Hình Khắc Lũy dứt khoát khiến Thẩm Gia Nam suy sụp, cô không bao giờ nghĩ người đàn ông trong lòng mình luôn nhớ tới lại vì một bác sĩ nhìn trông bình thường ngây thơ có tình cảm sâu đậm, thậm chí còn làm trái lời cam kết với cha cô.
Năm năm lui tới, Thẩm Gia Nam nghĩ rằng mặc dù không có tình yêu, tình cảm của Hình Khắc Lũy đối với cô, người khác không thể nào thay thế. Nỗi đau mất đi cha, sau đó mẹ và chị gái không chịu nổi đả kích tinh thần thất thường, lúc đó Hình Khắc Lũy đã tạo ra một khoảng trời cho cô, là Hình Khắc Lũy sử dụng cánh tay mạnh mẽ của anh giúp cô vượt qua đau đớn, vậy mà hôm nay, bởi vì cô xúc phạm tới bạn gái của anh, anh lại muốn cùng cô một đao cắt đứt. Mặc dù cô không thừa nhận đó là hành vi xúc phạm, đó chỉ là hành động tự bảo vệ bản thân.
Thẩm Gia Nam biết bản thân không có lập trường, cho nên đối mặt với Mễ Kha thì cô dùng Thẩm Gia Ngưng, dùng tình cảm đã qua của chị gái và Hình Khắc Lũy làm lá chắn. Cô thậm chí lừa mình dối người tự nói với bản thân, cô là vì chị gái, cố gắng che giấu tình yêu cùng mong đợi đối với Hình Khắc Lũy, cùng bản chất ích kỉ, cố chấp.
Nhưng Thẩm Gia Nam lại quên, Hình Khắc Lũy không giống như năm năm trước, đơn thuần một mình gánh chịu biến cố, anh có cuộc sống của mình, mà trong sinh mệnh của anh tất nhiên sẽ xuất hiện một người phụ nữ mà anh nguyện ý dùng toàn bộ sinh mạng bảo vệ, yêu thương. Mà người phụ nữ kia, không phải là Thẩm Gia Ngưng người đã sớm có ý rời bỏ anh, cũng không phải Thẩm Gia Nam người hao phí hết tâm cơ.
Bên tai vang vang lời nói tuyệt tình của Hình Khắc Lũy, không một chút khoan nhượng, so sánh với đả kích của trận tại nạn xe cộ năm năm trước đoạt đi khỏe mạnh của mình, kết quả như vậy, Thẩm Gia Nam càng không tiếp nhận được.
Chấp niệm khiến cho đôi tay của cô ôm chặt Hình Khắc Lũy, sức lực càng thêm mạnh mẽ giống như móng tay đều bấm sau vào da thịt bên trong của anh, cô không lựa lời nói: "Anh cứ như vậy quên cam kết với ba em sao? Anh cứ như vậy đối xử với người luôn để ý với anh nhiều năm như vậy sao? Là chị em đã nói lời chia tay không sai, nhưng anh có từng nghĩ đến, nếu như anh đem một phần mười tâm tư đối xử với bạn gái hiện tại dành cho chị ấy, kết cuộc sẽ như thế sao? Tình cảm năm năm, chỉ vì một câu chia tay mà xóa bỏ hết sao? Tại sao chị ấy bị ốm đau ђàภђ ђạ, anh lại có thể thoải mái đi yêu người khác? Anh không thể chờ chị ấy một chút sao?"
Thẩm Gia Nam lên án giống như con dao nhọn khoét sâu vào иgự¢ Hình Khắc Lũy, anh chợt ý thức được, thì ra trong mắt người Trầm gia, anh gánh chịu là chuyện đương nhiên, bây giờ họ còn cho rằng anh - phản bội.
Phản bội? Là ai?!
"Đợi cô ta?" Hình Khắc Lũy cười, ý tứ giễu cợt càng sâu, một giây tiếp theo anh thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng: "Là ai dưới thân phận bạn gái tôi còn cùng người đàn ông khác hẹn hò? Là ai trước khi chia tay với tôi đã mang thai đứa bé của người khác?! Ở chung với nhau năm năm, nếu có một chút bận tâm tới cảm thụ của tôi, sẽ không làm như vậy! Là hai chữ chia tay mà xóa bỏ tất cả sao? Đúng không?!
Anh biết? Thẩm Gia Nam ngạc nhiên.
Đối với một người đàn ông mà nói, đây là một chuyện không thể chấp nhận được, Hình Khắc Lũy chưa bao giờ nói một lời nào với bất kì ai, nhưng không có nghĩa là anh không biết. Năm năm trước sau khi phát hiện Thẩm Gia Ngưng không phải muốn đi sư bộ tìm anh, mà trên đường rời khỏi bệnh viện Lục quân xảy ra tai nạn xe cộ, Hình Khắc Lũy tới bệnh viện Lục quân điều tra bạn trai thần bí của cô ấy thì nghe một vị y tá nói: "Thẩm Gia Ngưng khoa nhi sao? Cô ấy là người lạnh lùng, cũng không nói chuyện nhiều với chúng tôi, nhưng lại được các bác sĩ nam hoan nghênh, lại nghe nói có thai nên từ chức, sau đó cũng không gặp lại...."
Qua tìm hiểu, anh đến bện viện mà Thẩm Gia Ngưng chữa trị sau tai nạn, Hình Khắc Lũy rốt cuộc tìm được bác sĩ trưởng năm đó cứu chữa choThẩm Gia Ngưng, xác định lại.
Vị bác sĩ kia còn nhớ rõ Hình Khắc Lũy, bà thương cảm nói: "Cậu đừng đau lòng, cô ấy có thể sống được đã là may mắn."
Thì ra, lúc tai nạn xe cộ Thẩm Gia Ngưng mang thai hơn bốn tháng. Theo thời gian mà phán đoán, cộng với hành động đề xuất chia tay với anh trước đó. Sau khi bị hỏi vì sao lúc đó không có ai nói với anh, bác sĩ đó trả lời: "Mẹ vợ cậu xin chúng tôi gạt cậu, nói sợ cậu quá thương tâm." Sự việc trôi qua, bà cho rằng bây giờ không cần thiết giấu giếm nữa.
Chân tướng bị lộ ra, nói Hình Khắc Lũy không để ý là gạt người, nghe thấy Thẩm Gia Ngưng mang thai, anh có cảm giác kích động không kiềm chế. Cái loại cảm giác bị lừa gạt phản bội mãnh liệt trào lên khiến cho tôn nghiêm của đàn ông bị tổn thương. Vậy mà cũng vì sự thật không chịu nổi này khiến anh hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi bình tĩnh, anh tới ngũ viện.
Ngày đó mặt trời chiếu lên bóng cây xen qua tán lá chiếu lên người anh, khiến cả người Hình Khắc Lũy có cảm giác ấm áp.
Vậy mà có ai biết, một phút trước trái tim của anh, trước nay chưa từng băng giá như vậy.
Trên ghế dài đặt trong vườn hoa ngũ viện, Hình Khắc Lũy cùng vẻ mặt ngây ngô Thẩm Gia Ngưng sóng vai ngồi thật lâu. Nhìn phong cảnh phía xa, anh đem chuyện hai người từ lúc mới quen, đến lúc đánh nhau với Lục Giang Phi, rồi cô tới bộ đội thăm anh, hôn anh, sau đó lại đến chuyện chia tay, giống như đang nói chuyện xửa của người khác nói một lần. Không cần Thẩm Gia Ngưng đáp lại, chỉ là một mình lẩm bẩm lầu bầu. Sau đó một tiếng thở dài, Hình Khắc Lũy cuối cùng nói một câu: "Em không cần áy náy với anh!"
Thời gian không có cách nào quay lại, không thể làm lại từ đầu, cần gì chấp nhất? Đến đây chấm dứt đi.
Là mối tình đầu, Thẩm Gia Ngưng lại dùng sự thật tàn khốc, đánh nát một chút ý nghĩ tốt đẹp dành cho cô, còn sót lại trong lòng Hình Khắc Lũy, bao gồm lòng thương hại. Từ ngày đó, quan tâm tới Thẩm gia, chẳng qua vì đạo nghĩa.
Về việc Trầm mẫu cố tình giấu giếm, Hình Khắc Lũy lí giải: Là mẹ, bà chỉ muốn giữ mặt mũi cho con gái. Nhưng anh không ngờ, ý tốt của anh lại khiến mẹ con Thẩm gia lệ thuộc vào mình.
Có câu nói: Đã từng yêu nhau, không thể làm bạn, bởi vì đã từng tổn thương nhau; nhưng cũng không phải kẻ thù, bởi vì từng yêu nhau. Mà Hình Khắc Lũy và Thẩm Gia Ngưng chắc chắn không phải kẻ thù, vì mối quan hệ thân thiết giữa hai người cha, còn về việc có thể trở thành bạn, Hình Khắc Lũy cũng không để tâm, dù sao không còn yêu, nên cũng không có tổn thương.
Tóm lại, Thẩm Gia Ngưng lưu lại cho Hình Khắc Lũy, không quá nhiều cảm xúc, cũng không phải vết thương vừa ᴆụng sẽ đau. Giống như cô ấy chỉ là người xa lạ, sau buổi chiều ngồi sóng vai nói chuyện, khi nhớ tới cô ta thì trong lòng của anh chỉ là bình thản, không còn gợn sóng.
Không sai, với cô ấy, anh thật sự bình thường, thoải mái.
Vốn nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như thế, Hình Khắc Lũy không dự tính được có một ngày Thẩm Gia Nam sẽ mang tổn thương đến người anh yêu. Nghĩ đến Mễ Kha vô tội, ánh mắt của anh rét lạnh đến mức làm cho người ta đông lại: "Chuyện giữa tôi và chị gái cô, ai cũng không có tư cách bình luận, bao gồm cả cô! Cho nên không cần vì chị cô mà nói chuyện, chuyện kia chỉ làm tôi cảm thấy tất cả những gì tôi làm năm năm qua không đáng giá! Gia Nam cô chưa có người yêu, không thể hiểu cảm giác khi yêu một người. Mễ Kha đối với tôi là tồn tại đặc biệt. Có lẽ cô chỉ cảm thấy không phải chỉ đánh một cái thôi sao? Tôi có thể khẳng định nói cho cô biết, về phần! Không phải vấn đề nặng hay nhẹ, mà là đánh trên người cô ấy, người đau chính là tôi - nơi này!" Dùng sức đập mạnh vào иgự¢ hai cái, Hình Khắc Lũy lạnh giọng: "Cho nên lần này, cô quá mức!" Cho nên lần này, anh không có cách nào tha thứ cho cô ta.
Thấy Hình Khắc Lũy xoay người muốn đi, Thẩm Gia Nam dùng hết sức lực toàn thân níu tay anh, cô khóc mang theo âm thanh nức nở nói: "Hình đại ca, em sai rồi, em không phải cố ý muốn tổn thương cô ấy, em chỉ sợ, sợ mất đi anh, em nhận lỗi với cô ấy, em đi xin lỗi có được không? Hình đại ca, anh đừng đi..."
Hình Khắc Lũy chỉ đẩy tay cô ra, "Nói xin lỗi thì không cần!"
Ý thức được không thể giữ được Hình Khắc Lũy, tâm Thẩm Gia Nam tâm như tro tàn, cô tuyệt vọng cười lạnh: "Anh nói đứa bé không phải của anh, ai tin đây?"
Đúng sai rốt cuộc vẫn tới trước mặt Mễ Kha, Hình Khắc Lũy híp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn gương mặt dữ tợn của Thẩm Gia Nam, "Để cho cô phí tâm. Không sợ nói cho cô biết, cho dù nghìn người vạn người ngăn cản, cho dù Mễ Kha lùi bước không để ý đến tôi, tôi không phải cô ấy thì không được!"
Thẩm Gia Nam hoàn toàn sụp đổ, tiếng khóc của cô ta đánh thức Trầm mẫu.
Thấy Hình Khắc Lũy phải đi, bà chạy tới kéo anh: "Lũy tử, Lũy tử..."
Giờ phút này, bà có lẽ thanh tỉnh, nếu không ngay cả một câu cũng không nói ra miệng.
Hình Khắc Lũy khẽ ngửa đầu, xoay người lại nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của Trầm mẫu, anh lời nói sắc bén: "Dì Trầm con mặc kệ dù người tỉnh táo hay hồ đồ, có vài lời con cần phải nói rõ: Con, Hình Khắc Lũy bây giờ không phải con rể người, tương lai, cũng vĩnh viễn không,có thể, là!" Đã từng rất cẩn thận để tâm tới cảm xúc Trầm mẫu, hết sức tránh để cho bà chịu dù một chút kích thích, nhưng giờ phút này họ lại làm tổn thương Mễ Kha, Hình Khắc Lũy không còn bận tâm.
Thời điểm rời khỏi Trầm gia, nghe tiếng khóc thê thảm phía sau, tiểu Hạ không biết là sảng khoái nhiều một chút, hay đồng tình nhiều một chút. Mặc dù chưa hoàn toàn rõ mối quan hệ của Hình Khắc Lũy và Trầm gia, qua đối thoại của anh và Thẩm Gia Nam, cô cũng hiểu đại khái, một mặt cảm thán Hình Khắc Lũy phải gánh trách nhiểm, một mặt trong lòng đem hai chị em Thẩm gia mắng một trăm lần, bởi vì Thẩm Gia Ngưng đối với tình yêu không chung thủy, bởi vì Thẩm Gia Nam đối với ân nhân không cảm tạ.
Nhìn chằm chằm đường cong gò má lạnh lùng của Hình Khắc Lũy, tiểu Hạ không khỏi nghĩ: nhiều năm nỗ lực chỉ đổi lại tổn thương cho Mễ Kha, không trách anh tuyệt tình với bọn họ như vậy. Cũng nói người tuyệt tình cũng là người nặng tình nhất, hiện tại, trong lòng anh chắc so với bất kì ai khác đều khó chịu hơn.
Giống như cảm ứng được tâm tình của chủ nhân, xe việt dã tự nhiên bình thường lại dở chứng.
Hình Khắc Lũy giận dữ, đập mạnh vào tay lái hai cái. Nhìn Thúc Văn Ba kiểm tra xe, anh nhảy xuống dựa vào sườn xe hút thuốc.
Tiểu Hạ ôm cánh tay ngồi ở một bên đợi, thởi dài, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Thiệu Vũ Hàn?"
Hình Khắc Lũy theo tiếng nói đưa mắt nhìn, chỉ thấy Thiệu Vũ Hàn từ trên xe bước xuống đường, cùng ánh mắt anh giao nhau.
Tầm mắt từ trên người Thiệu Vũ Hàn dời về phía cửa sổ lộ sáng đèn của Thẩm gia, nháy mắt, sắc mặt Hình Khắc Lũy chợt biến. Lệ khí trên người đột nhiên dâng lên, đầu ngón tay dập điếu thuốc, anh bước nhanh tới gần, một tay nắm được cổ áo Thiệu Vũ Hàn: "Đừng nói với tôi, anh chính là tên bạn trai khống kiếp đó?!"
Đáp án, rất rõ ràng!
Thiệu Vũ Hàn suy nghĩ, giữa mày thoáng chút đau đớn, anh không lên tiếng.
Không khí bởi vì trầm mặc trở nên căng thẳng, nhiệt độ kịch liệt giảm xuống.
Tiểu Hạ muốn đến gần, lại bị Thúc Văn Ba giữ lại, anh nhắc nhở: "Đừng xen vào."
Hình Khắc Lũy sắc mặt sầm xuống, ánh mắt đen lóe tia sáng, anh tức giận: "Năm năm trước, con mẹ nó anh sao không xuất hiện?!" Lời chưa dứt, đã vung quyền đấm vào mặt Thiệu Vũ Hàn.
Thiệu Vũ Hàn đáy mắt lạnh lẽo nhìn Hình Khắc Lũy, sau khi bị một quyền anh ta lưu loát đánh lại: "Nếu như cô ấy yêu tôi, tôi sao lại bị cô ấy ép đi?!"
Trời sanh đã phản ứng nhanh nhạy, lại để Thiệu Vũ Hàn đánh một quyền. Hình Khắc Lũy ánh mắt mãnh liệt: "Cô ấy không yêu anh thì yêu người nào? Khốn kiếp!"
Trong lòng tích tụ lửa giận, vung quyền, Hình Khắc Lũy không chút lưu tình. Thêm việc anh huấn luyện quân sự, sực lực mạnh mẽ làm người khác không chống đỡ được, mấy hiệp trôi qua, Thiệu Vũ Hàn đã không chịu được.
Khi Thiệu Vũ Hàn không còn sức đánh trả, Hình Khắc Lũy lại thưởng cho anh ta một quyền vào bụng cảnh cáo: "Quản tốt Thẩm Gia Ngưng, ít con mẹ nó động tay động chân với Mễ Kha nhà tôi."
Trên đường đi đến Mễ trạch, Hình Khắc Lũy tựa người vào ghế sau, trầm mặc.
Cho đến khi xe ngừng lại, anh vẫn giữ vững tư thế, không nhúc nhích.
Tiểu Hạ mở cửa xe kéo anh: "Giả bộ ૮ɦếƭ cái gì, không muốn gặp bạn gái anh sao?"
Rời khỏi tay cô, Hình Khắc Lũy nhìn Thúc Văn Ba: "Nói thật lão Thúc, tôi có chút sợ hãi."
Ai có thể nghĩ Hình thiếu tá không sợ trời không sợ đất, vào giờ phút này lại sợ thấy ba vợ đại nhân.
Thúc Văn Ba vỗ vỗ bờ vai anh bày tỏ khích lệ: "Cùng lắm bị đánh!"
Chịu đánh là có thể giải quyết, anh cũng chịu. Vò vò mái tóc ngắn, Hình Khắc Lũy hỏi tiểu Hạ: "Hừm, Em nói xem vợ bé nhỏ có thể vì vậy mà không cần anh nữa?"
Ai nghĩ tiểu Hạ không an ủi, ngược lại còn đả kích nói: "Chính xác!"
Hình Khắc Lũy hừ một tiếng, dựng thẳng lông mày. Từ trên xe bước xuống, nhìn thấy quân trang trên người bởi vì huấn luyện và đánh nhau trở nên khó coi, anh than thở: "Lần đầu gặp ba vợ, không gọn gàng chỉnh tề, lại còn chật vật như vậy. Nếu đổi lại là theo đuổi con gái của tôi, tôi ngay cả cửa cũng không cho hắn vào."
Vậy mà ngoài ý muốn Mễ Ngật Đông lại cho Hình Khắc Lũy vào cửa. Giống như đang chờ anh, Hình Khắc Lũy bấm chuông, cửa vừa mở má Vương nhìn thấy nam nhân xa lạ, theo bản năng nhíu mày lại, "Hình Khắc Lũy sao?"
"Vâng."
Má Vương mở cửa, dẫn anh lên thư phòng tầng hai: "Trực tiếp vào, tiên sinh ở bên trong."
"Cám ơn!" Lịch sự gõ cửa, chờ giây lát không có tiếng đáp lại, Hình Khắc Lũy đẩy của tiến vào.
Mễ Ngật Đông duy trì tư thế đứng yên bên cửa sổ, tĩnh lặng như núi đá.
Cảm giác được khí thế áp bức của Mễ Ngật Đông, Hình Khắc Lũy lấy giọng kính cẩn mở miệng nói: "Bác trai, bác khỏe chứ, cháu là Hình Khắc Lũy."
Mễ Ngật Đông xoay người lại, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào anh, sau đó lấy một loại đầy khí phách đi tới.
Sau đó một giây tiếp theo, ông không chậm trễ chút nào, gạt chân quật ngã Hình Khắc Lũy xuống mặt đất.
"Uổng công tôi mỗi lần nhẫn nhịn, cậu chính là chăm sóc con bé như vậy sao?!"