A Hoàng trịnh trọng đưa hai tay ra đỡ bức tranh, gật đầu vẻ chân thành, lúc ngẩng lên, phát hiện mặt Ngôn Hi đỏ gay bất thường.
A Hoành thót tim, vội đưa tay ra sờ lên trán Ngôn Hi thì thấy nóng ran.
“Gay thật, sốt cao quá!”
Ngôn Hi gạt tay cô ra, ánh mắt toát lên vẻ không vui nhưng rất khó phát hiện rồi bình thản nói: “Anh không sao.” Sau đó anh đứng dậy, đi vào khoang tàu.
Lúc A Hoành đi vào theo thì Nhôn Hi đã đắp chăn, nằm nghiêng không nhúc nhích trên giường. Cô xách đèn dầu đến bên giường anh, vẫn thấy không yên tâm nên bê một cái ghế con ngồi dưới chân giường rồi tắt đèn.
Bên ngoài chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng nướcđập vào mạn thuyền, từng nhịp từng nhịp.
Dưới ánh trăng, cô nhìn chiếc bóng đang nằm co quắp trên giường, chiếc bóng này rất mơ hồ, cảm giác không chân thực càng mạnh mẽ.
A Hoành cảm thấy trong lòng vô cùng trống trải, cô biết Ngôn Hi biết coô đang ngồi ở đây. Cô biết có cô ngổi ở đây thì Ngôn Hi sẽ không từ bỏ sự cảnh giác và yên tâm nghỉ ngơi.
Nhưng cô vẫn cầm chiếc đèn dầu bám đầy muội và không chịu bỏ tay ra, lòng bàn tay vẫn còn nguyên cảm giác nóng ran khi sờ lên trán Ngôn Hi lúc trước. Cô muốn làm gì đó nhưng lại phát hiện ra rằng sự tồn tại của mình không hề có nghĩa lý gì.
Từ trước đến giờ, A Hoành luôn thấy mình là kẻ ngờ nghệch, không tinh nhanh, nhưng cô lại nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Ngôn Hi. Ngôn Hi đang giữ vững lòng tự trọng của mình một cách cố chấp, thà là chịu sốt cao chứ không muốn để một người xa lạ lại gần mình.
Và thế là cô thở dài, lặng lẽ quay đầu định đi ra ngoài.
Bất chợt nghe thấy Ngôn Hi rên khẽ trong chăn. Tim A Hoành thất lại, cô vội quay đầu, định ra ngoài gọi người lái tàu.
“Đợi một chút.” Giọng nói khàn khàn kèm theo một chút cố gắng chịu đựng cất lên.
A Hoành quay lại thì thấy Ngôn Hi đang chống tay ngồi dậy, dưới ánh trăng, đôi môi anh nhợt nhạt, mặt vẫn đỏ bừng. Hồi lạu, anh mới yêu ớt lên tiếng: “Ôn Hoành, nói chuyện với anh một lát đi.”
“Anh đang ốm mà.” A Hoành đáp nhỏ.
Ngôn Hi cúi đầu với vẻ bực bội, giọng cũng lộ vẻ bất an: “Anh không thích người lạ lại gần anh.”
Rồi Ngôn Hi lại nắm chặt góc chăn, hồi lâu mới yếu ớt nói: “Ôn Hoành, nói chuyện với anh một lát nhé!”
“Anh nên nghỉ ngơi.” A Hoành lắc đầu.
Ngôn Hi mỉm cười rồi không để tâm đến điều A Hoành vừa nói mà hỏi: “A Hoành, em biết nói từ lúc mấy tuổi?”
A Hoành lặng lẽ nhìn anh, không nói gì.
“Anh biết nói khi mới một tuổi. Mỗi lần bế anh là chú Lý lại cho anh sờ vào cổ họng chú ấy, nghe chú ấy phát âm. Từ đầu tiên mà chú ấy dạy anh nói là “mẹ”, học được rồi, anh liền hớn hờ gọi chú ấy là “mẹ”. Chỉ tiếc là chú ấy không khen anh thông minh.”
Ngôn Hi mỉm cười, tiếng thở khá mạnh. “Thật đấy, với một đứa trẻ như thế thì phài khuyến khích chứ?”
Ngôn Hi vờ nói rất vui vẻ, nhưng nghe kĩ lại thấy giống như miếng bọt biển bị nhấn chìm trong nước.
“Một tuổi rưỡi, khi tập đi, ông anh ngồi ở đằng xa vẫy anh lại gần. Hồi ấy nhỏ quá nên thấy đường sao mà dài thế, đi rất mệt, nhưng lại muốn lấy được cây kẹo trong tay ông. Loại kẹo Mỹ đó Tư Hoán và... đều không có, là hai người đó, sorry vì anh không quen gọi họ là “cha mẹ”, gửi về. Anh nghĩ, nếu lấy được thì sẽ mang đi khoe Tư Hoán.” Ngôn Hi nói nhanh hơn, nói xong bèn úp mặt xuống chăn phì cười.
A Hoành thấy miệng chan chát, có đến gần Ngôn Hi, giơ tay lên ồi lại từ từ bỏ xuống, cười hỏi: “Rồi sao?”
Ngôn Hi cười ngất, hồi lâu mới ngẩng lên, trán đã lấm tấm mồ hôi. “Anh bắt chú Lý bế sang nhà Tư Hoán, tay lăm lăm que kẹo, hớn hở định cho cậu ta xem.Thế rồi bà Trương bào cô chú Ôn đưa Tư Hoán đi chơi công viên rồi, tối mới vể.”
Cô nhìn vào đôi mắt tựa như những đợt thủy triều dâng lên rồi lại rút xuống dưới ánh trăng bàng bạc của Ngôn Hi.
“Haizz, thế là anh phải đợi đến tối mới gặp Tư Hoán. Nhưng thằng đó dám chế nhạo anh, và thế là anh đã đánh cho nó một trận...” Ngôn Hi nhắm nghiền mắt lại, hàng mi khẽ rung rung.
A Hoành thấy thật đắng lòng, cô không biết phải nói gì. Hồi ấy cô mới đang nằm trong tã, ngày ngày chỉ biết nép trong lòng mẹ, cầm tay mẹ ngủ ngon lành. Mặc dù đó không phải là mẹ đẻ của cô, nhưng vẫn là đầu nguồn của mọi niềm hi vọng và tình yêu vô bờ.
“Ngôn Hi...” Cô ngần ngừ gọi tên anh, giọng tỏ ý biết lỗi. Mặc dù cô không biết mình đang xin lỗi chuyện gì.
Ngôn Hi không nói gì, mà tựa đầu vào giường, anh đã ngủ thi*p đi, hai tay co quắp và nắm chặt lại như một đứa trẻ sơ sinh.
A Hoành thở dài, lấy chăn trên giường mình đắp cho Ngôn Hi. Sau khi chắc chắn anh đã ngủ say, cô mới nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống giường, nhìn đầu anh từ từ gục xuống chiếc gối mềm.
Nừa đêm, có mấy là A Hoành đun nước nóng rồi đắp trán cho Ngôn Hi bằng khăn ấm. May mà chỉ sốt nhẹ, mồ hôi toát ra, đến lúc gần sáng, nhiệt độ cơ thể anh đã trở lại bình thường.
Cô vẫn dang nghĩ về nhưng điều Ngôn Hi nói với cô, không biết có mấy phần anh muốn đ63 cô biết.
Người ốm thường rất yếu đuối, yếu đuối đến mức không thể che giấu bản thân. Nhưng cô không xác định được, đến khi tỉnh táo, Ngôn Hi có còn mong cô biết được sự thật này hay không.
Nhiều năm sau này, khi mọi chuyện đã được an bài, cô hỏi lại chuyện này, Ngôn Hi liền cười. “Chỉ sốt chứ có phải uống rượu say đâu.”
Đó là những điề Ngôn Hi thật lòng muốn kể với cô.
A Hoành lắc đầu, cô không nghĩ Ngôn Hi là người thích tâm sự với người khác. Thực tế có rất nhiều lúc, vì anh giấu kĩ quá nên cô phải mất rất nhiều côn đoán mò.
Ngôn Hi ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng: “A Hoành, mặc dù anh chưa bao giờ nói, nhưng lúc đó thực sự anh đã coi em là vợ tương lại, dù em không hề biết. Vì anh luôn cho rằng, hai vợ chồng cần phải thẳng thắn, chân thành với nhau.”
A Hoành cười khổ.
Lúc Ngôn Hi tỉnh dậy đã là tờ mờ sáng, mặt hồ được bao phủ bới một màn sương mỏng.
Anh khẽ cử đông ngón tay, định ngồi dậy nhưng thấy trên người nặng như đang đen chì.
Một lớp chăn, hai lớp chăn, rồi cả... một người nữa.
Ngôn Hi nhướng mày, định chơi xấu bằng cách đẩy cô gái ra, nhưng phát hiện tay cô gái đang nắm chặt tay trái mình, khiến anh không nói được lời nào.
Anh cau mày, hồi lâu, vẻ cau có biến mất, thay vào đó là một nụ cười, anh đẩy nhẹ tay cô gái ra rồi nhẹ nhàng xuống giường.
Anh vương vai, cảm thấy mình có được một giấc ngủ rất ngon, chỉ tiếc là người nhơm nhớp mồ hôi.
Ngôn Hi cau mày ngửi chiếc áo sơ mi, chỉ muốn vứt quách mình đi cho rồi, đáng tiếc điều này không thực tế chút nào nên anh bước ra ngoài và gọi với về phía đầu thuyền: “Cháu muốn lên bờ tắm!”
Lão ngư dân đầu đội mũ nan vẫy tay với anh.
A Hoành cũng cười. Vừa nãy cô đã tỉnh giấc, nhưng vì sợ Ngôn Hi gại nên giả vờ đang ngủ say.
Nhưng lúc này, đúng là cô buồn ngủ thật.