Giữa lúc mọi chuyện đang hết sức náo nhiệt như thế, sớm đã có người đi báo tin cho Công chúa Trường Tín, “Công chúa điện hạ, Nhị tiểu thư đã đẩy Đại tiểu thư Tống Ý Châu của phủ Trấn Vũ Hầu xuống nước, Thuận vương điện hạ chạy tới cứu được Tống Ý Châu rồi, không ngờ Huệ vương điện hạ lại ném Tống Ý Mặc xuống nước, sau một hồi lại nhảy xuống cứu Tống Ý Mặc lên. Tống Ý Mặc tức giận đang đánh nhau với Huệ vương điện hạ, bên đó đang hỗn loạn lắm ạ.”
“Cái gì?” Công chúa Trường Tín biết Thân Hàm Thu vẻ ngoài yếu đuối nhưng kỳ thực được chiều quá hóa hư, giờ nghe nói nàng ta đã đẩy Tống Ý Châu xuống nước, bà ta không khỏi ôm иgự¢ nói, “Loạn rồi, loạn thật rồi! Mau, sai người đi mời thầy thuốc mau!” Bà ta nói xong liền vội vàng tự mình chạy tới đó xem xem rốt cuộc là thế nào.
Mọi động tĩnh bên cạnh ao quá ồn ào nên rất nhanh sau đó đã có người tới nói cho La phu nhân biết. La phu nhân vừa nghe xong liền vừa sợ vừa giận. Bất chấp dè dặt thận trọng, bà lập tức hăm hở túm váy chạy vội tới đó.
Nằm mơ cũng không ngờ bản thân có ngày bị người ta đè dưới đất, rồi trước mặt mọi người lại hôn hít sờ mó vần vò, Tống Ý Mặc đã xấu hổ và giận dữ tới cực điểm. Đột nhiên trong bụng bỗng đau một trận, phía dưới đột nhiên xuất hiện một luồng khí nóng mạnh mẽ xộc ra. Trong tình hình như vậy, nàng còn ngửi thấy có mùi máu tươi.
Tống Ý Mặc đã mười hai tuổi, những chuyện của phụ nữ cũng đã được La phu nhân nói qua. Trong chớp mắt nàng liền nghĩ ngay tới chuyện mình vẫn thường hay lo lắng. Một luồng sức mạnh đột nhiên bộc phát ra ngoài, Tống Ý Mặc lập tức đẩy Cảnh Thế Đan ra. Nàng kéo y phục của Cảnh Thế Đan rồi hung hăng cắn một miếng lên vai hắn. Thừa dịp Cảnh Thế Đan đang đau đớn, nàng liền kéo tung áo ngoài của Cảnh Thế Đan ra. Chỉ một động tác đã buộc áo khoác của Cảnh Thế Đan quanh eo, tiếp đó, nàng nhảy dựng lên rồi đẩy đám người xung quanh ra và phi như bay rời khỏi phủ.
Cảnh Thế Đan đứng dậy muốn đuổi theo nhưng không ngờ đai lưng đã bị kéo lỏng, cái quần thiếu chút nữa thì tụt xuống. Hắn vừa xách đai lưng vừa để trần nửa người trên đuổi theo, vừa đuổi vừa quát mắng, “Tiểu tử giỏi lắm! Lại dám lột áo của bản vương ra!”
“Thế Đan!” Công chúa Trường Tín rốt cuộc cũng đã chạy tới. Bà ta liền hét gọi Cảnh Thế Đan.
Tống Ý Mặc chạy vội ra bên ngoài phủ của Công chúa Trường Tín rồi ngồi vào xe ngựa và ra lệnh cho phu xe, “Hồi phủ mau lên, một phút cũng không được chậm trễ!”
Phu xe thấy toàn thân Tống Ý Mặc quần áo xộc xệch, tóc tai rối tung thì có chút hoảng sợ, nhưng dù sao cũng là phu xe được Hầu phủ huấn luyện, vả lại cũng đã gặp qua rất nhiều loại chuyện, ông ta liền nhanh chóng bình tĩnh lại và đáp lời Tống Ý Mặc rồi đánh xe rời khỏi đó.
Tống Ý Mặc xuống xe bên ngoài cửa lớn của Hầu phủ. Bước chân không ngừng lại chút nào, nàng chạy vội vào phòng và gọi Thanh Mai, “Vào đây giúp ta!”
Thấy Tống Ý Mặc trông vô cùng nhếch nhác, giọng nói thì run rẩy, trong lòng Thanh Mai cũng biết có chuyện bất thường. Nàng ta vội vàng đóng chặt cửa phòng lại và tiến lên hầu hạ.
Non nửa canh giờ sau, La phu nhân cũng dẫn đám người Tống Ý Châu trở về. Vừa bước vào phủ, La phu nhân liền sai người đỡ Tống Ý Châu về nghỉ ngơi, lại xua Tống Ý Thiền và Tống Ý Bội đi thay trang phục, còn mình thì vội vội vàng vàng tới gặp Tống Ý Mặc.
Lúc này Tống Ý Mặc đã xử lý xong xuôi mọi chuyện và đang nghiêng người nằm trên giường. Khi thấy La phu nhân bước vào, nàng cũng không đứng dậy mà chỉ đỏ mắt gọi, “Mẹ!”
La phu nhân phất tay sai Thanh Mai lui ra rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Bà nghiến răng nói, “Chuyện con bị Cảnh Thế Đan khinh bạc hôm nay mẹ biết rồi. Thù này nhất định phải báo!”
Gương mặt xinh đẹp của Tống Ý Mặc chợt đỏ ửng lên. Nàng lấy ống tay áo che đi rồi thở dài nói, “Trừ việc này ra còn có chuyện khác con muốn nói với mẹ.”
“Con nói đi, mẹ nhất định sẽ giải quyết cho con!” La phu nhân nói.
Tống Ý Mặc thở dài một hơi rồi mới nói, “Con có nguyệt sự rồi.”
“A!” La phu nhân thất thanh nói, “Chuyện xảy ra khi nào? Có bị ai phát hiện không?”
“Không có ai phát hiện đâu ạ. Vừa rồi con đã sai Thanh Mai đi xử lý mọi chuyện rồi.” Tống Ý Mặc vỗ vỗ lên bàn tay đang nắm chặt lại của La phu nhân, bỗng phát hiện hành động này có điểm không đúng, nàng lập tức chuyển sang chuyện khác,”Mẹ à, sau khi có nguyệt sự, cơ thể của con sẽ nhanh chóng thay đổi. Chuyện giả trang có lẽ không giấu được lâu nữa. Mọi chuyện trong phủ chi bằng nên nhanh chóng giải quyết đi thôi.”
La phu nhân cầm tay Tống Ý Mặc, nước mắt lã chã tuôn rơi, “A Mặc, là do mẹ vô dụng, làm con phải chịu khổ rồi!”
Tống Ý Mặc nói,”Mẹ à, chuyện này liên quan tới tính mạng của tất cả mọi người trong phủ, không trách mẹ được!”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Thanh Mai ở bên ngoài lên tiếng, “Phu nhân, tiểu Hầu gia, Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đến thăm tiểu Hầu gia ạ!”
“Mời hai chị ấy vào!” Tống Ý Mặc ngồi thẳng người lên rồi ra lệnh.
La phu nhân buông tay Tống Ý Mặc ra. Bà cũng ngồi thẳng người lên, trên mặt nhanh chóng khôi phục lại thần sắc bình thường.
Tống Ý Thiền và Tống Ý Bội bước vào phòng. Thấy Tống Ý Mặc không việc gì, cả hai liền nhất tề cả giận nói, “Không việc gì là tốt rồi. Làm chị sợ muốn ૮ɦếƭ!”
Tống Ý Mặc liền hỏi, “Chị cả đâu rồi ạ, chị ấy thế nào rồi?”
Tống Ý Bội đáp, “Bọn chị vừa mới qua thăm chị ấy. Chị ấy vừa uống canh an thần rồi, đã tốt hơn nhiều. Chị ấy vốn định theo bọn chị tới thăm em nhưng bị bọn chị cản lại. Để chị ấy nghỉ ngơi cho khỏe đã!”
Mọi người đang nói chuyện thì Tống Ý Châu đã sai nha hoàn bên người là Thanh Hạnh thay mặt nàng tới hỏi thăm Tống Ý Mặc.
La phu nhân nhìn Thanh Hạnh đi vào. Đợi nàng ta chào hỏi và ân cần hỏi thăm Tống Ý Mặc xong, bà liền dặn dò vài câu, “Hôm nay Đại tiểu thư rơi xuống nước, cơ thể lại bị lạnh, tâm trạng chỉ sợ bất ổn. Ngươi để ý tới tiểu thư nhiều hơn một chút, nếu thấy có gì bất thường thì phải mau chóng báo lại cho ta!”
Thanh Hạnh thưa vâng rồi cáo lui rời khỏi phòng.
Đợi Tống Ý Thiền và Tống Ý Bội cáo từ rồi, La phu nhân lại gọi Thanh Mai và dặn dò phải chú ý mọi việc. Nhất thời cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, bà cũng rời khỏi phòng ngay sau đó.
Tiễn mọi người đi rồi, Thanh Mai nấu một bát nước canh và giúp Tống Ý Mặc uống. Nàng ta lại cầm tay nàng xoa xoa Ϧóþ Ϧóþ rồi nhẹ nhàng nói, “Tiểu Hầu gia trưởng thành rồi!”
Tống Ý Mặc nằm một lúc cũng cảm thấy khỏe hơn. Nàng lại hỏi, “Cái áo kia đâu rồi?”
Thanh Mai vừa nghe hỏi liền biết Tống Ý Mặc muốn hỏi tới cái áo của Cảnh Thế Đan. Nàng ta trả lời, “Nô tỳ không dám đem tới giặt ở phòng giặt đồ nên đang ngâm trong bồn. Nô tỳ định tự giặt rồi đem đi hong khô.” Nàng ta lại nói tiếp, “Nô tỳ đã kiểm tra xe ngựa rồi, cũng không có dấu vết gì đâu ạ, tiểu Hầu gia yên tâm!”
Tống Ý Mặc cười nói, “Chị Thanh Mai vất vả quá!”
Thanh Mai dịu dàng nói, “Vất vả gì đâu, tiểu Hầu gia mới vất vả.”
Lúc này, Thuận vương Cảnh Thế Viêm đã vào cung gặp Tô chiêu nghi.
Tô chiêu nghi nghe xong mọi chuyện liền biến sắc, “Cái gì? Con muốn kết hôn với Tống Ý Châu, bảo ta giúp con nhắc tới trước mặt Hoàng thượng ư?”
Cảnh Thế Viêm gật đầu nói, “Mẫu phi, Tống Ý Châu là trưởng nữ của phủ Trấn Vũ Hầu, vả lại tài mạo song toàn, cô ấy rất xứng đáng với vị trí vương phi.”
Tô chiêu nghi hừ lạnh một tiếng, “Ta còn không biết con đang nghĩ gì sao? Chẳng phải bởi Huệ vương nhắm vào cô ta nên con mới muốn tranh đoạt sao? Con cũng chẳng phải thực lòng có ý với Tống Ý Châu, chẳng qua gặp đúng dịp mới xen vào để xem Huệ vương định làm thế nào mà thôi. Giờ thì hay rồi, nếu Huệ vương cưới Tống Ý Châu và con bị ra rìa thì chuyện này truyền ra ngoài sẽ thành trò cười, mà hắn ta không cưới Tống Ý Châu thì cũng trở thành chuyện cười thôi.”
Cảnh Thế Viêm nói, “Mẫu phi, con đã giành nhảy xuống nước cứu Tống Ý Châu, giờ lại không cưới cô ấy thì cũng vô tình vô nghĩa quá!”
Tô chiêu nghi nói, “Con xuống nước cứu Tống Ý Châu cũng không có nghĩa nhất định phải cưới cô ta. Vả lại, mấy hôm trước bà ngoại con đã tiến cung thăm ta và nhắc tới hôn sự của con. Bà cho rằng con nên cưới Thân Hàm Thu thì hơn. Chỉ có cưới Thân Hàm Thu thì về sau chúng ta mới có cuộc sống yên ổn.”
Cảnh Thế Viêm lập tức hú lên một tiếng quái dị, “Mẫu phi, chẳng phải mẹ không biết tính tính của Thân Hàm Thu thế nào. Con mà cưới cô ta về, chuyện sau này thế nào chưa cần nói trước làm gì, mà ngay cả hiện tại cũng không thể sống yên ổn qua ngày được đâu.”
“Con nói bậy bạ gì đó? Thân Hàm Thu chẳng qua được nuông chiều hơi quá một chút mà thôi. Sau khi lấy chồng, con là hoàng tử, lấy thân phận chế áp cô ta thì cô ta sao dám làm điều xằng bậy?” Tô chiêu nghi lại khuyên nhủ, “Con nghe lời mẫu phi đi, từ bỏ Tống Ý Châu và tìm cách lấy lòng Thân Hàm Thu một chút là được mà!”
Cảnh Thế Viêm lắc đầu nói,”Mẫu phi, muộn rồi! Hôm nay con nhảy xuống nước cứu Tống Ý Châu ngay trước mặt Thân Hàm Thu. Vì chuyện này, Thân Hàm Thu nhất định sẽ không để ý tới con đâu!”
Tô chiêu nghi cười lạnh, “Hôn nhân đại sự là do các con tự quyết định sao? Kết quả vẫn là do Hoàng thượng tác thành thôi.”
Cảnh Thế Viêm nghe Tô chiêu nghi nói thế, có vẻ như bà ta sẽ đi nói với Hoàng thượng để Hoàng thượng ban hôn cho hắn với Thân Hàm Thu, thì lập tức biến sắc, “Mẫu phi, mẫu phi muốn tốt cho con thì đừng làm như vậy!” Nói xong hắn phất tay áo bỏ đi luôn.
Tối hôm đó Tống Ý Mặc liên tục ngủ mơ, trong mơ luôn bị Cảnh Thế Đan ức Hi*p đủ kiểu. Khi tỉnh lại, trong lòng vẫn còn buồn bực, rửa mặt xong, nàng liền gọi Thanh Mai vào hỏi, “Cái áo kia khô chưa?”
Thanh Mai trả lời, “Tối hôm qua có gió nam, áo lại mỏng nên đã khô rồi ạ.”
“Chị mang vào đây và treo lên cho ta!” Tống Ý Mặc phân phó xong lại tự mình đi tìm roi. Đợi Thanh Mai vào phòng và treo áo lên xong xuôi, nàng liền quất roi lên áo, vừa quất vừa mắng chửi, “Đồ cầm thú! Đồ điên! Đồ điên!”
Thanh Mai trông thấy bộ dạng hung dữ của Tống Ý Mặc thì không khỏi rụt vai lại và lặng lẽ lùi về phía sau hai bước. Đợi tới khi Tống Ý Mặc đánh đến mệt, nàng ta mới tiến lên đỡ lấy roi và giúp Tống Ý Mặc ngồi xuống, đồng thời nhỏ giọng nói, “Tiểu Hầu gia, mang đồ ăn sáng vào được chưa ạ?”
Tống Ý Mặc khua roi một hồi cũng thấy trong lòng vui vẻ lên chút ít. Nàng trả lời,”Không cần gọi vào. Ta tới chỗ mẹ ăn sáng.”
Thanh Mai vội hầu hạ Tống Ý Mặc thay quần áo, thu dọn một hồi, lại chải đầu cho nàng xong mới đỡ nàng rời khỏi phòng.
Tống Ý Mặc kéo tay Thanh Mai ra và cười nói, “Ta cũng chẳng phải bị bệnh, chị không cần căng thẳng như vậy!”
“Tiểu Hầu gia thế này so với bị bệnh còn khiến người ta căng thẳng hơn nhiều.” Thanh Mai cúi đầu đáp.
Trước hành lang, Họa Mi đang đứng trơ mắt nhìn Thanh Mai và Tống Ý Mặc thân thiết nói chuyện. Trong lòng nảy sinh ghen ghét, nàng ta cũng chỉ có thể âm thầm nghiến răng.
Trong phủ Huệ vương, mới sáng sớm Cảnh Thế Đan đã hắt xì mấy cái. Hắn ôm trán nói, “Ai đang mắng bản vương thế nhỉ?”
Tiểu nội thị Niệm An vừa đi tới hầu hạ Cảnh Thế Đan mặc quần áo vừa nói, “Biết đâu lại có người đang nhớ nhung Huệ vương điện hạ thì sao!”
“Bản vương cảm thấy, chỉ có thể là tên tiểu tử Tống Ý Mặc đang nguyền rủa bản vương thôi.” Cảnh Thế Đan nói xong lại nhớ tới chuyện hôm qua. Hắn lẩm bẩm, “Tiểu tử to gan dám lột áo của bản vương. Ngày nào đó bản vương cũng phải lột áo hắn ra, để hắn phải hối hận vô cùng vì chuyện hắn đã làm ngày hôm qua mới được!”
Niệm An không dám mở miệng nói gì nữa, chỉ cẩn thận cài áo lại cho Cảnh Thế Đan.
Cảnh Thế Đan cúi đầu nhìn Niệm An, đột nhiên phát hiện Niệm An mi thanh mục tú, đứng ở đằng trước cũng chỉ tới bả vai mình. Hắn bỗng đưa tay ôm chầm lấy Niệm An rồi áp gã tới bên cạnh giường và dí mũi ngửi ngửi. Rất nhanh sau đó hắn lại lắc đầu nói, “Người ta mười hai tuổi, ngươi cũng mười hai tuổi, vì sao người ta cơ thể mềm mại, trên người còn có hương thơm lạ lùng, còn ngươi thì cứng đơ đơ, trên người còn có mùi mồ hôi khó ngửi nữa chứ? Thật khiến người ta thất vọng!”