Cuối tháng chín, Cảnh Nam Thiên quyết định dẫn đoàn người tới săn thú tại sơn trang săn bắn. Danh sách những người được lựa chọn đi theo cũng đã lên. Thái tử lưu lại trong cung để bảo vệ, ba đứa con còn lại đều đi theo. Các con cháu nhà quyền quý cũng được chọn đi theo cùng.
Ở những buổi săn thú trước đây, thứ nhất là Tống Ý Mặc còn nhỏ tuổi, thứ hai là sau khi Tống Khản qua đời, Hầu phủ thất thế, đương nhiên không ai nhớ tới nàng, cũng sẽ không sắp xếp nàng đi theo. Nhưng lần này, nàng đang làm việc ở xưởng dệt may, lại là em vợ của Cảnh Thế Viêm, nên đương nhiên là một trong số những người được chọn.
Nhớ lại các ૮ɦếƭ của Tống Khản, La phu nhân vốn không muốn Tống Ý Mặc tham gia đoàn săn thú. Tống Ý Mặc lại nói, “Mẹ à, con cháu các phủ khác cầu còn không được, nếu con không đi chỉ sợ người ta sẽ sinh nghi. Vả lại, đây là cơ hội thể hiện trước mặt Hoàng thượng, cũng là cơ hội tìm hiểu tin tức khắp nơi, không đi không được.”
La phu nhân khẽ cắn môi, đành phải đồng ý. Bà lại dặn dò Tống Ý Mặc đủ điều.
Tống Ý Châu nghe nói tới chuyện đi săn cũng nhớ ngay tới Tống Ý Mặc. Nàng ấy rất sợ nàng sẽ theo bước Tống Khản trước đây. Sau nhờ Cảnh Thế Viêm để ý và đồng ý giúp coi chừng Tống Ý Mặc, lúc đó Tống Ý Châu mới thở phào ra được.
Tới ngày, Cảnh Thế Viêm liền dẫn người tới Hầu phủ Trấn Vũ đón Tống Ý Mặc, để Tống Ý Mặc xuất phát cùng mình.
La phu nhân tận mắt thấy có Cảnh Thế Viêm giúp đỡ chiếu cố Tống Ý Mặc nên rốt cuộc đã yên tâm hơn nhiều.
Tống Ý Mặc thấy trong đám người đi theo có rất nhiều gương mặt quen thuộc. Ngoài Cảnh Thế Đan, Cảnh Thế Viêm, còn có đứa con nhỏ tuổi nhất của Cảnh Nam Thiên là Cảnh Thế Bình, đám người Thạch Khang và Trần Song Ngư.
Trần Song Ngư là nhị ca của Trần Song Ngọc, năm nay mười sáu tuổi. Vì Trần thị trung và Hầu phủ Trấn Vũ có quan hệ thân thiết nên hắn và Tống Ý Mặc cũng xưng huynh gọi đệ, lại âm thầm đối xử với Tống Ý Mặc như đối với em rể. Vì vậy, hắn đương nhiên giục ngựa tới nói chuyện với nàng.
Tống Ý Mặc ân cần hỏi thăm Trần thị trung và Khuông phu nhân vài câu rồi nói, “Sao không thấy Trần đại ca đâu?”
Trần Song Ngư nhướng mày trả lời, “Chị dâu có thai, anh ấy ở nhà chăm sóc chị dâu không ra ngoài được.”
“Chúc mừng chúc mừng! Xem ra anh sắp được làm chú rồi.” Tống Ý Mặc lập tức chúc mừng.
Trần Song Ngư cảm ơn xong lại hỏi, “Công việc ở xưởng dệt may của cậu thế nào rồi?”
Tống Ý Mặc đáp lời. Hai người lại nói tới chuyện của hai phủ.
Đang nói chuyện thì có âm thanh chen vào, hai người vừa thấy Cảnh Thế Bình liền vội vàng chắp tay hành lễ ngay trên lưng ngựa.
Cảnh Thế Bình năm nay mười ba tuổi, mẹ đẻ là Đức phi nay đã qua đời.Vì hắn mất mẹ từ nhỏ nên Chu hoàng hậu đã nhận nuôi nấng, cho nên trong đám huynh đệ, hắn và Thái tử Cảnh Thế Sơ có quan hệ thân thiết nhất. Cảnh Nam Thiên thấy hắn mất mẹ, lại là đứa con nhỏ tuổi nhất, nên cũng cưng chiều hơn những đứa khác một ít.
Năm ngoái Cảnh Thế Bình được phong làm Hiển vương, lại vì tuổi còn nhỏ nên không rời cung lập phủ mà vẫn ở lại trong đó. Hắn cũng rất ít lui tới yến hội ở các phủ. Hôm nay nhân buổi đi săn, hiếm khi được ra ngoài một lần, hắn đương nhiên rất phấn khởi.
Cảnh Thế Bình muốn tìm người cùng tuổi để đánh bạn. Nhìn một vòng chỉ thấy Tống Ý Mặc và Thạch Khang là phù hợp, lại thấy Tống Ý Mặc đang nói cười với người ta, hắn liền tự động tới gần, đồng thời ngoắc tay gọi Thạch Khang lại. Đợi Thạch Khang tới rồi, hắn liền cười nói, “Nào, báo danh nào. Chúng ta đua ngựa đi! Để xem ai tới sơn trang săn bắn trước.”
Vài người đành phải báo tên, nhưng đối với chuyện đua ngựa lại tỏ vẻ ngựa của mình chỉ là loại bình thường, không thể sánh với ngựa của Cảnh Thế Bình, không cần so cũng tự nhận thua.
Thạch Khang nói, “Hiển vương điện hạ, con ngựa này là do đại ca thấy thừa lại mới cho thần. Ngài nhìn nó mà xem, màu lông lẫn lộn, chân thì gầy, có chỗ nào có thể sánh được với tuấn mã của ngài không?”
Cảnh Thế Bình liền chăm chú nhìn con ngựa của Thạch Khang, “Đường đường là phủ tướng quân lại không có ngựa tốt cho ngươi, để ngươi phải cưỡi con ngựa thế kia ư?”
Thạch Khang cũng ăn ngay nói thật. Hắn thở dài, “Thần vốn có một con ngựa tốt, nhưng vì đua ngựa bị thua nên phải đưa ngựa cho người ta. Khi về phủ, cha thần lệnh không cấp ngựa cho thần nữa, ngay cả tiền tiêu vặt cũng bị trừ, khiến thần định tự mua ngựa mà mãi vẫn không đủ. Hôm nay đi săn thần cũng không có ngựa. Cha thần nói để thần đi bộ theo mọi người, sau nhờ đại ca giúp đỡ đem con ngựa lông mao lẫn lộn này cho. Có ngựa để cưỡi còn hơn là đi bộ. Thần liền vui vẻ nhận nó luôn.”
Cảnh Thế Bình thấy Thạch Khang nói chuyện thẳng thắn thì rất thích. Hắn cười nói, “Hay là khi về ta tặng ngươi một con?”
Hai mắt Thạch Khang sáng rực lên. Hắn vội tạ ơn, “Vậy, từ chối thì bất kính. Thần tạ ơn Hiển vương điện hạ!”
Xem ngựa của Thạch Khang xong, Cảnh Thế Bình lại nhìn sang ngựa của Tống Ý Mặc. Hắn quay đầu nói, “Con ngựa của ngươi chắc không có vấn đề đâu nhỉ!”
Tống Ý Mặc cười khổ, “Hiển vương điện hạ, con này của thần đúng là ngựa tốt, nhưng ngài nhìn kỹ mà xem, ngài sẽ thấy có vấn đề ngay.”
Cảnh Thế Bình chăm chú nhìn, thấy khi chạy, bước chân của con ngựa Tống Ý Mặc đang cưỡi không lớn, thậm chí chậm quá mức. Lúc này hắn mới ngạc nhiên hỏi, “Con ngựa này bị sao thế?”
Tống Ý Mặc ngẩng đầu cười nói, “Con người chúng ta có đủ loại tính tình, có người nôn nóng, có người chậm chạp. Không ngờ là ngựa cũng vậy, có con có tính chậm chạp. Như con ngựa này của thần, ngàn dặm mới tìm được con ngựa có tính cách chậm chạp như vậy. Là mẹ thần cố ý chọn nó cho thần đấy ạ. Bà ấy nói là khi đi ra ngoài cứ khoan thai mà đi mới tốt.”
Cảnh Thế Bình không cho là đúng, “Chúng ta phải đi săn. Ngựa của ngươi lại như vậy, đi săn còn thú vị gì nữa? Vả lại, nếu có con mồi hung dữ tấn công lại ngươi, ngươi lại cưỡi con ngựa thế này thì chạy cũng không chạy nhanh được. Nếu chẳng may thì chẳng phải lại thành mồi cho con mồi sao?”
Tống Ý Mặc cười nói,”Con ngựa này kỳ lạ lắm ạ. Khi thấy con mồi nó lập tức chạy bình thường, cũng không tính là chậm.”
Trần Song Ngư lớn tuổi hơn mấy người kia một chút. Khi nói đến ngựa, bản thân cũng có một ít kiến thức, hắn liền kể một vài chuyện thú vị có liên quan tới ngựa.
Bốn người vừa nói chuyện vừa giục ngựa đi về phía trước.
Khi tới sơn trang săn bắn, Cảnh Nam Thiên lấy người tạo thành một đội, cho ba đứa con nhận người tạo thành ba đội để đi ra ngoài săn bắn tách biệt với nhau.
Tống Ý Mặc theo đội của Cảnh Thế Viêm, Cảnh Thế Viêm đương nhiên che chở cho nàng. Trong quá trình săn bắn, con ngựa của Tống Ý Mặc tuy chậm nhưng cũng săn được hai con thỏ hoang và hai con chim trĩ.
Khi săn bắn trở về, đội săn được nhiều nhất chính là đội của Cảnh Thế Đan. Cảnh Nam Thiên cực kỳ hài lòng với Cảnh Thế Đan. Ông ta cười nói, “Lão nhị không tồi, có phong thái năm xưa của trẫm.”
Cảnh Thế Đan cười nói, “Phụ hoàng chỉ khen miệng mà không có phần thưởng sao?”
Cảnh Nam Thiên ha hả cười nói,”Có có. Cứ ghi nhớ trước đã, khi hồi cung sẽ thưởng cho con.”
Tống Ý Mặc đứng rất xa trông thấy Cảnh Nam Thiên vỗ vỗ bả vai Cảnh Thế Đan vô cùng thân thiết, trong lòng có chút nặng nề. Xem dáng vẻ này, nếu Thái tử thất thế thì người có khả năng thay thế nhất chính là Cảnh Thế Đan rồi.
Đêm đó đoàn đi săn ngủ lại sơn trang một tối, ngày thứ hai lại ra ngoài săn bắn. Đến buổi chiều, Cảnh Nam Thiên ra lệnh cho đoàn người di rời tới cung Thu Dương cách ngoại thành không xa, định đêm đó đốt lửa nướng thịt ở cung Thu Dương.
Cung Thu Dương nguyên là một trong những nông trang hoàng đế tiền triều dựng lên để vui chơi Gi*t thời gian. Cảnh Nam Thiên đã lệnh cho người sửa chữa một chút, khi rảnh rỗi cũng tới đây vui chơi hưởng thanh nhàn.
Cung Thu Dương dựa vào núi, kết hợp với ruộng đồng ao cá vườn quả dưới chân núi rộng khoảng năm mươi dặm. Khí trời hiện đang vào thu, chính là mùa phong lá đỏ. Đoàn người đi tới sơn trang, thấy khắp nơi trong sơn trang đều là trái cây vàng óng ả, lại có lá phong đỏ rợp trời. Ai nấy đều bị hấp dẫn bởi cảnh đẹp trước mắt.
Cảnh Nam Thiên ăn mấy trái cây tươi xong tâm huyết lại dâng trào. Ông ta ra lệnh cho mọi người, “Chúng ta săn được rất nhiều con mồi, bên trong trang lại có hoa quả tươi, rất hợp để bày tiệc dã ngoại. Nơi này cũng không xa nội thành là mấy, mọi người phái người đi đón nữ quyến trong phủ tới đây, chúng ta sẽ ở đây một đêm!”
Lão tướng đi theo vốn định ngăn lại nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Cảnh Nam Thiên liền lập tức im lặng. Trước đây khi mới đăng vị, Hoàng thượng thường quanh quẩn ở trong cung thấy nhàm chán nên hay chạy loạn xung quanh cũng không có việc gì, hiện giờ thiên hạ thái bình, có mỗi chuyện bày tiệc dã ngoại ở sơn trang, liệu có thể xảy ra việc gì được? Cùng lắm là sau này bắt đám quan văn ghi chép sử sách nói dối mấy câu là xong.
Mọi người nghe nói có thể đón nữ quyến tới đây thì đều rất hứng khởi.
Cảnh Thế Viêm vẫy tay gọi Tống Ý Mặc tới rồi cười nói, “Bản vương đang tính phái người đón chị cả cậu tới đây chơi. Cậu thì sao, muốn đưa ai tới? Bản vương sẽ cho người đi đón hộ cậu, mọi người cùng qua đây một thể?”
Sơn trang với dã yến kiểu này La phu nhân đương nhiên sẽ không cảm thấy hứng thú, nhưng Tống Ý Thiền và Tống Ý Bội chắc chắn muốn đến. Tống Ý Mặc cười nói, “Vậy nhờ ngài sai người đón chị hai và chị ba tôi tới đây nhé. Xưa nay các chị ấy ru rú trong phủ cũng không biết đi đâu, nếu có thể ra ngoài một chuyến thì chắc sẽ rất vui.”
Cảnh Thế Viêm nghe nói thế liền sai người đi đón ba chị em Tống Ý Châu tới.
Trong đám gia tướng Cảnh Thế Đan mang đi săn bắn cùng có phụ tá Quý Bố. Lúc này, hắn mặc kệ hạ nhân đi kiểm kê đám thú săn được, còn mình thì dẫn Quý Bố tới dưới một tàng lê nói chuyện.
Quý Bố nói, “Huệ vương điện hạ, xem dáng vẻ của Hoàng thượng thì ngài vẫn được Hoàng thượng ưu ái nhất, ngay cả Hiển vương điện hạ cũng theo không kịp. Vả lại, lần trước nghe nói Công chúa Trường Tín và Thái tử đang bất hòa, đây chính là cơ hội tốt đấy ạ.”
Cảnh Thế Đan biết Quý Bố đang muốn khuyên hắn cưới Thân Hàm Thu. Vươn tay lên hái một quả lê, hắn tùy tiện lau lau rồi cắn một miếng, vừa ăn vừa nói, “Ngươi xem, Thái tử thà đắc tội với cô cô cũng không đồng ý cưới Thân Hàm Thu, có thể thấy Hàm Thu thật không phải đám tốt. Cưới cô ta, sau này thế nào chưa cần nói, lúc này lại phải hao tâm phí lực, việc gì phải thế?”
Quý Bố không khuyên được Cảnh Thế Đan, trong đầu lại nghĩ, cũng đúng, trước đây Công chúa Trường Tín và Khương quý phi có bất hòa, hiện giờ Huệ vương điện hạ muốn kết hôn với Thân Hàm Thu thì quả thực cũng khó xử.
Cảnh Thế Đan chậm rãi nói, “Cô cô và đại ca cãi nhau, Thế Viêm lại thành thân. Nếu cô cô không muốn gả Hàm Thu cho một nhà quyền quý bình thường thì chỉ sợ ít ngày nữa sẽ tìm tới bản vương. Trước lúc đó, bản vương phải phòng sẵn một vị hôn thê mới ngăn cản được cô cô đến tìm ta nói chuyện.”
Quý Bố ngẩn người hỏi, “Huệ vương điện hạ có đối tượng trong lòng rồi sao?”
Cảnh Thế Đan tủm tỉm cười, “Ngươi không thấy bản vương và Tống Ý Mặc rất thân thiết sao?”
Không chỉ thân thiết, ngài còn gọi thẳng người ta là cậu em vợ còn gì! Quý Bố lắc đầu nói, “Huệ vương điện hạ, ngài định cưới tiểu thư nhà họ Tống ạ? Nhưng…”
Trước đây Cảnh Thế Đan có ý với Tống Ý Châu, kết quả Tống Ý Châu đã gả cho Cảnh Thế Viêm. Giờ nếu hắn định cưới một vị tiểu thư khác nhà họ Tống thì bên ngoài thể nào cũng truyền ra vài tin đồn, chuyện này không nói cũng biết. Vả lại, Tống Ý Châu người ta đã không muốn kết thân với Cảnh Thế Đan, chẳng lẽ hai vị tiểu thư còn lại lại đồng ý?
Cảnh Thế Đan nói, “Bản vương vừa nghe nói phụ hoàng đã sai người đi đón Hàm Thu và Thế Dung tới đây. Hiện giờ Thái tử không ở đây, nếu cô cô cho Hàm Thu tới thì nghĩa là cô cô kỳ thực đã quyết định cố ý để Hàm Thu tiếp cận bản vương. Thừa dịp này, ngươi an bài một chút để Hàm Thu nhìn thấy bản vương và Tống Ý Mặc thân thiết với nhau, để cô ta tin rằng bản vương chỉ yêu nam sắc, không thích nữ sắc. Hàm Thu mà tự mình lùi bước thì cô cô cũngkhông thể ૮ưỡɳɠ éρ. Như vậy, mặc dù không thể liên thân với bản vương nhưng cô cô cũng không thể oán hận bản vương được.”
Quý Bố trợn mắt há mồm một lúc mới phản ứng lại được, “Mưu kế của Huệ vương điện hạ lợi hại thật!”
Cảnh Thế Đan cắn thêm một miếng lê. Hắn lại vươn tay hái một trái nữa và đưa cho Quý Bố, “Lê này ngọt lắm, ngươi cũng ăn một quả đi!”
Quý Bố nhận quả lê, học Cảnh Thế Đan dùng tay áo lau lau rồi ngồi xổm dưới tàng cây mà ăn.
Cảnh Thế Đan cũng ngồi xuống. Hắn cười nói, “Làm người phải biết co biết duỗi, có thể đứng có thể ngồi thì mới có tương lai.”
Quý Bố vỗ tay nói, “Lời này của Huệ vương điện hạ quả thật cao thâm!”