Đã bao nhiêu năm anh không được chạm vào em, gần mà lại rất xa.
Thế nên, muốn anh tiếp tục hôn em ư?
Đã có một thời gian khá dài, A Hoành không coi Ngôn Hi là đồng loại của cô.
Anh xa vời biết bao.
Không phải xa về khoảng cách, mà cô thấy mình đang đối mặt với anh qua màn hình vi tính. Nghĩa là bạn có thể nhìn thấy rõ mồn một nhất cử nhất động của anh ta, nhưng khi chạm vào anh ta thì ở đầu bên kia, anh ta lại không thể cảm nhận được tình cảm dịu dàng, yêu thương của bạn.
Cô thường buồn rầu nghĩ, tình cảm này thật chán chường biết bao.
Cô thường nói với mọi người bằng giọng cô cùng tự hào rằng: " Tớ đăng kí tận mười nick name trong fan club của DJ Yan,oách không?" Và dĩ nhiên, ngoài việc chứng tỏ rằng cô rất nhàn rỗi, nhà rỗi đến mức yêu anh ta nhiều gấp mười lần người khác ra thì chẳng có gì ghê gớm hơn cả.
Trong lúc người ta khen Ôn Hoành ngoan ngoãn,hiểu chuyện thì bài học cô thu được từ cuộc truy đuổi tình yêu là sự thất bại, nông cạn và ấu trĩ.
Giống như việc cô thường xuyên bắt chước giọng điệu của Ngôn Hi." Phiền ૮ɦếƭ đi được, thật là phiền hà."
Thích một người như thế, đến tác giả cũng muốn nói, phiền ૮ɦếƭ đi được thật là phiền hà.
Thích một người như thế, đến tác giả cũng muốn nói, phiền ૮ɦếƭ đi được thật là phiền hà.
Ngược lại, Ngôn Hi luôn kiềm nén, trước khi anh nói ra câu " em còn muốn anh thích em hơn hiện tại thế nào nữa ", trước khi anh chưa nảy sinh cảm xúc gì với A Hoành.
Nếu không có những dan díu, báo ơn, áy náy đó thì đứng trước một người mình không thích, chắc hẳn anh chỉ hỏi được một câu:"Xin lỗi, em là ai?"Hoặc thỉnh thoảng, tinh thần vui vẻ tốt bụng nói một câu:" À, cảm ơn."Cảm ơn vì em đã thích anh. Sau đó, A Hoành thỉnh thoảng liếc trộm Ngôn Hi một cái, suy nghĩ dần thoáng hơn và cuối cùng là đi lấy một chàng trai khác.
Còn Ngôn Hi, nếu không có nhiều nỗi đau như thế, có lẽ anh và Sở Vân -một cô gái môn đăng hộ đối sẽ là một cặp đẹp đôi tuyệt vời.
Nếu quãng thời gian mười năm là mười năm của Ôn Hoành,mười năm của Ngôn Hi thì Ôn Hoành không thể nào bắt kịp Ngôn Hi được. Ôn Hoành không đến được quỹ đạo của Ngôn Hi, Ngôn Hi cũng không để mắt đến Ôn Hoành, đừng nói là mười năm, kể cả một trăm năm thì cũng chỉ trôi qua trong tích tắc.
Anh nói:"A Hoành, để anh cõng em về nhà."
A Hoành có cảm giác dường như đã để mình và anh rẽ vào con đường không phải do cô định ra từ trước, cũng không phải con đường cao ngạo của anh, mà là một con đường xa lạ - con đường cô và anh cùng đi.
Ăn cơm cùng mình hay nói chuyện với mình?
Nói chuyện với mình hay ngủ cùng mình?
Ngủ cùng mình hay ăn cơm cùng mình?
Điều quan trọng là:Ở bên mình.
Cô ђàภђ ђạ Ngôn Hi khá thảm.
Ngôn Hi không có tai, không có chân, và cũng không có khả năng...trốn chạy.
Cô nằm trên lưng anh nói: " Ngôn Hi, năm xưa biết chuyện em thích anh, anh đã nghĩ thế nào?"
Anh liền cười, liếm môi, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng đáp: " Anh chỉ nghĩ làm thế nào để Gi*t ૮ɦếƭ ý đồ này của em từ trong trứng. Em hoàn toàn không phải là mẫu người mà anh thích, yếu đuối, cổ lổ sĩ, ngờ nghệch, nói lắp.Cô gái mà anh thích phải rực rỡ như mặt trời, khiến anh đi qua cũng phải ngoái nhìn ấy."
A Hoành nghĩ một lát rồi khịt mũi nói: " Em thích anh, Ngôn Hi ạ. Anh chưa bao giờ nghe thấy em nói câu này." Anh liền cười và đặt cô xuống, vuốt vuốt tóc cô, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cô, không hôn,không ôm mà chỉ chăm chú nhìn.
A Hoành nghĩ một lát rồi khịt mũi nói: " Em thích anh, Ngôn Hi ạ. Anh chưa bao giờ nghe thấy em nói câu này."
Anh liền cười và đặt cô xuống, vuốt vuốt tóc cô, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cô, không hôn,không ôm mà chỉ chăm chú nhìn.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt trong veo." Sau đó, anh phát hiện ra rằng mình đã lầm. A Hoành,giữa anh và em, giữa hai chúng ta,Lục Lưu chưa bao giờ là rào cản. Lần phản bội duy nhất của anh là tình cảm dành cho Sở Vân, trong lúc em bỏ đi, anh đã từng nghĩ anh phải yêu một cô gái nào đó mà anh đánh giá cao."
Cô liền gật đầu đáp: " Em biết. Em vẫn chưa hiểu tình cảm của anh dành cho cô ấy sâu nặng đến đâu."
" Cô ấy là cô gái trong sáng nhất mà anh từng gặp,còn em là cô gái khiến anh cảm thấy sợ, quá kiên trì, quá thông minh, quá nhẫn nhịn, hoàn toàn ngược lại với những gì anh dự đoán năm xưa, ngoài vốn tiếng phổ thông tồi tệ ra."
" Thế rồi sao? Tại sao anh lại chia tay với cô ấy?"
" Anh không làm được. Lúc hẹn hò với cô ấy mà anh vẫn lo lắng thấp thỏm, nghĩ ngợi không biết Cố Phi Bạch có chăm sóc em cẩn thận không, có mua kẹo cho em hay không."
Anh nhìn bàn tay mình rồi bất chợt nắm lại, tự giễu: " Anh...không cam tâm.Tại sao không phải là anh được chăm sóc em, được mua kẹo cho em? Thậm chí anh sẽ còn làm tốt hơn anh ta. Tại sao chỉ vì tướng mạo của anh mà nhà họ Ôn phủ nhận mọi sự nỗ lực của anh dành cho em? Anh có thể không cần mặt trời, không làm hoa hướng dương, chỉ cần quay về với con rùa nhỏ vùng Giang Nam của anh, tại sao lại không thể, tại sao phải xin phép được cả thế giới đồng ý?!"
Cô phì cười nói:" Ngôn Hi, em từng ăn loại mì ba tệ một bát và loại năm tệ một bát, loại ba tệ đúng là không ngon bằng loại năm tệ." Cô thật thà thừa nhận rằng, A Hoành không bằng Sở Vân.
Anh cũng cười nói: " Anh còn ăn cả loại mì mười tệ và trăm tệ một bát nữa, thế thì sao nào, chỉ có loại mì ba tệ một bát mới có vị sườn chua ngọt mà anh thích ăn."
Bỗng cửa nhà bác sĩ Ngụy bật mở, ông cụ cao giọng quát: " Thích ăn mì thì về nhà ăn, đứng trước cửa nhà tôi vừa khóc vừa cười là thế nào?!"
Hai người cùng ngoảnh đầu, trân trân nhìn ông cụ.
Vừa nhìn thấy ông, A Hoành lại sụt sùi. " Bác sĩ Ngụy, cháu cam đoan lần sau sẽ che kín mặt anh ấy, không để ông nhìn thấy nữa, có được không ạ?"
Ngôn Hi gục mặt vào lòng cô, ngân ngấn nước mắt nói: " Cháu cũng có muốn tướng mạo mình thế này đâu..."
Nét mặt ông cụ vẫn hầm hầm, rồi ông quay vào nhà và nói: " Thôi, cô cậu vào đây."
A Hoành không biết tại sao ông lại nhận chữa trị cho họ, có điều vẻ mặt ông cụ vẫn sầm sì như lúc trước.
A Hoành ngồi ở phòng bên cạnh đợi Ngôn Hi châm cứu. Một tấm kính lớn đặt trên bàn, dưới tấm kính có rất nhiều ảnh, bác sĩ Ngụy khi đó còn khá trẻ, bên cạnh là một cô gái có nụ cười dễ mến.Cô gái ấy rất giống ông.
Châm cứu xong, bác sĩ Ngụy rửa tay rồi sang phòng A Hoành lấy khăn. Nhìn thấy cô đang chăm chú xem ảnh, bác sĩ Ngụy khi đó còn khá trẻ, bên cạnh là một cô gái có nụ cười dễ mến. Cô gái ấy rất giống ông.
Châm cứu xong, bác sĩ Ngụy rửa tay rồi sang phòng A Hoành lấy khăn. Nhìn thấy cô đang chăm chú xem ảnh, ông bèn cười nói: " Đây là con gái của ta, ngốc lắm, không học được một nửa vốn ta có."
A Hoành nói: " Cháu chưa bao giờ được gặp cô ấy."
Ông sờ lên bức ảnh còn gái qua tấm kính nói: " Nó đi rồi."
A Hoành nuốt nước bọt hỏi: " Đi đâu?"
" Ba mươi năm về trước, nó xin ta cứu một gã trai, sau đó nó đã lấy gã đó, một người đàn ông giàu có, nổi tiếng. Con rễ ta chê ta mở phòng mạch này làm mất thể diện của nó, bảo ta đóng cửa nhưng ta không đồng ý. Sau đó, con gái ta có bầu, sinh khó nên qua đời. Gã kia đi lấy vợ khác trong khi mồ con gái ta chưa xanh cỏ, cháu ngoại ta bị cha nó giật dây, không bao giờ đến thăm ta. Ngày giỗ của con gái ta, ta đưa thằng bé ra mộ thăm mẹ nó, nó hỏi ta rằng, người phụ nữ nằm trong này là ai?"
A Hoành im lặng, một lúc sau mới nói:" Con rễ ông đẹp trai lắm ạ?"
Ông cụ cười khẩy nói: " Chỉ là loài cầm thú xiêm y mỹ miều mà thôi. Mắt xanh mũi lõ, tóc vàng, đẹp trai ngời ngợi.. Nhưng tất cả những điều này chỉ là điều kiện tiên quyết để loại súc sinh như nó dùng để mê hoặc người khác, tranh thủ lúc mình đang tê dại cắn mình một miếng. Năm xưa, nếu ta không cứu nó, thì nó đã thành đống xương vụn từ lâu rồi, ta nhu nhược nên đã tự hại con gái mình."
A Hoành sờ tay lên mũi, tiu nghỉu nói: " Thảo nào ông lại ghét người đẹp trai, có tiền."
Nhưng mắt xanh, mũi lõ, tóc vàng, sao lại quen thế nhỉ...
Bên ngoài có người đập cửa gọi: " Grandpa."
Ông cụ đập bàn, mặt hầm hầm quát: " Tiểu súc sinh có biến ngay đi không!"
Ngôn Hi vừa mặc quần xong, giật nẩy mình nói: " Ấy, ông làm gì vậy ạ, làm cháu sợ hết hồn!"
A Hoành bị miệng anh lại, đúng là vô tâm hết sức, đến cầu cạnh người ta thế này rồi mà con lắm lời.
Anh tròn mắt nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn bác sị Ngụy.
Người đứng ngoài cửa tiếp tục cao giọng: " Grandpa." Bác sị Ngụy nghiến răng ken két rồi gầm lên: " Nói tiếng người!"
Người đứng ngoài cửa đành ngoan ngoãn gọi bằng tiếng Trung: " Ông ngoại."
A Hoành thấy sắc mặt ông cụ đã dịu hơn liền mở cửa, con ngươi trong mắt cô suýt thì rơi ra ngoài. " Sao lại là anh? Edward?"
Người đứng ngoài cửa chính là anh chàng Đông Gioăng Edward cao ráo, mắt xanh, tóc vàng kia.
Anh chàng nheo đôi mắt xanh nói: " Winnie? Sao cô lại ở đây, à, Lee nói với cô hả?" Lee chính là đồng nghiệp người Trung Quốc giới thiệu A Hoành đến đây khám bệnh.
Nói thế có nghĩa là...
A Hoành co giật." Anh là cháu ngoại của bác sĩ Ngụy, là con lai..." Trời ạ, anh chàng này có nét nào giống con lai đâu?
Anh chàng nhún vai nói: " Winnie, cẩn thận không rớt mất cằm đấy." Rồi anh nâng cằm cô lên, nói với giọng mờ ám: " Cô khám bệnh cho ai?"
Ngôn Hi mặt tái dại, hất tay anh ta ra và gầm lên bằng tiếng Pháp: " ૮ɦếƭ hả, đánh!"
A Hoành hắng giọng nói: " Ngôn Hi, người ta nói tiếng Anh chứ có phải tiếng Pháp đâu."
Anh bĩu môi, nói với giọng rất cao ngạo: " Điều này chứng tỏ vốn ngoại ngữ của anh giỏi, dùng tiếng Pháp trả lời tiếng Anh.
Edward ngơ ngác hỏi bằng tiếng Trung: " Anh nói đánh ૮ɦếƭ tôi ư?"
Ngôn Hi vừa nghe thấy đối phương nói bằng tiếng Trung liền " hừ " một tiếng, xoa tay hoạt động gân khớp. " Cậu biết nói tiếng Trung hả, lão tử tẩn cậu ૮ɦếƭ bây giờ, vợ tôi mà còn dám sờ, tôi phải cho cậu một trận mới được."
Edward liền cười: " Ui da, đại mỹ nhân ở đâu ra mà đáng yêu thế!"
Bác sĩ Ngụy nghe thế liền lấy cái chổi quất ngay lên người anh chàng và quát: " Tiểu súc sinh, cái hay thì không học, tướng mạo không giống mẹ mày nét nào đã tệ rồi, đến cái tật thích chòng ghẹo con gái cũng giống hệt thằng cha mày!"
Edward liền la lối om sòm: " Ông ngoại, thôi thôi, cháu đến thăm ông chứ có phải đến hứng đòn đâu."
Ông cụ liền nhổ một bãi nước bọt và quát: " Ta đánh mày mà mày còn dám cãi hả?!"
Anh chàng liền gào lên: " Cháu không dám, cháu không dám thế đâu. Ui da, ông ngoại, cháu sai rồi. Ui da, đau quá!"
Ngôn Hi nấp sau bụi hoa, vừa huýt sáo vừa hoan hô: " Đánh, tiếp tục, tiếp tục, tuyệt!"
A Hoành: "..."
Cô bước đến bên cạnh Ngôn Hi, ý cười lộ rõ trong đáy mắt, nhìn hai ông cháu nhà kia rồi kéo anh dậy." Về thôi, mình đừng tham gia vào chuyện người khác nữa."
Trên đường về, tuyết lại bắt đầu rơi, nằm trên lưng A Hoành, Ngôn Hi hắt xì hơi một cái.
Anh đội mũ, xoa hai bàn tay vào nhau cho ấm, đặt bên tai A Hoành để giữ ấm cho cô.
A Hoành thấy tai ngứa ngứa, bèn cười khúc khích.
Anh ngoẹo đầu hỏi: " Em có thèm ăn gì không? Bọn mình tiết kiệm được tiền xe buýt thì có thể mua được cái khác."
A Hoành nói: " Không hiểu sao mấy hôm nay em rất thèm ăn chuối."
Anh đáp: " Ok."
Họ đi qua siêu thị, ở đó có rất ít hoa quả, chuối rất đắt, họ mua hai quả mất năm Euro, chẳng khác gì bị ςướק tiền.
Anh nằm trên lưng cô, quệt nước mắt: " Lão tử chưa boa giờ khốn đốn thế này, mua chuối phải tính bằng quả."
Cô lườm anh rồi lặng lẽ bước tiếp.
Nghèo ư, chúng mình nghèo rớt mồng tơi ư?
Ngồi trên so-pha đắt tiền, uống rượu vang thời Louis là giàu có ư?
Ngôn Hi tay cầm hai quả chuối, nhìn tuyết rơi, chợt nghĩ ra điều gì đó bèn đặt chúng vào bên đầu cô, nheo mắt cười nói: " Nàng thỏ nè."
A Hoành hậm hực." Ngôn Hi, từ giờ trở đi mà anh còn lui tới những quán xá không lành mạnh đó nữa là em cấu ૮ɦếƭ anh đó nhé!"
Ngôn Hi: " Đanh đá thế nhỉ, không biết mình có nên lấy không, nên lấy không nhỉ?"
Ờ nhà, Isso đang ngồi nhặt rau giúp mẹ cậu, nhìn thấy quả chuối trên tay anh, mắt liền sáng lên." Đạo chích, chuối cho em hả?"
Isso rất thích ăn chuối, đợt trước anh có hứa với cậu ta rằng, chỉ cần có tiền công là sẽ mua chuối cho cậu.
Nhớ đến lời hứa của mình, anh rớt nước mắt nhìn A Hoành, bao nhiêu năm cô nàng này mới đưa ra yêu cầu được ăn chuối, tại sao giữa đường còn bị tên tiểu đạo chích này chặn đường.
A Hoành xoa đầu Isso nói: " Ừ, em cầm đi."
Ngôn Hi bất lực nhìn cô, đưa quả chuối cho Isso.
Cậu phấn khởi lắm, mặt đỏ hồng hào. Từ trước đến nay cậu luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi hỏi gì ở người lớn.
Ngôn Hi liền cúi xuống, cười trêu cậu: " Ăn thử cho anh xem có ngọt không."
Isso là cậu bé thảo thính, cậu cười, bóc vỏ và đưa cho anh.
Anh cắn một miếng rồi cười và trả lại cho cậu, sau đó đi lên tầng.
A Hoành đi theo anh nói: " Thực ra em cũng không thèm chuối lắm, hơn nữa em lớn thế này mà còn tranh với em ấy ư?"
Anh vẫn cúi đầu bước đi, không đếm xỉa gì đến cô.
A Hoành gãi gãi cánh mũi, trong lòng thấp thỏm không yên. Không biết có phải tính sĩ diện của thiếu gia lại nổi lên, tức cảnh sinh tình, thấy hoàn cảnh của mình quá bi đát, đến vợ còn không nuôi nổi hay không?
Không ngờ vẫn còn sĩ diện đến thế...
A Hoành hắng giọng, mở cửa xong định nói gì đó thì anh đã chốt cửa lại, dồn sát cô vào cửa rồi cúi đầu hôn cô. Đầu lưỡi trơn trơn, có cả vị chuối thơm lừng.
Anh đưa cả miếng chuối đang ngậm trong miệng vào miệng cô, ánh mắt sáng ngời, vừa cười vừa ngậm môi cô hỏi: " Ngon không?"
Đạo chích tranh lương thực cửa tiểu thám tử Sherlock Holmes rồi đưa vào miệng của bác sĩ Watson.
A Hoành thấy đầu óc choáng váng." Trong chuối có thuốc gây mê hả?"
Anh quàng tay qua eo cô rồi hôn thắm thiết.
Anh nói: " Baby, em từng ép hôn anh hai lần, hôm nay anh đòi lại một lần nhé?"
Trước lễ Noel, nhà thờ đã mời một dàn hợp xướng của Mỹ đến tham quan, giao lưu, đó là một đoàn học sinh cấp ba. Trong đó có một cậu bé người Trung Quốc với đôi mắt to tròn, ít nói, mỗi lần cười để lộ hai chiếc răng khểnh, thường hay lấy tay che miệng vẻ ngượng ngùng, đầu đội một chiếc mũ len màu đỏ, rất thích ngồi một góc ngắm bức tranh tường sắp hoàn thành.
Mấy ngày đó là thời gian trị liệu cuối cùng của Ngôn Hi nên rất quan trọng, vậy nên anh xin nghỉ, không đến nhà thờ nhưng cam kết sẽ hoàn thành công việc đúng thời hạn. Sau khi liệu trình trị liệu kết thúc, anh cầm đủ loại 乃út lông, tập tễnh đi đến trước nhà thờ thì nhìn thấy đoàn học sinh Mỹ xa lạ ấy, anh cũng không để tâm lắm.
Khi anh bước đến bên bức tranh tường, chuẩn bị bắt tay vào làm việc thì có người đứng sau lưng ôm chặt lấy anh và nói: " Anh, em đến rồi."