Tuy Cửu Ca rời hiện trường cùng với chồng nhưng ratings của chương trình vẫn không hề giảm, một là do mọi người vẫn đang mong đợi xem Cửu Ca có quay lại hay không, nếu như không quay lại cũng hy vọng ban giám khảo có thể tìm ra được bí mật nằm trong tác phẩm của Cửu Ca, hai là xem chương trình có lỡ miệng nói ra chút thông tin gì về việc người phóng lửa hòng làm hại Cửu Ca.
Vu Phi to gan chiếu chương trình thêm nửa tiếng, kéo dài phần trao giải cuối cùng để ban giám khảo và khán giả phân tích tác phẩm của Mục Cửu Ca.
Quảng cáo vừa kết thúc, hình ảnh Cửu Ca trưng bày sản phẩm lúc trước được chiếu lại một loạt, phóng to lên để cho ban giám khảo và khán giả nhìn được tường tận rõ nét.
Kết quả qua nhìn một cách tỉ mỉ kỹ lưỡng mọi người đã phát hiện ra những cảnh mà lúc trước bỏ qua.
“Tua lại! Tua lại! Dừng chỗ đó, đúng, chính chỗ đó!” Trưởng quản White gào lên bằng tiếng Pháp, phiên dịch cũng gào lên đồng thời với ông.
Trưởng quản White chỉ vào bức tranh nói: “Mọi người nhìn thấy không? Chiếc váy cưới mà Mục Cửu Ca mặc khi hạ từ trên cao xuống có vạt sau rất dài, tôi ước tính cũng đến khoảng năm mét, thế nhưng sau khi lửa bén vào….”
Màn hình chia thành hai nửa, một nửa chiếu cảnh Cửu Ca mặc trên mình chiếc váy cưới bốc lửa.
Trưởng quản White tiếp tục nói: “Vạt sau ngắn đi rất nhiều, ít nhất cũng ngắn đi bốn mét! Hơn nữa mọi người có để ý đến, chiếc váy cưới của Mục Cửu Ca lấy hình rồng vàng làm đường viền, ngoài phần thêu hình rồng vàng đó tất cả đều bị lửa đốt hết.”
“A….!” Lời nói của White cộng thêm hình ảnh trên màn hình, mọi người cuối cùng đã nhìn rõ.
Giáo sư Trần Trung Hoa đến từ bảo tàng Cố Cung, bảo tàng chuyên nghiên cứu sản phẩn thêu, đeo cặp kính cẩn thận nhìn, một hồi lâu sau, ông lắc đầu cảm thán: “Không ngờ đến, thật không ngờ đến. Cô ấy đã lợi dùng kỹ thuật thêu cổ truyền dùng lửa may áo, tôi vẫn luôn cho rằng phương pháp may áo này chỉ là trong truyền thuyết.”
“Lão Trần, lửa may áo là gì?” Tổng giảm đốc công ty may mặc lớn nhất Trung Quốc – Tần Cần lên tiếng hỏi.
Lão Trần nhìn vào bậc thầy có thâm niên trong bán đấu giá – thầy Ngô Đinh Nhất: “Vừa rồi tôi nhìn thấy thầy gật đầu, đoán rằng chắc thầy có hiểu về kỹ thuật thêu này?”
Ngô Đinh Nhất cười khiêm tốn: “Không dám nói là hiểu, chỉ là nghe phong thanh mà thôi.”
Giáo sư Trần Trung Hoa làm động tác mời, Ngô Đinh Nhất cũng không từ chối, liền giải thích cho mọi người: “Nếu như tôi không nhìn nhầm thì khi Mục Cửu Ca may chiếc váy cưới này đã dùng hai kỹ thuật thêu trong truyền thuyết, một là “Thiên y vô phùng”, hai là “Liệt Hỏa Chân Kim”.
Giáo sư Trần Trung Hoa gật đầu: “Đúng thế.”
Ngô Đinh Nhất tiếp tục giải thích: “Kỹ thuật thêu Thiên Y Vô Phùng chính là chỉ khi tuyển thủ Mục Cửu Ca trưng bày chiếc áo cưới của mình, không một ai có thể nhìn ra được đường may trên chiếc áo cưới mà lại tưởng như một tấm vải hoàn chỉnh.”
Ban giám khảo và khán giả đều gật đầu, quả thực bọn họ đều không nhìn ra.
“Còn Liệt Hỏa Chân Kim chính là kỹ thuật thêu cổ dùng lửa may áo mà Lão Trần đã nói, kỹ thuật thêu này và Thiên Y Vô Phùng vốn dĩ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ý chỉ tấm áo tựa như vàng không sợ lửa. Có khi mọi người sẽ đọc được một số câu chuyện kể rằng một vị tiên nhân vào đó khoác trên mình tấm áo tựa ăn mày bước đi trên đường phố, khi ngài khôi phục lại thân phận thực sự, quần áo trên người ngài sẽ bốc cháy như lửa, sau đó quần rách áo nát đều bị lửa đốt sạch, hiện ra lại là manh áo hoa lệ của tiên nhân. Trong Tây Du Ký, tấm áo cà sa của Đường Tăng cũng không sợ lửa. Mặc dù những điều này chỉ là truyền thuyết, song sự thật là người xưa cũng đã từng tạo ra được quần áo không sợ lửa, ngày nay người ta vẫn hoài nghi về khoáng chất a-mi-ăng thời xưa, đáng tiếc là không có hiện vật lưu lại, cũng không có tài liệu lịch sử nào có thể nghiên cứu.”
Nói đến đây Ngô Đinh Nhất thở dài một tiếng. “Đáng tiếc lúc này tuyển thủ Mục Cửu Ca không có ở đây, nếu không tôi thật sự rất muốn hỏi cố ấy, tấm vải may không sợ lủa này có từ thởi xưa hay là cô ấy lợi dụng kỹ thuật hiện đại để làm ra.”
Trần Trung Hoa tiếp lời: “Dù cho tuyển thủ Mục Cửu Ca dùng kỹ thuật cổ xưa hay là hiện đại thì để làm được như thế này không phải là điều đơn giản, mọi người hãy nhìn vào màn hình, đây là là bức ảnh sau khi phu nhân bá bước Darwin đội khăn voan lên đầu được phóng to, chúng ta có thể nhìn thấy chiếc áo cưới mà tuyển thủ Mục Cửu Ca mặc trên người không để lại bất cứ vết tích lửa đốt nào, ống tay áo, vạt áo, tà áo trước của cô ấy đều bị đốt cháy đi không ít, thế nhưng nếu như chúng ta không nhìn vào cảnh lúc trước, liệu ai có thể đoán ra rằng chiếc áo cưới của cô ấy đã từng bị lửa đốt, chiếc áo cưới ấy dường như vốn dĩ là dáng vẻ đó.”
Thái Bình Lang cười đùa: “Hơn nữa sau khi bị đốt cháy lại càng vừa vặn với cơ thể hơn.”
Thầy Cổ Duyên vỗ bàn: “Đây chính là mục đích của Mục Cửu Ca! Trưng bày cả một tấm vải nguyên vẹn sau đó dùng lửa để may thành áo cưới.”
Trưởng Quan White nghiêm túc nói: “Chiếc áo cưới này nên đặt trong bảo tàng bảo quản để cho mọi người đều được chiêm ngưỡng, nếu đặt nó trong đáy tủ thì thật là đáng tiếc.
Tiến sĩ Ngải Nhĩ vẫn im lặng, ông ta đang nghĩ xem có ai để giới thiệu ông ta làm quen với phu nhân bá tước.
Một câu đó đã có lời giải đáp, sau đó lại có muôn ngàn những lời suy luận, phỏng đoán rằng tại sao chiếc váy cưới lại không sợ lửa, tại sao lại đốt thành con phượng hoàng, tại sao lại xuất hiện một con rồng vàng bao vây xung quang con phượng hoàng một cách rõ nét đến thế, và tại sao chiếc khăn voan lại có thể dập tắt ngọn lửa.
Ba vị giám khảo áp dụng các kỹ thuật thêu từ thời xa xưa cũng như hiện tại tiến hành phân tích mọi mặt, thậm chí còn nghĩ rằng nếu như lợi dụng những kỹ thuật này có thể làm tái hiện chiếc váy cưới của Mục Cửu Ca hay không.
Vu Phi nghe bình luận từ phía hiện trường, trong đầu đã nảy ra ý nghĩ hợp tác với đài truyền hình làm tiết mục “Phục chế và phá giải bí ẩn trong chiếc váy cưới truyền thuyết”.
Mục Cửu Ca mang đến cho anh ta không ít cơ hội, anh ta không nhân cơ hội này mà đánh bóng bản thân thì đúng là đần. Đương nhiên, anh ta cũng sẽ không bạc đãi vị bá tước phu nhân này, lợi ích nên đưa cho người ta anh ta ắt sẽ đưa (không đưa được không)? Người này nào phải dân thường muốn lừa thế nào thì lừa.
Thái Bình Lang canh thời gian mời ban giám khảo cho điểm cho tác phẩm “váy cưới” của Mục Cửu Ca, đồng thời cũng để khán giản bỏ phiếu bầu.
Hàn Điềm Phương cắn móng tay, tại sao bom lại không nổ? Tại sao, tại vì sao?
Vu Phi đang nhìn chằm chằm vào cột số phiếu trên mình hình thì điện thoải rung. Anh ta tiện tay rút ra nhìn, thế nhưng khi nhìn thấy hai chữ “Trịnh Dã” liền bắt máy ngay, còn chưa biết mở miệng an ủi Mục Cửu Ca thế nào thì đối phương đã tuôn ra một tràng.
Sắc mặt Vu Phi phút chốc thay đổi, vui mừng như điên liên miệng hỏi: “Tôi có thể phát tin tức này sao? Tôi có thể phát sao?”
Trịnh Dã đồng ý với vẻ bất lực.
Vừa cúp điện thoại, Vu Phi đã không thể chờ nổi nữa mà gọi điện cho người chịu trách nhiệm phát sóng, bảo anh ta thông báo cho Thái Bình Lang phát ra một in tức vô cùng trọng đại!
Trong khán đài, ban giám khảo đang chuẩn bị cho điểm, Thái Bình Lang nhận được chỉ thị, cười lớn ba tiếng rồi chạy lên sâu khấu thông báo với mọi người một cách phấn khích: “Tôi có một tin tốt lành muốn thông báo với mọi người!”
Máy quay quay thẳng vào Thái Bình Lang.
“Tôi biết hiện giờ mọi người rất quan tâm đến tuyển thủ Mục Cửu Ca, chúng tôi cũng rất lo lắng, vừa rồi tổ tiết mục đã nhận được một tin tức mới, Bá tước Darwin lo lắng cho phu nhân nên đã mang phu nhân rời khỏi hiện trường, đồng thời cũng thời bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho phu nhân phòng trường hợp bị thương, vốn dĩ tuyển thủ Mục Cửu Ca định kiểm tra xong sẽ quay lại, thế nhưng…” Thái Bình Lang cố ý kéo dài giọng.
Người xem trước mình hình nhỏ có phản ứng của người từng trải, lẽ nào là?
Sắc mặt giám khảo Phương Ảnh Đế hơi kỳ lạ: “Có lẽ nào Mục Cửu Ca đã mang…”
“Đúng thế!” Thái Bình Lang lớn tiếng: “Chúng ta cùng chúc mừng tuyển thủ Mục Cửu Ca và chồng cô – bá tước Darwin! Vừa rồi bác sĩ chẩn đoán Mục Cửu Ca các hạ đã mang thai gần một tháng! Họ sắp có cục cưng của mình rồi!”
“Oa oa oa! Tốt quá rồi!” Khán giả kêu lên, người người đều vui mừng khôn xiết, đua nhau đứng dậy vỗ tay. Đây quả thực là một tin tốt, nhất là vừa rồi mới gặp phải chuyện nguy hiểm như thế.
Sau cánh gà, Bàn Tư Muội và Tịch Hòa đều hết sức kinh ngạc, tiếp đó vui mừng hết thảy, Bàn Tư Muội vui đến mức nhảy cẫng lên, ôm lấy Tịch Hòa “Tuyệt quá! Cửu Ca có cục cưng rồi! Chị ấy nhất định mừng ૮ɦếƭ đi được!”
Tịch Hòa ôm lại cô, cười vui mừng: “Đúng vậy, cô ấy còn nói cô ấy không dễ có con, em xem, cô ấy và bá tước Vô Ý mới kết hôn được có bao lâu?”
Hàn Điềm Phương cắt đứt móng ngón tay út, khuôn mặt trở nên dữ tợn, sao có thể, tại sao Mục Cửu Ca lại có thể có thai! Lẽ nào cô ta đã muốn đá anh cô ta từ lâu nên mới lừa bọn họ, nói rằng cô ta không thể mang thai?
Không, đây là tin tức giả, cô ta không tin!
Trong khán đài, sắc mặt Thái Bình Lang lại thay đổi, trở thành khuôn mặt hơi mỉm cười lại mang chút tiếc thương, “Mặc dù đây là một tin mừng thế nhưng do sự việc vừa mới xảy ra mà tuyển thủ Mục Cửu Ca đã bị hoảng sợ. Bá Tước Darwin nhờ tôi gửi đến khá giả lời xin lỗi chân thành nhất, qua chẩn đoản của bác sĩ, do chịu phải sợ hãi tuyển thủ Mục Cửu Ca đã bị chảy máu, nếu như không thể an tâm dưỡng thai, e rằng sẽ khó giữ được cái thai, bởi vì thế mà tuyển thủ Mục Cửu Ca không thế tiếp tục tham gia thi đấu, đồng thời trong một quãng thời gian ngắn nữa cũng không thể tham gia các hoạt động công chúng, mong mọi người lượng thứ.”
“A…. sao lại thế này?”
“Đúng thế, người ném bật lửa kia ác quá! Hắn là ai? Sao lại phải làm như thế?”
“Mong cho Mục Cửu Ca và cục cưng của cô ấy không sao.” Khán giả cầu chúc cho Mục Cửu Ca, đua nhau căn dặn Mục Cửu Ca giữ gìn sức khỏe, mọi người luôn ủng hộ cô.
Thái Bình Lang hít sâu một hơi: “Tôi cũng ủng hộ cô ấy! Tại đây tôi chân thành chúc phúc cho Mục Cửu Ca các hạ và chông cô là bá tước Darwin hạnh phúc mĩ mãn, đồng thời cũng cầu chúc cho đứa bé có thể bình an chào đời, bình an lớn lên, nhất định sẽ mẹ tròn con vuông! Thêm nữa, tôi cũng chúc cho nghệ thuật thêu truyền thống lâu đời của nước ta được xuất hiện với diện mạo mới, không ngừng tiến bộ, trăm hoa đua nở, lưu danh khắp thế gian!”
Nói đến đây, Thái Bình Lang liền vẫy mạnh tay “ quý vị khán giả, hãy dùng phiếu bầu của các bạn để ủng hộ và chúc phúc cho tuyển thủ Mục Cửu Ca! Chúc cho mẹ con cô được bình an!”
Sau khi số điểm và số phiếu bầu của Mục Cửu Ca được công bố, rất nhiều người đều cho rằng cao trào đến đây là kết thúc, danh hiệu đứng đầu ngoài Cửu Ca ra thì còn có thể là ai.
Số điểm 160 tuyệt đối, số phiếu bầu vượt qua con số hàng vạn, dùng lời của Thái Bình Lang thì thành tích này sẽ trở thành thần thoại, trước không có nay không có và sau cũng không có người đạt được, hơn nữa lúc này vẫn chưa kết thúc thời gian bỏ phiếu, nếu như thời gian bỏ phiếu vượt quá ba phút, không biết số lượng phiếu bầu còn nhiều đến mức nào.
Đến nghi thức trao giải thì người xem đã ít đi không ít, khoảng một phần ba khán giả kiên trì đến giây phút cuối cùng. Mà một phần ba khán giả này cũng may mắn nhìn thấy một màn vô cùng đặc sắc, khiến cho những khán giả bỏ về trước hối hận không thôi.
Từng tuyển thủ bước lên sân khấu, giải nhì trao cho Tịch Hòa, giải ba trao cho Bàn Tứ Muội, giải tư không có phần thưởng mà chỉ có một tấm huân chương kỷ niệm.
Hàn Điềm Phương đứng ở vị trí cuối cùng, nụ cười gượng gạo trên mặt, lần lộ mặt cuối cùng này cô ta không thèm, nhưng cô ta không muốn người khác nói cô ta không chấp nhận nổi mình thua, thiếu khoan dung, cho nên cô ta chỉ đành nuốt nỗi hận ngút trời bước lên sân khấu.
Tiết mục duy trì đến giây phút cuối cùng, các tuyển thủ nói xong lời cảm ơn, một đoàn nam nữ mặc trang phục cổ trang ào ra từ sau cánh gà, bài hát chủ đều cũng vang lên.
Tuyển thủ và ban giám khảo bắt tay nhau, Thái Bình Lang nói lời kết thúc chương trình.
Vào ngay lúc này, hai người công an và bốn cảnh sát vũ trang xông lên hiện trường chụp ảnh, cảnh sát vũ trang đứng dưới khán đài không bước lên còn có lẽ hai người công an cho rằng tiết mục đã kết thúc, sợ kẻ hung nhân cơ hội này chạy mất, đợi Thái Bình Lang dứt lời lập tức tiến tới chỗ Hàn Điềm Phương, rút còng tay ra “Cô có phải là Hàn Điềm Phương? Có người chỉ tố cáo cô là hung thủ Gi*t người, mời đi với chúng tôi một chuyến.”
Cửu Ca hoàn toàn không hay biết chuyện xảy ra về sau ở hiện trường, Hoa Vô Ý không hề nói dối, trước khi anh ôm cô rời khỏi đài truyền hình, cô đã thấy bụng mâm mẩm đau.
Có lẽ đã đau từ trước nhưng cô đang trưng bày tiết mục của mình, nhìn bề ngoài cô có vẻ thoải mái nhưng thực ra cô lại hồi hộp vô cùng, bụng đau cũng không nhận thấy, đợi đến khi tinh thần thả lòng mới thấy đau.
Vẫn may có Bác sĩ mang Tô Ngải đến.
Bọn họ mượn phòng y tế của đài truyền hình, Bác sĩ làm kiểm tra đơn giản cho Cửu Ca thì phát hiện dưới thân cô chảy máu, thấy thế đám đàn ông trời có sập cũng không thay đổi sắc mặt trong Trọng Vũ nhấtthời bị dọa cho xanh mặt!
Hoa Vô ý nắm chặt tay, anh không muốn người khác nhìn thấy mình đang run rẩy.
Không phải anh coi trọng đứa nhỏ này hơn Cửu Ca mà là anh lo Cửu Ca và đứa nhỏ cùng….!
Không ai biết mang thai đứa nhỏ này sẽ mang lại cho Cửu Ca nguy hiểm lớn đến chường nào!
Quãng thời gian này Hoa Vô Ý đã phải sống trong thấp thỏm, vậy mà vẫn có người cố tình làm hai vợ anh, làm hại đứa con chưa chào đời của anh!
Chiếc bật lửa kia trông thì nhỏ bé không làm nên được gì thế nhưng diện tích đốt cháy lại cực lớn, hơn nữa trên sân khấu toàn là vật dễ cháy, nếu như trên người Cửu Ca không phải là chiếc váy cưới do chính tay cô làm mà là một chiếc váy cưới bình thường, có lẽ khi đám lửa này bén lên trong phút chốc Cửu Ca chỉ sẽ trở thành một đống lửa rồi!
Dù cho bọn họ có kịp thời chữa cháy thì cũng không thể giữ nổi đứa bé khi Cửu Ca chịu phải nỗi sợ đó.
Huống hồ kẻ sát hại không chỉ sắp xếp một chiếc bật lửa, bọn chúng còn đặt hai thùng dầu lên sân khấu.
Lần kiểm tra cuối cùng trước khi Cửu Ca lên sân khấu, thợ săn phát hiện ra hai thùng dầu đó, cảnh sát còn bắt được hai kẻ bị tình nghi là đặt dầu ở đó.
Vốn đã biết được nội dung tiết mục biểu diễn của Cửu Ca, khi nhìn thấy hai thùng dầu đó Trịnh Dã đã phỏng đoán rằng hung thủ trong bóng tối có lẽ đã mua chuộc nhân viên đài truyền hình biết được cách thức giới thiệu sản phẩm của Cửu Ca, anh cho tằng hắn ta đợi Cửu Ca châm lửa sẽ đổ hai thùng dầu kia ra, ai ngờ bọn chúng còn có sắp đặt trong khán giả.
Người ném chiếc bật lửa lập tức đưa đi xét thẩm, phát hiện ra người đó có bệnh thần kinh, người mặc bệnh thần kinh này không khác gì còn cờ vứt đi, hung thủ trong bóng tối xác định không muốn nhặt con cờ này về.
Lúc này Trịnh Dã không dám nhỉn thẳng vào mắt Hoa Vô Ý, nếu như cậu ta cẩn thận hơn, nếu như cậu ta không nghĩ như thế có lẽ…
Cửu Ca nắm chặt lấy tay Trinh Dã, lắc mạnh một cái.
Trịnh Dã cười ngây ngô, hơi nước giăng đầy trước mắt.
Người trong Trọng Vũ tiến đến đấm cậu ta một quyền, “Không trách cậu được, đến Thợ săn còn không liệu đến.”
Thợ săn nhếch miệng, thế nhưng vẫn an ủi Trịnh Dã: “Người chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho hiện trường là tôi và Tiểu Ảnh, xảy ra chuyện không nên trách cậu, ai nghĩ rằng tìm thấy một quả bom hiện giờ, hai thùng dầu còn có thể lòi ra một khán giả ném bật lửa lên cơ chứ.”
Hoa Vô Ý là người tiến lên sau cùng, ôm lấy Trịnh Dã, “Có cần tôi phải cảm ơn các cậu không nhỉ? Các cậu bảo vệ chị dâu và cháu, đồng thời cũng bảo vệ cả thế giới này, bởi lẽ tôi chưa phát điên.”
Đám người Trọng Vũ cười buồn rười rượi.
Tô Ngải vuốt tóc Cửu Ca, một bàn tay khác đặt lên mu bàn tay Cửu Ca, bà biết đây là con gái cưng của bà, mặc dù có rất nhiều chuyện bà không còn nhớ nổi.
Cửu Ca ngẩng đầu nhìn bà: “Mẹ…. mẹ nhận ra con ư?” Cửu Ca vui mừng.
Tô Ngải rơi nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu, thế nhưng đến ngày mai bà lại sẽ quên đi đứa con gái của mình.
“Mẹ ơi! Trời Đất! Bác sĩ giỏi quá! Mẹ tôi nhận ra tôi rồi!” Cửu Ca vui mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên trên giường, may có Hoa Vô Ý kịp thời giữ lại.
“Ngoan Ngoan nằm yên.”
“Ồ, Vô Ý, đừng tức giận, em không sao mà. Ai ya, lúc trước em còn nghĩ mặc chiếc áo cưới này tối nay gả cho anh, tiếc quá.”
Hoa Vô Ý gõ nhẹ vào đầu cô, đặt một nụ hôn lên trán “ Một tuần sau, chúng ta tổ chức hôn lễ.”
“Hả?”