Mượn Giống Của Sếp - Chương 18

Tác giả: Đề Oắn

"Cái dây l.ọt kh.e nó mắc ở khe đ.ít..."
"Ngứa quá... tôi phải móc nó ra cho đỡ ngứa."
Tư thế vặn vẹo của Cố Dật vô cùng xấu hổ, nhưng lại rất dâ.m đ.ãng, càng nhìn càng thấy hưng phấn.
Tạ Duyên cười khanh khách, không thèm nể mặt tí nào, một lần cười là cười đến không dừng lại được, cũng chọc cho Cố Dật xấu hổ muốn độn thổ ngay tại chỗ.
Than ôi, đêm nay chắc cười nhiều hơn một năm qua luôn mất.
Mấy chục phút sau, Cố Dật và Tạ Duyên mới tập hợp ở phòng ngủ. Rèm cửa kéo lại, trong phòng chỉ để một ảnh đèn nhỏ gần giường, phối hợp với màn múa của Cố Dật, Tạ Duyên còn đầu tư hẳn cái đèn nhấp nháy nhiều màu cùng với cái loa phát nhạc bốc lửa.
Chờ anh lấy tinh thần xong, Tạ Duyên nằm nửa người trên giường, nhìn anh bằng ánh mắt thưởng thức.
Cô hất cằm:
"Sếp Cố... nhảy đi..."
Cô ra lệnh, ngạo nghễ nhìn anh, trông cứ như tú bà.
"Tạ Duyên... tôi..."
"Trời, sếp đã mặc thành vậy rồi. Chẳng lẽ hối hận?"
"Sếp không làm được, vậy... chúng ta coi như..."
"Đừng... đừng nói nữa."
"Lên nhạc, miu dịt..."
Tiếng nhạc vừa cất lên, âm thanh sập xình vang dội, dưới ánh đèn lập lòe như bảy sắc cầu vòng, Cố Dật trong bộ lọt khen ren đỏ đen chậm rãi di chuyển theo tiếng nhạc.
Cơ thể anh cứng ngắc, giống như robot nhảy múa vậy.
Nhưng Tạ Duyên không thấy nhàm chán, ngược lại khóe miệng càng lúc nhếch càng cao, cười đến biến thái.
Má hú luôn.
Thành thần ơi, nhìn con "thuồng luồng" nó ngoe nguẩy kìa.
Thật muốn nhào tới Ϧóþ nó một cái.
Trời ơi, cưng thế không biết.
Tạ Duyên phấn khích hút hét, thậm chí ngồi cũng không yên.
Cố Dật lắc lư, thì cô cũng phấn khích hét lên trêu chọc.
"Hú hú... lắc tiếp đi... sếp Cố... ôi trời..."
"Càng lúc lắc càng dẻo rồi... ôi trời ơi... sếp tuyệt quá..."
"Đêm nay sếp tuyệt quá sếp ơi..."
"Ôi trời đất ơi, coi con "thuồng luồng" kìa, nhìn nó kìa... trời ơi... nhảy thoát y mà cũng cương được..."
"Trời ơi, em ngất đây... sếp ơi em ngất đây..."
Cố Dật xấu hổ nhắm nghiền mắt, vì mục đich chính, anh chỉ có thể ngoe nguẩy hết mực. Anh lắc eo, lắc ௱ôЛƓ, khoe trọn cơ thể nuột nà của mình, làm cho Tạ Duyên hài lòng hết mực.
Nhưng về vấn đề vừa múa thoát y vừa cương, anh cũng chịu, thật sự anh không kiếm soát được.
Tạ Duyên phấn khích đứng dậy khỏi giường, nhảy xuống, bước đến bên Cố Dật, cô đặt hai tay lên vai anh, cùng anh lắc lư, bàn tay kia không hề an phận tí nào. Vuốt ve đi xuống, chạm đến con "thuồng luồng" bên dưới.
Cô vuốt ve nó, nương theo nhịp điệu của âm nhạc, nhạc càng bốc thì cô vuốt càng nhanh, mãi cho đến khi Cố Dật r.ên lên một tiếng, bàn tay cô dính đầy chất nh.ầy thì mới dừng lại.
Tạ Duyên cười toe toét, nắm lấy sợi dây trước cổ Cố Dật, kéo xuống, cô cắn lên môi anh đầy hung tợn, sau đó trêu chọc:
"Sếp Cố... vừa múa tho.át y vừa phun nòng nọc ha..."
"Sếp hư quá đi... em sẽ không buông tha cho sếp đâu."
Cô cười cười, đặt tay lên иgự¢ anh, nhẹ nhàng hôn môi anh, khẽ nói:
"Sếp được thăng chức rồi..."
"Dọn đến sống cùng em nhé? Sếp chịu không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc