, khiến giấc mơ của bạn bị phá vỡ.
Một lúc lâu sau, bỗng dưng cô như nhớ ra điều gì đó, nói:
- Hôm qua em thấy trên báo có một tin rất giật gân. Em mang đến đây.
Tiểu Liên cầm tờ báo, nhìn thấy tiêu đề: “Chiếm đoạt tài sản của khách hàng, in sách phạm pháp”.
Cô không đọc nội dung bài báo, chỉ nhìn tiêu đề là đã đoán biết được phần nào. Mặc dù không lâu trước đó Trì Vĩnh từng thoát được vụ kiện vất vả mà Dick đã theo đuổi, khiến Dick suốt ngày phải nghiên cứu pháp luận Trung Quốc, nhưng giờ đây mọi việc đã có kết quả. Tiểu Liên không hề cảm thấy bớt hận thù, cô chỉ nhớ lại tại sao anh ta có một kết quả như thế này mà bạn bè anh ta vẫn chỉ im lặng.
- Tiều Liên, tại sao chị không đọc bài báo?
- Không cần đọc kỹ, biết kết quả là được rồi.
Tuyết Phi gật đầu, cảm thấy lời của cô nói rất có lý.
- Tuyết Phi, điều mà chị quan tâm chỉ là em có vì vậy mà buồn bã hay không?
- Đúng là em rất buồn, cũng rất thất vọng. Anh ấy chẳng cho em cái gì cả, nhưng em thì cho anh ấy mọi thứ!
Nói rồi, cô bật khóc. Tiểu Liên nhìn Tuyết Phi bằng ánh mắt thương cảm, cô chỉ nhớ năm xưa mình không khóc như thế, bởi vì không ai có thể hiểu được chuyện này.
- Tuyết Phi, em còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, hãy tìm một công việc và sống thật tốt đi. Qua chuyện này, em đã rút ra được bài học, sau này nếu có lựa chọn, thì hãy nhìn vào bản chất của người đàn ông, trước khi chưa biết rõ bản chất của anh ta thì đừng dễ dàng để vẻ bề ngoài của anh ta quyến rũ. Đương nhiên, bị quyến rũ thì chỉ xảy ra khi còn trẻ, nhưng một lần là đủ rồi, xảy ra nhiều lần quá thì chứng tỏ một điều là mình ngu ngốc. Những thứ trên bề mặt có thể dùng vật chất để tạo ra, nhưng cái gì là bản chất thì không thể nào thay đổi.
- Nhưng bản chất của con người hình như đều rất đáng sợ.
- Thế thì bản chất của chị cũng đáng sợ sao? – Tiểu Liên hỏi khẽ.
- Em không có ý đó, ý em là bản chất của đàn ông.
- Sau này em sẽ hiểu điều em vừa nói là sai lầm. – Tiểu Liên không tranh luận với cô, mặc dù cô không mấy hiểu chuyện, nhưng Tiểu Liên thích cô gái đáng yêu không ngoan ngoãn này như em ruột của mình. Cô gái này khiến cô nhớ lại hồi mình học đại học, khi mà cô không hiểu tình yêu và được yêu, cô đã yêu một người nghèo khó nhưng có tài, vào mùa đông lạnh giá, hai người cùng hơ tay trên ngọn lửa hồng, cùng nướng khoai, vừa ăn vừa xuýt xoa bởi hơi lạnh.
Lời nói của Tuyết Phi ngắt ngang dòng hồi ức của Tiểu Liên:
- Nhưng em sợ anh ấy sẽ đi mất khi em chưa kịp nhìn rõ anh ấy.
- Vạn vật đều có số, nếu anh ta không kiên nhẫn mà đi mất thì chứng tỏ anh ta không đáng để em phải quan tâm. Em hãy hoàn thành chương trình đại học của em đi đã.
- Em sẽ thi vào học viện Điện ảnh!
- Thi đi.
- Chị không cảm thấy suy nghĩ này hơi…
- Hơi gì? Em không thể giỏi hơn người khác sao? Làm việc gì chỉ cần có dũng khí là được rồi. Dũng khí là gì? Đó là quá trình đi từ tư tưởng tới hành động.
Lúc này điện thoại di động của Tiểu Liên đổ chuông. Là Dick gọi, anh nói ngày kia anh sẽ đi Bắc Kinh, có thể sẽ phải đi khoảng hai tuần.
Cúp điện thoại, Tuyết Phi vội vàng hỏi:
- Anh Dick tới đón chị hả?
- Không phải mọi tình yêu đều ngọt ngào như thế. Anh ấy phải đi Bắc Kinh hai tuần.
- Chỉ có hai tuần thôi mà. Chớp mắt là trôi qua.
- Em cũng biết an ủi người khác đấy chứ.
- Em mới nghe nói một câu nói, do một người trong ngành quảng cáo nói, khi còn sống hãy sống thật vui vẻ, bởi vì chúng ta sẽ ૮ɦếƭ rất lâu. – Tuyết Phi vui vẻ nói.
Tiểu Liên nghe câu nói đó, tâm trạng bỗng dưng trở nên phức tạp. Câu này thốt ra từ miệng một cô gái trẻ, cô thấy vui thay cho Tuyết Phi. Bởi vì điều đó chứng tỏ Tuyết Phi đã hiểu cách trân trọng và suy nghĩ.
- Tuyết Phi, em thực sự trưởng thành rồi. Nói thật lòng nỗi đau của tình cảm quả thực không dễ dàng gì, nhưng…
- Nó có thể giúp con người tiến về phía trước. – Tuyết Phi nói tiếp.
Họ bật cười, Tuyết Phi xé vụn tờ báo ra, sau đó ném vào thùng rác, rồi lại cười tiếp. Nhưng trong lòng Tiểu Liên vẫn âm thầm một cảm giác bất an.
Chia tay Tuyết Phi, cô về nhà nhưng không ngủ được bèn ra ngoài tìm anh. Mùa đông năm nay rất lạnh, lạnh khiến người ta run rẩy. Cơn gió luồn lách trên từng con phố, con người vẫn luôn hy vọng tìm thấy tia nắng ấm áp trong những ngày đông rét mướt. Tiểu Liên nghĩ, thành phố Barrow ở Alaska, Mỹ vốn rất lạnh, hàng năm từ cuối tháng 11 tới tháng 4 năm sau đều là những đêm đen vô cùng, điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt, nhưng trên mặt mọi người nơi đó đều là những nụ cười không bao giờ tắt, họ đi làm, đi học vui vẻ y như người ở những nơi khác. Vào mùa đông, ánh mặt trời là một ước mơ xa xỉ, nhưng vùi sâu trong lòng họ là niềm tim không thể xóa nhòa.
Đã không còn nhớ được đây là lần thứ mấy tới thăm anh rồi, nhưng lần nào trước khi lên lầu, tâm trạng cô cũng vô cùng phức tạp. Cô ấn chuông cửa, và cũng mở ra khát khao được gặp anh. Anh mở cửa, cô phát hiện ra vẻ mệt mỏi trên mặt anh, anh cũng nhìn thấy vẻ tiều tụy nơi cô.
Cô đưa tay lên vòng quanh cổ anh, chủ động hôn anh, họ lại ôm chặt lấy nhau.
Họ bước vào phòng, ngồi xuống, anh pha trà cho cô và nói nguyên nhân cũng như dự định đi Bắc Kinh của mình.
- Thế công ty của anh ở Thượng Hải thì làm thế nào?
- Bán đi. Anh gọi điện thoại cho họ rồi, công ty Phong Lăng hứa sẽ bỏ vốn ra tìm công ty tư vấn kế toán để tiến hành định giá công ty, anh chỉ phải chờ để thu tiền thôi.
Tiểu Liên gật đầu theo thói quen. Nhìn Dick, cô không nói được lời nào. Cô chỉ tự hỏi, nếu không có anh, liệu cô có sự nghiệp ngày hôm nay không? Nếu không có anh, sẽ không có ai khiến cô có một khát khao được gặp vào cái đêm mùa đông lạnh giá như thế này, nếu không có anh, cô cũng không thể có một tình yêu mà người người ngưỡng mộ. Anh là một người đàn ông tài giỏi và quyến rũ, có khả năng phân tích và đưa ra những kết luận chính xác về các doanh nghiệp hiện đại, anh có lý do để được người nổi tiếng trọng dụng, anh cũng có năng lực để làm những việc lớn hơn. Chỉ là khi anh không ở cạnh, cô giống như mất đi chỗ dựa, không có người để nói chuyện, không có người để thảo luận, cũng không có lý do để mỉm cười.
- Chưa chắc anh đã ở lại đó, giờ chỉ đi thăm dò chút thôi, nói không chừng sẽ về ngay.
- Nhưng em có thể nhận ra, thực ra anh rất thích nơi đó. Nam nhi chí tại bốn phương, em thấy vui và tự hào thay anh. Bắc Kinh rất lạnh, lại có tuyết, anh đừng để bị cảm lạnh nhé.
- Anh đã đi mua áo khoác lông và khăn len rồi.
Anh kéo tay cô, đưa cô đi xem quần áo mà anh mua. Trong tủ quần áo, cô liếc thấy cái áo ngủ bằng lụa màu đỏ, nhẹ nhàng bị tay anh làm rơi xuống đât. Cô nhặt lên, chiếc áo ngủ đó rất mềm, nhưng lại giống như cô, không thể che giấu được nỗi buồn thương dâng lên trong mắt.
Dick cầm cái áo ngủ màu đỏ, nói:
- Khi nhớ em, anh đều nhìn chiếc áo này, nó dường như cũng có sinh mạng, sẽ khiến hơi thở của anh gấp gáp hơn.
Mắt Tiểu Liên ươn ướt:
- Chẳng nhẽ anh mang nó theo sao?
- Em muốn anh mang không?
Cô cúi đầu, sau đó nói:
- Anh tới Bắc Kinh đi, em không giữ anh lại đâu.
Cô đứng trước mặt anh, thậm chí hy vọng anh có thể cầu hôn cô, cũng hận là mình không thể nói ra miệng câu đó được. Anh đã từng nói những lời có cánh đầy ý thơ, có thể khiến bất cứ ai cũng rung động, tại sao một lời cầu hôn đơn giản lại không nói được? Nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua nhanh chóng, cô không biết họ thiếu điều gì mới không thể bước chân vào thánh đường hôn nhân, nhưng cô tin, mọi hạnh phúc và nỗi đau đã xảy ra giữa họ không phải cặp vợ chồng nào cũng có thể so sánh được. Có thể anh không cầu hôn sẽ khiến cô cảm thấy tình yêu của mình không phải vì hôn nhân mà chỉ vì tình yêu.
Anh là một người đàn ông rất tự lập, có lúc khiến cô cũng đã quen tự lập không biết phải làm thế nào. Khi cô không gọi điện thoại cho anh, anh nói là cô quên anh, khi cô đứng trước mặt anh thể hiện sự bất an vì chuyện tình của hai người, anh nói với cô là đừng buồn như thế, nhưng trong lòng thì đang thầm tự hào vì tầm quan trọng của mình. Anh luôn gọi một cú điện thoại là cô đến, nếu cô không có việc gì thì sẽ ở cạnh anh, nhưng khi cô cần anh bên cạnh, anh lại nói anh đang bận, việc gì cũng phải sắp xếp xong rồi mới tính. Đàn ông luôn có khuyết điểm, Dick từng giúp cô, ít nhất thì anh cũng nói những câu khiến cô rung động đại loại như “Love is brave it has a mission”.
Dick thấy cô lặng yên không lên tiếng thì nói:
- Thực ra anh rất yêu em. Em không ở cạnh, chắc chắn là anh sẽ buồn lắm. Anh giúp em, cố gắng giúp đỡ để em đứng vững, mỗi khi anh nhìn thấy thành tựu của em, anh đều là người vui vẻ nhất. Công ty của anh một năm trước đã không tốt mấy rồi, anh luôn có suy nghĩ sẽ rời đi. Nhưng em ở đây, sao anh có thể đi cho nổi? Giờ đây em đã đứng vững rồi, anh cảm thấy công ty em không cần một người như anh nữa rồi.
- Nhưng em không nghĩ vậy. Giữa người và người không phải dễ dàng có thể dùng việc cần hay không cần về vật chất để giới hạn về giá trị của nhau, chẳng phải anh từng nói: We live by love, admiration and hope?
- Đúng là anh từng nói như vậy.
Anh nhìn cô, đôi mắt to của cô mãi ngây thơ và trong sáng. Cô có lúc đẹp như một vầng trăng, thu hút anh. Nhưng thứ anh cần không chỉ là tình yêu. Anh nói:
- Anh muốn đi Bắc Kinh để phát triển sự nghiệp, không có sự nghiệp, anh sẽ không còn là một anh hoàn chỉnh.
- Cho dù anh có em, anh cũng vẫn cảm thấy không hoàn chỉnh, đúng không?
- Chúng ta vẫn ở bên nhau, vẫn còn nhiều cơ hội để gặp mặt.
- Đúng thế. Chúng ta vẫn có thể ở bên nhau. Em còn tưởng rằng anh thanh cao thế nào cơ, nhưng rốt cuộc anh cũng giống như họ. You think that if we talk about the love, then you love me, right?
Tiểu Liên nghĩ tới một câu thơ của Gothe: Hãy biết rằng bầu trời là xanh thẳm, không cần phải đi khắp thế giới.
Dick nghe xong, nổi giận ném mạnh cái áo ngủ vào người cô, rồi lại đẩy cô xuống giường. Chỉ trong một tích tắc, cô sững người lại, nước mắt cuối cùng cũng đua nhau chảy ra, cô lao ra ngoài cửa.
Anh không gọi cô lại, chỉ đứng sững giữa nhà. Câu nói của cô thực sự khiến anh cảm thấy khó chịu, anh không hiểu sao cô lại nói như thế. Anh chỉ rời Thượng Hải vì sự phát triền của cá nhân mình, chỉ là muốn thay đổi nghề nghiệp của mình. Rốt cuộc thì cô muốn anh phải thế nào? Khi còn chưa kịp giao chìa khóa cho cô thì cô đã biến mất rồi.
Trên xe trở về nhà, Tiểu Liên cũng nghĩ mãi. Những chuyện cũ cứ đua nhau ùa về, nụ hôn trong sàn nhảy, những ngày tháng ngọt ngào ở châu Âu, rồi cả rất nhiều niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà anh mang tới cho cô. Cô còn yêu cầu điều gì nữa?
Thời gian này cái gì cũng thật khó để hình dung, tất cả mọi chuyện đều lập lờ không rõ ràng.
Khi Dick di Bắc Kinh, Tiểu Liên đang bận bịu với cửa hàng mới của cô, cũng không nhận được chìa khóa nhà của anh. Cô phải khai trương nhà hàng trước Tết, như thế mới có thể nắm bắt được cơ hội làm ăn. Chiếc máy bay lướt qua trên bầu trời không khiến cô nhớ nhung gì, bảy ngày không có anh đã trở thành một tuần cô đơn.
Con ngài muốn tìm cho mình tia sáng cuối cùng, còn cô chỉ muốn biết nơi đi về cuối cùng của anh.
Tết đã tới gần, Dick vẫn không thấy có dấu hiệu gì là sẽ quay lại. Về hay không không quan trọng, anh gọi điện thoại cho cô, nói là Tổng giám đốc Trương của Phong Lăng rất coi trọng anh, tiếp đón anh rất chu đáo, anh không phải bận tâm lo lắng điều gì. Báo giá của công ty anh ở Thượng Hải đã có, đó là một giá tốt.
Sau đó Tiểu Liên và Tuyết Phi tới Hàng Châu thắp hương.
Họ ngồi trên xe buýt. Trên xe đều là những người tới lễ cầu hạnh phúc trong năm mới. Ánh mặt trời chênh chếch chiếu vào khoang xe, bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc rất đẹp, nhưng mọi người bên trong thì đang ngủ gà ngủ gật. Chỉ có Tiểu Liên là ngồi sát cửa sổ, nhìn không chán phong cảnh của Tây Hồ.
Cô không chỉ thích ngắm cảnh mà còn thích những du khách cũng đang ngắm cảnh như mình. Có một đôi tình nhân đang nắm tay nhau thả bước, có một đôi chị em đang thì thầm tâm sự với nhau, có cặp vợ chồng dẫn theo đứa con nhỏ cười nói vui vẻ, cũng có những bóng hình cô đơn. Thế giới tự nhiên thật vô tư, thật bao dung, nó ôm hết mọi người vào lòng, dùng cảnh sắc tươi đẹp của mình để làm thỏa mãn đôi mắt của mọi người. Cô thực sự không hiểu những người ngồi trong xe vì sao lại nhẫn tâm nhắm mắt và từ chối một cảnh đẹp như thế.
Ánh mắt của cô bị thu hút bởi bước chân của một người thanh niên, sau đó cô cảm thấy phong cách của cái khăn len anh quàng cổ rất quen. Chiếc xe chậm chạp đi lướt qua anh, cô nhìn thấy gương mặt của anh – Phương Thành! Gương mặt buồn bã, bước chân thong thả khiến cô không dám tin vào mắt mình!
Đúng là Phương Thành! Bên cạnh anh còn một người phụ nữ khá lớn tuổi, nhưng anh hoàn toàn không để ý tới, chỉ đi cách xa người đó một đoạn.
Khi chưa nhìn thấy anh, chiếc xe lái rất chậm nhưng vừa tới gần anh thì con đường lại rộng hơn rất nhiều, bất giác tốc độ chiếc xe cũng nhanh lên, nhanh tới nỗi suýt nữa cô không phân biệt được người mình nhìn thấy có phải anh hay không. Người trên xe đều tỉnh lại, nhưng cô thì thấy nghi hoặc, một con sóng dâng lên trong lòng.
Nước Tây Hồ trong vắt và đẹp như tranh vẽ. Cô móc di động ra, rồi lại nhét vào trong túi. Có lý do gì để gọi điện thoại đây? Cho dù anh xuất hiện trước mặt cô thì đã sao? Cô càng lúc càng gần với Bồ tát, tự biết rằng mình không nên làm phiền anh với người phụ nữ trung niên bên cạnh anh.
Thực ra Phương Thành với bà Tùng Lâm về quê cũ Hàng Châu của bà để ăn Tết, hôm nay không có việc gì nên ra ngoài đi dạo. Anh còn nhớ ngày trước mỗi lần tới Tây Hồ, anh đều mang khung vẽ ra để vẽ tranh, mỗi lần say mê ngắm những cành liễu đang rủ bóng dưới mặt hồ là anh lại quên mất sự tồn tại của Tiểu Liên, nhưng Tiểu Liên rất hiểu anh, cô thường tới những cửa hàng gần đó mua những thứ anh thích ăn, khi đó các cửa hàng còn rất ít, phải đi một đoạn đường dài mới tìm được, nhưng cô vẫn đi. Có một lần, cô mua được đồ ăn thì bị lạc đường, không có công cụ liên lạc nào, cô sắp khóc. Cứ đi mãi, cô dừng lại nghỉ ngơi bên một cái đình cạnh Đoạn Kiều thì nhìn thấy anh đang chờ cô ở đó, lúc này cô mới mỉm cười. Cô hỏi:
- Sao anh lại chờ em ở đây?
Anh nói:
- Vì đây là nơi các đôi tình nhân gặp nhau.
Hồi ức thật đẹp, Phương Thành thở dài. Anh lúc này như quên mất người mẹ ở bên cạnh, cũng không ngờ trên chiếc xe cách đó không xa, Tiểu Liên cũng đang kinh ngạc mở lớn mắt nhìn anh.
Trong chùa Linh Ấn, cô thành khẩn vái từng vị Phật. Đứng trước Phật, cô nhắm mắt, tay nắm chặt hương, những sợi khói vương vít như những ước nguyện thẳm sâu trong lòng cô. Cô dập đầu, thực hiện đúng những nghi lễ truyền thống của Trung Quốc, dập đầu thật thấp.
Cầu nguyện cái gì mới có thể khiến Phật chú ý tới cô giữa bao nhiêu người, cũng như cô phải làm thế nào để tìm ra Phương Thành giữa bao nhiêu người. Một khi cô đã quỳ xuống là hy vọng mình đừng đứng lên nữa, chỉ muốn quỳ mãi trước tượng Phật, chỉ muốn có một nơi để nói hết tâm tư trong lòng mình. Mái tóc rủ xuống che kín mặt cô, nhưng không thể nào che kín được tâm sự của cô. Dáng vẻ thành tâm của cô như một cô gái bước ra từ những bức tranh thời cổ đại, tâm trạng này cô không thể nào tìm thấy ở Thượng Hải.
Phật khiến cô cảm thấy mình đang đối diện với một tấm gương tròn, đứng ở góc nào cũng có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đó. Người âm thầm nói với cô, hạnh phúc lớn nhất của đời người là có thể buông tay.
Nhưng các hương khách đi lại tấp nập trên bậc tam cấp, trên đại điện, trong vườn cây, cô vẫn không thể buông tay được, đi một vòng quanh chùa. Hàng Châu từng là một địa điểm tình yêu của cô trong quá khứ, nhưng một lần nữa tình cờ gặp lại anh khiến cô khó kìm nén được những kích động trong lòng, giống như bỏ lỡ một mùa hoa, không rõ duyên phận nào khiến họ đều đến đây.
Lúc này, Dick đang đi thưởng ngoạn Bắc Kinh cùng với Tổng giám đốc Trương của công ty Phong Lăng và một nhân viên hướng dẫn. Anh vẫn chưa đi chơi ở Bắc Kinh, lần này anh đã cảm nhận sâu sắc về văn minh của thủ đô đất nước.
Công ty Phong Lăng là một công ty kỹ thuật cao xuất sắc nhất Trung Quốc thời gian gần đây, ban đầu nó là đại lý sản phẩm phần cứng máy tính, sau đó nó thiết kế phần mềm và triển khai nghiệp vụ mạng Internet, phần mềm tài vụ và các hệ thống phần mềm khác của họ được nhiều công ty lớn trong cả nước ứng dụng. Họ từng thực hiện rất nhiều “Cuộc vận động thứ nhất” trong giới truyền thông mạng Trung Quốc, đưa ra luận điềm mới nhất về quản lý tri thức. Tổng giám đốc Trương là người có máu mặt nhất trong Phong Lăng, đương nhiên cũng có phong thái của một người luôn đứng số một, sức hút về nhân cách này của ông khiến Dick thấy khâm phục. Tổng giám đốc Trương chủ trương làm việc nguyên tắc nhưng phải linh hoạt, đó là sự ổn định về tư tưởng và sự biến hóa trong hành động. Khi trong túi của người Mỹ có năm mươi đô, họ tính xem phải mua cái gì trị giá năm trăm đô, suy nghĩ của người Trung Quốc thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng Dick dần dần nhận ra, quan niệm này đã xuất hiện ở rất nhiều thanh niên, đặc biệt là những người làm việc ở Trung Quan Thôn ở Bắc Kinh, mà quan niệm này chủ yếu là do sự phổ cập của mạng Internet và những cạnh tranh khốc liệt về công nghệ cao. Anh thực sự yêu thích công việc và môi trường ở đây, anh rất muốn tìm hiểu sâu về lĩnh vực này, bất chấp mọi khó khăn.
Tổng giám đốc Trương năm nay năm mươi hai tuổi, từng làm rất nhiều nghề. Công ty Phong Lăng là tâm huyết suốt mười năm của ông. Ông là một trong những đại gia đầu tiên của Bắc Kinh có Ferrari hay BMW, đồng thời còn tổ chức một câu lạc bộ ô tô. Ông cảm thấy giờ mình lớn tuổi rồi, không thích hợp làm việc trong giới này nữa nên muốn bồi dưỡng người tiếp bước mình.
Hôm đó, họ dùng cơm trong khách sạn Trung Quốc, ngoài ông Trương và Dick, còn có hai trợ lý của ông Trương.
- Dick, hai tuần này thực ra chúng ta đều đang sát hạch lẫn nhau. Trình độ văn hóa cũng như khinh nghiệp và năng lực làm việc của cậu, chúng tôi đều rất trân trọng, cậu cũng có thể nhận ra, chúng tôi rất hy vọng cậu có thể ở lại đây làm việc. Cậu nghe nói về người lập nghiệp từ công việc chưa? Chúng tôi cho rằng cậu là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù dùng một tháng để đánh giá về một người thì hơi ngắn, nhưng tôi tin là mình không nhìn nhầm người. Khi vợ chồng Martin giới thiệu cậu cho tôi thì cũng đã đánh giá rất cao về cậu. Nếu cậu đồng ý thì ngay bây giờ tôi sẽ viết một bản thông báo về việc này để gửi cho các cổ đông và xin ý kiến của họ, cậu thấy thế nào?
- Cảm ơn Tổng giám đốc Trương, nói thật lòng, tôi cũng bị không khí làm việc nhiệt tình ở đây thu hút, đây chính là một công việc có vẻ thách thức và đòi hỏi sự sáng tạo mà tôi muốn. Cơ chế của công ty Phong Lăng rất hợp lý, điều này còn quan trọng hơn cả năng lực của người lãnh đạo. Nhưng nếu muốn ở lại thì tôi buộc phải nghĩ về rất nhiều thứ mới được.
- Đương nhiên là tôi biết. – Sau đó Tổng giám đốc Trương nói ra một loạt những đãi ngộ rất hấp dẫn. – Còn nữa, công ty Thực Nhất của cậu đã được đánh giá với một cái giá rất tốt. Công ty Phong Lăng định mua công ty Thực Nhất để nó trở thành một công ty con của Phong Lăng. Cậu có thể giữ lại những trợ thủ đắc ý của mình, về phương diện nhân sự thì tùy cậu quyết định, chúng tôi không có ý kiến gì cả.
- Công ty Phong Lăng mua sao?
- Đúng thế. – Tổng giám đốc Trương cười rất sảng khoái.
Dick hơi bất ngờ, nhưng đây cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì không bị công ty này mua cũng sẽ bị công ty khác mua, chuyện này anh không thể quyết định được. Chỉ cần giá thành ổn thỏa thì thế nào cũng được.
Phong Lăng chuẩn bị dùng một số quỹ đầu tư mua công ty Thực Nhất với khoản tiền mặt 4.8 triệu đô la Mỹ cùng với hai triệu đô cổ phiếu. Công ty Thực Nhất vẫn tồn tại, chỉ có điều sẽ được Tổng giám đốc Trương phái thêm mội vài nhân viên quản lý trên cơ sở vốn có. Dick sẽ trở thành tổng giám đốc và thành viên hội đồng quản trị. Tổng giám đốc Trương thì trở thành chủ tịch hội đồng quản trị Trương. Nếu Dick đảm nhiệm công việc này thì người đầu tư và người kinh doanh tách bạch với nhau, anh không phải là một lãnh đạo theo ý nghĩa truyền thống mà có mối quan hệ cùng nhau lựa chọn với công ty Phong Lăng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc