Đoạn kếtSắp đến Tết rồi, không khí lễ tết nhộn nhịp lan tỏa khắp nơi. Mỹ Mãn thực lòng không biết mình phải đi đâu, mong muốn duy nhất của cô lúc này là phải bình tĩnh lại, suy nghĩ cho thật kĩ càng mọi thứ.
Cô đã chạy rất lâu, mãi cho tới khi mệt quá chẳng nhấc nổi chân nữa, lặng đứng nhìn dòng người đua nhau đi dạo phố, cô mới dần hiểu được câu nói trước kia của Lăng Gia Khang: “Sợ em bị lạc đường”.
Đây có lẽ chính là “lạc đường” thật! Mỹ Mãn chẳng biết mình nên rẽ về lối nào nữa. Đầu óc cô hỗn loạn, những chuyện trước kia bỗng nhiên đảo lộn tất cả. Cơn gió lạnh thổi tạt vào mặt khiến cô bất giác ôm chặt lấy quần áo, ngốc nghếch đứng ở trước một cửa hàng. Chẳng có bất kì suy nghĩ gì trong đầu, chỉ là cứ đứng ngây người ra vậy thôi. Bên cạnh cô lúc này còn có một người đàn ông lạ mặt ôm trên tay một bó hoa tươi thắm, chốc chốc lại thấy anh ta đưa tay lên xem đồng hồ. Nhìn thấy ánh mắt của Mỹ Mãn, anh liền nở nụ cười ngại ngùng. Chắc là anh ta đang đứng đợi ai đó! Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng người anh ta đợi cũng đến, tất cả vết tích mệt mỏi, chán nản trên mặt anh đều biến mất. Mỹ Mãn nghiêng đầu nhìn đôi tình nhân chẳng hề quen biết kia tay trong tay dần dần rời khỏi. Tình yêu đơn thuần, giản dị, không chút lòe loẹt, phức tạp khiến cô không khỏi ngưỡng mộ.
Đang lúc cảm thấy chán nản nhất thì bỗng nhiên chiếc di động của cô reo lên.
“Em đang ở đâu thế?”.
“Giả Thiên Hạ, em bị lạc đường rồi, em phải làm thế nào để về nhà đây?”. Giờ không phải lúc làm mình làm mẩy, cô đang rất lạnh, rất đói và rất muốn về nhà, nhưng cô thực sự chẳng nhận ra đây là đâu cả, bất lực trả lời anh pha chút than thở.
“Em thử nhìn xung quanh xem có tòa nhà hay công trình nào đặc biệt không?”.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng. Không những vậy, nó còn cũng vô cùng ấm áp khiến Mỹ Mãn bất giác hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cảm thấy mình chẳng xứng đáng nhận được sự quan tâm chăm sóc tận tình của anh như thế. Cô mím chặt môi, một hồi lâu vẫn chẳng nói tiếng nào, sau cùng thì ngang ngạnh dập máy điện thoại.
Những người bảo hai người không hợp nhau thật chẳng sai chút nào. Giả Thiên Hạ cũng không sai, tất cả mọi vấn đề trước giờ đều không xuất phát từ lỗi của anh mà chính là do cô. Rõ ràng cô là người không tận tâm chăm sóc cho người khác, không biết cách dịu dàng mềm mỏng, trước giờ chẳng hề để ý đến cảm nhận của anh, lúc nào cũng chỉ biết ương ngạnh, cứng đầu. Có thể những gì cô phải chịu đựng không hề ít nhưng khi đặt lên so sánh với Giả Thiên Hạ thì thật chẳng khác nào muối bỏ bể!
Thở một hơi dài, cô đẩy cửa tiến vào khu mua sắm lớn, định học theo những người phụ nữ trên phim truyền hình, đi mua sắm điên cuồng cho quên đi mọi ưu tư sầu não.
Chỉ có điều, với một người phụ nữ lâu ngày không đi mua quần áo, thỉnh thoảng cho phép thoải mái thì chẳng khác nào “tiêu pha phá hoại triệt để”. Đi từ đầu phố đến cuối phố, rồi từ cuối phố lại lượn lên đầu phố, “chiến lợi phẩm” của Đinh Mỹ Mãn nhiều đến mức gần như không xách nổi thêm được gì nữa. Ngay lúc đang suy nghĩ xem có nên mua một chiếc va li để nhét tất cả những thứ đã mua vào không thì ánh mắt cô bất giác ngừng lại ở một cửa hàng ngay trước mặt.
Người ta vẫn bảo “Trong trái tim của mỗi người phụ nữ đều có một 乃úp bê Barbie”.
Đến lúc này Đinh Mỹ Mãn mới ý thức được rằng mình cũng là một người phụ nữ bình thường như bất cứ ai! Đứng trước cửa tiệm bày bán 乃úp bê Barbie, nhìn vào bộ váy cưới bằng lụa sang trọng, quý giá mà Barbie mặc, nhìn quả bí ngô đang được treo lơ lửng trên không, rồi con bạch mã với đôi cánh thiên thần… cảnh tượng như ở chốn thần tiên ảo mộng ấy khiến Đinh Mỹ Mãn không thể chớp mắt.
“Lẽ nào không có ai nói với em rằng, không nói “tạm biệt” mà đã dập điện thoại là hành vi bất lịch sự à?”.
Cô đang suy nghĩ rất chú tâm thì bỗng nhiên có đôi tay xuất hiện ngay trước mắt cô, tiện thể kéo cô ngã vào vòng tay ấm áp quen thuộc của mình. Đây là một cái ôm vô cùng lãng mạn và ngọt ngào, một tay anh ôm lấy đôi vai cô, cánh tay kia chống lên tấm cửa kính trước mặt, khiến cho Mỹ Mãn không biết trốn tránh vào đâu nữa. Nhìn vào bóng dáng của Giả Thiên Hạ phản chiếu trên tấm kính, cô bất lực nhắm mắt, cúi đầu, chẳng còn muốn chống trả nữa, để mặc cho mình chìm đắm trong vòng tay anh. “Làm thế nào mà anh tìm thấy được em?”.
“Có lẽ do tâm linh tương ứng đó!”. Anh cười, thái độ vẫn bất cần như mọi khi.
“Lúc đó tại sao lại không nói với em? Hay là chính anh cũng cho rằng khi biết chuyện, em sẽ vứt bỏ anh một mình đối mặt với hiểm nguy?”.
“Anh thực lòng muốn nói cho em biết, thậm chí còn đặt vé máy bay chuẩn bị cùng em cao chạy xa bay, thế nhưng em đâu có cho anh cơ hội!”.
Đinh Mỹ Mãn mãi mãi chẳng bao giờ quên, lần đầu tiên khi cô nhắc tới hai chữ “li hôn”, anh đã vô cùng kinh ngạc, sau đó trả lời lại cô rằng: “Sau này em đừng bao giờ nói đùa kiểu này nữa!”.
Chính cô cũng nghĩ có lẽ mình chỉ đang gây chuyện vô lí mà thôi, giữa vợ chồng với nhau tránh sao khỏi những lúc cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt? Những lúc cãi cọ cũng khó tránh được lấy việc “li hôn” ra để chèn ép người còn lại. Trên thực tế, khi nói ra những lời này, trong lòng đều đoán chắc là người kia không dám và cũng chẳng nỡ, cho nên đây mới được gọi là “tuyệt chiêu” ra tay tất thắng. Tuy nhiên có một số đôi vợ chồng vẫn chưa thấu hiểu nhau sâu sắc lắm đã sử dụng nó một cách không suy nghĩ, khiến cho hai bên cùng bị tổn thương, sau cùng tất cả đã thành sự thật. Cô và Giả Thiên Hạ chính là một trong số những đôi vợ chồng như thế.
Đến hôm sau, cô định không để tâm đến chuyện đòi li hôn nữa thì bỗng nhiên, các tin đồn thất thiệt về anh dồn dập ập tới. Trong đó, nhiều nhất chính là chuyện của anh với Mạc Tường. Nagay lúc cô đang không ngừng nhắc nhở mình không nên suy nghĩ linh tinh thì Mạc Tường đã tìm đến tận nhà với khuôn mặt thỏ non vô tội.
“Chị Mỹ Mãn, nếu như không có sự nâng đỡ của chị thì em nào có ngày hôm nay. Cho dù thế nào đi nữa thì em cũng không muốn làm chị tổn thương, cho nên em quyết định chủ động rút lui. Chị cũng đừng trách cứ anh Thiên Hạ, tất cả đều do phóng viên thêu dệt linh tinh đấy! Em và anh ấy… chỉ là “ý loạn tình mê” quấn nhau đúng một lần duy nhất… Thật đó, chỉ có đúng một lần thôi. Anh ấy đã từng nói phải chịu trách nhiệm với chị đến cùng, chắc chắn không dễ dàng gì li hôn. Chị cũng đừng truy hỏi anh ấy, anh ấy vẫn rất coi trọng chị, chắc chắn sẽ không thừa nhận đâu…”.
Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ như in từng câu từng chữ Mạc Tường đã nói khi ấy. Trí tuệ của Đinh Mỹ Mãn vốn chẳng cao, chỉ số IQ thấp đến mức không thể tin nổi, lại đang ở trong trạng thái vô cùng phẫn nộ, cô chẳng còn tâm tư nào đi suy ngẫm xem lời nói của Mạc Tường thật giả ra sao nữa!
“Ý loạn tình mê!”. Đó cũng chỉ là những lời từ một phía Mạc Tường nói ra, cô ta thậm chí đã dự liệu được tất cả. Việc xảy ra rồi, bây giờ ngồi nghĩ lại, Mỹ Mãn mới nhận thấy toàn bộ sự việc thực sự vô cùng hoang đường, chỉ vì Giả Thiên Hạ cuối cùng lại đồng ý li hôn với cô và đột nhiên biến mất nên cô không thể nào không tin tưởng lời nói của Mạc Tường được.
Tối hôm đó, cô mệt mỏi chán nản, gọi điện thoại cho anh, liên tục nhấn mạnh anh phải nhanh chóng về nhà để li hôn.
Nếu như không có cuộc điện thoại đó thì có phải Giả Thiên Hạ sẽ không xảy ra chuyện gì không?
Phải chăng hôm đó, cô không giả vờ ngủ mà nói chuyện hẳn hoi cùng anh thì Thiên Hạ sẽ thành thật kể mọi chuyện cho cô, rồi hai người cùng nhau cao chạy xa bay?
Nếu như hôm đó, cô lấy hết can đảm nói ra hết tất cả mọi chuyện về Mạc Tường thì có lẽ hai người họ đã không phải đi một vòng xa đến vậy!
Chỉ tiếc là trên đời này không có nhiều chuyện “nếu” như thế, Mỹ Mãn chỉ đành tự hỏi lẽ nào cô lại muốn bỏ lỡ một lần nữa, để sau này phải hối hận, tiếc nuối.
“Lần sau nếu muốn ra ngoài mua sắm, em làm ơn hãy mặc nhiều áo hơn một chút nhé!”. Thiên Hạ vừa nói, vừa ϲởí áօ ngoài khoác lên người cô, cẩn thận cài khuy. Khi nhận thấy sẽ không còn chút gió nào có thể lùa vào, anh mới hài lòng gật đầu, cầm tay cô: “Đi nào, về nhà thôi!”.
Giọng nói ấm áp của anh khiến cô như bừng tỉnh, Mỹ Mãn ngước đầu ngây người nhìn anh một hồi lâu rồi mới hỏi: “Chỉ một khoảng thời gian ngắn nữa thôi là em lại có tiền, anh nói xem liệu mình có mua lại được căn nhà trước kia không?”.
“Mua lại làm cái gì? Khốn khi*p, chắc không phải em muốn sau khi kết hôn với Lăng Gia Khang sẽ chuyển vào đó ở đấy chứ?”.
“Em và anh ấy đâu có dự định kết hôn…”.
“Thế tại sao em lại nói với anh ta cụm từ “vợ chồng cùng sở hữu tài sản” chứ?”.
“Đó là em nói đùa với anh ấy thôi, giữa bạn bè với nhau đùa như vậy cũng đâu có gì lạ lùng”.
“Bạn bè? Bạn bè liệu có cần thiết phải cùng bàn luận sửa sang nhà cửa thế nào không? Lại còn theo phong cách Địa Trung Hải đáng ghét nữa chứ!”.
“Đó là bọn em đang thảo luận về việc sửa sang khu vườn nho thôi mà”.
“Vậy còn câu “khi nào rảnh đi kí kết” nghĩa là gì thế?”.
“À, đó là vì em muốn bán vườn nho đó đi nên đương nhiên là cần phải kí kết rồi”.
“…Vậy người đàn ông không chịu chụp ảnh cưới, còn chẳng bằng nổi một tên thái giám là ai?”. Câu hỏi này có phần thừa thãi, có lẽ anh đã đoán ra ít nhiều rồi.
“Là anh chứ ai!”.
Giả Thiên Hạ và Đinh Mỹ Mãn cùng xin thôi việc, xa rời tầm ngắm của công chúng, thế nhưng hàng ngày hai người họ vẫn vô cùng bận rộn.
Nghe nói lần này Giả Thiên Hạ thật sự nghiêm túc, muốn tổ chức cùng Đinh Mỹ Mãn một hôn lễ thật hoàng tráng chứ kiên quyết không chịu làm người đàn ông thua kém cả thái giám.
Chuyện này cơ bản chẳng có gì khó khăn hết, ảnh cưới đã chụp xong, mọi chi tiết nhỏ trong đám cưới đều đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi, tất cả các bước chuẩn bị để tổ chức lễ cưới đều diễn ra thuận lợi, thậm chí thiệp cưới đã in xong xuôi.
Thế nhưng anh vẫn chưa được toại nguyện, hàng ngày vẫn bận rộn đến tối mắt tối mũi.
Trước giờ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng thì ra cả anh và Đinh Mỹ Mãn đều có tiềm năng làm tú ông, tú bà, ngày nào cũng tất tưởi đi tìm người phụ nữ thích hợp cho Lăng Gia Khang. Vậy mà tên đáng ghét đó thật khó hầu hạ, hoặc là chê người ta gầy quá khó nuôi, hoặc là chê người ta béo quá sẽ ăn hết cả “tài sản” của anh ta… Tóm lại là tất cả các loại lí do đều được Lăng Gia Khang nêu lên hết.
Cho dù là vậy nhưng Giả Thiên Hạ vẫn cam tâm tình nguyện vất vả đi khắp nơi tìm người để cho Gia Khang xem mặt. Nguyên nhân chỉ có một, đó là trước đây giữa Lăng Gia Khang và bà xã của anh đã từng có đoạn đối thoại như sau:
…
“Để cho công bằng, em đã kết hôn một lần rồi, còn anh thì chưa có lần nào hết. Cho nên, đã là bạn bè với nhau thì nên thấu hiểu cảm nhận của người kia đôi chút!”.
“Nói đùa sao? Như thế thì sao gọi là công bằng được? Phải chăng nếu như anh chỉ kết hôn một lần thì cả đời này em không thể tái giá lần nữa?”.
“Anh đâu dám yêu cầu khắt khe đến thế. Chí ít là đợi sau khi anh kết hôn, em hãy tái giá!”.
“Ai thèm quan tâm đến việc của anh chứ?”.
“Không quan tâm? Vậy thì người dẫn chương trình bên em đang thiếu, có lẽ anh cũng chẳng cần phải để tâm đâu, đúng không?”.
“Thôi được! Anh không lấy thì em không kết hôn!”.
“Ngoan lắm!”.
ღHẾTღ
Chú thích1 - Ở Trung Quốc, cho ai đội mũ xanh có nghĩa là ngoại tình.
2 - Truyện kể rằng, khi xưa Bá Nhạc đi tìm thiên lí mã mãi mà không được. Bỗng một hôm khi đi qua chợ, ông nghe thấy tiếng kêu đặc trưng của loài ngựa ngày chạy vạn dặm này. Ông liền vào gặp ông chủ ngựa thông báo rằng, trong đàn có thiên lí mã. Khi ông chủ này dắt hết ngựa ra, Bá Nhạc lại không thấy con nào có tính chất của thiên lí mã. Thế nhưng sau khi hỏi kĩ, mới biết bên trong vẫn còn một con ngựa gày ốm, không chịu nghe lời, hơn nữa trên người còn rất nhiều vết thương. Bá Nhạc mua con ngựa này về với giá tiền thấp, sau một thời gian chăm sóc, chú ngựa đó cho thấy rõ bản lĩnh của một thiên lí mã siêu phàm.
3 - Quạ Vàng (Nhân vật muốn nói đến giải Kim Mã, nhưng không nhớ ra)
4 - Chim Khách Vàng
5 - Vẹt Vàng
6 - Chim Oanh Vàng
7 - Cách đọc giống như “For one night” trong tiếng Anh.
8 - Tư Mã Quang là một vị quan nổi tiếng thanh liêm và thông minh tuyệt đỉnh thời Tống. Câu chuyện đập bể xảy ra khi ông còn nhỏ, ra phố chơi cùng các bạn. Có một người bạn nghịch ngợm trèo lên thành chiếc bể nước bằng sành lớn, không may trượt chân ngã vào trong bể. Trong khi tất cả các bạn nhỏ khác đều sợ hãi khóc lóc đi cầu cứu, Tư Mã Quang vẫn rất bình tĩnh, nhặt một hòn đá ném mạnh, đập vỡ bể, cứu người bạn kia. Câu chuyện này khiến tiểu Tư Mã Quang nổi tiếng khắp nơi về trí thông minh và sự điềm tĩnh khi gặp hiểm nguy cho dù còn nhỏ tuổi.
9 - Võ Tòng và Tây Môn Khánh đều là nhân vật trong tiểu thuyết Thủy hử (Thi Nại Am).
10 - Trình diễn lần đầu, lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng.
11 - Sự kiện Hổ Môn đốt thuốc khơi mào cho chiến tranh Nha phiến của Trung Quốc diễn ra vào tháng 6 năm 1839. Lâm Tắc Từ đã ra lệnh cho thiêu huỷ toàn bộ số nha phiến thu được của thương gia nước ngoài tại bờ biển Hổ Môn, Trung Quốc.
12 - Chú họ thứ mười bốn.
13 - Lý Ninh sinh ngày 8 tháng 9 năm 1963 là một cựu vận động viên thể dục và doanh nhân Trung Quốc. Ông là một trong những vận động viên xuất sắc nhất của thể dục Trung Quốc với 3 huy chương vàng tại Thế vận hội mùa hè 1984, đồng thời được mệnh danh là “Hoàng tử thể thao”. Lý Ninh cũng là người sáng lập và là chủ tịch của tập đoàn sản xuất dụng cụ thể thao hàng đầu Trung Quốc Li-Ning Company Limited.
14 - Bao vây bốn phía.
15 - Kẻ sĩ có thể dạy dỗ được.
16 - Trong tiếng hán, “ếch” được gọi là Ngưu Oa nên đồng âm với Ngưu – nghĩa là con “trâu
17 – Bữa tiệc mà Hạng Vũ mời Lưu Bang làm khách, Lưu Bang ở thế nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc
18 – Tử đảng: Phần tử ngoan cố, ý Lâm Ái muốn nói Mục Đường cùng một giuộc với Giả Thiên Hạ
19 - Trận đào hoa: Trận pháp nổi tiếng của Đông Tà Hoàng Dược Sư, một nhân vật trong Anh hùng xạ điêu của Kim Dung.
20 - Đại Ngọc đốt thơ: Tình tiết trong truyện Hồng lâu mộng (Tào Tuyết Cần). Phượng Thư, chị dâu của Bảo Ngọc đã dùng kế “tráo giường đổi cột” để lừa Bảo Ngọc lấy Bảo Thoa. Đại Ngọc đau khổ tuyệt vọng nên mang tâm bệnh. Nàng đốt thơ, đốt khăn để dứt tình rồi ૮ɦếƭ trong nỗi uất ức oán hận lúc cả nhà mừng đám cưới Bảo Ngọc.
21 - Nghĩa là người đỡ đầu.
22 – Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như thầm thương trộm nhớ nhau, nhưng do gia đình Trác Văn Quân giàu có nên chê gia cảnh nhà Tư Mã Tương Như, Trác Văn Quân dũng cảm bỏ đi theo Tư Mã Tương Như. Do cuộc sống khó khăn, Trác Văn Quân liền đem trang sức của mình ra cầm cố mở quán rượu trực tiếp bán hàng, còn Tư Mã Tương Như thì đi làm công cho người ta.
23 - Hoàng Lão Tà: tức Hoàng Dược Sư, cha của Hoàng Dung trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu (Kim Dung).
24 – Nghĩa là lo lắng những việc không cần thiết, tương ứng với câu “lo bò trắng răng”.
25 – Ý nói chuyện tình yêu tưởng như sắp vụt tắt nhưng đột nhiên lại lóe sáng tia hi vọng mới.
Bạn vừa đọc xong truyện
Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
KenhTruyen24h.Com duyệt tốt nhất trên các trình duyệt
Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, SafariVới hơn
40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng
KenhTruyen24h.Com sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Hãy ghé thăm KenhTruyen24h.Com thường xuyên các bạn nhé !Có thể bạn quan tâm:List Truyện TEEN đã Hoàn ThànhList Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn ThànhKenhTruyen24h.Com - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban