Không lâu sau, liền nhìn thấy phía trước có bóng dáng nhỏ bé bước từ trên xe xuống, Chung Tuyển cười cười, nhìn về hướng đó.
Hạ Hàm trả tiền xuống xe, nắm chặt góc váy đứng một lát, chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đường nhựa. Vừa rồi hình ảnh kích thích như vậy, thậm chí ngay cả những hạt mồ hôi chảy đầy trên lưng Hạ Cận nằm ở vị trí nào cô cũng đều nhớ rất rõ ràng.
Chung Tuyển thấy bóng dáng nhỏ bé đứng ngay ngắn chỉnh tề cũng nghi hoặc, đã đứng đó hồi lâu mà chưa thấy nhúc nhích gì.
Chân dài bước tới, đi về phía Hạ Hàm.
Bàn tay to xoa đầu cô, Chung Tuyển giơ tay kéo cô ôm vào lòng.
“Ai vậy?” Hạ Hàm buồn bực né tránh nói, khi thấy anh, khuôn mặt lại giãn ra, còn cười cười.
“Em cứ đứng như vậy, cũng không nhìn xe?”
Còn tưởng rằng anh thực sự ôm mình cơ đấy, thì ra là để cô nhìn xe! Giống như đang đi tàu lượn, mà bây giờ cô đang đặt mình vào chỗ thấp nhất, bên cạnh vừa có một chiếc xe đen bóng gào rít chạy qua, mang theo cảm giác công kích, cô nhắm chặt mắt, an ủi bản thân không có chuyện gì.
“Đi thôi.” Chung Tuyển nắm tay cô, dẫn cô đi về phía xe mình.
Chỗ nào cũng nhỏ, bàn tay to dễ dàng bao trùm cánh tay mảnh khảnh của cô, nhưng cảm xúc rất tốt, thịt mũm mĩm, nhìn nho nhỏ, nhưng lại rất có thịt, cúi đầu nhìn cô một cái.
Anh ‘người cao ngựa lớn,’ chân lại dài, Hạ Hàm gần như là phải chạy chầm chậm, cúi đầu thở hổn hển mấy tiếng, hôm nay cô mặc một chiếc váy có dây thắt eo màu vàng nhạt, khoác bên ngoài chiếc áo dệt kim hở cổ màu trắng trong suốt, cổ áo hơi rộng, vóc người Chung Tuyển thì cao, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, là đã thu hết phần tinh tế trơn bóng phập phồng trắng như tuyết vào trong tầm mắt.
Anh cười tự giễu, kéo mở cửa xe giúp Hạ Hàm.
Hạ Hàm mơ mơ màng màng, quay đầu hỏi anh: “Đi đâu ạ?”
Miệng nhỏ xinh của cô khi đóng khi mở, đôi mắt hạnh trong mắt anh thoạt nhìn yêu kiều quyến rũ như thế, tay nhỏ xíu còn níu chặt cánh tay anh.
“Đi hẹn hò.”
Làn môi anh rất mỏng, khi cười chỉ hơi nhếch nhếch khóe môi, đẹp trai mê người, cô nhìn đến ngây ngốc.
Anh dẫn cô tới ăn ở một nhà hàng Tây khá yên tĩnh, nhà hàng này cũng đã mở mấy năm ở thành phố A, trang trí thanh cao khiêm tốn, quản lý nhà hàng cũng quen biết anh, nhưng mà…. Lần đầu thấy Chung Tuyển dẫn bạn là con gái tới đây, quản lý xoay đầu nhìn về phía anh, chắc là cháu gái? Cơ mà quản lý không khẳng định được, cũng không hỏi nhiều.
Anh cắt bít tết thành những miếng nhỏ rồi đổi đĩa trước mặt Hạ Hàm, “Tân Dao là bạn gái của anh em, cũng là chị dâu em, tính cách cô ấy rất tốt, về sau ở chung hòa thuận.”
Hạ Hàm gật gật đầu, có vẻ đăm chiêu, “Em mới không cần ở chỗ anh trai em, anh nghĩ gì vậy?”
“Cũng đúng, Hạ Cận có thương em, về sau cũng phải ‘thành gia lập nghiệp.’”
“Nhưng ở cùng một chỗ với ba em còn có chút không được tự nhiên…..”
Chung Tuyển cắt lời cô nói, “Anh có chỗ ở trong đơn vị, bình thường sẽ không ở nhà, chìa khóa này em cứ cầm đi.” Chung Tuyển tháo chiếc chìa khóa nhà từ trong chùm chìa khóa, đưa cho Hạ Hàm.
Hạ Hàm không nhận, “Không cần đâu, em đã làm phiền anh nhiều rồi.”
“Hạ Hàm, là anh đang hẹn hò với em.”
“Có ý gì!” Hạ Hàm kinh ngạc vui mừng nhìn anh, “Anh đồng ý rồi ư? Anh đồng ý kết giao với em rồi hả?”
“Có thể thử.” Anh nhàn nhạt nói.
Hạ Hàm ςướק lấy chìa khóa, nắm trong tay còn không nỡ buông ra, người yêu? Vậy thì có nghĩa là sẽ có tính chất phát triển hơn, Chu Tuyển đưa chìa khóa nhà cho cô, vậy thì có nghĩa là …. Sống cùng nhau?
Mặc dù cô cũng rất muốn thân mật với anh, nhưng quả thật hơi nhanh quá, nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Hàm vẫn đưa chìa khóa trả lại cho anh, nói: “Chúng ta như vậy có phải quá nhanh hay không hả?”
“Anh chỉ có một chiếc chìa nhất này, những thứ khác đều do đơn vị giữ, cho nên, chìa khóa cho em, anh không vào được.” Chung Tuyển nói tới điểm thì dừng, cũng khiến Hạ Hàm gặp nạn đỏ cả mặt.
Anh nói mấy câu gây thương tích, khiến Hạ Hàm cho rằng bản thân mình suy nghĩ lung tung, chậm rãi cất chìa khóa.
“Chuyện hôm nay em đều biết hết?” Cơm nước xong, Chung Tuyển lái xe đưa cô về nhà, đỗ xe trước cổng vườn hoa, nắm tay cô cùng nhau đi bộ.
“Thế nào, sợ rồi hả?”
Cầm tay với anh, tất nhiên Hạ Hàm căng thẳng, trong lòng bàn tay đã có tầng mồ hôi mỏng, cảm thấy lúng túng, muốn thoát bàn tay ấm áp khô hanh của anh, vừa mới khẽ động, đã bị anh nắm chặt hơn.
“Chưa từng thấy anh trai như vậy, có phần khiến em hoảng sợ.”
Thường ngày tính tình Hạ Cận điềm đạm, chăm sóc cô rất cẩn thận, nhưng hôm nay một màn kia, giống như là ăn thịt người, quả thật có chút dọa người.
Cô còn nói: “Đàn ông đều như vậy sao? Thật là dọa người.”
“Đúng vậy, đàn ông chính là như vậy, việc này chờ về sau em sẽ biết.”
Về sau…. Hạ Hàm ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, mà Chung Tuyển mặt không biến sắc, thích thú hài lòng nhìn Hạ Hàm chằm chằm.
Đàn ông đều như vậy sao? Vậy anh thì sao?
***
Bên khu nhà ở của Chung Tuyển chỉ có một phòng ngủ chính rất to, drap giường màu tối, sạch sẽ gọn gàng, thư phòng thì ở trên lầu, ngoài ban công lộ thiên tầng cao nhất đặt bộ ghế sofa màu đen cao quý mà khiêm tốn.
Nghĩ tới nửa người dưới của anh chỉ vây chiếc khăn tắm màu đen, иgự¢ đều đặn cường tráng, nhấp ngụm rượu đỏ thượng hạng lâu năm, nhìn bầu trời đêm sâu thăm thẳm lại thần bí….
Một bức tranh mỹ nam tắm rất đẹp, Hạ Hàm không nhịn được nuốt nước miếng.
“Ba và anh biết được em ở đây.”
Chung Tuyển gật đầu.
Hạ Hàm chuyển suy nghĩ: “Để bồi thường, em nấu cơm cho anh.”
“Không ăn cơm, để anh ôm trước đã.”
Cô tất nhiên vui vẻ, rúc vào lòng Chung Tuyển, nghe mùi vị nam tính sạch sẽ lại mát lạnh, càng siết chặt hơn. Hạ Hàm từ trong иgự¢ anh ngẩng đầu lên, tóc cũng rối tung, cả người thoạt nhìn như nhím xù lông, chậm rãi nói: “Sau này không được ra lệnh cho em kêu “Chú” nữa đâu.”
Chung Tuyển hôn lên trán cô, gật đầu đồng ý.
Thật ra chuyện bắt cô gọi “Chú”, hoàn toàn là hứng thú độc ác của anh, không nghĩ tới vật nhỏ này lại ngoan như vậy, bị dọa giật mình liền ngoan ngoãn gọi “Chú.”
Hạ Hàm cảm thấy vừa lòng thỏa ý, nâng mặt lên chạm anh hung hăng hôn lên môi anh một cái.
Chủ động như vậy, khiến Chung Tuyển cũng có chút bất ngờ, nhưng anh lập tức phản ứng kịp, giữ chặt gáy cô, miệng cắn làn môi mềm mại thơm ngọt của cô, càng hôn càng sâu, lần đầu tiên Hạ Hàm ý loạn tình mê như vậy, nhón chân cố gắng đáp lại anh. Chỉ là càng lúc càng không ngừng được, đầu lưỡi bị anh cắn nhẹ cảm giác rất kỳ diệu, cô chưa từng trải qua những việc như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, ngay cả hô hấp cũng theo không kịp.
Anh nhìn cô gái nhỏ ~ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au nhẹ nhàng thở gấp, ngay cả ngón tay nắm áo sơ mi của anh cũng đỏ lên, lướt qua thì ngừng lại, không thì dọa cô mất.
Lưu luyến buông môi cô ra, ôm cô dỗ dành.
Rất nhiều năm sau, Chung Tuyển cũng từng nghĩ, nếu như Hạ Hàm không chủ động theo đuổi cô, chỉ sợ đời này anh cũng cứ như vậy. Anh sẵn lòng chờ cô lớn lên, sắp đặt một đoạn tình cảm này sang trang mới, hoàn toàn che chở cho cô, nâng trong lòng bàn tay.
Sau khi Hạ Cận biết cũng không phản đối chuyện của hai người, nhưng mà vẫn có chút tức giận bất bình, miệng rất chua ngoa, hoa bướm bên người Chung Tuyển không ít, làm sao lại để mắt đến em gái bảo bối cơ chứ, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo Hạ Hàm thích!
***
Đại học A quản lý sinh viên khá thoải mái, đại thể là nuôi thả, kế hoạch của anh là như thế này, trước hết cứ cho cô không gian riêng, sau đó từng chút từng chút hướng cô qua bên này, chờ thời cơ chín muồi, anh sẽ vào ở. Chương trình đại học năm tư của Hạ Hàm chủ yếu là đi thực tập, nước chảy thành sông không phải là việc khó, cô gái nhỏ yên tĩnh đáng yêu như vậy, anh chỉ mong sao lấy được về nhà để cưng chiều.
Hôm nay Hạ Cận hẹn Chung Tuyển đi ra ngoài, hai người gặp nhau trên sân bóng rổ thành phố A. Lúc đến Hạ Cận đã mồ hôi đầy đầu, áo T- shirt màu xám trên người đã ướt hết, Chung Tuyển cũng tham gia vào.
Lúc anh học trung học chính là một thành viên của đội bóng rổ thành phố, một cuộc chọi trâu ba đối ba nhẹ nhàng vui vẻ thế này, cả người sảng khoái.
Chạy vào phòng tắm thay bộ quần áo rồi cùng Hạ Cận lên tránh nắng ở bể bơi ngoài trời trên tầng cao nhất bên cạnh, nơi này là hội sở tư nhân, là chỗ mấy anh em thường tụ tập. Chung Tuyển nhìn thoáng qua Hạ Cận tinh thần sảng khoái, trêu đùa: “Sao cậu lại không cẩn thận như vậy, dọa Hạ Hàm bỏ chạy sao cậu xong việc được, Lê Chính đang thúc giục cô ấy nghỉ hè thì về bên đấy.”
Hạ Cận giận tím mặt, khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ tối sầm, anh biết Hạ Hàm đang yêu nhau với Chung Tuyển, liền hỏi thăm: “Hàm Hàm không nói chuyện Lê Chính với cậu chứ.”
“Cậu của cậu, làm sao vậy?” Chung Tuyển hỏi.
“Mẹ tôi đi, cậu nuôi nó lớn lên, cũng rất vất vả, không thể tiếp tục làm phiền cậu ấy nữa.”
Mặc dù Hạ Cận nói như vậy, nhưng với kinh nghiệm điều tra người bị tình nghi nói cho Chung Tuyển biết chuyện không đơn giản như vậy, thân phận của anh bây giờ chính là bạn trai của Hạ Hàm, có một số việc hỏi nhiều cũng không tốt.
“Gần đây chú Tân có khỏe không?” Hạ Cận hỏi anh.
“Xin nghỉ hưu sớm, Hạ Cận, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, cậu và Tân Dao cũng đã có mấy năm rồi, chuyện này cũng nên quyết định thôi, sớm sinh con trai đi, để chú Tân nuôi, cũng khiến trái tim ông ấy bình yên hơn.”
Hạ Cận cười cười, chuyện với Tân Dạo quả thật cũng nên có quyết định rồi.
“Vừa đúng dịp người cậu cũng đang ở thành phố A, gọi Tân Dao ra đi, cũng dẫn cả Hạ Hàm, cùng nhau ăn bữa cơm. Hạ Hàm vẫn không vượt qua được điểm mấu chốt kia, không biết làm thế nào để đối mặt với Tân Dao, hôm nay vừa vặn có cơ hội, cậu tôi đều ở đây, tình hình sẽ phải tốt hơn một chút.”
Chung Tuyển nhìn đồng hồ, còn nói: “Tôi qua đại học A đón Hạ Hàm, buổi chiều cô ấy không có tiết, Tân Dao thì giao cho cậu.”
Hạ Cận nhìn bóng dáng xuân phong đắc ý của Chung Tuyển, tức tối nghiến răng nghiến lợi, thời khóa biểu của Hạ Hàm cũng điều tra một rõ hai ràng, ra tay thật sự là nhanh độc ác chuẩn xác.
Nhận được tin nhắn của Chung Tuyển Hạ Hàm liền đứng ngồi không yên, còn có nửa tiết nữa, cô thừa dịp nghỉ giữa tiết lén lút chạy ra ngoài, đại sảnh lầu chính lớp học bằng phẳng và rộng rãi, cô chân bước nhẹ nhàng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe màu đen của Chung Tuyển.
Chung Tuyển duỗi cánh tay mở cửa xe cho cô, hỏi: “Còn chưa tan học à?”
“Em sợ anh chờ sốt ruột.” Cô lè lưỡi phủi bụi phấn, ném cặp ra phía sau.
“Hôm nay đi đâu?” Hạ Hàm nhìn Chung Tuyển định hỏi, lập tức nói sang chuyện khác.
“Đi gặp anh em và chị dâu.”
“Đợi một chút, là Tân Dao à?” Hạ Hàm luống cuống.
Chung Tuyển vuốt vuốt tóc dài của cô, “Gặp mặt xong, sau này thì không có gì phải xấu hổ nữa.”
Hạ Hàm lắc đầu: “Không được, em ăn mặc thành như vậy, rất không lễ phép, nhanh đưa em về thay quần áo.” Một thân quần jeans áo lót khiến người luôn lễ phép Hạ Hàm tuyệt đối không đồng ý.
Cuối cùng không kịp, tạm thời tới cửa hàng bán quần áo nữ cao cấp mua một chiếc váy, Chung Tuyển vừa mới vào tới cửa hàng đã nhìn trúng một chiếc váy dài màu đen bằng voan mỏng, chỉ vào cái đó rồi nói nhỏ với cửa hàng trưởng.
Phía sau lưng hở rộng, Hạ Hàm đứng trong phòng thay quần áo, những chỗ khác đều rất vừa lòng, Hạ Hàm đứng trong phòng thay quần áo lẩm bẩm không dám ra ngoài, cô còn chưa từng ăn mặc lộ quá nhiều như vậy trước mặt Chung Tuyển!