Mượn Giống Của Sếp - Chương 17

Tác giả: Đề Oắn

"Mẹ ơi... lọ.t kh.e ren đó chỉ dành cho giới trẻ thôi."
"Tụi con còn sức mới chơi được."
"Mẹ... mẹ gửi hộ con nhé. Size "thuồng luồng" nhà con hơi to, đặt mẫu đó hiếm lắm, mà còn cần gấp."
Mẹ Tạ Duyên: "..."
"Cái con bé này, đang khoe đàn ông của con có con "thuồng luồng" hàng khủng à?"
"Ai dạy con nói chuyện kiểu đó vậy hả?"
"Mẹ dạy chứ ai!"
"..."
Tạ Duyên cười khanh khách, đắc ý ra mặt. Cô cố tình đặt nhầm địa chỉ về chọc tức mẹ cô đấy.
Ai bảo bà hay khoe khoang tình cảm với ba cô làm gì chứ?
Để xem giờ còn khoe được không, hừ!
Tre già măng mọc, chưa biết ai hơn ai đâu, mẹ ơi!
Cuối cùng, Tạ Duyên cũng kháy đểu được mẹ ruột mình. Mẹ con mà hơn thua nhau thấy ớn, nhưng đây chính là niềm vui của cô đó.
Chỉ cần hơn thua được với mẹ ruột là thấy hạnh phúc rồi.
Cuối tuần, Cố Dật buổi sáng phải về nhà bố mẹ anh có việc, đến xế chiều mới chạy đến nhà Tạ Duyên.
Tạ Duyên đãi anh một bữa tối thịnh soạn, sau đó mới đến bữa chính.
Cô bảo:
"Sếp Cố ăn đi, ăn no rồi thì sếp chính là bữa tối của tôi."
Cố Dật: "..."
Anh là đàn ông, nhưng gặp phải kiểu phụ nữ như Tạ Duyên cũng thấy ngại.
Ho khan mấy tiếng, ăn xong bữa tối, Cố Dật ngại ngùng cầm túi đồ do Tạ Duyên chuẩn bị cho mình chần chừ bước vào nhà vệ sinh.
Mãi cho đến khi cửa nhà vệ sinh đóng lại rồi, Tạ Duyên vẫn đứng khoanh tay trước cửa cười đến b.iến th.ái.
"Sếp Cố... anh mặc xong chưa?"
"Sao lâu quá vậy nè."
"Anh mặc được không đó? Tôi vào mặc giúp anh nhé?"
"Sếp Cố... con "thuồng luồng" to bự của em ơi?"
"... Nghe thấy rồi, không cần vào. Tôi mặc được."
Giọng của Cố Dật vọng lại, mang thai chút run rẩy. Tạ Duyên cười đến rạng rỡ, biểu cảm mang theo chút chờ mong.
Mất hơn nửa tiếng, cửa phòng mới hé ra. Người còn chưa thấy đâu, Tạ Duyên đã chờ không được mà xông vào.
Cô kêu lên:
"Sếp Cố!"
Trước mắt Tạ Duyên là cơ thể ngọc ngà của sếp Cố. Cơ thể anh săn chắc, eo hẹp vai rộng, cơ bắp săn chắc, 6 múi cơ bụng quyến rũ, ngon miệng. Đặc biệt là...
"Mẹ ơi, công nhận nha... con "thuồng luồng" của sếp chưa cươ.ng mà to tổ chảng ấy."
"Quá trời kinh hãi luôn..."
"Thánh thần ơi... đúng là hàng loại 1, mèn đét ơi!!!"
"Tạ Duyên..."
"Em kì ghê, sao mua kiểu này. D.âm d.ục, th.ô t.ục quá..."
"Thế mới hứng chứ. Phải d.âm mới hừng hực t.ình thú được."
Cố Dật đỏ mặt gọi cô, anh che thân dưới lại, con "thuồng luồng" biến mất sau bàn tay anh, lấp ló chơi trò "cút hà" với Tạ Duyên.
Tạ Duyên nhào tới, cười tủm tỉm:
"Sếp Cố che cái gì, làm như tôi chưa thấy bao giờ ấy."
"Nó bị tôi b.ú lấy b.ú để không biết bao nhiêu lần rồi mà."
Cố Dật đỏ mặt ho khan, thú thật anh lúc này khó chịu lắm, vừa xấu hổ che thân, vừa lắc lư cái thân dưới.
Tạ Duyên nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
"Sao vậy sếp? Sếp lắc cái gì mà lắc?"
"..."
"Sếp mời gọi em à? Bắt đầu màn múa tho.át y rồi á hử?"
"..."
"Không... không phải..."
"Cái dây l.ọt kh.e nó mắc ở khe đ.ít..."
"Ngứa quá... tôi phải móc nó ra cho đỡ ngứa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc