- Mẹ, mẹ thực sự muốn con đi Nhật sao?
- Đúng thế. Nam nhi chí tại bốn phương, chỉ có những họa sĩ đi qua rất nhiều nơi mới có những tác phẩm để đời. Nếu con không dám sang nước ngoài thì con sẽ chỉ có những tác phẩm không hề sáng tạo.
Phương Thành không nghĩ ra lời nào để phản bác lại mẹ.
- Phương Thành, con hãy đi đi. Còn về bố của con thì mẹ sẽ giải thích với ông ấy, mẹ nghĩ ông ấy là người thông tình đạt lý, dù sao thì khi con còn rất nhỏ, ông ấy cũng là người phát hiện ra tài năng hội họa của con, mà mẹ ở đây thì có thể giúp con để có sự phát triển tốt hơn. Còn nữa, trong khoảng thời gian mấy năm con học ở Nhật, việc phát triển sự nghiệp sau này sẽ không hạn chế gì hết.
Phương Thành khi đó không hiểu chuyện hôn nhân, chỉ là anh cảm thấy bố mẹ ở hai đất nước khác nhau, mặc dù đã có cuộc sống riêng của mình nhưng vẫn có chung một điều quan tâm là sự nghiệp hội họa của con trai, bởi vậy họ không muốn để ai phải thất vọng.
Anh bị thuyết phục. Khi đó, trào lưu ra nước ngoài đã kết thúc, nhưng vẫn còn rất nhiều người ngưỡng mộ sự tiên tiến của nước ngoài. Thượng Hải khi đó cũng đang bắt đầu vực dậy sau những đổ nát, đâu đâu cũng là đội ngũ công nhân đang thi công các công trình cơ sở hạ tầng, người đi nhiều hơn người tới rất nhiều. Phương Thành còn trẻ cuối cùng đã lựa chọn đi khỏi nơi này, đến nỗi để lại cho Tiểu Liên một câu đố không bao giờ giải nổi.
Khi anh chuẩn bị xách hành lý lên đường sang Nhật, anh hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ trải qua một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Tháng Ba, Tiểu Liên bỏ việc. Bởi vì cô thực sự không thể thích nghi được với tác phong làm việc của ông chủ mới, cũng bởi vì nhà hàng đang ngày càng cần cô hơn.
Lâm Thanh không biết tôn trọng sự lao động của người khác, anh ta thường không nói rõ yêu cầu nhưng lại đòi có kết quả, điều này khiến Tiểu Liên đã mấy lần vì không tìm được mục tiêu mà làm việc không hiệu quả. Lâm Thanh vừa nhậm chức đã chính thức thăng cho Hoa Cần lên làm cấp trên của Tiểu Liên, điều này có nghĩa là hạ thấp cấp bậc công việc của Tiểu Liên. Từ đó hình như Hoa Cần càng được “sủng ái”, không ngừng yêu cầu khách hàng tặng quà cho cô ta, hơn nữa còn thường thì thầm to nhỏ trong phòng làm việc của Lâm Thanh, không có chuyện gì cũng tìm anh ta nói chuyện. Hoa Cần cũng bắt đầu chú ý tới cách ăn mặc của mình, tự cho rằng ấn tượng của khách hàng nam với cô ta rất tốt. Tiểu Liên thậm chí còn nghĩ nếu để cô ta gặp phải là Trì Vĩnh, không biết hai người sẽ diễn màn kịch thú vị nào.
Tiểu Liên thấy chán ghét cái môi trường làm việc này. Huống hồ so với mình, cô phát hiện Lâm Thanh thích một cấp dưới như Hoa Cần hơn. Cho tới một ngày, cô phát hiện Lâm Thanh lục lọi ngăn kéo của cô. Với việc này, Lâm Thanh chỉ biểu thị “hôm đó cô không có ở đó, tôi thấy ngăn kéo của cô hơi bực bội, cô phải sắp xếp lại cho gọn”. Sắc mặt tự nhiên của anh ta cứ như thế mình vừa làm một chuyện gì vẻ vang lắm, nhưng nó lại khiến Tiểu Liên thấy coi thường hơn. Dựa vào cái gì mà cô lại phải bị một người Singapore quản lý? Ở Singapore thì là một công dân lương thiện chấp hành luật pháp, nhung tới Thượng Hải thì xâm phạm đời tư của nhân viên. Ở Thượng Hải, anh ta ăn cơm ở những nhà hàng sang trọng, quản lý nhà hàng phải tới chào hỏi anh ta, sự kiêu ngạo của anh ta khiến các cấp dưới xung quanh đều không dám nói gì, anh ta làm việc ở công ty, đã quen được cấp dưới nịnh nọt, và quen sai khiến cấp dứơi, thậm chí anh ta còn lười không tranh thủ ngày nghỉ đi làm thủ tục visa mà sai nhân viên của công ty đi làm thì mới chịu về uể oải đi. Trước mặt cảnh sát anh ta mới chịu thể hiện vẻ sợ hãi, có lẽ họ khiến anh ta nhớ tới cảnh sát ở nước mình.
Đương nhiên, không phải mọi người Singapore đều thế. Trong công ty cũng có một ông chủ khác người Singapore nhưng hoàn toàn không như vậy, ông ta không khoe khoang, không đưa ra những yêu cầu vô lý, ông ta dạy người ta về kinh nghiệm và kiến thức, nhưng không phải giáo điều, cũng không dùng giọng điệu dạy đời. Tiểu Liên chỉ than thở vận may của mình không tốt. Cô nhớ tới lời Frank nói trước khi đi, môi trường đối với chúng ta không có lợi hay hại, nó chỉ cho chúng ta nguyên liệu và hạt giống mà thôi. Bởi vậy, cô nên chuyển sang một môi trường mới.
Cô biết làm việc ở một công ty không vui vẻ mà nhảy việc là hành động của người nhát gan, bởi vì cho dù tìm được một công ty nổi tiếng hơn thì cũng sẽ phải giao tiếp với nhân viên của công ty đó. Các nhân viên của một công ty đại đa số về tư tưởng không thể đại diện cho cả công ty, bởi vậy mâu thuẫn và những bất mãn sẽ không ngừng kéo dài trên chiến trường công việc.
Tiểu Liên thấy chán rồi, ghét rồi. Những kẻ chỉ vì muốn thăng chức, muốn thể hiện bản thân mà hy sinh các đồng nghiệp của mình, những kẻ ngoài mặt tươi cười, trong lòng ganh ghét và bất chấp thủ đoạn loại trừ kẻ địch, những kẻ chỉ biết ton hót nịnh bợ người khác...
Cô phải kết thúc việc hy sinh tuổi xuân của mình cho cái công ty này.
Thế là cô từ chức. Cô từng muốn viết một bức thư cho Lâm Thanh rồi gửi cho các giám đốc khác, nhưng cuối cùng vẫn không viết. Có điều cũng chẳng có gì mà viết. Coi những chuyện này là bài học được rồi, phát tiết ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Công ty AFR là một doanh nghiệp nổi tiếng của Mỹ, quan niệm làm việc của công ty từ bờ bến kia của Thái Bình Dương có ảnh hưởng nhiều tới nhân viên. Thực ra, trong các công ty khác nhau thì phong cách làm việc đại thể cũng vẫn giống nhau, phải thích nghi, biết hy sinh, quan sát sắc mặt cấp trên, thậm chí là phải từ bỏ một vài sở thích của mình để được tăng lương. Anh là nhân viên của doanh ngiệp, nhưng doanh nghiệp không phải của anh, lợi nhuận của nó cũng không liên quan gì tới anh, bởi vì anh không phải là cổ đông của nó, không phải nhà đầu tư vào nó. Điều này chẳng có gì là lạ, nó là quy luật tự nhiên mà bất cứ người đi làm thuê nào cũng biết.
Điều khiến cô thấy nuối tiếc là ba năm thời gian ở đây. Đó là ba năm quý giá, ba năm cô đã đi qua biết bao trắc trở, khiến cô có thể tự tin nói rằng mình có thể vượt qua được mọi sự thay đổi.
Hôm cô rời khỏi công ty, Hoa Cần sắp xếp một bữa cơm khiến cô ngạc nhiên, mời đầy hai bàn các đồng nghiệp bình thường có mối quan hệ khá tốt với cô. Lúc ăn cơm, mọi người đều trò chuyện thoải mái, nhưng chủ đề chỉ xoay quanh kế hoạch tiêu thụ năm nay và mục tiêu giữ mức tăng trưởng “ tưởng” ở hai con số. Bữa cơm kết thúc, lúc chờ taxi ở cổng nhà hàng, Hoa Cần đi tới trước mặt Tiểu Liên, nói:
- Tiểu Liên này, sau này chúng ta phải thường xuyên liên lạc với nhau nhé. Cô có dự định gì?
- Chẳng có dự định gì lớn cả. Làm việc mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi một thời gian.
- Nói không chừng sau này cô lại quay về công ty làm việc chúng tôi vẫn chào mừng cô! –Hoa Cần vỗ vai Tiểu Liên.
Tiểu Liên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu ra đôi chút. Cô cảm thấy mọi người không ngừng đang diễn kịch trong lúc làm việc mà còn diễn sau cả cánh gà. Cô vẫn nói cười với Hoa Cần, cũng may vì bóng tối nên nụ cười của cô trông không có gì khác với nụ cười của mọi người.
Sau khi tạm biệt các đồng nghiệp, Tiểu Liên vào taxi. Giây phút chiếc xe khởi động, bỗng dưng cô có niềm vui như vừa được sống lại, không vì danh lợi, chỉ việc gỡ chiếc mặt nạ ra, thôi diễn kịch.
Dưới ánh đèn neon của một đêm thật đen, ánh đèn chớp nhảy khiến cô nảy sinh làm một cuộc cách mạng trong lòng. Cô phải mở công ty của riêng mình.
Lúc này, bên cạnh cô không có ai. Anh chàng Dick quen vào cuối năm ngoái vẫn thường gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không có thời gian để trò chuyện với anh, giờ cô có chút thời gian rồi thì nhớ tới anh, thế là tới văn phòng của anh. Cô rất ngạc nhiên rằng khi trong lòng mình có chút hy vọng và ước mơ thì người đầu tiên mà cô nhớ tới lại là anh chàng Dick mới gặp một lần.
Công ty của anh có bốn nhân viên nghiên cứu, hai người là nghiên cứu sinh của trường và hai người là nhân viên tiêu thụ thị trường, còn Dick thì vừa nghiên cứu vừa làm công tác thị trường. Họ đã nghiên cứu ra một loại thuốc mới ngăn ngừa bệnh viêm gan và đang hợp tác với một xưởng dược để tung ra thị trường. Hiện nay, họ đang nghiên cứu một lại thuốc mới, đồng thời còn phát triển chuyên môn theo hướng bảo vệ môi trường. Nhưng chu kỳ khai thác sản phẩm của doanh nghiệp kỹ thuật tương đối dài, việc khai thác thị trường cũng có những khó khăn nhất định, cần phải làm việc rất vất vả mới có thể mở rộng được. Chính phủ mặc dù có chính sách vay vốn nhưng việc thực thi cụ thể lại vô cùng phúc tạp. Cũng may Dick không thiếu vốn và thời gian.
Sau khi Tiểu Liên nghe anh giới thiệu sơ qua về công ty, cô nói với anh rằng mình đã từ chức, bởi vì muốn mở công ty riêng.
- Được! Có cá tính, có khí phách. Tiểu Liên, tôi luôn cảm thấy cô rất được, hoặc là cô không tìm tôi, đã tìm rồi thì cho tôi một thông tin rất bất ngờ. Tôi bất kể nguyên nhân cô từ chức là gì, tôi chỉ muốn nói với cô là tôi rất thích những cô gái như cô. Cô phải thể hiện tài năng của mình.
Anh nói rồi đứng lên. Bất kể thế nào thì mộtcô gái nói với người khác rằng mình sắp mở công ty cũng có sức chấn động hơn là thông báo mình lấy chồng.
- Dick, tôi muốn hỏi thăm anh về kinh nghiệm mở doanh nghiệp tư nhân.
- Cũng chẳng có gì, cứ thế mà làm thôi. Có điều có mấy điểm cần thiết, phải có mắt nhìn và nghị lực, phải dám làm, mặt phải dày một chút, to gan một chút. Hình như là một người nổi tiếng nào đó từng nói điều này. Không có nhà doanh nghiệp thành công nào là kẻ nhát gan cả. Đương nhiên trong đó có một vài vấn đề phức tạp, không thể nói hết trong chốc lát được, thế này đi, tôi mời cô ăn cơm.
Tiểu Liên đồng ý.
Họ tới nhà hàng Trung Quốc rất nổi tiếng để ăn cơm. Trong bữa cơm, anh hỏi cô về tình hình vốn, cô nói cô sẽ vay của bố. Để mở nhà hàng, Tiểu Liên đã dốc toàn bộ khoản tiền tiết kiệm của mình ra, trong hơn nửữa năm mở nhà hàng, giờ mới bắt đầu thu lợi nhuận về. Còn về khoản tiền vốn tiếp theo đúng là cô đành phải đi bước nào hay bước đó.
- Tôi có thể cho cô vay, hơn nữa còn không tính lãi và trả lúc nào cũng được.
Cô không thể đồng ý, mặc dù có lúc thiếu vốn khiến cô cảm thấy vất vả, nhưng có mối quan hệ tiền bạc với đàn ông thì thật đáng sợ, cho dù người đàn ông đó là ai. Bởi vậy cô nói:
- Mặc dù tôi biết anh thành tâm thành ý, hơn nữa tôi cũng thiếu tiền, nhưng tôi vẫn còn có cách khác.
- Được rồi. Nhưng cho dù cô có việc gì, nhất là những việc cần phải mặt dày thì có thể đến tìm tôi. Tôi tin rằng mình là một người giúp việc xuất sắc. Có điều tôi có một câu nói mong cô nhớ kỹ, cuộc đời của một người chỉ có ba ngày: Hôm qua, hôm nay và ngày mai mà thôi.
Cuộc trò chuyện giữa họ diễn ra rất thân thiện, nói từ việc hình thành công ty cho tới cảm xúc về đạo Kito và Phật giáo. Anh nói:
- Mọi tôn giáo đều là một kiến trúc bắt đầu từ cơ sở triết học thêm vào những kiến giải độc đáo, xu thế cấm dục của đạo Kito đã từng tạo ra giá trị tâm linh của tình yêu. Tín đồ Kito giáo cho rằng, nếu Thượng Đế lại lấy món đồ mà chúng ta cho là quý nhất, thì đó là vì Người muốn ban cho chúng ta những thứ quý giá hơn.
Khi họ đi ra khỏi nhà hàng, trời đang mưa bụi lất phất, ông trời dường như cũng đang có những lời tâm sự thầm kín. Cô lại ngồi vào trong chiếc xe Volvo của anh, Dick trong chiếc áo khoác ngoài hiệu D&G rất có khí chất khiêm tốn của một người đàn ông phương Đông. Cô không cho phép mình nhìn anh thêm một chút, bắt mình phải nhìn về phía trước.
Sau khi gặp mặt Dick, trái tim cô bình yên hơn nhiều, cũng kiên định hơn với niềm tin của mình. Đắng và ngọt đều tới từ thế giới bên ngoài. Nhưng niềm tin kiên cường lại tới từ trong tâm. Cô muốn mình giống một người Do Thái, sau khi đi một quãng đường dài, thực sự tìm được con sông Jordan thần thánh trong tim mình. Không có Moses dẫn đường, không hạ thấp bản thân, cũng không ép buộc người khác.
Cô bổ sung vốn và làm lại thủ tục đăng ký, đặt tên công ty là Công ty hữu hạn thực nghiệp Liên Pháp. Sau đó cô trở thành khách hàng thường xuyên của cục Công thương, cũng có nhiều thời gian hơn để quản lý nhà hàng. Sau đó cô lại thỏa thuận điều kiện thuê văn phòng. Công ty của cô bao gồm ba bộ phận: Bộ phận giao dịch quốc tế, bộ phận này do người chị họ cùng mở công ty tư nhân giới thiệu khách hàng và doanh nghiệp cho Tiểu Liên xây dựng quan hệ hợp tác. Người chị họ chuẩn bị lấy chồng ở Canada, công ty đối với chị mà nói đã không còn quan trọng nữa, chị cũng chuẩn bị chuyển nhượng công ty mình sang cho Tiểu Liên. Vốn tiếng Anh lưu loát của Tiểu Liên chính là một minh chứng tốt nhất cho khả năng giao tiếp của cô với khách hàng, mặc dù cô không có chuyên môn cũng như chưa từng học kiến thức về mậu dịch thương mại, nhưng bất cứ kỹ năng nào cũng phải dựa vào trải nghiệm thực tế mới trở thành kỹ năng của mình, bởi vậy Tiểu Liên rất chăm chỉ kinh doanh và nhanh chóng nắm vững kỹ năng của ngành nghề này. Bộ phận thứ hai là bộ phận Tư vấn đối ngoại, cũng là nghề cũ của cô, bao gồm điều tra và phân tích thị trường, kế hoạch hoạt động PR... Bộ phận cuối cùng là nhà hàng của cô, chủ yếu do Đại Vân quản lý. Cô tin vào tính quan trọng của sự hợp tác nội bộ hơn là các mối quan hệ bên ngoài.
Cho dù là mưa gió nắng gắt, Dick và Tiểu Liên đều thường xuyên thảo luận về một số chủ đề. Họ khen ngợi sự nhiệt tình tiếp đón khách hàng của các chủ cửa hàng và phong cách đặc sắc của mỗi một tiệm mì, với nỗ lực để thực hiện khát vọng thành công của những người lập nghiệp, Tiểu Liên cảm thấy mình không còn cô độc như thời kỳ đầu mới khởi nghiệp nữa. Trong cuộc trò chuyện của họ, Dick thường cho cô rất nhiều quan niệm kinh doanh.
Anh nói:
- Ngành phần mềm của Ấn Độ trong hơn hai mươi năm nay phát triển nhanh như vũ bão, chứng tỏ ở nước mình cũng có thể tạo ra tài sản và ảnh hưởng. Mỹ cũng không phải là một nơi danh gia vọng tộc, những vinh quang ngày nay toàn bộ là thành quả mà họ tự tạo ra, công ty HP khi đó được mở ra trong một cái nhà để xe. Cơ hội thương mại quan trọng là phải tranh giành, quan trọng là phải đột phá vòng vây. Bất kể công ty là khủng long hay là một con kiến thì đều phải coi việc chiếm lĩnh thị trường là quan trọng nhất, sau đó phải tiếp cận khách hàng. Là một con sĩ hay con tốt, độc lập quyết đoán mới là nhà lãnh đạo tốt.
Khi nhìn anh nói chuyện, cô luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Anh khiến cô ngày càng hiểu ra, cho dù là nhà kinh doanh ở nơi nào thì chăm chỉ vẫn là quan trọng nhất.
Khi Tiểu Liên đang toàn tâm toàn ý bận rộn với khách sạn của mình thì Chương Minh quen và có quan hệ với Bạch Bình, cùng Bạch Bình đi Pháp, còn Hùng Phong thì đã quay về Thanh Đào.
Bạch Bình chuyên sản xuất và buôn bán va li, công ty của chị là do ông chồng trước khi đi Mỹ để lại cho. Chồng chị ở Mỹ, vẫn giữ thói quen mỗi tuần gọi điện thoại cho chị một lần và hai lần gửi email, chưa bao giờ lỗi hẹn.
Quan hệ hôn nhân của chị với chồng giống như thời tiết sau cơn mưa, gió tạnh mây tan, ngày càng xa nhau. Khi ở Thượng Hải, chị cũng có một vài người bạn khác giới, nhưng chị không có cách nào để tìm được thứ gọi là tình yêu. Khi họ thân mật với nhau, chị không thể khống chế được cảm giác muốn rời xa, càng xa càng tốt. Chị thừa nhận, mình có rất nhiều người bạn trai ưu tú, họ tràn đầy tự tin và cũng được nhiều cô gái ngưỡng mộ. Chị và họ cùng hưởng thụ niềm vui tinh thần, nhưng họ không thuộc về chị, chỉ thuộc về cái thế giới vật chất hư ảo. Nói thật, con người có một bản tính hiếu kỳ, luôn hy vọng đạt được những thứ mình chưa có. Nhưng trong những thứ mình đã có, thứ thực sự thuộc về mình lại không tìm ra được. Đàn ông thích ngắm hoa, thích sờ vào lá non, đàn bà tốt nhất phải tỉnh táo, bởi vì giá trị của đàn bà rất dễ bị hạ thấp, khiến cho mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Bạch Bình thích người đàn ông có tiền, có kinh nghiệm, nhưng thực sự gặp được rồi thì lại cảm thấy như vẫn thiếu cái gì đó.
Đàn bà có tiền thì không cần được yêu thương? Chắc chắn là không phải, điều đó chỉ khiến họ vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó mà dễ dàng giữ sự tỉnh táo. Tiền đối với chị mà nói không phải chỉ là vật chất mà còn là công cụ mà không cần có cồn cũng có thể đốt cháy lên được.
Khách hàng của Bạch Bình không chỉ là đàn bà, cũng có không ít người đàn ông thành công. Chị cảm thấy truyền thông bây giờ thường hay thực hiện các hoạt động thi hoa hậu, đàn bà trở thành đối tượng bình luận của công chúng, để lấy lòng đàn ông, đàn bà không ngừng thay đổi và trang điểm cho bản thân, có người thậm chí vứt bỏ cả lòng tự trọng, thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Chị muốn đàn ông trở thành đối tượng được bình luận, đương nhiên đồng thời cũng có thể phát triển thị trường của đàn ông.
Trong lần thi này, chị phát hiện ra Chương Minh, chị nghe thấy tiếng gọi trong đáy lòng mình, một cảm giác thoải mái như vừa được rời khỏi lòng mẹ. Chị vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ thèm liếc mắt tới những gã đàn ông không giàu có, nhưng lần này, chỉ trong phút chốc chị lại điên đảo vì một người đàn ông không có tiền. Anh kém chị năm tuổi, chị thích gương mặt tươi cười trẻ trung và bờ vai vững chãi của anh. Lần đầu tiên gặp anh, chị đề nghị tới nhà hàng “Vườn ăn” của Tiểu Liên dùng đồ Nhật, nhưng anh từ chối, anh nói anh quen bà chủ ở đó, nhưng đã lâu rồi không gặp mặt. Chị hỏi anh sao lại quen, anh nói người với người quen nhau thế nào không quan trọng, quan trọng là có thể tiếp tục làm một việc gì đó có ý nghĩa hay không, giống như anh và chị. Mặc dù chị không hiểu nguyên nhân anh từ chối tới “Vườn ăn”, nhưng Chương Minh là người đàn ông đầu tiên từ chối chị, chị thích. Thế là họ tới một nhà hàng khác có âm nhạc. Lần đầu anh nói, anh mới đăng ký kết hôn, chị so vai, nói chồng chị đi Mỹ nghiên cứu ô tô.
Đêm đầu tiên họ ở cùng nhau là ngày đầu tiên của năm mới. Không phải trong căn nhà nhỏ của anh mà là tới căn nhà có bốn phòng của chị. Căn hộ hào nhoáng này có bốn cái ban công, Bạch Bình đã quây một ban công trong số đó, đặt lên một cái bàn tròn trông giống như cái xe gỗ và bốn cái ghế bằng sát, thêm đó là cái quạt treo tường kiểu cũ, để Chương Minh cảm nhận được một không khí mới tạo ra từ những đồ vật cũ. Bạch Bình là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, những gì chị muốn về cơ bản đều đã đạt được, bao gồm cả đàn ông. Ngồi dưới cái quạt treo tường, Chương Minh uống trà xanh, nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ, anh biết như thế này là không tốt, nhưng khi có một vài việc trở thành có thể thì con người rất khó từ chối. Anh cần tiền, cần thay đổi công việc, cần “nổi bật hơn người khác”.
Có lúc Bạch Bình căm hận người chồng ở nước ngoài xa xôi của mình, để lại chị ở đây, thành một doanh nhân. Năm hai mươi lăm tuổi, chị kết hôn theo ý bố mẹ, vốn muốn làm một người đàn bà của gia đình, chăm chồng, chăm con. Nhưng số phận lại không cho chị cái quyền này. Lúc này chị mới hiểu, kết hôn tưởng chừng như là việc dễ nhất nhưng lại không hề dễ dàng, nó không thể nào khiến người ta hài lòng, không thể để người ta thao túng, con người mãi mãi là nô lệ của nó. Trong mắt một vài người nguyên tắc, nó dễ dàng như nhổ cỏ,nhưng trong mắt Bạch Bình, nó càng ngày càng là một thứ khó có thể thỏa hiệp.
Nói thật lòng, lần đầu tiên Chương Minh ở cạnh một đàn bà có tiền như thế. Bạch Bình cũng là người đàn bà thứ ba trong đời anh. Họ có một đêm đi chơi ở năm, sáu nơi liền, đầu tiên là ăn đồ Tây, đi xem phim, đi hát, rồi ăn đồ Trung Quốc, sau đó ngồi trong chiếc xe sang trọng của chị mà lao nhanh trên đường. Anh thường hỏi chị, trong số bao nhiêu đàn ông, tại sao lại thích một người “nhà quê” từ tỉnh khác tới như anh? Chị thường nói:
- Em đang muốn về quê với anh đây.
Mỗi khi nghe chị nói câu này, anh để nhớ tới Tiểu Liên và Hùng Phong. Nửa đêm trên đường về nhà, “Vườn ăn” là nơi mà chắc chắn họ sẽ đi qua, anh thường liếc vào một cái, thấy một vài thực khách lác đác còn ở lại và ánh đèn yếu ớt hắt ra, trong lòng thấy nhoi nhói. Lúc này, Bạch Bình nói:
- Bà chủ nhà hàng này lợi hại lắm, còn mở công ty giao dịch, bọn em sắp hợp tác với nhau. Thế giới đàn bà sắp tới rồi.
Anh nghe chị nói, cảm thấy gai ốc nổi lên.
Cuối cùng, anh vẫn cùng chị đi Pháp. Chị có tiền, lại không có gánh nặng con cái, nhưng chị biết, muốn một người đàn ông thực lòng ở bên cạnh chị thì tiền bạc không thể mua được. Cho dù Chương Minh có thật lòng hay không thì ít nhất họ cũng cùng ở nước ngoài. Chuyến đi Pháp khiến anh mở rộng tầm mắt. Bên bở sông Sen, anh nhìn thấy bóng mình in ngược trong nước, ở cung điện Véc- xây, anh thốt lên về sự chân quý của nghệ thuật, ở bảo tàng Orsay, anh kinh ngạc khi một trạm tàu hỏa cũ kỹ được cải tạo thành một bảo tàng nghệ thuật rất có phong cách kiến trúc, trước nhà thở Đức Bà Paris, anh nhớ lại một cảnh trong tiểu thuyết và ở trên những con đường mà anh không thể gọi được tên, anh tắm mình trong ánh sáng mặt trời của nước Pháp, say mê với không khí lãng mạn của nơi này. Đặc biệt là trên du thuyền trên dòng sông Seine nổi tiếng, ánh mắt anh trải dài vô tận, dường như cơn gió nơi đây cũng có âm thanh và vần điệu của riêng nó. Đó là một thế giới mới thật kỳ diệu mà có lẽ cả đời anh cũng không thể quên được. Anh giống như đứa trẻ lần đầu tiên được tự do, âm thầm hưởng thụ cảm giác mới mẻ và tươi sáng này, bước chân anh trở nên nhẹ bẫng, mọi thế tục thường ngày đều biến mất, bàn tay anh chạm vào hơi thở của niềm vui, tự do, tự tại như nằm trên bãi biển ngắm sao trời. Cuộc sống chân thực bỗng chốc trở nên mơ hồ, nhưng niềm khát khao có một cuộc sống sung túc hơn lại chưa bao giờ chân thực đến thế.
Khi anh cầm tấm vé máy bay về nước mà Bạch Bình đưa, anh mới hiểu rằng giấc mộng đẹp này đã tới hồi kết thúc. Đây là chuyến du lịch đầu tiên trong cuộc đời anh không cần phải tự trả tiền, không có hiện thực thì vui vẻ biết bao. Nhưng chỉ nghĩ tới chuyến bay về ngày mai, anh lại bắt đầu thấy đau khổ. Có thể người ta cứ tuần hoàn như thế, không biết sự tuần hoàn sẽ dẫn tới biến cố nào, chỉ biết tuân thủ theo tiết tấu và quy tắc đương nhiên thôi.
Tiếp viên hàng không của hãng hàng không Pháp rất tuyệt, ai cũng rất xinh đẹp, phục vụ chu đáo, ngay cả động tác đưa khăn mặt, đồ uống cũng vô cùng lịch sự. Anh tựa lưng vào ghế, nắm tay Bạch Bình, khép hờ mắt, suy nghĩ, rốt cuộc đây là một thế giới như thế nào, cuộc sống của anh sau này sẽ ra sao? Anh bắt đầu thấy bất an, không dám tin vào bản thân mình, sự tự tin ở nước Pháp đã như một làn khói bay mất dạng.
Sau khi về nước, trong căn nhà sang trọng của chị, anh nói về nỗi khổ trong công việc của mình, Bạch Bình nói:
- Để em giúp anh.
Chị ôm anh, giống như ôm một đứa trẻ đang cần chị. Những người đàn bà đi qua cuộc đời anh không nhiều, chị thích cái sự rụt rè và nghiêm túc do thiếu tự tin này của anh, trong đôi mắt đẹp là một sức hút mơ hồ. Chỉ có lúc này mới là lúc chị thấy hài lòng nhất. Anh nói ૮ởเ φµầɳ áo cho đàn bà là một khoái cảm, ૮ởเ φµầɳ áo cho người đàn bà có quá khứ là một niềm khoái lạc. Nói xong câu này, anh phát hiện mình đã thay đổi hoàn toàn.
Cứ như thế, Chương Minh hủy hợp đồng với công ty anh vào năm thứ sáu làm việc ở đây và tới công ty Bạch Bình làm Tổng quản lý. Số tiền bồi thường do đơn phương phá hợp đồng là một trăm nghìn nhân dân tệ, Bạch Bình trả hết trong một lần.
Chị muốn ngày nào cũng được nhìn thấy anh. Cuối cùng chị cũng làm được, chỉ trong ba tháng.
Khi Tiểu Liên đang cùng Dick đi mua đồ dùng cho văn phòng công ty thì cô nhận được điện thoại của Phương Thành.
Anh về Thượng Hải rồi.
Tiểu Liên tới một nhà hàng Tây mà họ đã hẹn trước, việc buôn bán của nhà hàng này không tốt lắm, nhà hàng vắng tanh, nhưng lại mang phong cách mà Phương Thành thích.
Sau hai năm rưỡi học tập, anh đã viết xong luận văn thạc sỹ và cũng đã bảo vệ xong. Tốt nghiệp được ở trường Đại học Nghệ thuật Tokyo cũng khó khăn không kém gì nhập học, phải học đủ các học phần, hoàn thành luận văn, thông qua sự sát hạch của ba giáo sư. Nhưng anh vẫn tốt nghiệp được rồi. Bức tranh Phụ nữ tĩnh của anh đã giành được giải thưởng lớn trong một cuộc thi hội họa của Tây Ban Nha, rất nhiều tranh của anh được bán rất chạy ở Nhật, một số còn được triển lãm trong bảo tàng mỹ thuật Ebisu của Nhật. Nội dung anh vẽ đa phần đều mang màu sắc Trung Quốc, ấm trà, kiến trúc Trung Quốc, phong tục của người Trung Quốc. Dùng cách vẽ của Trung Quốc để vẽ phương Tây, dùng cách vẽ của phương Tây để vẽ về phương Đông, những thành tích và sự sáng tạo này đều khiến các giáo sư và giới họa sỹ phải thốt lên thán phục.
Tiểu Liên đánh mắt màu xanh nhạt, mặc một bộ đồ đơn giản màu xanh. Năm năm trước, khi anh bỏ đi là vào một đêm trăng, cô đã không còn nhớ nữa,nhưng anh thì không quên. Lần này đối diện với anh, cô cảm thấy mình đã quên rất nhiều chuyện.
Lúc đầu họ trò chuyện rất thản nhiên. Anh nói về những điểm khác biệt giữa Trung Quốc và Nhật Bản, ví dụ như có một người mẹ đơn thân, khi biết mình chỉ còn sống được không bao lâu nữa, đứng trước đứa con của mình, người mẹ Trung Quốc và người mẹ Nhật Bản đều có thái độ khác nhau. Người mẹ Trung Quốc chắc chắn sẽ muốn tìm một người tốt để gửi gắm con mình, còn người mẹ Nhật Bản sẽ lựa chọn cách cùng ૮ɦếƭ với con.
Cô nhìn anh, hơi chút kinh ngạc. Chỉ trong mất năm ngắn ngủi mà anh đã hòa nhập vào với xã hội phức tạp, mâu thuẫn của Nhật Bản, để anh quen với việc nhìn chữ viết đọc, để anh không còn như trước đây, quan tâm tới sự thay đổi của nước nhà.
Cô hỏi:
- Sao anh lại quay về?
- Anh sắp lấy được bằng thạc sĩ rồi, hơn nữa cũng chuẩn bị mở một triển lãm tranh đầu tiên của mình ở trong nước. Ngoài ra, anh còn rất muốn tới thăm em. Anh ly hôn rồi. Nếu em vẫn còn độc thân, xin em hãy suy nghĩ tới việc kết hôn với anh! Anh vẫn luôn nhớ em.
Gương mặt điềm tĩnh của cô bỗng nhiên như nứt ra. Gặp lại Phương Thành giống như nhìn thấy loài hoa bách hợp trong rừng rậm tối đen, lại giống như được nhìn thấy những đám mây trên bầu trời xanh ngắt. Giống như thế sự vô thường, vạn vật đổi thay, duy chỉ có trái tim của Phương Thành là vẫn không thay đổi. Nhưng cô rất khó để tin. Cô nhớ lại chuyến đi Hồng Kông năm ngoái, tờ giấy vẽ tranh bay trong gió và sự thất vọng trong mắt anh. Cô hỏi:
- Anh định ở Thượng Hải hay Tokyo?
- Anh muốn ở Nhật. Mặc dù kinh tế Nhật đang trong thời kỳ điều tiết, hình như không bằng Trung Quốc đại lục, nhưng anh đã quen với đất nước đó. Anh chuẩn bị làm giảng viên của trường Đại học Nghệ Thuật, nếu được thì anh có thể chu du thế giới và mở triển lãm tranh ở khắp nơi, em có thể đi cùng anh. Đây cũng là ước mơ của anh khi tới Nhật học vẽ. Chẳng phải em từng nói sẽ cũng anh đi chu du thế giới sao? Nếu em từ chối cuộc sống đó thì thật chẳng giống em chút nào.
Anh phát hiện ra sự hoang mang trong mắt cô và sự nhạy cảm trong tâm hồn cô, đó là những điều mà anh rất ít khi nhìn thấy, bởi vì ở Nhật Bản, đa số đều là những người phụ nữ rất khoe khoang, vẻ đẹp của họ chỉ ở một nơi nào đó, còn vẻ đẹp của cô thể hiện trong toàn bộ con người cô.
Ở Tokyo, nhất là trung tâm thành phố hoặc những nơi buôn bán nhộn nhịp, con gái thể hiện tất cả ở trước mặt mọi người. Họ ăn mặc thời thượng, trang điểm tỉ mỉ, trông vô cùng bắt mắt. Họ là những kẻ sùng bái các nhãn hàng hiệu của Pháp, không thích hàng nhái của người Hàn Quốc, họ biết đạo lý của tuổi thanh xuân, vì vậy họ luôn cô gắng thể hiện hết vẻ đẹp của mình. Đối với anh mà nói, con gái Nhật Bản rất phóng khoáng, cởi mở và cuốn hút, anh cũng đã dần dần quen với không khí văn hóa đó, nhưng anh lại cảm thấy còn thiếu một chút gì đó.
Anh mở chai rượu nho “Người đẹp băng giá” mà một người bạn Tân Cương tặng anh, uống hết chai rượu, sắc mặt cô đỏ hồng, nhưng đôi mắt thì ươn ướt. Đứng ở nơi đó, váy đen, tóc đen, nếu nói tâm trạng trước khi trùng phùng có màu xanh lam, thì tâm trạng anh lúc này có màu hoa hồng.
Ngoài trời rơi trận mưa xuân đầu tiên, cơn mưa lớn trong đêm đen rơi thật thoải mái, không chút e dè. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trên tay anh là cuốn tạp chí, báo chí mua ở Thượng Hải, anh muốn nhanh chóng tìm hiểu xã hội này, khó khăn lắm anh mới quen với xã hội Nhật Bản, giờ lại ra sức quen lại với xã hội trong nước. Sự độc lập của anh, ánh mắt của anh khiến cô không thể kìm chế được mình, bước lại gần anh. Trong lặng lẽ, nước mắt cô rơi từng giọt, từng giọt.
Tiểu Liên nói:
- Em đã thay đổi rất nhiều. Anh biết trong hai năm rưỡi này đã xảy ra những chuyện gì không? Anh ở đó bình an học nghệ thuật, không bon chen, không tranh chấp, nhưng em thì khác. Em hầu như không còn trong sáng như ban đầu nữa rồi. Em đã trải qua một tình yêu thất bại khắc cốt ghi tâm, trải qua đả kích khi mà người yêu em nhất vào lúc em cần nhất lại bị tai nạn, tàn phế rồi bỏ em đi, em cũng…- Đáy mắt cô dần dâng lên dòng lệ mà cô kìm nén đã lâu. - Thực ra vào lúc đau khổ, em cũng nghĩ tới anh, tranh của anh, tình yêu nghệ thuật và sự kỳ vọng vào một cuộc sống tốt đẹp của anh. Em cũng hy vọng anh có thể giúp em. Em nghĩ, nếu anh ở cạnh em, mọi chuyện này đều sẽ không thể xảy ra. Giờ anh nói tới thì tới, anh bảo em làm sao chấp nhận được anh? Anh nói nhẹ nhàng quá, muốn kết hôn thì tới tìm em, anh có nghĩ rằng em sẽ nghĩ gì không?
Bàn tay anh thoáng run rẩy, không biết phải nói gì.
- Phương Thành, em đã vùi anh vào trong đáy tim em rồi. Vùi thật sâu và thật lâu. Giờ em có công ty của riêng mình rồi.
- Vậy sao? Em mở công ty hả? Ngày trước tính cách của em đâu như thế. Anh còn nhớ ngày trước em nói em ghét là người phụ nữ quyền lực.
- Đúng thế. Ngày trước em ngoan ngoãn như một con thỏ, chỉ biết an phận với cuộc sống hiện tại, hồi hai mươi tuổi, em đã có thể nhìn thấy cuộc sống của mình năm ba mươi tuổi, nhưng giờ vẫn không biết là ba mươi tuổi em sẽ sống thế nào. Cũng tình cờ thật, hôm qua em vừa nhận được giấy phép, thì hôm nay anh tới tìm em. Anh là người sống cảm tính, trong nghệ thuật anh luôn tìm ra cái đẹp, sáng tạo cái đep. Anh cần nghệ thuật của anh, triển lãm tranh của anh, học sinh của anh, và cả cuộc sống tình yêu lãng mạn của anh nữa, những điều này em không thể cho anh được. Anh là người đầu tiên cầu hôn em, em cảm thấy rất may mắn, nhưng em không muốn trở thành sự bất hạnh của anh, anh hiểu không?
Những lời nói của cô khiến anh sững sờ. Anh vốn muốn mời cô cùng anh thưởng thức sự thay đổi của giáo đường dưới ánh mặt trời hoàng hôn, thưởng thức sự thay đổi của phong cảnh và con người. Nghệ thuật không phải ai cũng có thể làm được. Phương Thành được trời phú cho năng khiếu nghệ thuật. Nhưng điều này đối với Tiểu Liên không có mối liên hệ quá lớn. Cô sẽ giống như những người khác, thưởng thức các tác phẩm của anh, chỉ thế mà thôi.
Cô còn yêu anh không? Cô không biết, hoặc có thể anh đã sớm biến mất khỏi cuộc sống của cô, mặc dù chưa chắc đã biến mất khỏi trái tim cô. Tình yêu cần có cơ sở nhất định, không phải chỉ nói miệng là được. Trong những năm tháng tuổi trẻ, Phương Thành từng vì mua đĩa hát laser cho cô mà đạp xe đi khắp Thượng Hải; họ cùng ra phố làm các hoạt động công ích, quyên góp cho người tàn tật; mỗi tháng anh đều nấu cho cô những món ăn bổ dưỡng; lúc xuống xe buýt, anh sẽ đưa tay ra đỡ cô vì sợ cô bị ngã. Cô từng tưởng anh chính là con đò của cô, sẽ đưa cô từ bên này sông sang bên kia sông, cho tới tận đêm anh nói là sẽ đi Nhật, cô mới khóc lóc và ngỡ rằng mình đã ૮ɦếƭ chìm dưới sông. Thì ra không ai có thể trở thành một con đò của anh, không ai có thể quên sạch sẽ quá khứ.
Cô thấy anh không nói năng gì thì đề nghị anh tới thăm nhà hàng của cô. Họ lại ngồi trong căn phòng phục vụ đồ ăn Nhật Bản, hai cốc trà xanh, nhìn nhau, chỉ có tiếng cành trúc va vào nhau lạch cạch. Anh ngạc nhiên trước cách bài trí tinh tế của nhà hàng, và lượng thực khách đông đảo ở đây, một người chưa từng tới Nhật nhưng lại có thể làm đồ ăn Nhật nổi tiếng như vậy, Tiểu Liên thực sự rất thông minh.
Lúc họ từ biệt nhau, cô không dám nói tạm biệt. Cảm xúc tích tụ trong lòng đã lâu khiến anh bỗng dưng ôm chầm lấy cô. Anh nói:
- Tiểu Liên, anh biết em có rất nhiều chuyện không vui, nếu em muốn khóc thì hãy khóc đi. Ngày trước em gặp chuyện gì cũng khóc trước mặt anh. Anh không miễn cưỡng em đâu, em cứ coi như anh là bạn tốt, anh sẽ luôn quan tâm tới em.
Tiểu Liên khóc thật, ngay trong nhà hàng của mình, trong tiếng nhạc bài Tuyết rơi của Nhật, trong vòng tay của người tình cũ, dường như bao nhiêu ấm ức đều theo nước mắt tuôn rơi. Cô không biết con đường phía trước nên đi thế nào.
Anh nói:
- Anh nghĩ điều duy nhất anh có thể làm là treo mấy bức tranh của anh lên tường trong nhà hàng của em. Nếu triển lãm tranh ở Thượng Hải của anh tổ chức thành công, hy vọng những bức tranh đó sẽ mang lại may mắn cho nhà hàng của em.
- Bao nhiêu tiền anh?- Cô giương đôi mắt ươn ướt lên thận trọng hỏi.
- Ngốc quá, sao anh lại lấy tiền của em được? Em có thể nói chuyện tiền bạc với người khác, nhưng đừng nói với anh.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, phát hiện ra nếp nhăn đáng yêu khi cô ngẩng đầu lên, nhưng anh không nói gì, chỉ ôm cô. Sau đó anh hôn cô một cái thật sâu, nụ hôn dịu dàng như những hạt mưa bụi khiến cô cảm thấy quen thuộc và khó chống đỡ. Lúc đầu, cô đẩy anh ra, nhưng rồi dần dần, cô không làm được vậy nữa. Anh vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, nói:
- Chẳng lẽ cứ thế bỏ đi sao?
Cô mở to mắt, nói:
- Vâng.
Anh kinh ngạc vô cùng, anh không hiểu sau một hồi thân mật như vậy, sao lại nhận được câu trả lời như thế này.
Cô nói:
- Anh muốn tới Nhật Bản để phát triển sự nghiệp, nhưng em thì không thể theo anh qua đó. Quan niệm của em đã thay đổi rồi, chuyện ban nãy cứ coi như một giấc mơ đi, em không phải thánh nhân, em không có cách nào để từ chối anh.
Cô nhớ tới Dick, cô không biết mình thích anh từ lúc nào, anh đã làm rất nhiều việc cho công ty cô. Còn Phương Thành, nói đến là đến, nói đi là đi, nếu như lựa chọn người yêu theo tiêu chuẩn ai hy sinh nhiều cho cô hơn, thì cô chỉ có thể chọn Dick. Mặc dù Dick không chính thức tỏ tình, nhưng cô tin là anh sẽ làm như thế.
Cô cũng hy vọng Phương Thành có thể đứng trước mặt cô và thoải mái nói về màu sắc, mỹ cảm nghệ thuật, thẩm mỹ,… Cô cũng hy vọng anh vẽ tranh cho cô bằng tất cả lòng nhiệt tình, thậm chí cô còn muốn ℓàм тìин với một nghệ sĩ tài hoa như thế. Nhưng giờ đây cô chỉ có thể tiếp xúc với anh bằng ánh mắt bất lực và chúc phúc anh sớm được tổ chức triển lãm tranh ở tòa nhà Sotheby’s của Amsterdam.
Vốn dĩ họ là bạn học, rồi là người yêu, giờ đây trong hai người, một người là nghệ sĩ, một người là thương nhân, có thể thấy trong thế giới này, ánh sáng của số phận bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi và phản chiếu ra những màu sắc và tính chất khác nhau.
Ngày trước, vui vẻ nhất là khi họ ở bên nhau. Mọi hồi ức đều khiến anh nhớ lại khu vườn trường đã ươm mầm giấc mơ cho họ, nhưng cuộc sống khiến họ phải phân ly. Mỗi lúc, mỗi giai đoạn đều có những lựa chọn khác nhau, chỉ là lúc này anh không hiểu được tâm trạng của cô.
Phương Thanh ngồi trên máy bay về Tokyo.
Anh không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước, cô tiếp viên hàng không mang đồ ăn tới, anh cũng không để ý.
Từ sau quyết định ly hôn với Các Bình đã xảy ra quá nhiều việc.
Đầu tiên là thảo luận cái giá để ly hôn với Đạo Dã, bà Tùng Lâm cũng có mặt. Phương Thành phát hiện khi mẹ mình bị Đạo Dã nhìn, bà sẽ tỏ ra sợ hãi, còn trong ánh mắt của Đạo Dã thì tràn ngập sự khinh miệt. Đạo Dã nói:
- Ta biết hai đứa trước khi kết hôn đã ký thỏa thuận hôn nhân. Nhưng ta nghĩ người Trung Quốc các cậu đều là loại người sẽ nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để đạt được tiền bạc thuộc về mình. Cậu Phương, cuộc ly hôn lần này cậu muốn như trong thỏa thuận kết hôn viết hay cậu hy vọng bọn ta cho cậu thêm ít tiền? Nếu cậu chọn cách sau thì ra giá đi, chỉ cần ta thấy không quá đáng thì sẽ lập tức cho cậu.
Phương Thành nổi giận, Đạo Dã chưa bao giờ coi trọng anh, còn chụp cho anh cái mũ “người Trung Quốc các cậu” để sỉ nhục anh. Ông ta muốn anh phải ăn xin ông ta! Anh nói:
- Chẳng phải bọn tôi đã ký thỏa thuận hôn nhân rồi sao? Kết hôn với một vài người mà nói có nghĩa là trao đổi và buôn bán, nhưng với tôi mà nói chỉ là một trải nghiệm mà thôi, cũng giống như tôi trải nghiệm về hội họa. Trải nghiệm thì không có định giá. Ngoài ra, chẳng phải ông thường nói “người Trung Quốc các cậu” sao, vậy thì tại sao con gái ông lại thích “người Trung Quốc chúng tôi” được? Có điều, tôi vẫn rất cảm ơn ông, xin ông thay tôi chuyển lời cảm ơn tới cô ấy.
Sau đó, Phương Thành và mẹ ra về.
Khi Phương Thành gặp mẹ mình một lần nữa, trong mắt bà Tùng Lâm tràn đầy sự trốn chạy. Bị Phương Thành truy hỏi, bà Tùng Lâm mới nói rõ nguyên do:
- Nói câu thật lòng, mẹ từng yêu Đạo Dã.
- Cái gì?
- Đúng thế. Khi đó mẹ mới tới Nhật nhờ thủ tục kết hôn giả, người kia là một người Nhật tàn phế. Sau đó ông ấy ૮ɦếƭ. Lúc mới tới Nhật, mẹ từng làm tiếp viên rượu, đương nhiên lúc đó đã khá lớn tuổi, nhưng trong ánh đèn của buổi tối thì những cô gái trang điểm đậm chẳng có gì khác nhau về tuổi tác. Sau đó mẹ quen Đạo Dã và yêu ông ấy. Lần nào ông ấy tới cũng tìm mẹ mà không tìm những cô gái trẻ trung hơn. Vợ ông ấy bệnh nặng và qua đời đã lâu, Các Bình là con gái độc nhất của ông ấy. Không có sự giúp đỡ của ông ấy, mẹ không thể vào làm giảng viên ở Đại học Tokyo được, mẹ muốn trở thành vợ của Đạo Dã, nhưng đó là chuyện không thể. Mối quan hệ của mẹ với Các Bình rất tốt, bởi vậy mẹ mới muốn giới thiệu con bé cho con, như thế mẹ có thể ra vào gia đình họ như người trong nhà.
Ngồi trên máy bay, Phương Thành thấy nhói lòng khi nhớ lại những gì mẹ nói, bà Tùng Lâm như một người phụ nữ đáng thương, từ tình yêu đi đến không thể yêu. Hôm Đạo Dã tới tìm Phương Thành để nói chuyện về cái giá của cuộc ly hôn là ngày mà bà Tùng Lâm thấy tàn khốc nhất kể từ khi có chỗ đứng vững chắc ở đất nước Nhật Bản này. Người đàn ông giàu có từng cho bà một cuộc sống đầy thể diện này đã Gi*t ૮ɦếƭ chút tình yêu mà hai người khó khăn lắm mới xây dựng được.
Chiếc máy bay đang ở trên độ cao ba mươi nghìn inch, Phương Thành cảm thấy dường như đã vượt qua cánh cửa chí mạng.
Sau khi về tới Nhật Bản, Phương Thành lại tới khu ở mới mà hồi mới tới Nhật anh từng ở, đó là một con phố rất tấp nập, những gương mặt xa lạ khiến anh có nhiều cảm xúc. Những người bạn trước đây cùng anh múa thoát y nhìn thấy anh đều tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi anh có một cái nhà giàu, có tốt đẹp không hưởng thụ, một mình chạy tới nơi này làm gì? Hãy hỏi bản thân mình, anh tới đây để bán sự cô độc hay mua sự cô độc? Anh không nói gì. Chỉ nhìn về phía trước, bỗng dưng nhìn thấy chiếc BMW của Đạo Dã, biển số xe bị một tờ giấy dán chặt lên, bởi vì nó dừng trước cửa một khách sạn tình nhân rất nổi tiếng.