Giữa sân khấu mê loạn, ba tên đàn ông như phụ nữ và mấy người đàn ông cường tráng lõa lồ đứng phía sau bắt chước động tác như đang ℓàм тìин. Những người ở đây thét chói tai không ngừng. Mặt Hạ Hàm đã đỏ au, đối với màn này không biết nên nói gì mới phải.
Đám người cách sân khấu gần nhất giơ một nắm đô la lên cao, chỉ cần các dancer vừa tựa vào gần, bọn họ liền nhét đô la vào bên trong quần ngắn của các dancer. Cố Nham cũng sắp muốn ngồi không yên, đã đứng lên chuẩn bị nhảy vào giữa sân khấu.
Hạ Hàm đưa tay kéo góc áo Cố Nham, năn nỉ nói: “Chúng ta về nhà đi, chắc cậu đã về rồi.”
Cố Nham thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hàm đã đỏ, tâm tình chơi đùa lập tức tụt xuống hơn phân nửa, cầm ly rượu trước mặt giải quyết hết, kéo Hạ Hàm bước rời khỏi hộp đêm.
Ra ngoài hộp đêm, khu phía đông Newyork phồn hoa và lạnh lẽo, Hạ Hàm nắm chặt khăn quàng cổ, nhìn về phía Cố Nham đang đi sau lưng cô.
“Làm gì mà nhìn tớ?”
“Không có gì, chỉ là lâu không gặp, có chút nhớ cậu.” Cô cười hì hì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì lạnh có chút hồng.
Cố Nham đi tới vân vê mái tóc lộn xộn của Hạ Hàm rồi ngoan ngoãn vuốt thẳng cho cô.
Nhưng Hạ Hàm lại nói: “Cố Nham, hồi nhỏ cậu toàn gọi tớ là chị, chưa quên đấy chứ?” Hạ Hàm lùi bước lại, vừa đi vừa nói chuyện với Cố Nham.
“Chỉ có xinh đẹp tuyệt trần mới làm chị của tớ, điểm này cậu có thể tham khảo yêu tinh Cố Du, cậu….” Cố Nham quan sát Hạ Hàm một lúc, nhíu mày tỏ vẻ đáng tiếc.
“Nhưng nơi này bộ dạng không tệ.” Cậu ta chỉ vào иgự¢ Hạ Hàm nói, nâng tay dự định gọi xe.
“Cậu thật nhàm chán!” Hạ Hàm hung hăng trừng mắt liếc nhìn Cố Nham một cái, mở cửa xe hận không thể ấn gương mặt xinh đẹp của Cố Nham vào trên cửa kính.
Đến khu nhà ở cao cập, Cố Nham lại đột nhiên dừng bước, “Hạ Hàm, đêm nay qua chỗ của tớ đi.” Cậu ta nhìn thoáng qua trên lầu, tiếp tục nói: “Chị tớ và Lê Chính quả thật có mâu thuẫn, chiến tranh lạnh lâu rồi. Hôm nay khó được gặp mặt một lần, chúng ta đừng quấy rầy, để hai người họ tự mình giải quyết.”
Hạ Hàm nhìn lên lầu gật đầu, nhưng lại nói, “Cậu khẳng định như vậy được không?”
“Chắc chắn được, từ trước đến này nam nữ toàn giải quyết mâu thuẫn ở trên giường.”
***
Khu nhà độc thân của Cố Nham xa hoa mà khiêm tốn, không phù hợp mấy với tính tình nổi loạn của cậu ta. Cậu ta vào phòng khách đun một ly trà sữa nóng cho Hạ Hàm, còn mình lại ngậm cây kem tiếp tục chơi game.
***
Giữa chiếc giường to lớn trắng tinh, người phụ nữ như yêu tinh đang điên cuồng lắc lư trên thắt lưng người đàn ông, không thể kiềm chế được phát ra tiếng ngâm nga nho nhỏ. Cánh tay trắng nõn cầm chặt cứng rắn nóng như lửa phía dưới bụng của anh, thân thể không ngừng run rẩy.
Lê Chính híp mắt hưởng thụ người phụ nữ đang cưỡi lên xoắn chặt mình, chờ cô dây dưa xong trận này, lật người giữ chặt eo rồi cầm vật của mình đặt vào nơi non mềm của người phụ nữ, không chút nào lưu tình ngoan độc xông vào.
Cố Du cảm thấy khớp xương như rời ra, rất đau, yếu ớt không có chút sức lực nào. Từ trước tới nay làm cùng người đàn ông này đều mệt mỏi muốn ૮ɦếƭ, điểm này tám năm trước cô đã biết rõ.
Cố Du hơi thở mong manh, giọng đau xót hừ một tiếng: “Không biết xấu hổ!”
Lê Chính lật người lại rồi bắt nạt cô, “Đã như vậy rồi mà miệng nhỏ không thả người ra.” Vừa dứt lời lại xâm nhập sâu vào cho cô nhớ rõ, ngón tay Lê Chính xoa miệng môi hồng trơn bóng của Cố Du, cười lạnh, “So với miệng nhỏ, tôi càng thích khuôn mặt này hơn.”
Hai người làm xong đã rạng sáng, Lê Chính thoáng qua Cố Du hết hơi hết sức, đứng dậy đi tưới cửa sổ sát đất dưới lầu.
Hạ Hàm bị lệch múi giờ còn chưa quen, giờ này chắc còn chưa ngủ, nghĩ tới đây anh đã gọi điện qua.
Đầu tiên là đường dây bận, gần nửa giời trôi qua, Hạ Hàm mới nghe máy, giọng đầu bên kia rõ ràng xấu hổ, chủ động gọi một tiếng: “Cậu.”
Lê Chính nhàn nhạt lên tiếng rồi nói: “Sao chưa trở về?”
“Cháu ở bên chỗ Cố Nham, sáng mai về ạ.”
“Vừa rồi gọi điện thoại với ai đấy?” Lê Chính không nhịn được hỏi.
“Bạn trai cháu.” Hạ Hàm thản nhiên đáp, giọng cô gái nhỏ mềm mại như sợi dây tơ tằm quẹt vào trong lòng, khiến tâm tình anh cũng tốt lên, giọng dịu xuống, nói: “Biết rồi, ngủ đi.”
Lê Chính cúp điện thoại trở về phòng ngủ chính, nửa vầng trăng chiếu vào mép giường rộng trắng như tuyết, thấy Cố Du ôm chăn mềm ngồi dậy, chỉ có thể gượng gạo che bản thân, Lê Chính nhìn cô, vẻ mặt không giải thích được.
“Cô ấy có người đàn ông mình thích, qua vài năm nữa sẽ kết hôn, sinh con, từ đó về sau sẽ không cần anh nữa. Lê Chính, đối với cô ấy mà nói, anh sẽ trở nên càng ngày càng không quan trọng…” Cô dừng một chút, khó khăn lắm mới nhịn được hốc mắt chua xót, “Cho dù như vậy, anh vẫn không muốn cưới tôi sao?”
Ở trước mặt Lê Chính, cô cũng không tỏ ra yếu kém, cho dù bị anh giày vò đến bước đường cùng, chỉ có thể bị ép buộc thuận theo nằm dưới thân anh giao hoan, cũng sẽ không có thái độ đối mặt cầu xin anh.
Nhiều năm như vậy, rõ ràng Lê Chính là điểm yếu của cô, thế còn điểm yếu của anh? Phải chăng đã lộ rõ trong mắt Cố Du.
“Với tôi mà nói, anh cũng sẽ càng ngày càng không quan trọng.” Cố Du lạnh lùng, giọng điệu lại khôi phục hùng hổ dọa người như ngày thường.
Cô mang toàn bộ tuổi hoa đẹp đẽ rực rỡ nhất của đời người con gái dâng cho người đàn ông có trái tim ngoan độc này, nhưng đổi lấy người đời giả vờ luồn cúi gọi một tiếng “Tổng giám đốc Cố.” Quả thật, Lê Chính có thể cho cô tất cả mọi thứ cô muốn, nhưng danh phận “Lê phu nhân” này, anh không đồng ý cho. Nhưng mà anh có biết không? Ngoài danh phận “Lê phu nhân” này ra, tất cả những thứ khác cô không cần.
Đây là tiền đặt cược của cô, tám năm, cô không tin tình cảm của người đàn ông này lạnh lùng nhạt nhẽo đối với cô như lúc trước.
Lê Chính yên lặng đốt điếu thuốc, Cố Du cáu kính anh liền tâm phiền ý loạn, cũng không quan tâm cô ngủ rồi, ngồi cạnh giường mà không ra ghế sofa yên lặng hút thuốc.
Lê Chính nhìn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, nhớ tới tám năm trước…. Nhớ tới cô gái tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung, giọng ngập ngừng run rẩy hỏi anh đêm nay trở về không?
Cố Du đã ngủ, chóp mũi tinh xao tinh tế hơi hồng, nằm nghiêng nửa người ôm chăn tư thế tự bảo vệ mình, bả vai không đầy nắm tay, trên mặt còn có dấu vết vừa rồi anh để lại.
Cố Du nói không sai, quả thật Hạ Hàm không cần anh nữa rồi….
***
Giữa trưa ngày hôm sau Cố Nham và Hạ Hàm mới trở về, tên nhóc Cố Nham này vừa vào cửa liền ôm ấp Cố Du xin tha thứ. Đôi mắt đẹp Cố Du nhìn Cố Nham, hung hăng nhéo eo thịt của Cố Nham, cậu ta bị đau gào khóc kêu trời.
Cậu ta vừa gào vừa la to: “Chị, tối qua tốt chứ?”
Cô cố ý liếc qua Lê Chính đang ngồi ngay ngắn, giọng rõ ràng dễ nghe, “Tối hôm qua đương nhiên tốt.”
Buổi chiều Cố Nham và Hạ Hàm cùng đi trường đua ngựa, Hạ Hàm có khả năng đặc biệt giỏi cưỡi ngựa. Năm mười bốn tuổi Lê Chính tặng cho cô một con Đình Mặc huyết thống thuần chủng, tính tình ngoan ngoãn, cũng rất thân thiết với Hạ Hàm.
Trường đua ngựa này cũng chính là sản nghiệp của Lê Chính, từ sau khi Hạ Hàm rời đi, đều có người chăm sóc đúng thời gian. Cố Nham và mấy vị thiếu gia cũng thường tới đây chơi đua ngựa, nhưng không mở rộng ra bên ngoài, bởi vậy nên đặc biệt yên tĩnh.
Đình Mặc dán trán lên tay nhỏ bé của Hạ Hàm, phát ra tiếng phì phì từ mũi. Cô nhìn trường đua ngựa rộng lớn mênh ௱ôЛƓ, hít một hơi thật sâu. Thật ra cô nhớ hết mọi thứ ở đây, theo ý cô, cuộc sống chưa từng đối xử tệ với cô.
Đình Mặc là một con ngựa màu nâu đen, bốn chân và phần đuôi là màu trắng, giống như bốn chiếc vớ (Tất) trắng. Giữa trán có một đoạn giống hình tia chớp màu trắng, rất cường tráng! Mạnh mẽ lại soái khí. Trán cô dính vào chỗ hình tia chớp màu trắng của Đình Mặc, mở cửa chuồng ngựa rộng rãi kéo Đình Mặc ra ngoài. Xuất sắc lật người chuyển lên ngồi trên lưng ngựa, Đình Mặc lập tức chạy vội ra ngoài, thỏa thích chạy dọc theo đường một vòng lại một vòng.
Nơi này bọn họ đều có buồng thay đồ cá nhân, thuật cưỡi ngựa trang bị đầy đủ hết, Cố Nham bảnh bao phủi người rồi mới nhảy lên lưng ngựa, cho nên chậm hơn Hạ Hàm nửa nhịp. Khi điều chỉnh yên ngựa nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái nhỏ bay nhanh trên đường đua, vuốt lông bờm trên ngựa, nhẹ nhàng đuổi theo Hạ Hàm.
Hạ Hàm đi chậm lại, cùng Cố Nham chạy chầm chầm trên đường đua. Cậu ta liếc mắt nhìn Hạ Hàm một cái, trang phục cưỡi ngựa có hai móc gài kiểu Anh, ủng màu đen, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng buông xuống phía sau ót, tuyết thấm vào khuôn mặt non mềm sáng sủa đầy sức sống.
Quả thật cô không giống với cô ngày trước. chưa từng cười tự tin sáng rực như vậy.
Tình hình này xem ra cậu ta càng ngày càng tò mò về cái người tên là Chung Tuyển kia, sao lại có thể dạy dỗ cô gái nhỏ tốt như vậy!
Đoạn thời gian trước Hạ Hàm là người thế nào cậu ta hiểu rõ nhất, ít nói, không giao lưu với mọi người, nhút nhát. Khi đó Cố Du lo lắng, còn lén lút dẫn Hạ Hàm đi gặp bác sĩ tâm lý.
***
Trong khoảng thời gian này ở Newyork rất thoải mái, trước tết nguyên tiêu một ngày cô về thành phố A. Chung Tuyển đồng ý tới đón cô, cô vừa chui vào trong xe, đã bị người đàn ông giữ chặt đầu hôn sâu, còn ép hỏi: “Có nghĩ đến anh không?”
Cô mỉm cười “Ưm” một tiếng, chủ động hôn tiếp, cười sao anh lại giống như một đứa trẻ, lúc nào cũng vội vã chứng minh cảm giác tồn tại.
Gần đây thành phố A có hiện tượng giao dịch phi pháp là tuồn kim cương chưa gia công vào, đại đội cục công an thành phố đã dốc hết toàn lực vào việc điều tra, cho nên chưa hết mừng năm mới đã phải bắt đầu đi làm rồi.
Vừa đưa Hạ Hàm về tới nhà, không thành thật động tay động chân một lát rồi anh lại trở về cục công an. Trước khi đi còn lưu manh đùa giỡn, nặng nề đè lên Hạ Hàm, nói: “Chờ chú về sẽ cho cháu ăn no.”
***
Mấy ngày hôm trước ở Newyork nên không liên hệ trực tuyến với Diệp Vấn và Thanh Phong, vừa mở QQ, bên kia Thanh Phong liền bắt đầu điên cuồng gửi bình luận.
Thanh Phong: Ở quê Internet thật sự rất chậm, nhờ tải giúp toàn bộ kinh tế vĩ mô với.
Thanh Phong: Đây là link, tải xuống xong lưu vào USB, đến khai giảng thì đưa cho tớ, cậu không được lưu lại, đây là tài liệu học tập tớ vất vả mới tìm được, cũng không phải ăn cắp.
Hạ Hàm: Ừ, đã biết.
Cô mở máy tính lên, trong lúc chờ đợi thì qua bên Hạ Học Đông một chuyến, rồi đi dạo siêu thị, mua ít đồ ngày mai nấu mừng tết nguyên tiêu, lúc về tới nhà tài liệu của Thanh Phong đã dow xong.
Góc phải màn hình có nhắc nhở “Tải xuống hoàn thành mời kiểm tra,” cô tùy tiện ấn vào một cái thì tài liệu nhảy ra một video clip.
Hạ Hàm sợ ngây người, phim hành động ℓàм тìин trong truyền thuyết!
Không phải cô chưa từng xem phim có nội dung người lớn, nhưng mà nội dung hình ảnh rõ ràng như thế này thì chưa bao giờ tiếp xúc.
Trong lúc nhất thời thế mà lại quên tắt tiếng, ngay cả khi Chung Tuyển đi vào cô cũng không phát hiện được.
Sao cô có thể che chắn toàn bộ màn hình được chứ!
Bỗng nhiên trước mắt có một đôi tay nâng màn hình lên một chút, ngón tay vừa động, âm thanh càng lớn thêm mấy lần.
Hạ Hàm lập tức đỏ mặt, đột nhiên đứng lên “Bộp” đóng máy tính lại, tiếng động trong video clip cũng ngừng hẳn.
Nhưng Chung Tuyển lại nở nụ cười, hôn xuống trán Hạ Hàm hỏi: “Đang xem gì đó?”
“Băng ghi hình dạy học.” Cô buột miệng nói ra, cũng không suy nghĩ gì.
Ánh mắt người đàn ông trước mặt sáng rực nhìn cô chằm chằm, đưa tay cầm máy tính sau lưng cô thả xuống, cong tay luồn đến chân trơn bóng của Hạ Hàm, ôm cô đặt lên trên bàn học rộng rãi lạnh ngắt.
Chung Tuyển ngoan ngoãn chống lên trên, tay Ϧóþ chặt eo cô, vừa kề sát vào tai Hạ Hàm vừa thổi khí nóng, “Mau để anh nhìn xem đã học được những gì rồi nào?”