Sáng hôm sau, lúc Tô Khởi ra khỏi cửa thì cũng đúng lúc gặp Lương Thuỷ bước ra.
Tô Khởi thắc mắc: "Hôm nay cậu không đạp xe hả?"
Lương Thuỷ nói: "Ừm."
Lý Phong Nhiên còn đang tập đàn, Tô Khởi gọi: "Phong Phong, bọn tớ đi trước nha!"
"Ừm." Tiếng cậu vang lên bên cửa sổ.
Bốn người ra ngoài hèm, đi lên đê, hướng vào nội thành. Tô Khởi ríu rít cả đường, kể cho nhóm bạn nghe về bạn cùng lớp và giáo viên của cô, Lộ Tử Hạo thường đáp lại cô vài câu.
Lâm Thanh rất im lặng, Lương Thuỷ cũng không nói lời nào.
Hai người lặng lẽ đi phía sau.
Cứ như thế đến khi xuống dốc, đi đến trạm xe buýt, Tô Khởi mới thấy có gì sai sai, trêu ghẹo: "Thuỷ Tạp, hôm nay cậu im lặng quá nha. Đang giả vờ ngầu à?"
Lương Thuỷ nói: "Khỉ khô!"
"Cậu đừng có giả vờ trầm mặc nha, buồn cười ૮ɦếƭ tớ đó." Tô Khởi nói.
Lương Thuỷ không thèm đáp lại cô, vươn tay đẩy cô lên xe.
Tối qua mưa rất to, trên đường toàn là nước đọng. Xe buýt còn cách trạm hơn nửa mét, Tô Khởi bị cậu đẩy mém chút là rơi vào vũng nước, cũng may cô phản ứng nhanh, sải bước lớn lên xe rồi thì quay đầu lại: "Cậu phiền ૮ɦếƭ luôn!"
Lương Thuỷ theo sát sau đó, bước một bước lớn lên xe buýt, quay đầu nhìn Lâm Thanh.
Lâm Thanh nắm quần đồng phục, đối diện với một bãi nước dơ, có chút do dự ngập ngừng.
Lương Thuỷ duỗi tay về phía cô, Lâm Thanh ngước mắt nhìn cậu, nắm tay cậu. Lương Thuỷ dùng sức kéo, Lâm Thanh bước một bước to lên xe buýt.
Tô Khởi thấy thế, nói: "Sao cậu không có chút phong độ gì với tớ hết vậy?"
"Nói nhảm nhiều thế." Lương Thuỷ nói, đẩy cô, "Bước vô."
Tô Khởi oan ức nói: "Lại đẩy tớ!"
Trên xe không có chỗ ngồi, Tô Khởi đi vào lối đi.
Xe chạy được một nửa đường thì có thêm một nhóm học sinh ùn ùn đi lên, chen đẩy trong khoang xe chật hẹp, giống như cá mòi đóng hộp.
Tô Khởi đứng sau lưng Lương Thuỷ, bị người xung quanh chen chúc đến nỗi dán sát vào lưng cậu. Trên người cậu có mùi xà phòng Safeguard, rất dễ chịu. Cô im lặng, nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn.
Thịch.....thịch.....thịch.
Cô nghĩ, may là cậu đưa lưng về phía mình, không nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Bây giờ chắc chắn mặt cô đều đỏ cả lên.
Haiz, xe buýt chật chội quá, nhưng mà cô thấy vui vui, he he. Có thể đứng sau lưng cậu.
Kỳ lạ thật, lưng của Lương Thuỷ cho cô một cảm giác rất an toàn.
Còn có người chưa lên, tài xế không ngừng quay đầu lại thúc giục: "Mấy người phía sau dồn lại đi, dồn vào dồn vào, đều là học sinh phải đến trường cả, dồn lại đi!"
Một lực phía sau đè lên Tô Khởi, иgự¢ cô áp sát vào lưng Lương Thuỷ.
Ể, cái này, quá mức rồi.
Mặt cô nóng lên, muốn tách ra một chút, nhưng thật sự không tìm thấy một lực nào cả.
Cô bị ép đến nỗi khó chịu, khó thở, ngẩng đầu, thở một hơi ra như cá thổi bong bóng. Nào ngở thổi tới sau cổ Lương Thuỷ, làm tóc cậu bay bay.
Lương Thuỷ bị cô thổi trúng thì giật mình, quay đầu, liếc cô: "Cậu lộn xộn nữa đi."
Tô Khởi dùng vẻ mặt biểu đạt bất mãn: "Đâu phải tớ cố ý."
Lương Thuỷ không đáp lại.
Lâm Thanh đứng bên kia Lương Thuỷ, phía sau cô là chỗ ngồi và thanh vịn. Tô Khởi lo bạn mình bị chen lấn, liền duỗi đầu nhìn —— thì thấy hai tay Lương Thuỷ quàng qua người Lâm Thanh, nắm chặt thanh vịn, nhưng không hề ép lên người Lâm Thanh. Cằm cậu hơi đanh lại, dùng sức chống lại lực đẩy mạnh mẽ từ xung quanh, hai tay chỉ chừa ra một khoảng trống.
Vẻ mặt Lâm Thanh nhàn nhạt, đứng ở đó hơi cúi đầu, có vài sợ tóc dài rũ xuống vai.
Tô Khởi thở phào, may là Lâm Thanh không bị chen lấn.
Cô thấy hơi buồn, có chút hâm mộ. Thuỷ Tạp chưa từng đối xử dịu dàng như thế với cô đâu. Haiz, nhưng mà cô cũng không cần bảo vệ, vẫn là Lâm Thanh cần hơn.
Thêm nữa, so với cấp 2 thì càng cần hơn nữa, vì cấp 3 là một môi trường càng phức tạp hơn nhiều.
Sau khi khai giảng không lâu, Tô Khởi nhanh chóng thích ứng với cuộc sống cấp 3. Cô nhận ra rằng, so với sự ngây thơ tò mò của cấp 2, lên cấp 3 thì càng giống với một loại rong ruổi hơn vì đã quen thuộc rồi. Họ là những cây cỏ dại trong đồng ruộng đã mọc rễ nảy mầm, hấp thu ánh nắng mặt trời chiếu theo sự phát triển của mỗi người.
So với cấp 2, họ không còn thận trọng, thăm dò, tò mò và giữ kẽ. Họ bốc đồng, táo bạo, có mục đích, không việc gì phải xoắn hơn.
Họ không còn ngây thơ như hồi cấp 2. Họ càng thích bắt chước trưởng thành, theo đuổi sự trưởng thành. Thế nên đám con trai tụ lại với nhau đều là ai dám chửi thề, đều là thăm dò thách thức uy quyền —— đặt biệt danh cho giáo viên chủ nhiệm, trêu đùa phát âm, quần áo, câu cửa miệng của giáo viên.
Mà rõ ràng hơn chính là sự thay đổi về ngoại hình. Con trai thì cao ráo, khoẻ mạnh. Con gái thì nảy nở, đầy đặn. Cứ như những bông hoa đầu cành đầy hiếu kỳ cuối cùng cũng nở ra những quả xanh, khiến người khác không kìm lòng được mà sờ sờ lông tơ mềm mềm trên quả.
So với cấp 2, đây càng là một thời kỳ rục rịch, chộn rộn hơn, bất kể là đối với chuyện yêu đương, tương lai, hay đối với cuộc sống của bản thân.
Mà biểu hiện đầu tiên của mọi tò mò và thăm dò, chính là khi nảy sinh mối tình đầu.
Trong những ngày học quân sự, Lâm Thanh đã nổi tiếng cả khối. Trong một nhóm con gái mặt xám mày tro, cô xinh đẹp như một nàng tiên. Lúc nghỉ giải lao, lúc xếp hàng về trường, các nam sinh đều không nhịn được đến ngắm cô.
Khai giảng đã lâu rồi mà vẫn có người nhân lúc nghĩ giữa giờ đến lớp 10/9 ngắm người đẹp, còn có người hoàn toàn không biết gì về cô mà đã đòi theo đuổi.
Nghĩ giữa giờ lớp tự học buổi tối hôm đó, Tô Khởi và Lưu Duy Duy ra hàng lang lớp hóng gió. Cũng giống với tất cả những giờ nghĩ giữa giờ khác, trường học ồn ào náo nhiệt, ngập tràn âm thanh ríu rít nói chuyện của học sinh.
Ba toà lớp học giống như đèn Ⱡồ₦g lớn trong đêm, mà sân bóng cạnh toà nhà thì tối om.
Đột nhiên, có một tiếng hét lên trong bóng tối: "Lâm Thanh lớp 10/9 —— Lâm Thanh —— mình thích cậu!"
Toàn bộ khu lớp học bỗng yên tĩnh, cứ như mấy ngàn con vịt bỗng nhiên bị điểm huyệt. Mọi người nhìn sang chỗ tối đó, sau một giây yên tĩnh, đột nhiên mấy ngàn con vịt được giải huyệt hú hét đến muốn lật tung mái nhà.
Cùng lúc đó, trong bóng tối hiện lên một tia lửa.
"Bùm", pháo hoa đầy màu sắc bắn lên trời, thắp sáng cả bầu trời đêm.
Mấy học sinh cấp 3 sục sôi, chen chúc đến lan can xem, huýt sáo. Hai chú bảo vệ ở cổng chạy về hướng vườn hoa nhỏ, thẳng đến sân thể dục đi truy bắt "kẻ phạm tội".
Học sinh trên lầu lập tức thông báo, hét to: "Bảo vệ tới rồi! Chạy lẹ! Chạy nhanh lên!"
Nam sinh kia chạy trốn vào sân bóng rổ, bảo vệ kiên trì chạy theo, đuổi kịp ở sân bóng rổ. Pháo hoa vẫn đang nở rộ, toàn bộ khu lớp học đều hò hét cổ vũ: "Chạy lẹ đi! Lẹ lên!"
Nam sinh kia chạy vòng qua vườn hoa, vọt vào khu lớp học. Bảo vệ thề phải bắt được cậu ta, chạy theo lên lầu.
Tô Khởi đứng ở hành lang, giống như tất cả các học sinh khác, hào hứng kích động nhìn nam sinh kia chạy đến. Tất cả đều nhường đường cho cậu ta, cổ vũ cậu ta.
Như thể một con cá nheo khuấy động toàn bộ ao nước.
Cậu ta mặt đỏ bừng chạy qua mặt Tô Khởi, quẹo vào cầu thang. Bảo vệ đuổi theo phía sau, thở hồng hộc, mặt đầy uy nghiêm và giận dữ.
Cá nheo bơi đi, nước hồ lại gợn sóng. Mắt ai cũng sáng lấp lánh.
Tô Khởi vui vẻ nói: "Cấp 3 vui hết sẩy!"
Ngay phía dưới lớp cô là lớp 10/9, Tô Khởi lập tức chạy xuống lầu tìm Lâm Thanh. Nam sinh kia bất cẩn bị ngã, bị bảo vệ bắt được. Bảo vệ đến xách cậu về phòng giám thị, không thể tránh khỏi bị phạt. Mấy bạn nam đứng thành hai hàng ở hành lang huýt sáo, ý bảo cho cậu sự kính nể cao nhất với hành vi thách thức uy quyền này của cậu ta.
Tô Khởi cũng liếc nhìn cậu ta đầy thông cảm.
Nam sinh đó còn hô thêm một câu: "Lâm Thanh, mình thật sự thích cậu!"
Lâm Thanh đang đứng ở hành lang hóng gió, nhưng lại không hề thấy xấu hổ thẹn thùng. Cô đã quen với chuyện này rồi. Thế nhưng, Lương Thuỷ cũng đang đứng cạnh cô, hai người đang nói gì đó.
Lương Thuỷ thấy Tô Khởi lại đây thì ngừng nói. Cậu nói gì đó, Lâm Thanh quay đầu cười với cô.
Tô Khởi chạy đến, chen ở lan can, hỏi: "Thanh Thanh, cậu không sao chứ?"
Lâm Thanh lắc đầu.
"Vậy thì tốt. Tớ còn lo cậu không vui ấy."
"Đâu có. Pháo hoa đẹp lắm." Lâm Thanh nhẹ giọng nói. "Tớ còn rất cảm ơn cậu ấy."
Tô Khởi thắc mắc: "Cảm ơn cậu ta?"
Lâm Thanh nhìn bóng đêm bên ngoài toà nhà, hơi mỉm cười, đang định nói gì đó thì mấy nam sinh bên cạnh bàn luận: "Thằng ngu Khương Dũng này, tốn cả đống sức tỏ tình, cũng bị cự tuyệt thôi."
Bọn họ vô cảm cười nhạo.
Tô Khởi nghe mấy lời này thì thấy không thoải mái lắm, định nói thì Lâm Thanh đã mở miệng:
"Tôi không cảm thấy cậu ngu ngốc, tôi thấy cậu ấy rất dễ thương, dễ thương hơn các cậu nhiều."
Mấy bạn nam kia đều là bạn cùng lớp của Lâm Thanh, chỉ biết bình thường cô dịu dàng ít nói, nào ngờ cũng sẽ nói mấy câu lợi hại thế này, trong chốc lát không phản ứng kịp.
Một bạn nam lấy lại tinh thần, trêu ghẹo: "Nó dễ thương thì sao cậu không đồng ý làm bạn gái nó đi?"
"Bạn bè với nhau ngoài làm bạn trai bạn gái thì không thể làm bạn được à?" Lâm Thanh hỏi, "Cậu thích người khác, người khác không thích cậu, cái này không có gì mất mặt. Ngược lại, thích một người thì can đảm thổ lộ, biết được kết quả, nói rõ với chính mình, cái này không phải là một việc làm rất dũng cảm sao? Tôi rất khâm phục cậu ấy. Chí ít thì tôi không có can đảm như cậu ấy, Tôi nghĩ các cậu chắc cũng không có."
Cả hành lang yên tĩnh, cứ như tất cả mọi người ở đây đều đang lén nghe cô nói.
Lương Thuỷ vẫn nghiêng người đứng một bên, vẻ mặt hờ hững.
Tô Khởi quá thích Lâm Thanh lúc này, nhếch miệng cười với bạn, còn đưa ngón tay cái lên. Còn định nói gì nữa nhưng chuông vào học đã vang lên.
Lương Thuỷ thẳng người rời khỏi lan can: "Đi trước đây."
Tô Khởi và Lâm Thanh tạm biệt nhau xong cũng về lớp.
Tiết thứ hai của lớp tự học buổi tối, Tô Khởi có chút lo ra. Lời nói của Lâm Thanh vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Phải bày tỏ ra sao?
Chỉ có thổ lộ, mới có thể biết được kết quả?
Cô bỗng hy vọng nhanh chóng nhận được thư của Vương Y Y, xem cậu ấy gợi ý gì cho mình.
Nhưng mới qua nửa tiết buổi tự học buổi tối, cô bỗng quyết định, cô không muốn chờ ý kiến của bất kỳ người nào cả.
Cô phải thổ lộ với Lương Thuỷ.
Ít nhất thì có thể biết được kết quả, rõ ràng với bàn thân mình.
Nếu cậu ấy cũng thích cô, vậy thì..... hừm, thật ra cô vốn chưa nghĩ đến phải làm thế nào để đổi sang một mối quan hệ khác với Lương Thuỷ. Nghĩ ngợi một lát, cảm thấy có chút, mắc cỡ. Ừm, thấy ngồ ngộ.
Nhưng nếu cậu ấy không thích mình thì mình sẽ buông tay thôi. Cớ gì phải dây dưa rối rắm, trở lại thành trạng thái bạn bè cũng không tệ.
Cô cảm thấy sau khi bản thân nghĩ thông suốt thì thật nhẹ nhàng. Cô lấy ra một tờ giấy viết thư đẹp nhất của mình, cầm 乃út nhìn chằm chằm giấy thật lâu, cân nhắc đủ loại từ ngữ, nghĩ đến tận khi tan học.
Cuối cùng, chỉ viết trên giấy một câu: "Thuỷ Tạp, tớ thích cậu."
Buổi tối về nhà, chen chúc trên xe buýt, Tô Khởi nắm chặt thư tình trong tay, chặt đến nỗi tay đều đổ mồ hôi.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng sắp đến giây phút này cô vẫn có chút lo sợ.
Đầu óc cô giống như máy tính chuyển động tốc độ nhanh, tưởng tượng, sợ hãi, mong chờ nhìn thấy phản ứng của Lương Thuỷ sau khi đọc.
Lỡ như cậu ấy nói, cậu ấy không thích mình, phải làm thế nào đây. Cô phải nghĩ kỹ bậc thang để mình bước xuống, mình nên nói mấy lời hào phóng vui vẻ.
Nhưng mà —— lỡ thích thì sao. Lại phải làm thế nào đây? Hai người nhìn chằm chằm vào mặt nhau, yêu cầu ôm một cái sao? Kỳ lạ quá đi.
Lại lỡ như....
Trời ạ, không thể cứ rối rắm như thế chứ. Tô Thất Thất, không phải mày lớn gan lắm à, sao chuyện nhỏ xíu thế này thì lại nhát gan thế?
Đừng nghĩ nữa, cắn răng, xông lên thôi!
Trong xe chen chúc, ánh đèn tối tăm. Tim Tô Khởi đập kịch liệt, cô lấy hết can đảm, giơ tay lên, giả vờ làm dáng vẻ vô ý, chuẩn bị nhét lá thư kia vào cặp Lương Thuỷ.
Tim cô đập rất nhanh, sắp nhảy ra khỏi lỗ tai. Đến khi tay cô sắp chạm đến cặp Lương Thuỷ thì cậu bỗng xoay người lại. Tô Khởi sợ đến mức hồn bay phách tán, lập tức rút tay về, nhét thư vào trong túi đồng phục.
Người bên cạnh Lương Thuỷ đứng dậy, cậu chặn người chung quanh, chừa chỗ trống cho Tô Khởi, cằm chỉ chỉ chỗ ngồi trống kia, ý bảo cô ngồi.
Tô Khởi biết đây là thói quen trước giờ của cậu, nhưng trong lòng vẫn ấm áp không thôi, lắc đầu cười: "Để Thanh Thanh ngồi đi. Thanh Thanh——" Tô Khởi kéo bạn. Lâm Thanh nói: "Cậu ngồi đi Thất Thất."
"Ôi giời cho cậu ngồi thì ngồi đi, tớ đứng vững hơn cậu." Tô Khởi ấn Lâm Thanh ngồi lên ghế.
Lương Thuỷ không nói gì cả, tuỳ ý giơ tay cầm thanh chắn cạnh người cô, tay kia cầm xà ngang phía trên. Tô Khởi vô tình ở phía trong không gian hai cánh tay cậu hợp lại.
Cô chớp chớp mắt, cằm của cậu gần trong gang tấc. Xe lắc lư, cô gần như có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, vừa ấm áp vừa mềm mại, xẹt qua mặt cô như lông chim. Cô không hề dám ngước mắt nhìn cậu.
Bánh xe đi qua vũng nước, xóc nảy một chút. Tô Khởi không đứng vững, lật đật bắt lấy cánh tay cậu, mặt cô cũng ᴆụng vào vai cậu. Cô vội vàng đứng vững lại, buông tay ra.
Lương Thuỷ rũ mắt nhìn cô, lắc lắc cánh tay, nói: "Cầm đi."
Cô "ờ" một tiếng, nhẹ nhàng nắm vào tay áo đồng phục của cậu.
May là ánh đèn tối tăm, không ai nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô.
Xe buýt di chuyển về phía trước, Lương Thuỷ thỉnh thoảng dao động theo xe, khoảng cách với cô chợt gần lại.
Tô Khởi nắm tay áo cậu, đứng trong lòng cậu. Cô thầm nghĩ, mình có thể đứng ở đây cả đêm.
Chỉ tiếc là bức thư cô nắm chặt trong lòng bàn tay kia đều thấm ướt mồ hôi. Chỉ có thể viết lại lần nữa rồi.