Xe ngựa xóc nảy trên đường, Thẩm Oanh dựa vào xe ngựa ngủ thi*p đi. Nàng mơ thấy kinh thành, mơ thấy nhiều người quen và nhiều việc trong quá khứ. Có lẽ do Bùi Chương và Tạ Vân Lãng xuất hiện, nên kiếp trước của mình lại mơ hồ xuất hiện.
Thật ra, nàng hơi lo lắng để một mình Bùi Duyên ở Đại Đồng. Xét về mưu mẹo và thủ đoạn tàn ác, Bùi Duyên không phải là đối thủ của Bùi Chương. Người kia là vương giả trời sinh, quyền mưu đế vương không học cũng biết.
Nhưng nàng ở lại càng là phiền toái lớn cho Bùi Duyên. Nếu để lộ sơ hở và bị Bùi Chương nắm được, bọn họ sẽ không bao giờ có được bình yên.
Bùi Chương chắc chỉ muốn tự mình xử lý Phùng Ấp, xem xét tình hình Đại Đồng, sẽ không ở lại quá lâu.
Sau khi Thẩm Oanh ngủ, Tương Tư buồn chán, lấy một trái mơ chua từ đĩa của Thẩm Oanh nhét vào miệng, chua muốn giật mình. Nữ nhân này cố ý phải không? Đồ chua vậy còn mời nàng ăn.
Nàng chán ghét đẩy cái đĩa ra, không nhịn được mà lén liếc nhìn Thẩm Oanh. Phải thừa nhận rằng gương mặt này được trời ưu ái, ngũ quan tinh tế, làn da vô cùng mịn màng. Rõ ràng hai người xấp xỉ tuổi nhau nhưng Tương Tư cảm thấy mình ở trước mặt Thẩm Oanh giống tiểu nữ hài chưa trưởng thành và nông nổi. Thẩm Oanh giống một người lớn điềm tĩnh, hành động có quy tắc, làm việc lại có chủ kiến.
Hôm qua nàng nghe Ông nói, Hầu gia muốn nâng nữ nhân này lên làm chính thê. Mình hoàn toàn không có hy vọng.
Nàng biết, nàng có thể học hỏi rất nhiều từ Thẩm Oanh, điều này sẽ có ích cho nàng khi lập gia đình trong tương lai. Nhưng tạm thời nàng không thể học cách hóa thù thành bạn, càng sẽ không cố ý gần gũi Thẩm Oanh. Đối với nàng, điều này quá khó.
Kinh nghiệm của một người quyết định kiến thức và cách ăn nói. Tương Tư chống cằm nghĩ không ra, Thẩm Oanh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà có vẻ không màng hơn thua khi còn nhỏ tuổi.
Sau đó Tương Tư cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Xe ngựa lắc lư, không có gì làm, biết vậy nàng đã cưỡi ngựa, sẵn tiện có thể ngắm phong cảnh bên ngoài.
Khi nàng tỉnh lại, trời đã chạng vạng, trên người được đắp một cái chăn mỏng. Thẩm Oanh thấy nàng tỉnh, mắt vẫn nhìn sách, nhàn nhạt nói một câu: “Đừng ngủ nữa, sắp đến thôn trang.”
Tương Tư trả lời, xe ngựa quả nhiên nhanh chóng dừng lại.
Trước thôn trang trồng một dãy cây ăn quả. Bây giờ đang là mùa xuân, cây ăn quả đã đâm chồi mới, rậm rạp bao quanh thôn trang. Ba ✓ú già đứng ngay cổng lớn, vốn đang thì thầm với nhau, nhìn thấy có người xuống xe ngựa nên ngừng thảo luận.
Các bà thấy Tương Tư đi xuống thì không có phản ứng gì, sau đó lại thấy Thẩm Oanh, lập tức thân thiện chạy tới, trực tiếp đẩy Tương Tư qua một bên: “Vị này là Thẩm di nương phải không?”
“Dáng người thật xinh đẹp!”
“Trên đường vất vả rồi. Chúng ta đã chuẩn bị ít đồ ăn thô sơ ở thôn trang, hy vọng ngài thích và dùng một chút.”
Thẩm Oanh chưa kịp phản ứng đã bị các bà lôi kéo về phía trước. Theo lời Tương Tư, nàng tưởng rằng tới thôn trang sẽ bị lạnh nhạt nhưng sự thật không phải như thế. Ba bà tử này nhiệt tình một cách kỳ lạ.
“Cô nương, đợi ta!” Dịch cô cô vội đuổi theo, nhưng mấy ✓ú già kia bao vây Thẩm Oanh không cho Dịch cô cô đến gần. Hồng Lăng ở phía sau hỏi: “Tương Tư cô nương, mấy người này làm gì?”
Tương Tư trả lời: “Người cột khăn lam trên đầu là tổng quản của thôn trang, người mặc áo khoác đỏ quản lý người trong thôn trang, còn người mặc váy xanh chủ yếu quản lý thôn. Các bà ngày thường đều coi thường ta, đối với di nương các ngươi thì khác.”
Hồng Lăng nghĩ thầm, cô nương dù sao cũng là chủ tử, mấy bà tử dĩ nhiên không dám đối với cô nương như Tương Tư. Nếu không bị truyền tới tai Hầu gia, các bà ăn không hết có thể gói đem về. Tuy nhiên thôn trang lớn hơn nàng tưởng, nhìn thoáng qua không thấy hết.
Trong thôn lẽ ra có rất nhiều gian phòng bằng gạch, khi động đất bị sập một nửa, đang được xây lại. Đoàn người Thẩm Oanh đi ngang qua những phòng bị sập, nhìn thấy nhiều gạch và bùn đất ở phía trước và phía sau phòng nhưng không thấy công nhân. Thẩm Oanh thuận miệng hỏi: “Lần này trong thôn bị ảnh hưởng nghiêm trọng không?”
Mấy ✓ú già vội liếc nhau, ✓ú già cột khăn lam trả lời: “Cũng không quá nghiêm trọng, nơi này trống trải, phòng ở và phòng trống không gần nhau, đỡ hơn Đại Đồng. Tuy nói không nghiêm trọng nhưng phòng ốc cũng hư hại không ít, người bị thương cũng nhiều. Thu hoạch năm nay chắc chắn không bằng năm ngoái. Sau khi trở về, ngài nói với Hầu gia, không phải chúng ta lười biếng, thật sự không còn cách nào.”
Thẩm Oanh lập tức trả lời: “Ta e rằng không thể nói điều này với Hầu gia. Ta chưa bao giờ đề cập đến tài khoản của hắn, các ngươi tự mình nói với hắn.”
Nghe Thẩm Oanh nói vậy, mấy ✓ú già kia thở phào nhẹ nhõm, thái độ không còn nịnh nọt như trước.
“Chúng ta ở chỗ nào?” Thẩm Oanh lại hỏi.
Vú già mặc áo khoác màu đỏ trả lời: “Ở phía đông, bây giờ ngài muốn đi xem không?”
“Ta không đi, để người của ta đem hành lý đến đó.” Thẩm Oanh nói xong, quay đầu lại nhìn Dịch cô cô và Hồng Lăng cùng Lục La, “Cất đồ xong, các ngươi tới đây ăn cơm.”
Các nàng đáp lời rồi đi theo ✓ú già kia, chỉ để lại Tương Tư.
Tương Tư dù gì cũng không phải là hạ nhân của Thẩm Oanh, cho nên Thẩm Oanh không sai nàng.
Vú già khăn lam lại mở miệng: “Không biết Thẩm di nương muốn ở thôn trang bao lâu? Chúng ta biết để chuẩn bị cho tốt.”
“Chắc khoảng một hai tháng. Hầu gia đón tiếp Hoàng thượng trong thành, ta tạm thời ở đây một thời gian. Khi Hoàng thượng rời đi, ta lại trở về. Các ngươi cứ làm việc như bình thường, không cần để ý ta, ta có nha hoàn và ✓ú già của mình chăm sóc.”
Vú già khăn lam gật đầu: “Hầu gia thật sự rất bản lĩnh, được Hoàng thượng tín nhiệm. Hoàng thượng không ở hành cung mà muốn ở Hầu phủ, ủy khuất cho ngài phải đến tiểu thôn trang này. Chúng ta ở đây đều là người thô kệch chỉ biết trồng trọt, không hiểu quy củ, không biết ngài có quen hay không. Nếu tiếp đãi không chu đáo, xin ngài đừng để trong lòng.”
Thẩm Oanh cười nói: “Ngươi nói quá lời, sẽ không.”
Một bàn đầy rượu và thức ăn được chuẩn bị trong nhà chính. Trang trại đơn sơ, không giống đồ dùng bằng sứ và bằng bạc ở Hầu phủ, đồ đựng đồ ăn tương đối đơn giản, ngay cả đũa cũng làm bằng gỗ. Vú già khăn lam khách khí nói: “Đồ ăn này đều do chúng ta tự trồng và nấu, không biết ngài có quen miệng không. Nếu không quen thì ngài nói với chúng ta, ngày mai đổi món mới.”
Thẩm Oanh nhìn lướt qua, chủ yếu là món chay. Nàng ăn từ tốn, không nói ngon hay dở.
“Ngài từ từ ăn, chúng ta đi trước.” Mấy ✓ú già cảm thấy Thẩm Oanh quá khó đoán, tạm thời không nhìn ra được gì, ở đây cũng lãng phí thời gian nên cáo từ.
Sau khi họ rời đi, Tương Tư mới ngồi xuống: “Những người này hôm nay thật kỳ lạ. Không biết có đổi tính hay không, đối xử với mọi người lịch sự hẳn, còn nấu một bàn đồ ăn.”
Thẩm Oanh đặt đũa xuống: “Không phải bọn họ khách khí, mà trước khi ta tới, các nàng chắc chắn đã điều tra tỉ mỉ về ta, ta họ gì, thích ăn gì đều biết. Họ chưa rõ ta có phải là quả hồng mềm hay không nên sẽ không dễ dàng xuống tay. Hơn nữa, vừa rồi nghe nói ta không kiểm tra, các bà đều yên tâm.”
Tương Tư không để ý những chi tiết này nên hỏi: “Vậy ngươi thật sự không định kiểm tra? Cứ buông tha các bà như vậy?”
“Đương nhiên là muốn điều tra. Tài sản riêng của Hầu gia không thể là một tài khoản ngớ ngẩn. Tuy hắn không thiếu tiền nhưng không thể để người ta gạt. Nhưng nếu bây giờ ta nói muốn điều tra, chắc chắn các bà ấy đã nghĩ kỹ biện pháp đối phó, đến lúc đó không tra được vấn đề gì. Tới đâu hay tới đó, chúng ta ở trước, đi một bước tính một bước.”
Tương Tư cảm thấy Thẩm Oanh nhìn thấu mọi việc, hành động bình tĩnh tựa như có thể đối phó mọi tình huống. Sự cẩn thận và khôn vặt của những ✓ú già dường như chẳng là gì trước mặt nàng. Tương Tư bây giờ cảm giác Thẩm Oanh là một trong những cao thủ trên giang hồ, còn những bà tử đó chỉ là vài kẻ vô danh tiểu tốt.
Những lo lắng trước đây của nàng là không cần thiết.
Sau bữa cơm, Thẩm Oanh và Tương Tư trở về phòng nghỉ ngơi. Gian của Thẩm Oanh ở tổng cộng có ba phòng, ở giữa là thính đường, hai bên trái phải là sương phòng. Thẩm Oanh và người gác đêm ở phía tây, hai người còn lại ở phía đông.
Dịch cô cô giúp Thẩm Oanh sửa sang lại giường đất và nói: “Điều kiện ở thôn trang này đơn sơ, tạm thời phải ủy khuất cô nương.”
Thẩm Oanh chưa bao giờ ngủ trên giường đất như vậy, khi nằm xuống, phía dưới rất ấm nhưng quá cứng, ngủ trên đó chẳng thoải mái. Dịch cô cô đã trải hai tấm nệm cho nàng, cũng không mang thêm gì.
Nhưng bởi đi đường cả ngày nên quá mệt. Vừa đặt đầu xuống gối, cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt muốn sụp xuống.
Dịch cô cô hỏi: “Cô nương, ngủ quen không?”
Thẩm Oanh mơ hồ trả lời: “Ngủ quen.”
Dịch cô cô còn muốn nói thêm vài câu đã nghe tiếng ngáy nhẹ, nàng đã ngủ rồi. Dịch cô cô hơi kinh ngạc, không dám lên tiếng, lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
—
Ban ngày Bùi Chương vẫn cải trang dạo một vòng quanh thành phố Đại Đồng, buổi tối trở về thì nghe đại nội quan nói, Thẩm Oanh đã đi đến thôn trang.
“Hầu gia nói thi*p thất của hắn không khỏe, sợ lây bệnh cho Hoàng thượng nên đưa nàng đến thôn trang rồi.”
Bùi Chương nhíu mày, tuy nói cách làm này không sai nhưng lúc này đưa người đi tựa như muốn tránh hắn. Trước khi hắn nghĩ nhiều hơn, Tạ Vân Lãng ở bên ngoài cầu kiến.
Trên đầu Tạ Vân Lãng còn quấn băng gạc, rõ ràng bị đánh mạnh. Thấy hắn muốn quỳ xuống, Bùi Chương nói: “Tạ ái khanh đang bị thương trên người, miễn đi.”
Tạ Vân Lãng tạ ơn. Khi hắn đến Hầu phủ thì biết Thẩm Oanh được đưa đi rồi nên thầm nhẹ nhõm. Nếu Bùi Duyên không làm gì thì hắn cũng nghĩ cách để Hoàng thượng mau rời khỏi Đại Đồng.
“Về chuyện Phùng tri phủ, Hoàng thượng định xử lý ra sao?”
“Trẫm đã gọi Thừa tuyên bố chính sử của Sơn Tây đến đây, ngoại trừ Phùng Ấp còn có quan chức khác cần xét xử.” Bùi Chương ngồi xuống và nói thẳng, “Trẫm ở kinh thành xa xôi, không biết quan chức ở đây sơ xuất, làm bá tánh gặp thiên tai phải chịu đựng nhiều. Thừa tuyên bố chính sử của Sơn Tây lơ là nhiệm vụ, Lại Bộ các ngươi cũng vậy.”
Tạ Vân Lãng nói: “Thần thừa nhận Lại Bộ đã sơ suất, nhưng không phải là thần đùn đẩy trách nhiệm. Cả nước có nhiều quan chức, Lại Bộ không thể kiểm tra từng người để đối chiếu sự thật, tựa như Hoàng thượng không có ba đầu sáu tay, cũng không thể tự mình làm mọi chuyện.”
Bùi Chương nhìn hắn: “Lời của Tạ ái khanh có ẩn ý gì?”