Sau khi Thẩm Oanh rời Đại Đồng, Bùi Duyên trực tiếp trở về quân doanh để tránh xung đột với Hoắc Bình. Hiện tại không có chiến tranh ở tiền tuyến, đó là thời gian rảnh rỗi ở quân doanh.
Vừa vào quân doanh, Bùi Duyên thấy một nhóm người đang ầm ĩ xung quanh giáo trường.
Hắn sải bước đến đó, thấy Thường Hải vật Vương Định Khôn xuống đất. Vương Định Khôn lăn một vòng trong bùn, cả người dính đầy bùn, nhìn Thường Hải hung dữ. Áo Thường Hải nhét vào đai lưng, hai tay trong tư thế vật lộn, rờ cằm: “Con cháu Định Quốc Công kiểu gì, ta thấy ngươi chỉ là một cái chày gỗ! Nào, tới đánh ta đi!”
Bọn lính rống lên cười, Vương Định Khôn đập mạnh vào bùn: “Ta sẽ Gi*t ngươi, ta muốn Gi*t ngươi!”
Thường Hải cúi người, nắm đai lưng nhấc hắn lên, xoay một vòng tại chỗ rồi ném mạnh ra ngoài. Vương Định Khôn té xuống một chiếc xe chứa đầy rơm cái rầm, cuộn tròn thành một cục.
Bùi Duyên dừng chân, Thanh Phong nói: “Gia, Vương công tử sẽ bị đánh ૮ɦếƭ.”
“Không vội.” Bùi Duyên nhìn Vương Định Khôn nói.
Vương Định Khôn cảm thấy tứ chi muốn rớt ra, lục phủ ngũ tạng đều rã rời. Hắn ôm bụng, ráng ngồi dậy, hừ hừ nói: “Ta muốn báo với tòng quân! Quân tử có thể ૮ɦếƭ nhưng không chịu nhục!”
“Ngươi cứ đi báo! Ngươi là kẻ đào ngũ, làm mất mặt quân Tây Bắc!” Thường Hải đi tới, đạp một chân lên иgự¢ hắn, “Ông đây nói cho ngươi biết, ở quân doanh chỉ dùng nắm tay nói chuyện. Không có vương hầu công tướng hay bá tánh bình dân gì cả, mọi người đều như nhau. Ngươi thích chạy trốn phải không? Ta đánh cho ngươi khỏi đi được luôn!”
Thường Hải ngồi xổm xuống, đấm Vương Định Khôn một cú. Vương Định Khôn la to như heo bị Gi*t.
Những binh lính còn lại đều thờ ơ lạnh nhạt, không ai tiến lên giúp đỡ.
Thanh Phong nói: “Gia, chắc đủ rồi ha? Nếu tiếp tục sẽ ૮ɦếƭ người.”
Bùi Duyên đã muốn đánh Vương Định Khôn từ lâu. Nếu không do hắn gây chuyện, Tống Viễn Hàng sẽ không bị chuyển ra khỏi kinh thành đến Bảo Định phủ, hắn thiếu mất một đôi mắt ở kinh thành. Nếu hắn tự mình động thủ thì khó giải thích với Cậu và mẫu thân, Thường Hải đúng lúc giúp hắn xả giận.
Lúc này, Tạ Vân Lãng nghe tin chạy tới, nói với Thường Hải: “Dừng tay!”
Thường Hải quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Vân Lãng thì hậm hực đứng lên, bĩu môi nói: “Tạ tòng quân, ta đang luyện lính mới, vậy cũng không được à?” Giọng điệu không kính trọng lắm. Tạ Vân Lãng vốn là quan văn từ kinh thành tới Tây Bắc, nên rất khó được chấp nhận.
Tạ Vân Lãng không quan tâm, ngồi xổm xuống đỡ Vương Định Khôn ngồi dậy rồi nói: “Không phải không được. Nhưng Thường giáo úy ở tiên phong doanh, khi nào thì đến lượt ngươi động thủ để huấn luyện lính mới? Hơn nữa có biết bao lính mới, sao chỉ nhắm vào một người này, rất công bằng phải không?”
Giọng điệu Tạ Vân Lãng không trách móc, thanh âm dễ chịu như làn gió mát trên núi. Làm khó cho Thường Hải, một kẻ тһô Ьạᴏ chỉ biết động võ, hắn cào tóc, nói với binh lính xung quanh: “Giải tán! Tất cả đều giải tán!”
Những người xem náo nhiệt cứ thế tản đi.
Tạ Vân Lãng kiểm tra vết thương của Vương Định Khôn, mỗi lần ᴆụng là Vương Định Khôn hét lên đau đớn, nước mắt giàn giụa trông rất đáng thương. Hắn nhìn nhìn Tạ Vân Lãng đầy bất lực: “Tạ tòng quân bây giờ đã biết vì sao ta muốn chạy trốn phải không? Bọn họ bắt nạt ta, không coi ta như con người!” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tạ Vân Lãng không trả lời hắn mà nhẹ nhàng hỏi: “Đứng lên được không?”
Vương Định Khôn gật đầu, vịn vai Tạ Vân Lãng, miễn cưỡng đứng dậy.
Tạ Vân Lãng đỡ hắn đi đến tân binh doanh, vừa đi vừa nói với hắn: “Ngươi biết chuyện của Tĩnh Viễn Hầu không?”
Vương Định Khôn vẫn luôn ՐêՈ Րỉ, nghe hắn hỏi vậy thì hỏi ngược lại: “Chuyện của biểu huynh? Ta chỉ biết hắn rất lợi hại.”
Tạ Vân Lãng cười nhẹ: “Thật ra lúc Tĩnh Viễn Hầu mới tòng quân không lợi hại gì đâu. Lúc ấy Bùi gia vẫn mang danh là tội thần, hắn giả làm bình dân để vào quân doanh. Thời điểm là lính mới cũng bị người ta bắt nạt, không ngóc đầu được. Mãi đến chiến dịch Trần gia bảo mới nổi tiếng nhờ trận đó. Hắn có ngày hôm nay là dùng tính mạng để đánh đổi suốt mười năm.”
Vương Định Khôn cúi đầu, không nói lời nào.
Tạ Vân Lãng nhìn hắn rồi nói: “Ngươi hận Thường giáo úy bắt nạt ngươi, làm nhục danh tiếng của tổ tiên ngươi, vậy ngươi có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó có thể giống Tĩnh Viễn Hầu, lấy lại những thứ thuộc về Định Quốc Công phủ?”
Vương Định Khôn ấp úng: “Ta làm được không? Tạ đại nhân, ta và các ngài không giống nhau, văn không được, võ không xong. Phụ thân nhờ biểu huynh đưa ta đến Tây Bắc là để mài giũa tính tình của ta, ông cũng không thật sự hy vọng ta có thể lập được công lao to lớn.”
Tạ Vân Lãng lắc đầu: “Ngươi phải biết rằng, đã vào quân tịch thì không dễ dàng rời khỏi. Ngươi luôn để bị bắt nạt, bị đánh, sau đó chạy trốn, bị bắt lại, vòng tuần hoàn này lặp đi lặp lại, vĩnh viễn không dám ngẩng đầu làm người. Sao không nguyện ý nghiêm túc luyện tập, có cơ hội tích lũy quân công để nở nang mặt mày? Tự mình suy nghĩ kỹ đi.”
Tới trại của tân binh doanh, Tạ Vân Lãng đặt Vương Định Khôn lên giường hắn, nhờ một binh sĩ đi tìm quân y tới.
Khi Tạ Vân Lãng chuẩn bị rời đi, Vương Định Khôn đột nhiên gọi hắn: “Tạ tòng quân, ngài thật sự cho rằng ta làm được?”
Tạ Vân Lãng quay đầu cười với hắn: “Đừng quên, ngươi là con cháu Định Quốc Công. Tổ phụ của ngươi từng lập chiến công hiển hách cho Đại Nghiệp, đứng vào hàng nhất phẩm. Ngươi mang dòng máu đó nên sẽ không thua kém.”
Vương Định Khôn vẫn đứng yên. Từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh, bao gồm mẫu thân ruột của hắn đều cảm thấy hắn vô dụng. Hắn biết mình không có tài, cho nên không muốn cố gắng. Chưa có người nào nói với hắn rằng hắn sẽ không thua kém.
Hắn không nói gì nữa.
Tạ Vân Lãng đi ra khỏi trại, nghe người ta nói Bùi Duyên đã trở lại. Hắn khẽ nhíu mày, trực tiếp đi đến trại của chủ soái.
Bên ngoài trại có binh lính canh gác. Bùi Duyên đang mặc áo giáp ở bên trong, nghe binh lính bẩm báo Tạ Vân Lãng đến, vừa thắt nút vừa nói: “Thỉnh hắn vào.”
Tạ Vân Lãng trực tiếp đi vào, nói với Bùi Duyên: “Sao Hầu gia quay lại?”
Bùi Duyên không nói gì, Thanh Phong đang giúp hắn mặc quần áo nói: “Tri phủ Đại Đồng suốt ngày tìm Hầu gia kiếm chuyện, Hầu gia đành đến quân doanh để trốn.”
“Còn nàng thì sao?” Tạ Vân Lãng không biết hiện giờ phải gọi Thẩm Oanh thế nào, chỉ dùng cách nói khác.
Bùi Duyên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt không vui: “Tạ đại nhân có vẻ quan tâm nữ nhân của ta?”
Tạ Vân Lãng nghe những lời này cảm thấy khó chịu, không ai được coi thường nàng! Bùi Duyên vậy mà gọi nàng là nữ nhân của hắn? Nàng chính là Hoàng hậu! Nữ nhân cao quý nhất trên đời này!
Nhưng hắn không thể nói ra, điều đó sẽ hại nàng. Nàng tình nguyện vứt bỏ, thay đổi thân phận, rời hoàng cung và Hoàng thượng, hắn muốn hoàn thành ước nguyện cho nàng.
“Ta chỉ hảo tâm nhắc nhở Hầu gia, nếu đưa nàng đến Tây Bắc thì phải ân cần chăm sóc. Nàng hiện tại đang có thai, Hầu gia để một mình nàng ở lại Đại Đồng thì không ổn.”
Bùi Duyên cảm thấy Tạ Vân Lãng quản quá nhiều, nhưng vẫn nói: “Nàng không ở Đại Đồng, nàng đã về kinh thành.”
“Cái gì!” Tạ Vân Lãng biến sắc, tới gần một bước, “Sao ngài lại để nàng về kinh thành? Chẳng lẽ ngài không biết rằng Hoàng thượng…” Hoàng thượng có khả năng đã để ý nàng! Theo như sự hiểu biết của Tạ Vân Lãng đối với Hoàng thượng, một khi Hoàng thượng phát hiện con mồi sẽ không vội vàng hành động, mà sẽ từ từ tính toán. Nàng về kinh thành một mình giống như dê vào miệng cọp, vô cùng nguy hiểm!
Bùi Duyên nhíu mày, không thích phản ứng của Tạ Vân Lãng. Người này luôn luôn điềm đạm, cử chỉ khéo léo, dường như chỉ gặp chuyện của Thẩm Oanh mới bị rối loạn. Điều này khiến Bùi Duyên rất không hài lòng, thậm chí hoài nghi hắn có động cơ không đơn giản.
Thanh Phong cũng cảm thấy phản ứng của Tạ Vân Lãng rất kỳ lạ, tò mò nhìn hắn.
Trong trại rất oi bức, khuôn mặt trắng như ngọc của Tạ Vân Lãng đổ rất nhiều mồ hôi, ngay cả cổ áo cũng ướt đẫm. Hắn không thể nói cho Bùi Duyên biết sự thật, chỉ có thể nói bóng gió: “Hoàng thượng đến Đại Đồng đã để ý đến nàng. Tính tình của nàng có phần giống tiên Hoàng hậu. Ngài không sợ… Hoàng thượng có suy nghĩ khác?”
“Tạ đại nhân, ta không rõ ý ngài.” Thanh Phong ngắt lời, “Ý ngài là, hoàng đế sẽ để ý đến nữ nhân của thần tử? Chuyện này không có khả năng.”
“Vì sao không?” Tạ Vân Lãng nhìn Bùi Duyên, kiên nhẫn nói, “Hầu gia chưa từng gặp Gia Huệ hậu nên không thể đồng cảm. Nhưng nếu ta có thể nhìn ra, Hoàng thượng nhất định cũng có thể. Nếu Hầu gia không nghĩ cách bảo vệ nàng, tương lai nhất định sẽ hối hận.”
Hắn đã nói đến mức này, nếu Bùi Duyên vẫn thờ ơ, hắn sẽ tự nghĩ cách cứu nàng.
Bùi Duyên chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần Tạ đại nhân lo chuyện nhà của ta, ta sẽ tự xử lý. Nếu không có gì khác, mời Tạ đại nhân đi về.”
Tạ Vân Lãng bước ra khỏi trại của soái trướng, biết rõ mình không có thân phận và lập trường lo chuyện của nàng, nhưng vẫn nhịn không được mà tỏ lòng quan tâm. Hắn siết chặt tay, bước nhanh về lều của mình.
Thẩm Oanh nghỉ ngơi ở biệt viện thoải mái rồi về lại hầu phủ.
Nàng đến Mộc Huy Đường gặp Ngụy Lệnh Nghi trước. Ngụy Lệnh Nghi đang luyện chữ, nhìn thấy nàng trở về, vội vàng đứng dậy: “Ngươi về khi nào? Sao không gửi thư cho ta, ta phái người ra khỏi thành đón ngươi.”
Bùi Duyên đã viết thư cho Ngụy Lệnh Nghi, nói rằng Thẩm Oanh mang thai và trở về kinh thành, nhờ nàng chăm sóc kỹ cho Thẩm Oanh. Ngụy Lệnh Nghi tưởng rằng trước khi Thẩm Oanh sắp đến kinh thành sẽ gửi thư cho mình, không ngờ nàng trực tiếp về nhà, chưa chuẩn bị được gì cả.
“Phu nhân thứ lỗi.” Dịch cô cô đỡ Thẩm Oanh ngồi xuống cẩn thận, “Ta không muốn làm phiền mọi người, sợ lão phu nhân biết sẽ không vui. Ta quay về gấp gáp, không chuẩn bị lễ vật gì tốt cho phu nhân, cảm thấy xấp vải này không tệ, hy vọng ngài thích.”
Hồng Lăng đưa xấp vải đang cầm trong tay cho Xuân Ngọc, đó là một xấp vải gấm có hoa văn Tây Vực trông rất đặc biệt.
Ngụy Lệnh Nghi sốt sắng nói: “Ngươi bây giờ đang có thai còn bận tâm nghi thức xã giao làm gì? Ngươi đang mang thai trưởng tử của Hầu gia, đương nhiên vô cùng quan trọng. Tuy nhiên ta không nói cho mẫu thân biết chuyện ngươi đi Tây Bắc. Bà vẫn nghĩ rằng ngươi ở biệt viện.”
Thẩm Oanh gật đầu: “Lẽ ra ta nên bái kiến lão phu nhân trước. Nhưng không biết nên giải thích thế nào mới đến chỗ ngài, hy vọng ngài có thể giúp ta.”
Ngụy Lệnh Nghi nói: “Đừng nói lời khách khí. Ngươi có thai là chuyện tốt, mẫu thân dĩ nhiên sẽ vui. Đi thôi, ta đi với ngươi.”
“Đa tạ phu nhân.” Thẩm Oanh khom người, Dịch cô cô đỡ nàng đứng lên.
Thọ Khang Cư vẫn như ngày xưa, người hầu hạ dường như đều đứng ở trong viện. Vương thị không thích có người đứng bên cạnh, cho rằng hạ nhân đến đây để giám thị bà, muốn mọi người đều ở ngoài phòng chờ, khi nào bà cần gì mới gọi.
Ngụy Lệnh Nghi đứng ngoài cửa gọi một tiếng. Vương thị hình như đang nghỉ ngơi, lười biếng trả lời: “Vào đi.”
Ngụy Lệnh Nghi nắm tay Thẩm Oanh cùng đi vào.
Vương thị quả nhiên đang nằm trên giường La Hán. Bên cạnh đặt một cái bàn nhỏ, phía trên có vài bình thuốc hút. Bà đang cầm một cái đặt dưới mũi, hít một hơi, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Oanh nên ngồi dậy.
“Ngươi trở về khi nào?” Dạo này mỗi ngày đều yên bình, Vương phu nhân không đến đây. Bà gần như quên mất sự tồn tại của Thẩm Oanh.
“Ta đến báo tin vui cho mẫu thân. Thẩm di nương có thai.” Ngụy Lệnh Nghi cười nói.
Vương thị trợn mắt, hoài nghi nhìn bụng Thẩm Oanh. Nhưng mau chóng phục hồi tinh thần, nhảy dựng lên: “Không đúng! Bùi Duyên đã đến Tây Bắc, sao ngươi có thai được? Đứa nhỏ này là của ai!”
Thẩm Oanh nói: “Thỉnh lão phu nhân thứ tội. Thi*p thân đi Tây Bắc cùng Hầu gia, không báo trước cho ngài.”
Vương thị càng kinh ngạc, trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Oanh lên giọng: “Ngươi nói gì? Ngươi đi Tây Bắc nhưng ta chẳng biết gì? Các ngươi phản rồi! Chuyện lớn như vậy mà dám gạt ta!”
“Mẫu thân bớt giận. Dẫn Thẩm di nương đi Tây Bắc là ý của Hầu gia. Hắn sợ xảy ra nhiều chuyện mới không nói cho người. Nhưng người sắp có tôn tử rồi nè. Coi như nể mặt hài tử, người đừng giận.”
Vương thị trừng mắt liếc nhìn Thẩm Oanh, một bụng lửa giận nhưng không trút ra được.
Thẩm thị này thật lợi hại, vậy mà lừa được Bùi Duyên dẫn nàng đi Tây Bắc, trong thời gian ngắn đã khiến nàng có thai. Đây là đứa bé đầu tiên của Bùi Duyên, dù Vương thị có trăm ngàn bất mãn cũng phải vì hài tử mà nhịn. Nếu không, với tính tình của Bùi Duyên, e là hắn sẽ không để yên.
Bà nghĩ thầm: Chờ Thẩm thị sinh xong hài tử sẽ tính khoản nợ này.
Vương thị hừ một tiếng, đến ngồi trên giường La Hán. Bà không làm khó dễ, Thẩm Oanh cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Văn Nương ở bên ngoài nói: “Phu nhân, người trong cung đến.”
Ngụy Lệnh Nghi thấy lạ, sao người trong cung đến đây vào lúc này? Hình như là canh thời gian mà tới. Nàng đi đến tiền viện, chỉ thấy một nữ quan trong cung. Ngụy Lệnh Nghi chào hỏi, nữ quan cười nói: “Ta là người bên cạnh Trang phi nương nương của Kiêm Gia Cung. Chắc Thẩm di nương đã quay về từ biệt viện phải không?”
Ngụy Lệnh Nghi nhàn nhạt gật đầu.
Nữ quan nói tiếp: “Trang phi nương nương kêu Thẩm di nương ngày mai tiến cung.”
“Chẳng hay nương nương tìm Thẩm di nương có chuyện gì không?” Ngụy Lệnh Nghi hỏi.
Nữ quan lắc đầu: “Nương nương không nói. Phu nhân kêu Thẩm di nương chuẩn bị, ngày mai có người trong cung đến đón.”