Tiểu Liên cùng đường với một cô gái tên là Cindy, cô hỏi Cindy:
- Anh ấy toàn làm việc như thế sao?
- Bọn tôi cũng quen cả rồi, anh ấy thích một mình một kiểu.
- Thế sao mọi người còn quan tâm tới anh ấy? Vì anh ấy là người thanh toán sao?
- Có lẽ là vậy. – Cindy đáp.
Con người đều như nhau, Tiểu Liên nghĩ, nếu cô có một đồng nghiệp thường xuyên mời cô đi ăn cơm như thế, cô chắc chắn cũng vui vẻ đi cùng.
Cindy rất vui, cùng Tiểu Liên bước vào một quán trà. Cô nói một câu khiến Tiểu Liên tự cảm khái trong lòng.
Cindy nói:
- Hai người quen nhau lâu thế rồi mà sao đây mới là lần đầu tôi gặp cô nhỉ? Người tìm anh ấy nhiều lắm, nam nữ đều có. Dạo trước có một cô gái họ Vương thích anh ấy lắm, nhưng anh ấy không chấp nhận, người ta đau lòng lắm. Dù sao anh ấy cũng chẳng đặc biệt tốt với người đàn bà nào. Có lúc bọn tôi đùa nhau về đời sống riêng của anh ấy, anh ấy cũng không giận. Haizz, tôi thực sự không hiểu tính khí của anh ấy không tốt mà sao bao nhiêu con gái gọi điện thoại tới tìm? Có thể có những người vì tiền, bởi vậy hai bên đều không quan tâm tới lòng tự trọng hay chí khí. Có lần, tôi nhận được điện thoại của một cô gái tìm anh ấy, tôi chuyển cho anh ấy, anh ấy nói chuyện không dữ lắm đâu, anh ấy bảo anh đã bảo em đừng gọi điện thoại tới, sao em còn gọi? Sau đó cúp máy. Người con gái đó lại gọi lần nữa, anh ấy giận dữ nói một câu rồi cúp. Lần thứ ba, anh ấy không nghe nữa. Nếu người ta mà nói chuyện với tôi như thế, có ૮ɦếƭ tôi cũng chẳng thèm đếm xỉa tới.
Có lẽ Tiểu Liên hiểu tâm trạng của cô gái đó hơn Cindy, chỉ là trong biển người mênh ௱ôЛƓ, trôi dạt đến đâu chẳng phải do mình. Cô thở dài, có nhiều điều muốn nói tắc nghẹn lại trong cổ họng.
Cindy mặc dù rất đồng cảm với Tiểu Liên nhưng cũng chẳng biết giúp thê nào. Người ta đều là đàn bà, đều rất khó tự mình nhìn rõ cái gì là chân thực, cái gì là giả dối. Ông chủ Chính Hải dùng tiền để nuôi mấy người đàn bà, còn người vợ của ông có thể thản nhiên không, bởi vì bà biết chỉ không ly hôn, tài sản của chồng sớm muộn gì cũng có phần bà, chỉ cần mối quan hệ tốt với con cái đã trưởng thành là được, có thể chồng bà có nghiêng về phía khác, nhưung trọng tâm thì không hề thay đổi. Mà những người đàn bà kia đều chỉ vì tiền, bởi vì ông ta ngoại trừ tiền chẳng còn gì mà nói. Tiền, là nguồn vốn của một số người và là thứ một số người khác ngày đêm theo đuổi. Trì Vĩnh không có cái thân đáng giá ngàn vàng như ông chủ, nhưng cũng có phương pháp khác để đạt được những người đàn bà khác nhau. Anh có thể nói với người ta về quan điểm mới, về những cảm nghĩ về cuộc đời, và cũng thi thoảng thể hiện điểm “૮ɦếƭ người” của mình với người khác một cách thích hợp. Bởi vậy đàn bà thích anh, cá tính độc nhất vô nhị và kỹ năng tình trường của anh đúng là hiếm có, mà sức hút của cá nhân anh lại khiến đàn bà trước mặt anh hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán.
Cindy nhỏ hơn cô một tuổi, để cô bớt buồn bèn chuyển chủ đề mới, nói về cậu bạn trai cùng tuổi với mình, cô nói:
- Anh ấy không giàu có, cũng không biết chăm sóc người khác, nhưng chúng tôi ở cùng nhau vui vẻ là được rồi. Anh ấy không phức tạp nên tôi mới yên tâm.
Tiểu Liên nhìn cô bằng ánh mắt chúc phúc, nhớ lại mình năm trước. Không biết từ khi nào, bức ảnh chụp chung với Phương Thành trong túi đã biến mất, điều mà cô vẫn kiên trì cũng đã dễ dàng bỏ cuộc.
Vào cái đêm khuya khoắt này, hai cô gái ngồi trò chuyện với nhau. Vì Trì Vĩnh, Tiểu Liên có thể ngồi nói chuyện với một cô gái lần đầu tiên gặp mặt tới rất khuya, đầu tiên là Vương Thụy, sau đó là Cindy, sau này liệu còn ai nữa nhỉ? Cô bỗng dưng muốn được nhìn thấy gương mặt lúc nào cũng điềm tĩnh của anh, gương mặt đó khiến cô càng ngày càng thấy mất tin tưởng. Bởi vì mọi sự cảm động đối với anh mà nói đều chỉ là dối trá. Cô cảm thấy anh giống như nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Cháu ông Rameau, vừa tài trí vừa ngu xuẩn, độc ác lại chân thành, thường xuyên nói: “Ai cười tới cuối cùng là người cười giỏi nhất”.
Cơn gió lạnh thổi buốt trái tim cô, tình yêu đã che mờ mắt cô, cô giống như người lữ hành trên sa mạc, mệt mỏi cùng cực nhưng không thể không tiến về phía trước.
Hai tuần sau, Tiểu Liên có cơ hội được sang Singapore công tác. Lần này cô không chia tay với anh, bởi vì cô quá bận. Đồng nghiệp hỏi cô ở Singapore có thích không, cô cười. Đi dạo phố cùng đồng nghiệp hoặc bớt chút thời gian tới công viên Hồ Cơ ngắm hoa, cô lúc nào cũng có vẻ như cười như không. Lần đầu tiên nhìn thấy loài lan hồ điệp đang tỏa hương, mặc dù người đi đường rất ít nhưng chúng vẫn tỏ ra kiêu ngạo. Khi ở Singapore, cô cảm thấy ngưỡng mộ cái chỉ số Channel cao ✓út ở đây, cũng ngưỡng mộ thị trường cổ phiếu ở những nơi khác thuộc Đông Nam Á, nhưng những thứ này hoàn toàn không liên quan gì tới công việc, thế thì cô biết nói thế nào? “Xung đột hợp lý” mà Heghen nói có lẽ cũng vậy, nhưng thực tế thì thật khó làm được.
Tối đầu tiên ở Singapore, cô và đồng nghiệp đi ăn mấy món ngon của Đông Nam Á, sau đó đi hát, cuối cùng về Pan Pacific Hotel. Lúc lên mạng ở trong phòng, cô thấy trên đó có một bài viết khiến cô giật mình. Đại để bài báo nói rằng anh ta tham gia cuộc họp nghiên cứu của giới chứng khoán, thái độ của mọi người đều rất bất cần, chỉ cần tầng lớp quản lý không can dự, mọi người cùng nhảy lầu cho tới cuối cùng. Đối với họ mà nói, quyết tâm lớn đến đâu thì khó khăn cũng lớn như vậy. Cuộc họp đã giải tán trong tiếng cười.
Khuynh hướng tâm lý và hành vi giống nhau là nhân tố quyết định của thị trường cổ phiếu, hàng tỷ đồng tiền vốn hoàn toàn có thể kích thích cả thị trường, nhưng rất ít người biết rằng cái chuyện nghe có vẻ không mấy khó khăn này lại bắt đầu như thế nào.
Tiểu Liên nằm trên giường mở máy tính, đọc đi đọc lại bài viết đó, lúc cảm thấy lưng mình đã mỏi nhừ, cô mới phát hiện đã bốn giờ sáng. Trời sắp sáng, cô không tài nào ngủ được nữa.
Cô dựa vào thành cửa sổ ngắm bầu trời. Thì ra Trì Vĩnh cũng có áp lực, nhưng anh không phải loại người thích kể khổ với người khác. Nếu trời có sập xuống thì một mình anh còn giữ vững nổi không? “Mọi người cùng nhảy lầu”, câu này khiến Tiểu Liên thót tim. Cô không hiểu, biết là phải nhảy lầu mà sao bao nhiêu người còn nguyện nhảy theo? Những người không muốn phải nhảy lầu thì tới khi đó phải làm gì? Cô bắt đầu thấy nghi ngờ dụng tâm của anh, bạn tốt trên toàn thế giới đều khuyên cô đừng chơi cổ phiếu, bởi vì đó là thứ không đáng tin. Ngày nay, cô đang ở vào thế nguy hiểm như bị treo trên vách núi, Khổng Tử từng nói, quân tử không đứng dưới chỗ nguy hiểm. Cô gửi gắm mọi hy vọng vào một con bạc, còn bản thân cô vẫn chưa hiểu rằng đối phương chính là con bạc.
Mùa hè sắp tới, lời hứa của mùa hè, anh còn nhớ không?
Thực sự không được nữa thì cùng nhảy thôi. Anh có nhảy cùng cô không? Anh có chịu không? Anh sẽ chịu trách nhiệm không? Cô có vượt qua được thời kỳ nguy hiểm này không?
Hy vọng chính là thứ mà cô khát vọng nhất vào lúc này, anh đã hủy diệt nó?
Thời tiết tháng năm thật oi bức, Tiểu Liên về tới Thượng Hải. Sau khi ra khỏi sân bay, một mình cô ra bãi cát, nhìn những tòa nhà đua nhau nhoi lên hai bên bờ sông, cô gọi cho Trì Vĩnh.
Trì Vĩnh nói với cô rằng thị trường cổ phiếu hôm nay rất tốt, lượng giao dịch lên tới hơn chục tỷ. Hỏi cô có phải đã thắp hương khi ở Singapore không, cô cười không đáp. Tin tức này khiến cô thấy phấn chấn hơn một chút, nhưng dường như cũng không được quá lâu. Bởi vì về bản chất chẳng có gì thay đổi cả. Cô chỉ biết tính hôm nay lỗ ít hơn một chút.
Rất nhiều nhà đầu tư giống như loài chuột đang chạy tán loạn, không mục đích.
Thị trường cổ phiếu lúc thì như cơn mưa dông ảm đạm, lúc lại như mặt trời mùa xuân, giống y như tâm trạng của Tiểu Liên đối với Trì Vĩnh. Không có lời hứa, không có một lợi ích cố định.
Mùa hè năm 1999
Sự thần bí cuối cùng cũng được vén màn, bằng đạo lý tất nhiên của nó. Cuộc sống của tôi vẫn tươi sáng như vậy, nhưng không còn đẹp như trước. Tình yêu là đóa hoa hồng cuối cùng của mùa hạ, với tôi thì đã tàn, với người khác thì vẫn rực rỡ.
Chiều tối một hôm, Trì Vĩnh hẹn cô tới căn nhà mà anh thuê và nói với cô rằng công ty đầu tư Chính Hải đã giải tán rồi.
Khi nói câu này, anh vẫn vô cùng bình tĩnh, còn trong lòng cô thì thấy ớn lạnh. Anh lấy khăn giấy lau khô mồ hôi, nói:
- Thực ra đây là chuyện tất nhiên. Giữa các ông chủ luôn có sự khác biệt, dù gì cũng sẽ tách ra thôi. Hợp tác lâu dài tất sẽ tách ra, có công ty nào không thế đâu, cũng giống như kết hôn, một đôi vợ chồng trước khi cưới thề thốt đủ điều, nhưng sau đó thì ai mà đoán được. Thực ra kết hôn cũng giống như nhiều việc khác, tốt nhất là hãy bàn bạc, thỏa thuận từ trước.
- Vậy sau này anh có dự định gì? – Tiểu Liên nhìn dáng vẻ ăn mì gấp gáp của anh, lên tiếng hỏi.
- Nếu không đi theo ai đó thì tự mình làm vậy.
- Tự mình làm thế nào?
Anh không nói gì nữa, chỉ ăn một mạch hết bát mì và chỗ thức ăn cô làm. Thời tiết đã rất nóng bức, nóng tới mức khiến người ta thấy bực bội.
Sau bữa tối, Tiểu Liên đề nghị ra ngoài đi dạo. Họ đi tới con đường Lục Gia, cô còn nhớ năm ngoái đi tản bộ cùng anh thế này là lúc anh mới vào làm cho công ty đầu tư Chính Hải, anh chỉ nói về những vụ giao dịch đầu tư của công ty trong hoạt động tài chính và chứng khoán, nhưng giờ đây anh đã rời khỏi công ty đó. Thời gian trôi qua nhanh quá, mọi thứ đều đã thay đổi, cũng giống như buổi tối đầy màu sắc trên con đường này chỉ là một khoảng cách rất nhỏ giữa sự ồn ào và nỗi cô độc.
Bỗng dưng cô nói:
- Em đưa anh tới một nơi.
Rồi cô kéo anh lên taxi. Họ tới một quán bar có vách tường bằng thủy tinh trong suốt ở gần bãi cát. Sau khi gọi đồ uống, cô nói chuyện vài câu với chủ tiệm rồi tới bên chiếc đàn piano, chơi khúc Thuyền ca tháng Sáu và Trăng đêm bên bếp lửa nằm trong Bốn mùa. Anh ngồi trong ánh nến ngắm bàn tay cô khiêu vũ trên phím đàn. Bốn mùa nói với chúng ta rằng trong cuộc sống căng thẳng hiện nay, vẫn còn những vẻ đẹp tự nhiên và những tầng ý nghĩa sâu sắc đang chờ đợi chúng ta phát hiện và cảm nhận.
Trên đường quay về, Tiểu Liên nói:
- Năm ngoái anh bảo em tập khúc nhạc này, giờ ba mùa đã đi qua, em thực sự biết chơi nó rồi, anh hãy tin rằng em hoàn toàn có thể hiểu được nỗi buồn trong anh.
Trì Vĩnh đặt tay anh lên tay cô:
- Anh không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, tai nạn mà anh gặp phải nhiều lắm, chút xíu này có đáng kể gì.
Trước khi họ ngồi lên taxi, một chiếc xe Lincoln đi qua. Anh nói ngày trước công ty anh thường dùng xe Lincoln như là một món quà, còn liệt kê ra một loạt các loại xe khác nữa để chuyển chủ đề. Cô biết anh là một người mê xe, anh từng nói sẽ mua chiếc xe tốt nhất. Cô không biết tiêu chuẩn tốt nhất là gì, nhưng cô tin rằng niềm tin của anh sẽ không thay đổi. Sở thích xe cộ của đàn ông cũng giống như sở thích kim cương của đàn bà.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường khuya khoắt, sau đó nó lại bị bao vây bởi ánh sáng của đèn điện.
Sau khi Trì Vĩnh rời khỏi Chính Hải thì anh làm việc ngay tại nhà. Thời đại vi tính có thể khiến người ta làm được rất nhiều việc ở nhà, làm biến mất khoảng cách không gian, đồng thời cũng là cách thưởng thức không gian. Ban ngày xem tình hình của sàn, sau ba giờ thì liên hệ để làm việc. Khoảng thời gian này thị trường cổ phiếu cũng không biết vì sao mà lại tốt hơn lên, lượng giao dịch tăng liên tục, giá cổ phiếu vượt xa so với giá phát hành. Mọi người chìm đắm trong đủ mọi giả tưởng, phảng phất như cái thời kỳ hoàng kim của thị trường cổ phiếu lại đang quay lại.
Công việc của Tiểu Liên rất bận rộn, nhưng cô vẫn không quên mỗi lúc đi làm lại gọi điện thoại hỏi thăm anh. Thị trường cổ phiếu có khởi sắc đã gỡ bỏ cái khóa của cô trước đây, nhưng vẫn không thể khiến cô thực sự vui vẻ. Cô hy vọng thị trường cổ phiếu tốt hơn có thể khiến công việc của anh tốt hơn, như thế mới là niềm vui thực sự mà cô muốn có.
Thời gian này, tin tức về thị trường cổ phiếu đã trở thành tiểu mục có tỷ lệ rating cao nhất của ti vi, bố Tiểu Liên và cả chị họ cô cũng không ngoại lệ, ngày nào cũng theo dõi các bản tin khác nhau về thị trường cổ phiếu, sau đó hỏi Tiểu Liên là cổ phiếu của họ có nên bán đi không. Từ ngày đầu tiên thị trường cổ phiếu quay đầu, mọi cổ phiếu mà họ mua đều đã lên giá, giờ đây trong tài khoản đã có đôi chút lợi nhuận. Cổ phiếu là thứ có thể khiến bản chất tốt, xấu của con người bộc lộ rõ nhất. Hôm qua còn ôm đầu đau khổ, hôm nay đã có thể cất cao tiếng hát. Người nhà của Tiểu Liên vẫn luôn không chịu thừa nhận Trì Vĩnh, nhưng giờ đây họ không còn ý kiến gì với anh nữa. Chỉ có niềm tin Tiểu Liên dành cho Trì Vĩnh là không thay đổi. Thị trường cổ phiếu rất khó nắm bắt, nhưng niềm tin và sự kiên định này thì không dễ dàng thay đổi.
Mấy ngày hôm nay họ vẫn ở bên nhau. Chiều hôm đó, cô đi học ba lê, lái xe của công ty Chính Hải lái một chiếc xe tới đưa Trì Vĩnh đi ăn tối. Trì Vĩnh lại gọi tổng giám đốc La Huy Thành của công ty mạng và trợ lý của anh ta, Biện Đông cùng đi ăn.
La Huy Thành và Trì Vĩnh quen nhau qua mạng, giai đoạn đầu khi La Huy Thành mới lập nghiệp, Trì Vĩnh viết không ít bài giới thiệu về chứng khoán cho anh ta. La Huy Thành đang tìm kiếm một đối tác hợp tác chịu đầu tư mạo hiểm, lập tức nghĩ tới Trì Vĩnh.
La Huy Thành nói với Trì Vĩnh:
- Người anh em, cậu có thể suy nghĩ việc làm cổ đông của công ty chúng tôi không?
Công ty mạng Thời Hoa của La Huy Thành là một công ty mạng tư nhân cũng khá có tiếng ở Thượng Hải. La Huy Thành tốt nghiệp một trường đại học ở tỉnh khác, ba năm trước mới bắt tay vào làm về mạng Internet. Anh ta nhanh hơn người khác một bước, trước tiên là mở một câu lạc bộ, thông qua tiền hội phí và kinh doanh các hoạt động đã kiếm được một chút tiền vốn, sau đó khi câu lạc bộ kinh doanh tốt, anh ta lại mở một công ty “săn đầu người” trên mạng, giờ đây lại theo ngành mạng Internet và một số hoạt động công ích. Mạng Internet đã thay đổi quan niệm sống của con người, và còn thay đổi cả quan niệm về công việc của con người.
- Chắc chắn rồi. Công ty của anh làm ăn tốt lắm mà.
- Mặc dù tôi không nhiều tiền bằng cậu nhưng cũng có công ty riêng và cấp dưới riêng.
- Tôi cảm thấy tư duy kinh doanh của chúng ta nên học theo Lý Giai Thành. Lý Giai Thành trong những năm 60 đã dựa vào kinh doanh hoa nhựa để lập nghiệp, nhưng vào thời kỳ ngành nghề này đang hot nhất lại bán nó đi, sau đó chuyển sang kinh doanh bất động sản. Những năm 90, ông ta là người đầu tiên nhận ra thời kỳ hoàng kim của bất động sản sắp qua đi, không ngừng bán lại các nghiệp vụ trong tay, đồng thời còn phát triển ngành điện tín ra nước ngoài. Các doanh nghiệp hiện đại cần phải có cái khả năng nắm chắc tương lai này. Công ty mạng Thời Hoa nên là một hệ thống kết hợp với việc buôn bán trên mạng, giao hàng trên mạng và quản lý, ngoài ra tranh thủ luôn khoảng cuối năm nay, đầu tư cải tổ lại thông qua một số công ty IT.
La Huy Thành cũng tán đồng, anh ta định mời Trì Vĩnh làm cố vấn của công ty, lúc thích hợp sẽ tiến hành một vài sự hợp tác, ví dụ như tìm kiếm nhà đầu tư mạo hiểm, thực hiện nghiệp vụ chứng khoán...
La Huy Thành nói:
- Trì Vĩnh này, dạo này cậu kiếm được cũng không ít, đúng không?
Trì Vĩnh thản nhiên nói:
- Haizz, con đường chứng khoán hóa tư bản này vừa mới bắt đầu thôi. Cục diện lần này là do khoản tiền vốn từ Hồng Kông rót vào. Sau này tiền từ nước ngoài đổ vào sẽ còn tốt hơn nữa.
La Huy Thành nói:
- Nhưng cậu cũng không biết lúc nào khoản tiền nước ngoài mới thực sự rót vào, nếu chỉ dựa vào tưởng tượng thì không ổn đâu.
Trì Vĩnh nghiêng đầu, tỏ vẻ bất lực:
- Đúng thế, nếu mà lúc nào đó có chính sách đưa ra thì bọn chúng ta chỉ biết uống gió Đông Bắc. Lần này, tôi không làm theo là vì tôi không thể đắc tội với ai.
Nói xong, anh cụng ly với La Huy Thành.
Nhà đầu tư mạo hiểm còn phải lạc quan hơn cả nhà kinh tế học, Trì Vĩnh thích khoản lợi ích thực tế mà công ty mạng này mang lại, bởi vì mạng đang càng ngày càng trở thành vị vua trong thế kỷ mới, cũng giống như phát minh điện của thế kỷ trước. Trì Vĩnh không phải là George Soros[8], người có thể vừa làm nhiều lại làm tốt, cũng không phải là Buffett[9] biết đoán trước tương lai, trong mắt anh, thị trường tư bản tài chính của Trung Quốc không hoàn toàn quy phạm, còn có rất nhiều thứ vô hình, vô định, nhưng anh vẫn phải ôm ấp một giấc mơ.
[8] George Soros (sinh năm 1930): tỷ phú người Mỹ gốc Do Thái Hungary, ông chủ của tập đoàn Soros Quantum Fund.
[9] Warren Edward Buffett (sinh năm 1930): nhà đầu tư, doanh nhân và nhà từ thiện người Hoa Kỳ.
Sau khi chia tay với bọn La Huy Thành, Tiểu Liên lại tới căn nhà nhỏ của anh. Trông anh có vẻ vui hơn nhiều, có lẽ là vì đã tìm tới hướng đi mới. Họ ôm nhau thắm thiết, giống như hai tinh cầu không bao giờ chuyển động nữa, thời gian dường như cũng dừng lại. Tiểu Liên nhìn anh, nhắc nhở anh rằng họ đã quen nhau gần một năm rồi. Anh cũng cảm thán rằng sự thay đổi của mình trong một năm này quá lớn. Cô nghĩ, thực ra sự thay đổi của cô cũng không nhỏ, chỉ là không ai nhận ra mà thôi. Sự việc đã xảy ra rồi, nhưng vẫn phải làm như vẻ chưa có gì xảy ra. Cô nói, hy vọng ngày mai chính là ngày tàn của thế giới, anh nói, tốt nhất nên là hôm nay. Cô không nói gì nữa, cam tâm chìm đắm trong trạng thái tự mình làm tê liệt mình.
Ngày hôm sau, anh ra ngoài bàn về kế hoạch làm “nhà cái”, cô cũng ở ngoài chơi với bạn cả ngày mới về.
Trời rất nóng, cô lên mạng làm trắc nghiệm tâm lý. Chưa tới bảy giờ anh đã về, anh ngồi xuống, nghiêm túc nói:
- Mai em bán toàn bộ cổ phiếu trong tài khoản đi, mua cổ phiếu 0899, chắc chắn sẽ tăng nhanh!
Cô ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh không tự gọi điện thoại làm giúp bọn em?
Anh nói:
- Một mình anh không làm xuể. Tốt nhất là em tới tận nơi, tới lúc đó thì làm luôn, nếu không chắc chắn sẽ hối hận.
Sau đó anh vứt điện thoại di động cho cô, cô vội vàng gọi.
Tiểu Liên không thích cái không khí căng thẳng này, nhưng mệnh lệnh của anh có một sức uy Hi*p khiến người ta không thể từ chối. Cô làm theo anh, người nhà chấp nhận kế hoạch này. Sau khi gọi điện thoại, cô nhìn anh lúc đó đang vừa lên mạng vừa gọi điện thoại, chẳng làm được việc gì. Tổng cộng anh bảo cho sáu người, bảo họ ngày mai mua cổ phiếu 0899 và 607898, phương pháp mua là chia làm năm tài khoản, mỗi tài khoản khoảng hai triệu nhân dân tệ. Người trong điện thoại đều luôn miệng kêu được, rất ngoan ngoãn nghe lời.
Anh bận rộn suốt hai tiếng đồng hồ. Tiểu Liên dựa vào tường, nghe những câu nói liên quan tới hàng chục triệu tệ của anh. Sau khi anh làm xong, quay đầu lại nói:
- Em nghe thấy cả rồi phải không? Đây không phải là đùa, cổ phiếu 0899 giờ chưa tới bảy tệ, mục tiêu là lên mười lăm tệ, 607898 thì giờ là mười sáu tệ, mục tiêu là ba mươi tệ. Anh đề nghị mỗi thứ một nửa.
Tiểu Liên nói:
- Tại sao lại chọn hai thứ này?
- Một cái là “cử bài”, một cái thì sắp bước vào lĩnh vực mạng Internet.
- Thế nào gọi là “cử bài”.
- Là mua lại ấy! – Trì Vĩnh kéo dài giọng nói.
Đoạn đối thoại một hỏi một đáp này khiến cô nhớ lại lần đầu tiên khi họ gặp nhau, cô đã hỏi anh một câu rất ấu trĩ: “Thế nào là nhà cái?”.
Hơn mười một giờ, anh tắm giặt xong xuôi, đi vào phòng nhưng không ngủ luôn mà ngồi im lặng một lúc lâu, lặng lẽ hút thuốc lá. Anh đang nhớ lại mấy ngày trước, cũng đang chờ đợi giao dịch cổ phiếu ngày mai. Tiểu Liên mơ màng nhìn anh ngồi trong bóng đêm. Sau đó anh dụi thuốc, tắt đèn rồi nằm lên giường. Anh dựa vào bờ vai trắng ngần của cô, bỗng dưng nhìn thấy đôi mắt cô mở lớn, anh vòng tay qua người cô rồi ngủ. Bất cứ lúc nào anh cũng rất nghiêm túc, duy chỉ có lúc ngủ là trông anh giống như một đứa trẻ, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cô thích anh, nó đã vượt qua giới hạn của thẩm mỹ, mang theo rất nhiều tình cảm. Chưa kết hôn đã chung giường chung gối, đó là một hiệp ước đơn phương, phảng phất như rất nhanh rồi sẽ từ biệt, lại phảng phất như không nhìn thấy tận cùng, cô nghĩ vậy.
Ngày hôm sau, người nhà Tiểu Liên sau khi bán toàn bộ cổ phiếu đang có trong tay, lập tức mua vào cổ phiếu 0899, nhưng mới sáng sớm đã không thể khớp lệnh được. Ngày thứ ba, cuối cùng họ cũng mua được 0899 vào lúc 9 giờ 15 phút 1 giây, nhưng họ không biết rằng nếu mười giây sau mới mua thì phải chờ tới ngày mai, bởi vì người xếp hàng chờ đã lên tới hàng triệu người. Trì Vĩnh nói đây chính là ςướק tiền, Tiểu Liên cũng cảm thấy vậy.
Sau hôm đó, thị trường cổ phiếu Trung Quốc như được tiêm một liều thuốc kích thích, chỉ lên không xuống, vượt qua rất nhiều trở ngại trước đó. Báo cáo năm của các công ty trên sàn đã được công bố, bởi vậy mọi nguy hiểm cũng được giải phóng. Lúc này cổ phiếu phương Tây đang rớt điểm, chỉ có cổ phiếu Trung Quốc là vẫn tăng đều.
Một chiều, Tiểu Liên đi qua trung tâm giao dịch chứng khoán bèn bước vào. Đây là lần thứ hai cô đứng ở nơi này, cảnh tượng lần trước vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, lúc đó cô chỉ hiểu biết qua loa về cổ phiếu. Giờ đây, nơi này vẫn ồn ào, không một ai chú ý tới sự tồn tại của cô, nhưng cô lại không cảm thấy mình nhỏ bé. Bởi vì cô cũng giống như người khác, cũng hoan hô hay ủ rũ vì giá cả đang nhảy nhót trên cái bảng điện tử.
Cô thấy cổ phiếu 0899 lại lên, đây đã là lần tăng liên tiếp trong bảy ngày, những người chơi cổ phiếu xung quanh cô đều đang tranh nhau mua cái cổ phiếu hot này. Tiểu Liên tính toán, nếu bán ra đúng lúc thì họ có thể lời được ba trăm nghìn tệ! Khi cô rời khỏi trung tâm, những tiếng bàn tán xung quanh khiến tâm trạng cô phấn chấn hẳn lên.
Trên chuyến xe đi làm, đồng nghiệp của Tiểu Liên đều nói chuyện về cổ phiếu khiến cô thầm thấy vui vẻ. Một đồng nghiệp nói, “nhà cái” của 0899 thật là lợi hại, người ta nói nó có thể lên tới hai mươi điểm, giờ đây tôi đã mua một ít, đến cuối năm là phát tài rồi.
Tiểu Liên gọi điện thoại hỏi Trì Vĩnh bao giờ thì nên bán ra, anh nói, trước khi anh chưa thông báo thì cô không được bán. Thế là cô yên tâm chuẩn bị chờ đợi thành quả cuối cùng.
Nhưng khi toàn dân ào vào chơi “chứng” thì lại một lần nữa xuất hiện nguy cơ. Sau khi “Luật chứng khoán” được công bố cũng là ngày thứ tám khi mà cố phiếu 0899 tăng liên tục, bỗng dưng bị tụt điểm. Lúc này Trì Vĩnh đang ở Thiên Tân, trong điện thoại, anh nói là đi tặng quà cho hiệp hội giám sát chứng khoán, bảo họ cứ chờ thêm hai tuần nữa. Tiểu Liên cũng muốn chờ, chờ nó lên cao, chờ mình một lần nữa lại được điên cuồng sung sướng.
Từ ngày thứ mười tới ngày thứ mười hai, cổ phiếu 0899 tụt từ 13,5 tệ xuống còn 9,7 tệ, cô cảm thấy người mình không rét mà run. Có thể bọn họ đã bán hết cổ phiếu này đi rồi, nhưng anh vẫn nói chắc như đinh đóng cột. Nhà cái “hại người” chỉ biết bảo anh mua vào, thông báo cho anh tình hình nhưng chẳng bao giờ bảo anh lúc nào nên bán, tới khi giá bị tụt xuống thấp, những gì mà anh không đạt được chính là thứ mà anh ta kiếm được. Trận chiến này cũng đang xảy ra giữa Tiểu Liên và Trì Vĩnh.
Cô vui vẻ một thời gian ngắn rồi lại rơi xuống vực thẳm của sự lo lắng. Mọi thứ hoàn thành trong giây lát, đôi khi ăn “mỏng” một chút thì sẽ được nhiều thêm một chút.
Cổ phiếu 0899 lại tụt từ chín tệ xuống thấp hơn nữa rồi bất động, Tiểu Liên thực sự cũng không mấy để ý tới nữa.
Trì Vĩnh lúc này đi công tác trong khắp cả nước. Anh như một con chim rừng, bay đi khắp nơi. Có lúc đôi cánh của anh bị gió quật ngã, nhưng anh vẫn không chịu dừng bước chân. Cô không ước vọng rằng mình kiếm được bao nhiêu từ cổ phiếu, cô chỉ hy vọng có thể một lòng một dạ nghĩ về một người nào đó, một việc nào đó. Ước muốn này của cô rất lãng mạn, rất vô tư, nhưng cô ra sức che giấu điều này. Cho dù bị cổ phiếu ђàภђ ђạ cho rất nhiều ngày, nhưng cô vẫn một lòng một dạ với Trì Vĩnh.
Đầu tháng bảy, anh từ Cáp Nhĩ Tân quay về Thượng Hải, sau đó gọi điện thoại cho cô. Tài xế của công ty Chính Hải tới đón cô, sau đó họ tới một showroom ô tô để xem xe, anh định mua một chiếc xe Cadillac second hand, mặc dù có một vài bộ phận của chiếc xe đã hỏng, nhưng anh thích những thứ bề ngoài trông sang trọng. Mặc dù anh thích văn hóa Nhật Bản, nhưng lại không thích mua xe Nhật. Bởi vì muốn giúp người tiêu dùng nhanh được thay xe mới nên nhà chế tạo của Nhật khi thiết kế đã tính toán cả tuổi thọ của chiếc xe, nhưng xe Mỹ thì khác, chúng rất giỏi “chịu đựng”.
- Vả lại Cadillac là xe mà loại người nào mới lái được? – Anh luôn nói với người xung quanh như thế. Anh cho rằng đây là tượng trưng của tầng lớp thượng lưu.
Xem xe xong, họ quay về căn nhà nhỏ ở Phố Đông. Anh lên mạng, cô thu dọn lại phòng ốc. Hai giờ đêm, cô gãi tai anh, anh ngủ trong lòng cô, động tác của cô rất nhẹ nhàng, như đang nâng niu một món đồ dễ vỡ. Anh đã cởi bỏ vẻ kiêu ngạo của thường ngày, Tiểu Liên nằm trên người anh, áp sát vào mặt anh. Anh hỏi:
- Nhớ anh không?
Mái tóc dài của cô rơi trên mặt anh, cô sợ mình nghe nhầm, hỏi lại:
- Anh nói lại lần nữa đi?
Cô sợ đây chỉ là ảo giác của cô, đôi môi đang hôn anh run rẩy, hưởng thụ niềm vui sướng tột cùng của nụ hôn cháy bỏng, lúc này mới biết đây là sự tiếp xúc chân thực nhất giữa hai người, cô kêu lớn rồi rơi nước mắt, huyết quản cô đã che mờ cả lý trí. Anh lại hỏi:
- Why falling tears[10]? Vì cao trào sao? – Anh đè lên người cô, cô như đang đi xuyên qua cả vũ trụ, dải ngân hà đang chuyển động, vầng mặt trời đang chuyển động, trái đất đang chuyển động, cả căn phòng đang chuyển động.
[10] Why falling tears?: Sao lại khóc?
Tất cả mọi thứ liệu rồi có kết thúc?
Ngày hôm sau, anh tới nhà bố mẹ để đưa cho họ tiền mà một số người ở Cáp Nhĩ Tân gửi cho. Cô vẫn như thường lệ, ở nhà anh và lên mạng. Vô tình cô mở một bức thư do Khổng Tình Nhiên của công ty Chính Hải gửi tới: “Em cũng đã nghe nói về chuyện của anh và cô gái đó, em không biết vì sao anh lại chọn em, nhưng em thích anh mất rồi. Mấy hôm nay em vẫn đấu tranh giữa lý trí và tình cảm”. Tiểu Liên biết cô gái trong bức thư nói chính là mình, cô đọc đi đọc lại bức thư, không thể tin vào mắt mình, cũng không thể nào tin anh lại làm như thế.
Cô bỗng dưng nhìn thấy một cuộn băng ghi âm tiếng hát của họ đặt trên bàn, cô nghe bài “Bàn tay anh luồn vào mái tóc em” mà anh hát, bất giác lại thấy buồn, lần đi hát đó, hai người họ đi cùng cả Khổng Tình Nhiên. Cô nhào lên giường, vùi đầu vào gối mà khóc, muốn khóc cho tới khi anh quay về, khóc cho tới khi ૮ɦếƭ, nhưng mà ai nghe thấy? Nước mắt ướt đẫm cái gối mà cô từng gối đầu, mái tóc dài che lấp cả mắt cô, cô không muốn nhìn thấy bầu trời xanh mờ ᴆục của thành phố này nữa.
Khi anh quay về, vui vẻ nói rằng ngày mai sẽ lấy được xe. Cô không có phản ứng gì, chỉ nói:
- Tại sao anh không tới đón cái cô Khổng Tình Nhiên?
Anh đoán là cô đã biết gì đó, bèn nói:
- Khổng Tình Nhiên đã không còn là nhân viên của Chính Hải nữa rồi, đang làm cùng với anh, đang có một vụ với một nhà giàu ở khu Tây, khoản tiền lên tới hơn 10 triệu nhân dân tệ. Bọn anh có hiệp nghị với bộ phận kinh doanh, chỉ cần có lượng giao dịch thì thu nhập rất khả quan.
Tiểu Liên nói:
- Thế sao anh có thể...
- Có gì mà không thể? – Anh lập tức hỏi ngược lại.
Cô không còn lời nào để nói.
Anh nói:
- Khổng Tình Nhiên rất hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, không bao giờ có vấn đề gì thừa cả. – Tiểu Liên biết cái hiểu chuyện mà anh nói chính là biết nghe lời. Khổng Tình Nhiên vì sự sùng bái ngây ngô mà đi theo anh, cô ta mới hai mươi tuổi. Tiểu Liên nhớ mấy sinh viên tới công ty cô thực tập chắc cũng chỉ ngang tuổi với Khổng Tình Nhiên, nhưng họ ấu trĩ một cách đáng yêu, còn cô ta thì khác hoàn toàn.
Trì Vĩnh nói tiếp:
- Người nhà cô ấy cảm ơn anh còn không kịp nữa là, gửi tất cả tiền vào tài khoản rồi. Bố mẹ cô ấy ở Hà Nam, cô ấy sống với dì. Ngày mai em cũng chuyển sáu trăm nghìn vào tài khoản đó đi.
Tiểu Liên làm bộ không nghe thấy.
Anh nói tiếp:
- Khổng Tình Nhiên chỉ tốt nghiệp ở trường nghề, nhưng mấy năm nữa chắc chắn sẽ thành người giàu, mà khi đó những người bằng tuổi cô ấy chỉ mới lấy được tấm bằng tốt nghiệp đại học không chút giá trị mà thôi.
Tiểu Liên cảm thấy rất không thoải mái:
- Tiền không thể nói lên được tất cả.
Anh hừ một tiếng, như thể câu nói của cô vô cùng nực cười, bất chấp tất cả, quên cả tính mạng để kiếm tiền là con đường cầu sinh của anh.
Cô nói:
- Có một cuốn sách tên là Hai tang lễ, một người công nhân sau khi hiến máu cho một tỷ phú bị bệnh thì ૮ɦếƭ vì thiếu máu, người tỷ phú kia khỏi bệnh, lại ăn uống vô tội vạ, cuối cùng bị cao huyết áp, cũng ૮ɦếƭ.
- Em nói thế là có ý gì?
- Chỉ là đột nhiên muốn nói thôi. Anh không cảm thấy Gi*t và bị Gi*t về mặt tinh thần cũng giống như cái ૮ɦếƭ thực sự sao?
Anh không biết nên trả lời thế nào, bởi vậy không lên tiếng.
Từ tận đáy lòng, cô thấy khinh thường Khổng Tình Nhiên, nhưng tiền của Khổng Tình Nhiên có lẽ đã nhiều hơn cô rồi, cô lấy cái gì ra để khinh thường? Học lực vào lúc này thì làm được gì? Chỉ có tiền mới có thể xáo trộn được thời gian, xáo trộn cả quan niệm. Thì ra con người có thể sống như thế. Tiểu Liên đau lòng nói:
- Cô ta có thể gặp được anh, đối với cô ta mà nói có thể là một cơ hội, anh giúp cô ta ngoi lên khỏi tầng lớp trên cùng trong xã hội, bởi vậy thi thoảng làm việc gì đó cho anh cũng là đúng, cô ta có thể không thích người đàn ông mang lại tài sản cho cô ta sao? Còn anh lại cần một người ngoan ngoãn và ngu ngốc như cô ta. Cái kiểu chỉ biết ngưỡng mộ người khác, không có ý thức cá nhân nào của cô ta chính là thứ mà anh cần. Hai người đều cùng có lợi, đúng là một cặp trời sinh.
Nói xong, cô cũng giật mình, cô hoàn toàn không sợ hãi với việc phân tích tâm tư của anh ngay trước mặt anh.
Anh không trả lời, chỉ nói:
- Em nghĩ lại chuyện chuyển sáu trăm nghìn tệ đi.
Cô giả bộ không nghe thấy, cầm ba lô lên đi, chẳng thèm ngồi vào chiếc xe Cadillac mà ngày mai anh sẽ lấy.
Trước khi đi, anh chậm rãi nói:
- Em nên biết rằng anh là người như thế nào, bởi vì em từng sống với anh.
- Em biết, em biết hết! – Cô cố ý nhìn vào mắt anh, nhưng chỉ nhìn thấy một sự đáng sợ.
Đi một mình trên con đường của mùa hạ, những vì sao lấp lánh trên bầu trời, không biết có phải cũng đang đồng cảm với cô không. Nhớ lại chuyện gần một tháng trở lại đây, cô thấy mình tràn đầy hận thù. Từ sau khi từ chức, anh bận làm nhà cái, mọi công việc đều xoay quanh tiền và những người có thể mang tiền lại cho anh, có một người tài xế của Chính Hải đi theo anh từ sáng tới tối, rồi cả bố mẹ và anh trai anh, những người luôn sợ anh xảy ra chuyện nhưng cũng hy vọng được anh chia cho chút đỉnh, mua một căn nhà, có một cuộc sống phù phiếm, vốn dĩ chỉ là muốn mà thôi, giờ đây giấc mộng đêm xuân đã tỉnh, nó lại trở thành một ước vọng xa xỉ.
Trong cái thành phố náo nhiệt được xây dựng bằng các mối quan hệ giao tiếp phức tạp này, Trì Vĩnh và Khổng Tình Nhiên là cùng một loại, họ chỉ nhìn thấy ánh sáng mà đồng tiền mang lại. Hư vinh mà lại như chân thực. Anh biết con người là loài thích tiền và thể diện, trí tưởng tượng của một người sẽ thay đổi cùng với sự thay đổi của xung quanh, cũng giống như một ngày nào đó thị trường cổ phiếu tốt hơn, mọi người sẽ tưởng tượng đủ thứ, đây là định luật Murphy, cũng là công cụ để anh chơi trò tâm lý với người khác. Ưu điểm của anh rất nhiều, nhưng khuyết điểm của anh cũng đủ để khiến những ưu điểm mà anh khổ công xây dựng biến thành khuyết điểm. Chỉ cần giao dịch cổ phiếu của đôi bên không đứt đoạn thì mối quan hệ của họ cũng vẫn còn duy trì, thế thì Tiểu Liên phải làm thế nào để coi như không nghe không thấy?
Trong cơn cao trào của thị trường cổ phiếu, Tiểu Liên bước chân vào, lĩnh ngộ được triết học của chứng khoán – nếu muốn thản nhiên ứng phó thì buộc phải chấp nhận quy luật tuần hoàn của sự vật và thừa nhận tính tất yếu của nó.
Trong dòng sông tình yêu, ngọn lửa nhiệt tình đã đốt cháy trái tim cô, giờ đây cô chỉ muốn đóng cửa trái tim mình. Cô biết, đối với bất cứ sự vật gì cũng phải có cái nhìn điềm tĩnh, nếu quá để tâm tới nó thì nó sẽ có cơ hội làm tổn thương tới mình. Tiểu Liên bỗng dưng nhớ lại hình ảnh khi họ yêu nhau, cô đã không thể nào quên được cái cảm giác đó, nó giống như một sự thôi miên – mặc dù không hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh tâm lý nhưng lại có thể gỡ bỏ được cái khóa trong lòng cô. Nhưng cho dù tiếc nuối thế nào rồi cũng phải tỉnh lại, cũng phải quay về với hiện thực. Ngoài ra, cô thích làm bánh cho anh ăn, đổ nước nóng cho anh tắm, nhìn anh chăm chú lên mạng và cô thì pha trà, châm thuốc cho anh, sau đó dùng bàn tay trắng ngần nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng anh, để anh hiểu được tình ý của cô không hoàn toàn là vì vật chất mà vì cô thật lòng hy vọng có thể thấu hiểu anh. Không có sự tranh giành, không cần chịu trách nhiệm, chỉ sống với hôm nay. Nhưng tay của anh lại thường chỉ tiếp xúc với tiền, với bàn phím, danh thi*p, thuốc lá, và cả da thịt phụ nữ.
Bên ngoài, cô vẫn là cô, thích đeo đồ trang sức bằng bạc, thích ăn đồ Nhật nhẹ nhàng, thích mặc quần áo tối màu, đánh mắt màu xanh lam.
Hôm nay cổ phiếu 0899 lại tăng kịch trần, nhưng Tiểu Liên không tài nào vui lên nổi. Cô dường như đang tiến gần một cái thác, gần tới vẻ đẹp nhưng lại nguy hiểm, mặc dù rất muốn được nhìn thấy cảnh đẹp, nhưng lại sợ phải đối diện với sự nguy hiểm. Trì Vĩnh liên tục gọi điện thoại bảo cô gửi sáu trăm nghìn vào tài khoản của anh, trong điện thoại, anh tỏ rất hung dữ và còn nói với bố cô:
- Giờ bác chỉ có hai đường, một là bán 0899 đi, hai là chuyển tiền qua đây.
- Tài khoản của tôi không cần cậu phải chỉ đạo, chúng tôi thích làm thế nào thì làm, cậu không có tư cách chỉ tay năm ngón trong điện thoại! – Bố cô giận dữ quát lên.