Mười Năm Thương Nhớ - Chương 13

Tác giả: Thư Hải Thương Sinh

Ai đang là ai?
Khi Tư Hoán và Tư Nhĩ về đến nhà, A Hoành đã ngủ say. Cô tưởng mình sẽ mất ngủ, không ngờ đây là đêm đầu tiên cô được ngủ một giấc ngon lành kể từ ngày đặt chân vào nhà họ Ôn.
Không mơ, không muộn phiền, không sợ hãi.
Sáng ra cô dậy rất sớm. Xuống tầng, bà Trương vẫn đang când mẫn nấu bữa sáng, tron bếp rất ấm, phảng phất mùi thơm của cháo.
A Hoành hít một hơi thật sâu và nghe giai điệu quen thuộc của bài Sa gia tân mà bà Trương hát. Cô cười, chắc Tư Nhĩ cũng đã theo Tư Hoán về, nếu không bà Trương đã chẳng vui vẻ như thế.
Chuông cửa reo vang.
Bà Trương đã vào bếp thì gần như là ở trong trạng thái chẳng bao giờ nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa. A Hoành liền chạy ra mở, hoá ra là người đưa thư. Có người gửi thiệp đến, trên phong bì ghi rõ người nhận là Vân Hoành.
Một tấm vô cùng giản dị nhưng lại đong đầy tình cảm ấm áp.
Từng nét rõ ràng.
Chữ Vân Tại vốn không được đẹp, quanh năm nằm trên giường bệnh, cậu chẳng có mấy ngày được luyện chữ, ngay cả khi đi học cũng chỉ là nghe để biết mà thôi.
Vân Hoành, em vô cùng hận chị.
Cô chớp đôi mắt đỏ hoe, sống mũi bất giác cay sè.
Nhưng không thấm tháp gì so với nỗi nhớ.
Cô gấp tấm thiệp lại mà nước mắt tuôn trào.
Vượt qua trăm núi ngàn khe, tấm thiệp gửi đến tay cô đúng dịp Noel, nhưng dòng chữ in trên thiệp lại là Happy new year.
Hợp với tâm trạng ai đây?
Tại Tại của cô cũng quê mùa, ngờ nghệch như cô. Không biết ngày lễ tết của Tây mà chỉ căn bừa thời gian, gửi từ rất sớm, hi vọng trước khi bước sang năm 1999, người chị được cậu cố chấp viết tên là "Vân Hoành" sẽ nhận được lời chúc mừng năm mới của cậu.
Từ Ô Thuỷ đến thành phố B, một tấm thiệp đã phải trải qua bao mưa gió, phong trần, mới trở nên đáng quý như vậy?
Có một cậu bé mắc bệnh hiểm nghèo, nhắm mắt gửi nỗi nhớ thương, bao lâu mới viết ra được hai dòng chữ này...
Khi Tư Hoán nắm tay Tư Nhĩ đi xuống lầu thì A Hoành đang lặng lẽ cúi đầu ăn cơm. Một nỗi buồn khó tả xâm chiếm trong lòng anh, nhưng anh không biết phải nói gì.
"A Hoành." Tư Nhĩ rụt rè lên tiếng, cô đang cố gắng lấy lòng A Hoành.
Tư Hoán thương Tư Nhĩ, thấy có vị gì đó đăng đắng trong miếng.
A Hoành liền ngẩng đầu lên nhìn cô gái có khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn kia rồi mỉm cười gật đầu. “Tư Nhĩ, ăn sáng đi.”
Tư Hoán thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Tư Hoán, cũng ăn đi.” A Hoành mỉm cười, đôi mày cong cong, nét mặt trầm tĩnh, dịu dàng.
Tư Hoán nhớ đến câu nói của mình lúc ở nhà thờ, vì muốn an ủi Tư Nhĩ mà vô tình làm A Hoành bị tổn thương.
Thật may là cô không nghe thấy.
Chỉ có điều, lúc về đến nhà, nhìn thấy quả táo đã gọt sẵn để trên bàn khiến anh càng cảm thấy áy náy hơn.
“A Hoành, anh ăn quả táo hôm qua rồi.” Tư Hoán buột miệng nói.
A Hoành mỉm cười gật đầu, xách ba lô lên, nói nhỏ: “Hôm nay, em trực nhật, em đi trước nhé.”
Tư Hoán còn định nói thêm gì nữa nhưng miệng há ra mà không thể cất lời.
Học kì hai của lớp 10, A Hoành đạt được thành tích hết sức nổi bật trong kì thi cuối cùng, giành vị trí thứ ba của khối và vị trí thứ hai trong lớp.
Ở trường Tây Lâm, điểm số đứng top 3 của khối là một khái niệm như thế nào thì đến thằng ngốc cũng biết, chắc chắn sẽ đỗ vào trường đại học B. Còn Tư Hoán vẫn đứng ở vị trí thứ 5 của khối, từ lớp 10 đến lớp 11, chưa nhích thêm được bậc nào.
Cả nà họ Ôn đều ngã ngửa trước thành tích học tập của A Hoành. Tuy nhiên, cả nhà đều rất mừng. Trong nhà có đứa con giỏi giang như thế, ai mà không mừng chứ? Hơn nữa lại là đứa con trước đó bị coi là ngố hạng một.
Ông cụ Ôn lúc nào cũng cười híp cả mắt, gặp ai cũng khoe trông cháu gái tôi có ưa nhìn không. Bà Uẩn Nghi cũng đưa A Hoành đi loanh qoanh hành phố B trong dịp nghỉ đông mua đồ ăn vặt, quần áo, coi như là phần thưởng. Mặc dù Tư Hoán khá bất ngờ nhưng nghĩ đến việc A Hoành hằng ngày học hành chăm chỉ như thế nên cũng không lấy gì làm lạ.
Kể từ hôm Noel, Tư Nhĩ vẫn ở nhà họ Ôn, cụ Ôn không thể hiện thái độ rõ ràng, bà Uẩn Nghi và Tư Hoán thì mừng ra mặt.
Chỉ có A Hoành là cảm thấy khó xử, phòng cô vốn là phòng của Tư Nhĩ, Tư Nhĩ quay về rồi, cô có nên chuyển đi không?
Từ nhỏ sức khỏe của Tư Nhĩ đã không được tốt, cô ngủ ở phòng ngủ của khách mới được thu dọn, chẳng bao lâu đã bị ốm vì lò sưởi không đù ấm, độ ấm trong phòng lại cao. Cô được đưa đến bệnh viện tiêm mấy mũi, trước khi ra về, bác sĩ dặn dò cô phải chú ý nghỉ ngơi.
Hôm đó, Tư Hoán loanh quanh gần cửa phòng A Hoành gần nửa tiếng đồng hồ. A Hoành biết có người đứng ngoài từ lâu, nghe tiếng bước chân bèn nhận ra đó là Tư Hoán. Đợi mãi mà không thấy anh gõ cửa, A Hoành liền ra mở.
Tư Hoán dừng chân, khẽ hắng giọng rồi bước đến trước mặt cô. “A Hoành, em ở phòng này có quen không?” Mặc dù anh đã cố gắng cân nhắc câu từ và tỏ vẻ hỏi rất vô tình, nhưng đầu mày lại cau chặt.
“Phòng rộng quá, không quen.” A Hoành mỉm cười, lắc đầu.
“Thế... đổi cho em phòng nhỏ hơn nhé.?” Tư Hoán liếm đôi môi khô nẻ, rụt rè hỏi.
“Vâng.” A Hoành cười.
Mắt Tư Hoán sáng lên rồi anh thở phào, lộ rõ đôi lúm đồng tiền sâu hoắm.
“Tư Nhĩ, về, bao giờ?” Giọng cô rụt rè, đôi môi mỏng nhưng nụ cười không cay nghiệt.
“Chiều hôm nay.” Tư Hoán đáp nhưng vẫn có cảm giác rằng mình đã lỡ lời.
“Bây giờ, chuyển được không?” A Hoành đẩy hẳn cánh cửa đang mở nửa chừng ra.
Trong đó gần như không có dấu vết gì chứng minh cô đã từng tồn tại, mọi thứ vẫn nguyên xi như khi Tư Nhĩ đi. Cuối giường có hai chiếc ba lô đặt rất gọn gàng.
Cô đã chuẩn bị hết đồ đạc từ lâu, giả vờ không gì và lặng lẽ chờ đợi. Nhưng ánh mắt Tư Hoán lạnh dần, giây phút này, mọi sự chuẩn bị, mọi câu định nói, mọi nỗi thấp thỏm bất an đã trở nên bạc bẽo, nực cười. Từ trước đến nay, anh không dám đánh giá sai sự vụng về hay thông minh của A Hoành như mọi người trong nhà, nhưng rõ ràng là cô thông minh ngoài sức tưởng tượng của anh, cô thấu hiểu người khác một cách đáng sợ.
Anh đi đi lại lại trước cửa phòng cô như thế, rồi bao nỗi áy náy và lo lắng đó đã bị xóa bỏ trong tích tắc. Anh có vẻ hơi giận, vẻ mặt lạnh như băng, bình thản nói: “Em muốn gì, sau này anh sẽ bù đắp cho em.”
A Hoành sững lại rồi nở nụ cười buồn.
Biết chuyện A Hoành chuyển sang phòng ngủ dành cho khách, cụ Ôn bực lắm. “Ôn Tư Hoán, A Hoành là ai? Cháu nói ông nghe đi!” Vẻ mặt cụ lạnh như tiền, nhìn chằm chằm vào Tư Hoán.
“Ông nội đừng giận, tất cả là tại cháu, anh chỉ...” Tư Nhĩ đứng bên cạnh, sợ phát khóc.
“Ta không phải là ông nội của cháu, nếu cháu có lòng thì gọi ta “ông Ôn” là được rồi!” Ông cụ sầm mặt, không thèm nhìn Tư Nhĩ mà chỉ trợn mắt với Tư Hoán.
Bàn tay Tư Hoán nắm chặt lại, anh nhìn ông cụ rồi nói từng từ: “Nếu ông không phải là ông nội của Nhĩ Nhĩ thì dĩ nhiên cũng không phải ông nội của cháu.”
Ông cụ giận đến tột độ, đưa tay tát thẳng vào má Tư Hoán một cái.
Tư Hoán không né tránh mà đưa mặt ra chịu trận. Trong tích tắc, năm ngón tay hiện rõ mồm một trên má.
Mặc dù ông cụ rất nghiêm khắc với cháu nội nhưng chưa bao giờ nỡ đánh anh lần nào, hôm nay đánh anh xong, ông vừa tức vừa thương.
“A Hoành là em gái ruột của cháu, cháu có biết không?” Ông cụ đau lòng túm tay A Hoành và bảo cô đứng trước mặt Tư Hoán.
“Thế Nhĩ Nhĩ là gì hả ông? Tư Hoán hỏi, giọng bắt đầu nghẹn ngào.
Ông cụ cầm tay Tư Nhĩ, giọng vừa già nua vừa xót xa: “Cháu ngoan, coi như nhà họ Ôn chúng ta mắc nợ cháu. Cháu sẽ có phúc sẽ có phần, đừng so đo nữa.”
A Hoành nhìn Tư Nhĩ chăm chú.
Sắc mặt Tư Nhĩ đột nhiên trắng bệch, cô nhìn ông cụ mà nước mắt trào ra. Rồi cô bật cười, há mồm nhưng không thốt ra được lời nào, nước mắt vẫn lăn dài xuống hai má. Bất ngờ Tư Nhĩ nắm chặt tay A Hoành rồi nghẹn ngào hỏi: "Cậu là tớ, vậy tớ là ai chứ?"
Đôi mắt A Hoành cảm thấy đau nhói vìnhư bị ánh mắt Tư Nhĩ xuyên thấu, rồi trong tích tắc, cô nhìn thấy Tư Nhĩ nhắm mắt lại, người gục xuống như một chiếc lá khô, cho đến khi nằm bất tỉnh dưới nền nhà.
Tư Hoán hét lớn rồi bế thốc Tư Nhĩ, chạy ra ngoài.
Bác sĩ chẩn đoán Nhĩ Nhĩ ngất xỉu vì quá sốc và tức giận cộng với việc trước đó ốm chưa khỏi hẳn. Bây giờ cô thật sự cần được tĩnh dưỡng.
Lúc A Hoành có mặt ở bệnh viện, Tư Hoán đang thẫn thờ ngồi trong phòng bệnh nhìn Tư Nhĩ ngủ say.
Cô đứng ở ngoài, ngả người trước cửa sổ hồi lâu, đến khi chân đã mỏi nhừ mà Tư Hoán cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Sau đó, bà Uẩn Nghi biết tin, dù đang đi biểu diễn piano cũng hớt hải bỏ việc đến bệnh viện.
"A Hoành, con về nhà trước đi, lúc này không nên để Tư Nhĩ thấy con." Mẹ liếc cô một cái rồi đẩy cô ra ngoài.
A Hoành lặng lẽ đứng ở hành lang, trước mắt cô lúc này là những con người với những ánh mắt vô hồn.
Về... nhà ư?
Nhà cô ở đâu?
Cô đi rất lâu, tuyết bắt đầu rơi trở lại, những bông hoa tuýet bay lất phất trên mái tóc, mãi cho đến khi cô đứng trước cửa nhà họ Ôn lần nữa.
Nhưng đây không phải là nhà cô.
A Hoành lặng lẽ đứng đó hồi lâu, nhưng không đủ can đảm để mở cánh cửa đó ra. Cô ngồi xuống bậc tam cấp trước ngôi nhà màu trắng. Lúc này, nếu có ai đưa cô đi được thì tốt biết bao, cô thầm nghĩ rồi khịt khịt mũi.
Cô chợt nhớ tới cô bé bán diêm trong truyện cổ tích, cũng trong đêm mưa tuyết như thế này, cô bé đã đốt diêm để gặp được người bà thân thương của mình, còn cô, không biết khi đốt diêm cô sẽ nhìn thấy ai?
A Hoành thò tay vào túi, nhưng chẳng có thứ gì. Mà bây giờ kiếm được diêm rất khó, có tiền cũng chưa chắc mua được, đóng vai cô bé bán diêm e rằng không thực tế cho lắm.
Vậy, nàng tiên cá thì sao? Ờ, không có đuôi cá.
Vậy, nàng công chúa tóc mây Rapunzel (*) thì sao? Hơ, tóc mây là thế nào?
(*): Rapunzel là nhân vật trong truyện cổ tích của anh em nhà Grimm, lần đầu xuất bản vào năm 1812
Hay nàng Bạch Tuyết? Thôi đi, cô làm mụ dì ghẻ, cho Tư Hoán ăn quả táo tẩm thuốc độc thì có.
A Hoành nghĩ vậy rồi bật cười, bao nỗi phiền muổn trong lòng lập tức tiêu tan.
Cô rất ít nói, nhìn rất hiền lành, nhưng tự đáy lòng cô buồn, luôn nghĩ mình là một kẻ xấu xa. Chỉ kẻ xấu xa mới có thể trải qua đời đời kiếp kiếp mà không đầu hàng, đúng không?
“Em cười gì vậy?” Một giọng nói tò mò cất lên.
A Hoành ngẩng đầu nhìn thì thấy Ngôn Hi. Mọi hứ trên người anh đều màu hồng, mũ hồng, áo khoác hồng, quần hồng, giày hồng, khẩu trang hồng, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô màu hồng. Màu hồng dịu mắt, tướng mạo khôi ngô, ba phần màu ấm, ba phần diễm sắc.
“Ngôn Hi.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.
“Ừ.” Ngôn Hi đáp một tiếng.
“Anh lại đến, cứu em hả?” Cô cười để lộ hàm răng đều tăm tắp, vẻ rất bẽn lẽn.
Anh nhìn cô cười, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng lại lắc đầu, đôi mắt đen tròn nheo lại, hỏi: “Điều em nói hôm đó có phải là thật không?”
“Gì cơ?” A Hoành không hiểu.
“Bảo anh đưa em đi chơi.” Ngôn Hi cho tay vào túi áo khoác.
“Anh sẽ, đưa em, đi?” A Hoành rụt rè hỏi, không dám nói to.
Ngôn Hi liền gật đầu.
A Hoành cảm động lắm, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt sáng ngời.
“Cầm đồ hộ anh.” Ngôn Hi bỏ chiếc balô trên vai xuống rồi đặt vào tay A Hoành, sau đó day day vai, lắc lư cái đầu, than: “Haizz, mỏi dã man.”
A Hoành kêu “á” một tiếng, cảm giác cảm động biến thành trăm phần ấm ức.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc