Thế có nghĩa là gì?
Lúc A Hoành đi đón Ngôn Hi thì bị ông nội bắt tận tay.
Ông cụ hằm hằm trừng mắt với cô, đứng ở cổng bệnh viện chờ mãi. Cơn giận bốc lên đầu, ông chỉ muốn ném ngay lá thư vào A Hoành, gằn giọng nói:” Đây là đứa cháu gái ngoan mà ta dạy bảo đây!”
Tư Hoán đứng bên cạnh đưa mắt ra hiệu với cô.
A Hoành mím môi, mỉm cười, nói:”Ông ơi, ông giận cháu ạ?”
Cụ Ôn liếc Tư Hoán, trong lòng cũng thấy bực bội. A Hoành ngoan như vậy mà lại viết lá thư tuyệt tình hăm họa như thế, chắc chắn là có liên quan đến thằng nhóc này.
Bản thân ông cũng có chút tư tâm, muốn tách Ngôn Hi và Tư Hoán ra xa một chút, nhưng ông không có ý ác. Thế mà trong mắt cô cháu gái, ông lại biến thành con người tồi tệ như thế.
Trẻ con suy nghĩ đơn giản, không được người lớn gợi mở, hiểu sai sự việc, đó không phải là bản ý của ông. Huống chi trong thư, con bé đã nói đến nước đó...
“Cháu về nhà trước đi.” Ông cụ nghĩ một lát rồi ra lệnh cho Tư Hoán.
Tư Hoán tiu nghỉu, gãi gãi sống mũi, nhìn A Hoành với vẻ lo lắng rồi ngoan ngoãn ra về.
“Cháu định đùa với ông, đưa Ngôn Hi bỏ nhà đi ư?” Thấy Tư Hoán đã đi xa, ông cụ thở dài nhìn cô cháu gái có nhiều nét giống với người vợ đã khuất của mình, giọng cũng dịu đi.
Nét mặt A Hoành đầy suy tư, cô trề môi, nói:”Ông ơi, đằng nào thì ông cũng chỉ thương anh Tư Hoán, không thương cháu. Cháu làm bạn với Ngôn Hi cũng đỡ vướng mắt ông.” Đây là lần đầu tiên cô nói với ông nội mình bằng giọng giận dỗi, trẻ con như thế.
Dù sao cũng là cốt nhục của mình, và lại là bậc cháu, ông cụ nghe mà chỉ muốn bật cười, rồi ông cũng bật cười thật, vừa cười vừa mắng:”Nếu ông không thương mày, thì mày làm sao dọa được ông bằng lá thư đó!”
A Hoành mỉm cười, lựa lời nịnh ông cụ:”Cháu đâu có ý định dọa ông, cháu muốn đưa Ngôn Hi đi thật mà.”
Ông cụ “hừ” một tiếng:”Mày hiếu thảo thật đấy!”
A Hoành mỉm cười, gật đầu với vẻ ngượng ngùng.
Cô viết lá thư đó với mong muốntạo ra cục diện cả hai bên cùng thắng. Mặc dù cũng có giây phút cô nghĩ đến việc cùng Ngôn Hi chia sẻ miếng bánh mì cuối cùng, ૮ɦếƭ đói cũng chẳng sao. Tuy nhiên, cô chịu được cảnh khổ đó, còn Ngôn Hi từ nhỏ đã được cưng như trứng mỏng, làm sao mà chịu nổi.
“Thôi thôi, các ông già chúng tôi chịu thua.” Cụ Ôn thở dài. “Lát nữa ông sẽ tìm người làm thủ tục xuất viện cho Ngôn Hi, việc bên nhà họ Ngôn cứ để ông nói, cháu đón nó về nhà đi.”
Mắt A Hoành sáng rực.
Ông cụ vừa cười vẻ bất lực, vừa xoa đầu cô cháu gái, nói: “Cháu cầm chìa khó nhà họ Ngôn ba tháng trời không trả, cháu tưởng ông già rồi lẩm cẩm hả?”
A Hoành mỉm cười, vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên khuôn mặt trắng ngần.
Cụ Ôn nghiêm mặt nói với cô cháu gái: “Cháu đã lựa chọn con đường này rồi, đến khi hối hận cũng không có đường lùi đâu, cháu hiểu chưa?”
Lúc cô đi đón Ngôn Hi, trước mắt là một màu trắng toát khiến mắt cô đau nhói.
Ba tháng không phải là quãng thời gian ngắn ngủi. Chiến dịch của cô phải kiên trì ba tháng trời, cuối cùng đã đại phá thành công.
Cô đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Ngôn Hi đang nằm trên giường bệnh trắng toát, tất cả đều mềm mại và sạch sẽ, anh nằm co ro và ngủ rất say. Tay trái vẫn cầm chiếc vòng bạc lấp lánh đó.
Cô gần như nhìn thấy hết mái tóc đen rối bời trong nắng phía sau gáy anh.
A Hoành đi vào, phía đầu giường có đặt một cốc nước và ít viên thuốc, màu trắng, màu đen, màu xám. Đây toàn là những gam màu Ngôn Hi không thích, không biết bình thường anh có chịu uống không. Anh thở rất nhẹ, từng nhịp đều đều.
Cô nắm bàn tay phải của Ngôn Hi, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, sau đó, mười ngón tay đan vào nhau rất chặt.
Ngôn Hi đã gầy đi rất nhiều.
Vết sẹo cây xương rồng để lại đã mờ đi khá nhiều nhưng trông vẫn đáng sợ, có vẻ không phù hợp với bức tranh của Van Gogh Ngôn.
A Hoành lặng lẽ nhìn anh với vẻ mệt mói. Không có ban ngày và ban đêm, liên tục tiêm thuốc, truyền nước, ngủ li bì, đến nằm mơ cũng không có.
Ngôn Hi, anh có... nghĩ đến A Hoành lúc nào không...
Cô khẽ lay người anh. Do tác dụng của thuốc nên anh vẫn ngủ li bì.
Cô nhẹ nhàng đỡ anh dậy, để anh tựa vào người mình, hai tay ôm lấy anh, khe khẽ vỗ lên mái tóc bù xù, dịu dàng gọi: “Ngôn Hi, anh tỉnh dậy đi, mình về nhà thôi.”
Ngày nọ tháng nọ năm nọ, kẻ nọ cũng đã nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị như thế này khi cô dịu dàng dỗ dành con 乃úp bê ngủ nước, cô nói rằng: “Baby, dậy đi thôi, phải đí nhà trẻ chứ!”
Còn anh thì thụi thẳng tay vào con 乃úp bê. “Á, dậy rồi phải không! Đến lão tử còn chẳng được đã ngộ tốt như thế!”
Cô thì cười. Ngốc thật, người ta cũng đã từng chiều chuộng mình như thế, nhưng mình đâu có nhớ?
Lúc tỉnh dậy, anh cảm thấy toàn thân vô cùng ấm áp, mở mắt ra thì loáng thoáng thấy một người.
Ánh mắt cô vô cùng dịu dàng, kèm theo một chút mệt mỏi, dường như lâu lắm rồi không có ai nhìn anh như thế. Anh dụi mắt rồi mở to mắt nhìn cô hồi lâu. Sau đó, anh ngẩng đầu, khẻ đặt một nụ hôn lên bờ mi cô.
Nụ hôn khiến cô có cảm giác ngưa ngứa. Sau đó, anh cười nắc nẻ như một đứa trè rồi thoát ra khỏi lòng cô với vẻ ngây thơ, bẽn lẽn.
A Hoành khựng lại nhưng cũng không chấp với anh. Vì ba tháng tôi qua đủ khiến anh quên cô cả nghìn lần, dù cô có giáo huấn anh thế nào đi chăng nưa thì cũng bằng không.
Sau đó, có đoán rằng chắc chắn anh đã coi cô là thiên thần gieo hạt giống tình yêu, coi việc hôn cô là một nhiệm vụ.
Cô liền cười rồi cầm tay anh, nói: “Ngôn Hi, mình về nhà thôi!”
Anh nhìn cô một lát rồi lại cúi đầu nghịch chuỗi vòng của mình và chìm trong thế giới riêng tư.
Dáng vẻ vẫn như ngày trước.
Khi ngước mắt lên, cô đã thấy ông nội và bác sĩ Trịnh đứng trước phòng bệnh.
Cô kéo tay Ngôn Hi, anh ngoan ngoãn đi theo cô nhưng vẫn chăm chú nghịch chuỗi vòng của mình.
Mắt bác sĩ Trịnh sáng lên. “Hiềm khi thấy Ngôn Hi ngoan như hôm nay. Bình thường tỉnh dậy bao giờ cũng khóc lóc, gây chuyện một hồi.”
A Hoành cau mày hỏi: “Ngôn bị đau ạ?” Cô biết các thủ đoạn Bệnh viện Thiên Vũ dùng để đối phó với bệnh nhân, nếu không nghe lời sẽ bị trói và tiêm thuốc an thần.
Bác sĩ Trịnh có vẻ cụt hứng. “Không bị chảy máu.”
A Hoành vén gốc tay áo của Ngôn Hi lên, trên cánh tay trắng trẻo, gầy guộc toàn là những vết tím bầm do bị trói bằng dây thừng. A Hoành cảm thấy tim mình đau nhói, mặt sầm lại, lịch sự nói thêm vài câu nữa nhưng thái độ đã lạnh lùng hẳn. Bình thường Ngôn Hi sứt sát chỗ nọ hỗ kia, mặc dù miệng thì mắng anh hậu đâu nhưng cô vẫn rủa thầm đồ vật làm anh đau vài chục lần.
A Hoành tạm biệt bác sĩ Trịnh rồi bảo đợi ông ở bên ngoài, sau đó cúi đầu, vừa thầm nguyền rủa bác sĩ Trịnh vừa kéo tay Ngôn Hi ra ngoài.
Cụ Ôn cười, sao cụ lại không nhận ra thái độ của A Hoành chứ.”Anh Trịnh à, con nhỏ ở nhà được chiều sinh hư, anh đừng chấp nhé.”
Bác sĩ Trịnh nhìn theo hướng hai người vừa rời khỏi, mìm cười, nói: “Nếu là cô bé thì làm sao cháu trách được ạ. Cụ có biết mỗi lần Ngôn Hi khóc lóc đều nói gì không ạ?”
Ông cụ lắc đầu. Bệnh nhân tính tình thất thường như vậy, làm sao ông đoán ra được.
“Đừng quên, đừng quên, A Hoành, A Hoành, A Hoành...” Bác sĩ trịnh bắt chước giọng điệu của Ngôn Hi.
Anh đưa tay ôm đầu, ánh mắt lờ đờ, trông có vẻ rất lưu luyến. A Hoành không quên anh, nhưng cuối cùng dần dần cũng đã quen với bộ dạng này của anh.
Vì anh đã quên cách nói chuyện, thế nên, làm thế nào mới có thể thốt ra cái tên A Hoành.
A Hoành dạy Ngôn Hi tập nói. Anh nhìn cô, chỉ cười, ánh mắt trong veo, vô tội.
Cô xúc cơm cho anh ăn, chỉ vào món sườn, nói: “Sườn, sườn, Ngôn Hi, đây là món sườn mà anh thích ăn nhất, đọc theo em, sườn... sườn...”
Ngôn Hi ngoẹo đầu không nói mà chỉ há miệng ngậm chiếc thìa đựng miếng sườn cô đưa.
A Hoành cầm cốc sữa, có tình không đưa cho Ngôn Hi. “Ngôn Hi, đây là sữa sô cô la, sữa, đây là sữa, anh đọc em mới cho anh uống.”
Ngôn Hi nhìn cô rồi lơ ngơ giật ngay cốc sữa, uống ừng ực một hơi.
Khóe miệng A Hoành giật giât, không phải âm thanh đó. Cô nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng dạy anh: “Ngôn Hi, Ngôn Hi, Ngôn Hi, đây là tên của anh, anh biết không, Ngôn... Hi...”
Cô kéo dài giọng, đọc rõ ràng, dễ nghe và chú ý quan sát nét mặt anh.
Ngôn Hi có phần ngơ ngác, rồi anh suy nghĩ miên man, ngoan ngoãn đưa cho cô nửa cốc sữa còn lại với vẻ lưu luyến. Trong lòng anh, sữa và Ngôn Hi là hai khái niệm tương đương, anh tưởng A Hoành định uống sữa của anh.
A Hoành chán nản lắm, nhưng vẫn hỏi: “A Hoành đâu?”
Ngôn Hi sực nhớ ra điều gì đó, tỏ vẻ hiểu vấn đề, cười để lộ má lúm đồng tiền, vỗ tay như trẻ con rồi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cô.
Cảm giác lành lạnh, ngưa ngứa.
A Hoành đồng nghĩa với việc hôn ư?
A Hoành không thể đưa Ngôn Hi đi học vì Ngôn Hi bắt đầu sợ những nơi đông người.
Trong năm, ngoài mấy buổi biểu diễn cố định, bà Uẩn không bận lắm, thế nên những lúc A Hoành đi học, bà đón Ngôn Hi về nhà chăm sóc. Bà còn mua cho A Hoành một chiếc điện thoại di động, nếu Ngôn Hi khóc lóc, quậy phá, bà sẽ gọi điện ngay cho cô.
Bà Uẩn lúc nào cũng vui cười, cứ như lại phải nuôi con mọn.
Tư Nhĩ thì bĩu môi, lấy đâu ra đứa trẻ nào to như thế.
Tư Hoán sực nhớ ra điều gì, nhìn A Hoành với vẻ buồn buồn.
A Hoành vô cùng cảm kích trước tấm lòng của mẹ, bà Uẩn lại cười, lắc đầu nói: “Mười bảy năm mà không đọ được với hai năm, thằng nhỏ Ngôn Hi đúng là vô ơn.”
A Hoành dạy Ngôn Hi tập nói theo hướng dẫn của cô, nhưng Ngôn Hi chẳng đếm xỉa gì đến mà cứ ngồi bên máy điện thoại, nhìn chằm chằm vào đó.
Điện thoại đổ chuông, anh cười tít mắt rồi tranh nghe máy, nhưng toàn là giọng nói lạ, thế là anh liền ném ống nghe xuống, bĩu môi quay đi, nét mặt hậm hực, đầy ai oán.
Bà Uẩn liền cười. "Baby à, không phải A Hoành thì con cũng không được ném điện thoại nhé!"
Đang lúc hứng khởi, bà dạy Ngôn Hi nhớ số điện thoại của A Hoành: "136XXXX6196, con nhớ chưa?"
Bà Uẩn nhắc lại lần nữa, nghe thấy tiếng bà Trương đứng trong bếp gọi, bèn dừng lại và đi vào trong bếp.
Lúc quay lại, Ngôn Hi đang cầm điện thoại, cười hớn hở.
Trong điện thoại có tiếng nói léo nhéo: "A lô, mẹ ạ? A lô, tín hiệu chán thế nhỉ? Mẹ à, Ngôn Hi không nghe lời mẹ ạ?" Giọng nói dịu dàng ở đầu bên kia là của A Hoành.
Bà Uẩn sững lại, nhìn vẻ hớn hở của Ngôn Hi, người ở đầu bên kia điện thoại vừa gần lại vừa xa, tự nhiên nước mắt lăn dài trên gò má bà.
"Không, thằng bé nghe lời lắm. Lúc nào cũng nghĩ đến con, mặc dù không biết gọi tên con thế nào."