Minh gian chỉ thắp hai ngọn đuốc, Thẩm Oanh không có thói quen nhìn vật quá chói sáng vào ban đêm, nhưng giờ phút này nam nhân xuất hiện trước mặt phảng phất như ánh sáng chói lòa.
Thẩm Oanh chưa gặp qua Bùi Duyên, nhưng không hiểu sao, từ ánh mắt đầu tiên đã nhận định đối phương là Tĩnh Viễn Hầu. Y phục đen tuyền có hoa văn tường vân chìm, không hiện sơn không lộ thủy lại có vẻ trầm ổn quý khí. Nam nhân đáng sợ trong lời đồn, không những không có tia lệ khí nào quanh thân, ngược lại anh tuấn như thế.
Nam nhân Bùi gia đều có đôi mắt rất đẹp, dung mạo cũng có vài phần giống nhau. Điểm bất đồng chính là, ánh mắt Bùi Chương thâm trầm mà có vẻ tối tăm, còn ánh mắt Bùi Duyên giống như biển rộng, không nhìn ra nông sâu.
Bùi Duyên khoanh tay đứng trước mặt Thẩm Oanh, thấy đối phương không nhúc nhích, chỉ lo chăm chú nhìn mình thì lẳng lặng chờ.
Một chốc sau, Thẩm Oanh mới có phản ứng, nơi này chỉ có một chủ tọa mà mình lại bá chiếm, rõ thất lễ. Nàng lập tức đứng lên, lui qua một bên, Bùi Duyên cũng không khách khí, đi thẳng đến ngồi xuống. Sườn mặt nam nhân giống như đao tạc rìu khắc, cố tình thu liễm sắt bén nhưng cảm giác áp bách lại không bỏ qua. Thoáng hoảng hốt, Thẩm Oanh nhớ tới Bùi Chương.
Người kia sau khi ngồi trên long ỷ thì khác hẳn lúc còn ở vương phủ giả vờ chọi gà cưỡi ngựa, tựa như sinh ra để ngồi lên vị trí này.
Thẩm Oanh gả cho Bùi Chương khi mười sáu tuổi, Bùi Chương cũng mới hai mươi. Đêm đại hôn, hai người đều khẩn trương, không ai mở miệng. Sau Bùi Chương cười trước, Thẩm Oanh cười theo, coi như phá được cục diện bế tắc.
Tháng ngày sau đại hôn đã từng trôi qua tĩnh hảo. Ai cũng biết, Lệ vương là vương gia thanh nhàn nhất kinh thành, không giống chín huynh trưởng có quản hạt công sở, bận tối tăm mặt mày. Hắn mỗi ngày trồng hoa, chọi gà, cùng đám hồ bằng cẩu hữu đi tửu lầu ăn uống ngâm thơ.
Cưới Thẩm Oanh, hắn mới thu liễm lại, không hề đi đến những nơi xa hoa, phần lớn thời gian ở trong phủ bồi nàng. Khi không thể không đi xã giao, hắn đều mang về vài thứ đồ chơi nhỏ xinh dỗ nàng vui. Khi đó Thẩm Oanh cảm thấy, trải qua cả đời như vậy thật tốt.
Sức khỏe tiên đế dần yếu đi, cửu vương tranh đấu ngày càng nghiêm trọng. Bùi Chương cả ngày lo lắng đề phòng, buổi tối ngủ không yên, yêu cầu Thẩm Oanh ôm hắn trấn an mới ngủ được. Thẩm Oanh tưởng rằng hắn nhát gan sợ phiền phức, vạn phần đau lòng cho hắn, mấy phen dặn dò phụ thân nhất định bảo hộ hắn chu toàn.
Kinh thành khi đó mỗi ngày đều giới nghiêm, thỉnh thoảng có tin truyền đến nói nào là quan lớn, nào là vương hầu bị vấn tội xét nhà. Ngày tháng hoảng sợ không biết qua bao lâu, bỗng một ngày phụ thân, Từ Khí dẫn đại đội Cẩm Y Vệ vọt vào Lệ vương phủ, quỳ gối trước mặt Bùi Chương, thỉnh hắn vào cung đăng cơ.
Sắc mặt Bùi Chương lập tức thay đổi, không còn là Lệ Vương hằng đêm ôm Thẩm Oanh run bần bật, mà là tân đế lãnh khốc vô tình.
Đến khắc kia nàng mới hiểu được, mình luôn bị lừa. Bùi Chương đã sớm lên kế hoạch kỹ, biến thành người chiến thắng trong trận đoạt ngôi. Hắn có tâm cơ, hắn ẩn nhẫn, hắn giỏi ngụy trang, không chỉ lừa gạt mình mà là mọi người. Cái gì cửu vương tranh đấu, rõ là thập vương tranh ngôi! Đáng thương cho các ca ca của Bùi Chương, đến ૮ɦếƭ cũng không biết mình tột cùng thua trong tay ai.
Có vết xe đổ là Bùi Chương, Thẩm Oanh không vội đưa ra kết luận về Bùi Duyên. Nam nhân Bùi gia đều là cao thủ ngụy trang.
“Thi*p thân gặp qua Tĩnh Viễn Hầu” Thẩm Oanh hành lễ, động tác hơi trúc trắc. Sau khi nàng tiếp nhận kim sách bảo ấn Hoàng hậu, Bùi Chương đặc cách cho nàng không cần hành lễ với ai, bao gồm chính mình và Thái hậu.
Thẩm Oanh duy trì tư thế đợi trong chốc lát, không nghe Bùi Duyên nói miễn lễ, nhịn không được nên ngước nhìn. Nam nhân ngồi nghiêm chỉnh, chân mày hơi nhíu, tựa như đang bối rối, thấy nàng ngẩng đầu liền giơ tay ra hiệu đứng lên.
Thẩm Oanh đứng lên, cúi đầu, thử tư thái thấp kém. Vừa rồi mắng một trận thống khoái, trong lòng thật thoải mái, không nghĩ đến chính chủ ở ngay ngoài cửa. Lời đã nói ra, khẳng định không thể thu lại. Nếu Bùi Duyên nổi giận muốn xử trí nàng, nàng chỉ có thể nhận mệnh.
Đợi nửa ngày, đối phương chẳng nói lời nào, nàng càng hoảng. Lúc này nên làm gì? Giả vờ đáng thương khóc vài câu hay dứt khoát quỳ xuống xin tha? Trước kia, những phi tần trong cung đắc tội Bùi Chương phần lớn đều làm vậy.
Bùi Duyên nhìn tiểu nữ tử đứng trước mặt mình, mới vừa kiêu căng ngạo mạn, rõ là một con khổng tước mỹ lệ kiêu ngạo, hiện tại lại rũ đầu giống gà trống bại trận.
Ban đầu hắn định không lộ diện, về sau cũng chẳng xuất hiện trước mặt nàng, chỉ cần tối nay tìm người nói vài câu công đạo đơn giản, hai người sẽ không cần tương tác. Nhưng Tần Phong làm việc bất lợi, tìm người giả liền bị phát hiện.
Nàng chất vấn kích thích lòng tự trọng của nam nhân.
Không thể phủ nhận, hắn có chút tự ti. Bởi khi còn nhỏ từng bị thương, giọng nói bị ảnh hưởng nghiêm trọng, gần như làm hắn không thể nói được, chỉ dùng động tác tay giao lưu với người khác. Nhưng chỉ có Tần Phong và vài tướng lãnh thân tín có thể hiểu ý tứ hắn.
Hắn không biết kế tiếp phải làm gì. Người đã ở đây, đã leo lên lưng cọp nên khó xuống, không thể chẳng nói lời nào lại rời đi.
Tần Phong đứng ngoài cửa trộm dò xét, nhìn hai người trầm mặc trong phòng.
Theo lý, Hầu gia không nói chuyện với người lạ, không có khả năng giao lưu với cô nương, yêu cầu mình hỗ trợ. Nhưng hiện tại xông vào có vẻ ảnh hưởng đến hai người ở chung.
Chẳng lẽ cứ đứng trơ đến hừng đông?
Không khí xung quanh dường như đông cứng.
Thẩm Oanh cảm giác Bùi Duyên đang xem xét mình, mình tựa như sơn dương đang đợi bị làm thịt. Nhớ tới lời đồn Tĩnh Viễn Hầu Gi*t người không chớp mắt, nàng muốn giãy giụa chút ít, liền khóc nức nở: “Thi*p thân vừa vào phủ không hiểu quy củ, không cẩn thận mạo phạm Hầu gia, hẳn nên phạt. Mong Hầu gia suy xét thi*p thân còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, phá lệ khai ân. Thi*p thân đảm bảo, về sau không dám nữa.”
Nàng nói xong còn giơ tay quệt mũi. Nhưng đối phương trầm mặc, lại một trận trầm mặc đầy quỷ dị.
Thẩm Oanh thật muốn ngẩng đầu nhìn xem rốt cuộc Bùi Duyên muốn gì, sống hay ૮ɦếƭ để người ta thống khoái chút.
Bùi Duyên nhìn dáng vẻ nữ tử yếu đuối đáng thương trước mặt, giống như một con tiểu hồ ly giảo hoạt, phe phẩy đuôi cầu xin sự thương hại. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng biến hóa vài bộ dạng, không rõ đâu là mặt thật. Trên chiến trường, bất luận quân địch dùng trận hình hoặc đấu pháp gì, Bùi Duyên liếc mắt liền nhìn thấu, nhưng đối với nữ nhân chẳng có chút kinh nghiệm gì.
Dù thế, hắn vẫn không rụt rè, tìm hỗ trợ bên ngoài trước rồi nói chuyện sau.
Hắn nhìn Tần Phong đang đứng ngoài cửa ý bảo hắn hỗ trợ.
Tần Phong xem hiểu ý Bùi Duyên, nói với Thẩm Oanh: “Giọng nói Hầu gia không được thoải mái, không tiện nói chuyện. Ngài không trách cô nương, cô nương cứ yên tâm.”
Thẩm Oanh nhẹ nhàng thở ra. Thì ra giọng nói không thoải mái, không phải đang tính toán xử trí nàng.
Nàng đã ૮ɦếƭ một lần, không nghĩ lại ૮ɦếƭ thêm lần nữa nhanh đến vậy. Vốn dĩ hắn không hiểu được nên kêu người đến thử, nàng mới bực bội mắng vài câu. Kỳ thật cũng không chính xác là mắng, chỉ là phát tiết bất mãn. Như thế đã trừng phạt thì quá mức bất cận nhân tình. Xem ra, Tĩnh Viễn Hầu không đáng sợ như lời đồn, ít nhất có vài phần khoan dung.
Nhưng hắn còn chưa đi, vậy muốn làm gì? Thẩm Oanh tính mở miệng nói chuyện, chợt nhớ giọng nói hắn không thoải mái không giao lưu được.
Hôm nay bận rộn một hồi, nàng sớm mệt mỏi. Hơn nữa phải đứng một thời gian dài, eo đau lưng đau, mí mắt mở không nổi, người bắt đầu lung lay.
Bùi Duyên nhìn tiểu nữ tử hơi nghiêng, bộ dáng mệt mỏi cực độ. Nghĩ thầm, không để nàng chịu tội.
Hắn đứng lên, đi vài bước đến trước Thẩm Oanh, mới vừa nâng tay, Thẩm Oanh liền lui về phía sau, quỳ thẳng tắp trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Hầu gia, hôm nay thân mình thi*p thân không tiện, thỉnh ngài sớm trở về nghỉ ngơi. Ngày khác, ngày khác thi*p thân lại….” Nàng nói không nên lời mấy chữ ‘hầu hạ’ kia, dứt khoát cúi đầu không nói.
Bùi Duyên nhìn trang sức bạch ngọc lắc lư trên 乃úi tóc nàng giống con thỏ nhảy tới nhảy lui, lộ ra điểm nghịch ngợm đáng yêu, trong lòng dâng lên vài phần tiếc hận.
Trên đời này nhiều người sợ hắn, hận hắn, ước gì cách xa hắn. Kỳ thật sâu trong nội tâm, hắn khát vọng có người đến gần, có người để ý. Cho nên vừa rồi nghe nàng mắng mình, có chút vui mừng, ít ra nàng cũng thú vị đầy sức sống.
Nhưng khi nghe nàng cự tuyệt, hết thảy tâm tư đều thu lại. Hắn trời sinh là cô tinh, ngay cả mẫu thân cũng chán ghét hắn, vứt bỏ hắn, huống chi người khác. Hắn vốn dĩ không tính toán làm gì, chỉ muốn nàng ngồi xuống nói mấy câu. Hiện tại xem ra không cần làm khó người khác.
Hắn nhìn Tần Phong phất phất vài động tác tay, rồi khoanh tay rời đi.
Tần Phong nói nhanh với Thẩm Oanh: “Hầu gia nói, cô nương nghỉ ngơi đi. Tiểu nhân cáo lui.”
Bùi Duyên đi nhanh như cơn gió lướt qua. Tần Phong thở hồng hộc đuổi theo: “Gia, ngài đi chậm chút!” Hắn cảm giác Hầu gia không vui. Rõ ràng mới nãy đôi mắt còn phát sáng in bóng hình cô nương kia.
Tần Phong biết, ở phương diện tình cảm, Hầu gia đơn thuần mẫn cảm, sợ hãi việc tiếp xúc với người khác, cũng sợ bị người ta cự tuyệt. Chỉ cần chút biểu tình nhỏ hoặc lời nói đã ảnh hưởng đến tâm tình hắn. Đại khái chưa từng được yêu thương nên sâu trong nội tâm vẫn còn là đứa trẻ.
Bùi Duyên dừng lại, làm điệu bộ với Tần Phong nói về sau ít lui tới nơi này.
“Vì sao? Không phải ngài trêu Thẩm tam cô nương rất vui sao? Ta thấy ngài và cô nương ở bên nhau hẳn là rất thú vị.” Tần Phong khuyên, “Ngài xụ mặt không nói lời nào, đương nhiên làm tiểu cô nương dưỡng ở khuê phòng sợ hãi. Chờ sau này nàng hiểu ngài rồi, mọi việc sẽ khá lên. Hay chúng ta lại thử lần nữa?”
Tần Phong nhận ra Hầu gia có hứng thú với cô nương kia, không muốn ngọn lửa mới nhen lên đã bị dập tắt nên tận tình khuyên nhủ.
Bùi Duyên thu tâm, không muốn lại thảo luận chuyện này, hắn trước nay đều không dây dưa với tình cảm người khác. Tính toán thời gian, hẳn là Bùi Chương muốn triệu kiến hắn.
Hắn biết, gần đây Bùi Chương thường đổi giảng quan mới, chẳng phải vì hứng thú với kinh sử, sử tập. Hắn nóng lòng giải quyết vấn đề Tây Bắc, muốn thoát khỏi ảnh hưởng của mình. Cho nên để người khác không chú ý, hắn mượn danh nghĩa của giảng quan, gọi hàn lâm học sĩ tâm huyết thay phiên đến Tỉnh Thân đường bàn bạc.
Sẽ mau có kết quả.