Kháng cựPhong Ấn và Lôi Vận Trình chia tay, nói chính xác hơn là anh bị Lôi Vận Trình đá.
Sau khi trở về quân đội từ ngày hôm đó, Lôi Vận Trình đóng cửa ở trong ký túc xá những ba ngày mới ra khỏi cửa, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài hơi tiều tụy, thì nhìn thoáng qua cô không có bất kì sự thay đổi này, ngay cả đôi mắt cũng không hề sưng đỏ.
Lúc tập hợp thấy cô, ánh mắt Phong Ấn đều hiện lên ánh sáng màu xanh, suýt chút nữa anh đã quên luôn chuyện hạ lệnh. Trên xe không vụ anh ngồi bên cạnh cô, anh căng thẳng mức lòng bàn tay đầy mồ hôi. “Trình Trình… Em khỏe không?”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay cô ôm mũ, một tay cô cố ý vuốt cây súng đặt ở bên hông. Phong Ấn biết, nếu đổi lại đây là một nơi khác, nhất định cô sẽ cực kì muốn dùng cây súng này bắn ૮ɦếƭ anh.
Phong Ấn lại gọi khẽ cô một tiếng, Lôi Vận Trình quay đầu lại nhìn anh, trên mặt cô không có bất kì biểu cảm nào. “Tôi không sao cả, tôi còn muốn bay, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt của tôi lúc này được không Phong đại đội trưởng?”
Phong Ấn không còn sự lựa chọn nào khác mà đành phải im lặng, ngày thường, ở những nơi có đông người Lôi Vận Trình luôn gọi anh là đại đội trưởng, nhưng mà, không lúc nào anh cảm thấy trong mắt cô anh đúng chất là Đại đội trưởng như lúc này.
Cục tư vấn khí tượng và tư vấn rađa phân công nhau thông báo tình hình qua kênh thông tin, đài quan sát ra lệnh cất cánh.
Trong giây phút máy bay của Phong Ấn và Lôi Vận Trình cùng nhau cất cánh lên bầu trời, bỗng nhiên anh nhớ đến lần đầu tiên cất cánh bay lên trời cùng với cô. Khi đó, thái độ của cô đối với tất cả đều là hy vọng và cảm kích, còn bây giờ, anh chỉ có thể thấy được trong ánh mắt cô là sự trống trải vô bờ bến, trống trải như trời xanh bao la.
Phong Ấn sống trong cuộc sống bị dày vò theo kiểu không được đếm xỉa nửa tháng, anh cảm thấy sức chịu đựng của bản thân mình đã đến cực hạn. Anh thà rằng Lôi Vận Trình cứ cãi nhau với anh một trận long trời lỡ đất, cho dù mọi người biết họ cãi nhau cũng được, ít nhất như thế anh cũng có cơ hội đến gần cô, còn hơn là tình trạng giống như lúc này khiến anh sắp phát điên.
Do nguyên nhân thời tiết thay đổi, nên sau khi hoàn thành môn học quy định, tất cả máy bay đều phải diễn tập lại theo thứ tự.
Lôi Vận Trình đang cùng Kỷ Dịch bàn giao máy bay, cô đang dặn dò ông ta vấn đề liên quan đến việc động cơ không đủ mạnh để hoạt động vào những lúc quan trọng, Kỷ Dịch vừa ghi lại vừa gật đầu. Phong Ấn đứng phía sau họ không dám làm phiền, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào thân ảnh gầy gò đang chuyển động.
“Đi đi, mấy chuyện đó cứ giao cho tôi, cô về trước đi.” Kỷ Dịch thu vở lại rồi đẩy đẩy vành nón, ông ta lo lắng đưa mắt nhìn cô một cái. “Gần đây sắc mặt của cô không được tốt lắm, không thoải mái ở đâu à?”
“Không có gì, có chút vấn để về giấc ngủ, thức dậy quá sớm, điều chỉnh một chút là tốt hơn thôi.” Lôi Vận Trình phất tay áo, “Tôi đi đây.”
Vừa quay người lại cô đã thấy Phong Ấn đứng ở phía sau, cô không hề do dự mà giơ tay chào anh. “Phong đại đội trưởng.”
Phong Ấn gật đầu nhẹ. “Cùng ăn cơm trưa nhé?”
Lôi Vận Trình đeo kính mát lên, cô đi ngang qua người anh cứ như cô không hề nghe thấy gì, người bảo dưỡng bên cạnh cúi đầu cười trộm, Phong Ấn đưa mắt nhìn mới chịu tiếp tục làm việc.
Phong Ấn cứ đi theo phía sau cô, anh duy trì khoảng cách sau cô vài bước, Lôi Vận Trình cầm mũ thong thả đi đến xe không vụ. Lục Tự cũng đang ngồi trên đó, anh ta đang tán dóc cùng với vài phi công khác, không biết cả nhóm nói chuyện gì thú vị mà cười ngả cười nghiêng, có người thấy Lôi Vận Trình đi đến thì vẫy tay với cô.
“Đến đây ngồi này, tán dóc cho vui.”
Vừa đúng lúc chỗ ngồi bên cạnh Lục Tự còn trống, Lôi Vận Trình cứ tự nhiên gia nhập vào đám người của bọn họ. Phong Ấn bước thẳng vào băng ghế sau ngồi xuống, anh mím môi nhìn cô, trong lúc vô tình lại mắt đối mắt với Lục Tự, cả hai người đều không né tránh. Trên môi Lục Tự hiện ra nụ cười với hàm ý như lúc trước, mà sau đó, vẻ mặt anh ta dần dần lại biến thành như cười như không, ánh mắt nhìn Phong Ấn lại càng hiện lên vẻ chế giễu, chế giễu rằng cuối cùng anh ta cũng chờ đến ngày này: Lôi Vận Trình không bao giờ là của Phong Ấn anh nữa.
Phong Ấn nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế ngồi, tay anh đặt dưới mũ lặng lẽ nắm chặt lại.
Lúc ở căn tin ăn cơm cũng giống như vậy, anh vẫn chưa kịp bưng khay cơm đến gần cô thì Lôi Vận Trình đã chạy đến bàn của Tiểu Tô và Hướng Bắc Ninh. Cô ngồi cạnh Tiểu Tô, còn Tiểu Tô ngồi đối diện với Hướng Bắc Ninh, mà bên cạnh Hướng Bắc Ninh còn có Lục Tự.
Lôi Vận Trình thà ngồi cùng bàn với Lục Tự cũng không chịu ngồi cùng anh, Phong Ấn biết, tất cả mọi người đang âm thầm quan sát chòng chọc vào bọn họ, thậm chí còn có người đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng ùa đến ngăn cản anh xông lên đánh Lục Tự.
Đúng là anh rất muốn tiến lên đánh Lục Tự một trận, nhưng không phải là ở đây, và càng không phải là lúc này.
“Tiểu Tô, em ăn xong rồi à?” Bỗng nhiên Hướng Bắc Ninh mở miệng hỏi Tiểu Tô.
“Không, em vừa mới ------ Ờ ờ, em biết rồi.” Phản ứng của Tiểu Tô cực kì nhanh, cô ấy cấp tốc và mấy đũa cơm, thức ăn vẫn chưa kịp nuốt xuống đã vẫy tay với Phong Ấn. “Phong đại đội trưởng, tôi ăn xong rồi, anh lại đây ngồi đi, Hướng Bắc Ninh có việc muốn hỏi anh đó.”
Cô ấy vừa nói xong, không để ý đến Lôi Vận Trình đang ném cho mình một ánh mắt Gi*t người mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi trở về phòng y tế.
Lục Tự liếc mắt nhìn Hướng Bắc Ninh một cái, Hướng Bắc Ninh vẫn rất trang nghiêm. “Không phải câu hỏi của tôi vẫn luôn không giải quyết được sao?”
Lúc Phong Ấn ngồi xuống, Lục Tự nhún nhún vai, cầm đũa khảy khảy cơm. “Bất luận trên phương diện nào, Phong đại đội trưởng cũng đều có kinh nghiệm phong phú.”
“Chuyện gì?” Không phải là Phong Ấn không nhận ra sự chế giễu trong lời nói của Lục Tự, nhưng tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người Lôi Vận Trình.
“Đợt quân diễn lần trước, lần đối đầu với Phó đoàn trưởng trung đoàn ba, động tác ấn mà anh đã dùng để vứt anh ta lại phía sau tôi đã thử qua, nhưng sao mãi vẫn không làm được?” Hướng Bắc Ninh vừa ăn cơm vừa hỏi, còn cầm một cái chân gà mô phỏng.
“Cái đó rất nguy hiểm.” Lôi Vận Trình nhíu mày. “Cậu đừng làm càn, Lục đại đội trưởng cũng không dám thử.”
Lục Tự bĩu môi. “Đó là tôi cẩn thận, tôi luyến tiếc mạng sống.”
Lúc Lôi Vận Trình nâng bát lên uống súp thì mu bàn tay cô không cẩn thận chạm vào tay Phong Ấn, sau đó cô cứ tự nhiên như không có gì bỏ bát súp sang phía khác, cô không biết rằng, chỉ một hành động của mình vừa rồi đã khiến tim Phong Ấn đập nhanh hơn vài lần so với ban đầu.
“Động tác đó quan trọng nhất là ở góc ngửa, nếu góc ngắm thiếu chiều cao sẽ không đạt được hiệu quả, mỗi vị trí máy bay khác nhau cũng sẽ tạo ra biến đổi nhỏ của góc độ, cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi, chỉ là nhất định phái chú ý đến đến chiều cao của góc ngắm, không được bỏ qua công thức mà tôi đã cho cậu dùng để tín độ lớn của góc này. Nếu để máy bay rơi vào trạng thái mất thăng bằng thì đó không khác gì là tự sát.” Phong Ấn vừa nói xong, tay của anh ở dưới bàn đã lặng lẽ nắm lấy tay Lôi Vận Trình.
Cô muốn rút tay ra, nhưng vì anh nắm chặt quá nên không rút ra được. Bỗng nhiên Lôi Vận Trình ngẩng đầu nhìn Lục Tự. “Tôi đổi chân gà với thịt viên giấm đường(1), có được không?”
(1) Thịt viên giấm đường: giống xíu mại.
Lục Tự hơi ngạc nhiên, anh ta chớp mắt. “Được.”
Lôi Vận Trình gắp chân gà cô chưa động đến cho anh ta, sau đó lại gắp thịt viên giấm đường trong khay cơm của anh ta cho cô.
“Tôi không đói, em cứ ăn chân gà đi, vừa đúng lúc tôi không thích ăn thịt viên giấm đường, mùi vị chua quá.” Lục Tự vội vàng gắp chân gà trả về cho cô, sau đó lại cùng gắp thịt viên giấm đường sang cho cô. “Khoan đã khoan đã, sao giống cùng nhau ςướק đoạt quá vậy?”
“Anh không biết là tôi không có sức kháng cự với món này nhất ư.” Lôi Vận Trình cười híp mắt với anh ta, cười đến mức cứ như là chưa từng có khúc mắc gì.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Phong Ấn, Lôi Vận Trình chính thức trao đổi với anh ta ngoài giờ làm việc và phi hành, tuy rằng anh ta biết Lôi Vận Trình vì muốn kích thích Phong Ấn, anh ta cũng phớt lờ việc mình bị lợi dụng nho nhỏ. Thậm chí vào giây phút đó, Lục Tự lại có một loại ảo tưởng có khi cô sẽ lao vào vào vòng tay của anh ta để trả thù Phong Ấn, sau đó anh ta lại tự mắng bản thân vì ý nghĩ kỳ lạ đó.
Cô không như những người phụ nữ khác, cô là Lôi Vận Trình, đối với cô mà nói yêu có thể giả vờ, nhưng không yêu chính là không yêu, dạng giả vờ này cô hoàn toàn xem thường.
Cô không yêu anh ta cũng giống như cô yêu Phong Ấn, dường như đó là chuyện vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Giữa động tác có qua có lại của hai người, Phong Ấn chuyển tầm mắt sang hướng khác. Cô rất thích ăn món này do các đầu bếp ở căn tin làm, mỗi lần cô ăn xong còn muốn dùng luôn phần thịt viên giấm chua của anh ăn. Chỉ cần có món này thì bữa ăn nào dạ dày của cô cũng đầy vung, khó chịu đến mức cứ nói lầm bầm, vì thế đã không ít lần cô bị Phong Ấn trêu chọc. “Có người con gái nào mà giống như em không? Em xem Tử Du nhà người ta lúc nào cũng thùy mị đoan trang, đó mới là thiên kim hào môn, chậc chậc, nhìn em này, giật cả thức ăn trong bát của đàn ông.”
Lôi Vận Trình không hổ thẹn mà còn cho rằng đó là quang vinh. “Nếu anh thấy chị ấy lén lút giành giật với anh trai em thế nào thì sẽ không nói như vậy, anh không biết phụ nữ chỉ giành thức ăn với người họ yêu thôi sao? Sao em lại không giành với người khác? Được bổn tiểu thư nhắm trúng thì anh nên lén cười thầm đi!”
Hướng Bắc Ninh không chú ý đến sóng ngầm lại lớn ở bên này. “Anh làm sao để ra được công thức đó?”
“Làm thí nghiệm mô phỏng vô số lần và thao tác thực tiễn với máy bay, còn phải tự bản thân mình xác định và nắm chắc thời gian mới có thể làm được.” Phong Ấn trả lời lạnh nhạt.
Lôi Vận Trình cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô càng lúc càng thắt chặt, dường như đang ám chỉ điều gì đó với cô.
Bỗng nhiên cô biết anh đang nghĩ gì, cô đập mạnh đũa xuống bàn, dùng sức vung tay trái ra, trừng mắt với Phong Ấn. “Phong đại đội trưởng đừng quên, không phải chuyện gì anh nắm chắc thì nó nhất định sẽ thành công, con người quá tự phụ có đôi khi chỉ có một kết quả, đó là, ૮ɦếƭ! Tôi ăn xong rồi, các người tiếp tục đi.”
Lôi Vận Trình vừa dứt lời liền đứng dậy rời đi.
“Trình Trình thật sự phát cáu rồi.” Hướng Bắc Ninh cũng buông đũa xuống, cậu ấy lau lau khóe miệng. “Thật sự mà nói, đối với hiểu biết và thiên phú về phi hành tôi kém hơn anh, tuy rằng, bây giờ kinh nghiệm của tôi không bằng anh, nhưng động tác thì tôi đã nghiên cứu rất nghiêm túc, chỉ cần vô ý một chút thì hậu quả chỉnh là người ૮ɦếƭ, máy bay hỏng. Cho nên Phong đại đội trưởng, tôi thật sự khuyên anh đừng làm những động tác gần như là tự sát này nữa, Trình Trình nói đúng, dễ ૮ɦếƭ lắm đấy.”
Hướng Bắc Ninh cũng rời đi, vẻ mặt của Lục Tự thì lại trở về trạng thái u ám khiến Phong Ấn không thể kiềm chế được mà bật cười ra tiếng. “Cậu cho rằng, Hướng Bắc Ninh sẽ tạo cơ hội cho cậu ư? Cậu đừng quên rằng, bọn họ là bạn thân của nhau từ lúc còn ở Học viện Phi hành, không có lý do gì cậu ta lại che chở cho cô ấy cả.”
Làm sao Phong Ấn không nhận ra, từ vài năm trước anh đã biết tâm tư của Hướng Bắc Ninh đối với Lôi Vận Trình.
Lôi Vận Trình không phải hoàn toàn không để ý đến cậu ấy, nhưng mà sự kháng cự kiên quyết của cô đối với cậu ấy khiến cậu ấy đành phải bó tay.
Anh cố gắng chống đỡ sự tra tấn này, thế là chống đỡ được đến lúc về nhà mừng năm mới. Từ chỗ Hướng Bắc Ninh, anh biết được ngày cô về nhà, anh mua vé máy bay chiều ngày hôm đó chuẩn bị cùng về với cô, nhưng Lôi Vận Trình lại không tiếng không tăm đáp chuyến bay lúc sáng sớm.
Cô không báo với người nhà để họ đến đón, cho nên lúc nhìn thấy Lôi Dật Thành đứng dựa vào trước cửa xe chờ cô thì cô vừa mừng vừa sợ chạy đến. Lục Tự cũng đáp chuyến bay sáng sớm với cô, ở nhà phái xe đến đón anh ta, anh ta chào Lôi Dật Thành rồi rời đi.
“Sao anh lại biết em về lúc nào?” Lôi Vận Trình nhìn anh trai xếp hành lý vào cốp xe sau, sau đó bước lên ôm vai anh ta. “Thăng chức là bố rồi, cảm giác thế nào?”
Hôm nay thời tiết không tốt, gió rất lớn, thổi qua gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô. Lôi Dật Thành chỉ cười khẽ, anh ta không nói lời nào mà chỉ đưa cô vào xe, cài dây an toàn xong rồi khởi động xe, trên đường về nhà anh ta không nói một lời nào, chỉ có Lôi Vận Trình ở bên cạnh vừa xem ảnh cháu trong điện thoại di động vừa líu ríu nói không ngừng.
Lôi Dật Thành chạy xe tiến vào gara nhà mình, anh ta không xuống ngay, mà hai tay nắm chặt lấy vô lăng mím môi. Dáng vẻ này của anh ta, Lôi Vận Trình muốn không chú ý cũng không được.
“Vẻ mặt anh sao vậy? Anh cãi nhau với Tử Du à? Nhưng chị ấy lại là đại công thần của chúng ta đó, sinh cho anh bảo bối nhỏ xinh xắn như thế, anh phải nhường chị ấy thôi.”
“Không phải.” Ánh mắt anh nhìn em gái rất nặng nề. “Mẹ mà thấy dáng vẻ lúc này của em nhất định là sẽ khóc lén cho mà xem.”
Lôi Vận Trình xấu hổ cười cười, cô sờ sờ mặt mình. “Không phải chỉ hơi gầy một chút thôi sao, là do nhớ nhà đấy.”
Lôi Dật Thành nhỏ giọng cười nhạo, anh cũng không vạch trần sự thật, Lôi Vận Trình bĩu môi. “Thật đấy, chỉ mong đến năm mới thì có thể về nhà, anh, em rất nhớ anh.”
Cô nói xong thì trong ánh mắt đã hiện lên màn sương mù mỏng manh, trong lòng Lôi Dật Thành đau buốt, anh ta vươn tay vuốt mái tóc ngắn của cô. “Không cần nói lời dễ nghe, anh không muốn mắng em, vào nhà đi, Tử Du xuống bếp làm buổi sáng cho em đấy, tuy rằng mùi vị có thể sẽ không ngon.”
Lôi Vận Trình cười một tiếng, đầu dụi dụi vào trước иgự¢ anh trai mình. “Anh, em thật sự rất rất nhớ anh.”
“Muốn anh thay em đánh cậu ta không?”
Lôi Vận Trình gật đầu, “Nhưng đừng ở trước mặt em, đừng để em biết.”
Chỉ là một câu nói đùa tùy ý của cô, lại không ngờ rằng biến thành sự thật. Lúc đó trời đã khuya, Lôi Dật Thành bế con vừa mới uống sữa xong sang cho Lôi Vận Trình ngắm, anh ta liền nhìn thấy gương mặt mệt mỏi uể oải vừa xuống máy bay đã chạy đến đây của Phong Ấn, nụ cười trên mặt anh ta biến mất không chút tâm tích ngay lập tức.
Tử Du bế con đến giao cho Lôi Vận Trình. “Trình Trình, em bế bé cục cưng lên lầu trước đi.”
Chờ cho đến khi thân ảnh của Lôi Vận Trình biến mất ở góc cầu thang, Tử Du mới đưa mắt lườm hung thần Phong Ấn. “Đây là thiếu gia nhà ai vậy? Đi nhầm nhà sao?”
Gia đình bố mẹ đẻ của Tử Du là gia tộc quyền thế đứng đầu ở thành phố T, bố cô ấy và Phong Hạo là chỗ bạn bè thân thiết, nhưng cô ấy cũng mặc kệ Phong Ấn là con ai, Tử Du chỉ hận không thể tiến lên bổ anh ra.
Ngược lại Phong Ấn không hề chú ý đến Tử Du, sau một lúc trầm ngâm anh mới buông va ly xuống, anh lui ra khỏi cửa, cam chịu số phận chìa tay ra với Lôi Dật Thành. “Đến đây đi, tớ biết cậu không nhẫn nại được.”
“Tử Du, đóng lại rồi giữ cửa cho anh, đừng để chuyện này đánh thức bố mẹ.” Lôi Dật Thành mở cúc ở cổ áo, trong mắt anh ta hiện lên thứ ánh sáng hung ác nham hiểm.
“Ông xã, không cần phải nương tay với dạng đểu cáng này, đánh hết sức còn có em đây.” Tử Du đóng cổng nhà lại, cô ấy khoác một cái áo choàng to đùng đứng một bên châm ngòi thổi gió. “Phong Ấn, tôi đã nhìn anh không vừa mắt từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội trừng trị anh thôi.”
Tử Du lớn hơn Lôi Vận Trình vài tuổi, những kiên trì, chờ đợi, trả giá cùng với sự chịu đựng âm thầm lúc trước và những tổn thương mà cô phải chịu lúc này Tử Du đều chứng kiến tất cả. Hôm nay Lôi Vận Trình vừa bước vào nhà, dáng vẻ gầy gộc đáng thương của cô khiến cô ấy bỗng chốc rơi nước mắt, một người con gái tốt như thế sao lại bị tình yêu tra tấn đến như vậy.
Phong Ấn không hề giải thích, từ đầu đến cuối anh hoàn toàn nhận lỗi về phía mình.
“Tớ không rõ cậu còn đến đây làm gì? Đây không phải là điều cậu muốn sao? Đến để khoe à?” Tay Lôi Dật Thành nắm chặt thành quyền, giống như đang làm nóng cơ thể. “Bố tớ không làm gì là vì mẹ tớ ra lệnh tử, nhưng mệnh lệnh không có hiệu quả đối với tớ.”
“Tớ muốn gặp cô ấy thôi, tớ muốn giải thích với cô ấy một chuyện.” Phong Ấn ϲởí áօ khoác ra ném sang một bên. “Tớ sẽ không trả đòn, cậu cứ ra tay đi.”
Lôi Dật Thành cười mỉa. “Vậy thì đắc tội rồi.”
Vừa dứt lời nắm đấm của anh đã bổ tới.
Lôi Vận Trình trốn trên lầu, cô bế cháu đặt vào nôi rồi nhẹ nhàng đong đưa, tiếng nhạc êm dịu lấn át cả tiếng đánh nhau bên ngoài. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cục cưng, vuốt gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn của cậu bé, khóe miệng Lôi Vận Trình hơi nhếch lên. “Tiểu gia hỏa, con có biết tài nghệ của bố con rất lợi hại hay không? Lúc nóng giận mà ra tay thì tàn nhẫn hơn ngày thường gấp mấy lần, con nói xem, anh ấy có phải muốn bị bố con đánh ૮ɦếƭ hay không?”
Đứa bé mới mấy tháng làm sao hiểu cô đang nói gì, đôi mắt trong veo như nước nhìn cô chớp chớp, miệng lại phát ra thanh âm “A” không rõ, bỗng chốc Lôi Vận Trình liền nở nụ cười. “Con trả lời ‘Phải’ sao? Nhưng mà suýt chút nữa anh ấy đã là chú út của con rồi đấy.”
…
Vốn dĩ Lôi Khải đã ngủ, nhưng giờ phút này cánh tay ông gối lên đầu, ông nằm trên giường, trong mắt không hề buồn ngủ. m thanh dưới lầu truyền đến ông nghe được rất rõ ràng, không chỉ có ông, ngay cả Thương Tiểu Thiền cũng đã thức giấc.
Một lúc lâu sau, Lôi Khải nghe thấy người phụ nữ ở bên cạnh thở dài một tiếng. “Đánh cũng lâu rồi, anh không xuống dưới xem sao?”
Lôi Khải xoay người lại ôm bà, “Nếu anh ra tay thì không phải là xem thường tiểu bối sao?”
“Ai cho anh ra tay?” Thương Tiểu Thiền lườm ông một cái. “Dật Thành rất mạnh tay, cứ như vậy mãi sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng người khóc cũng vẫn là Tiểu Tranh Tử mà thôi.”
“Con gái của anh không có tiền đồ như vậy sao?” Lôi Khải không vui. “Anh không thể để bọn nó ở bên cạnh nhau nữa, đừng nói với anh em có thể đồng ý.”
“Không liên quan đến chuyện này, Tiểu Tranh Tử là em sinh ra, nó chính là phiên bản thứ hai của em trên đời này.” Thương Tiểu Thiền dựa đầu vào gối cọ cọ. “Cách tốt nhất đối với con bé, không phải là đối xử với Phong Ấn như thế nào, mà là giúp nó làm phai nhạt những tổn thương này đi, miệng vết thương chính là sự sỉ nhục mà người khác tạo nên, nhưng tự mình lại giao quyền tổn thương bản thân cho người khác. Người Tiểu Tranh Tử hận nhất không phải là Phong Ấn, mà là chính nó.”
Nếu có thể, Thương Tiểu Thiền sẵn lòng ôm con gái vào lòng để bảo vệ, để cô quên hết tất cả những chuyện không vui, làm một cô gái nhỏ vui vui vẻ vẻ.
Lôi Khải bình tĩnh nhìn bà chăm chú trong ánh sáng mờ tối, bỗng nhiên ông bật cười khẽ, lại bị Thương Tiểu Thiền trừng mắt nhìn.
“Sao anh còn có thể cười nữa hả?”
“Anh chỉ cảm thấy, phụ nữ thật sự rất tài.” Đầu ngón tay ông cẩn thận vẽ lần theo đường nét của gương mặt bà, nụ cười của ông không dịu dàng cho lắm. “Không, là em rất tài giỏi, em luôn có thể biết trong lòng người khác đang nghĩ gì, cần thứ gì, sau đó lại lặng lẽ cho người đó thứ họ muốn, Tiểu Thiền, sao em lại… Tốt đến như vậy?”
“Nhưng em vẫn không chăm sóc tốt con bé.” Thương Tiểu Thiền cố gắng kìm nước mắt, “Con bé ngốc nghếch kia còn giả vờ giống như không có chuyện gì, em cũng không dám suy nghĩ đến trong lòng có khó chịu đến nhường nào.”
“Trình Trình quá cố chấp trong chuyện tình cảm, nó đã có được bài học kinh nghiệm, dù sao con người cũng phải trải qua một vài chuyện mới có thể thực sự trưởng thành, đó cũng không phải là chuyện hoàn toàn xấu.”
Lôi Khải đã đoán được từ trước rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ bị vấp ngã trước Phong Ấn, ông đã cố gắng ngăn cản, nhưng cuối cùng ông cũng không thể nào chống lại được trái tim yêu thương mãnh liệt cô dành cho anh.
…
Lôi Vận Trình đờ đẫn nhìn cục cưng nhỏ bé đang ngủ say, ngay cả khi Lôi Dật Thành tiến vào cô cũng không biết. Tử Du tìm thuốc bôi lên các đốt ngón tay bị thương trên tay Lôi Dật Thành, sau đó lại lấy băng cá nhân dán lại.
Cúc áo sơ mi của anh ta bị cởi ra, do vừa đánh nhau kịch liệt nên hô hấp vẫn chưa bình ổn, vẻ dữ tợn trong ánh mắt vẫn chưa kịp tản đi. Tử Du nhíu mày đề cập: “Da của Phong Ấn thực sự rất dày, lần tới nhớ mang găng tay.”
Lôi Vận Trình thấy trên quần áo của anh trai mình dính nhiều vệt máu mà không thể không giật mình, cô vội vàng chạy đến. “Anh ấy đánh trả?”
“Anh ta dám!” Tử Du hừ lạnh. “Anh trai của em dùng sức nhiều đó mà, không có gì đâu.”
Xử lý vết thương trên tay Lôi Dật Thành xong, Tử Du thúc giục Lôi Vận Trình đứng thẩn thờ không nói một lời nào bên cạnh. “Đi ngủ đi Trình Trình, ngày mai chúng ta ra ngoài dạo phố, chị dâu dẫn em đi sắm quần áo mới.”
Lôi Vận Trình ngoan ngoãn gật đầu, cô trở về phòng mình, bỗng nhiên cô ngã quỵ trên giường, sau đó cô cuộn mình trong chăn, cô tự nói với bản thân mình đừng để tâm đến chuyện khác, yên tâm mà ngủ.
…
Tài xế taxi vừa lái xe, vừa không ngừng nhìn người đàn ông mình đầy thương tích trong kính chiếu hậu. “Tiên sinh, muốn đến bệnh viện trước không? Hoặc là báo cảnh sát?”
“Không cần, cám ơn.” Phong Ấn che miệng ho khan kịch liệt mỗi một đốt xương trên người anh đau đớn đến mức cứ như đã bị Lôi Dật Thành nghiền nát.
Anh chờ đèn trong phong Lôi Vận Trình tắt đi, rồi thật lâu sau đó mới rời đi, cô gái này thế mà thật sự không xuống nhìn anh sống ૮ɦếƭ ra sao dù chỉ một lần. Cuối cùng Phong Ấn cũng đã nếm được nắm đấm của Lôi Dật Thành mạnh đến mức nào, nếu không có Tử Du ngăn cản vào phút cuối, anh thực sự hoài nghi bản thân mình sẽ ૮ɦếƭ trong nắm đấm của cậu ta.
Rốt cuộc cái gì được gọi là bị cô lập hoàn toàn và có nhà mà không thể về, sau khi Phong Ấn đứng dưới biệt thự nhà mình ấn thử vô số lần mật mã cổng lớn nhưng nó lại vô hiệu, anh mới hoàn toàn hiểu được.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do Lâm Thất Thất đổi mật mã, bà đã thực sự quyết tâm không cần đứa con này nữa.