Có em...mọi thứ quanh nó trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Trên lớp, nó đã chịu nói cười nhiều hơn một tí...ở quán nó cũng vui vẻ hơn và tất nhiên làm việc cũng tốt hơn nhất là việc sửa lại 1 tí cho quán đạt dc thành công tốt đẹp, nhận dc lời khen và phần thưởng của ông chủ dành cho nó. Mấy hôm nay em bắt đầu đi học ngoại ngữ trở lại, ko đến quán thường xuyên như trước được nửa. Cũng chẳng sao vì khi có nhau rồi em đâu cần phải ngồi im lặng ở góc quán để theo dõi, tìm hiểu nó nửa mà bây giờ em đã đặt hẳn cả người em vào cuộc sống của nó mất rồi.
Sáng...đang định đi học thì có điện thoại của anh Phong. Tiếng anh hối hả và lo lắng
- M...từ hôm qua giờ Phương có liên lạc với em ko
- Dạ ko anh...em lo vụ kiểm tra trong lớp cũng quên ko nt cho chị. Có gì ko anh
- Phương...có chuyện buồn...giờ mất tích luôn rồi..anh kiếm Phương 2 ngày nay
- Sao...có chuyện gì với chị vậy anh...
- Chuyện này từ từ nói...nếu có tin tức gì em báo cho anh biết với...giờ anh phải chạy đi kiếm mấy người bạn của Phương để hỏi thử
- Dạ dạ...để em đi tìm chị với anh
- Thôi...à mà cũng được biết đầu Phương có chuyện với em nhiều chắc có vài chỗ anh ko biết.
- Dạ vậy để em đi kiếm mấy chỗ chị hay nhắc tới...có gì liên lạc nha anh
- Uhm..mà em tính đi bằng gì đó
- Để em mượn xe bạn
- Vậy nha có gì liên lạc anh gấp.
Cup máy...lòng nó cứ lửa đốt...giờ biết kiếm xe đâu ra để đi kiếm chị bây giờ, đường xá hổng có rành nửa chứ....Đành nhờ em chứ biết sao giờ..tìm dc chị rồi tính tiếp. Bấm số em...một lúc lâu em mới bắt máy
- Em hả...đang làm gì vậy
- Em mới ngủ dậy đang nằm nướng nè
- Em cho anh mượn xe dc ko
- Bày đặt mượn nửa...có chuyện gì vậy...giờ em chạy xe qua đi với anh
- Ừ ừ...em qua nhanh nha...gấp lắm
Chuyện của chị nó chẳng biết gì nhiều lắm nhưng mấy lời nói của anh Phong lúc trước cứ ám ảnh mãi trong đầu nó...nó luôn cảm nhận chị của nó đang mang những tâm sự và điều gì đó đáng lo. Cuối cùng em cũng qua tới...người em vẫn mặc bộ đồ ngủ ở nhà..
- Ủa sao mặc đồ này
- Hihi sợ anh có chuyện gấp mà chút em phải đi lấy đồ với con Hân. Có gì vậy anh
- À bà chị anh có chuyện buồn gì đó giờ mất tích rồi ông anh mới call nhờ anh đi kiếm phụ..hix hix
- Trời...vậy thui..anh chạy kiếm nhanh đi rủi có chuyện gì là tiêu...Anh đưa em về nhà rồi đi tìm nhanh đi anh
- Ừ ừ rồi chút xe đâu em đi công chiện
- Ngốc à..nhà em còn xe..nhưng chút em đi với con Hân mà anh
- Ừ ừ...
Nó dong xe đưa em về nha...nhìn mặt em có khi còn lo lắng hơn cả nó nửa ấy chứ.
- Làm gì mặt em lo dzữ vậy
- Hix..chút anh chạy xe cẩn thận đó...anh gấp chuyện gì lên là cứ ào áo bất chấp bản thân...em lo cho anh thôi
- Uhm..biết rồi..anh sẽ chạy cẩn thận mà
- Có gì call em biết nha
- Ừ...em vào nhà đi
- Cẩn thân đó...
Nó chạy đi, sau lưng em vẫn ráng gọi theo dặn nó cẩn thận..Thiệt lo xa gì đâu, làm như nó con nít ko bằng.
Cố gắng lục lại trong trí nhớ những lúc trò chuyện với nhau xem chị sẽ ở chỗ nào mỗi khi buồn. Đầu óc cứ loạn cả lên...Cũng may dạo này hay đi với em chỗ này chỗ kia, đưa em đi diễn cho nên cũng biết đường kha khá. Chạy xe như thằng điên khắp những điểm quen thuộc mà chị thường nhắc tới. Mắt chỉ mong nhìn thấy xe của chị hoặc dáng người quen thuộc của chị nữ hoàng của nó ngồi ở đâu đó...ròng rã suốt nửa ngày trời..vẫn ko có kết quả gì. Anh Phong cũng vậy....điện thoại chị hoàn toàn ko liên lạc dc..Thi thoảng nó vẫn phải nhắn 1 tin cho em yên tâm rồi lại cắm đầu chạy khắp nơi tìm chị...
10h đêm...vẫn chưa có kết quả gì cả...anh Phong có nhờ một số người bạn khác nhưng đều ko có kết quả...Lòng nó thầm trách chị sao lại biến mất như vậy,ko biết có chuyện gì nguy hiểm cho chị ko nửa.....Cố gắng chạy vòng vòng tìm kỹ lại mấy chỗ chị nói chị hay đến...Mệt mõi...lo lắng...nó dừng chân ở một góc cầu nơi chị bảo mỗi khi chị buồn hay đến để thư giản...để ngồi chờ...hy vọng sẽ nhìn thấy chị...Đang ngồi ủ rũ trong góc thì có điện thoại....nó mừng phát điên lên khi có là số máy của chị xấu xí hiện lên màn hình...Dù lo cho chị lắm...nhưng nó vẫn phải cố gắng kiềm chế để ko phải hét lên trong điện thoại, với chị có lẽ bây giờ ko nên nổi nóng.
- Chị...chị đâu rồi...nhox tìm chị cả ngày nay
- Nhox...về nhà đi
- Sao vậy chị
- Chị đang ở nhà nhox nè...về nhanh nha
Chẳng cho nó nói câu...chị cup máy...Nó cũng ko gọi lại nửa...vội vàng phóng xe như điên về nhà...đèn đỏ, gió lạnh hay gì nó cũng mặc...đường khá vắng...cũng may là ko gặp công an...về đến nhà đã thấy xe chị đang đậu...Thở phào nhẹ nhỏm vì tìm thấy chị...nó dừng xe kế bên xe chị rồi gõ cửa xe. Khẽ hí cửa xe ra...nhận ra nó chị mở cửa xe...nó bước vào xe ngồi im lặng nhìn chị...chẳng nói gì...chị ôm chầm lấy nó khóc. Có lẽ chị đang đau lắm...có lẽ chị của nó đang rất yếu đuối..đang cần lắm sự sẻ chia...Nó đưa tay từ từ ôm lấy vai chị...chẳng nói gì. Nó chỉ ngồi im ôm lấy chị...mặc cho chị khóc...cũng ko nói lời nào an ủi hay ngăn cản chị khóc...thời gian lặng lẽ trôi đi..mới đó mà khóc hơn nửa tiếng rồi. Nước mắt đâu ra nhiều vậy ko biết...Chị hình như đã bớt khóc...giờ chỉ ngồi im dựa đầu vào vai nó, tay chị vẫn ko rời cánh tay nó, cứ ôm chặt...như sợ buông ra sẽ ko còn chỗ nào để vịn vào nửa...
Tiếng chuông điện thoại phá tan không gian im lặng....là anh Phong gọi
- Có tin gì chưa em...
Nó nhìn chị...ánh mắt chị long lanh những giọt nước mắt...mỏng manh và yếu đuối...đưa một tay lên vuốt mặt chị nó mĩm cười..
- Dạ...tìm thấy nữ hoàng rồi nè anh
- Trời!....may quá...Phương có sao ko em
- Dạ hok sao anh..em đang ngồi với chị..anh nói chuyện với chị nhé
- Ừ ừ
Đưa máy cho chị nó nhẹ nhàng..
- Là anh Phong...tìm nữ hoàng 2 ngay nay rùi đó
- ....
Chị im lặng lắc đầu rồi dựa vào vai nó....tuy ko hiểu chuyện gì nhưng nó biết chị cần yên tĩnh vào lúc này..
- Chị ko sao đâu anh...đang đòi ngủ ko muốn nc với ai
- Vậy à...phù...thôi hok sao em chăm sóc Phương cẩn thận nghen. Anh sẽ liên lạc sau
- Dạ anh đừng lo...g9 anh!
Nói chuyện với anh Phong nó mới nhờ còn một người đang lo lắng cho nó....bấm số em...
- Em nghe anh
- Em..anh kiếm dc chị rồi...Giờ anh đang ở nhà. Em đừng lo nửa nghen ngủ trước đi...mai anh qua em sau ha
- Uhm mà anh ăn tối chưa đó
- Anh ăn bánh mỳ rồi
- Vậy anh ngủ sớm nha
- Uhm em. Ngủ đi đừng lo nửa
- Dạ!
Nó tắt nguồn điện thoại...ngồi im lặng nhìn chị. Đôi vai chị hơi run, tay nắm chặt lấy bắp tay nó. Được một lúc lâu...chị lên tiếng
- Chị đói
- Uhm...giờ nhox đưa chị đi ăn hen
Chị gật đầu. Nó kiu chị lui xe vào bên trong bãi đậu xe tải cũ gần đó. Nói 1 tiếng với chú giữ bãi xe rồi nắm tay dẫn chị trở lại xe. Ngồi trên xe, mắt chị vẫn nhìn xa xăm....tự nó đội nón bảo hiểm cho chị rồi lên xe chạy đi...Chị ôm chặt lấy nó im lặng. Chạy vòng vòng..tìm dc một quán cháo trắng khuya nó ghé xe vào. Nói chuyện với chị bao lâu nay cũng biết chị thích ăn gì mà..Nó gọi luôn 2 tô cháo và một vài món cho chị dễ ăn. Chị im lặng ăn một cách ngon lành....đó là người duy nhất và đầu tiên cho đến bây giờ nó biết dù buồn cỡ nào thì cũng ăn uống rất ngon lành @@...một tay chị ăn cháo, một tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay nó cho nên 2 người nhưng cũng chỉ có 2 cái tay cử động dc. Nó ko ăn nhiều, chủ yếu là gắp đồ ăn bỏ vào tô cháo của chị....xong tô cháo...chị hồn nhiên ăn luôn tô của nó...hix hix ko biết buồn kiểu gì mà ăn khỏe dzữ vậy nè K.
Ăn xong...chị ngồi im một lúc rồi nói nhỏ
- Chị muốn ăn kem
Sax!!! Bộ có bà con với em của nó hay sao nè trời...giữa khuya còn đòi ăn kem...đừng nói một hồi đòi lên cầu ngồi nửa nghen...Nghĩ là nghĩ vậy chứ nó cũng gật đầu
- Ừ...thì ăn kem..giờ muốn ăn kem gì
- Kem dâu với kem socola
Nó tính tiền cháo xong chở chị chạy thẳng tới chổ nó mua kem mọi lần. Thằng giữ xe nhìn mặt nó là biết hổng phải đi hát mà là mua kem...hổng cần hỏi, thằng nhỏ giở tủ kem ra cho nó lựa luôn.
- Chị mọi lần đâu anh
- Ngủ rồi
- Ghê ghê
- Ghê gì
Thằng quỷ cái mặt nham hiểm chỉ chỉ về phía chị đang ngồi. Nó nhìn chị...rồi lấy hộp kem đập lên đầu thằng nhỏ 1 cái
- Tình tiền mày
Thằng quỷ cầm tiền miệng vẫn lẩm bẩm
- Ghê nha...huynh ghê lắm @@
Chở chị tìm một quán nước ven đường để ngồi..Chở một người đẹp thế này chạy vòng vòng giữa đêm thế này cũng sợ...có điều chị hổng chịu về nhà nên đành mạo hiểm thôi. Gọi cho chị một li trà lipton nóng, còn nó là một li cafe ko đường...Chị ngồi im ăn kem,ko như em của nó, chị ngồi ăn một mình, hổng thèm đút cho nó cái nào lun...đúng là chị của nó chẳng thay đổi bao giờ...đi ăn uống với chị thì phải biết giành ăn còn ko chị hổng có thèm nhường cho nó ăn đâu...mà lúc này thì hổng còn tâm trạng nào giành ăn với chị nửa nên đành ngồi uống cafe nhìn chị ăn thôi...Cỡi cái áo gió khoát lên vai chị, nó im lặng nhìn dòng xe qua lại, người nó bây giờ cũng cảm thấy lạnh huống gì chị mặc váy mỏng manh lại còn ăn kem ko run mới lạ....ăn hết hai hộp kem...mắt chị dường như bớt buồn đi một tí..có một chút tinh nghịch hiện lên trên mặt chị rùi..cũng tốt...mặc dù từ đầu tới giờ nó chưa nói dc lời nào an ủi chị và cũng chẳng biết gì để an ủi....chị ngả đầu lên vai nó...dc một lúc thì lại lên tiếng
- Chị muốn ngủ
- Ừ
Nó mĩm cười..Tính tiền nước xong, đội nón lên cho chị nó chạy xe từ từ về nhà vì sợ gió làm chị lạnh...Đúng là chị đang lạnh, tay chị cóng hết rồi chứ đâu...Về đến nhà chị vẫn ngồi trên xe hổng chịu xuống....mà giơ hai tay về phía nó...thôi xong đã hiểu...đúng là nữ hoàng. Nó lắc đầu cười rồi quay lưng lại gần cho chị leo lên lưng...hix may quá nhìn người cao đẹp vậy cũng ko nặng lắm, hơn em của nó 1-2 kg là cùng...còn cõng nổi...Cõng chị vào tới nhà để chị nằm xuống nó mới quay trở ra dắt xe vào rồi đóng cửa rồi ngồi xuống lấy mền đắp lên người chị. Vừa định đứng dậy đi đánh răng rửa mặt thì chị đã lấy tay kéo nó nằm xuống bên cạnh, đầu chị rúc vào иgự¢ nó nằm im, vai chị run run...cảm nhận chị lại đang khóc....vậy là nó đành nằm im ôm lấy vai chị cho đến khi chị ngưng khóc ngủ thi*p đi...Đoán chắc rằng chị đã ngủ thật say rồi nó mới thở phào nhắm mắt ngủ...đó là người con gái thứ hai nằm ngủ trong căn phòng của nó...người trước đó chính là em :)
Trời rạng sáng...nó chỉ mới ngủ dc một chút, người nó mõi nhừ nhưng chẳng dám nhúc nhích sợ làm chị thức giất, vậy là nằm chịu trận cho đến sáng. Hix...quên mất tiêu chị là trùm lười siêu ngủ...biết chị ngủ tới chừng nào mới dậy đây...vậy là xác định nghĩ học chắc luôn rồi. Mở điện thoại call lên trường nhờ cô Xuân (căn-tin) nhờ đứa nào viết dùm cái phiếu điểm danh rồi bấm số em
- Em hả...dậy chưa
- Ưm...um...chưa...cho ngta ngủ xíu
- Ngủ hoài dzậy
- Tại tối qua ngta mắc học làm bánh ga-tô đó
- Học chi khuya dzữ
- Hihi học làm cho anh ăn đó...mà mê làm quên mất tiêu thời gian lun
- Tội nghiệp chưa...thui vậy ngủ nửa đi..chắc chiều anh mới qua trả xe em dc đó
- Ừ...anh có đi học hok
- Uhm ko...giờ anh cũng ngủ thêm chút
- Hihi đáng ghét...ham ngủ mà dám la ngta
- Tại call sợ em lo mà
- Ai thèm lo..anh ngủ nửa đi...đừng có phá em ngủ nửa đó..chiều em đem bánh cho anh ăn hen
- Ờ...ngủ đi
Cup máy...nó nằm im nhìn qua chị rồi bấm tiếp số anh Phong.
- Phương sao rồi em...
- Dạ hok sao...có khóc một chút..giờ đang ngủ rồi anh..mà có chuyện gì vậy
- Phương bị tụi làm chung chơi xấu...cũng toàn 1 đám ganh ghét với Phương thôi...trước tới giờ tụi nó hại Phương nhiều lắm rồi...và....Phương buồn anh nửa
- Sao buồn...
- Ừ vì anh sắp đi học...mẹ anh ép anh đi...Phương cô đơn lắm anh đi rồi...ko biết còn ai chăm sóc Phương nửa đây...giờ chỉ hy vọng có em thôi đó
- Dạ...nhưng...gia đình chị..ko lẽ ko chăm sóc chị sao anh
- Ba mẹ Phương...mất rồi em
- Hả...ba mẹ chị mất...sao mất anh
- Ba mẹ Phương bị tai nạn xe bên Mỹ...2 năm rồi
- Vậy sao...thương chị quá...giờ chị sống với ai ở đây vậy anh
- Ừ...Phương sống với dì...nhưng cũng đừng trông cậy vào họ chi...toàn lợi dụng Phương ko à...Thôi ko nói nửa. Em chăm sóc Phương nha..chừng nào Phương muốn về em call để anh qua đón Phương.
- Dạ..
Nó thẩn thờ nhìn chị...giờ thì nó hiểu chị của nó rồi...hiểu hoàn toàn những gì chị đang phải gánh chịu. Dường như hoàn cảnh của chị cũng một phần giống như nó cho nên dễ dàng đồng cảm với chị hơn. Gương mặt xinh đẹp chẳng thua bất kỳ người con gái đẹp nào này lại đang chịu những mất mác to lớn đến vậy...kể từ giây phút ấy..tự nhiên nó chỉ muốn ở bên cạnh để mang lại niềm vui thực sự cho chị thôi...vì như anh Phong nói...chỉ có bên cạnh nó và anh Phong, chị mới cười thực sự. Chị dụi đầu sâu vào người nó hơn...miệng chị thủ thỉ trong cơn mê
- Nhox...nhox đừng xa chị nha...nhox...Phương...ghét Phong...nhox...đừng giống Phong nha..đừng....đừng...
Nó mĩm cười ôm chặt chị vào lòng...”Uhm...ko xa chị đâu...cho dù chị xua đuổi...từ nay nhox cũng ko bao giờ xa chị đâu”...nó thầm hứa...và nó sẽ luôn làm như vậy...