Nhà của chú rối ở đâu?
Khi tân Đạt Di và Trần Quyện tách được hai người ra thì cậu bạn lớp phó học tập đã sợ đến tái mặt vì hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
A Hoành thở dài, nhặt biển số nhà lên, đặt vào lòng bản tay Ngôn Hi, sống mũi bất giác cay sè. “Không ai ςướק nhà của anh đâu, Ngôn Hi à.”
Sau đó, cô quay sang xin lỗi cậu bạn bị đánh oan kia.
Mặc dù cậu ta không bị thương nghiêm trọng nhưng bị tấn công bất ngờ như thế, trong lòng cũng thấy hậm hực, mặt mày bí xị, đóp vào mặt A Hoành một câu: “Ngôn Hi ngớ ngẩn tớ không thèm chấp. Nhưng Ôn Hoành ạ, cậu ta thế này, tốt nhất là nên đưa vào bệnh viện tâm thần sớm!”
Tân Đạt Di cáu tiết quát: “Cậu mới là thằng ngớ ngẩn, có tin là lão tử tống cậu vào nhà thương điên ngay không?”
Anh chàng kia nhìn Tân Đạt Di, biết mình không nên chọc vào đám con em nhà quyền thế, liền “hừ” một tiếng rồi tiu nghỉu bỏ đi.
Trần Quyện muốn an ủi A Hoành nhưng A Hoành lại tủm tỉm cười, nhìn Ngôn Hi. “Còn lâu Ngôn Hi nhà mình mới ngớ ngẩn nhỉ?”
Anh vẫn cúi đầu nhìn “nhà” của mình như nhìn báu vật mà không có gì phản ứng.
Trước đây, anh thường nói “A Hoành nhà mình” với giọng rất tự hào: “A Hoành nhà mình xinh xắn, nấu ăn ngon, nói chuyện có duyên, các cậu có biết không?” Biết rồi thì tốt, vì đây chính là chân lí của Ngôn Hi. Không biết cũng không sao cả, bản thiếu gia cứ luôn miệng “A Hoành nhà mình”, để các cậu đầu biết, chân lí của tôi cũng là chân lí của các cậu.
Logic của anh là như thế, muốn cả thế gian biết được điểm tốt của báu vật của mình.
Thế nên, Ngôn Hi, Ngôn Hi nhà mình, từ giờ trở đi, em sẽ gọi anh như thế, khnog6 biết có phải muộn quá hay không?
Thứ Bảy, A Hoành đưa Ngôn Hi đến Bệnh viện đa khoa Thiên Vũ. Cô dắt tay Ngôn Hi, có cảm giác anh đang chìm trong thế giới của riêng mình, không còn để tâm đến mọi chuyện xung quanh, thực ra đây không phải là điều xấu.
Thiên Vũ trông giống viện điều dưỡng hơn là bệnh viện. Có vườn cây chim hót líu lo, hương hoa ngan ngát, các thiết bị thể thao gọn gàng, sạch sẽ, các bệnh nhân mặc đồng phục được đánh dấu bằng các con số riêng.
Y tá thì nhắc nhở như nhắc nhở những đứa trẻ con: “0377, đừng tranh bánh quy của 0324.”
Trên thực tế, 0377 và 0324 kia đều là những thanh niên trai tráng. Một người giơ tay ra giật món đồ trong tay một anh chàng khá mập, anh chàng khá mập kia thì ra sức lấy tay móc mồm anh kia, răng rơm rơm máu, miệng cười trông khá kì dị.
Một anh y tá lực lưỡng bước đến ngăn hai người, các bệnh nhân khác thì xếp thành vòng tròn, vỗ tay hoan hô như trẻ con.
A Hoành lùi ra sau một bước thì va phải Ngôn Hi, cô hoảng hốt quay lại, nhưng nét mặt Ngôn Hi bình tĩnh đến lạ thường, không hề hiểu lộ cảm xúc, hay nói cách khác là ánh mắt vô hồn, không thể nhìn ra được bất cứ điều gì.
Bác sĩ Trịnh là người đàn ông đã qua tuổi nhi lập, mặc áo bờ lu trangy81, trông rất nhẹ nhàng. Anh ta gọi tên anh: “Ngôn Hi.”
Ngôn Hi chỉ một mực cúi đầu nhìn “nhà” của mình mà không đếm xỉa gì đến bác sĩ Trịnh.
Bác sĩ trịnh mỉm cười nhìn A Hoành. “Em và Tư Hoán...”
“Dạ, là anh ẹm ạ.”
Bác sĩ Trịnh liền gật đầu. “Thảo nào giống nhau như vậy. Trước đây đều là cậu ấy đưa Ngôn Hi đến, hôm nay lại đổi sang em, chắc chắn là rất thân với Ngôn Hi, đúng không?”
Cô chỉ nghe thấy nửa câu đầu. Trước đấy đều là Tư Hoán đưa Ngôn Hi đến, thế ông nội Ngôn Hi và chú Lý đâu? Tại sao bọn họ không đưa anh đi, chẳng lẽ họ sợ thanh danh gia đình bị tổn hại ư?
A Hoành hơi bất ngờ.
Dường như bác sĩ Trịnh hiểu được những suy nghĩ của A Hoành nên giải thích với vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Cụ Ngôn bận công việc nhưng lần nào cũng gọi điện thoại hỏi thăm kĩ càng.”
A Hoành cười buồn, có thời gian gọi điện thoại mà không có thời gian đưa Ngôn Hi đi ư? Thảo nào, Ngôn Hi bị nhốt ở nhà đúng nửa năm trời...
Nửa năm trời, thậm chí còn giấu cả nhà họ Tân.
Cô nhìn Ngôn Hi nhưng anh vẫn chỉ cúi đầu, tóc lòa xòa trước trán, che đi đôi mắt to tròn sức sống ngày nào.
A Hoành nắm chặt tay Ngôn Hi, Ϧóþ mạnh. Ngôn Hi đau quá liền ngước mắt nhìn rồi đẩy cô ra. A Hoành sững sờ, cô cũng có thể trở thành... người làm tổn thương Ngôn Hi ư?
Bác sĩ Trịnh thở dài, cầm đèn phin chuyên dụng lên kiểm tra mắt Ngôn Hi, sau đó lại đưa đi đưa lại ngón tay trước mắt anh, đôi mắt Ngôn Hi chỉ lờ đờ nhìn theo, không hề nhanh nhẹn.
Bác sĩ Trịnh cau mày hỏi A Hoành: “Mấy ngyà vừa qua cậu ấy đều như thế này hả, không chú ý đến bất cứ điều gì xung quanh ư?”
A Hoành bèn gật đầu và chỉ vào đồ vật Ngôn Hi đang giữ khư khư trong lòng bàn tay trái. “Ngoài cái này ra ạ.”
“Chắc đây là nguyên nhân khiến bệnh của Ngôn Hi tái phát.” Bác sĩ Trịnh trầm tư suy nghĩ.
A Hoành nghiêm túc hỏi: “Thế có nghĩ là sao ạ?”
“Thông thường, bệnh nhân mắc chứng cuồng loạn sau khi bị kích thích mạnh, khi không thể tự bảo vệ mình hoặc muốn xóa bỏ nỗi buồn, nỗi đau thương trong lòng mà phải liên tục ám thị tâm lí với mình sẽ tự đưa mình vào trạng thái an toàn tưởng tượng. Khi có nhân tố kích thích tâm lí xuất hiện, hay nói cách khác, khi một tình huống mà anh ta cho là không an toàn xuất hiện, thì triệu chứng cuồng loạn sẽ xuất hiện.” Bác sĩ Trịnh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Đương nhiên, cũng có một số bệnh nhân rơi vào trạng thái tâm thần phân liệt, vì họ không thể xóa bỏ nỗi đau trong quá khứ mà biến đổi vai trò để trừng phạt, ngược đãi bản thân. Ngôn Hi là trường hợp như thế.” Bác sĩ Trịnh cúi đầu xem bệnh án của Ngôn Hi. “Tuy nhiên cậu ấy không rơi vào một trường hợp đơn giản nào mà kết hợp cả hai trường hợp trên. Thế nên, nấu em giành lấy món đồ cậu ấy đang cầm, cậu ấy sẽ cảm thấy vô cùng bất an, thậm chí sẽ tấn công người khác, đồ vật này cũng trở thành nguyên nhân gây ra tình trạng mất ổn định trong tinh thần của cậu ấy. Và hai năm về trước, cậu ấy đã xuất hiện kiểu nhân cách thứ hai...”
A Hoành liền ngắt lời bác sĩ Trịnh: “Kiểu nhân cách thứ hai là sao ạ?”
“Đó là vai diễn mà cậu ấy đóng.” Bác sĩ Trịnh liền cười. “Có lúc bệnh nhân biểu diễn còn giỏi hơn cả diễn viên. Hai năm trước, Ngôn Hi một mực cho rằng mình là cô bé Lọ lem bị mất đôi giày thủy tinh.” Rồi bác sĩ Trịnh đứng dậy, mỉm cười, nói với A Hoành: “Khi áp dụng biện pháp trị liệu thôi miên với bệnh nhân cần phải tuyệt đối yên tĩnh, bây giờ mời em ra phòng ngoài đợi nhé.”
Lúc rời khỏi bệnh viện, nắng chiều rực rỡ ánh vàng, chiếc bóng đổ dài dưới đất.
Bác sĩ Trịnh đưa ra kết luận: “Lần này, Ngôn Hi lại đóng vai Pinocchio. Cậu ấy bảo cậu ấy không dám nói ra sự thật vì sợ mỗi ngày mũi dài thêm một centimét, không được mọi người trong nhà thông cảm sẽ không về được nhà.”
Sau đó, bác sĩ Trịnh lại thắc mắc: “A Hoành là ai vậy nhỉ?” Lúc thôi miên, Ngôn Hi có nhắc đến người này rồi khóc.”
Con đường nơi Bệnh viện Thiên Vũ tọa lạc khá vắng vẻ, cô dắt tay Ngôn Hi đi dọc đường mà mãi không bắt được taxi. Lúc đến vì mải nghĩ những chuyện khác nên cô cũng chẳng nhớ đường.
“Ngôn Hi, anh đứng yên ở đây nhé, em ra ngã ba bắt taxi.” A Hoành mỉm cười rồi buông tay anh ra. “Đừng chạy lung tung nhé, anh nhớ chưa?”
Ngôn Hi chậm rãi ngẩng lên, nhìn cô rồi lại cúi xuống.
Đến khi cô quay lại thì không thấy anh đâu.
Đầu óc trống rỗng.
“Ngôn...” Cô há miệng định gọi mà không thể nào phát ra tiếng. Cô như người phát điên, một nỗi tuyệt vọng xâm chiếm trong lòng.
Cô cuống cuồng đi tìm, xung quanh chỉ có những con ngõ đan xen trong im lặng. Bóng cô quay quắt dưới lòng đường, tất cả đều như đang chế giễu cô.
Mục tiêu vô định, điểm dừng vô định, cô chứ chạy thục mạng, chạy ngược sáng, dường như càng chạy càng gần bóng tối hơn, nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác.
Rất mệt, rất mệt... Dường như còn mệt hơn cả lần đầu tiên Ngôn Hi mất tích, phải thức trắng hai ngày hai đêm.
Cô không chạy được nữa mà đứng trân trân dưới bức tường đá xanh rêu.
Con ngõ nhỏ tồi tàn, ẩm thấp. Từ xa, có tiếng rao vọng lại: “Tò he, trống cơm, mặt nạ... trẻ em đây...”
Tại ngã tư con ngõ, người đàn ông gánh sạp hàng xén khe khẽ lắc chiếc trống con. Các loại mặt nạ thô sơ khiến mắt cô đau nhói dưới ánh nắng chiều.
Chiếc bóng mảnh khảnh đó đang ngồi xổm bên gánh hàng, nét mặt ngây ngô, mái tóc đen óng. Cô chạy đến trước mặt Ngôn Hi mà nước mắt đầm đìa. Đột nhiên, cô có cảm giác phía bên trái Ⱡồ₦g иgự¢ trở nên tê dại hơn bao giờ hết.
“Ngôn Hi, em đoán, anh không hề biết em đau như thế nào.” Kể cả có thuốc, cũng không thể làm giảm nỗi đau trong cô, cô ôm Ngôn Hi trong lòng, mắt đỏ hoe.
Cô cúi xuống, bóng cô đè trên bóng anh, rồi cô ôm chặt lấy anh, không bao giờ muốn buông tay ra nữa.
Ngôn Hi lặng lẽ ngồi yên trong lòng cô như một đứa trẻ, miệng mấp máy từng từ, nghe không rõ.
“Mặt nạ, nhà, cũng có.” Anh nói với cô bằng giọng chật vật.
A Hoành run rẩy. Anh vẫn còn nhớ ở nhà có mấy cái mặt nạ mà họ đã từng mua. Anh khẽ đẩy cô ra rồi nheo mắt chỉ vào đám mặt nạ trên gánh hàng.
A Hoành liền dứng dậy, chủ cửa hàng lại cười, nói: “Cậu bé này lạ thật, đi theo tôi suốt chỉ để nhìn đám mặt nạ này.”
Cô cười, quệt nước mắt rồi nói: “Chú ạ, để cháu mua.”
Cô đang lấy tiền thì đột nhiên Ngôn Hi kéo tay cô rồi co giò bỏ cahỵ. A Hoành giật bắn mình, loạng choạng chạy theo.
“Ngôn Hi, anh đi đâu vậy?”
Ngôn Hi không đáp mà chỉ mải miết chạy.
Cầu vượt, cây xanh, công viên, đường phố... Mỗi địa điểm gần rồi lại xa, mơ hồ, rõ nét rồi lại mơ hồ.
Tay trái là “nhà” của anh. Tay phải là A Hoành của Ngôn Hi.
Bàn tay trái của cô giờ đã ấm áp hơn. Các đốt ngón ty đan khít, không có kẽ hở, dường như, hai người đang đi đến một điểm không xác định, tất cả đều vô định.
Đến khi dừng lại, trước mặt cô là một cánh cửa.
Không có số nhà.
Anh hơi ngẩng mặt lên, giọng nói rất nhẹ: “Nhà, em.”
Anh biết cô không nhớ đường, nhưng lại không biết tại sao biết.
A Hoành liền cười, không thể ngờ rằng Ngôn Hi lại đưa cô về được đến đây, cô nhìn anh, nhẹ nhàng nhắc lại: “Đây là nhà của anh.”
Ngôn Hi lắc đầu, ánh mắt trong veo: “Của em chứ!”
“Thế nhà của anh đâu?”
Không ngờ Ngôn Hi lại ôm đầu khóc nức nở, mặt gần như biến dạng.
“Anh hư, A Hoành, ghét, nhà, không còn nữa.”
Bác sĩ Trịnh nói với cô rằng, trong bệnh án của Ngôn Hi còn ghi anh có “triệu chứng mất ngôn ngữ”.
Dần dần anh sẽ cách li hoàn toàn với thế giới này.