Ngôn Hi bực lắm. “Ai bảo bản thiếu gia sợ?”
“Thế thì đây bắt đầu kể nhé!” Tân Đạt Di cười ranh mãnh. “Hôm nay lão tử kể chuyện có thật ở núi Minh Sơn đấy.”
Cả đám rùng mình, Ngôn Hi là người sởn da gà nhiều nhất...
“Ba năm trước, một nhóm học sinh lên núi Minh Sơn cắm trại như bọn mình hôm nay. Hôm sau quay về, lúc lên xe buýt, một cô bé có mái tóc dài tết thành bím bị quấn vào bánh xe, sau đó, xe chuyển bánh...”
“Sau đó thì sao?” Cả lũ nhao nhao.
Đạt Di cố tình dọa Ngôn Hi, nén giọng thì thầm: “Sau đó, cô bé tóc dài ấy đã bị ô tô lôi đi xềnh xệch rồi ૮ɦếƭ.”
Ngôn Hi sợ quá, mồ hôi túa ra trên trán.
A Hoành cau mày, cảm thấy câu chuyện này có vẻ quen quen...
Mọi người đều nín thở lắng nghe.
“Rồi mấy năm sau, lại có một nhóm học sinh táo bạo nghe kể rằng ở núi Minh Sơn có ma, là một ma nữ với bím tóc dài, tranh thủ dịp tốt nghiệp, kéo nhau lên núi Minh Sơn tìm ma nữ đó. Trong đó có một anh chàng to gan, dám bỏ đồng đội tự đi tìm một mình, nhưng đến nửa đêm vẫn chưa tìm thấy...” Đạt Di thao thao bất tuyệt, kể đến chi tiết nào rùng rợn còn cố ý nói to nhằm tăng thêm vẻ ghê rợn.
Ngôn HI thẫn thờ nhìn Tân Đạt Di, mồ hôi nhỏ tong tỏng. A hoành liền cười, khẽ ngoắc lấy ngón tay Ngôn Hi rồi “suỵt” một tiếng, nhẹ nhàng khom lưng đứng dậy.
Mọi người đều đang tập trung nhìn Tân Đạt Di nên không hề phát hiện động tác rón ra rón rén của A Hoành.
“Kết quả là có người đứng sau vỗ vai học sinh đó, lông chân của cậu ta dựng hết cả lên, đằng sau có giọng nói lành lạnh....” Đạt Di nổ văng nước miếng.
“Anh đang tìm tôi ư?” Có giọng nói rờn rợn vọng lại.
Có người vỗ vai Tân Đạt Di cái bộp.
Tân Đạt Di liền quay phắt lại, ngừng cử động trong giây lát rồi hét lớn: “Có ma aaa!”
Cả đám sững sờ nhỉn “con ma” đó rồi bình thản tắt đen pin đang chiếu vào mặt con ma, tóc đen mắt đen, khuôn mặt dịu dàng, xinh xắn.
Không kìm được, cả đám liền phì cười.
Tân Đạt Di thấy có điều bất thường, vừa gào vừa run run quay lại, hóa ra là... A Hoành.
“A Hoành!!!!” Tân Đạt Di tức nổ đom đóm mắt.
A Hoành cầm đèn pin, vẻ như đang suy nghĩ gì đó. “Nếu tớ nhớ không nhầm thì câu chuyện này được chiếu trên kênh phim truyện lúc nửa đêm mấy hôm trước, hình như tên là Ma tóc dài đúng không?”
“Tân Đạt Di!!!” Mọi người gầm lên rồi bắt đầu xoa tay.
Bầu không khí rùng rợn lập tức tiêu tan.
Mọi người chuyện trò thêm một lát nữa, dần dần cả đám đều buồn ngủ, liền lôi túi ngủ ra chuẩn bị đánh một giấc.
Còn Ngôn Hi vẫn hào hứng đọc truyện tranh dưới ánh lửa.
A Hoành lấy lá cây rải xuống nền đất một lớp, thấy đã mềm hơn mới lôi túi ngủ ra, lúc quay đầu, thấy Tư Nhĩ đang cầm chiếc túi ngủ màu đỏ, cô hơi khựng lại, khi quay sang phía Ngôn Hi, thấy anh chàng vẫn đang đọc truyện tranh.
“Ngôn Hi, không đi ngủ à?” Tư Hoán kéo túi ngủ sang, mắt đã díp lại vì buồn ngủ.
Ngôn Hi lắc đầu, mắt vẫn không rời cuốn truyện.
Thấy vậy, Tư Hoán cười cười rồi nhắm mắt lại, nghiêng người sang một bên, như đã đi vào giấc ngủ.
Còn Tân Đạt Di, chỉ mấy phút sau đã bắt đầu kéo gỗ, chắc cậu chàng đã mệt lắm.
Tư Nhĩ cuộn tròn trong chiếc túi ngủ màu đỏ, chúc mọi người ngủ ngon rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Lúc đầu Trần Quyện không ngủ mà loanh quanh hồi lâu, thấy Ngôn Hi không có động tĩnh gì cũng chán, ngáp ngắn ngáp dài rồi chui ra chỗ cách đống lửa xa nhất, ngoẹo đầu ngủ mất.
Còn A Hoành thì đã giả vờ ngủ say từ lâu.
Nhắm mắt cho đỡ mệt, không biết bao lâu trôi qua, đến khi tiếng bước chân của Ngôn Hi xa dần, cô mới từ từ mở mắt ra.
Cô liền theo dấu chân trên nền đất ướt và lặng lẽ bước đến.
Tại nơi dấu chân biến mất, quang cảnh chợt bừng sáng.
Ánh trăng vằng vặc, mặt hồ phẳng lặng, chàng trai kia ngồi trên bờ cát, lưng hơi gập xuống, mắt nhìn về phía xa, thân hình mảnh dẻ nhưng dường như đang kiên trì đợi chờ điều dì đó. A Hoành sực nhớ đến những bông lúa mạch vàng óng đung đưa dưới ruộng ngày hè.
“A Hoành.” Ngôn Hi đã phát hiện ra sự tồn tại của cô từ lâu nên vẫy tay từ xa.
“Anh không buồn ngủ à?” Cô hỏi.
“Mắt anh to hơn mắt người klhác nên lúc buồn ngủ cần nhiều thời gian hơn mới có thể chợp mắt được.”
“Tại sao anh lại đưa túi ngủ cho Tư Nhĩ?” A Hoành khẽ cau mày.
Cô đã phát hiện ra khi Tư Nhĩ lấy chiếc túi ngủ màu đỏ đó ra.
“Nhĩ Nhĩ bảo quên không mang.” Ngôn Hi cười, đôi mắt to tròn híp lại.
“Em nhớ l;úc lấy đồ ăn, rõ ràng Nhĩ Nhĩ có lôi ra một túi ngủ màu tím mà.”
“Anh cũng nhìn thấy.” Ngôn Hi gật đầu.
“Thế rồi sao?”
“Nhưng con bé lại bảo không mang đi.” Ngôn Hi tiếp tục cười.
A Hoành “ờ” một tiếng rồi vốc lấy nắm cát, để cát tự trôi tuột qua kẽ ngón tay, hết lần này đến lần khác.
Trò chơi vô vị.
“A Hoành, để anh dùng cát để kể chuyện cho em nghe nhé!”
A Hoành khịt mũi gật đầu.
“Nhìn cho kĩ nhé!” Dưới ánh trăng, một bàn tay thon dài, trắng ngần khẽ vỗ nhẹ hai cái.
Đôi bàn tay đó vốc một nắm cát rồi rải đều xuống đất, giọng Ngôn Hi đều đều: “Ngày xưa có một chàng trai, là người ngoài hành tinh còn đẹp hơn tất cả các chàng trai khác trên trái đất...”
Ngón tay trỏ vủa Ngôn Hi tựa như cây gậy có phép thần, vạch vài nét dưới mặt nền cát, chỉ mấy nét ngắn ngủi đã hiện ra một khuôn mặt với nụ cười tươi tắn, đôi mắt to tròn, tóc mái bồng bềnh.
"Sau đó, một ngày nọ, đột nhiên cậu ta lại thích một cô gái rất dữ dằn, nhưng mỗi khi mỉm cười lại rất dễ thương."
Đầu ngón tay anh lại tạo ra những nếp tóc trên tóc mái của chàng trai, năm ngón tay trái cào nhẹ, tạo thành mái tóc xoăn tự nhiên, điệu cười nhếch mép được sửa thành nụ cười hết sức ấm áp, đáng yêu.
Ngay lập tức, chiếc gậy thần kì của nhà ảo thuật nưu được phù phép, anh chàng đẹp trai, cao ngạo lại biến thành một cô gái dễ thương, tinh nghịch.
A Hoành cảm thấy, vẻ ngưỡng mộ lộ rõ trong ánh mắt mình.
"Mặc dù chất giọng không hay nhưng chàng trai vẫn muốn hát cho cô gái nghe một bài, bài Fleeting time mà cậu thích nhất.
Oh, time is fleeting in my world, but always in your way. When life is a photo, you are in my photo and stop dat after day."
Ngôn Hi khe khẽ hát rồi lướt nhẹ năm đầu ngón tay xuống hình cô gái, ngay lập tức, hình ảnh đó lại biến thành rất nhiều nốt nhạc sinh động.
“Tuy nhiên... cô gái nói rằng cô ấy không hiểu, tưởng chứng bệnh lạ của chàng trai chưa khỏi hẳn, sau đó cô ấy sợ quá liền bỏ chạy mất.”
Ngôn Hi lại vốc một nắm cát, dưới ánh trăng, cát được thả xuống từ từ, phủ kín các nốt nhạc.
Ttấ cả trở về như lúc ban đầu.
A hoành thầm nghĩ một lát rồi đưa ra kết luận: “Ngôn Hi, anh yêu thầm Lâm Loan Loan à?”
Ngôn Hi ngáp dài, uể oải đáp: “Đúng vậy, ngoài Ôn Tư Hoán không biết, gần như cả thế giới đều biết.”
“Sau đó, có phải Lâm Loan Loan yêu thầm Tư Hoán không?” A Hoành sực hiểu ra vấn đề.
Ngôn Hi liền liếc xéo A Hoành. “Ngố thật đấy, từ lâu Tư Hoán và Lâm Loan Loan vẫn yêu nhau mà.”
“Chuyện này cả thế giới cũng biết hả?” A Hoành hỏi với vẻ ngắc ngứ.
“Ừ, chỉ có Ngôn Hi là không biết.” Ngôn Hi lẩm bẩm.