Lúc Tô Khởi lên lớp Lá, mẹ sinh thêm cho cô bé một em trai, tên là Tô Lạc.
Tối hôm đó, khi Tô Khởi chuẩn bị đi ngủ, phát hiện trên giường có cái gì nhỏ nhỏ, cứ kêu a a a.
Tô Khởi nói: "Mẹ ơi, trên giường có con mèo."
Trình Anh Anh cười: "Không phải mèo, là em trai."
"À." Tô Khởi cũng không hiểu lắm, đẩy ௱ôЛƓ em trai sang một bên. Chỗ ngủ kế mẹ là địa bàn của cô bé, không ai được giành.
Đối với sự xuất hiện của em trai, Tô Khởi không có cảm giác gì cả. Khi đó, thế giới của cô bé chỉ có vườn hoa bí mật và nhà trẻ.
Nhưng bởi vì Tô Lạc ra đời, Tô Miễn Cần mất việc, còn bị phạt tiền [1]. Gia đình họ không thể trả tiền phạt nên người của Tổ Dân phố đến nhà lấy đi tivi và chiếc quạt sàn có giá trị.
[1] Đây là "Chính sách một con" ở Trung Quốc, được áp dụng từ năm 1979. Đến năm 2015, chính sách này mới bị bãi bỏ và đổi thành "Chính sách hai con".
Lúc đó, Tô Khởi không hiểu vì sao những người lớn lạ mặt đó lại lấy đồ của nhà mình. Thân hình nhỏ bé cứ chạy theo, gào khóc ôm lấy chiếc quạt sàn không buông tay. Tuỳ còn nhỏ, nhưng cô bé vẫn nhớ trước khi có quạt sàn, trong những đêm hè nóng nực đến nỗi không ngủ được, mẹ cầm quạt cọ quạt cho cô suốt đêm, cho nên quạt điện tuyệt đối không thể đọ bọn họ ςướק đi được.
Nhưng nhân viên công tác không thèm để ý tới trẻ con đang quấy rối, không nộp tiền phạt thì đem hết đồ điện đi.
Tô Miễn Cần đỏ mắt nắm tay Tô Khởi. Tô Khởi không buông tay, nói lớn: "Đây là nhà của chúng ta! Không cho bọn họ lấy! Đây là nhà của chúng ta mà!"
Tất cả người lớn trong hẻm đều có mặt ở đó, tức giận nhưng cũng chỉ có thể im lặng, thế nhưng bọn trẻ con thì không nhịn nổi. Lộ Tử Hạo xông lên đẩy những người đó, Lý Phong Nhiên giúp Tô Khởi giành lại quạt điện, không nói lời nào. Lâm Thanh cũng khó chịu đi lòng vòng xung quanh.
Lương Thuỷ vô cùng tức giận, lấy một viên đá dưới đất ném vào đầu ông chú Tổ Dân phố.
Ông chú "ui da" một tiếng, mắng: "Đứa nào trong phòng làm, không có mẹ quản hả?!"
Khang Đề, mẹ đứa trẻ đó, đứng một bên lạnh lùng khoanh tay nhìn, nói: "Lấy về đồ mới như vậy, không biết là rớt vào túi ai nữa. Đầu anh bị đập một cái, tôi thấy thế là còn hời cho anh đấy!"
Người kia tức giận tiến đến, vốn định lấy tư cách là người của Tổ Dân phố để răn dạy vài câu, nhưng vừa thấy nét mặt sắc bén của Khang Đề liền biết người phụ nữ này không dễ chọc vào. Mấy ông bố Lương Tiêu, Lâm Gia Dân thân thể cường tráng, loạn lên thật thì khó mà xong việc. Người đàn ông bèn nhanh chóng thả những đứa trẻ xuống, vội vàng rời hẻm.
Lương Thuỷ không cam lòng, còn đuổi theo ném thêm mấy viên đá.
Hôm đó Tô Khởi khóc vô cùng đau khổ, cả hẻm toàn là tiếng khóc của cô bé. Trình Anh Anh dỗ nửa ngày cũng không được, đổi thành bản thân cũng rơi nước mắt.
Đến chiều, bác sĩ Lý Viện Bình ít nói nhưng có lòng tốt, dẫn theo Lý Phong Nhiên, đem cây quạt điện còn dư trong nhà tặng cho nhà Tô Khởi.
Ban đầu Trình Anh Anh từ chối. Nào ngờ Tô Thất Thất nhào lên ôm lấy cây quạt liền nín khóc mỉm cười. Bố Tô ghi tạc ân tình này trong lòng.
Hai năm đầu mới mất việc, Tô Miễn Cần chỉ có thể làm những việc vặt để mưu sinh. Anh là người chân thành, không lừa gạt không giả dối, ban đầu có hơi khó khăn. Cùng lúc đó, phúc lợi của nhà máy sợi gai dầu không tốt, lương của Trình Anh Anh bị cắt giảm, cuộc sống vô cùng túng quẫn.
Cũng may Tô Khởi còn nhỏ, không thể phân biệt được quần xấu hay đẹp. Trình Anh Anh mua mấy miếng vải và một cuộn len, may quần và áo len cho cô bé. Mỗi lần có quần áo mới, Tô Khởi đều rất vui mừng.
Trình Anh Anh nghĩ cách, lấy vải dư ở chỗ Thẩm Huỷ Lan, may thành một dải lụa đỏ để Tô Khởi thắt nơ buộc tóc đuôi ngựa, vậy là trên đầu cô bé có một bông hoa đỏ xinh đẹp. Thẩm Huỷ Lan cũng rất có lòng, lúc may găng tay và khăn quàng cổ cho Lâm Thanh thì sẽ làm cho Tô Khởi một phần.
Chỉ là trong nhà không có đồ chơi gì cả, toàn là mấy món lặt vặt Tô Khởi nhặt trong vườn hoa bí mật, như những miếng gỗ chữ và 乃úp bê Belle. Ngoài những món đó, cô bé cũng sẽ nhận được quà vào sinh nhật. Lúc Tô Khởi lên lớp Một, bố Tô mua một cái kính vạn hoa cho cô bé. Cô bé yêu thích không buông tay, ngày nào cũng híp một bên mắt lại, nhìn chằm chằm vào thế giới màu sắc rực rỡ thay đổi trong kính vạn hoa.
Cô bé nói với Lâm Thanh, cửa sổ thuỷ tinh ở tiên quốc của cô bé chính là kính vạn hoa.
Lâm Thanh xoay xoay kính vạn hoa, cảm thán: "Wow, tiên quốc của cậu đẹp thật đó!"
Ngoài ra, cô bé còn có "Tiểu Hồng Vân".
Tiểu Hồng Vân là con 乃úp bê lớn mặc váy đỏ mà Lương Thuỷ nhặt được ở ngoài đê, phần đầu hơi rách nát, nhưng chiếc váy công chúa màu đỏ nhiều tầng rất xinh đẹp. Hồi nhỏ cậu bé thấy đẹp nên mang về tặng cho Tô Khởi. Tuy con 乃úp bê đó đã bị rách, đầu không có tóc, nhưng Tô Khởi vẫn thích lắm.
Trình Anh Anh giặt sạch 乃úp bê, nhìn chằm chằm vào đầu trọc của nó. Cô đi tìm thợ may Thẩm Huỷ Lan nhờ giúp, khâu vào cái đầu nhựa của 乃úp bê một bộ tóc đen.
Từ đó Tô Khởi có con 乃úp bê đầu tiên trong đời. Mà hay nhất chính là, lúc Tiểu Hồng Vân đi ngủ, đôi mắt sẽ nhắm lại.
Ngày nào cô bé cũng ôm con 乃úp bê đó, từ nhà trẻ cho đến khi học lớp Ba. Khi đó Tô Lạc mới lớn, bắt đầu nghịch ngợm gây sự kéo tóc của Tiểu Hồng Vân, nên Tô Khởi dạy dỗ Tô Lạc. Nhưng con trai ba, bốn tuổi thì có chịu nghe câu nào? Vậy là Tô Khởi liền đánh Tô Lạc.
Hai chị em ồn ào khiến Trình Anh Anh muốn suy nhược thần kinh. Cô đem 乃úp bê cất vào tủ khoá lại.
Tô Khởi phản đối một trận, nhưng cũng không thấy quá mất mát, vì thế giới của cô bé đã bắt đầu có nhiều thứ khác rồi.
Đối với Tô Khởi, học tiểu học thật quá đã. Vừa tan học, cô bé đã lao ra khỏi phòng học, lấy phấn vẽ lên sân thể dục, cùng bạn bè chơi nhảy lò cò, nhảy dây.
"Quả bóng nhỏ, tròn thiệt tròn. Dì dẫn em đến công viên. Đến công viên em không thấy mệt, dì khen em là bảo bối ngoan."
"..."
Cô bé nhảy dây giỏi vô cùng, cùng chơi với Lâm Thanh, đánh bại cả người chơi giỏi nhất trường. Cho dù là khi dây cao qua đầu cô bé, cô cũng có thể lộn mèo nhào qua.
Lương Thuỷ nhìn không nổi, trên đường về nhà nói: "Tô Thất Thất, cậu là đồ ngốc hả, làm ơn đừng có mặc váy lộn mèo dùm được không?"
Tô Khởi nhíu mày, nói: "Tớ cột chặt váy vào đùi rồi, chặt lắm đó."
Lương Thuỷ chọc cánh tay Lý Phong Nhiên: "Cậu nói với cậu ấy xem, cậu ấy cột chặt không?"
Lý Phong Nhiên vừa đi vừa ăn kẹo râu rồng [2], cánh tay bị Lương Thuỷ chọc vào nên bột trắng phủ đầy mặt cậu. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, lau phấn trên mặt, còn không kịp nói chuyện.
[2] Kẹo râu rồng:
Tô Khởi nuốt nước miếng, hỏi: "Kẹo râu rồng á, cậu còn ăn không?"
"Cậu lại lấy của cậu ấy nữa!" Lương Thuỷ bắt cánh tay Lý Phong Nhiên lại nhưng không kịp. Lý Phong Nhiên vừa làm động tác đưa qua, Tô Khởi liền nhảy lên, chụp lấy kẹo râu rồng nhét vào miệng. Lương Thuỷ chỉ bắt được một lớp bột trắng.
Tô Khởi liền quay đầu chạy, miệng đầy bột trắng.
Lộ Tử Hạo giả bộ muốn đuổi bắt cô bé, đuổi theo cô bé chạy xa, Lâm Thanh chạy theo, Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên cũng đi theo, một hàng dài những chiếc bóng đang nhảy rọi lên mặt đường.
Phía trước, hướng mà bọn họ đuổi theo nhau, là hoàng hôn.
Sau khi về nhà, trước bữa tối cũng là thời gian để cả bọn chơi với nhau.
Ban đầu, trò mà cả nhóm chơi nhiều nhất chính là 123 người gỗ. Tiếng cười vang vọng khắp con hẻm.
Người đứng kêu "123 người gỗ" đa số là Tô Khởi hoặc Lương Thuỷ. Bởi vì Lộ Tử Hạo không thích làm người gỗ, hơn nữa cậu chạy rất nhanh.
Còn Lâm Thanh và Lý Phong Nhiên thì vô cùng cẩn thận, không muốn đứng đầu, động tác cũng không thay đổi quá nhiều, người gỗ quay lại không bắt được.
Tuy vậy, Tô Khởi thì là kiểu người tay chân nhanh nhẹn, thích khiêu chiến. Thường thường khi người gỗ kêu "một hai ba", Lâm Thanh mới cẩn thận bước một bước thì Tô Khởi đã "phi" tận ba bốn bước. Cô bé phản ứng nhanh, lại nhanh nhạy, luôn có thể an toàn chạy vọt ra sau người gỗ, chụp được bả vai của người gỗ. Sau đó, người gỗ Lương Thuỷ bị chạm bả vai điên cuồng đuổi theo cô bé, những người khác ở đó liền quay người chạy về chỗ trong chớp mắt.
Lương Thuỷ có lúc bắt được, có lúc không bắt được cô bé.
Nhưng vô tình, cả nhóm không còn chơi trò này nữa. Ban đầu mọi người còn chạy đều nhau, nhưng dần dần, lần nào Lương Thuỷ cũng bắt được Tô Khởi. Cũng phải nói rằng, dựa vào tuổi thì mỗi bạn nam đóng vai người gỗ đều có thể dễ dàng bắt được bạn nữ. Trò chơi này liền mất đi tính khiêu chiến.
Sau khi bỏ trò này, Tô Khởi bắt đầu cùng các bạn chơi bắn bi.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản: một người đem viên bi của mình đặt ở góc tường, rồi vạch một đường cách góc tường 1 mét. Một người khác đứng sau vạch đó, dùng viên bi của mình bắn vào bi trong góc kia. Bắn trúng thì thắng được viên bi, không bắn trúng thì bị người khác đánh.
Lần đầu tiên chơi, Tô Khởi thua cậu bé nhà kế hẻm tận mười viên bi.
Mười viên bi đến một tệ lận, là một số tiền lớn đó.
Trên đường về nhà, cô bé giống như chú gà trống bại trận, ủ rũ cụp đuôi.
Mùi rau xào vương khắp hẻm. Lý Phong Nhiên và Lâm Thanh lấy mấy chiếc ghế nhỏ và một băng ghế dài, tụ lại cùng làm bài tập về nhà. Ghế của Lương Thuỷ toàn là bài tập về nhà nhưng cậu bé không làm, chỉ lo tập trung tinh thần chơi game xếp hình Tetris [3], hai bàn tay bấm phím máy game liên tục, âm thanh của những ô vuông rơi xuống từng hàng một.
[3] Game xếp hình Tetris:
Lộ Tử Hạo chà ௱ôЛƓ tới lui trên ghế, gãi đầu: "Cậu ồn quá đi Thuỷ Tử!"
"Tự mình không biết làm bài còn nói tớ, Phàm với Thanh Thanh có chê tớ ồn đâu?" Lương Thuỷ vừa ngẩng đầu thì thấy Tô Khởi, nói: "Tô Thất Thất, cậu không làm bài tập thì tí nữa mẹ cậu cho cậu ăn măng xào thịt đó."
Tô Khởi nói: "Cậu đừng có ồn!"
Lương Thuỷ xếp các ô vuông nhanh chóng, giương mắt nhìn vẻ mặt của cô bé, hỏi: "Nói đi, ai lại chọc cậu rồi?"
Tô Khởi dẩu môi, còn rất tủi thân nói: "Tớ thua hết bi cho Trương Hạo Nhiên rồi."
"À." Lương Thuỷ không phản ứng. Cậu bé chơi game đã đến giai đoạn quan trọng, một phen chém Gi*t, âm thanh vèo vèo vèo liên tiếp, "Quá đã! Điểm cao nhất!"
"......." Tô Khởi trừng mắt liếc cậu. Cô bé lấy bài tập trong cặp ra, chuẩn bị cầm ghế nhỏ ra ngoài, quay đầu thì thấy Lương Thuỷ đứng ở cửa nhà cô, hỏi: "Đi tìm Trương Hạo Nhiên không?"
"Tìm cậu ấy làm gì?"
"Thắng lại đống bi của cậu."
Tô Khởi xoè hai bàn tay: "Tớ không có bi, cậu có không?"
"Không có."
"Cậu có tiền hả?"
"Không luôn."
Lương Thuỷ đi tìm Lý Phong Nhiên. Lý Phong Nhiên cũng xoè hai bàn tay trống không, tiền tiêu vặt hôm nay đã xài hết rồi.
Lương Thuỷ nghĩ nghĩ, trở về nhà. Lúc bước ra lần nữa, tay đặt trong túi, nói: "Đi thôi.".
Tô Khởi và Lý Phong Nhiên đi sau cậu. Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh không đi, ở lại chép bài tập của Lý Phong Nhiên.
Đi được nửa đường, Lương Thuỷ lấy hai tay ra, hai viên bi một vàng một xanh xinh đẹp nằm trong bàn tay cậu.
"....." Tô Khởi nói, "Cậu lấy quân cờ nhảy ở nhà phải không....".
"Thông minh!" Lương Thuỷ nắm chặt tay phải, thả lại vào túi, ngẩng đầu đi về phía trước.
Tô Khởi: "Lỡ mà thua, cậu không sợ mẹ cậu phát hiện rồi đánh cậu hả?".
Lý Phong Nhiên nghĩ xa hơn, hỏi: "Hai viên có ít quá không? Thua thì lại phải chạy về lấy nữa."
Lương Thuỷ tròn mắt nhìn hai người: "Các cậu nghĩ tớ không thắng được hả?"
Tô Khởi: "Ừm."
Lý Phong Nhiên: "Ờ."
Lương Thuỷ: "....."
Trương Hạo Nhiên đang cùng đám trẻ chơi bắn bi ở hẻm kế bên. Cậu bé ôm một bình thuỷ tinh chứa đầy các viên bi đủ màu. Cậu bé thắng hết các bạn xung quanh mình, cười đến mắt híp thành một đường thẳng.
Cậu nói: "Tô Khởi, cậu tìm người tới giúp báo thù à?". Tay cầm một viên bi, cậu khoa tay múa chân, nói, "Tay của tôi rất thần kỳ, tôi là thần 乃út Mã Lương [4]."
[4]: Mã Lương là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, rất thích vẽ tranh. Cậu sống ở Bách Hoa Thôn yên bình. Một ngày kia, một tên đại tướng quân tham lam hung ác dẫn theo một tên tiểu hoàng đế đến Bách Hoa Thôn hòng chiếm đoạt mỏ vàng ở đây. Bát Mặc tiên nhân đã tặng cây 乃út thần cho Mã Lương, hi vọng Mã Lương có thể dùng cây 乃út thần này bảo vệ dân làng.
Tô Khởi: "Ngốc, thần 乃út Mã Lương vẽ tranh mà."
Với lại, tôi mới là thần 乃út Mã Lương đấy nhé. Tô Khởi thầm nghĩ, một ngày nào đó, sứ giả ở tiên quốc sẽ đến tìm mình, cho mình một cây 乃út thần vẽ gì được nấy. Ngày đó nhất định sẽ đến.
Khi ấy, cô bé vẫn nghĩ rằng mình là nàng tiên hoa, hơn nữa là nàng tiên hoa có cây 乃út thần.
Lương Thuỷ bước đến, tách những đứa trẻ đang đứng hàng ngang bên kia ra.
Trương Hạo Nhiên kiêu ngạo đặt một viên bi ở góc tường, hào phóng nói: "Không cần oẳn tù xì, tôi cho các cậu bắn trước."
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng hai viên bi chạm vào nhau. Viên bi trong tay Lương Thuỷ bắn trúng vào viên bi ở dưới đất, văng đi chỗ khác.
"Úi!" Tô Khởi hét to, chạy theo nhặt lại viên bi. Viên bi đó thành đồ của cô bé.
"Cậu hên thôi." Trương Hạo Nhiên hừ một tiếng, lại bỏ xuống một viên.
Lương Thuỷ chuẩn bị bắn thì Tô Khởi đi nhanh đến, đổi viên bi khác trong tay cậu. Quân cờ nhảy trong tay cậu vừa mới vừa nặng, mà viên bi dùng để bắn thì thường bị hỏng.
Lương Thuỷ hiểu rõ, cũng không nói gì, bắn lần thứ hai.
"Bụp."
"Wow!" Tô Khởi hét chói tai, nhảy lên đi nhặt viên bi.
Lương Thuỷ phụ trách bắn bi, Tô Khởi phụ trách nhặt bi.
Tiếng những viên bi va vào nhau, cùng với tiếng reo vui sướng khi được báo thù của cô bé vang lên từng đợt.
Sắc mặt của Trương Hạo Nhiên và các bạn nhỏ xung quanh dần thay đổi, lúc bắt đầu thì khinh thường nhìn, đến nghi ngờ, bối rối, không dám tin, dần dần trở nên lo lắng, sốt ruột, thậm chí đổ mồ hôi.
Lương Thuỷ không chỉ thắng lại được mười viên bi mà Tô Khởi đã thua, còn thắng thêm được sáu viên. Lần này, Trương Hạo Nhiên không chịu đặt viên bi xuống, đỏ mặt nói: "Tôi phải về ăn cơm rồi. Lần sau chơi tiếp."
Tô Khởi: "Hừ, không dám thua kìa. Keo kiệt."
Mọi người xung quanh cười ha ha, Trương Hạo Nhiên xấu hổ, mặt đỏ hơn, vừa không muốn bị nói là keo kiệt, vừa tiếc mấy viên bi. Cậu bé đứng tại chỗ hết sức khó xử, Lương Thuỷ bỗng nhiên rút tay về, nói với Tô Khởi: "Đi thôi. Mẹ cậu mà thấy ngày nào cậu cũng chơi cái này sẽ nắm lỗ tai cậu đó."
Tô Khởi ngẫm nghĩ thấy cũng phải, liền vui vẻ về nhà.
Trên đường về, cô bé vui đến nỗi nhảy qua nhảy lại. Tô Khởi đứng giữa Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên, quàng chặt cánh tay của hai cậu bé, giơ hai chân lên cao.
Hai người giật cả mình, bị cô bé lôi kéo nhưng không ngã, miễn cưỡng đỡ được.
Lương Thuỷ nhe răng trợn mắt, vừa đi vừa kéo tay cô bé: "Leo xuống!".
Tô Khởi cười haha, đặt hai chân xuống mặt đất một tí, lại giẫm mạnh bay lên lần nữa. Lý Phong Nhiên bị cô bé lôi kéo mặt không đổi sắc, Lương Thuỷ và Tô Khởi thì người giẫy giụa người túm lại, ba người hỗn loạn trở về nhà.
Nhưng Tô Khởi cũng chỉ đắc ý được một ngày, vì từ đó về sau, bạn bè trong trường không bao giờ chơi bắn bi với cô bé nữa.
Sợ bị trả thù, thua đến quần cũng không còn.
Mấy viên bi của cô bé không có đất để dụng võ, rất nhanh liền đóng bụi dưới giường.
Thế nhưng, từ sau lần bắn bi đó, càng có nhiều chuyện phát sinh hơn nữa.