Hè năm nay, tiết trời nóng một cách bất thường.
Lúc sẩm tối, người lớn, trẻ con xách ghế gấp ra ngồi dưới gốc cây, các cụ già phe phẩy chiếc quạt nan,kể chuyện ma quỷ thần tiên, nhìn bầu trời đầy sao, dường như tháng ngày cũng trôi qua nhanh hơn.
Rất nhiều người không còn dám vào khách sạn, nhà hàng để chè chén, uống nước nữa. Năm đó dịch SARS hoành hành từ đầu năm tới giữa mùa hạ. Chương trình thời sự ngày nào cũng đưa tin thế giới lại có thêm bao nhiêu người thiệt mạng, rất nhiều người phát bệnh một cách khó hiểu, vậy nên tử vong không còn là tin tức độc quyền của các quốc gia nghèo.
Sau khi xin nghĩ việc ở đài phát thanh, Ngôn Hi rãnh rang hơn rất nhiều nên thường dành nhiều thời gian cho A Hoành.
Cô đi chợ mua thức ăn, anh đi sau kén chọn nọ kia. Ông cụ bán xương sườn không vui, cầm dao chặt mạnh dẻ sườn trên thớt, anh đứng sau lưng A Hoành làm mặt hề.
A Hoành thắc mắc:\'\' Anh sợ nhất là chợ bẩn cơ mà?\'\'
Anh đếm từng đồng tiền lẻ ông cụ bán hàng vừa trả lại, không ngẩng đầu lên mà nói:\'\' Thú vị hơn ngồi ở đài phát thanh.\'\'
A Hoành liền cười, nói khẽ:\'\' Từ nay trở đi anh tập trung vào học hành, tốt nghiệp xong thì tìm công việc nào đàng hoàng ấy. Lúc đó em cũng quay về rồi.\'\'
Cô tính nhẩm thời gian, cô học y, kể cả có đăng ký xin tốt nghiệp sớm thì từ giờ tới lúc đó cũng còn hơn bốn năm nữa. Còn anh thì học luật, nếu không học cao học để thi lấy bằng của kì thi Tư pháp quốc gia thì chỉ hai năm nữa là anh đã đi làm.
Như thế, họ sẽ phải xa nhau hai năm
Anh đón lấy giỏ thức ăn từ tay cô, đòi hỏi:\'\' Hôm nay anh muốn ăn sườn sốt chua ngọt, sườn nướng, sườn rán, sườn luộc, sườn hầm.\'\'
A Hoành hậm hực nói:\'\'Em khuyên thành thật nhé, anh kiếm cô vợ xương sườn mà sống trọn đời luôn đi.\'\'
Anh chàng thành thật đáp:\'\' A Hoành, sườn có thể dùng tiền mua suốt đời, vợ thì không được, có tiền cũng chẳng mua nổi.\'\'
A Hoành sầm mặt nghĩ bụng, ông định mang tiền ra để mua ai chứ, nhưng miệng vẫn cười nói:\'\' Hồi em còn ở Ô Thủy, nhiều nhà có con trai đến tuổi trưởng thành đều cho con trai tiền để tranh thủ lúc trời tối, bắt con gái nhà người ta về làm vợ. Nếu có nhiều tiền thì sẽ chọn được cô xinh nhất.\'\'
Anh cười thầm, nói:\'\' Thế có phải em không có ai lấy nên mới có cơ hội đến thành phố B không?
Cô nghiến răng nói:\'\' Thiếu gì người muốn lấy em. Có điều vừa nhét tiền cho ba em thì bị Tại Tại vác ấm thuốc ra đuổi. Nếu là anh thì chắc chắn thằng bé cũng như vậy thôi.\'\'
Anh vê cằm nói:\'\' Ê, em chiều cậu em trai quá đấy, có phải cậu ta mắc chứng yêu chị rồi không?\'\'
A Hoành đáp:\'\' Biến! Tại Tại nhà em ngoan lắm, từ nhỏ đã hiểu chuyện, chăm ngoan, nghe lời, thật đấy!\'\'
Ngôn Hi liếc cô nói:\'\' Em nghĩ nhà mình đã nuôi một thiên thần đúng không? Anh nói cho em biết nhé, người nào trông càng ngây thơ, trong sáng thì trái tim lại đen tối như hũ nút. Đến lúc đó em không biết mình rơi vào bẫy như thế nào đâu.\'\'
Cô nhìn lên trời nói:\'\' Do anh ghen tị với cậu ấy mà thôi.\'\'
Anh đứng lại soi mình trước tấm kính cửa một cửa hàng ngoài chợ nói:\'\' Cậu đó có đẹp trai như anh không?\'\'
Cô nghĩ bụng, đó là cậu em do mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn cơ mà, thế là cô kiên định nói:\'\' Nó đẹp trai hơn anh nhiều.\'\'
Ngôn Hi:\'\' Hừ, em yêu cậu bé đó thật đấy!\'\'
Cô cười tủ tỉm đáp:\'\' Em yêu đấy, thì sao nào?\'\'
Anh phì cười:\'\' Em yêu nhiều thứ thật đấy. Mấy hôm trước đó đi chơi vườn bách thú, lúc dụ dỗ con tinh tinh đấm иgự¢ cho em xem, em nói gì nhỉ?\'\'
A Hoành:\'\' Ta yêu ngươi nhất, Hắc tinh tinh. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc em không yêu Tại Tại nhà em.\'\'
Anh cười:\'\' Tình yêu của em giống như một túi kẹo lớn có thể chia nhỏ.\'\'
A Hoành:\'\' Sao dạo này em không hiểu những điều anh đang nói nhỉ?"
Ngôn Hi đẩy cửa xoay của cửa hàng rồi nói:\'\' Có ai yêu cầu em phải hiểu đâu.\'\'
Cô liền gọi với theo:\'\' Ê, anh vào đó làm gì, về nhà thôi.\'\'
Anh bèn đáp:\'\' Đồ dùng trong nhà đã cũ, đến lúc phải thay rồi.\'\'
Đây là lần đầu tiên hai người đi mua sắm với nhau, cảm giác rất mới mẻ. Phần lớn bọn họ đều trò chuyện với nhau ở nhà, trong cùng một gian phòng, tận hưởng cùng một không gian.
A Hoành dừng chân trước bộ ghế trúc bằng gỗ hồng được điêu khắc rất tinh xảo, ngắm với vẻ thích thú.
Ngôn Hi liền ghé vào hỏi:\'\' Em thích bộ này hả?\'\'
Cô nhìn giá, hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu.
Anh cười tủm tỉm nói:\'\' Khi nào em kết hôn, anh sẽ tặng em.\'\'
Cô nghĩ bụng, bở thật đấy, cô lấy anh chàng mà còn phải chịu ơn nữa, nhưng cô vẫn trịnh trọng gật đầu.\'\' Ok, nhớ tặng nhé, nếu không em sẽ không gửi thiệp mời cho anh đâu.\'\'
Anh mân mê những đường gỗ trên các món đồ gia dụng, mùi gỗ rất thơm.\'\' Nói rồi đó nhé!\'\'
Mắt cô dán chặt vào các món đồ gia dụng kiểu Âu cách đó không xa,liền đáp:\'\' Vâng \'\'
Đúng hôm McDonald tặng phiếu giảm giá, anh nói:\'\' Em đợi một lát, anh ra mua kem cho.\'\'
Mặc dù đã đội mũ nhưng lúc quay lại vẫn bị một nhóm nữ sinh cấp ba nhận ra và bao vây lấy, anh đành phải kí tên mỏi nhừ cả tay.
A Hoành đợi lâu không thấy anh quay lại bèn đi tìm, đứng ngoài nhìn anh cười.
Anh bỏ mũ ra rồi vẫy gọi cô.
Mấy cô bé kia liền hỏi:\'\' Anh Ngôn Hi, đó là ai đấy ạ?”
Anh cúi đầu cười đáp:\'\' Chị ấylà người anh không muốn quen biết nhất.\'\'
Một cô bé liền lấy tay ch miệng:\'\' Hê, là kẻ thù.\'\'
Anh đặt tay lên иgự¢ trái và thấy đau nhói:\'\' Không, là người thân nhất của anh.\'\'
Cô gái được gọi là fan trung thành nhất của anh và Sở Vân tỏ vẻ vô cùng thất vọng.\'\' Anh ơi, chị ấy là người thân nhất của anh, thế chị Sở Vân thì như thế nào?\'\'
Anh liền cười lớn:\'\'Anh và cô ấy sẽ chịu trách nghiệm với hạnh phúc của mình, các em chỉ cần lo cho mình trưởng thành tốt là đủ rồi.\'\'
Nói xong, anh đi về phía A Hoành.
Kem đã chảy khá nhiều. Anh cúi đầu ʍúŧ cây kem ốc quế như một đứa trẻ. A Hoành cười, nhìn anh với anh mắt tò mò, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
Anh vừa ăn kem vừa hỏi:\'\' Em sao vậy?\'\'
A Hoành:\'\' Một anh chàng trẻ con, lãng nhách, ngông cuồng, bá đạo như anh hóa ra cũng được nhiều người thích nhỉ? Em tưởng DJ Yan được nhiều người hâm mộ chỉ vì chất giọng hay thôi.\'\'
Ngôn Hi trợn mắt:\'\' Cảm ơn nha, em nói ngày càng hiểm hóc, không biết...\'\'
A Hoành hắng giọng:\'\' Đều do anh dạy cả.\'\'
Ngôn Hi im bặt, cúi xuống, lưng khòm khòm bước đi.
Cô nhìn bóng anh, cảm thấy có gì đó thật gần gũi, bất giác nở một nụ cười dịu dàng. Rồi cô rảo bước thật nhanh, đến ôm anh từ phía sau. Cô quàng tay ôm chặt anh, thể hiện rõ sự chiếm hữu.
Ngôn Hi sững sốt ngoái đầu lại hỏi:\'\' Sao vậy?\'\'
A Hoành không nói gì, một lúc lâu sau mới khẽ đáp:\'\' Ngôn Hi, em chỉ muốn hoàn thành hành động ôm một cách đơn thuần mà thôi.\'\'
Vì người đó là anh nên cái ôm này mới thực sự có ý nghĩa.
A Hoành vào forum của trường,liên tiếp có người thể hiện tâm trạng buồn thương vì tử vong. Mọi người trò chuyện rồi nhắc lại lời đồn đại năm xưa: Năm 2000, Trái đất sẽ bị hủy diệt.
A Hoành quay lại, Ngôn Hi vừa tấm xong, đang ngồi bên cạnh lau đầu.
Cô cau mày hỏi:\'\' Ngôn Hi, bọn mình làm gì vào ngày cuối cùng của năm 1999 nhỉ?\'\'
Bàn tay Ngôn Hi khựng lại rồi anh tiếp tục lau đầu, đáp:\'\' Em quên rồi à, lúc đó bọn mình...không ở gần nhau.\'\'
Năm đó, anh đang ở Vienna, còn cô thì ở Trung Quốc.
A hoành cố gắng né tránh giai đoạn anh bị ốm, than thở:\'\' Nếu như lúc đó Trái đất bị hủy diệt thật thì bọn mình đã không gặp nhau lần cuối nhỉ?\'\'
Anh nửa đùa nửa thật:\'\' Ê, lúc đó anh với em có thân nhau không nhỉ, ૮ɦếƭ cũng muốn được ૮ɦếƭ cùng nhau ư?\'\'
A Hoành định phản bác:\'\' Sao lại không thân? Ngày nào em cũng nấu món sườn, mua sữa cho anh, người khác bắt nạt em thì anh tức giận, sau đó anh còn nói em là người nhà của anh nữa mà.\'\' Nhưng cuối cùng cô lại không nói ra.
Vì lúc đó làm sao mà cô biết được trong đầu anh luôn có suy nghĩ mình sẽ thay Ôn Tư Nhĩ trả hết món nợ ân tình cho cô. Còn anh cũng không biết, trái tim cô từ lâu đã có anh.
May mà năm 2000, thế giới không bị hủy diệt.
Để chúng ta còn có cơ hội thân nhau hơn.
Ngôn Hi thường ngồi thần người nhìn giấy vẽ cho đến khi A Hoành gọi anh xuống ăn cơm.
Hồi nhỏ học vẽ, thầy giáo thường hay yêu cầu phác họa hình dạng của hạnh phúc, anh nhìn Lục Lưu rồi lấy 乃út chì ra. Nhưng vì rất bận nên anh ta không có thời gian để tâm đến anh, nên bức tranh này cũng vì thế mà bị gác lại
Anh cười buồn rồi đặt 乃út vẽ sang một bên, rữa tay ăn cơm.
Màu sắc của thức ăn vẫn là màu anh thích, cô gái này ngày càng đáng sợ, luôn biết cách túm chặt lấy dạ dày của anh.
Ngôn Hi cắn đũa hồi lâu rồi cúi đầu gặm sườn, anh nói:\'\' Sau này già, anh không gặm được sườn nữa thì làm thế nào nhỉ?\'\'
A Hoành cười đáp:\'\' Có thể anh sẽ thích món khác để thay thế.\'\'
Anh ngẫm nghĩ một lát, cũng có thể là như vậy. Năm tám tuổi, anh từng lên núi hai ngày để hái quả quải cho ông nội, kết quả bị ông đánh cho một trận nhớ đời và nhốt trong thư phòng dưới tầng một, cả ngày không được ăn cơm, anh vô cùng ấm ức. Cuối cùng, Lục Lưu đã lẻn mang đồ ăn đến cửa sổ, kiễng chân đưa cho anh.
Anh còn nhớ lúc đó mắt anh đã nhòe đi vì trong hộp cơm đó có món sườn.
Lục Lưu bò bên bậu cửa sổ, thở dài, nói nhỏ:\'\' Ngôn Hi, cậu trẻ con quá!\'\'
Lục Lưu bằng tuổi anh, thế mà lúc đó lại nói ra câu đó.
Anh thường nghĩ, lớn nhanh để làm gì? Mình còn chưa được đến khu giải trí chơi đủ rôbot, đủ trò đấu sĩ, nghe nói người lớn mà chơi những trò đó sẽ bị cười cho thối mũi.
Trong khoảnh khắc quán bar phát nổ, lửa cháy rừng rực,người anh toàn đất, anh đã mong muốn tìm kiếm cơ hội để lớn nhanh.
Khi phải nằm viện, anh nói:\'\' Lục Lưu, tôi sẽ không hận cậu đâu. Tôi muốn đứng trước mặt cậu, cho dù chỉ sống nhiều hơn cậu chỉ một ngày thôi, tôi cũng muốn cậu phải tận mắt chứng kiến tôi được sống.\'\'
Lục Lưu vẫn bình thản mỉm cười.\'\'Tốt thôi, bất luận người khác nói thế nào, cậu cũng phải nhớ rằng, bỏ rơi cậu là lựa chọn đúng đắn nhất của tôi trong cuộc đời này. Ngôn Hi mà tôi cần không phải là đứa trẻ chỉ biết khóc lóc kêu nhớ mẹ.\'\'
Ngôn Hi thầm nghĩ, có lẽ, mình có ૮ɦếƭ thì Lục Lưu cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.
Anh từ kí ức trở về với thực tại, ngước mắt nhìn A Hoành cười nói:\'\' Ngốc, mép dính cơm kìa.\'\'
Tối đến, hai người cùng xem tivi, A Hoành ngồi trên chiếc ghế con. Đó là thói quen từ nhiều năm nay, lúc đầu là do không muốn bị Ngôn Hi đá từ sôfa xuống, sau đó cô giống như một chú chó con đi tiểu để chiếm địa bàn, lúc nào cũng nghĩ sôfa là của anh, ghế con là của em, mỗi người một chỗ.
Họ xem phim Thám tử Sherlock Homels. Đến phần cao trào hồn ma bị tàn phá dung nhan xuất hiện, anh hỏi:\'\' Em có sợ không?\'\'
Cô định nói cô không sợ nhưng anh đã đưa tay kéo cô ngồi lên đùi của anh.
Người cô cứng đờ, anh lại làm như không có chuyện gì, vòng tay qua eo cô nói:\'\' Anh nghĩ người này không phải là hung thủ.\'\'
Cô ngọ nguậy đầu...hóa ra anh cũng giả vờ tỉnh bơ chứ mặt đã đỏ như trái dưa chín.
Cô cười khúc khích nói:\'\' Đúng thế, em cũng nghĩ không phải là anh ta.\'\'
Sau đó, hai người tập trung xem tivi, gió lạnh mùa hạ thổi tới khiến những bông cẩm tú rụng đầy bậu cửa sổ.
Cô ngồi trong lòng anh, ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng, đột nhiên một cảm giác là lạ ập tới.
Gần hết phim, cô quay đầu, gục vào cổ anh, ấm áp, mềm mại, ướt sũng mồ hôi.
Anh sững lại, sau đó đưa tay vuốt tóc cô.\'\'Sao vậy, baby?\'\'
Cô không nói gì, ghé sát vào tay anh, thì thầm:\'\' Ngôn Hi, em thích anh.\'
Lần đầu tiên cô bày tỏ lòng mình với anh.
Không phải anh vận dụng trí não, cô chủ động buông súng đầu hàng.
Em thích anh!
Ôn Hoành... thích... Ngôn Hi cơ đấy.
Ngôn Hi nhìn cô ngơ ngác, mỉm cười rồi hỏi nhỏ:\'\' Em nói cái gì? anh nghe chưa rõ.\'\'
Trái tim cô bất ngờ lạnh hẳn đi, cô ngoảnh mặt mỉm cười.\'\' Muộn rồi, anh đi nghĩ sớm đi.\'\'\'