Thanh Phong tốt đẹp sạch sẽ như vậy xứng với cái tên mà các cụ đã đặt ra, nhưng khoa bọn cô là về nghệ thuật, mẹ Thanh Phong yêu cầu rất nghiêm khắc với cô, lần trước Thanh Phong thi cấp sáu không qua được, vì thế mẹ Thanh Phong không hề để ý đến con gái trong vòng một tháng.
Hạ Hàm tận mắt chứng kiến Thanh Phong năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho mẹ, mà bên kia mẹ Thanh Phong từ đầu đến cuối từ chối không nghe máy, cô nhìn không chịu được đỏ con mắt luôn, trên đời này có sai lầm nào của con cái mà ba mẹ không thể tha thứ được chứ!
Thi đậu Piano cấp tám là hoàn toàn bị ép buộc, thế cho nên bây giờ ngay cả Piano Thanh Phong cũng không thèm chạm vào chút nào. Lần trước học viện nghệ thuật có hội diễn, tạm thời mời Thanh Phong, Thanh Phong ‘thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục,’ ngay cả thành viên hướng dẫn tự mình khuyên Thanh Phong đàn một bản, Thanh Phong cũng không động đậy.
Cô ấy nói: Đời này không bao giờ thèm chạm vào Piano nữa.
Hạ Hàm nghĩ rằng, hồi cô còn nhỏ cũng từng bị mẹ bắt đi học vẽ tranh, nhưng khi đó Hạ Hàm nhỏ như vậy, lưng cõng bàn vẽ rất to, ngồi trên băng ghế cao, ngay cả chân ngắn cũng không thể chạm xuống đất. Sau một tiết học rất dài, trên tay, trên váy đều là màu bột nước, ngay cả cầm 乃út vẽ cũng khó khăn, Hạ Học Đông đau lòng con gái, thường xuyên lén lút dẫn con gái đi ra ngoài, chơi ở công viên đúng thời gian một tiết học, sau đó đàng hoàng đi về nhà.
Về nhà, mẹ ngồi xổm xuống sờ mặt cô, thấy trên mặt trên tay con gái đều sạch sẽ, cười nói: “Hàm Hàm rất ngoan.” Tay nho nhỏ nắm bàn tay to của ba, giương mắt lanh lợi nhìn về phía ba cười cười, sau đó chạy lên lầu, chờ anh trai học về cùng chơi đùa với cô.
Tuổi thơ của cô chính là ấm áp dễ chịu như vậy, nhưng không còn nữa rồi.
Sau đó ba mẹ đối đầu gay gắt, ba trật ra khỏi quỹ đạo, mẹ nhốt mình trong phòng ngủ cúi đầu khóc, ba ngồi trong phòng khách hút thuốc, một điếu lại một điếu. Hạ Hàm là người có tính nhạy cảm, cô nhìn thấy khi ba mẹ cãi nhau thì xé một tấm hình rồi hung hăng ném vào thùng rác, liền tò mò, cô gái nhỏ lén nhặt những mảnh vụn đã bị xé nát lên, gom lại ghép vào nhau cô thấy khuôn mặt ba trên ảnh chụp, mà người phụ nữ ba ôm lấy, không phải là mẹ….
Tuổi còn nhỏ cô vốn không hiểu gì, sau này lớn lên, cô mới hiểu được là ba phạm phải sai lầm.
Ngày cùng mẹ rời khỏi thành phố A tuyết rơi rất nhiều, sáng sớm hôm đó Hạ Hàm vô cùng vui vẻ, vì Hạ Cận đã đồng ý với cô, chỉ cần tuyết rơi thì dẫn cô đi đắp người tuyết. Cô hưng phấn mặc quần áo xong, còn lần đầu tiên tự chải tóc cho mình, nhưng mà vẫn cứ lỏng la lỏng lẻo, ngoan ngoãn ngồi dưới lầu chờ anh trai đi ra.
Hạ Cận xuống lầu ngồi bên cạnh cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, liên tục nói những lời mà Hạ Hàm không hiểu lắm, anh trai nói cái gì mà về sau cô nhớ gọi điện thoại về đây, không phải chúng ta đều ở chung mỗi ngày sao? Có ba, có mẹ, anh và em, không phải mỗi ngày đều gặp mặt ư? Tại sao phải gọi điện thoại.
Trên khuôn mặt sáng sủa của Hạ Cận biểu cảm ngấm ngầm chịu đựng, hốc mắt cũng đỏ lên, ngột ngạt im lặng như vậy khiến Hạ Hàm cũng khóc, cô vốn không biết vì sao mình lại khóc, có lẽ là vì Hạ Cận nuốt lời không dẫn cô đi đắp người tuyết.
Hạ Hàm theo mẹ đi tới một ngôi nhà rất lớn, vô cùng…. Khi đó cô nghĩ mãi không ra nên dùng từ gì để hình dung, chỉ cảm thấy nơi này rất khác biệt với căn nhà cũ, phòng tắm cũng to hơn phòng khác ở nhà ba, cũng không cần phải giành toilet với anh trai. Ông ngoại rất trầm lặng, nhưng ôm cô rất ấm áp, còn có cậu, cô nghi ngờ, vì sao cậu không xưng hô với ông ngoại là “Ba” giống như mẹ thế? Hơn nữa cậu thoạt nhìn rất trẻ tuổi, rất giống ông anh dạy anh trai cùng đá banh.
Hạ Hàm không thích nơi này, muốn về nhà, nhớ ba và anh trai, cô không dám nói với mẹ, có một lần Hạ Hàm lén lút nói với Lê Chính.
Ngày hôm đó vừa đúng lúc chủ nhật, Lê Chính lén đưa Hạ Hàm về thành phố A, chỉ ở lại một ngày ngắn ngủi, rồi phải chạy về Newyork, cô khóc lóc gọi anh trai cũng vô dụng, sau khi trở về Lê Chính dỗ cô, chỉ cần cô nghe lời, anh liền dẫn cô về thành phố A thăm ba và anh trai.
Khi đó Hạ Hàm còn nhỏ, nhận được lời hứa hẹn của cậu, mắt đỏ lên nhào vào lòng cậu, cơ thể nhỏ nhắn vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt nước mũi đều quệt lên áo sơ mi màu trắng của Lê Chính.
Sau này mẹ qua đời, tuổi ông ngoại cũng lớn, Hạ Hàm được Lê Chính nuôi nấng đến trưởng thành, Cố Du là bạn gái của cậu, cô vẫn luôn chờ đợi đến ngày gọi Cố Du là mợ, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa đợi được.
Lê Chính bận rộn ngày đêm không ngừng nghỉ, phần lớn đều là Cố Du chăm sóc cô, mười hai mười ba tuổi là tuổi con gái phát triển, иgự¢ nhô cao, Hạ Hàm nhìn bộ иgự¢ cao đẹp mắt của Cố Du thì ngẩn ra, “Tiffany, nó có thể to như của chị được không ạ?”
Khi đó cô cũng không biết xấu hổ, chỉ vào phần nhỏ xíu đáng thương trước иgự¢ mình, rồi lại chọc chọc иgự¢ Cố Du nói.
“Đương nhiên, chỉ cần em ăn nhiều cơm, đừng ăn kiêng là có thể.”
Đêm khuya yên tĩnh, hiếm khi Hạ Hàm ỷ lại cô như vậy, Cố Du ôm lấy cô, hai người không nói gì cả.
Rất lâu sau Hạ Hàm mới vụng về nói nhỏ: “Em rất nhớ mẹ.”
…..
“Chị sẽ luôn ở bên em chứ?” Tình cảm của cô rất yếu đuối, thời kỳ dậy thì không có mẹ chăm sóc, Hạ Hàm vẫn không nhịn được nếu ai đối xử tốt với cô một chút.
“Đầu đang nghĩ cái gì vậy chứ.” Cố Du giả vờ suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra: “Hàm Hàm ngoan, mau gọi điện thoại kêu cậu em về, như vậy thì mỗi ngày chị đều sẽ ở cùng với em.”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng rên mềm mại giống như của phụ nữ, Hạ Hàm không dám nói gì, một lát sau Lê Chính mới cầm điện thoại nói rất nhỏ: “Hàm Hàm.”
“Cậu, chừng nào thì cậu về, công việc bận lắm sao?”
“Tiffany có ở đó không?”
“Ở đây ạ.” Hạ Hàm đáp, ngẩng đầu nhìn Cố Du một cái, đôi mắt xinh đẹp đến vô cùng nháy mắt với cô ấy.
“Cậu về ngay lập tức, con ngủ trước đi, đừng chờ cậu.”
***
Sau này Cố Du làm bạn đi cùng với cô càng ngày càng nhiều, thế mà vẫn mãi chưa thấy Cố Du kết hôn với cậu, nhưng điều này cô cũng không ngại. Hạ Hàm đã sớm xem cô ấy như đã lấy chồng. Cố Du dạy bảo cô rất nhiều điều, dạy cô cách lót băng vệ sinh, dạy cô nên mặc áo иgự¢ như thế nào, tặng cho cô đôi giày cao gót đầu tiên, cô ấy luôn làm những chuyện mà mẹ Hạ Hàm nên làm.
Cho nên Hạ Hàm ỷ lại Cố Du, tin tưởng Cố Du, xem Cố Du như người trong nhà.
***
Hiếm khi trời mát dễ chịu như hôm nay, mấy ngày hôm trước trời nóng quá khiến Hạ Hàm ngay cả lên lầu cũng lười, nhưng lại rất nhớ anh. Vùng ngoại ô thành phố A có mấy vụ án buôn bán trẻ em cần điều tra phá án, Chung Tuyển dẫn đội cảnh sát ra đó, Hạ Hàm nhẩm tính, hai người đã nửa tháng không liên lạc tử tế rồi.
Thanh Phong còn đang vùi đầu hăng hái chiến đấu thi cấp sáu, Hạ Hàm chuẩn bị trà bánh đặt trước bàn Thanh Phong, “Đêm nay tớ không về, đừng thức khuya quá ngủ sớm đi một chút.”
Thanh Phong xoay người ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm, khóe mắt mỉm cười, “Chú cảnh sát hôm hay đã về à?”
Hạ Hàm cười cười, ánh mặt trời xuyên thấu chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn rất non mềm của cô, “Ừ, hôm nay anh ấy đã trở lại.”
Thanh Phong vỗ nhẹ cô, bảo cô đi nhanh lên, Hạ Hàm thu dọn túi xách, kế hoạch là về nhà trước một chuyến, sau đó xuống lầu đi siêu thị, đến giờ đó anh cũng chắc đã tan tầm, rồi gọi điện cho anh là xong.
Đến cửa mới phát hiện không tìm thấy chìa khóa, Hạ Hàm gọi điện cho Thanh Phong, nhờ Thanh Phong tìm giúp ở ký túc xá, Thanh Phong lục tung ký túc xá mấy lần cũng không tìm thấy.
Hạ Hàm nản lòng dựa vào cửa, đã làm mất chìa khóa, chỉ có thể đi tìm Chung Tuyển thôi.
Đại đội cục điều tra hình sự thành phố nằm trong tòa nhà đơn độc, có bố trí gác cổng, bậc thềm rất cao, yên ắng, nghiêm túc mà thần bí. Hạ Hàm vừa đi vào một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát liền đi về phía cô, hỏi cô có chuyện gì.
Biết được cô tìm Chung Tuyển, người đàn ông kia cười như không cười nhìn cô một cái, gọi điện thoại nội bộ, lúc này mới dẫn Hạ Hàm đi lên trên.
Người đàn ông trẻ tuổi kia nhìn thoáng qua cửa phòng họp đóng chặt, nói với Hạ Hàm: “Vẫn đang họp, cô chờ lát nữa nhé.”
“Dạ, cám ơn ạ.” Hạ Hàm nói với người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đối diện.
Người đàn ông kia khẽ gật đầu, xoay người xuống lầu.
Gần kết thúc cuộc họp, Chung Tuyển tổng kết lần cuối rồi sau đó tan họp.
Đều là những chàng trai tuổi trẻ mạnh mẽ, khi mọi người rầm rập đi ra, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái ngồi lặng lẽ trước cửa. Các cảnh sát trong ngày thường ai cũng đều sát phạt quyết đoán, đầu óc nhìn xa trông rộng, lúc này đều tò mò thăm dò nhìn Hạ Hàm.
Dù sao trong đội cảnh sát con gái quá ít ỏi, vài người nhân viên cảnh sát giả vờ bình tĩnh tiêu sái đi qua người Hạ Hàm, đi hai ba bước rồi quay đầu lại nhìn. Chung Tuyển thảo luận nội dung công việc với đội trưởng, sau đó đi ra cuối cùng.
Lúc này anh mới nhìn thấy Hạ Hàm đang ngoan ngoãn ngồi trước cửa, cô không giống những người con gái bây giờ, rất kiên nhẫn, không chơi di động, chỉ yên lặng kiên trì ngồi đợi. Tay gấp xếp đặt trên đùi, đầu hơi cúi xuống, làn da phía sau cổ trắng như tuyết, lông mi dày vểnh lên tạo thành mắt sâu hun hút, cả người Hạ Hàm trong tầm với của anh, Chung Tuyển cười cười tay nóng không nhịn được muốn xoa đầu cô, vén tóc cô lên.
Chung Tuyển vừa tốt nghiệp trường cảnh sát chính là do Uông Trí dẫn tới đây, bây giờ Uông Trí là người đứng đầu đại đội điều tra hình sự, còn Chung Tuyển là đội phó, lúc này đội trưởng Uông đang ung dung nhàn nhã nhìn Chung Tuyển.
Thế mà anh đã quên còn có đội trưởng đứng bên cạnh, Chung Tuyển thu tay, khụ khụ hai tiếng.
Hạ Hàm thấy anh đi ra, đứng lên có chút khẩn trương nhìn anh, không biết vì sao dù hai người đã xác định quan hệ, nhưng đứng trước mặt Chung Tuyển cô vẫn sẽ căng thẳng.
“Các người nói chuyện đi, tôi đi trước.” Đội trưởng cười khẽ với Hạ Hàm, cầm cặp hồ sơ rồi đi ra khỏi đó.
Đội trưởng Uông Trí là một người đàn ông hơn 40 tuổi, cười rộ lên có cảm giác rất đáng tin, người cũng cao, tay vượn lưng hổ (ý nói tay dài, người khỏe), rất vạm vỡ, Chung Tuyển là học trò hài lòng nhất mà anh ta dẫn dắt.
Tới văn phòng Chung Tuyển phải đi qua một đám nhân viên cảnh sát trẻ tuổi, Hạ Hàm đi đằng trước, anh theo sau, người trong đội cảnh sát với bộ dạng như đang xem kịch vui. Anh đã nửa tháng không gặp cô, tình cảm cũng hơi nồng nhiệt, ôm cô một lúc, nâng mặt cô hôn nhẹ, lại nghĩ tới ngoài cửa có một đống chàng trai độc thân giống như hổ đói, ấn cô vào иgự¢ chịu đựng.
“Chìa khóa nhà đã mất rồi.” Hạ Hàm buồn bực nói.
Cô vừa nói “Nhà!”
Đầu óc Chung Tuyển nóng lên, trong lòng bắt đầu vui vẻ, siết chặt cô hơn, không tự giác xoa ௱ôЛƓ gợi cảm của cô.
Anh thấy đỡ hơn thì thu tay, dừng lại đúng lúc, gọi điện thoại cho người quản lý tài sản, bảo người quản lý tài sản đưa cho Hạ Hàm.
Hạ Hàm nhận lấy, nói: “Đêm nay anh sẽ về chứ?”
Hạ Hàm sợ anh hiểu lầm, lại lập tức nói: “Em nấu cơm cho anh ăn.”
“Được.”
Đưa Hạ Hàm ra ngoài rồi quay về, Triệu Hâm liền giữ chặt quần áo của Chung Tuyển, dáng vẻ yêu kiều xấu hổ cúi đầu: “Đêm nay anh sẽ về chứ?” Lời này vừa thốt ra, cả phòng làm việc đều cười ha ha, sắc mặt Chung Tuyển không nén nổi tức giận, đá Triệu Hâm một cước, nâng trán đi vào văn phòng.
Uống Trí dùng cặp hồ sơ gõ gõ bàn, nghiêm khắc quát đám tiểu tử này: “Cả đám đừng cười, ăn không được nho nói nho xanh, lúc nào tất cả cưới được vợ rồi hẵng cười.”