Sau khi Tống Tiểu Tây về đến nhà, cẩn thận quan sát mình trong gương một chút. Tóc ngắn, đuôi lông mày cong cong, đôi mắt đặc biệt là không nhỏ, đôi môi cũng không lớn, nói chung ngũ quan đoan chính, còn có cảm giác hơi thanh tú. Công bằng mà nói, không có chuẩn mực nào cho việc đánh giá thấp ngoại hình con người.
Dĩ nhiên, cô cũng không như Tả Tiêm muốn nâng bao nhiêu điểm là được.
Chỉ là cô bị người ta nịnh hót nhiều lắm, mọi người nhắc đến thiên kim Tống Tiểu Tây của thần khải Tống Thường Thanh, đều khen là khéo léo xinh đẹp. Duy chỉ có Giang Thừa Mạc và Thẩm Dịch mới nói những lời cay với cô, bộ dáng của cô đi trên đường là Gi*t ૮ɦếƭ cái đẹp.
Tống Tiểu Tây nhìn bản thân từng tí một, lại suy tư một lát, sau đó buồn bực gục đầu xuống giường đi ngủ.
Hai ngày sau cô một mực ở trong phòng tự học, cùng với Nguyễn Đan Thanh tiến hành ôn tập cho cuộc thi cấp bậc Anh ngữ. Lý Duy Diệp chưa có tới tìm cô ấy, hình như là giành cho cô ấy thời gian suy nghĩ. Nhưng nói thực ra, Tống Tiểu Tây chưa từng suy nghĩ về vấn đề của bọn họ, lúc này trong đầu cô tràn ngập hai người là Giang Thừa Mạc và Tả Tiêm, không tự chủ thể hiện ra gương mặt khó chịu người lạ chớ tới gần. Giữa lúc rảnh rỗi, Nguyễn Thanh Đan dùng khóe mắt dò xét cô, lật một trang giấy, trên đó viết ba chữ: “Tôi rất ngốc” sau đó hỏi: “Những lời này nói như nào?”
Tống Tiểu Tây liếc mắt nhìn, tức giận: “YOU ARE STUPID.”
“Dùng sai chủ ngữ rồi chứ?”
“Không sai, cậu vốn dĩ là STUPID.” Tống Tiểu Tây quay đầu sang, “Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
“Lời này mình nên hỏi cậu mới đúng chứ? Bộ dáng của cậu bây giờ giống như một con cua lo lắng sắp bị nấu chín, là muốn biểu đạt cái gì?”
“Mình rất lo lắng sao?”
“Cậu không có sao?”
“Tốt lắm.” Tống Tiểu Tây bắt lấy cánh tay Nguyễn Đan Thanh, rồi chỉ vào mũi mình, “Cậu nói xem mình xinh đẹp không?”
“….” Nguyễn Đan Thanh nhìn cô không nói, “Cái này mình giữ nguyên ý kiến.”
“Vậy mình thiện lương không? Đáng yêu không?”
“… Cậu như này là đang tự luyến hả? Cậu quyết chí muốn làm một nữ chính Anime như Mary Sue(*) hoàn mỹ sao?”
(*) Mary Sue: nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái, gần như được cho là tác giả viết về những kỳ vọng/ảo tưởng vốn dành cho bản thân mình vào nhân vật.
Tống Tiểu Tây coi thường câu trả lời, nói tiếp: “Vậy, nếu cậu là đàn ông, sẽ lấy mình chứ?”
Lúc này Nguyễn Đan Thanh giật mình, rùng mình một cái: “Cậu là Tống Tiểu Tây? Cậu thật sự là Tống Tiểu Tây? Có phải cậu bị cái thằng hot boy trên mạng tính thì kiêu mặt thì già hơn lợn ám rồi à?”
“Trả lời câu hỏi của mình.”
Nguyễn Đan Thanh nhìn sắc mặt của cô, miễn cưỡng nói: “Nếu như mình là Giang Thừa Mạc, mình sẽ cưới cậu. Nhưng nếu mình không phải, thôi quên đi.”
“Tại sao?”
Nguyễn Đan Thanh ho một tiếng, nói: “Bởi vì Giang Thừa Mạc cực kỳ quan tâm tới tình cảm của cậu, cậu chỉ có thể gả cho anh ấy chứ không có phương án khác. Mà mình, mình mới không muốn vì một người con gái mà trở thành oan hồn dưới đao của anh ta.”
Tống Tiểu Tây nằm ở trên bàn, bẻ 乃út lông ở trên bàn,nhưng bẻ không được, bèn quay sang bẻ cục tẩy của Nguyễn Đan Thanh, cho đến khi nó bị bẻ thành góc 90 độ, cô mới mở miệng yếu ớt: “Vậy mình nói cho cậu biết, việc này không phải sự thật đâu. Thứ nhất, Lý Duy Diệp đến bây giờ đều vẫn sống rất tốt; thứ hai,Giang Thừa Mạc mới không quan tâm, anh ấy sẽ đính hôn với Tả Tiêm.”
“… À?”
Mặc dù Tống Tiểu Tây không thể dựa vào lời của Tống Thường Thanh mà kết luận rằng Giang Thừa Mạc có đính hôn cùng với Tả Tiêm hay không, nhưng cô đã nhất thời xúc động nói ra câu này ra. Cô không hiểu được cảm giác kỳ quái bí ẩn từ trong lòng mình từ đâu mà ra, chỉ biết là sau khi nói xong giống như đứng trước bao người, chỉ vào mũi Giang Thừa Mạc rống lên một tiếng “Khốn khi*p”, kiểu ra tay trước thì sẽ chiếm được ưu thế.
Buổi tối Tống Tiểu Tây về đến nhà, trước máy vi tính tìm tòi từng trang từng trang một về động tĩnh của nhà họ Tả và nhà họ Giang gần đây có dấu hiệu liên kết hoặc mâu thuẫn hay không. Nhưng cuối cùng cô cũng không tìm được, cũng không rõ gì về tuyến đồ K, tin tức từ trang chủ chính thức thì ít như không, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tắt máy đi.
Ban đầu dựa vào phỏng đoán của cô, cô không tin lời của Tống Thường Thanh. Theo những hiểu biết về cá tính Giang Thừa Mạc của cô, anh nhất định không phải là loại người sống theo ý định ban đầu của mọi người mà có cuộc hôn nhân với người khác; song cũng có thể vì khuôn mặt xinh đẹp cùng tính tình tốt của Tả Tiêm là ưu điểm khiến Giang Thừa Mạc rung động, nhất thời tình cũ không rủ cũng tới không chừng; nhưng mà hơn một tháng trước rõ ràng anh làm loại chuyện đó, nói câu kia với cô, hiện tại ngược lại đột nhiên qua lại cùng Tả Tiêm, thế quá không phù hợp với tính cách vững như bàn thạch của Giang Thừa Mạc.
Tống Tiểu Tây cảm thấy đầu mình sắp nổ tung lần nữa. Cô thậm chí có chút oán hận nụ hôn kia của Giang Thừa Mạc rồi. Nếu thật sự chưa từng xảy ra chuyện đó, có lẽ hiện tại cô sẽ an tâm hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc dịu dàng của Lý Duy Diệp, hơn nữa báo đáp ân tình, nói không chừng cũng đã đính hôn với anh ấy. Nhưng đột nhiên anh xen vào, sau không có làm gì tiếp nữa, ngược lại xuất hiện tin đồn với Tả Tiêm, để lại một mình cô vò đầu bứt tai ở đây, anh như thế, tại sao lại có thể làm như vậy?
Sau khi tan lớp học lái xe, Tống Tiểu Tây tùy ý tản bộ trên đường, cuối cùng dừng lại trước một hội quán yên tĩnh. Mặc dù từ giới tính đến tính tình cùng rất nhiều phương tiện giữa cô và Giang Thừa Mạc hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng thói quen của anh quanh năm suốt tháng cũng đã ngấm dần cho cô. Ví dụ như trời sinh Tống Tiểu Tây lười biếng, ghét phiền toái, trốn tránh đám đông, năm xưa Giang Thừa Mạc ép buộc đưa cô đi ra ngoài tiếp xúc với người khác, học đối nhân xử thế và lễ nghi chu toàn, dần dần cô cũng không còn chống đối như thế nữa; ví dụ tiếp quán cơm này, tất cả bên trong đều là đồ ăn nhẹ tốt cho sức khỏe, Tống Tiểu Tây cũng không thích, nhưng bị Giang Thừa Mạc bắt ép kéo tới nhiều lần, dần dần cô cũng không còn chán ghét nữa.
Quán cơm ở đây trừ đồ thanh đạm quá mức, đặc sắc thứ hai chính là có ghế sa lon cao bằng da cực kỳ đặc biệt. Thời gian Tống Tiểu Tây đến nơi này tương đối sớm, ngồi cạnh cửa sổ ở tận bên trong, gọi cho mình một bát canh nhỏ khai vị, đang từ từ nếm thử, chợt nghe âm thanh mềm mại của nữ phục vụ lên tiếng: “Xin hỏi, hai vị trí này có được không?”
Sau đó, là một âm thanh dịu dàng khiến cho sống lưng Tống Tiểu Tây bỗng dưng cứng đờ: “Được rồi. Thừa Mạc, anh cảm thấy thế nào?”
Miệng Tống Tiểu Tây mở to, hít một hơi. Cô giật giật, cố gắng thu bản thân lại đến nhỏ nhất, để cho thành ghế cao che đi bản thân.
Lần đầu tiên Tống Tiểu Tây nhận thấy rằng, thì ra thành phố T tuy không nhỏ, nhưng cô và Giang Thừa Mạc ở ngoài cùng lúc gặp mặt dễ hơn cô tưởng tượng nhiều. Hiện tại cô nhíu lông mày, thấy tiến lùi đều rất khó. Nếu cứ như thế rời khỏi, cô nhất định sẽ đi qua bàn bọn họ, đến lúc đó sẽ không tránh khỏi lúng túng; nhưng nếu lựa chọn ở lại chỗ này, nghe lén chuyện của hai người họ thì cũng không phải là lựa chọn chính xác. Tống Tiểu Tây đang chần chừ, nghe được Tả Tiêm vừa cười vừa nói: “Nghe nói gần đây anh và Tiểu Tây cãi nhau?”
Giang Thừa Mạc nhàn nhạt mở miệng: “Cô nghe ai nói? Không thể nào.”
“Thật sao?” Âm thanh êm ái của Tả Tiêm cùng với âm thanh gốm sứ nhẹ nhàng va chạm vang lên, “Nhưng gần đây cũng không thấy anh và cô ấy liên lạc nha. Không phải trước kia hai người Tiêu Ly Bất Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu sao(**)?”
(**) Tiêu Ly Bất Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu: Hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của Dương Duyên Chiêu (Dương Lục Lang) trong Dương gia tướng, tình cảm của hai người vô cùng thân thiết, cho nên mới dùng cụm từ Tiêu Ly Bất Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu để hình dung.
“Dùng Tiêu Ly Bất Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu là như vậy à?”
Tống Tiểu Tây vốn còn đang do dự, nghe được hai người họ đang nói chuyện có liên quan tới cô, liền tự trong lòng an ủi rằng bọn họ bàn luận về chuyện có liên quan tới cô, ở đây cô nghe lén một chút cũng chẳng có gì đáng lo ngại.
Cô đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy Tả Tiêm cười nói: “Anh đang cố ý nói sang chuyện khác sao? Sáng hôm nay nghe bác Tống nói Tiểu Tây sắp kết hôn cùng với nhị thiếu thành A, sao một chút phản ứng anh cũng không có?”
Giang Thừa Mạc dừng một chút, lúc mở miệng âm thanh nhàn nhạt: “Chỉ là hành động đơn phương thôi. Tống Tây có đồng ý hay không còn không chắc chắn.”
“Nếu không chắc chắn, thì cũng có khả năng đồng ý nha.” Tả Tiêm còn nói, “Anh thoạt nhìn rất thoải mái nha, thật khiến em ngưỡng mộ. Chia sẻ một chút cảm xúc và lý do đi chứ?”
Lúc này Giang Thừa Mạc cười một tiếng, không nói gì.
Tả Tiêm cũng cười cười, lại chuyển đề tài: “Nghe nói gần đây Thụy Nhĩ An sống rất khổ, tiền mất tật mang, tổn thất nặng nề.”
Giang Thừa Mạc trả lời hời hợt: “Anh ta sẽ khá hơn.”
“Anh cứ chắc chắn như vậy.” Tả Tiêm nói: “Vợ của anh ta quan hệ phức tạp với anh ta như thế, ai cũng không biết đối phương nghĩ như thế nào. Ngộ nhỡ có chuyện sẽ như thế nào? Hay như chuyện vừa nãy, ngộ nhỡ Tiểu Tây đồng ý lời cầu hôn thì anh định như thế nào?”
Lúc này Giang Thừa Mạc cười một tiếng: “Cô lại nói lại đề tài này rồi? Hiện nay trước mắt Tống Tây muốn độc lập, muốn tự do dân quyền, còn chán ghét tôi khủng khi*p, tôi ngăn cản được sao?”
“Tống Tây chán ghét anh? Sao em không nghe nói? Cô ấy còn có thể chán ghét anh?” Tả Tiêm nói: “Mỗi lần em đều nhìn thấy anh là người không kiên nhẫn chỉ đạo người ta, người ta nào có thời điểm nào chán ghét anh? Chẳng lẽ trình độ không kiên nhẫn của anh thừa rồi, thay vào đó là cô ấy không kiên nhẫn sao? Ah, đúng rồi, không phải anh vừa mới nói các người không có gây gổ sao?”
Giang Thừa Mạc cười một tiếng, không trả lời.
Tống Tiểu Tây đang yên lặng nghe, thì phục vụ bước nhỏ đi tới, khom người nói với cô: “Tiểu thư, cô cần lấy thêm nước không?”
Tống Tiểu Tây tự dưng bị cô ta cắt ngang, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, nhìn cô ta lấy thêm xong, không tiếng động dùng khẩu hình nói cám ơn, thế nhưng phục vụ lại không có ý định rời đi, nói tiếp: “Những món ăn này có cần tôi giúp cô mang đi không?”
Tất cả suy nghĩ của Tống Tiểu Tây đều dồn về cuộc trò chuyện bên cạnh, khoát tay liên tiếp, lúc này cô ta mới rời đi.
Tống Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Tả Tiêm nói: “Ngày mai em muốn đi một chuyến đến buổi đấu giá Ngọc Thạch, là bạn trai của em, anh sẽ đi theo em chứ?”
Hai chữ “Bạn trai” *(tiếng Trung là ba chữ: “Nán péngyǒu”) được cô ta dứt khoát nhấn mạnh một chút, chờ Giang Thừa Mạc chậm rãi “Ừ” một tiếng, cô ta liền cười lên: “Sao em cảm giác làm bạn gái hiện tại của anh so với lúc trước hạnh phúc hơn nhiều?”
Kế tiếp chính là những câu chuyện không chủ đề, Tả Tiêm đảm nhiệm vị trí điều hòa không khí của Tống Tiểu Tây trước đây. Chỉ là Tống Tiểu Tây không muốn nghe nữa, cô phân vân một lúc, nhưng bản năng chiến thắng lý trí, giơ tay gọi phục vụ, giọng nói bình tĩnh: “Tính tiền.”
Cô vừa nói xong, ở sát vách cuộc đối thoại nhẹ giọng cũng dừng lại. Trong nháy mắt Tống Tiểu Tây liền cảm thấy hả giận, vì thế thản nhiên đứng lên, tương đối bình tĩnh ngẩng đầu ưỡn иgự¢ mắt nhìn thẳng tính toán rời đi, kết quả thời điểm đếm đến ba Giang Thừa Mạc gọi lại: “Tống Tây.”
Tổng Tiểu Tây chỉnh lại biểu cảm của mình, dừng bước lại, làm một vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười giả tạo, giọng điệu cũng như thế nói: “Thật khéo, chị Tả Tiêm, anh Thừa Mạc, hai người cũng ở đây.”
Cô chào hỏi xong liền định tiếp tục rời đi, Giang Thừa Mạc đứng lên, một tay cầm chặt cổ tay cô. Anh đột nhiên ra sức, khiến cho nước trong ly lung la lung lay; tuy nhiên sức cũng không hẳn mạnh, đáng lẽ Tống Tiểu Tây có thể trực tiếp hất ra, nhưng cô suy nghĩ rất nhanh trong đầu, sau đó giơ cánh tay đến bên khóe miệng, nhằm ngay gan bàn tay của anh, hung ác cắn xuống.
Sức lực của cô nếu so với Giang Thừa Mạc lớn hơn rất nhiều, hơn nữa còn lâu dài, cuối cùng thậm chí còn cảm thấy đầu mình run lên, vậy mà từ đầu đến cuối Giang Thừa Mạc cũng không nói tiếng nào. Rốt cuộc Tống Tiểu Tây hất tay anh ra, không nhìn vẻ mặt của anh, cũng không nhìn vẻ mặt của Tả Tiêm, càng không thèm nhìn vẻ mặt bắt đầu thay đổi của phục vụ ở không xa, sau đó xoay người, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lý Duy Diệp, vừa rời đi vừa nói, âm thanh theo bước chân của cô nhẹ nhàng truyền về: “Lý Duy Diệp, bây giờ anh có rảnh không? Em muốn nói chuyện về việc đính hôn với anh.”
Lúc Tống Tiểu Tây chạy tới bờ sông đã thấy Lý Duy Diệp nhàm chán ngồi trên ghế ung dung hưởng thụ sông Giang. Mặt bên của anh cân đối, tay áo cuộn lên hiện ra đường cong nhỏ của cánh tay, ngón tay thon dài, xương cốt rõ ràng. Cảm thấy cô ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu sang khẽ mỉm cười.
“Anh vốn nghĩ em còn suy nghĩ vài ngày nữa.”
Tống Tiểu Tây không nhìn anh, cúi đầu nghịch ngón tay, nhỏ giọng nói: “Nếu như em không đồng ý đính hôn, sẽ như thế nào?”
Lý Duy Diệp cười khe khẽ một tiếng, dùng giọng dịu dàng thuận tiện nói: “Vậy em muốn thế nào đây?”
Tống Tiểu Tây cắn môi, nói: “Sẽ chia tay sao?”
Anh hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Tống Tiểu Tây thở phào một hơi, lại nhỏ giọng nói: “Lý Duy Diệp, em không yêu anh.”
Không ngờ vẻ mặt của anh không hề biến, chỉ “Ừ” một tiếng, lại lẳng lặng nói: “Cho nên…”
“… Chúng ta có thể không đính hôn không? Như bây giờ không được sao?”
“Bây giờ là như nào thế?” Lý Duy Diệp dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ép buộc cô nhìn anh, híp híp mắt, âm thanh khẽ biến, “Có thể không đính hôn, nhưng ngoại trừ lần này sao? Tống Tiểu Tây, em phải chấp nhận, phải đưa ra quyết định sớm. Hiện tại anh tối thiểu vẫn là bạn trai của em, trong thời gian dài anh không hi vọng thấy bạn gái của mình cùng với người khác qua lại lằng nhằng, cho dù người đó là lớn lên cùng em. Giữa anh và Giang Thừa Mạc, em phải lựa chọn, nếu như đã chọn anh, về sau không thể ôm bất cứ tâm ý nào đối với anh ta.”
Anh buông tay ra, lại từ từ nói: “Ai cũng không thích bị ђàภђ ђạ tới ૮ɦếƭ, anh cũng như thế. Hoặc là thua một cách ngay thẳng, hai là thắng một cách xuất sắc.”