"Con "thuồng luồng" của sếp... không cần cư.ơng c.ứng lên chứng minh đâu."
"Khâm phục sếp thật... "thuồng luồng" nhà sếp nhạy hơn Bluetooth nữa."
"Nhắc tới là hiện, nhắc tới là cư.ơ.ng cứn.g."
Cố Dật: "..."
Anh biết trong bầu không khí này mà cứng thì đúng là không thích hợp.
Nhưng... anh cũng bất đắc dĩ.
Tự nhiên ôm cô một hồi, nó lại ngóc đầu lên chứ anh biết chi đâu?
Sợ cô hiểu lầm mình là loại đàn ông chả ra gì, Cố Dật giải thích:
"Tạ Duyên, tôi không hề có ý gì."
"Cũng không biết sao nó lại cứng ngắc vào lúc này."
"Tôi... chắc nó hiểu nhầm ý tôi. Nghĩ rằng tôi ôm em thì sắp lâm trận."
"Dù sao não nằm ở trên, tôi có não, chứ nó thì không có... em thông cảm."
Tạ Duyên: "..."
Sếp đừng giải thích!
Càng giải thích càng thấy sai đó.
Đúng thật là...
"Được rồi, trước tiên đừng ôm nữa. Lên xe trước. Người ta nhìn quá trời."
"Mai chắc chắn sẽ có người đồn em là tiểu tam, xen vào tình cảm của sếp. Dù sao, sếp cũng đi xem mắt mà."
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc là thấy giọng nói của Tạ Duyên mang theo mùi vị chua lè rồi.
Trời ơi, hủ giấm là đây chứ đâu nữa.
Cố Dật cười tủm tỉm, ở bên tai Tạ Duyên nói một câu:
"Thư ký Tạ, không cần ghen đâu. Tôi chỉ có em thôi..."
"Ghen? Hừ, ai thèm ghen?"
"Sếp đùa gì đấy? Tôi có tư cách gì mà ghen?"
Tạ Duyên thẹn quá hóa giận, đẩy Cố Dật ra, như thể bỏ của chạy lấy người.
Cố Dật cười tủm tỉm, kéo cô lên xe, sau khi đóng cửa lại, ngồi vào vị trí của mình, anh mới chồm tới, đem môi của Tạ Duyên hôn ngấu nghiến.
Tạ Duyên mở to hai mắt, vừa bất ngờ vừa hoảng sợ, trên mặt hiện rõ sự kinh hoàng.
Mãi một lúc sau mới được Cố Dật buông tha cho, cô mới vừa hít thở vừa đỏ mặt mắng anh.
"Sếp Cố, sao anh vô liêm sỉ thế!"
"Anh quản mình và con "thuồng luồng" cho tốt vào!"
Cố Dật cười cười, anh chồm người tới, bẹo má cô: "Thư ký Tạ đáng yêu quá, tôi nhịn không được."
"Yên tâm, công ty của tôi, ai dám nói gì chứ?"
Nói đặng, anh vỗ cái đét vào háng mình, nơi đó còn chưa dịu xuống tí nào đâu. Vừa rồi hôn môi xong, nó còn căng phồng mãnh liệt hơn nữa.
Tạ Duyên: "..."
Mẹ nó chứ!
B.ạo hà.nh "thuồng luồng" à?
Thuồng luồng máu M và ông chủ máu S của ẻm?
Cố Dật cười bảo:
"Đây là minh chứng tình yêu đôi ta đấy."
"Tôi yêu em."
"Con thuồng luồng của tôi cũng yêu con "chem chép" của em."
"Em xem, có phải rất đủ chân thành, rất đủ thành ý không?"
Tạ Duyên giật giật khóe môi. Cảm thấy sếp Cố hết thuốc chữa thật rồi.
Là cô dạy hư anh, cô có tội với tổ tiên Cố gia!
Tạ Duyên nuốt nước bọt, cuối cùng thở hắt ra một hơi, nghiêm túc nhìn Cố Dật:
"Sếp Cố, thật sự không cưới vị tiểu thư môn đăng hộ đối kia à?"
"Sếp thích em thật?"
Cố Dật mím môi thở dài, hẳn là do anh nói chưa đủ nghiêm túc nên cô mới không tin.
Anh mím môi, gật nhẹ đầu, ánh mắt chan chứa tình cảm:
"Tạ Duyên, tôi nói thật. Tôi thích em, yêu em, tôi thật sự muốn ở bên em, yêu đương với em, cùng em kết hôn."
"Tạ Duyên, em không tin tôi sao? Phải làm sao em mới tin lời tôi nói là thật?"
Tạ Duyên đỏ mắt, có chút xúc động, cô khịt mũi:
"Vậy..."
"Sếp mặc lọ.t kh.e rồi múa th.o.á.t y cho em xem đi."
"Đeo nơ cho con "thuồng luồng" nữa sếp nhé?"