Trưa hôm đó, bố cô gọi điện thoại tới, nói là ông đã bán 0899 với giá 10,5 tệ rồi.
Tiền lời được tổng cộng bao nhiêu, Tiểu Liên cũng chẳng còn tâm tư mà tính toán, cô cũng biết sau này 0899 sẽ còn tiếp tục lên cao, nhưng người thực sự thắng tới cuối cùng được mấy người? Cô tính hộ Trì Vĩnh, trước 0899, hai mươi phần trăm tiền lời do anh chơi là bảy nghìn tệ, 0899 không phải là do anh chơi nhưng là anh giới thiệu, bởi vậy coi mười phần trăm tiền lời là để cảm ơn anh, như thế tổng cộng là mười bảy nghìn nhân dân tệ.
Buổi tối, cô gọi điện thoại cho anh, muốn tính toán rõ ràng hết với anh. Cô chưa nói rõ mục đích của mình thì anh đã bảo cô tới một quán trà ở Phố Đông chờ anh.
Trong quán trà chật cứng người là những thanh niên nam nữ ăn mặc thời trang. Lúc cô tới đã có ba người ngồi đó, Trì Vĩnh, Khổng Tình Nhiên và trợ lý của La Huy Thành, Biện Đông. Trì Vĩnh và Khổng Tình Nhiên ngồi đối diện với nhau, Khổng Tình Nhiên khoác áo vest của Trì Vĩnh, tự nhận mình là loài lan quân tử cao quý, chỉ ngồi nhả khói, khói thuốc khiến Tiểu Liên không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô ta.
Trên bàn bày mười mấy tờ danh thi*p, Trì Vĩnh đang nói chuyện với Biện Đông:
- Tôi vừa từ Bắc Kinh về.
Điện thoại của Trì Vĩnh đổ chuông, sau khi ấn nút nghe, anh lớn tiếng nói:
- A lô, tôi đang ở Thượng Hải! Cái gì? Chưa bán? Được, 0899 vẫn chơi được, cậu phải nhớ đấy, chưa tới mười tám thì đừng bán.
Cúp điện thoại, anh nói tiếp:
- Biện Đông, ở Ôn Châu tôi có một sàn, cần người quản lý, tốt nhất là cậu hãy suy nghĩ lại. Đừng sợ, chỉ cần có giao dịch, cậu không những không phải lo gì về việc ăn uống mà còn sống sung túc. Tiểu Khổng mấy hôm nay cũng ở nơi đó và được người ta cung phụng như là thần tài ấy.
Anh thấy Biện Đông tỏ ra do dự thì hỏi:
- Tôi muốn biết một tháng La Huy Thành trả cho cậu bao nhiêu?
- Ừm, ba nghìn tệ. – Biện Đông trả lời nhanh gọn, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng.
- Ba nghìn? – Anh cố ý nói to một lần nữa, mắt thì nhìn Khổng Tình Nhiên.
Hai người họ nhìn nhau cười, Tiểu Liên cảm thấy trong mắt anh có sự châm biếm khiến người ta khó chịu. Biện Đông cứng họng, chẳng nói gì nữa.
Trì Vĩnh chuyển chủ đề sang Tiểu Liên:
- Em thì sao? Chuyển khoản chưa?
- Sáng nay nhà em bán hết 0899 rồi. Còn về chuyện chuyển khoản thì cứ để từ từ, dù sao cũng là một con số lớn.
- Cái gì? Em bán hết rồi? Em không biết bọn anh đang cố để nó tạo ra kỷ lục mới sao?
- Biết chứ. Chính vì biết nên mới bán hết, em bán của em, anh lo cái gì? – Tiểu Liên không nhịn được, cao giọng nói.
- Được! Anh không với được tới em, anh suy nghĩ cho nhà em nên bảo em tới sàn xem sao, em không tới, nếu em thích thế thì anh cũng chẳng còn cách nào khác. Một năm nay coi như tâm huyết của anh là công cốc.
- Nếu anh đã coi mình như thế thì em cũng bó tay. – Tiểu Liên đau lòng muốn biện hộ cho mình, nhưng cái nhìn chủ quan của anh đã tự ra quyết định cho sự việc này.
- Anh được chia bao nhiêu? – Trì Vĩnh nhìn chằm chằm vào Tiểu Liên.
- Mười bảy nghìn.
- Được rồi. Tiểu Khổng, em đưa cô ấy địa chỉ bộ phận kinh doanh và số điện thoại, bảo cô ấy có thời gian thì tới xem chúng ta đã bán mạng như thế nào.
Khổng Tình Nhiên viết ra giấy xong, anh cảm thấy không cần phải nói gì nữa, bèn đứng lên đi. Những người khác cũng lần lượt đứng lên. Biện Đông chậm hơn một chút, Tiểu Liên nói khẽ:
- Anh có thể ở lại không?
Anh ta tỏ ra không mấy tự nhiên, bèn đưa cho cô một tấm danh thi*p, nói:
- Sau này cô có thể gọi điện tìm tôi.
Khi Tiểu Liên đứng ở cổng quán trà chuẩn bị gọi xe thì một ánh đèn xe chói mắt rọi thẳng vào mắt cô, thì ra là Trì Vĩnh lái chiếc Cadillac đi qua người cô rồi lao thẳng, chỉ để lại một vết khói mờ khiến cô thốt nhiên bừng tỉnh, Trì Vĩnh đang có ý đồ gì.
Không có xe, cô chỉ đành đi bộ. Chẳng biết từ lúc nào cô đã đi tới cái cầu thang nhỏ dẫn lên căn nhà ở Phố Đông. Nơi này cô đã thuộc như trong lòng bàn tay, cô nhìn tòa nhà đã tắt đèn, nước mắt không nhịn được lại lã chã rơi xuống. Nhìn con phố cổ, trái tim cô hoàn toàn thay đổi. Giờ đây, cô đã không tìm được bóng hình của ngày hôm qua. Cô ép mình gọi điện thoại cho Biện Đông, Biện Đông nói họ đang nói chuyện ở một quán trà khác, Khổng Tình Nhiên ở nhà bên cạnh làm đẹp.
- Họ có về cùng không? – Cô thận trọng hỏi.
- Cũng có thể. Mọi người đều hiểu Khổng Tình Nhiên vì tiền mới tới, tiền đi tới đâu thì cô ta đuổi theo tới đấy.
Cúp điện thoại, cô biết không cần phải chờ nữa. Chờ cái gì? Chờ họ về nhà lên giường với nhau rồi lao vào bắt quả tang sao? Chờ trái tim mình vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh vụn sao?
Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời cô mất ngủ tới tận sáng.
Sau đó, Trì Vĩnh liên tục gọi điện thoại lấy cớ là ăn cơm để đòi cô mười bảy nghìn, thế là cô không thể nào quên được con người này. Để mau chóng thoát khỏi sự đeo bám của anh, cô tới nơi mà anh nói. Trong một căn phòng rộng mấy chục mét vuông này, người ngồi trước màn hình máy tính không phải là Khổng Tình Nhiên mà là một người đàn bà khác. Trì Vĩnh giới thiệu đây là cô Mã Vân từ Bắc Kinh tới, Tiểu Khổng bị viêm ruột thừa, bởi vậy Mã Vân tạm thời thay thế. Những ghi chép mùi mẫn giữa anh và Mã Vân thông qua email giờ lại hiện lên trước mắt.
Tiểu Liên đưa cho anh mười bảy nghìn sau khi anh nhắc cô lần nữa. Ạnh vừa nói: “Anh chẳng thiếu gì, nên cũng không cần gì” vừa đếm tiền rồi nhét vào trong túi áo. Sau đó, họ chuẩn bị đi ăn tối. Anh lái xe đi đón Khổng Tình Nhiên đã tiếp nước cả đêm, Tiểu Liên cảm thấy kỳ lạ, người bị viêm ruột thừa không ở nhà nghỉ ngơi mà lại còn ngồi ăn thịt nướng Brazil trong một cái quán ăn ồn ào, phức tạp, thật là quá bất hợp lý? Thịt lợn, thịt bò, thịt dê, tim lợn, xúc xích cô ta đều không bỏ qua, ăn rất ngon lành. Tiểu Liên hỏi Mã Vân ở đâu, Mã Vân nói toàn bộ hành lý của cô ta đều để ở nhà Trì Vĩnh. Tiểu Liên như bừng tỉnh, không hỏi tiếp nữa. Mã Vân và Trì Vĩnh cười cười nói nói rất thân thiết, cô ta và Khổng Tình Nhiên thì lại nói chuyện bách hóa Mùa xuân Paris ở Thượng Hải và bách hóa Tân Đông An ở Bắc Kinh cái nào to hơn, quần áo đường Hoa Đình ở Thượng Hải hay đường Tú Thủy của Bắc Kinh đẹp hơn, sự thân thiết giữa họ có mấy phần thật và mấy phần giả? Kết thúc bữa cơm, hai cô gái kia để được ngồi cạnh anh mà tranh nhau mở cánh cửa trước bên phải, cuối cùng Khổng Tình Nhiên giành được, Tiểu Liên nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Mã Vân. Họ đưa Tiểu Liên về nhà, điều hòa mở quá lạnh, Mã Vân bảo cô khoác áo vest của anh vào, khoác vào rồi mới không cẩn thận nhìn thấy trong đó có một phong bì mười nghìn tệ. Cô nhìn Trì Vĩnh và hai người đàn bà ham hư vinh bên cạnh anh, nghĩ bụng, đó chẳng phải là số tiền rút ra từ ngân hàng sao? Anh đã lấy đi hai mươi phần trăm từ khoản lợi nhuận ba mươi nghìn tệ, mười nghìn này là mười phần trăm lợi nhuận do Tiểu Liên tự mua bán cổ phiếu X, ban đầu trong lời hứa khoản thù lao trả cho anh không bao gồm khoản này. Vốn định trả cho anh hậu hĩnh một chút, sau đó thì kết thúc với anh, nhưng chính anh đã để cho cô nhìn thấy sự bỉ ổi của anh, cô còn cảm ơn cái gì? Thế là cô nắm chắc tiền trong tay, chờ anh dừng xe lại, cô bước xuống khỏi chiếc Cadillac của anh.
Hugo nói: Nhục dục là một cái bẫy, say và thèm rượu khác nhau, cái trước là cần một người đàn bà, cái sau là cần tất cả đàn bà. Napoleon ngủ với một trăm người đàn bà, nhưng vẫn có những người đàn bà sẵn sàng tranh giành làm người thứ một trăm linh một. Chính đàn bà tự biến mình thành kẻ đáng thương.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh gọi điện thoại tới. Cô nói ngay:
- Anh đang sốt ruột vì mười nghìn tệ đó à? Tiền do em lấy. Tình cờ thật, chính ông trời bảo em lấy.
- Khi nào thì em trả cho anh?
- Trả cái gì? Anh chỉ nhận tiền không nhận người, em cũng học theo anh. Chẳng phải anh từng nói, anh không thiếu gì cũng không cần gì sao? Chút tiền này anh tính toán làm gì?
- Nhưng anh không hiểu, sao em lại lấy tiền đi? – Anh kéo dài giọng hỏi.
- Rất nhiều việc đều đã thay đổi rồi, để tư tưởng của một người thay đổi chắc là trò chơi ưa thích của anh mà. – Sau đó cô cúp máy.
Chiều hôm đó, một người đàn bà tự xưng là bạn của Trì Vĩnh gọi điện thoại cho Tiểu Liên, nói rằng thực ra Trì Vĩnh hy vọng họ làm lành với nhau, cô ta sẵn sàng đứng giữa giải quyết, bởi vì mọi người đều là đàn bà. Tiểu Liên đang cần tâm sự, bởi vậy chẳng hỏi đúng sai thế nào, đã hứa sẽ gặp mặt cô ta ở McDonal.
Người đàn bà đó họ Chu, hỏi cô về chuyện mười nghìn tệ. Tiểu Liên thừa nhận cô là người lấy tiền, nhưng khoản tiền đó thuộc về cô.
- Em quá sơ ý. – Cô ta hắng giọng, nói tiếp. – Cho dù tiền có phải của em hay không thì cũng là do em lấy ra từ túi áo của anh ấy, tất cả mọi quyền lợi đều đã thay đổi, về mặt pháp luật, như thế là tội ăn cắp, hơn nữa số tiền lên trên sáu trăm tệ, bởi vậy nếu anh ấy tố cáo em, em chẳng nói được gì cả. Để tránh anh ấy biến vụ dân sự thành hình sự, chị khuyên em hãy trả tiền cho anh ấy đi.
Cô ta nói xong thì cắn một miếng Humburger, rồi bỗng dưng cạch một tiếng, một món đồ gì đó rơi xuống chân. Tiểu Liên cúi người xuống nhặt, thì ra là một cái máy thu âm. Cô lấy băng ra, nắm trong tay, hỏi:
- Chị Chu, thế này là ý gì?
Người phụ nữ họ Chu ngượng ngùng nói:
- Chẳng giấu gì em, chị là luật sư của Trì Vĩnh.
- Luật sư? Chị có danh thi*p không?
- Có, chị có! – Nói xong, cô ta đưa cho cô một tấm danh thi*p.
Tiểu Liên liếc mắt qua rồi nói:
- Chị lén sử dụng máy ghi âm, để lấy khẩu cung sao? Đây là chủ ý của anh ta sao? – Cô phát hiện ra lúc này nhắc tới anh ta là cô thấy hận thấu xương.
- Không phải, máy ghi âm là chị tự mua. – Cô ta vội vàng xua hai tay giải thích.
Tiểu Liên nhanh chóng kéo dây ở cuộn băng ra rồi cắt đứt, sau đó ném nó vào cốc Coca. Động tác của cô nhanh tới nỗi cô Chu không kịp ngăn cản. Sau đó cô nói:
- Máy ghi trả lại cho chị. Chị quay về nói với Trì Vĩnh, tôi không bao giờ trả anh ta tiền đâu, anh ta khiến mọi lương tâm của con người đều không muốn lãng phí vì anh ta! Vì đường sống của chị, tôi chẳng làm gì cả, nhưng xin chị đừng có làm luật sư cho loại người này nữa!
Nói xong, cô đứng lên bỏ đi.
Cô Chu đi sát theo sau, nói:
- Tiểu Liên, em không hiểu pháp luật đâu...
Mấy ngày sau đó, cô Chu ngày nào cũng gọi điện thoại tới khuyên Tiểu Liên, còn gọi điện thoại cho cả bố cô, khiến cuộc sống của Tiểu Liên không thể nào yên bình cho được. Cô biết, Trì Vĩnh sẽ không chịu buông tay, bởi vì cô Chu nói chuyện gì anh ta cũng có thể làm được, ngộ nhỡ liên hệ với cả bọn xã hội đen hoặc tố cáo tới công ty của cô thì cho dù kết cục như thế nào, danh tiếng của cô cũng bị ảnh hưởng. Bố của Tiểu Liên thấy hết nhưng chỉ biết lo thầm trong lòng, đành hứa với cô Chu là sẽ trả tiền cho anh ta.
Tiểu Liên trả tiền vào tối ngày chủ nhật, Trì Vĩnh khi đó ở Chu Hải. Cô Chu gọi điện thoại cho Trì Vĩnh, ý là bảo anh ủy thác với mình qua điện thoại để được nhận tiền, cô Chu còn viết một tờ giấy nhận tiền, nói rõ rằng mình đã nhận mười nghìn tệ của Tiểu Liên, đồng thời sau này sẽ giải quyết mọi dây dưa kinh tế giữa Trì Vĩnh và Tiểu Liên. Cô Chu thậm chí còn mời một “bảo kê” tới. Cuối cùng cô ta nói:
- Tiểu Liên, em có thể sẽ hận chị, nhưng chị cũng không dễ chịu gì. Bọn chị làm luật sư cũng chẳng còn cách nào khác, ăn cơm của người khác thì phải làm việc cho người ta. Thực ra mùa xuân năm nay chị cũng đã gặp một chuyện tương tự.
- Có phải là một cô gái tên Vương Thụy phải không?
- Sao em biết?
Tiểu Liên không còn muốn trả lời nữa, chỉ nghe cô Chu nói tiếp:
- Cô gái đó rất si tình, khóc dữ lắm. Chị nghĩ, bọn em đều xinh đẹp, tại sao lại ngu ngốc như thế? Em giờ ít nhất vẫn còn kịp, hãy tìm một người tử tế đi.
- Nhưng sao chị phải gọi bảo kê tới?
- Đó là bệnh nghề nghiệp. Anh ta cũng chẳng phải là bảo kê chính quy, cũng tốt nghiệp ở trường các em. – Cô Chu nói.
Cô ta là một luật sư nửa mùa, bốn mươi tuổi rồi mà chưa có giấy đăng ký kết hôn và giấy chứng nhận luật sư.
- Vậy sao? – Người bảo kê nói. – Chả trách tôi cảm thấy chị có vẻ quen, có phải năm 94 từng hát ở hội trường của trường không?
Tiểu Liên cười cười, cô thực sự không muốn cười.
Tối hôm chia tay “luật sư” Chu, cuối cùng cô cũng biết đối với thứ đã cho rằng thuộc quyền sở hữu của mình thì anh ta sẽ bất chấp thủ đoạn để đoạt về. Cũng giống như nhân vật trong Người Do Thái ở đảo Malta của Marlow, vì tài sản mà không đắn đo khi Gi*t hại vợ con.
Hai ngày sau, Khổng Tình Nhiên gọi điện thoại cho Tiểu Liên, nói là có chuyện muốn mời cô ăn cơm. Tiểu Liên nghĩ mười nghìn tệ đã trả rồi, thế thì chuyện giữa cô và Trì Vĩnh coi như đã kết thúc rồi. Nhưng cô còn muốn biết họ định chơi trò gì nữa. Thế là cô đi.
Bên bàn ăn của một căn phòng trong nhà hàng, rất đông người ngồi đó, ngoại trừ Trì Vĩnh và Khổng Tình Nhiên, còn một người bạn đại học của Trì Vĩnh là Hoa Thịnh (công ty của anh ta bị người ta mua mất, anh ta nhận được một khoản tiền bồi thường và đang tìm con đường khác), mấy đồng nghiệp của công ty Chính Hải, tài xế của Chính Hải và anh trai của Trì Vĩnh – Trì Nghĩa. Trì Nghĩa tới muộn, khi vào cửa, Trì Vĩnh không chào hỏi anh trai, anh ta tự mình tìm chỗ ngồi xuống, giống như một người thừa, nhìn vô cùng đáng thương. Bữa cơm này hình như là bữa tiệc chúc mừng Trì Vĩnh. Trì Vĩnh lên chức “tổng giám đốc”. Có điều còn có thêm cả cô Chu và Tiểu Liên.
Đồng nghiệp của Chính Hải nói với Khổng Tình Nhiên:
- Khổng Tình Nhiên này, gần đây em ít mụn trứng cá đi rồi, xinh hơn nhiều.
Khổng Tình Nhiên làm ra vẻ thẹn thùng, cười bẽn lẽn. Hôm nay, cô ta đeo túi da cá sấu, mặc bộ quần áo màu vàng, còn thoa chút phấn, nhưng lại giống như chiếc váy siêu ngắn khoác lên người một bà già. Tiểu Liên mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị, một chiếc váy yếm bằng vải bò, đeo một chuỗi hạt kiểu Tây Tạng lớn.
Khổng Tình Nhiên và Trì Vĩnh mỗi người một câu, đua nhau gọi thức ăn, ba ba, cua bể và các loại hải sản đắt tiền khác.
Anh nói với Biện Đông:
- Trên mạng cậu nhận được bao nhiêu thư ứng tuyển tới làm người quản lý cho tôi?
- Không ít.
- Được. Chờ tôi chính thức làm cổ đông, thực hiện đầu tư mạo hiểm, sau nửa năm lên sàn, chúng ta lại ăn một bữa, hoặc chúng ta có thể ra nước ngoài chơi một chuyến, ha ha ha. – Sau đó quay sang nói với Hoa Thịnh. - Ở đây có hai người chắc là cậu không quen phải không. Đây là Tiểu Liên, là chuyên viên tư vấn nổi tiếng của công ty AFR. Nhưng có một chuyện tôi muốn hỏi cậu, Hoa Thịnh, nếu bộ phận nhân sự của công ty cậu khi tuyển nhân viên phát hiện ra người đó có tiền sự ăn cắp thì các cậu có nhận người ta không?
- Đương nhiên là không.
- Tiểu Liên, cậu có tuyển không?
- Cũng không. Nhưng có một số người mặc dù không có tiền sự nhưng lại nguy hiểm hơn người khác, đối với loại người này chúng tôi càng phải đề phòng.
Bỗng dưng có một người đàn ông trung niên béo múp míp đẩy cửa bước vào, Trì Vĩnh thấy ông ta, hưng phấn trợn tròn mắt, luôn miệng nói:
- Ôi chà, ông chủ Lục, khách quý, khách quý!
Hai người họ hàn huyên với nhau vài câu, ông chủ Lục nói:
- Người ta bây giờ thật là giỏi. Cái nhà hàng này của tôi mới khai trương được hai tháng, việc làm ăn đã tốt thế này rồi. Những người tới đây ăn cơm toàn đi ô tô, trước cửa nhà hàng của tôi toàn bị tắc nghẽn. Khách chỉ hút thuốc Trung Hoa, bọn vớ vẩn không dám bước chân vào nửa bước.
- Tiểu Khổng, mau đi mua bao thuốc Trung Hoa lại đây. – Trì Vĩnh ra lệnh cho “thư ký” của anh ta.
Khổng Tình Nhiên đi mua thuốc, ông chủ Lục nói tiếp:
- Ông chủ Trì, cậu tới Thượng Hải cũng nhiều năm rồi phải không? Con gái Thượng Hải đều rất xinh đẹp, thông minh. – Ông ta chuyển chủ đề rồi lại nói tiếp. – Nhưng các anh phải đề phòng đấy nhé. Tôi ghét nhất là có một số người thấy tiền của người khác là mắt sáng lên, rồi chỉ nghĩ cách chiếm tiền của người ta thành của mình, bất chấp giao tình ngày cũ. Xem ra bạn nghèo vẫn tốt hơn, nhưng nghèo thì không có quyền nói.
- Có lý lắm. Gần đây tôi cũng gặp phải chuyện xui xẻo như thế.
- Ồ! Nói ra xem nào? Anh Lục sẽ giúp cậu giải quyết.
- Không cần anh đâu. Đã giải quyết xong rồi. Nhưng chuyện này tốt nhất là không nên ᴆụng phải.
- Được! Ôi, tôi phải đi rồi, ở phòng bên cạnh có người quen phải sang chào hỏi một tí, mở nhà hàng rồi mới hiểu, thì ra ăn bữa cơm cũng cần phải có kỹ năng, nhiều lúc cũng mệt lắm. Mọi người phải nhớ nhé, ăn cơm cũng rất phức tạp.
Khổng Tình Nhiên mua thuốc quay về, ra sức nhét vào tay ông chủ Lục một bao.
Sau khi ông chủ Lục đi ra, Trì Vĩnh đắc ý gật đầu, tiếp tục màn giới thiệu của mình:
- Đây là luật sư Chu. Mười nghìn tệ đó chị mang tới rồi chứ! Nhân tiện nói một chút, phí luật sư chị tính thế nào? Có phải là hai phần trăm giá trị không?
- Tiền thì tôi có mang, nhưng tôi không muốn đưa trước mặt nhiều người như thế, khoản tiền này không liên quan gì tới họ cả. Còn về phía luật sư, hai phần trăm là hợp lý rồi. – Luật sư Chu nói.
- Được rồi, tất cả mọi người ra ngoài cho tôi! – Lúc này các nhân vật phụ của bữa cơm tỏ ra vô cùng ngu ngốc, là nhận vật chính, anh mới là ông vua ở đây.
Khi Tiểu Liên còn chưa tin rằng họ thực sự sẽ ra ngoài thì gần chục người đã hoàn toàn biến mất. Luật sư Chu đặt tiền lên bàn ăn, tiền và những món đồ thừa khiến cái bàn trở nên thật thê thảm. Luật sư Chu lại lấy cả hóa đơn bữa ăn và hóa đơn xe hôm đi gặp Tiểu Liên ra, rồi cả chứng minh của bảo kê, hóa đơn máy ghi âm và những khoản phí khác. Sau đó, Trì Vĩnh gọi mọi người bên ngoài vào.
- Tiểu Liên, xin hỏi em giải thích thế nào về khoản tiền mười nghìn tệ này?
- Khoản tiền này tôi rút ra từ ngân hàng, còn về những gì ở giữa thì tôi nghĩ chắc anh còn hiểu rõ hơn tôi. Mỗi một bước đi anh đều tính toán rất cẩn thận, tính là dùng bao nhiêu, còn lại bao nhiêu. Tôi hoàn toàn không cần phải trả lời những câu hỏi vô duyên của anh.
- Được. Bữa cơm này bao nhiêu tiền?
- Một nghìn hai. – Khổng Tình Nhiên đáp, mặc dù vừa nãy thanh toán họ đã mặc cả giảm xuống còn một nghìn mốt.
- Một nghìn hai, thêm vào đó là hai nghìn phí luật sư, phí bảo kê ba trăm, máy ghi âm ba trăm, tiền xe hai trăm, còn cả khoản tiền năm nghìn tệ mà em từng nhắc tới trong điện thoại. Tiểu Khổng, tính xem tổng cộng là bao nhiêu?
- Ừm, chín nghìn.
- Chín nghìn này em buộc phải trả cho anh. Bọn anh sẽ ở đây cho tới khi em viết giấy nợ mới thôi, nếu không sáng mai bọn anh sẽ tới tìm giám đốc nhân sự của công ty em, nếu em muốn trốn thì bên ngoài cũng có anh em của anh, em không thoát được đâu.
Tiểu Liên sửng sốt. Cô hoàn toàn không còn quen biết con người này nữa, cái người đã từng nắm tay cô ngắm biển giờ đây đã bị những ham muốn tầm thường nuốt chửng.
- Lời tôi nói trong điện thoại cũng phải thực hiện sao? Thế thì những lời hoang đường anh nói còn nhiều hơn. Bữa cơm này có phải tôi gọi đâu, anh với Khổng Tình Nhiên đòi ăn đấy chứ. Trì Vĩnh, tôi đã đánh giá anh quá cao, anh còn không bằng 10 nghìn tệ. Anh có bản lĩnh gì! Anh chỉ biết tìm những người đàn bà ngu ngốc để phục vụ mục đích kiếm tiền của anh. Anh lợi dụng tiền của đàn bà, rồi chơi với đàn bà. Anh nói những người xung quanh anh đều lợi dụng anh, thực ra anh mới là người có âm mưu đen tối nhất.
Anh ta nổi giận, giơ tay giằng túi xách của cô, xé nát cái ví da ra. Tiểu Liên bàng hoàng, nước mắt viền mi, nhưng vẫn không rơi xuống, trước mặt đám người cô căm ghét này, cô không thể khóc được.
Tiểu Khổng chẳng khác nào cáo mượn oai hùm, vẫn ra sức ấn máy tính, chỉ sợ tính thiếu một xu nào. Đương nhiên, cô ta cũng đã quen đếm tiền cho anh, quen với việc gọi điện thoại cho bọn chó ăn theo tới đây ăn cơm. Mới hai mươi tuổi đầu nhưng đã độc ác như thế khiến gương mặt vốn không xinh đẹp của cô ta càng thêm khó coi. Cô ta có thể thảo luận với Trì Vĩnh về việc làm thế nào để xử một người đàn bà khác, mà người đàn bà này đã từng nhiều lần xuất hiện trước mặt cô ta và hoàn toàn không có chút ân oán nào với cô ta. Cô ta có thể vì tiền mà cung cúc phục vụ Trì Vĩnh, người lúc trước cô vẫn còn coi thường, không bao giờ quan tâm khoản tiền này có sạch sẽ không, trong từ điển của cô ta chỉ có hai chữ “trao đổi”, rất giống với những loài động vật trong các đoàn xiếc. Sự ngu ngốc của cô ta dẫn tới sự sùng bái mù quáng, trí tuệ của cô ta còn chưa đạt đến độ có thể phân tích vấn đề, bởi vậy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Trì Nghĩa ở bên cạnh nhưng biết hết đầu đuôi câu chuyện lúc này mới lên tiếng bằng một giọng điệu rất triết học:
- Đừng sợ bị ngã, em nên ngẩng cao đầu và nhẹ nhàng buông tay. Lão Tử nói, chịu thiệt là có phúc. Em còn trẻ, không hiểu quy tắc trò chơi, cứ coi như bỏ tiền ra để nộp học phí. Trì Vĩnh năm xưa ở Thâm Quyến bị người ta truy sát, chẳng phải cũng vẫn vượt qua được đó sao.
Cậu bạn làm giám đốc tài vụ mặc nhiên đếm số tiền lẻ trong túi cô và khoản tiền mười nghìn mà luật sư Chu vừa đưa.
“Mạnh vì gạo, bạo vì tiền.” Những người tới từ khắp nơi trên đất nước chỉ vì một chút tiền cỏn con và một vở kịch hay được xem miễn phí mà quên mất thiện ác, đúng sai.
Tiểu Liên lấy giấy và 乃út ra, Trì Vĩnh đọc cho cô viết. Cô cố ý viết ít đi một số 0 trong khoản tiền chín nghìn tệ, tên của Trì Vĩnh thì viết ngược, số chứng minh thư của mình thì viết sai. Ngoài mặt thì tỏ vẻ ngoan ngoãn viết theo từng lời hắn đọc, còn Biện Đông và luật sư Chu đứng cạnh cô cũng chẳng buồn nhìn lại.
Sau đó cô đứng lên, đặt tờ giấy lên bàn, ra hiệu mình đi vệ sinh rồi rời khỏi bàn ăn. “Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách”, họ tưởng rằng đồ của cô còn ở đó thì cô sẽ không đi mất, nhưng cô nhanh chóng ra ngoài cửa gọi một chiếc taxi rồi đi về. Ở cửa nhà hàng, cô nhìn thấy một màn đêm tĩnh lặng, làm gì có người nào có vẻ là “anh em”.
Có người từng nói, vì tiền, con người có thể vứt bỏ cả sự tôn nghiêm của mình. Vậy sao? Nhưng đồng tiền đổi lại bằng cách đó khi sử dụng liệu có thực sự vui vẻ như thế không? Rất nhiều người chỉ nhìn thấy kích cỡ và hình dạng của đồng tiền, vì nó mà thay đổi cả niềm tin ban đầu của mình, quên mất cả sự tồn tại của lương tâm.
Vào cái thời đại không thể giữ được tình yêu này, phấn đấu và trụy lạc cùng tồn tại, tiền bạc đã ăn mòn trái tim con người, không thể chỉ dùng một hai lời là biểu đạt được. Hắn đã lang thang bên ngoài rất nhiều năm, đã coi tiền quan trọng hơn mọi thứ trên đời, còn cô thì ngược lại. Cô bỗng dưng nhớ lại mấy câu nói của Tô Thanh: Sự hư vinh của đàn bà khiến đàn ông từ bỏ con đường tìm niềm vui chính đáng, hy vọng mình có thể nổi tiếng, thu hút sự chú ý của đàn bà mà không biết rằng lúc này anh ta đã trở thành một người tham lam, thô lỗ, không còn thích hợp với tình yêu mềm mại như trước nữa.
Cô cũng nhớ lại ánh mắt mơ màng của Vương Thụy khi ra về. Cô ấy có ổn không? Người đàn bà tốt đều có một nội tâm đẹp như Greta Garbo[11]. Họ đều yêu nhầm, nhưng họ rất chân thực. Sai lầm khi coi lời hứa của người khác là ngọn cỏ cứu mạng, nhưng lại không muốn từ bỏ niềm tin ban đầu. Bởi vì họ đều quá lương thiện, bởi vậy không phát hiện ra những gã đàn ông kia đang lừa đảo tiền bạc và tình cảm của họ. Tiền bạc thì còn có thể tính toán rõ ràng, nhưng tình cảm thì làm sao để đếm.
[11] Greta Garbo (1905 – 1990): nữ diễn viên người Mỹ gốc Thụy Điển, một trong những diễn viên nổi tiếng nhất trong thời kỳ vàng son của Hollywood.
Chỉ là họ muốn hỏi: Is feeling like trading?
Trì Vĩnh cầm tờ giấy mà Tiểu Liên viết lên, cơn giận lại bốc lên. Bỗng dưng hắn nhớ ra cái gì đó, bảo Khổng Tình Nhiên vào nhà vệ sinh xem Tiểu Liên có trong đó không.
Khổng Tình Nhiên tìm một hồi lâu, quay lại nói không thấy Tiểu Liên đâu.
Trì Vĩnh giận dữ đập bàn, nói:
- Được rồi, mọi người giải tán đi.
Nói xong, hắn đứng lên ném cái túi xách của Tiểu Liên xuống đất, đạp mạnh mấy cái để phát tiết rồi bảo Khổng Tình Nhiên xem trong túi có gì. Trong đó chỉ có khăn giấy và son môi. Trì Vĩnh đưa cái điện thoại di động của Tiểu Liên cho Khổng Tình Nhiên, ra hiệu bảo cô ả tìm người để bán.
Trên xe, Trì Vĩnh không nói lời nào.
Khổng Tình Nhiên muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, bèn nói:
- Anh định đối phó với nó thế nào?
- Anh có cách của anh.
Nói xong, hắn đạp mạnh côn, chiếc xe điên đảo phóng đi.
Vừa về tới căn phòng nhỏ, Trì Vĩnh đã ấn Khổng Tình Nhiên lên giường. Không có vuốt ve hay hôn hít, chỉ có sự chiếm đoạt rất trực tiếp, hành động của hắn vừa тһô Ьạᴏ vừa mạnh mẽ, trong mắt hắn không hề có niềm vui của việc được yêu nhau.
Sau khi kết thúc, Trì Vĩnh nằm thẳng đơ trên giường, Khổng Tình Nhiên vội vàng lấy một cái khăn mặt lau người cho hắn. Bỗng dưng hắn nói:
- Cô theo tôi làm gì? Cô theo tôi làm gì hả?
- Em...
- Cô không thể trả lời sao? Người đàn bà nào cũng tràn đầy hy vọng khi tới với tôi, hy vọng có tiền, có tình yêu, có danh phận. Bọn họ đều là lũ ngốc. Cô thì sao? – Hắn ngồi dậy, nhìn Khổng Tình Nhiên đang ngồi yên không dám động đậy, nói. – Cô không ngốc đúng không. Đúng, cô biết điểm dừng ngoan ngoãn, tôi thích người như cô. Cô biết không, những người đàn bà đến rồi đi trong đời tôi quá nhiều, Tiểu Liên chỉ là một trong số đó mà thôi, trong số họ, có người là giảng viên đại học, có người là giám đốc công ty, còn có người là luật sư, diễn viên, bọn họ đều rất xinh đẹp, thông minh, có học vấn, nhưng họ đều có chung một nhược điểm, cô biết là gì không?
Cô lắc đầu.
- Ha, tôi cũng không biết. Tóm lại là tôi biết họ có chung một nhược điểm, do đó người nào cũng rời khỏi tôi, có người thì được tiền, có người thì mất tiền. Cô cứ đi theo tôi, tôi không hại cô đâu, tôi bảo gì thì cô làm nấy, đảm bảo cô sẽ là người đàn bà thành công nhất bên cạnh tôi. Nghe rõ chưa?
Cô gật đầu.
Trì Vĩnh như cười như không, đôi mắt không còn nhìn Khổng Tình Nhiên nữa mà quay sang châm một điếu thuốc. Khói thuốc lan tỏa vào không gian, giống như những người đàn bà xuất hiện rồi lại biến mất bên cạnh anh ta.
Khổng Tình Nhiên ngoan ngoãn ở lại, không dám nói một lời ca thán nào, chỉ biết ra sức nghe lời. Cô ta nói với mình, từ nay về sau, cho dù giữa họ không có tình yêu thì cũng có một mục tiêu chung.
Đối với Tiểu Liên mà nói, tất cả những điều này đều chỉ như một câu chuyện cười, ba trăm sáu mươi lăm ngày ngọt ngào vẫn như ẩn hiện trước mắt, nhưng những hồi ức đẹp đó đối với cô lúc này chẳng khác nào một sự mỉa mai. Có lúc Tiểu Nhiên nhìn thấy đôi mắt buồn thăm thẳm của mình trong gương mà rơi lệ. Thì ra đời người đơn giản như thế, chỉ một cảnh tượng cũng hơn cả hàng ngàn, hàng vạn lời biện bạch, hơn nữa còn có thể hủy diệt tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất.
Hôm đó, Tiểu Liên nằm trên giường trong phòng mình, không muốn làm gì. Thất vọng và cảm giác bức bí đè chặt trên tinh thần cô, khiến chút niềm vui nho nhỏ của cô cũng biến mất.
Tối hôm sau, bố ngồi bên cạnh cô, nói:
- Con nhìn xem giờ trông con như thế nào hả? Con còn chơi đàn được nữa không? Nhiệt tình của con khi học chơi Bốn mùa đi đâu mất rồi? Ngày trước con nói con chơi đàn để rèn luyện ý chí chứ không phải vì ham hư vinh, con quên rồi sao? Vở kịch này kết thúc rồi, 0899 đã bán đi rồi, con còn gì mà không bỏ qua được? Con không thẹn với lòng, việc gì phải tự đày đọa mình như thế.
Tiểu Liên nhìn bố, bất giác lại thấy buồn hơn. Cô yếu đuối, nhưng không thể không ngụy trang rằng mình rất kiên cường, cô còn chưa đầy hai mươi lăm tuổi, chẳng lẽ vì một người đàn ông mà vứt bỏ cả nguyên tắc và niềm tin suốt hai mươi lăm năm qua của mình sao? Khi cô đi cả đêm không về, người bố đã già cũng khó ru mình vào giấc ngủ, giờ cô mới hiểu nỗi khổ của bố mẹ. Vốn tưởng rằng thứ gọi là tình yêu và tình dục là những thứ chân thực nhất trên thế giới này, bởi vậy cô ra sức hưởng thụ, nhưng đồng thời cô lại quên mất những người vẫn quan tâm tới cô, ngày nay mới biết thứ mà mình ra sức hưởng thụ là một tình yêu bệnh hoạn. Tình yêu thực sự là một tình yêu có cả sự tham gia của gia đình đôi bên, còn tình yêu của Tiểu Liên lại ngược lại. Trong cuộc đấu tranh giữa tình yêu và tình thân, tình thân rõ ràng là ở thế dưới.
Cô vật vã một lúc mới bò dậy khỏi giường, ngồi xuống cạnh cây piano, gõ ra được hai âm rồi cứ gõ liên tiếp như thế phảng phất như cô đang gõ ra tiếng lòng của mình chứ không phải là chơi đàn. Cô nghĩ tới loài kiến bé nhỏ, đi một quãng đường xa, lại còn gánh trên vai những chiến lợi phẩm to gấp mấy lần người mình, tìm được cái tổ bảo vệ sinh mạng của chúng. Con người còn lúc không như ý, có lúc vấp ngã rồi đứng lên mới không thấy cuộc đời nhàm chán. Tình yêu của Tiểu Liên giống như thiêu thân lao vào lửa, nhưng cái tình yêu xuất phát từ đáy tim này khiến cho cô phải trả giá quá nhiều.
Bốn mùa đã thực sự qua đi, nhưng nỗi đau lớn lên từ nó phải làm thế nào thì mới có thể quên được?
Đàn bà khi yêu sẽ không quan tâm đối phương là quân vương một nước hay chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, còn đàn ông khi yêu một người đàn bà, mặc dù bị nhan sắc của cô ta khiến cho thần hồn điên đảo nhưng họ vẫn suy xét xem liệu sau này cô ta có lợi gì cho họ hay không. Cho dù là thời kỳ chiến loạn hay là thế giới vật chất thời hiện đại, điều này vẫn không thay đổi và đã được rất nhiều người chứng minh.
Nên để nó thành sẹo hay là mệt mỏi đuổi theo một tình yêu trong sáng?
Tiểu Liên có một người bạn cùng trường tốt nghiệp khoa tiếng Trung, anh nói học sinh khóa anh không có ai còn theo nghiệp văn chương nữa, chỉ có Đại Vân là vẫn chăm chỉ viết. Tiểu Liên giật mình, bèn xin số điện thoại của Đại Vân, cô muốn làm quen với con người này.
Đại Vân sau khi nhận được tin nhắn của Tiểu Liên lập tức gọi điện lại, điều này khiến Tiểu Liên thấy vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, Đại Vân không cố làm ra vẻ thần bí, lập tức lưu số điện thoại nhà của mình lại. Trải qua bao nhiêu sóng gió, Tiểu Liên cảm thấy Đại Vân có gì đó hơi ngây thơ, trong sáng, cũng tốt, Tiểu Liên chẳng có dụng ý nào khác, chỉ muốn quen Đại Vân.
Cách trang điểm của Đại Vân như một thục nữ con nhà, chiếc váy dài màu trắng sữa, cái ba lô đeo sau lưng, mái tóc buông tự nhiên trên vai, chỉ có trên ngón tay là một chiếc nhẫn màu đen hơi kỳ quái khiến cô có vẻ khác người. Cô bắt đầu nói từ nghề viết, việc đi học, rồi nói tới trang điểm, kiểu tóc, họ vô cùng hợp nhau. Cô nói với Tiểu Liên:
- Tớ phát hiện ra cậu có vẻ đẹp cổ điển của những năm 30.
- Vậy sao? – Tiểu Liên nhớ lại ngày trước Trì Vĩnh cũng từng đánh giá về cô như thế, bèn nói. – Đúng thế, ngày trước có một khoảng thời gian tớ để tóc xoăn màu hạt dẻ, kết hợp với cặp tóc màu nâu, đúng là trông rất giống Nguyễn Linh Ngọc.
- Chắc chắn là rất đẹp! – Cô mở mắt thật to, dường như đang tưởng tượng, cô nói. – Cậu khác với những dân văn phòng khác, rất dứt khoát.
- Cậu cảm thấy dân văn phòng bình thường thì như thế nào? – Tiểu Liên hứng thú hỏi.
- Có vẻ hơi kiểu cách, sợ người khác sống tốt hơn mình, nhưng lại không biết mình đang mất đi cái gì. Có điều ngoài bề mặt thì họ vẫn cố sức trang điểm để người khác kém cỏi hơn mình.
Đại Vân là một nhà văn nữ thích tranh luận, các tiểu thuyết của cô đều hơi khác người, phá vỡ phong cách viết truyền thống, nội dung cũng gây ra sự hiếu kỳ và bàn tán của người khác. Cô viết rất nhiều đề tài mà người khác đều chưa từng trải qua như Mα túч, nụ hôn đồng tính, khuynh hướng tự sát, tình yêu nhục thể, tình một đêm... Có thể cô muốn mượn văn chương để thoát thân khỏi những mâu thuẫn trong cuộc sống.
Cuộc sống của cô đại diện cho những người tiên tiến nhất của Thượng Hải, biết trang điểm, biết nói chuyện, có ước mơ trong cuộc sống, có cái nhìn độc đáo về cuộc sống và nghệ thuật. Cô cho rằng ý nghĩa của cuộc sống không phải là công danh, không phải là lợi lộc, mà là được quay về với trạng thái thả lỏng hoàn toàn nguyên thủy. Tránh xa những gò bó và hạn chế, tránh xa mọi áp lực, có vẻ gì như chủ nghĩa hưởng lạc của trường phái ấn tượng.
Đại Vân nói:
- Tớ ghét những gã đàn ông chỉ biết nhìn chăm chăm vào ba vòng của phụ nữ, nhất là nhưng kẻ giàu sổi. Thực ra tâm hồn của phụ nữa rất đẹp, chỉ tiếc là họ có tầm nhìn quá hạn hẹp.
- Chắc chắn là cậu rất coi trọng tình cảm. – Tiểu Liên nói.
- Đúng thế. Cũng giống như tớ thích màu đen, thích nhạc Jazz, thích âm thanh của piano và guitar, một khi đã thích rồi thì sẽ thích tới cùng. Tình yêu mà tớ mong ước là một thứ tình yêu thuần khiết, không có quan hệ tiền bạc, tớ từng có một người đàn ông, nhưng lại khiến tớ cảm thấy... – Cô nói tiếp. – Hai năm trước, tớ và anh ấy từng sống chung, mặc dù thời gian chưa đầy hai tháng nhưng tớ vẫn có tình cảm với anh ấy, nhưng đến cuối cùng anh ấy giữ đồ của tớ lại khiến tớ rất buồn. Khi đó tớ còn tự sát, nhưng vì sức của tớ quá yếu nên không ૮ɦếƭ được. Tớ chẳng có đồng nào trên người, ra sức viết văn, cũng may tớ có chút tài trong lĩnh vực này. Vì cuộc sống, tớ thậm chí còn dùng giọng văn của đàn ông để viết, bạn bè đọc xong còn nói: “Đại Vân, cậu viết hay thật!”.
- Hai người có liên lạc với nhau không?
- Liên lạc? Sự việc mặc dù đã trôi qua rất lâu nhưng tình thương vẫn còn trong tim. Có điều nếu nói tớ vẫn còn nhớ người đó thì chỉ là về tình dục. Hơn nữa, tớ hoàn toàn không biết anh ta còn ở Thượng Hải hay không. Tình yêu của tớ tràn đầy tư tưởng, nhưng sau đó tớ mới biết anh ta là một người đàn ông không có tư tưởng. Đàn bà mà ở cùng với những người đàn ông chu du khắp nơi thì mạo hiểm quá, sự nhiệt tình chỉ khiến giá trị của mình giảm đi mà thôi.
- Đại Vân, tớ cảm thấy cậu thực sự rất thẳng thắn. Rất đặc biệt.
Đại Vân cười cười, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, đôi lông mi cô dài và cong ✓út, che kín cả đôi mắt có vẻ tiều tụy, dường như cô đã nhìn thấu được câu đố: “Ai là sự chờ đợi của ai, ai là tình yêu của ai?”. Sau đó cô nhẹ nhàng quay đầu lại hỏi Tiểu Liên:
- Nói cho tớ nghe, sao cậu lại tìm tớ?
- Tớ xin số điện thoại của cậu qua một người bạn, bởi vì ngày trước tớ từng đọc tác phẩm của cậu nên muốn làm quen với cậu.
- Hay lắm, bạn bè với nhau thì nên đơn giản, rõ ràng.
Tiểu Liên vốn muốn nhắc tới tên của Trì Vĩnh, nhưng cô không làm thế, bởi vì như thế thì chứng tỏ tính mục đích của cô quá mạnh. Người thành phố đều có khả năng tự kiểm soát rất tốt, không nói ra tâm sự của mình có lẽ tốt hơn.
Trước khi về, Đại Vân nói với Tiểu Liên:
- Chăm sóc tốt cho mình nhé.
Đêm đó, Tiểu Liên không ngủ được. Cuối cùng cô cũng gặp Đại Vân rồi, hai người họ có nhiều điểm giống nhau, cùng là tóc dài, cũng có thân hình mảnh mai, yếu ớt, cùng tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, cùng cô độc và lương thiện tới mức quên cả bảo vệ bản thân mình. Tình cờ nhất, họ tốt nghiệp cùng trường đại học.
Tiểu Liên không phải là một người chủ động hỏi thăm cuộc sống của người khác, nhưng sau khi gặp Đại Vân, cô càng mơ hồ hơn về những theo đuổi của người phụ nữ. Đàn bà rất đẹp, vẻ đẹp của họ phải dùng trái tim để cảm nhận. Vẻ đẹp này giống như đóa hoa hồng trong cơn gió lạnh lẽo của mùa đông, mỏng manh, yếu đuối, cần có sự bảo vệ tận tình của đàn ông thì mới lâu dài được. Nhưng họ cũng rất kiên cường, bởi vì sau trắc trở, họ sẽ học cách sống mà không vì tình yêu của đàn ông nữa.
Nếu thực sự như thế thì bao nhiêu hồi ức đau khổ đã qua có phải là một bài học tàn nhẫn?
Loài cá chép vượt vũ môn lao lên cánh cửa mà mình ngưỡng vọng, nhưng cuối cùng lại ᴆụng vào đá mà ૮ɦếƭ.
Cá chép cuối cùng vẫn không thể tái sinh.