Cái tin Hoàng thượng định chọn Tống Ý Bội làm thái tử phi vừa được truyền ra, các phủ liền bàn tán xôn xao, một vài vị ngôn quan cũng đứng ngồi không yên. Bọn họ nhanh chóng liên kết với nhau trình sớ lên phản đối việc Thái tử tuyển Tống Ý Bội làm thái tử phi, với lý do là trong ba tiểu thư của Hầu phủ Trấn Vũ thì một người là Thuận vương phi, một người là Thục phi, nếu lại có thêm một người là thái tử phi nữa thì vai vế sẽ loạn hết cả.
Trên thực tế, điều mà đám ngôn quan lo lắng chính là nếu Tống Ý Bội trở thành thái tử phi thì thanh thế của Hầu phủ Trấn Vũ lại càng lên cao, thiên hạ này nếu không cẩn thận lại thành thiên hạ của Hầu phủ Trấn Vũ mất.
Cảnh Nam Thiên xem sớ xong liền cười lạnh một tiếng và ném luôn xuống đất. Ông ta nói, “Bọn hủ nho này chỉ biết khua môi múa mép chứ thật sự chả dám làm gì đâu.”
Triển công công cẩn thận xếp sớ lại rồi khoanh tay đứng một bên.
Cảnh Nam Thiên nghĩ ngợi một chút rồi sai người triệu Thạch tướng quân tấn kiến.
Khi Thạch tướng quân vào cung, Cảnh Nam Thiên liền nói thẳng, “Trẫm muốn giúp Thái tử chọn Tam tiểu thư của Hầu phủ Trấn Vũ làm thái tử phi, nhưng đám ngôn quan lại trình sớ lên phản đối. Khanh có ý kiến gì về việc này không?”
Thạch tướng quân đáp, “Đây là chuyện nhà của Hoàng thượng, thần không có ý kiến gì.”
“Ha, đây đúng là chuyện nhà của trẫm, bọn người đó lại muốn quản chuyện nhà của trẫm, có phải nên đánh hay không?” Cảnh Nam Thiên có xuất thân là võ tướng nên đối với Thạch tướng quân có cảm giác đặc biệt ưu thích. Ông ta cười nói, “Đúng rồi, vị hôn thê của con trai khanh là con gái của Trần thị trung đó nghe nói vốn là thanh mai trúc mã với Tống Ý Mặc, vì sao bọn họ lại đồng ý hôn sự với nhà khanh thế?”
Hoàng thượng cũng hay tám chuyện quá đi? Thạch tướng quân sửng sốt giật mình. Ông lập tức đáp, “Trần tiểu thư và tiểu Hầu gia đúng là có quen biết từ nhỏ, tình cảm như anh em, Trần thị trung cũng coi tiểu Hầu gia như con mình ạ.”
Cảnh Nam Thiên nghĩ: Trần gia và Hầu phủ Trấn Vũ thân thiết với nhau, ông lại muốn con mình cưới Trần Song Ngọc. Ba nhà các ông rõ ràng là cấu kết với nhau. Nhưng trẫm nói cho ông biết, Trần Song Ngọc vốn ái mộ Tống Ý Mặc mà không biết vì sao lại đồng ý hôn sự với nhà ông, trong đáy lòng cha con ông sẽ để ý tới chuyện này, cho nên về sau Trần Song Ngọc vì để tránh nghi ngờ sẽ đành phải xa cách Hầu phủ Trấn Vũ, xa cách với Tống Ý Mặc, việc này sẽ phá vỡ quan hệ hai nhà các ông với Hầu phủ Trấn Vũ thôi.
Sau khi Thạch tướng quân cáo lui rời khỏi cung, Cảnh Nam Thiên liền sai người chính thức nghị chỉ chọn Tống Ý Bội làm thái tử phi tương lai.
Khi ý chỉ được truyền tới Hầu phủ, cả phủ đều hết sức vui mừng.
Tiếp chỉ xong, La phu nhân mơ mơ hồ hồ trở về phòng. Bà kéo Tống Ý Mặc lại hỏi, “A Mặc, con thử nghĩ giúp mẹ xem việc này rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu? Trong lòng mẹ cứ thấy bất an thế nào ấy.”
Tống Ý Mặc đỡ La phu nhân ngồi xuống và cười nói, “Mẹ à, đây là chuyện tốt, mẹ đừng nghĩ nhiều quá.”
La phu nhân vẫn lo lắng. Bà thấp giọng nói, “Nghe nói đám ngôn quan đã trình sớ phản đối lên. Hoàng thượng cứ liều lĩnh hạ chỉ thế này, chỉ sợ đám ngôn quan sẽ chỉ trích con gái phủ chúng ta là kẻ dụ dỗ mê hoặc người khác cũng nên. Tội danh này xem chừng không nhỏ đâu. Chẳng may đám ngôn quan khó chịu mà làm ầm lên thì không chỉ chị ba con ngồi ở vị trí thái tử phi như ngâm trong nước nóng, ngay cả chị cả và chị hai con cũng bị ảnh hưởng đó.”
Tống Ý Mặc nói, “Hoàng thượng đã hạ chỉ thì sẽ có cách áp chế đám ngôn quan, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
La phu nhân lại nói, “Chuyện này không thể không đề phòng được.”
Tống Ý Mặc nói tiếp, “Con sẽ sai người mời chị cả qua đây bàn bạc. Chỗ anh rể cũng sẽ nhờ người tìm hiểu tin tức, ngay cả chỗ Thái tử cũng phải thông suốt. Con không tin đám ngôn quan không sợ ૮ɦếƭ mà muốn làm ầm chuyện này lên đâu.”
Ở phía khác, Công chúa Trường Tín vừa nghe được tin xong liền lặng lẽ sai người mời đám ngôn quan vào phủ và sai bọn họ tiếp tục trình sớ để làm loạn chuyện này lên.
Tiễn đám ngôn quan xong, quản gia lại tới báo có Khúc Hồng cầu kiến.
Công chúa Trường Tín sai người mời Khúc Hồng vào. Bà ta hỏi, “Ông tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Khúc Hồng trả lời, “Lần trước chẳng phải Công chúa điện hạ muốn tìm một người am hiểu sổ sách thu chi sao? Ở xưởng dệt may có một người tên là Dư Thanh. Anh ta là người có tài và đặc biệt am hiểu sổ sách. Tại hạ đã dẫn anh ta vào phủ, hiện đang chờ bên ngoài ạ.”
Gần đây Công chúa Trường Tín lại được ban thưởng nên muốn tìm một người am hiểu thu chi để quản lý tài sản. Vừa nghe Khúc Hồng nói thế, bà ta liền bảo, “Mời người đó vào đây!”
Dư Thanh thấy có người đến mời liền chỉnh trang y phục và đi theo quản gia vào phòng khách. Hắn khom người bái kiến, “Tiểu dân bái kiến Công chúa điện hạ!”
Thấy giọng nói của Dư Thanh thật êm tai, Công chúa Trường Tín liền liếc mắt đánh giá hắn một cái. Thấy dáng người của người này cao ráo tươi tắn, bà ta liền có ngay hảo cảm. Công chúa Trường Tín chỉ nói, “Ngồi đi!”
Dư Thanh nói câu tạ ơn rồi mới ngồi xuống bên dưới Khúc Hồng.
Công chúa Trường Tín nhướng mắt nhìn qua. Bà ta đang muốn hỏi thì đột nhiên giật mình ồ lên một tiếng.
Theo tầm mắt của Công chúa Trường Tín, Khúc Hồng cũng nhìn về phía Dư Thanh nhưng không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Công chúa Trường Tín hít sâu một hơi rồi hỏi Khúc Hồng, “Ông không phát hiện ra anh ta rất giống một người sao?”
Khúc Hồng xưa nay mặc dù tiếp xúc nhiều với Dư Thanh và quả thực cảm thấy hắn có chút quen mắt nhưng cũng không nghĩ nhiều. Giờ được Công chúa Trường Tín gợi ý, ông ta lại nhìn Dư Thanh lần nữa và cũng bắt đầu nghi ngờ thầm nghĩ: Việc này cũng khéo thật!
Dư Thanh bị Công chúa Trường Tín nhìn chằm chằm không rời thì có chút sợ hãi. Hắn vội đứng lên thỉnh tội, “Tiểu dân đã làm sai chuyện gì phải không ạ?”
Công chúa Trường Tín lắc đầu ý bảo hắn ngồi xuống rồi hỏi, “Ngươi quê ở đâu? Trong nhà còn ai không?”
Dư Thanh thành thật đáp, “Tiểu dân là người ở huyện Ngọc Trúc tỉnh Giang Nam, cha tiểu dân nguyên là quản sự ở xưởng dệt may Giang Nam nhưng mấy năm trước đã qua đời, mẹ tiểu dân nguyên là thợ thêu ở xưởng dệt may Giang Nam, vài năm gần đây cơ thể bà không tốt nên ở nhà tĩnh dưỡng ạ.”
Công chúa Trường Tín vừa nghe tới địa danh huyện Ngọc Trúc thì trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Bà ta hỏi dò, “Cha ngươi tên là Dư Trường, mẹ là Mai thị phải không?”
Dư Thanh giật mình, “Sao Công chúa điện hạ lại biết tính danh của cha mẹ tiểu dân?”
Công chúa Trường Tín ôm trán nói, “Năm đó Hoàng thượng cải trang thường dân tới Giang Nam thị sát xưởng dệt may. Ta và phò mã cũng đi cùng chuyến đó. Khi đó Hoàng thượng giả làm người buôn bán và thường xuyên lui tới xưởng dệt may, sau lại cùng Dư Trường uống rượu nói chuyện phiếm. Nhân một lần tán gẫu hưng phấn, Hoàng thượng liền ngủ đêm tại nhà Dư Trường…”
Công chúa Trường Tín không nói tiếp chuyện xảy ra sau đó nữa. Năm đó, sau khi ở lại nhà của Dư Trường, Hoàng thượng không biết đã dùng thủ đoạn gì lại dụ dỗ được vợ của Dư Trường là Mai thị cùng mình yêu đương vụng trộm. Sau đó, khi phải trở về kinh, Cảnh Nam Thiên có chút lưu luyến Mai thị nên sai Công chúa Trường Tín đến hỏi Mai thị có đồng ý theo ông ta về kinh hay không, nếu đồng ý thì sẽ có người xử lý thỏa đáng chuyện này. Mai thị nghĩ trước nghĩ sau rồi khéo léo từ chối.
Giờ đứa con của Mai thị là Dư Thanh đã xuất hiện trước mắt, tướng mạo lại giống Cảnh Nam Thiên, Công chúa Trường Tín không thể không nghĩ ngợi được.
Dư Thanh ngạc nhiên nói, “Thì ra Hoàng thượng đã từng ở lại nhà tiểu dân. Cha mẹ tiểu dân chưa từng nói tới chuyện này nên tiểu dân cũng không biết.”
Công chúa Trường Tín cười nói, “Năm đó Hoàng thượng cải trang nên cha mẹ ngươi không biết thân phận thật của Hoàng thượng và cũng không nhắc tới đó.”
Đợi Dư Thanh và Khúc Hồng cáo từ rời khỏi phủ, Công chúa Trường Tín liền tiến cung cầu kiến Cảnh Nam Thiên.
Cảnh Nam Thiên nghe Công chúa Trường Tín nói xong liền chấn động. Ông ta hỏi, “Công chúa muốn nói con trai của Mai thị rất có thể là con của trẫm sao?”
“Đấy là Hoàng thượng chưa thấy người thôi. Nếu thấy người rồi, Hoàng thượng nhất định sẽ ngạc nhiên. Dư Thanh đó có tướng mạo cực kỳ giống Hoàng thượng, năm nay hắn hai mươi mốt tuổi, lại sinh vào tháng tám, đích thị là con của Hoàng thượng rồi.” Công chúa Trường Tín cười nói.
Cảnh Nam Thiên nhanh chóng sai mật thám đi đón Mai thị lên kinh.
Công chúa Trường Tín hỏi, “Nếu Hoàng thượng tra ra đó là sự thật thì có định nhận Dư Thanh không ạ?”
Cảnh Nam Thiên lúc này đang mơ màng nhớ lại phong thái của Mai thị năm đó. Một hồi lâu ông ta mới đáp lời Công chúa Trường Tín, “Nếu đúng là con trẫm thì đương nhiên phải nhận rồi.”
Ánh mắt của Công chúa Trường Tín chợt lóe lên như thể vừa nhận được tin vui. Sau khi rời khỏi cung, trong lòng bà ta đã có tính toán.