Lại một lần nữa... nó và mọi người đều biết mọi chuyện đang tiến hành theo chiều hướng tốt đẹp... Ngoại trừ việc ông Ngô, đã quyết định là Chun và Ella phải tách nhau ra... để chuẩn bị cho hôn lễ diễn ra sau hai tháng nữa...
Đó cũng là lý do để Chun và Ella quấn nhau hơn trong suốt hai ngày cuối cùng tụi nó được ở bên nhau... dường như chúng đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian yêu đương cho cãi vã và tranh luận... Dù biết cuối cùng chúng nó cũng là của nhau... nhưng việc làm vợ chồng hok hay ho bằng việc ℓàм тìин nhân...
Ngày Ella rời khỏi nhà họ Ngô... cũng là lúc ông Ngô đưa Chun sang Mỹ... để ra mắt bà Trần - má nó, bây h vì quá bận công việc nên không thể về nước dự đám cưới của nó... dù rất khó chịu... Chun vẫn buộc lòng mình xa Ella... dĩ nhiên là kèm theo lời hứa viết cho sis 10 bức thư mỗi ngày bằng tay....
Không rơi vào cảm giác hồi hộp nhớ nhung như Chun... dù vậy... tâm trạng Joe hiện tại cũng đang rối bời không kém.... Trăm sự cũng chỉ tại một câu nói của ông Ngô trước khi lên đường...
_ Bố hok có ý kiến về việc con thik ai??? NHưng nếu là mẹ thì bố không chắc...
Lời cảnh báo của ông Ngô lập tức có tác dụng.... ba ngày sau khi Ella rời nhà... Joe nhận được email của bà Ngô.... một bức thư mang đầy đủ tính chất ngắn gọn, rõ ràng và đáng sợ...
Trích:
Con yêu!!!
Má đang rất bận với công việc ở đây... tuy nhiên vẫn có thể vét số thời gian free tính đến từng giây để dự đám cưới anh con.... 3 ngày nữa má sẽ về Đài Loan... Tuy nhiên, má nghe nói kon đang hẹn hò với một cô gái, nói đúng hơn là cô giúp việc nhà mình... kon cũng biết là má rất khó tính... và hãy liệu mà cư xử...
Yêu con...
Má của kon!!!
Xóa bức thư đi với nỗi lo lắng tăng dần... Joe biết bà Ngô sẽ không bao h chấp nhận một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối... Trong khi cậu và Ariel... dù hok ai nói với ai... cũng đã ngầm hiểu là bọn nó mún dính với nhau suốt phần đời còn lại... Phải có cách nào đó để thuyết phục bà Ngô chứ.... đúng... phải có cách....
-----------------------------------------
Mấy hôm sau khi Ella đi.... nó thấy hơi hụt hẫng... dẫu sao thì chị nó rời xa nó cũng không phải là chuyện đáng mừng... nhớ lại những giây phút rủ rỉ tâm tình, nói xấu về mấy thằng kon trai nhà này... nó lại càng thấy nhớ bà chị yêu quái của mình hơn... Nó nghĩ rằng Joe cũng giống nó... bởi khi Chun đi cùng ông Ngô... Joe hay cáu gắt hơn và thỉnh thoảng suy nghĩ những điều gì đó thật ௱ôЛƓ lung...
Nhìn vào mắt Joe hiện h... nó càng thấy rõ điều đó hơn... dù tụi nó đang đi chơi... nhưng Joe hok hề tỏ ra vui vẻ...
_ Đừng làm như vậy nữa...
Joe nói thẳng thắn khi nó cho ngón tay vô mồm và gặm....
_ Có sao đâu... anh chẳng ca cẩm gì về việc đó xưa nay...
_ Bây h thì anh ca đấy.... và thôi ngay kiểu ăn cơm cho chân lên bàn, cái thói ăn uống như hổ báo... vừa ăn vừa tung bắp rang ra khắp nơi... ăn nói ý tứ vào một chút.... đừng có nói trống không với anh... và...
Cả loạt lời dạy bảo được phun ra... không những thế... Joe bắt đầu có ý kiến về cách ăn mặc... tuy không lịch sự cho lắm nhưng rất thoải mái của nó.... Cái cảm giác bị người khác sửa lưng thật khó chịu... nhất là khi đó là người nó yêu... Nó bắt đầu có cảm giác là Joe đang dần khó tính và khó chịu.... như một ông cụ non...
Đương nhiên không thể xả nỗi bực dọc này với ai trong số Adan và Mike.... Rainie thì vừa bận yêu vừa bận việc... nên con bé từ chối mọi cuộc tiếp xúc với nó... Nó đã nghĩ tới tình huống tâm tình với con Jozy... Rồi nó chợt hiểu mình chưa điên đến mức ấy...
" Thì thỉnh thoảng bọn kon trai nó cũng đao đao như thế!!! "
Ella cho nó lời khuyên thật chí lí... Nó bắt được câu reply của bà chị và bắt đầu gõ máy như điên... sao nó không chat với bà ấy sớm hơn... để mà bực dọc suốt hai ngày trời....
" Chun có bao h thế đâu.... anh ấy "
" Này!!! Nói năng cho cẩn thận... tính quay sang Gấu xinh của chị hả... đừng hòng... với lại... Chun đã hết đao kể từ khi... có chị "
" Vâng... em biết "
" À!!! mà này!!! "
Dòng chat tiếp theo của Ella mau ****ng vuột khỏi đầu nó.... Tiếng điện thoại hối thúc dưới lầu hai buộc nó phải bỏ cái laptop ra một bên mà lon ton chạy xuống....
Nhấc máy... nó vẫn còn thở hổn hển....
" Ai vậy??? "
Một giọng phụ nữ khá đứng đắn vang lên đầu dây bên kia... nó hơi giật mình... rồi trả lời...
" Cháu là... "
" Ah!!! Tôi biết rồi... chào cháu... tôi là Hermy... mẹ của Joe.... "
Nó sững người... nó đang được tiếp chuyện bà Ngô... mẹ Joe...
" Tôi chỉ muốn nói là ngày mai tôi sẽ đáp chuyến bay lúc 5h chiều... có thể cảm phiền cháu "
" Vâng!!! Cháu sẽ bảo họ ra đón bác.... "
" Vậy cảm ơn cháu... "
Giọng bà Ngô hơi đông cứng trong câu nói cuối cùng... đặt điện thoại xuống... tim nó đập dồn... hóa ra đây là lý do mà Joe sửa lưng nó....
---------------------------------------
_ Ariel!!!
Joe xộc vô phòng kon bé... cánh cửa phòng mở rộng.. và trong phòng chẳng có ai... sau vài h suy nghĩ... Joe nghĩ tốt hơn hết là nói thẳng cho nó biết chuyện gì đang xảy ra.... "
Sau vài giây thắc mắc xem con bé đi đâu... Joe ngó quanh căn phòng... và đập vô mắt cậu là màn hình laptop rực sáng...
_ Phoenix!!! Nick con trai ah...
Với sự tò mò xen lẫn nghi ngờ... Joe ngồi xuống trước màn hình.... xem cái tên phoenix này là ai mà lại chat với người yêu cậu....
" Bao h em mới nói cho Joe biết : Joe là hôn phu của em... bố vẫn đang tìm em đấy... ông cho người kiếm Ariel... con gái ông ở khắp mọi nơi.... "
Có cái gì đó đang quay tít trong đầu Joe... cái này... thật kì lạ... Sao cậu lại là hôn phu của Ariel được... lần đọc những dòng ở trên... Cái mớ đông đặc trong đầu Joe dần vỡ ra... lạnh buốt...
" Cạch!!! "
Joe ngẩng mặt lên... đứng ngay trước cửa là nó.... đôi mắt mở lớn hơi kinh hoàng...
_ Tại sao???
Joe lên tiếng sau vài phút sững sờ.... Nhưng với nó vài phút đó chắc phải ăn mất cả tiếng đồng hồ....
_ Em....
Nó ngắc ngứ.... lời lẽ... suy nghĩ của nó không hiểu đã bay biến đi đâu hết...
_ Có phải cô cố tình vào nhà này để thử tôi...
_ Không....
_ Để coi thằng ngốc có yêu cô hok???
_ Không....
_ Rồi yêu anh trai thằng ngốc đó để coi nó phản ứng ra sao???
_ Anh...
_ Rồi xem nó đau khổ như thế nào khi mẹ nó biết nó yêu một con bé giúp việc...
_ Em đã định....
_ THÔI ĐI!!!
Cuối cùng thì Joe bùng nổ... đứng lên ngay lập tức... với vẻ mặt đỏ bừng vì giận dữ... Joe án ngay trước mặt nó...
_ Tôi đã tin cô, đã yêu cô, đã đau khổ vì cô... vậy là ổn hả??? Ờ đúng!!! Sao tôi lại thik cô được nhỉ??? Con bé đã coi tôi như một thằng giúp việc... và bây h là một gã ngốc...
_ Em không hề biết cho tới khi...
Nó khổ sở giải thik...
_ Tôi không muốn nghe nữa....
Quăng ánh mắt lạnh lùng vào nó.... Joe đẩy nó qua một bên... tiến ra cửa...
_ Vì em muốn ở cạnh anh....
Joe khựng lại... nó biết điều đó... nếu hok cho Joe hiểu... nó chắc hẳn không còn cơ hội...
_ Chúng ta yêu nhau ... phải không.... vậy dù em có là ai cũng đâu quan trọng... em chỉ muốn ở bên anh... không muốn chúng ta bị ràng buộc bởi cái hôn ước vớ vẩn ấy... mà là bằng tình yêu thật sự.... điều đó sai sao???
Giọt nước mắt ấm nóng lăn qua má nó... khi nó quay lại nhìn đôi vai rộng của Joe...
_ Sao lại ko???
Joe quay lại nhìn nó.... mắt anh chàng hơi đỏ....
_ Vì cô đã giấu tôi... cô không tin tưởng tôi... nếu cô nói ra tất cả... mọi thứ hẳn đã đơn giản hơn nhiều... tôi sẽ không phải lo lắng... không phải suy tính một khi mẹ tôi phản đối việc cô và tôi yêu nhau... Tôi cũng sẽ không phải quát cô như vậy.... Cô không hề nghĩ đến tôi... cô không hiểu được... cô chỉ quan tâm tới bản thân cô thôi....
_ Em xin lỗi....
Có lẽ nó hiểu những điều Joe nói....nó biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cứ giấu Joe như vậy... nhưng nó vẫn giấu... có lẽ vì sự ích kỷ trong nó....
_ và...
Giọng Joe nghẹn lại....
_ Tôi không muốn thấy mặt cô nữa....
Giọt nước mắt lại rơi khi nó ngước nhìn lên hoảng hốt.... Cánh cửa gỗ dần khép lại mà nó không thể làm gì được... Đó là sự quyết định của Joe với nó sao??? Chỉ vì nó không nói cho Joe biết... mọi chuyện sao trở nên như vậy??? Nó có nên năn nỉ Joe không??? Nó hiểu Joe... Joe sẽ không nghe bất cứ lời nào của nó trong lúc này....
Nó cảm thấy bất lực.... nó ngồi xuống giường... Nước mắt vẫn ứa ra từ cặp mí sưng húp.... vậy là kết thúc sao??? Nó phải làm gì???
----------------------------------------------
5h sáng.....
Mặt trời mới chỉ ló lên như một chấm đỏ nho nhỏ phía chân trời... Không khí lạnh và khô... Tiếng gió xào xạc quanh quẩn.... Tai nó u u những âm thanh vô định từ con đường vắng vẻ.... Khép nhẹ cánh cửa và thầm mong sao không ai nghe thấy... Nó nắm chặt quai vali.... ngước nhìn lên ngôi biệt thự... sau một thời gian gắn bó... Nó đã vô tình coi nơi này như nhà mình.... Không hiểu sau khi tỉnh dậy... mọi người trong nhà sẽ có phản ứng ra sao trước việc nó bỏ đi... vui mừng hay xúc động... và Joe nữa... Joe sẽ nghĩ sao???
Hít thật sâu để ngăn giọt nước mắt lại chực trào ra.... nó cúi đầu... mở cánh cổng kọt kẹt... xách cái vali rồi dần mất hút trong màn sương mỏng....
Đâu đó trên ngôi biệt thự... một ánh mắt dõi theo bóng nó đang xa dần... đôi mắt nó cũng như đôi mắt nó.... đỏ ửng và sưng mọng sau một đêm mất ngủ.... Thở một hơi dài và nặng nề... Joe bước lại gần cánh cửa phòng đã khóa kín.... cầm lên bức thư được nhét qua khe cửa hẹp vào phòng...
Trích:
Em xin lỗi!!!
Em đã sai khi không nói tất cả với anh... em không mong anh tha thứ... Em không còn biết nói gì hơn những lời này... dù nó hoàn toàn vô nghĩa.... nếu có thể... không phải lúc này... mà là một lúc nào đó.... em có thể gặp lại anh... và chúng ta sẽ lại bắt đầu được hok???
Em yêu anh .
Một giọt nước rơi đè lên dấu chấm của bức thư...
1 năm sau.....
_ Không biết đâu...
Adan hét toáng lên... cầm một vạt áo ướt sũng nhìn Ella với ánh mắt căm thù...
_ Chị không dạy nó cách đái ỉa cho gọn gàng sạch sẽ được ah!!!
_ Không!!!
Chu mồm lên để trả lời ông em chồng với thái độ bất cần, ngay lập tức/... Ella quay ra với bé Ely... đang cười khành khạch vô bộ mặt ngu ngơ của ông cậu ruột...
_ Nó mới có hai tháng thôi mà...
Chun tươi cười... rồi trao cho Ella một ánh mắt nồng nàn...
_ Thay cho con đi em... trời bây h lạnh lắm...
_ Chu đáo quá!!! Anh yêu!!!
Rồi hai người lại hôn nhau thật ngọt ngào..
_ Trời... trời đất!!! Sao cứ hở 2s là hai người lại làm cái chiện đó vậy??? Không chút ý tứ gì cả....
_ Vợ chồng mà thiếu cái ấy thì sẽ ra sao??? Hả???
Mike vỗ vai Adan an ủi...
_ Cố sống thêm vài năm nữa đi rồi tha hồ...
Adan ỉu xìu,....
_ Thôi em về phòng đây... đến h hẹn chat với Joanne rồi...
Joanne sau khi tốt nghiệp đã sang Ý học một khóa về thiết kế thời trang... xa con bé cũng là lý do khiến Adan nhăn nhó suốt ngày....
_ Ah!!! Joe này!!!
Mike lên tiếng gọi... bỏ mặc cảnh gia đình hạnh phúc của Chun và Ella....
_ Sao ạ!!!
Nhấc cặp kính đồ sộ khỏi mũi... dứt mắt ra khỏi màn hình vi tính đầy những giáo trình phức tạp.... Joe nhìn Mike với ánh mắt mang tính soi mói cao...
_ Đi thử áo cưới với anh đi...
Tháng sau Mike và Rainie sẽ chính thức tổ chức... đương nhiên Mike chọn Joe làm phù rể....
_ Phù dâu có đi không???
Joe ngập ngừng...
Nhìn mặt thằng em thộn ra trong một phút... Mike chậm rãi...
_ Không!!!
_ Vậy à???
Joe đáp chán nản....
Sau một năm... Joe tốt nghiệp và chính thức trở thành giảng viên... mọi thứ diễn ra vô cùng tốt đẹp... Chun và Ella vừa sinh con tháng trước... hiện tại 4 anh em vẫn ở chung.... Chỉ riêng có Ariel....
Kon bé bặt vô âm tín từ buổi sáng hôm ấy, không tin tức... không liên lạc... với bất kì ai quen biết nó.... Ngay cả bà chị Ella cũng chịu tịt về số phận cô em gái... Đám cưới Ella và Chun nó không tham dự... Đến bây h... dù là đám cưới con bạn thân... khả năng nó tới chỉ ngấp ngưởng mức 0%....
Do bị thúc giục một cách tàn bạo... Joe buộc lòng nhấc mình khỏi chiếc ghế bành... cùng Mike đi đến nơi chuẩn bị lễ phục....
------------------------------------------------
_ Sao anh???
Rainie vừa bước ra từ phòng thay đồ... gương mặt bừng lên nét rạng rỡ...
_ Oh my!!!
Mike thốt lên kinh ngạc... bước tới gần Rainie với vẻ chắc chắn của một tên say rượu....
_ Em là thiên sứ...
Rainie mỉm cười ngượng nghịu.... hai đứa lại quấn lấy nhau trong vòng tay ôm chặt...
_ Xong rồi.... về đi chứ!!!
Joe đáp chán nản... rồi mau ****ng đi ra ngoài....
Tiếng ồn ào xung quanh lập tức ùa vô phòng khi Joe mở cửa... người đi lại đông đúc... lại gần chiếc xe mui trần đỗ bên lề đường... Joe bước vào xe... ngả lưng ra ghế sau... với tay gật nhẹ radio... Tiếng nhạc vang lên trong không gian chật chội của ô tô... CAN\'T HELP FALLING IN LOVE!!! Ngó Mike và Rainie sau khung cửa bóng loáng... Joe không khỏi bồi hồi... nếu mọi chuyện vẫn diễn ra mà không có trở ngại... có lẽ... bây h cậu và người đó cũng đang hạnh phúc như thế.... Cảm giác về nó sống dậy trong Joe... từ khi gặp nó lần đầu tiên... Có phải cậu đã quá khắt khe... quá lạnh lùng trước những giọt nước mắt của nó... Có phải chính cậu đã phá hủy tất cả??? Một lúc nào đó... là bao h... đến bao h chúng nó mới có thể bắt đầu lần nữa...
_ Chà ... lạnh quá....
Suy nghĩ của Joe tắt phụt khi Mike và Rainie ngồi vô xe... chiếc xe dần lăn bánh....
_ Ý quên.... dừng lại đi anh...
Rainie rên nho nhỏ...
_ Sao vậy???
Mike hỏi sau khi thắng xe....
_ Em quên mất chiếc nhẫn trong lúc thay đồ rồi...
Mike tỏ vẻ bất lực thấy rõ khi nhìn vô mắt Rainie...
_ Tại sao em... trời ơi!!!
_ Để em đi lấy!!!
Rainie nhanh nhảu... có vẻ nó muốn sửa chữa lỗi lầm...
_ Đi được cả quãng rồi.... mà ta phải đến nơi tổ chức nữa chứ...
_ Để em lấy cho!!!
Joe than nhè nhẹ...
_ Cả hai cứ đi tới đó trước đi... em sẽ bắt xe taxi về nhà... việc của em cũng xong rồi....
_ Được chứ???
Không trả lời câu hỏi của Mike... Joe đẩy mạnh cửa xe bước xuống....
_ Vậy cảm ơn em nhé....
kết thúc câu nói của Mike là tiếng rú của chiếc xe.... Joe nhìn theo hai chấm đỏ nhỏ... rồi quay lại chỗ thử lễ phục...
" Cộp... cộp!!! "
Tiếng giày nện vang... cảm giác lạnh lẽo trong Joe tăng dần...
" Cộp... cộp!!! "
Chưa bao h cậu thấy cô đôc như lúc này... tất cả đều có người mà họ cần... và mong đợi... còn cậu....
" Cộp... cộp!!! "
Đến bao h thì cậu mới gặp lại được người đó.... bao h mới tới lúc... không phải bây h sao???
" Cộp... cộp!!! "
_ Anh quên cái này hả???
Bước chân Joe ngừng lại... một luồng không khí ấm áp lùa qua khi cậu ngẩng lên....
_ Anh tha thứ cho em chứ...
Nó cười toe toét.... tay cầm hộp nhẫn.... nhìn Joe chăm chú...
_ Rainie... con có đồng ý lấy Mike làm chồng không???
Không khí lễ cưới toàn mọt màu trắng... màu tinh khiết... Nó... trong bộ váy trắng nhẹ nhàng... tay cầm bó hoa nhỏ.... nháy mắt với Joe....
_ Có... thưa cha....
Joe đáp lại nó cũng bằng một cái nhắy mắt... anh chàng hơi giơ ngón trỏ lên... chỉ thẳng vô ௱ôЛƓ ông anh... tính làm một chuyện gì đó đột phá...
_ Mike... con có đồng ý lấy Rainie làm vợ không???
Nó há miệng cười không ra tiếng...và giơ nhẹ một ngón tay cái lên... mang ý tán đồng....
_ Thưa cha... có....
Nhưng Joe lắc đầu... rồi nắm bàn tay lại...
_ Ta tuyên bố... hai kon bây h là vợ chồng...
Mike và Rainie lập tức... xáp lại gần nhau... tiếng vỗ tay vang lên rộn rã xen lẫn tiếng khóc của trẻ kon... có vẻ như bé Ely lại dấm đài....
Mike và Rainie buông nhau ra... rồi dìu nhau đi trên tấm thảm đỏ đầy hoa... Nó và Joe tiến lại gần nhau...
_ Anh biết không???
_ Gì cơ???
Joe nhìn nó thăm dò....
_ Có một vệt kem trên mép anh hôm đó trên đồi... và cô bé tiểu thư đã liếm nó....
mắt Joe mở lớn... đúng lúc đó... một bó hoa cưới rơi xuống tay nó....
_ Thật không???
Joe nắm tay nó... hỏi bằng một âm điệu ngờ vực...
_ Thế anh nghĩ sao???
Nó khẽ hỏi.... và trong khi mọi người đang hét lên những lời chúc tụng... nó ôm lấy mặt Joe.... và hôn Joe....
--------------------------------------
Khi nó gặp Joe lần đầu... Nó không bao h nghĩ sẽ yêu người này...
Khi nó biết phải lấy Joe... Nó không bao h nghĩ nó sẽ lấy người này...
Khi nó thấy Joe lần đầu trong ngôi biệt thự... Nó còn ghét Joe vô cùng...
Vậy mà giờ đây... Joe lại là người duy nhất nó yêu....
Điều đó thật kì diệu!!!!
---------------- THE END ----------------