Ngày hôm sau, trên báo có tin Đạo Dã bị đột tử trong khách sạn tình nhân, điều này có nghĩa là một mình Các Bình được thừa kế khoản gia tài mấy tỷ.
Ngày thứ ba, Các Bình lo lắng tới tìm Phương Thành, Tùng Lâm cũng ngồi một bên nghe họ nói chuyện. Các Bình hy vọng anh quay về với cô, bởi cô thật lòng yêu anh, xung quanh cô chỉ toàn những người tham lam tài sản của cô, nhất là khi ông bố giàu có của cô qua đời. Phương Thành không bị cám dỗ, mặc dù anh rất đồng cảm với cô, nhưng lại nói:
- Anh không thể quay về bên em được nữa. Anh đã đi một quãng đường vòng rồi, giờ không thể tiếp tục bước vào đó. Vả lại, sau này anh sẽ sống phiêu bạt, anh không thể ở mãi Tokyo hoặc một nơi nào đó, anh sẽ đi khắp nơi, anh không thể mãi mãi yêu một người như em.
Đối diện với một cô gái giàu có yêu mình sâu sắc, Phương Thành lại tỏ ra bất lực. Khi anh một lần nữa tỉnh dậy từ giấc mơ, anh không thể không thừa nhận, cuộc sống của mình sau khi được xây lên rồi dỡ bỏ, anh phải đối mặt với sự phiêu du thực sự.
Sau khi về tới Nhật, anh gọi điện thoại cho Tùng Lâm, bà nói với anh là đã dọn về sống chung với Các Bình.
Anh lập tức tới tìm mẹ, ngạc nhiên hỏi bà vì sao lại sống chung với Các Bình.
Bà thong thả nói:
- Các Bình đề nghị mẹ, mẹ cũng rất thích con bé. Mẹ chỉ muốn chăm sóc cho nó, là một người bạn của nó, mặc dù tuổi của mẹ có thể làm mẹ của nó rồi, nhưng bọn mẹ giống như hai người bạn tốt. Nó cần mẹ, mẹ cảm thấy nó cần một người bạn giống như một người mẹ chăm sóc nó, bởi vì nó không có mẹ đã nhiều năm nay rồi.
- Đơn giản vậy thôi sao? Nghe ra hình như rất cảm động.
- Con không tin ở Nhật sẽ có chuyện như thế sao? Con biết Đạo Dã đã ૮ɦếƭ thế nào không? Theo như điều tra của phía cảnh sát thì ông ta bị người ta sát hại trong khách sạn tình nhân, có khả năng là một vụ Gi*t hại vì tình. Giờ Các Bình cần nhất là sự an ủi và bầu bạn, mẹ không nhẫn tâm nhìn con cự tuyệt nó, mà nó lại rất yêu con.
Phương Thành càng nghe mẹ nói càng không thể nào sắp xếp được mạch suy nghĩ. Nhưng trong lòng anh có một âm thanh nói rằng, giờ đã đến lúc mình phải nói lời tạm biệt với Nhật Bản rồi. Tháng trước ở Thượng Hải, anh còn nói với Tiểu Liên rằng mình dự định ở Nhật lâu dài, làm một giảng viên đại học và có thời gian sẽ đưa cô đi du lịch thế giới. Nhưng giờ đây anh quyết định không làm thế nữa.
Tiểu Liên và chị họ tới Quảng Châu tham dự một hội nghị doanh nhân, chuyến đi này khiến cô mở rộng tầm mắt. Rất nhiều doanh nghiệp tư nhân còn nổi trội hơn cả các doanh nghiệp ngoại thương truyền thống, có một doanh nghiệp ngoại thương truyền thống ban đầu làm về quần áo, sau đó chuyển sang buôn bán các sản phẩm từ protein, ngay trong cuộc họp đã ký được một hợp đồng trị giá một trăm nghìn nhân dân tệ. Tiểu Liên cũng bày một gian hàng ở một nơi khá vắng vẻ, các sản phẩm của cô gồm có: Chăn gra gối đệm với họa tiết đơn giản và mát mẻ, dụng cụ trong nhà bếp có họa tiết động vật thiết kế riêng cho những người phụ nữ nội trợ, các sản phẩm dệt dành cho phụ nữ, những thứ này đều được làm gấp để kịp với cuộc hội chợ lần này. Nhưng không nhiều người ghé qua. Cô thất vọng, lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất bại. Cô đã phải chạy tới rất nhiều công xưởng, xem rất nhiều hình vẽ, ngày đêm thảo luận và làm việc với các công nhân. Nhưng cô đứng ở nơi đó, có một cảm giác thê lương và buồn bã.
Buổi chiều ngày cuối cùng, một khách hàng tới từ Ý cảm thấy hứng thú với những sản phẩm của công ty Tiểu Liên, và vốn tiếng Anh lưu loát của Tiểu Liên lại khiến ông phải ngạc nhiên. Ngay lập tức ông hứa sẽ liên lạc lại với cô, mặc dù không ký hợp đồng ngay tại chỗ, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Tối cuối cùng ở khách sạn, người chị họ nói với cô, thực ra họ không hề bán 0899, không bán một cổ phiếu nào.
Tiểu Liên sững sờ, ngay lập tức thấy căng thẳng. Bởi vì với giá cổ phiếu rớt thảm hại bây giờ, cổ phiếu 0899 chưa bán ra chứng tỏ họ lại phải bù lỗ, thế số tiền lợi nhuận ban đầu mà cô chia cho Trì Vĩnh thì sao. Chị họ nói:
- Tại khi đó mọi người muốn em nhanh chóng kết thúc mối quan hệ với anh ta nên cảm thấy cổ phiếu chính là mối hiểm họa lớn nhất. Nhưng khi thấy 0899 tốt như vậy, bọn chị lại nổi lòng tham, muốn giữ nó lại nên lừa em là đã bán rồi, để em thôi không còn dây dưa gì nữa. Sau đó chị bận quá, cũng không có thời gian quan tâm đến nó nữa. Mọi người làm vậy cũng là vì muốn tốt cho em, để em sớm nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta. Tiền bạc mất rồi có thể kiếm về được, mọi người không quan tâm đến mấy chục nghìn tệ đó, mọi người chỉ quan tâm đến em.
Tiểu Liên làm sao có thể trách chị họ được? Cô nói:
- Thời gian đó giống như một giấc mơ, em vì anh ta mà cãi nhau với mọi người, bất chấp sự phản đối của mọi người, sống ૮ɦếƭ cũng đòi tìm anh ta.
- Tiểu Liên, trong đời, ai cũng làm một vài chuyện ngốc nghếch, cũng giống như ai cũng có lần bị cúm. Trông thì có vẻ không phải chuyện gì tốt đẹp, nhưng cảm cúm có thể tăng sức đề kháng của con người. Thế nên hãy quên chuyện đó đi, chắc chắn em sẽ không bị mấy chục nghìn tệ đó gây khó dễ nhất thời, đúng không?
Tiểu Liên gật đầu.
Chị họ đã từng sang Úc làm thuê, về nước được ba năm rồi, công ty của chị làm ăn rất thành công, nhưng chị không muốn kinh doanh tiếp nữa. Chị định sẽ truyền lại cho Tiểu Liên những kiến thức và kinh nghiệm của mình, sau đó sang Canada lấy chồng, bởi vì có một người đàn ông Trung Quốc mang quốc tịch Canada đã cầu hôn chị.
Ở Quảng Châu, cô nhớ tới Dick. Cô vẫn luôn thích anh kể chuyện loại rượu Whisky năm 1494, nó được tạo thành bởi nguồn nước sinh mệnh của người Scotland, Dick từng cho cô uống Whisky Blenders Spride, nó được nấu bằng phương pháp truyền thống. Chỉ trong một môi trường gian nan, vất vả mới nấu được loại rượu whisky quý giá này.
Nước cho nó nhiệt độ, ngũ cốc cho nó vị ngọt, men cho nó sự nồng đậm, để dưới hầm ba năm trở nên mới trở thành thượng phẩm, tất cả các giai đoạn đều có sự kì diệu của riêng nó.
Cũng giống như tình yêu. Đàn ông cho nó những nét vẽ, đàn bà cho nó sự cảm động, nụ hôn cho nó sự sâu sắc, tình dục cho nó sự nồng đượm. Nhưng tình yêu sau ba năm vẫn còn nồng cháy thì biết tìm nơi nào?
Thêm một viên đá, để đá tan ra, để rượu tỉnh lại.
Mùa hạ năm 2000
Nếu em khóc, em sẽ tự lau nước mắt. Nếu anh khóc, hãy để em được biết.
Sau hội nghị doanh nhân, Tiểu Liên quay về Thượng Hải. Thượng Hải là thành phố nuôi dưỡng cô, cô yêu nó, bởi vì nó tao nhã, nó khiến cô có một niềm tự hào khôn cùng, những kiến trúc tinh tế, những đám người trẻ tuổi thời trang khiến thành phố mỗi giây mỗi phút đều tràn đầy sự mới mẻ. Đồng thời nó cũng rất bình dân, giản dị. Không khí ở những con phố nhỏ tràn đầy hỉ nộ ái lạc của mọi người, vì kiếm tiền, mọi người đi rao các hang cùng ngõ hẻm, có những người mặc trên mình bộ quần áo rách rưới, có những người vừa bán báo vừa sửa giày cho người ta, có người đi bán vé số khắp nơi.
Người Thượng Hải thông minh nhanh nhạy, không bị gò bó bởi lịch sử, có khuynh hướng chủ nghĩa giây lát, có lúc họ sẽ thực hiện những vụ giao dịch bất chấp trách nhiệm. Sức hút của Thượng Hải có lẽ nằm ở chỗ nó cho người ta từng khoảnh khắc đầy ý nghĩa và những niềm hy vọng vô bờ.
Hôm nay, Tiểu Liên và Dick cùng ngồi trong một nhà hàng Vân Nam để ăn cơm, anh rất thích ăn cá, nói rằng trong cá có hàm lượng axit béo không no cao, người Eskimo rất ít ૮ɦếƭ vì bệnh sơ cứng động mạnh là vì họ thường xuyên ăn cá. Họ đã trở thành những người bạn tốt của nhau, có lúc anh rất hài hước, anh giỏi tự chế giễu mình, nói mình là một gã nhu nhược, dùng sự hài hước để thể hiện bản thân, Chả trách Mark Twain lại nói, nguồn gốc của hài hước không phải ở nụ cười, mà ở nỗi bi thương.
Tiểu Liên càng ngày càng thấy thoải mái khi ở cạnh Dick. Ví dụ như có một hôm, họ đi qua cổng của lãnh sự quán Mỹ ở Thượng Hải, nhìn thấy ba binh sĩ đứng thẳng bất động, Tiểu Liên vui vẻ nói:
- Nhìn kìa, tại sao những binh sĩ đó lại nhìn chúng ta?
- Nếu một con chó đi qua họ cũng sẽ nhìn như thế.
Họ đã rất quen thuộc với nhau, cô không thấy giận với những trò đùa của anh.
Dick nói hồi nhỏ mình rất nghịch ngợm, để trừng phạt anh, bố anh bảo anh mang một tờ giấy cho một người bạn là cảnh sát của ông, trên tờ giấy viết, hãy nhốt cậu bé hư hỏng này vào nhà tù một lát, thế là anh đã ở trong đó hai tiếng đồng hồ.
Khi anh kể chuyện này, Tiểu Liên cười đau cả bụng. Cô cảm thấy những lúc ở cùng với anh là sự hưởng thụ nhẹ nhàng nhất sau phút giây làm việc căng thẳng. Có lúc anh rất lịch sự, nhìn thấy trên mặt đất có cái túi nilon, anh sẽ cúi xuống nhặt lên và cho vào thùng rác, có lúc anh lại rất trẻ con, thấy dưới đất có đồng xu một tệ, anh lại nhặt lên, hát bài hát hồi nhỏ: Finders, Keepers, Losers, Weepens,… Sau đó anh cầm chặt đồng xu cho tới khi nhìn thấy một người ăn xin.
Công ty của Dick vừa có một thành quả nghiên cứu mới được bán đấu giá cho một doanh nghiệp chế tạo thuốc có thực lực rất hùng hậu. Tiểu Liên cũng thảo luận xong điều kiện hợp đồng với vị khác người Ý và mở rộng nguồn khách hàng, đây là khách hàng đầu tiên mà cô tìm được. Về mặt tiền bạc, khách hàng của cô là người giữ chữ tín, có thể kịp thời đưa ra giấy tín dụng từ công ty ngoại thương chỉ định, sau đó, Tiểu Liên liên hệ kiểm tra tình hình hàng hóa để đảm bảo rằng việc phục vụ khiến các khách hàng của cô hài lòng.
Tiểu Liên dự định mùa thu này sẽ tổ chức lễ khánh thành công ty, nhưng Dick nói khi đó anh phải về Mỹ để liên hệ công việc. Cô hơi tiếc, nhưng anh nói anh sẽ quay về nhanh thôi. Anh nhắc nhở cô rằng nghiệp vụ tư vấn vẫn chưa được phát triển, và giới thiệu với cô một nghiệp vụ mới, đó là hợp tác với công ty tư vấn của Mỹ, tạo cơ hội để giới thiệu cho các công ty đã lên sàn chứng khoán trong nước được lên sàn chứng khoán của nước ngoài.
Cô như không tin vào tai của mình:
- Dick, công ty của em chỉ là một công ty nhỏ mới đi những bước đầu tiên, có thể làm được những việc lớn như vậy sao?
- Em không tin vào bản thân mình sao? Anh cảm thấy thành công của một người nằm ở nỗ lực của người đó, nhưng cũng cần có sự ủng hộ, tin tưởng và cơ hội. Từ khi quen em, anh cảm thấy mặc dù em là một người Thượng Hải chính gốc, nhưng em có thể tiến hành giao tiếp rất tốt giữa văn hóa phương Tây và phương Đông. Từ những hành vi của em ở công ty ngày trước, rồi những lúc trò chuyện với em khi làm thực khách ở Vườn ăn, anh cảm thấy em có khả năng dung hòa hai nền văn hóa này với nhau. Nói rộng ra những việc khác, đương nhiên cũng không phải là không được. Đối với những nghiệp vụ liên quan tới thị trường chứng khoán, mặc dù em chưa thử nhưng em có thể học tập, tìm tòi, anh tin em sẽ hiểu nhanh thôi. Anh luôn cảm thấy khi làm bất cứ việc gì, chúng ta đều cần tìm nguyên nhân có thể làm được chứ không phải là nguyên nhân không thể làm được, em sẽ thấy chẳng có việc gì là không thể cả.
- Dick, những gì anh nói đã gợi ý cho em rất nhiều. Nhưng em không hiểu, vì sao anh…- Cô nói, mắt mở to nhìn anh.
- Đừng hỏi quá nhiều. Cứ làm thế đi. Em kinh doanh thì phải hiểu một điều, đó là bỏ quá nhiều thời gian ra làm những việc thu lại ít lợi ích, hãy làm những việc mang lại nhiều lợi ích cho em.
Tiểu Liên không hiểu vì sao anh lại đối tốt với cô như thế, tốt tới mức hầu như không thể tìm ra bất cứ ý đồ hay yêu cầu gì khác.
Bàn xong công việc, anh nói anh cảm thấy cô giống như n Ly trong tiểu thuyết của Kim Dung, chính là người đã từ bỏ Trương Vô Kỵ trong tác phẩm Ỷ thiên đồ long ký. Nhưng đồng thời cô cũng có sự thông minh nhanh nhẹn của Hoàng Dung, lại không bướng bỉnh cổ quái như người đó, ít nhất thì tới nay vẫn chưa nhận ra.
Anh nói mình thích đọc sách Kim Dung, khi ở Mỹ, anh vẫn thường mua sách của nhà văn này. Anh cảm thấy tiểu thuyết của ông ấy có tình người hơn của người khác. Câu chuyện mà ông ấy viết không quá cũ rích, nhân vật của ông cũng không phải là người hoàn mĩ, ví dụ như trong “Lộc Đỉnh Ký”, chỉ có Don Quixote là có thể so sánh, một cái là văn học phản võ sĩ, một cái là văn học phản kỵ sĩ.
Cô bổ sung rằng các câu chuyện trong tiểu thuyết Kim Dung, bi kịch nhiều hơn hỷ kịch. Tình yêu có nhiều yếu tố hiện đại, phân biệt tự chủ hôn nhân và tự do yêu đương, ông không trộn lẫn tình yêu với hôn nhân.
Anh nghiên cứu tính cách các nhân vật trong truyện, còn cô thì chú ý tới đặc điểm miêu tả tình yêu trong câu chuyện.
Ăn cơm xong, họ cùng đi ra phố. Đi bách bộ không mục đích có thể giảm bớt áp lực. Cơn mưa mùa hạ thổi ngang qua từng con phố. Đang là mùa hoa sen, hương hoa thơm ngát. Đêm đầu hạ thật say mê.
Dick bỗng dưng hỏi cô cách nhìn về hôn nhân. Cô vỗ vai anh, nói:
- Anh có tin hôn nhân là sự tất nhiên của tình yêu không? Có người nói thần Cupid của phương Tây là một vị thần ngây thơ, lãng mạn, nó chỉ lo bắn chúng mũi tên vào trái tim những người yêu nhau, còn những việc khác thì mặc kệ, nhưng “ông tơ bà nguyệt” của phương Đông lại là người già, ông bà ấy hình như cảm thấy tình yêu chẳng có tác dụng gì cả, thế là dùng một sợi chỉ đỏ cột chân hai người lại, chân chứ không phải tim.
Cô phát hiện ra anh hơi thất thần và một phút lặng lẽ.
Họ đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán băng đĩa, từ cái loa đặt sát đường đang phát một bài hát rất xưa của Julio Iglesias, anh dừng lại, cô cũng dừng lại theo. Sau đó anh cúi người xuống, buộc lại sợi dây giày bị tung ra của cô. Người đi đường đều nhìn họ. Khi anh đứng lên, cô nói:
- Sao anh không nhắc cho em biết?
- Em biết vì sao anh thích nghe ông ấy hát không? Em còn nhớ tư thế của ông ấy khi biểu diễn không? Ông ấy luôn thích dùng tay trái đặt trên người, dường như đang nói điều gì đó, đưa lên đưa xuống, cùng biểu diễn với âm thanh run rẩy của ông ấy, phảng phất như muốn biểu đạt tâm trạng bất lực của mình.
- Có liên quan gì nhỉ?
- Sau này em sẽ hiểu.
Thực ra cô thấy hơi kích động, cô dừng lại và nhìn anh vài giây. Phụ nữ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những kích thích từ thế giới bên ngoài, cô thừa nhận như thế. Chỉ một câu nói đã khiến cô vui mừng khôn xiết, nhưng sang câu khác lại khiến cô rơi vào tột cùng đau khổ. Cô đã gặp nhiều những anh chàng đẹp trai, có những người gương mặt bẩm sinh đã có thể khiến người khác vui vẻ, còn anh mặc dù không như vậy, nhưng lại thuộc loại người cầu mong sự bình yên ở trong tâm. Bỗng dưng cô phát hiện ra, trước mặt anh, có một sự kích động cần phải được sự giải phóng. Cơn gió mơn man thổi rối mái tóc cô, lặng lẽ, túy ý. Cô không còn cảm thấy những vì sao trên trời cô độc nữa, cô thích những ngày tháng như thế này, tiêu diêu, tự tại, vui vẻ.
Sau đó họ lại tới Trà Ẩm Đình của cô. Cô vừa bước vào cửa, nhân viên phục vụ đã phản ánh có một khách hàng vì nhân viên quên mang nước rửa tay khi ông ta ăn xong hải sản nên nổi giận lôi đình, đòi bồi thường một đĩa hải sản nữa. Tiểu Liên lại gần, xin lỗi vị khách mặc com lê, và nói có thể miễn phí cho ông ta một ly bia. Nhưng ông ta không chịu thanh toán, sau khi mang bia lên, ông ta hắt cả cốc bia lên mặt Tiểu Liên, còn nở nụ cười đểu cáng. Tiểu Liên dùng khăn lau mặt, sau đó bình tĩnh nói:
- Thưa ông, có phải ông muốn làm to chuyện lên không? Tôi đã có thể tố cáo ông tội cố tình gây thương tích rồi đấy, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, nếu ông biết điều thì mời ông đi, nếu không tôi gọi cảnh sát tới, thế thì tối nay ông có một nơi tốt để ngủ rồi.
Nói rồi cô bảo một nhân viên phục vụ đi gọi điện thoại. Người đó thấy sự không lành bèn bỏ đi. Ông ta tới một mình, không có bạn bè, những thực khách nói ông ta có vấn đề về tâm lý.
Dick vỗ tay, ngay sau đó các thực khách khác cũng vỗ tay. Cô nói:
- Mặc dù vừa nãy tôi không mấy lịch sự, nhưng xin mọi người hãy nhớ kỹ, tôi luôn luôn nhớ tới mỗi người đã từng đến đây.
Nói xong, cô chạy lên văn phòng ở trên lầu. Dick theo cô lên, nói:
- Tiểu Liên, em thật dũng cảm, lâm nguy không loạn, anh thực sự không ngờ em lợi hại như thế. Loại người đó chắc chắn là ít gặp.
Cô nhớ lại cảnh tượng trước kia với Trì Vĩnh, nếu cô khi đó cũng giống như bây giờ thì khoản tiền mười nghìn tệ đó đã không bị mất oan uổng, nhưng nếu không có trải nghiệm đau lòng lần đó, lần này cô đã sợ đến mức không dám nói năng gì rồi. Những điều này sao cô có thể nói rõ ràng với anh được? Anh cầm một chiếc khăn mặt, định lau khô tóc cho cô, cô cầm chiếc khăn nói:
- Để tự em.
- Trước mặt anh, em có thể dịu dàng hơn một chút không? Em giả vờ kiên cường như thế để làm gì?
- Em không giả vờ kiên cường, đây chính là con người em.
Nụ cười của cô sớm đã đông cứng lại trên môi, vùi đầu vào khăn bật khóc. Anh ôm chặt lấy cô, cảm giác trong lòng cô lúc này như một con sông đang cuộn chảy, nhưng lại không thể nói rõ được, cứ như thể cô đã làm đảo lộn cả ký ức của ngày hôm qua và hôm nay.
- Lần này mặc dù em chịu một chút ấm ức, nhưng chắc chắn sẽ để lại một danh tiếng tốt, cũng thể hiện được sức hút độc nhất vô nhị của em. Không chỉ có chữ tín mà cách xử lý bình tĩnh của em cũng khiến anh rất bất ngờ. Thực ra, câu chuyện khổ tận cam lai có nhiều trong giới doanh nghiệp Mỹ, ví như Morgan, ông ấy từng là một cổ đông nhỏ trong công ty bảo hiểm hỏa hoạn, một khách hàng nào đó xảy ra hỏa hoạn, các cổ đông khác đều đua nhau xin rút vốn, nhưng ông ấy lại bán cả nhà mình để mua toàn bộ số cổ phiếu của những người xin rút vốn, sau đó bồi thường tiền cho khách hàng. Thứ giúp ông ấy thành công chính là vụ hỏa hoạn đó, có lúc chuyện xấu chưa chắc đã là chuyện xấu. Hay ví dụ như anh, khi mới vào trung học, chỉ có anh là người Trung Quốc, ngay cả người Hồng Kông ở lớp cũng coi thường người từ đại lục tới như anh, nhưng thành tích học tập của anh là tốt nhất, hơn nữa khi anh gần tốt nghiệp, nhà trường đã có rất nhiều học sinh Trung Quốc, anh cảm thấy không còn tủi thân như trước nữa, những điều không vui trước đây đều tan biến hết. Anh có một cô bạn gái người Mỹ, nhưng anh không tin tưởng cô ấy, trải qua rất nhiều nỗi khổ cũng khiến anh tới Thượng Hải muộn mất một năm, nhưng lại gặp được em, đó là một ân huệ Thượng đế dành cho anh. Nếu có người ném rác ra từ cửa sổ, em tránh ra là được rồi, chẳng lẽ cứ phải tố cáo họ hay sao? Quan trọng là em phải tự tạo cho mình một tâm trạng vui vẻ, đừng để người khác có cơ hội giẫm đạp lên người em. Thực ra em đã làm rất tốt điều này, anh chỉ hy vọng em vui hơn một chút thôi, như thế tinh thần em sẽ đầy đủ hơn, em cũng sẽ xinh đẹp hơn.
Tiểu Liên ngừng khóc, cô xúc động không ít với những lời anh nói. Cơ sở của hai trái tim thương yêu nhau không đặt trên cơ sở của lợi ích vật chất, mà là ở sự giao lưu giữa trái tim với trái tim.
Cô thay một chiếc váy dài bằng tơ tằm màu vàng cát, tóc 乃úi cao lên đỉnh đầu, xịt một chút nước hoa lên cổ tay, xinh đẹp và sang trọng, sau đó cùng anh tới Maya khiêu vũ tới khi trời sáng.
Vào một buổi chiều nóng bức, Dick giới thiệu cho Tiểu Liên một công ty cố vấn quốc tế Thịnh Bình, đồng thời bước đầu tìm hiểu và nghiên cứu về phương hướng hợp tác. Công ty Thịnh Bình rất thích thị trường chứng khoán ở nước ngoài của các công ty Trung Quốc, nhưng lại không hiểu nhiều về tình hình trong nước Trung Quốc. Những họ cũng rõ trong nước chắc chắn có rất nhiều công ty muốn bước ra cánh cửa nước ngoài, mở rộng hoạt động kinh doanh của mình, bởi vậy cần có một cơ cấu trung gian, vừa tìm kiếm những doanh nghiệp có thực lực thích hợp của nước ngoài, vừa tư vấn cho các doanh nghiệp trong nước, như tiến hành đánh giá tài sản, phụ đạo điều chỉnh khung doanh nghiệp, thẩm tra tài vụ,… Công ty của Tiểu Liên đang định là một công ty trung gian có đầy đủ những chức năng này.
Lần đầu tiên bàn bạc mọi chuyện rất thuận lợi. Tiểu Liên sau mấy tuần suy nghĩ, quyết định giành lấy hạng mục này. Cô hiểu hạng mục này đối với công ty có ý nghĩa gì. Cô phải đi liên hệ với các doanh nghiệp trong nước, tìm kiếm cơ hội làm ăn và để người của các doanh nghiệp này nhận thức được ý nghĩa của việc hòa nhập với thị trường quốc tế.
Nếu cô không làm thì sẽ có người khác vượt qua khó khăn để làm. Vụ làm ăn này một năm một đơn hàng đã có thể mang lại nguồn thu nhập khả quan rồi.
Tiểu Liên bỗng dưng cảm thất mình dường như không quen với chính bản thân mình. Các đồng nghiệp ngày trước luôn nói cô là một cô gái tư sản, thích phong hoa tuyết nguyệt, thích mơ mộng giữa ban ngày, rất hợp với công việc lên kế hoạch du lịch, thưởng thức những bức ảnh đẹp. Nhưng giờ đây, cô lại đang hưởng thụ cảm giác bon chen trong thương trường để cuộc sống của mình luôn tươi mới, phảng phất như tình trạng này mới khiến cô vui vẻ hơn. Cô đọc sách, học tập, lên kế hoạch, phân tích, sáng tạo, chấp hành, gọi điện thoại hẹn người ta, thậm chí còn phải nói những lời cầu xin.
Chiếc kẹp của hiện thực cho dù có hình dáng nguyên thủy nhất thì cũng không thể lỏng ra được.
Dick nói, Thượng Hải đang tổ chức triển lãm tranh cá nhân của một họa sĩ rất trẻ, muốn mới Tiểu Liên cùng đi. Hôm họ đi là ngày cuối cùng của triển lãm. Họ rất thích những tác phẩm treo trong phòng tranh, Dick nói:
- Đây là lần thứ hai anh tới xem, anh rất thích những bức tranh này, anh đoán người họa sĩ tên Phương Thành này chắc phải hơn ba mươi tuổi, nhưng không ngờ anh ấy mới hai mươi năm tuổi.
- Em quen anh ấy, anh ấy là một người bạn thân của em.
- Cái gì? Sao chưa bao giờ em nói với anh?
- Không nhớ ra. Lát nữa chúng ta vào thăm phòng tranh của anh ấy, anh ấy đã hứa sẽ tặng tranh để em treo lên tường nhà hàng của em.
- Tiểu Liên, em thật là nhiều bạn bè, có cả bạn làm nhà văn, họa sĩ, thế anh thì là bạn gì của em?
- Bạn từ Mỹ tới.
Cô nói xong, bật cười thành tiếng.
Tranh của Phương Thành theo chủ nghĩa hiện thực, anh dùng những đường nét đơn giản và màu sắc đối lập rất mạnh để thể hiện tình cảm và tư tưởng của mình. Nhưng đồng thời tranh của anh cũng theo chủ nghĩa trừu tượng, khả năng phối màu độc đáo của anh, trong nét vẽ của anh còn kết hợp rất vừa phải với thư pháp và nghệ thuật chấm phá của Trung Quốc. Nghệ thuật nhi*p ảnh và kỹ thuật in ấn ngày nay ngày càng đổi mới, nhưng họa sĩ vẫn có thể tồn tại là có nguyên nhân riêng của nó. Cũng giống như cối xay gió Hà Lan, trong cuộc sống hiện đại, ý nghĩa thực tế của nó đã biến mất, nhưng nó vẫn kiêu ngạo đứng trong những cánh đồng của vùng nông thôn Hà Lan, mang lại niềm vui cho mọi người, khiến mọi người rơi nước mắt. Có những thứ không bao giờ tuyệt chủng.
Cô dừng lại trước một bức tranh có tựa đề: “Tiếng gọi của biển”. Biển, biển khiến cô không bao giờ hiểu rõ, khi nó được tái hiện tại nơi này, cô không biết phải nói gì, nhưng dường như cô nghe thấy tiếng sóng biển. Ánh mắt cô trở nên kích động, biển lớn như vị thần hộ mệnh của cô, chỉ cần khẽ chạm vào một thứ gì đó có liên quan tới biển là trái tim cô đã run rẩy không ngừng.
Sau đó, họ lái xe tới phòng tranh của Phương Thành. Phương Thành lúc đó đang nhận một cuộc điện thoại của nhà buôn tranh, người kia định mua một bức tranh sơn thủy miêu tả nông thôn Trung Quốc của anh, đó là hai người khách Singapore đặt mua.
Cúp điện thoại, anh nhìn thấy Tiểu Liên, cũng nhìn thấy người đàn ông cao lờn mà cô đưa tới, anh hơi ngạc nhiên. Tiểu Liên giới thiệu họ cho nhau, họ bắt tay thăm hỏi vài câu, rất lịch sự và có vẻ thân thiện.
Cô chọn một vài bức tranh, bức Tiếng gọi của biển không nằm trong số những bức tranh mà anh chuẩn bị tặng cô, anh thấy cô rất thích bức tranh đó, bèn nói là khi triển lãm kết thúc, anh sẽ tặng cô bức đó. Đồng thời anh còn nói cho cô biết cách treo tranh như thế nào để tranh không bị lệch. Mặc dù cô chẳng để tâm nghe được câu này nhưng vẫn gật đầu nhìn tư thế và khung tranh trong tay anh. Cô không hiểu lắm, hơn nữa trong tim cô lúc này bị những chuyện khác quấy rầy, Phương Thành thấy cô chưa nghe hiểu hoàn toàn bèn nói:
- Mai anh về Nhật rồi, anh phái một người phụ trách treo hết tranh lên cho em, em không cần phải lo.
Tiểu Liên nói cảm ơn, cô nhìn Dick im lặng đứng nãy giờ nhưng không biết phải nói thêm điều gì. Lúc này Dick đề nghị ba người cùng đi ăn cơm, anh mời, nhưng Phương Thành vội nói:
- Tối nay tôi còn một cuộc phỏng vấn, công việc cuối cùng của triển lãm tranh vẫn chưa xong, không thể đi với hai người được. Để lần sau nhé, lần sau tôi mời hai người.
Anh hình như rất khó nhọc khi nói ra hai chữ “hai người”, điều này cũng khiến Tiểu Liên thấy buồn.
Phương Thành nói:
- Tiểu Liên, em yên tâm, những bức tranh này cứ để tạm ở chỗ anh, ngày mai sẽ có một người họ Triệu mang tranh tới và phụ trách việc treo chúng đúng chỗ trong thời gian ngắn nhất, sau tối mai, ngày nào em cũng có thể ngắm những bức tranh này rồi. Đương nhiên anh cũng không quên bức tranh Tiếng gọi của biển đâu.
Tiểu Liên lại nói cảm ơn. Anh hầu như đã nói hết những lời cô muốn nói, trong lòng cô tràn đầy sự cảm kích, giống như cơn gió mùa thu lần đầu tiên thổi trên mặt đất, luồn vào trong tim cô.
Cô đã từ chối anh, nhưng anh vẫn giúp đỡ cô, có lẽ đây chính là phong thái đàn ông thực sự.
Họ nói tạm biệt rồi ra về.
Cô có biết những đêm trăng khuyết, anh không biết thưởng thức cảnh đẹp, chỉ biết nắm chặt cây 乃út trong tay để vẽ nên cảm nhận của mình? Chắc cô không biết, mà cô cũng không cần phải biết.
Nét vẽ của anh rất khoáng đạt, màu sắc thì vô cùng lãng mạn, anh tin rằng vẽ tranh không chỉ phải thể hiện thế giới nội tâm mà còn phải có cả sự trừu tượng của trí tưởng tượng. Tolstoy từng nói, nghệ thuật bắt nguồn từ việc một người muốn truyền đạt tình cảm mà mình từng trải nghiệm cho người khác, thế là trong lòng họ bèn tái hiện lại tình cảm này và dùng những tiêu chí bên ngoài để thể hiện ra. Vậy thì những biểu đạt của Phương Thành chắc chắn có liên quan với Tiểu Liên. Nhưng như thế thì có tác dụng gì? Sự ra đi của Phương Thành cũng như câu nói mà Lỗ Tấn từng viết: “Tôi một mình đi xa, không những không có em, hơn nữa cũng không bao giờ còn cái bóng nào trong đêm tối, chỉ có tôi bị bóng đêm nuốt chửng, toàn bộ thế giới đó thuộc về tôi!”
Ngày hôm sau, ông Triệu mang tranh tới. Sáng hôm đó, Phương Thành lên chuyến bay ANA, mặc dù cô không đi tiễn anh, nhưng anh vẫn nhớ lại cô gái trẻ tuổi trong bộ phim The Izu dancer, trong ánh nắng mùa thu, sáng sớm tiễn biệt người yêu, lớp trang điểm đêm qua còn chưa rửa sạch, ánh mắt ngây thơ u buồn khiến người ta cảm thấy mọi thứ đều hòa vào làm một.
Tiểu Liên vẫn ở cùng Dick. Cô có nguyên tắc của cô, cho dù anh có hiểu lầm ở một mức độ nào đó thì cô cũng không có cách nào thay đổi bản thân.
Dick thấy cô nhìn đồng hồ liên tục, nói:
- Có phải em từng là bạn gái của anh ấy không?
- Sao anh lại hỏi thế?
- Anh có thể nhận ra. Những người đàn bà mà anh ấy vẽ ít nhiều đều có hình bóng của em, hơn nữa hình như anh ấy rất quan tâm tới em, một người sống ở nước ngoài lại nổi tiếng và tác phẩm có giá trị sưu tầm cao như anh ấy thì không bao giờ tặng nhiều tranh cho người ta như thế, nhưng anh ấy lại tặng cho em một lúc rất nhiều.
- Ba năm trước, anh ấy là bạn trai của em. Nhưng anh ấy lựa chọn nghệ thuật, anh ấy cảm thấy nghệ thuật là quan trọng nhất, em vốn cũng định chờ đợi anh ấy, nhưng lại có rất nhiều nhân tố không thể kiểm soát được dẫn dắt mọi thứ. Nhanh thay đổi thực ra tội danh mà đàn ông dành cho đàn bà, nhưng anh ấy không phải người như vậy. Không làm người tình thì làm bạn bè, bởi vậy anh ấy giúp em, bất chấp nỗi đau trong tim mình.
- Schopenhauer[3] từng nói, khi tình yêu của người ta sâu sắc hơn, tư tưởng của anh ta không những thể hiện ta ý thể mà còn có rất nhiều khí chất cao quý khác, có khuynh hướng thoát tục siêu phàm. Phương Thành dường như khác với người khác, tình yêu chưa đạt tới đỉnh cao để thể hiện được những điều này.
[3]: Schopenhauer (22 tháng 2 1788 - 21 tháng 9 1860) là một nhà triết học người Đức, nổi tiếng nhất với tác phẩm "The World as Will and Representation" (Thế giới như là ý chí và biểu tượng).
- Anh cảm thấy anh ấy vẫn còn yêu em sao?
- Điều đó em phải rõ nhất mới phải. Sao em không đi cùng với anh ấy?
- Dick! - Tiểu Liên hơi giận, nhưng cô giận cái gì? Cô hy vọng anh ghen, cô hy vọng anh tỏ tình. Nhưng mọi việc đều không xảy ra. Còn cô thì cho dù thế nào cũng không thể chủ động ra hiệu điều gì.
- Anh rất thích những người phụ nữ Thượng Hải những năm 30, giống như thế hệ của bà ngoại anh. Họ đều có vẻ đẹp đài các dịu dàng, anh luôn cảm thấy em là một người phụ nữ như vậy. Nhưng anh không biết rốt cuộc em yêu ai.
Nói cho đến cùng thì là cô không dám nói ra, cô sợ anh lại một lần nữa như người đó dứt áo ra đi, khiến linh hồn cô thêm một lần rơi lệ, cô sợ bí mật trong mắt anh quá phức tạp khiến cô không thể gánh vác nổi, cô sợ quá nhiều điều.
Sau đó họ rơi vào im lặng. Con người càng cảm thấy không yên thì càng muốn khiến cho người khác cảm thấy mình rất ổn, có lúc Tiểu Liên cảm thấy đây là một việc thật ngu ngốc, nhưng lại không thể khống chế mình làm như thế.
Anh thấy cô không nói gì bèn chuyển chủ đề:
- Tháng Tám anh sẽ đi Mỹ một chuyến, thế nên nghi thức khánh thành của em chắc là anh không giúp gì được rồi.
- Thế là tuần sau rồi hả? Không sao đâu, mình em cũng có thể làm tốt được.
- Nghiệp vụ tư vấn của em chắc sẽ bắt đầu ngay thôi, anh có mấy người bạn làm ở công ty săn đầu người, anh sẽ giúp em tìm mấy người.
- Cảm ơn anh. Thực ra em không cần quá nhiều người, chỉ cần một hai người đảm đang là được. Công ty săn đầu người đều là những nhân tài có năng lực, phục vụ trong các công ty đa quốc gia, có lẽ không mấy phù hợp với công ty nhỏ như công ty tụi em, em sẽ tự đăng quảng cáo trên báo, phương thức tuyển dụng như thế phù hợp với công ty em hơn.
Ăn cơm xong, cô lại ngồi lên chiếc xe Volvo màu tím đậm của anh, trong xe mở khúc nhạc Serenade của Mozart, chiếc xe lao vun ✓út trên đường cao tốc của bóng đêm dài dằng dặc, Tiểu Liên cảm thấy thoải mái vô cùng. Chỉ tiếc là cái đẹp quá ngắn ngủi. Anh đưa cô về tới cửa nhà. Anh hôn lên má cô rồi bảo cô lên lầu. Khi cô nghe thấy tiếng máy của chiếc Volvo chạy đi, cô âm thầm rơi lệ trên bậc cầu thang tăm tối. Cô móc điện thoại di động ra định gọi cho anh, nhưng gọi rồi lại tắt, lại gọi rồi lại tắt. Cứ như thế rất nhiều lần, ngay cả bản thân cô cũng thấy ghét mình như vậy, nhưng cô lại không có cách nào để thay đổi, bởi vì cô đã yêu anh, nhưng lại không nói ra được. Tình yêu này khiến cô trở tay không kịp, muốn che giấu nhưng lại giấu không được. Cánh hoa đã tàn hết, chỉ để lại cái cuống trơ trọi.
Hôm Dick đi đúng hôm cô phải tới gặp tổng giám đốc công ty Thịnh Bình, bởi vậy cô không có thời gian đi tiễn anh. Anh nhờ người mang tới cho cô một chùm chìa khóa, kèm theo một phong thư, trong thư nói, anh sợ làm mất chìa khóa nên nhờ cô giữ hộ. Còn chuyện nữa nhờ cô giúp, đó là hy vọng cô bớt chút thời gian để tưới nước cho chậu hoa ở ban công nhà anh. Nếu cô thích thì tới nhà anh ở bao lâu cũng được.
Hôm đó, cô lo liệu xong công việc ở nhà hàng bèn về nhà. Đi qua chung cư mà Dick thuê, cô tò mò đi lên. Cô đã từng tới nhà anh chơi mấy lần, cảm thấy chỉ là một căn phòng rất sạch sẽ. Bởi vì cô tò mò về anh nên vẫn mở cửa bước vào.
Cô bật đèn lên, hiện lên trước mắt cô là trần nhà với những đường nét hoa văn lãng mạn và ánh đèn nhàn nhạt, thể hiện không khí dịu dàng mà ấm áp, chỉ tiếc là trong phòng khách lúc này chỉ có mình cô. Cô nhìn thấy trên bàn có một bó hoa hồng đỏ vẫn còn tươi khiến cho căn phòng đơn giản thêm phần sinh động. Bên cạnh bó hoa còn có một cuộn băng ghi hình, trên đó dán một tờ giấy, viết: “Tiểu Liên, hãy xem cuốn băng này”.
Cô bỗng dưng cảm thấy tim mình đập thình thịch, cảm thấy hành động của mình dường như sẽ dẫn tới một điều gì đó. Cô không thể bình tĩnh được. Bàn tay cô cầm cuộn băng lên, nhét nó vào trong đầu máy, trên màn hình ti vi xuất hiện cảnh tượng khiến tim cô càng đập mạnh hơn.
Là Dick, anh ngồi trên chiếc ghế xa lông nhà mình, ánh sáng hắt vừa phải từ khung cửa sổ sát đất vào nhà. Anh nói:
- Tiểu Liên, ngày mai anh phải đi Mỹ rồi. Nhưng anh có vài lời muốn nói với em. Từ sau khi gặp Phương Thành, anh chủ động tới tìm anh ấy và trò chuyện với anh ấy một lần, bởi vì anh có thể nhận ra tình yêu anh ấy dành cho em. Anh vốn muốn tỏ tình với em, nhưng sự xuất hiện của Phương Thành khiến anh cảm thấy không cần thiết nữa. Khi anh ở Mỹ, có một cô bạn gái, nhưng hai đứa không có tương lai. Tới Thượng Hải, anh quen không ít phụ nữ, có người trẻ tuổi, có người chín chắn, có người thậm chí cảm thấy hai người thân mật với nhau không thể hiện được điều gì, cảm thấy đó chỉ là vấn đề sinh lý, những tư tưởng này khiến anh rất kinh ngạc. Anh thay đổi cách sống của mình, không chỉ ngủ với một người đàn bà, nơi này cũng từng giữ họ lại. Hiện thực và linh hồn luôn khác biệt nhau, không thể nào tiếp cận với tình cảm của một người phụ nữ nhưng lại có thể tới gần họ về xác thịt, khi đó anh không hiểu lắm. Anh từng đọc một truyện ngắn trên tạp chí, trong đó viết nhân vật nam chính vị mắc bệnh về tình dục, nhưng nhà văn dường như không phê phán anh ta mà còn miêu tả anh ta bằng giọng văn đồng cảm, có cảm giác như trong Trầm Luân của Uất Đạt Phu. Anh nói những điều này với Phương Thành, nhưng anh ấy tỏ ra kinh ngạc, anh ấy thậm chí còn nói em và anh ấy chưa bao giờ quan hệ tình dục thực sự, nhưng vì sao anh lại có thể nhận ra tình cảm anh ấy dành cho em sâu sắc như thế? Trong phút chốc quan niệm của anh bị dao động, anh tỏ ra hoang mang. Đối diện với anh ấy, em cảm thấy mình không nên tỏ tình với em. Mỗi người từ nước ngoài quay về nước mình đều không hy vọng sẽ tìm được hạnh phúc, đó không chỉ là trong sự nghiệp cá nhân. Quen em hơn nửa năm nay, anh không dám chạm vào em, mặc dù anh rất muốn, nhưng anh cảm thấy em sẽ nghiêm túc, nếu chạm vào em, em sẽ thấy buồn.
Hôm em bị thực khách hắt rượu vào người, sự kiên cường của em khiến anh chấn động. Sau đó trong sàn nhảy, anh phát hiện ra em đẹp hơn hết thảy mọi người. Điệu nhảy mà anh mời em, anh không hiểu tại sao em lại hoảng hốt như mất mát điều gì đó, em có phát hiện ra là anh đặt tay phải của em lên иgự¢ anh không? Khiêu vũ với những người đàn bà khác, nói khó nghe chỉ là khúc dạo đầu của nhục dục, khiêu vũ với em, đó là sự hưởng thụ trong âm nhạc, là một cảm giác đẹp đẽ mà khó nói thành lời. Cho dù thế nào thì anh vẫn yêu em, chỉ có điều trong tim anh có một cảm giác, cảm giác đó cũng chính là thứ khiến anh hoang mang.
Trong đoạn băng, Dick mở bài Vincent của Julio: “Starry, starry night, paint your palette blue and gray. How you suffered for your sanity. How you tried to set them free”.
- Em còn nhớ hôm anh buộc dây giày cho em không? Cho dù anh từng là người như thế nào thì anh cũng chưa từng bao giờ làm như thế. Em là người phụ nữ đầu tiên có thể khiến anh làm việc đó ngay trên đường, và cũng là người duy nhất. Tiểu Liên, có rất nhiều việc nhìn xa một chút có lẽ sẽ rõ ràng hơn, bởi vậy anh đi Mỹ cũng coi như một cơ hội tốt. Anh hy vọng việc khánh thành của em thuận lợi, hợp tác với công ty Thịnh Bình thuận lợi, tìm được trợ thủ đắc lực, khi anh quay lại thăm em, em sẽ thành công hơn, và xinh đẹp hơn.
Sau đó màn hình trắng xóa, Tiểu Liên thẫn thờ ngồi trên ghế xa lông, cô tua lại băng, mở lại, nghe tiếng phổ thông chưa chuẩn của anh, nhìn gương mặt hơi nghiêm túc nhưng lại thỉnh thoảng so vai, lắc đầu của anh. Cả gian phòng khách, ngoại trừ tiếng nói và giọng ca của Julio thì cô không còn nghe thấy gì nữa.
Cô suy nghĩ suốt một đêm, sau đó ngủ thi*p đi lúc nào không biết. Khi ánh mặt trời rực rỡ của buổi sáng rọi qua khung cửa sổ, cô mở mắt ra mới phát hiện mình đã cuộn tròn trên xa lông nhà anh. Cô ra thăm chậu hoa ngoài ban công, tưới nước cho nó, những bông hoa đó khiến trái tim cô có một cảm giác thần kỳ. Sức sống mãnh liệt của nó khiến cô nhớ tới anh. Một người đàn ông mà nuôi hoa tốt như vậy có lẽ cũng chẳng dễ dàng gì. Anh là một nhà làm vườn xuất sắc, thông qua những giọt mồ hôi lao động, tạo ra một môi trường thoải mái với con người, đó cũng là một đặc điểm rất Mỹ của anh. Cô đứng giữa những chậu hoa, cảm nhận sức sống chúng mang lại cho cô, chúng đã “tìm kiếm” và “khai quật” mọi tế bào sống ẩn giấu trong người cô.
Anh đã thể hiện rất rõ ràng với cô rồi, nhưng cô lại không dám tin là anh yêu cô, chuyện này khác rất nhiều với trước kia. Có lẽ cô đã ngốc nghếch quá rồi. Hồi còn trẻ, sợ người khác không yêu mình; lớn hơn một chút thì sợ người khác yêu mình. Nhưng hai nỗi sợ khác nhau này, cái thứ nhất là vì sự tò mò, cái thứ hai là vì lớp vỏ ngoài bảo vệ.