"Dù sao con "thuồng luồng" của sếp chỉ được cái to và dài, n.òng n.ọc thì vô tích sự."
"Sếp Cố, đừng buồn nhé, tôi nói sự thật thôi."
"Thôi, cứ vậy đi. Sếp cưới vợ của sếp, tôi tìm "thuồng luồng" mỹ đen, chất lượng hơn. Chúng ta kết thúc!"
"Kết thúc? Em nói kết thúc là kết thúc thế nào?"
Cố Dật nhìn Tạ Duyên muốn rời đi liền gấp gáp tiến tới dữ tay cô lại. Động tác của anh có chút тһô Ьạᴏ, mạnh mẽ đến mức khiến Tạ Duyên khẽ rên một tiếng vì đau.
"Cố Dật, anh điên đúng không?"
"Phát điên cái gì đó, đau tôi!"
Tạ Duyên cau mày quát lớn. Lúc này Cố Dật mới hoàn hồn, vội nới lỏng tay, nhưng quyết không buông tha cho Tạ Duyên.
Anh đỏ mắt, nhỏ giọng xin lỗi cô.
"Tạ Duyên, tôi không cố ý làm em đau."
"Tôi cũng không cố ý giấu giếm em."
"Đúng là tôi đã đến buổi xem mắt đó, nhưng tôi bị người nhà lừa đến, tôi hoàn toàn không biết đó là một buổi xem mắt."
"Tạ Duyên, em tin tôi được không? Em đừng kết thúc như thế."
Cố Dật nói như sắp khóc, mắt đỏ ửng, khóe mắt ngập nước.
Dáng vẻ này của anh khiến Tạ Duyên bàng hoàng mấy giây, cảm thấy có chút dao động. Nhưng cô vẫn dùng lực hất tay anh ra, cười lạnh.
"Sếp Cố hiểu lầm gì à?"
"Chúng ta chẳng qua chỉ có quan hệ trợ giúp lẫn nhau. Anh đồng ý giúp tôi ma.ng th.ai, nhưng bây giờ tôi hết cần rồi."
"Sếp Cố, không cần giải thích. Chúng ta không phải mối quan hệ cần giải thích."
Có vẻ, Tạ Duyên giận thật rồi.
Biểu cảm trên mặt cô càng lúc càng khó coi, nụ cười lạnh đến mức khiến Cố Dật cảm thấy nguy hiểm.
Tạ Duyên hất tay ra, xoay người muốn đi. Nhưng Cố Dật thông minh, anh biết nếu để Tạ Duyên đi như thế, mối quan hệ này thật sự sẽ không cứu vãn được.
Vứt hết mặt mũi, Cố Dật vội chạy tới, từ đằng sau ôm lấy Tạ Duyên, khóc rống lên.
"Ai cho em đi!"
"Tạ Duyên, con “chem chép” của em ăn không biết bao nhiêu nò.ng n.ọc của tôi rồi."
“Lúc cần thì ʍúŧ lấy ʍúŧ để, dịu dàng nhiệt tình thế.”
"Bây giờ nói chê là chê, sao em tàn nhẫn vậy."
"Tôi vì em mà lao lực, con "thuồng luồng" ngày đêm đ.âm th.ọt vì em. Mà em... nói không cần là không cần."
“Huhu… tôi… tôi không đồng ý kết thúc. Tôi muốn em chịu trách nhiệm.”
"..."
"Tạ Duyên, xin em... xin em đó. Tôi đến buổi xem mắt đó là sai, nhưng sau đó... tôi cũng nói rõ rồi."
"Tôi có người tôi thích, sẽ không lấy ai ngoài cô ấy."
"Tạ Duyên, tôi muốn em, chỉ muốn em thôi mà."
"Tôi, cả con "thuồng luồng" trong quần tôi cũng chỉ nhận định em."
"Em bỏ chúng tôi theo mỹ đen, em tàn nhẫn quá."
Tạ Duyên: "..."
Tỏ tình kiểu này mà cũng được à?
M.ụ nộ.i sếp, sếp nói ngốc ngốc mà em lại khóc là sao?
"Sếp Cố, tỏ tình được rồi..."
"Con "thuồng luồng" của sếp... không cần cư.ơng c.ứng lên chứng minh đâu."