Mười Năm Thương Nhớ - Chương 97

Tác giả: Thư Hải Thương Sinh

Trường Đại học Z.
“A lô, a lô… là DJ Yan thật hả?” Chị năm hỏi dồn dập, đối phương chỉ im lặng.
A Hoành nhìn ống nghe, mỉm cười mà mắt nhạt nhoà.
Tự chuốc lấy sự bẽ bàng ư? Rõ ràng là Ôn Tư Nhĩ nói mẹ rất nhớ cô, bảo cô gọi điện thoại về nhà.
Thế nhưng trong điện thoại lúc này chỉ còn lại tiếng tút tút liên hồi.
Chỉ cả vỗ bàn cái rầm, cười mắng: “Con nhỏ này láo thật, đến chị cả cũng dám loè, to gan lớn mật gớm!” Nói rồi đưa tay ra bẹo má cô.
A Hoành không chống cự mà túm lấy cánh tay chị cả, cười nói: “Đi thôi, đến giờ ăn tối rồi, hôm nay là tết Dương lịch, tớ mời cậu một bữa ngon.”
Chị cả nhìn lên trần nhà, xoè tay ra than: “Lại một năm nữa trôi qua, chúng ta già thêm một tuổi, sắp đầu ba đến nơi rồi. Hai mươi năm qua, ta đã làm những gì mà sao không có ấn tượng gì nhỉ?”
Năm đó là năm 2003.
A Hoành nói: “Ấn tượng của tớ là hồi nhỏ leo mười mấy dặm đường đồi núi, lên cấp hai giúp đám bạn quay cóp, lên cấp ba thường xuyên làm món sườn, sau đó thì đến đây.”
Chị năm liền cười. “Đúng là lãng nhách thật. Đúng là phong cách của cậu.” Sau đó đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn vỗ đầu, nói: “À, đúng rồi, năm nay tết nhất, cậu phải đến nhà cha mẹ chồng tương lai thăm hỏi chứ?’
A Hoành nói: “Cha mẹ Phi Bạch khách sáo với tớ quá, tớ đến lại làm họ mấy tự nhiên.”
Mỗi lần nhìn thấy cô, họ đều tỏ ra xa cách như nhìn thấy một người xa lạ buộc phải tiếp đón. Cô rất muốn nói một câu rằng: “Mẹ à, con sẽ sống với con trai mẹ suốt đời, có khi còn là người sinh cháu đích tôn cho mẹ ấy chứ.”
Thế nhưng cô sợ mẹ chồng tương lai lại nói: “Thật hả, con vất vả quá, làm phiền con quá, thế thì mẹ áy náy lắm!”
Đang nói chuyện thì cửa phòng bật mở, một cơn gió lạnh ùa vào, A Hoành bất giác rùng mình. Người đó giậm chân, gấu áo khoác xoè thành hình vòng cung.
Ngước mắt lên nhìn thì thấy một mái tóc dài. Hoá ra là Đỗ Thanh.
Cô nàng đóng cửa, tiếng cười đùa của đám con gái ở bên ngoài bị cách li hoàn toàn. Đó là những lời đùa giỡn thân mật mà họ thường nghe thấy và tất cả đều rất thích thú với những trò đùa đó, dường như kiếp này chúng mình chơi rất thân với nhau.
Cô nàng nhìn thấy A Hoành, vẻ uể oải, mệt mỏi lập tức bị thái độ cao ngạo, hiên ngang thế chỗ. Không có đao to 乃úa lớn, chỉ có sự thách thức nhỏ, không thể đề phòng nhưng vẫn cảm thấy đau đớn trong tim.
Có thể gọi đó là… phản bội.
Nụ cười dịu dàng trên môi A Hoành tắt ngấm, cô hỏi Đỗ Thanh: “Cậu có gì muốn nói với tôi không?”
Đỗ Thanh hất hàm, nói: “Cậu muốn tôi nhận lỗi với cậu ư? Nhưng tôi không cảm thấy mình có gì sau thì làm thế nào? Chỉ có thể nói là khổ nhục kế của cậu đã thắng một nước.”
Cô nàng cho rằng, chuyện tấm biển của tiệm bánh là một khổ nhục kế biểu lộ tâm địa đáng sợ biết bao.
Chị năm tần ngần hỏi: “Hai người sao vậy, tự nhiên thấy có gì đó là lạ?”
Nét mặt A Hoành dịu lại. “Chị năm, cậu đợi năm phút nhé, tìm đại việc gì đó làm, DJ Yan hay nhạc Rock thì tuỳ, đừng nghe bọn tớ nói chuyện.”
Đỗ Thanh liền ném đôi găng tay xuống bàn, cười khẩy, nói: “Cậu cho rằng những lời tôi nói với cậu rất bẩn thỉu, sợ làm ô nhiễm tai người khác ư?”
A Hoành nắm chặt thành giường, bàn tay gần như biến dạng. “Tại sao lại lừa dối tôi?”
Đỗ Thanh tỏ vẻ bất ngờ, phì cười, nói: “Xin người, cậu là ai, tại sao tôi phải nói với cậu chứ? Cậu hãy tỉnh lại đi, tiểu thư Ôn Hoành “bị bỏ rơi” ạ!”
Ba trăm sáu mươi lăm ngày cơm gạo củi lửa, ngày ngày đêm đêm, cô chỉ còn lại giá trị này thôi.
A Hoành liền cười lớn. “Bỏ rơi, bỏ rơi, từ này nói quá hay.”
Từ lâu đã không biết mình ở vị thế nào. Cô gái với khuôn mặt xinh xắn bên cạnh đã coi cô là kẻ thù, mặc dù trước đó không lâu, bọn họ cùng ăn một chiếc bánh Doughnut kem và cười đùa thích thú.
Trong tim cô có cái gì sụp đổ trong tích tắc.
Đỗ Thanh dùng tay chải tóc, bình thản nói: “Cậu còn định nói gì nữa? Đã tự kết luận mình là kẻ bị hại, còn tôi là kẻ gây tội ác tày trời, cúi đầu nhận tội mới là hợp nhất.”
A Hoành nói: “Trong mắt cậu chỉ có hai sự lựa chọn, cậu và Cố Phi Bạch hoặc là tôi với Cố Phi Bạch. Nhưng rất sorry, cái mà tôi cần là sự lựa chọn của cậu, Cố Phi Bạch hay tôi?”
Đỗ Thanh cười khẩy, vẻ ngơ ngác thoáng hiện trong ánh mắt. “Có gì khác biệt đâu? Cậu thừa biết là tôi sẽ không bao giờ lựa chọn cậu, rất lâu về trước cậu phải biết điều này rồi chứ nhỉ, password điện thoại di động, mát tính, thẻ ATM của tôi đều là ngày sinh nhật của Phi Bạch.”
Cô nàng bước đến trước mặt A Hoành và nở một nụ cười khinh miệt. “Chịu đựng một thời gian dài như thế mà không khổ sở ư? Nhu nhược, ngờ nghệch, giả vờ tội nghiệp, ngoài những điều này thì cậu còn biết làm gì nữa? Cố Phi Bạch chỉ là người đàn ông quá tốt bụng.”
A Hoành bước đến, bịt mắt cô ta lại. “Đừng nói với tôi bằng đôi mắt sắp khóc này được không? Tôi không muốn khóc. Tôi có thể như các cô nàng vô giáo dục khác phỉ nhổ vào mặt cậu, giật tóc cậu, nói cho cậu biết rằng cậu là kẻ ghê tởm, bẩn thỉu nhất thế gian này vì đã phá hoại nhân duyên của người khác, cậu sẽ bị tống xuống mười tám tầng địa ngục, nguyền rủa cậu bằng những lời nguyền độc địa nhất. Tuy nhiên, những điều này không thể chứng minh được rằng tôi không nhu nhược.”
Đỗ Thanh liền đẩy cô ra và lùi lại, ngồi xuống giường, ánh mắt tối sầm lại, nói bằng giọng thê lương: “Đây chỉ là sự trừng phạt về mặt đạo đức, Cố Phi Bạch, em quyết không bỏ cuộc.”
“Vậy chúng ta đánh cược có được không? Tôi sẽ đi xa một tuần, đưa ra một lí do hoàn toàn hợp lí, cậu ở lại đây, thời gian trống trải này cho cậu thoả sức lấp đầy. Chỉ có một cơ hội, nếu Cố Phi Bạch lựa chọn tôi thì cậu nhất định phải từ bỏ.”
Đỗ Thanh liền cười mỉa. “Không tiếp tục diễn vở kịch chị em chân thành nữa hả? Biểu diễn xong phần một, câu cuối cùng mới là trọng tâm.”
A Hoành liền hỏi khảy: “Thế nào, cậu cảm thấy đây là một sự thử thách không thể xảy ra ư?”
Đỗ Thanh nằm xuống giường, mái tóc xoăn xoã ra như một đoá hoa nở rộ. Cô nàng đáp: “Tôi chấp nhận.”
Lúc này, chị năm đeo tai nghe nghe nhạc Rock mà inh hết cả tai, thấy A Hoành ghé sát mặt vào bèn hỏi: “Gì cơ, cậu nói cái gì?”
A Hoành liền cười và bỏ tai nghe của chị năm xuống, nói: “Tớ vừa bảo sorry cậu, không mời cậu đi ăn tối được vì tớ phải quay về thành phố B một chuyến.”
“Bao lâu?” Cô cũng nói câu đó với Cố Phi Bạch, nhưng giọng anh hỏi khá lạnh lùng.
“Chắc là một tuần.”
Sau đó, Cố Phi Bạch nói: “Em đi máy bay đi, anh đưa em đến cửa kiểm tra an ninh.”
Anh cầm điện thoại và chụp ảnh rất trịnh trọng rồi ôm chặt cô với vẻ bất an, dặn dò: “Đúng bảy ngày thôi nhé, muộn một giây anh sẽ ném em lên cầu bộ hành trên cao đấy.”
Cô cười, vỗ nhẹ lưng anh, an ủi: “Phi Bạch, anh không nên lúc nào cũng nghĩ cách ném một cô gái lên cầu bộ hành trên cao, em có thể bỏ anh bất cứ lúc nào. Thật đấy, em cũng có niềm kiêu hãnh của riêng em.”
Cố Phi Bạch nâng cằm cô lên, cười với vẻ bất lực. “Đừng nói là niềm kiêu hãnh của em, kể cả bản thân em cũng là do anh nhặt về. “
Trước đó rất lâu, anh từng nhận được một cú điện thoại.
Thời gian, địa điểm, giọng con trai.
Sau đó điện thoại ngừng kết nối.
Anh chạy lên cầu bộ hành trên cao, nhìn thấy cô gái mà mình ngày đêm mơ tưởng ôm một cái thùng to, tay dính đầy vết máu khô, dáng vẻ như người mất hồn.
Tựa như ân huệ của Thượng đế.
Cô nhận ra anh rồi quay mặt đi, mong chờ một sự đi lướt qua nhau.
Anh lại nắm chặt cổ tay cô, nghiến răng đầy vẻ đau đớn. “Ôn Hoành, họ đều nói em là vợ chưa cưới của anh, em có chịu nhận hay không?”
Họ là bao nhiêu người? Ba người, hai người hay một người? Tương lai, hiện tại hay… quá khứ?
Anh đã từng hận mình chỉ vì một cô gái mà đánh mất lòng tự trọng của mình nhưng lại không thể không nhượng bộ.
Hôm ấy, anh ôm cô rất chặt, không quan tâm đến việc cô có còn đủ sức để hết lòng yêu anh hay không. Chỉ biết, phía sau lưng cô- nơi cô không nhìn thấy, ở đầu cầu bên kia, giữa màn mưa có một người đàn ông mặc áo đen, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt to tròn đau đớn như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Anh biết, nếu mình ôm chặt cô gái này thì cô ấy chỉ có thể vĩnh viễn ẩn trong bóng tối, tựa như một chiếc bóng bị người ta chà đạp, không gượng dậy được nữa.
Thành phố B.
Tin đồn về Ngôn Hi và Sở Vân đã được báo chí rầm rộ đưa tin, đầu tháng Giêng đã lên tới đỉnh điểm.
Nguyên nhân không phải là do tạp chí hay báo nào theo dõi và chụp được cuộc sống về đêm của hai người, mà là do lần này Ngôn Hi, Sở Vân được mời chủ trì một chương trình âm nhạc. Sở Vân đang đi trên sân khấu thì giày cao gót giẫm vào váy, suýt thì lộ hàng. DJ Yan phản ứng kịp thời, ôm ngay cô gái, che cho cô bằng áo vest rồi đưa cô đi thẳng vào trong cánh gà.
Phía dưới là hàng nghìn khán giả. Thế nên, làm sao DJ Yan có thể chối cãi được.
Sở Vân nói: “Sorry, hôm nay chẳng pro tí nào, làm liên luỵ cả đến anh.”
Ngôn Hi không quan tâm lắm. “Em không thể ngày nào cũng pro được, chuyên gia vẫn là người trần mắt thịt mà.” Mắt anh thâm quầng vì ba ngày ba đêm làm việc không ngừng nghỉ để chuẩn bị cho bữa tiệc âm nhạc thịnh soạn này.
Sở Vân xoa mắt cá chân và hỏi anh: “Tại sao anh lại nghĩ đến chuyện làm DJ, công việc này không hợp với anh lắm.”
Ngôn Hi vào phòng hoá trang, tìm ra một lọ kem lô hội giảm thâm tím cho vết thương rồi đưa cho Sở Vân, đáp. “Chính khách? Nhà ngoại giao? Đó là con đường cha ông anh đã đi qua, không thể đi mãi một đường như thế được.”
Sở Vân liền cười. “Nhưng anh có biết người khác bình phẩm thế nào không? Cả thành phố B chỉ có một mình DJ Yan ư, đến băng vệ sinh còn dám đứng ra quảng cáo.”
Ngôn Hi không phản đối mà ra hiệu cho cô nói tiếp.
Sở Vân nói: “Tính cách của anh chưa đến mức phải để cho mình chịu đựng sự mỉa mai hằng ngày nhỉ?”
Lò sưởi trong phòng rất nóng, Ngôn Hi cởi cúc cổ áo sơ mi ra, bình thản nói: “Thế thì sao nào? Em bị chó cắn một miếng, chẳng lẽ em định cắn trả ư?”
Đột nhiên Sở Vân ghé sát vào Ngôn Hi, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm anh.
Ngôn Hi cau mày, có vẻ không vui lắm, Sở Vân lại nói nhỏ: “Ngôn Hi, trong mắt anh có một hố đen rất rộng.”
Ngôn Hi cười khẽ và ngả người xuống chiếc ghế da sau lưng, tạo ra một khoảng cách giữa hai người. “Sở Vân, đừng vòng vo tam quốc nữa, rốt cuộc em muốn biết những gì? Em biết đấy, cảm giác bị người ta coi là chiếc bánh ngọt và nhìn chằm chằm thật không dễ chịu chút nào.”
Sở Vân chớp chớp mắt, ánh mắt vô cùng giảo hoạt. “Tại sao anh lại xuất hiện trước thế giới một cách cố chấp như thế, bị người ta mỉa mai và sỉ nhục mà không tỏ thái độ gì?”
Ngôn Hi nhìn ánh đèn trong phòng hoá trang, đáp: “Hồi đầu thì không biết, bây giờ thì chỉ làm theo quán tính mà thôi.”
Sở Vân sực nhớ ra điều gì đó, bèn tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề. “Là vì chủ nhân của gian phòng đó ư? Nhà họ Ôn, cái phòng dư ra đó.” Cô ngẫm nghĩ một lát, bao tình tiết kịch tính trong phim hiện lên trong đầu, rồi cô tặc lưỡi. “Chẳng lẽ người đó là mối tình đầu của anh, đã qua đời vì bệnh máu trắng. Còn anh thì lại yêu cô ấy say đắm, do quá sốc nên anh đã làm trái với nguyện vọng của gia đình, theo nghề mà họ ghét nhất.”
Ngôn Hi liền cười. “Mặc dù em chẳng nói đúng câu nào nhưng anh rất thích kịch bản hư cấu này.”
“Tại sao?”
Ngôn Hi liền đáp: “Một người mất phương hướng nằm trong mộ thì ít nhất sẽ không chạy lung tung.”
Sở Vân cười, nói: “Ngôn Hi, dường như đối với cô ấy anh chỉ là trách nhiệm thì phải.” Ánh mắt dịu dàng như nước nhìn anh chằm chằm: “Nếu cuộc sống của anh là một hồi kịch thì em cảm thấy dường như mình có thể nhập vai nữ chính.”
Ngôn Hi liền cười, hỏi: “Thế có nghĩa là sao?”
Sở Vân chớp mắt, đưa bàn tay thon dài ra tính nhẩm. “Anh xem, hồi còn trẻ anh gặp một cô gái gây ra nỗi đau cho anh, khiến anh phải sống khép mình. Sau nhiều năm anh gặp được em, cũng là nữ chính, sau đó, em xinh đẹp, nhiệt tình, tốt bụng, tinh nghịch, điều quan trọng là, ở em còn có vẻ ngây thơ, ngờ nghệch thường có ở nữ chính, dần dần đã làm trái tim anh rung động. Ê, Ngôn Hi, anh cẩn thận đó, em sắp đi vào trái tim anh rồi đấy.”
Ngôn Hi nhướng mày, dang tay ra, nói: “Welcome, welcome!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc