Hai màn kịch
Năm học mới đã bắt đầu.
Với điểm số của Ngôn Hi thì khi xếp chỗ ngồi, chắc chắn anh không thể ngồi cạnh A Hoành được.
Bạn bè cùng lớp cũng đã gần gũi với A Hoành hơn, đều cảm thấy cô gái này thật thà, học hành lại giỏi giang, ngồi cạnh chắc chắn không có gì là thiệt. Thế nên, năm nay A Hoành là nhân vật được săn đón nhiều nhất.
Kết quả, do điểm số của Trần Quyện nổi bật hơn nên anh chàng thẽ thọt chạy đến chỗ A Hoành. “Người anh em, có duyên quá nhỉ!”
A Hoành liền cười khúc khích. “Đúng vậy, có duyên quá!”
Giữa đám đông lố nhố, Tân Đạt Di gườm gườm bước tới, thể hiện rõ thái độ vui mừng trước sự đau khổ của người khác. “Gay, hê hê, cậu toi rồi!”
Trần Quyện không hiểu vấn đề, nhưng móng tay sơn màu tím nhạt chĩa về phía Tân Đạt Di. “Hừ, tên khỉ đột này biến thành quạ đen miệng độc từ bao giờ vậy? Cậu mới toi ấy! Có tin bà đây ngoạm ૮ɦếƭ cậu không, hứ!”
Đúng lúc đó, Ngôn Hi mặt hầm hầm đi vào, vứt ba lô lên bàn Trần Quyện, nhướng mày, gườm gườm nói: “Sao đây, cậu tự đi hay để tôi tiễn cậu một đoạn?”
Trần Quyện trợn tròn mắt, thấy thái độ của Ngôn Hi dữ dằn như vậy, nhớ đến những lần bị trừng trị trước liền ỏn ẻn cười, đứng dậy. “Đâu có, đâu có, mời cậu Ngôn ngồi ạ, tiểu nhân dám phá vỡ giây phút đoàn tụ của hai cha con, đáng tội ૮ɦếƭ ạ.”
“Mẹ kiếp, đúng là cái giọng thái giám!” Tân Đạt Di tỏ vẻ khinh bỉ.
Trần Quyện chậm rãi nói: “À, Tân thiếu gia thì giỏi giang rồi, sau này tiểu nhân còn phải dựa vào thiếu gia nhiều ạ.”
Ngay lập tức, anh chàng ngồi bịch xuống bên cạnh Tân Đạt Di.
Bốn mắt nhìn nhau nảy lửa.
Bên ngoài song sắt, à không, những kẻ đứng ở ngoài chờ đến lượt mình được xếp chỗ đều than: “Mấy người xem, mối tình tay tư trắng trợn quá! Vốn là Tân Đạt Di yêu thầm Ôn Hoành, Ôn Hoành với anh chàng họ Tân liếc mắt đưa tình, rất tình tứ, kết quả là người đẹp Ngôn Hi vì đã chia tay với Mary, thấy cảnh đó thì bị kích thích, cảm thấy hoa dại không thơm bằng hoa nhà, không để nước chảy chỗ trũng, thế nên mới vác dao ςướק người yêu của người anh em, diễn vở kịch loạn luân chấn động tình yêu cha con với Ôn Hoành, để lại Tân Đạt Di và Mary khóc ngất vì tình, mượn rượu giải sầu, tiều tụy lao đao, trái tim tan nát...”
Bên trong song sắt, à không, một kẻ đã được xếp chỗ ngồi lại ngân ngấn nước mắt. “Ngược quá, ả ngồi cạnh Mary chắc chắn phải là mụ mẹ kế kinh khủng, mẹ kế hạng nặng!!!”
Lần đầu tiên A Hoành được nghe Tư Nhĩ chơi đàn piano trong buổi live show của cô nhân dịp Ngày của mẹ. A Hoành không hiểu gì về âm nhạc mà chỉ thấy hay tuyệt vời, đôi bàn tay đó lướt nhanh trên phím đàn, bắt mắt vô cùng.
Khi giai điệu kết thúc,tiếng vỗ taytrong hội trường nổi lên như sấm.
Tư Nhĩ mặc một chiếc váy trắng, cần cổ trắng ngần, kiêu sa. Cô đứng lên và rời khỏi cây đàn piano, cầm micro lên, tiếng vỗ tay vẫn chưa dứt, giọng cô khá rụt rè và chân thành. Cô nói:”Con xin cảm ơn mẹ, người mẹ mà con yêu nhất trên đời.”
Sau đó, bà Uẩn bước lên sân khấu với đôi mắt đỏ hoe, ôm chặt cô gái kia, động tác vô cùng ấm áp, lưu luyến. “Đây là báu vật quý giá của tôi các bạn ạ.”
Tiếng vỗ tay lại nổi lên như sấm.
Từ đầu đến cuối, A Hoành vẫn mỉm cười, nhưng cô cảm thấy bên tai đau nhói.
Ngôn Hi nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, trông anh có vẻ luống cuống. Anh mặc một bộ âu phục trắng sang trọng, nhưng lại xắn tay áo lên, hai tay bịt chặt tai cô, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Ngay lập tức, thế giới chìm trong im lặng.
Cco mỉm cười, nhìn miệng Ngôn Hi mấp máy, cố gắng lắp ráp các từ lại với nhau:”Ngoan... ngoan... ngoan... A Hoành... của bọn anh... nếu ...được học piano... thì... chắc chắn... sẽ chơi... hay hơn thế...”
Có thật như vậy không?
A Hoành khịt mũi, cười khúc khích, nói: “Ngôn Hi, bỏ tay ra, anh bịt thế đau tay em quá.”
Ngôn Hi liền buông tay ra, hai chân quỳ trên ghế, mặt quay vào cô, mắt cười híp lại thành dòng kẻ. “Thật đấy, thật đấy, A Hoành, em phải tin anh.”
A Hoành, em phải tin anh. Nếu em cũng được học piano từ khi còn nhỏ như thế thì chắc em sẽ là báu vật trong số các báu vật.
Tư Hoán thôi không nhìn lên sân khấu nữa mà quay sang nhìn hai cô cậu kia, hỏi với vẻ quan tâm: “Nói chuyện gì mà vui vậy?”
Ngôn Hi liền trề môi. “Bí mật.”
Tư Hoán càng tò mò hơn. “Đến tôi cũng không nói được hả?”
Ngôn Hi không thèm quan tâm. “Đầu óc bã đậu, đã bảo là bí mật rồi mà.”
Tư Hoán cười buồn. “Điều bí mật của cậu biến thành điều bí mật đối với tôi từ bao giờ vậy?”
Tranh thủ lúc có người trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, phía dưới vỗ tay rào rào, Ngôn Hi cười tủm tỉm. “Cậu nói gì vậy? Ồn quá, chẳng nghe thấy gì cả.”
Các chuyên gia đều đưa ra lời đánh giá cao nhất về trình độ biểu diễn của Tư Nhĩ.
Ngôn Hi cũng tỏ vẻ nghiêm túc. “Con gái à, đây là niềm hứng thú rất quý tộc và cũng rất dễ buồn ngủ.”
Tuy nhiên, trong cuộc sống vô vị này, chúng ta cũng có thể dễ dàng tìm thấy niềm vui.
Như từ căn gác chất đầy đồ chơi hồi nhỏ, Ngôn Hi tìm được một cái đàn organ đã bỏ quên từ lâu, sau đó ngồi tìm lại cảm giác bên phím đàn gần như đã mọc rêu, bảo A Hoành chọn đại, bấm phím nào thì bấm.
Ngôn Hi nói: “A Hoành à, tại sao cảm thấy bây giờ anh rất giống với mấy kẻ trong các shop gì đó nhỉ?”
A Hoành nhìn khuôn mặt trắng ngần của Ngôn Hi, rụt rè hỏi: “Trai gọi hả?”
Ngôn Hi tức đến hộc máu. “Rõ ràng là tay chơi organ trong khách sạn mà. Trời cao đất dày ơi, rốt cuộc phương pháp giáo dục của gia đình tôi xảy ra vấn đề gì chứ?”
Nét mặt A Hoành không biểu lộ cảm xúc. “Chỗ nào cũng có vấn đề.”
Ngôn Hi hậm hực. “Lão tử không làm nữa, đi thôi, hôm nào lão tử mời ăn, bọn mình đi nghe bọn họ chơi đàn, hát hò!”
Sau đó, cả hai mặc quần bò, áo phông đi đến nơi được gọi là nhà hát nổi tiếng nhất cả nước. Những ngày gần đây, nhà hát đón một đoàn kịch nổi tiếng của Mỹ đến biểu diễn, tổng cộng có ba mươi ba ca biểu diễn, diễn xong là khăn gói quả mướp về nước, rất cá tính.
A Hoành tìm hồi lâu mà không thấy cửa bán vé đâu. Ngôn Hi gọi điện thoại, lát sau, một người mặc com lê, thắt cà vạt đến kính cẩn đưa vé cho hai người.
A Hoành liền thở dài. “Anh đúng là con ông cháu cha, chủ nghĩa tư bản quá!”
Ngôn Hi liền đáp: “Xí, em thử lôi cái tên Ôn Mộ Tân ra, xem xem độ khom lưng kính cẩn của người đó có chủ nghĩa tư bản hơn không!”
A Hoành tiu nghỉu, đúng là như vậy thật. Rồi cô xúm vào xem vé. “Tên vở kịch là gì vậy?”
Ngôn Hi nhìn ngang nhìn dọc hồi lâu rồi bình thản đánh vần: “M-O-U-S-A-I”.
A Hoành liền viết lại lên lòng bàn tay: Mousai.
... Muses? Nữ thần Muses ư?
Hai người ngồi ở hàng ghế phía trên, thấy cũng hồi hộp, thử nhìn mà xem, Muses của quốc gia theo chủ nghĩa tư bản có khác, trang phục cũng quý phái hơn.
Ngôn Hi chớp đôi mắt to tròn rồi nói: “A Hoành, ngoài chất giọng hơi cao ra, em có hiểu họ đang hát những gì không?”
Ghế ngồi bên cạnh có tiếng “hừ” đầy vẻ giễu cợt, coi thường, ngoảnh sang thì thấy đối phương mặc com lê, đi giày da rất chỉnh tề.
Ngôn Hi cầm túi bỏng ngô, bực bội nói: “Hứ, hiểu tiếng Anh có gì là ghê gớm, giỏi thì nói tiếng dân tộc ở châu Phi xem sao! Mẹ kiếp, kì thị chủng tộc, xí!” Rồi anh chàng trợn trừng mắt lên.
Người kia không thể hiện thái độ gì nữa.
A Hoành liền cười. “Bớt nóng đi, đúng là hồng nhan gây họa.”
Ngôn Hi ngơ ngác. “Em nói ai vậy?”
A Hoành vờ như không biết gì, chỉ vào người phụ nữ có làn da trắng ngần, mặc bộ váy xòe màu kem, hát giọng cao và nói: “Muses.”
Ngôn Hi ghé sát vào tai A Hoành, nghiêm nghị hỏi: “Cô ấy gây họa cho ai vậy?”
A Hoành cố nhịn cười. “Nhiều người lắm.”
Ngôn Hi nhìn lên sân khấu, đúng thời điểm cao trào của hồi kịch, chàng họa sĩ trẻ nghèo khổ Lucifer tình cờ gặp nữ thần Muses khi bà đang truyền tải nguồn cảm hứng cho nhân gian và đem lòng yêu nữ thần từ cái nhìn đầu tiên.
Trong hồi cuối cùng, trên sân khấu vẫn là chàng họa sĩ trẻ nghèo khổ Lucifer. Chàng không được hưởng vinh hoa phú quý nhờ cảm hứng mà Muses trao cho.
Ngyà ngày chàng vẫn qua lại trong con ngõ tối tăm, bẩn thỉu, động tác chậm chạp, vụng về, ngơ ngác nhìn xung quanh, vì một ổ bánh mì mà phải làm thuê nặng nhọc.
Trước đây, hầu hết thời gian chỉ dành cho việc vẽ tranh, cỏn bây giờ chàng chỉ ngồi thẫn thờ, ngơ ngác, đổi lại chỉ nhận được ánh mắt đầy vẻ mỉa mai và giễu cợt của nữ thần Muses trong điện.
Khi Muses một lần nữa trở lại trần thế để truyền cảm hứng cho một thi nhân, người đàn ông đó - Lucifer đã vĩnh viễn rời xa nhân gian.
Nữ thần cao quý nhìn tấm bia đá, khuôn mặt mãi mãi kiêu hãnh, xinh đẹp lập tức già nua thấy rõ, cảm giác đau đớn đến tột độ.
Bên trên có viết: Gã điên nực cười, họa sĩ tự móc mắt thành kẻ mù lòa Lucifer.
Chàng không cần nguồn cảm hứng mà nàng trao, chàng thà không nhìn thấy cảm hứng của mình. Từ bỏ vỏ bọc vốn thuộc về anh chàng họa sĩ, chỉ đơn thuần là Lucifer, chỉ vì Lucifer ngây thơ ngã vào lưới tình.
“Người đàn ông này ngốc quá!” A Hoành lắc đầu.
“Nữ thần này tuyệt tình quá!” Ngôn Hi thở dài.
Hai người nhìn nhau cười.
Cô luôn đứng trên cương vị của phụ nữ để xem xét vấn đề, còn anh thì luôn mang theo tư duy của đàn ông. Tự nhiên cảm thấy hụt hẫng vô cùng, tại sao chúng ta lại xem những cái buồn thảm như thế này nhỉ?
“Bao lâu rồi bạn chưa khóc thật to?” A Hoành nhớ đến giọng nói truyền cảm, mùi mẫn của chị Thanh Tâm trên radio.
Câu nói này đặt ở phương trời nào cũng chuẩn. “Ờ, em nghĩ tụi mình xem vở kịch mùi mẫn này chỉ là để tìm cho mình một lí do để khóc.”
Ngôn Hi ngẩn tò te đáp: “Hôm trước anh vừa khóc, em quên rồi à, hôm mà kê đàn piano bị đè vào chân đó.”
A Hoành liền cười khúc khích. Chưa gặp ai ngố như anh chàng này, kê đàn mà để đàn đè vào chân. Đè vào thì thôi, lại còn khóc ngon lành nửa tiếng đồng hồ, đến Tân Đạt Di nhà ở cách khá xa còn phải gọi điện thoại sang hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy A Hoành? Tiểu Khôi nhà cậu bị con Kho Tộ mổ à? Hứ, con cẩu ngố lại còn thích gào như vậy thì vứt đi cho xong! Hôm nào tớ sẽ tặng cho cậu một con chó Pug thuần chủng, đảm bảo khóc hay hơn con Tiểu Khôi nhiều!”
Ngôn Hi vừa quệt nước mắt vừa mài dao, lão tử sẽ Gi*t nhà ngươi!
A Hoành ôm con Tiểu Khôi mà cười ngặt nghẽo, chỉ tiếc là nó không biết mình cũng đóng một vai chính trong vở kịch này, ngờ nghệch nhìn con Thịt Kho Tộ đang bay vòng trên đầu. Thịt Kho Tộ đảo mắt liên hồi, tỏ vẻ không thèm chấp: Con chó ngớ ngẩn kia, nhìn cái quái gì chứ, đang chửi nhà ngươi đấy!
Lúc rời nhà hát trời đã sẩm tối, hai người đi trên đường, đầu thu se se lạnh.
Ngôn Hi sực nhớ ra điều gì đó, bèn thò tay vào túi áo, một lúc sau xòe tay ra, giữa lòng bàn tay là một viên bi ve trong suốt.
“Tép nhờ anh đưa cho em đấy, nó bảo ở trường đấu mãi mới giành được viên bi ve này đó.”
A Hoành mân mê viên bi ve. “Tại sao Tép không trực tiếp đưa cho em?”
Ngôn Hi đặt hai tay ra sau gáy. “Sợ em mắng nó ham chơi, lười học thôi.”
A Hoành rụt rè nắm tay lại, cười nói: “Em đã mắng nó bao giờ đâu? Đúng là đổ oan cho người tốt.”
“Dạo này sức khỏe của ông nội Tép không được tốt lắm.” Ngôn Hi chuyển chủ đề, giọng buồn buồn.
A Hoành im lặng, cô cũng biết chuyện này. Gần đây trong lúc dọn hàng, cụ Hà thường ho khù khụ, mỗi lần đi chợ qua đó, cô cũng đứng chào từ xa, lần nào cũng thấy nét mặt cụ rất khổ sở, cố gắng nhịn ho để chào cô.
“Nếu không phải là Tép thì tốt biết bao.” Giọng A Hoành nghẹn ngào.
Ngôn Hi liếc cô, hỏi: “Em nói gì cơ?”
“Cu Tép còn nhỏ như vậy. Nếu đổi lại là em, chắc chắn em sẽ gánh vác được cho gia đình.” Cô thở dài, cảm thấy có điều gì đó rất tiếc.
“Thứ lỗi vì tôi đã ngắt lời Ôn cô nương, hình như cô chỉ lớn hơn hà Hạ tuổi rưỡi thôi nhỉ?” Ngôn Hi cười khẩy.
A Hoành bình thản nhìn anh chàng, không hiểu tại sao tự nhiên anh lại cáu kỉnh như vậy...
“Ngôn Hi, nhỡ cụ Hà...” A Hoành không dám nghĩ đến tình huống xấu ấy, mặc dù bình thường cụ Hà rất khỏe mạnh, nhưng đã đến tuổi xế chiều rồi, không ai lường trước được chuyện gì...
Ngọn Hi cười khẩy, nói: “Cái mà anh nói chính là chuyện này, A Hoành, nếu sau này trong nhà có thêm cái bát, đôi đũa thì em có cảm thấy vất vả không?”
A Hoành ngẩn tò te, câu nói của Ngôn Hi vẫn ám ảnh trong đầu, đến cuối, chỉ còn đọng lại hai chữ “trong nhà”.
Ờ, là nhà Ngôn Hi, đó cũng là nhà A Hoành ư? Đã đến nước phải xin ý kiến của cô về thành viên trong gia đình rồi ư?
“Ngôn Hi, em là ai, anh là ai...” Cô hỏi anh, giọng ngắt quãng, bất giác mắt đỏ hoe.
Câu nói này chẳng buồn cười chút nào cả, cô không thể mỉm cười như khi nhìn mẹ hay Nhĩ Nhĩ, mà chỉ có thể luống cuống, tay chân như bị thừa.
Ngôn Hi thở dài, vươn tay ôm cô thật chặt.
“Em là ai nhỉ? Để anh nghĩ xem nào, không thể quay về với Vân Hoành của ngày trước, không thể đi tới Ôn Hoành trong tương lai, một A Hoành bên cạnh chỉ có gã Ngôn Hi điên điên khùng khùng, không biết em định là A Hoành nào?”
A Hoành, khi từ lâu lắm rồi anh không còn gọi em là Ôn Hoành, chỉ gọi em là A Hoành, em sẽ lựa chọn cách nào?
Anh thường so sánh cách nào nghe hay hơn, cách nào sẽ khiến em cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ có thể làm nũng, cách nào khiến A Hoành của anh có thể hạnh phúc hơn?
Anh luôn cảm thấy mình là một người hẹp hòi, ích kỉ, tầm thường, thế giới này đối xử thật không công bằng với anh. Tuy nhiên, em đã phải hết sức vất vả khi đè nén nổi hận cho anh. Anh đang nghĩ, ngoài việc báo đáp em bằng tình thân mà em thiếu thốn nhất thì còn cách này hay hơn nữa không...