Bùi Duyên ở nhà chờ động tĩnh của biên giới. Tin tức đoàn sứ thần bị giam chắc đã được truyền đến Thát Đát, Thát Đát nên có hành động mới. Nhưng biên giới lại yên ổn, Bùi Duyên sai Côn Luân lẻn về Tây Bắc thăm dò tình hình. Côn Luân khác hắn, không bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, ra vào tự do.
Hắn chưa nhận được tin Thát Đát thì Tống Viễn Hàng đến.
Tống Viễn Hàng gõ cửa phủ Tĩnh Viễn Hầu vào đêm khuya, cả người trùm kín mít, người gác cổng suýt nữa không cho hắn vào. May mắn Thanh Phong đi ngang qua và dẫn hắn vào.
“Tống đại nhân, sao ngài đến đây?”
Sắc mặt Tống Viễn Hàng nặng nề, hắn không còn mặt mũi nào đến gặp Bùi Duyên, nhưng nếu không trực tiếp báo tin thì hắn cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên. Khi ở nhà, Thiến Như đã mắng hắn rất nhiều lần, trách hắn đã bỏ rơi Thẩm Oanh. Nhưng vào lúc đó nếu hắn kiên trì, đối phương lại đông người, e rằng y như lời Thẩm Oanh nói, hắn thật sự không quay về được.
“Hầu gia của ngươi có ở đây không? Ta có việc quan trọng tìm hắn.”
Thanh Phong gật đầu, đưa Tống Viễn Hàng đến thư phòng của Bùi Duyên. Bùi Duyên đang nghiên cứu cách phòng thủ biên giới, rất ngạc nhiên khi thấy Tống Viễn Hàng. Tống Viễn Hàng không dám nhìn Bùi Duyên, rũ mắt nhìn xuống đất: “Xin lỗi sư đệ, ta đã làm mất người mà ngươi giao phó cho ta.”
Bùi Duyên cứng đờ cả người, đi vài bước đến trước mặt Tống Viễn Hàng, túm cổ áo hắn: “Ngươi nói gì?”
“Thi*p thất của ngươi, bị người ta dẫn đi…”
Tống Viễn Hàng chưa nói xong đã bị Bùi Duyên đấm một quyền vào mặt hắn. Hắn vốn là thư sinh yếu đuối, cả người ngã xuống đất choáng váng cả đầu. Nhiều năm trôi qua, hai người sư huynh đệ bọn họ chưa bao giờ cãi nhau, đừng nói gì đến chuyện ra tay đánh nhau. Nhưng hắn sẵn sàng chấp nhận một quyền này.
“Ai làm?” Bùi Duyên nghiến răng nhả ra vài chữ.
Tống Viễn Hàng lau vết máu nơi khóe miệng, vô lực đứng dậy nên chống khuỷu tay trên đất: “Hôm ấy đột nhiên có rất nhiều người đến, còn cầm theo bức chân dung của nàng. Sau khi chúng ta thương lượng, cảm thấy Bảo Định không an toàn nên ta muốn chuyển nàng đến một nơi an toàn vào ban đêm. Không ngờ đó là bẫy mà người ta cố ý bày ra đợi chúng ta chui đầu vào lưới. Để cứu ta, nàng đi theo những người đó. Ta nghĩ đó là…” Tống Viễn Hàng chỉ tay lên trời.
Bùi Duyên cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng. Lúc đó hắn muốn đưa Thẩm Oanh ra khỏi kinh thành vì phòng ngừa chuyện Thát Đát tiếp tục mở rộng, nếu hắn bị buộc phải nhúng tay vào, nàng sẽ bị liên lụy. Không ngờ sau khi rời khỏi kinh thành, nàng vẫn không tránh được người kia.
Hắn xoay người muốn đi ra ngoài, Tống Viễn Hàng ôm chặt chân hắn: “Này, ngươi đi đâu?”
“Bây giờ ta vào cung đòi người.” Bùi Duyên lạnh lùng nói.
“Ngươi bình tĩnh một chút. Ngươi có chứng cứ không? Nếu Hoàng thượng không nhận, ngươi làm được gì? Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử? Hắn dễ dàng giấu một người hơn chúng ta. Hơn nữa ngươi không thấy kỳ quái hay sao? Hậu cung của Hoàng thượng thiếu gì mỹ nhân, vì sao hắn cố tình nhìn chằm chằm thi*p thất của ngươi?”
Bùi Duyên cúi đầu nhìn Tống Viễn Hàng, hắn bị đánh sưng cả khóe miệng, thoáng nhìn hơi buồn cười. Vừa rồi Bùi Duyên dùng hết sức đánh một quyền kia không chút nào lưu tình. Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, chuyện này không thể trách Tống Viễn Hàng. Bên cạnh người nọ có Cẩm Y Vệ, còn có nội thị được huấn luyện bài bản, đừng nói một mình Tống Viễn Hàng, cho dù mười hay một trăm Tống Viễn Hàng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Bùi Duyên cúi người đỡ Tống Viễn Hàng dậy, để hắn ngồi lên ghế. Nhiều năm ở biên giới tạo thành một thói quen, càng vào thời điểm nguy cấp thì càng phải duy trì sự bình tĩnh mới có thể nghĩ biện pháp đối sách. Nếu không chẳng những không thay đổi được gì, ngược lại sẽ làm sự việc càng trở nên tồi tệ.
Vừa rồi hắn nhất thời không kiềm chế bản thân.
Tống Viễn Hàng thấy hắn không tức giận mới uống hớp nước làm ẩm cổ họng và nói: “Ngươi nói thật với ta, thi*p thất của ngươi có địa vị gì? Nàng biết người kia bắt nàng mà còn bình tĩnh hơn ta, tựa như đã biết vậy.” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Bùi Duyên ngồi xuống bên cạnh Tống Viễn Hàng và nhìn xuống đất: “Bọn họ nói rằng nàng rất giống Gia Huệ hậu. Không phải giống về ngoại hình, mà giống về tính tình. Ta chưa từng gặp Gia Huệ hậu, cho nên không biết bọn họ giống cỡ nào.”
Tống Viễn Hàng vỗ đùi: “Hèn gì. Gia Huệ hậu là vợ cả của Hoàng thượng, có lẽ Hoàng thượng không thể quên được ân tình nên tìm thi*p thất của ngươi làm người thay thế? Nhưng tại sao lại vào lúc này? Cho dù Hoàng thượng thật sự thích nàng cũng nên chờ thời cơ thích hợp, có vẻ hơi nóng vội.”
“Có lẽ Hoàng thượng muốn dùng nàng để uy Hi*p ta.” Bùi Duyên nói.
Tống Viễn Hàng cẩn thận suy nghĩ, tình huống này không phải không thể xảy ra. Hiện giờ, mối quan hệ của Thát Đát và Đại Nghiệp trở nên tồi tệ, Bùi Duyên là nhân vật chủ chốt.
“Nếu là vậy, nàng tạm thời an toàn. Nàng đang mang thai, dù Hoàng thượng muốn… cũng sẽ không làm gì. Ít nhất trước khi hài tử sinh ra, nàng sẽ không sao. Chúng ta tìm cách cứu là được.”
Bùi Duyên nắm chặt tay. Điều này nói thì dễ, nhưng cứu người khỏi tay hoàng đế thì dễ lắm sao? Nếu có Tạ Vân Lãng thì còn có người giúp. Hiện giờ Tạ Vân Lãng đang ở Tây Bắc xa xôi, thư từ liên lạc rất khó khăn. Hắn chỉ có thể xin Lam Yên giúp đỡ.
Để Lam Yên ra tay, nhất định phải trả giá một chút.
“Ngươi về đi, ta tự mình nghĩ cách.” Bùi Duyên nói, “Nếu ngươi bị phát hiện sẽ rắc rối lắm.”
“Ta không sợ phiền phức, nhưng bây giờ đã có gia đình, có người quan tâm giống ngươi. Không giống trước đây, cùng lắm là đánh bạc mạng mình mà thôi.” Tống Viễn Hàng cười khổ, “Ngươi cũng hiểu tính tình của Thiến Như, nàng luôn trách ta làm mất người, không cho ta sắc mặt tốt như trước. Sư đệ, ta không nhiều lời nữa, tự mình phải cẩn thận.”
Bùi Duyên vỗ vai Tống Viễn Hàng. Tống Viễn Hàng trùm mũ lên đầu che kín mít, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi Tống Viễn Hàng rời đi, Bùi Duyên tựa trán vào tay, lòng như lửa đốt. Hắn không biết Thẩm Oanh sẽ ra sao, nàng đang mang thai hài tử của hắn, hắn lại không thể bảo vệ tốt cho nàng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không đủ cường đại, ở trước mặt hoàng quyền thì nhỏ như con kiến.
Năm đó phụ thân chống lại tiên hoàng vì cô mẫu, cho dù Bùi gia là gia đình hoàng tộc vẫn rơi vào kết cục bị áp đảo. Đây là đế vương, trong tay không nắm quyền lực tối cao thì làm sao có thể bảo vệ người mình coi trọng?
Hắn muốn cứu nữ nhân của hắn thì chỉ có một con đường duy nhất để đi.
Bùi Duyên ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt hắn lóe lên mãnh liệt. Hắn đứng dậy gọi Thanh Phong vào: “Ngươi đến Ca Nguyệt Phường nhắn rằng ta muốn gặp chủ nhân của họ.”
Thanh Phong không biết chuyện gì đã xảy ra, dạo này sao Hầu gia thân với chủ nhân của Ca Nguyệt Phường vậy.
“Gia, trước đây Ca Nguyệt Phường bị Cẩm Y Vệ điều tra, chúng ta có nên giữ khoảng cách với họ không…?”
Bùi Duyên lắc đầu: “Cứ làm theo lời ta.”
Thanh Phong không còn lựa chọn nào khác, đành phải đến Ca Nguyệt Phường truyền tin. Ca Nguyệt Phường nhanh chóng hồi âm, Lam Yên hẹn gặp Bùi Duyên ở tửu lầu mà lần trước Thẩm Oanh đã đến. Bùi Duyên đến gặp một mình, Lam Yên ngồi ở nhã gian lầu hai như cũ, nhàn nhã pha trà, hoàn toàn không giống như người bị Cẩm Y Vệ theo dõi.
“Hầu gia đã đến rồi à? Ta biết ngài sẽ đến tìm ta, ngồi đi.” Lam Yên giơ tay mời Bùi Duyên ngồi.
Bùi Duyên ngồi đối diện nàng: “Ngột Thuật đã về rồi?”
Lam Yên khẽ cười, một tay chống cằm: “Ta rất tò mò, sao ngài biết ta nhất định sẽ giúp Tứ vương tử?”
“Ngươi làm đại sự, thêm một người bạn sẽ có lợi đối với ngươi. Hơn nữa người bạn này có thể đem lại lợi ích vượt qua tưởng tượng của ngươi.”
Lam Yên nhìn Bùi Duyên, nụ cười trên mặt càng sâu: “Trước kia ta chỉ biết Tĩnh Viễn Hầu đánh giặc giỏi, không ngờ cũng rất hiểu các thủ đoạn của quyền mưu. Thật bất ngờ.”
Bùi Duyên giơ tay rót cho mình một chén trà: “Nữ nhân của ta hiện giờ đang ở trong tay hoàng đế, ta muốn cứu nàng, ngươi có biện pháp nào không?”
Lam Yên sửng sốt, sau đó nở nụ cười lớn: “Ta tưởng rằng Hầu gia đột nhiên hứng thú đối với quyền thế nên mới đến tìm ta. Hóa ra trùng quan nhất nộ vi hồng nhan. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra hoàng đế và Hầu gia cũng không may mắn thoát khỏi.”
Bùi Duyên không nói gì. Nếu được lựa chọn, hắn cũng không muốn lột da hổ, càng không muốn đẩy toàn bộ Tĩnh Viễn Hầu phủ vào nước sôi lửa bỏng. Nhiều năm qua, Bùi Chương năm lần bảy lượt muốn đoạt binh quyền của hắn, thậm chí muốn tánh mạng của hắn, hắn đều không nghĩ đến việc làm phản. Nhưng bây giờ, Bùi Chương muốn ςướק nữ nhân và hài tử mà hắn coi như trân bảo, hắn sẽ không im lặng nữa.
Lam Yên vừa định mở miệng, Bùi Duyên lại nói: “Ta có điều kiện, ta sẽ không phản quốc.”
“Ta muốn hỏi Hầu gia một vấn đề, Hầu gia cảm thấy lần này có thể cứu nàng thoát khỏi hoàng đế thì sẽ có lần sau hay không? Ngài hiểu hoàng đế hơn ta, hắn có phải là người dễ dàng bỏ cuộc không? Bất kể các ngài đi đến đâu, chỉ cần hắn muốn, các ngài đều khó thoát. Ta có thể cứu được lần này nhưng không phải lần nào cũng được.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Bùi Duyên hỏi.
Lam Yên nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Duyên, không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của hắn: “Hầu gia chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành hoàng đế sao? Ngài trở thành hoàng đế thì mọi lý tưởng và hoài bão đều có thể thực hiện được. Sẽ không có ai dám mơ ước nữ nhân của ngài. Đây là giải pháp một lần vất vả để nhàn nhã suốt đời.”
Bùi Duyên nheo mắt: “Ngươi muốn ta làm phản?”
“Ngoại trừ điều này, ngài còn có lựa chọn khác ư?” Lam Yên đứng dậy, dựa vào cửa sổ, “Cẩu hoàng đế không chỉ muốn nữ nhân của ngài mà còn muốn tánh mạng ngài. Bởi vì sự tồn tại của ngài là một uy Hi*p lớn đối với hoàng quyền của hắn. Chỉ khi loại bỏ ngài, hắn mới có thể ngủ yên giấc. Con người của hắn xưa nay là thế, mọi chướng ngại vật cản đường đều phải được loại bỏ. Đến bây giờ mà ngài vẫn không muốn làm phản?”
Bùi Duyên lại trầm mặc. Hắn chưa từng nghĩ làm hoàng đế, càng không nghĩ đến chuyện làm phản. Hắn tìm Lam Yên vì muốn cứu Thẩm Oanh bằng cách trao đổi điều kiện. Nhưng Lam Yên nói đúng, Bùi Chương muốn diệt trừ hắn, dù lần này cứu được Thẩm Oanh cũng khó bảo đảm sẽ không có lần sau, hoặc lần sau nữa. Chỉ cần Bùi Chương là hoàng đế, tai họa của họ sẽ không kết thúc.
“Ngươi muốn làm thế nào?” Hắn hỏi.
“Hoàng đế luôn cẩn thận, xung quanh lại có nhiều cao thủ, muốn mạng hắn không dễ dàng như vậy. Nếu Hầu gia đồng ý hợp tác với ta thì càng dễ dàng hơn. Trước tiên, Hầu gia phải về Tây Bắc. Ở kinh thành ngài như con thú bị bao vây, không thể linh hoạt hành động.”
Bùi Duyên nói: “Nhưng hoàng đế sẽ không để ta quay về.”
“Hầu gia yên tâm điểm này, ta đã phái người nói rõ với Tứ vương tử Thát Đát, bọn họ sẽ xuất binh tấn công biên giới Đại Nghiệp. Đến lúc đó nếu không giữ được biên giới, Hoàng thượng đương nhiên sẽ phái ngài trở về.”
Bùi Duyên nghe thấy ý nàng thì nhíu mày: “Ngươi muốn dẫn quân đội Thát Đát xâm chiếm lãnh thổ Đại Nghiệp? Không được.”
“Chẳng lẽ Hầu gia không tin Tứ vương tử à? Hắn vốn đến đây vì muốn hàn gắn với Đại Nghiệp, nhưng cẩu hoàng đế không muốn. Hơn nữa Thát Đát chỉ đánh nghi binh, sẽ không gây quá nhiều thương vong. Hoàng đế nhất định sẽ phái người khác đi chống đỡ trước, khi người nọ thất bại mới giao lại cho Hầu gia. Trước khi Hầu gia rời kinh thành, ta sẽ tìm cách cứu nữ nhân của ngài.”
Bùi Duyên thấy nàng tự tin nên quyết định thử một lần. Mục đích của hắn là cứu Thẩm Oanh, vì thế không ngần ngại trả giá đắt.
—
Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: (Tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng. Đây là câu thơ trong bài Viên Viên Khúc.