Mục Cửu Ca - Chương 83

Tác giả: Dịch Nhân Bắc

Tổng phụ trách Từ và đạo diễn vẫn không thấy xuất hiện, cũng không có ai có ý định đi ra giải thích tình huống cả.
Trong lòng thí sinh lẫn nhân viên công tác đều có những suy nghĩ khác nhau, có người tin thứ tự lên sân khấu và Mục Cửu Ca không liên quan với nhau, nhưng cũng có người cho rằng Cửu Ca vừa ăn cắp vừa la làng, kỳ thật cô đã sớm thương lượng với tổ tiết mục để được lên sân khấu cuối cùng.
Cửu Ca cũng hiểu rằng tình huống này cho dù cô có giải thích như thế nào thì đều vô dụng cả, đến khi trợ lý đi vào gọi Tứ Muội chuẩn bị lên sân khấu, cô cũng không có tâm tình tiếp tục cãi nhau với Hàn Điềm Phương nữa, chỉ vỗ vỗ vai Tứ Muội động viên cố ấy cố lên.
Tứ Muội hít sâu, đi theo chỉ dẫn của trợ lý đi lên sân khấu.
Cửu Ca và Tịch Hòa đều chăm chú theo dõi trên màn hình lớn.
Bàn Tứ Muội rất được hoan nghênh, vừa lên sân khấu đã được một tràng vỗ tay nhiệt liệt chào đón, sau khi cô ấy thuyết trình về tác phẩm của mình thì lại nhận được những tiếng vỗ tay càng nhiệt tình, vang vọng hơn.
Về tác phẩm của Bàn Tứ Muội, Cửu Ca nhận ra cô bé này có rất nhiều ý tưởng sáng tạo, lượt thi này, cô bé ấy không cải tiến phương pháp thêu, mà đổi vải thêu thành một loại gel.
Ở trên bề mặt gel cô bé thêu hai con cá vàng, đuôi cá vàng thon dài xòe ra, màu vàng cùng màu đỏ đan xen nhau cho đến hết khiến cho màu sắc vô cùng bắt mắt mà không hời hợt.
Bức thêu hoàn chỉnh được kẹp bởi một cái kẹp trong suốt, ép vào trong bình phong thủy tinh.
Bên dưới bình phong thủy tinh còn có công tắc điện, còn có một cái để điều chỉnh độ ẩm.
Khi nhiệt độ đạt đến một độ nhất định thì lớp gel sẽ bị tan chảy ra trở nên giống như nước, lúc đó hai con cá vàng thêu trên đó chẳng những không bị tan mất mà còn sống động tựa như thật, vùng vẫy vẫy đuôi ở trong lớp nhựa cao su.
Bàn Tứ Muội giải thích, ngoại trừ việc có thể từ gel biến thành nước thì bình phong này còn có một thiết bị hút chân không dùng để khống chế không khí, có thể hút không khí vào cũng có thể đẩy không khí ra, sau khi hút càng nhiều không khí vào thì lớp cao su sẽ dao động càng mạnh khiến cho cá vàng càng thêm sinh động. Còn khi hạ nhiệt độ xuống âm độ thì lớp gel sẽ đông cứng lại, không khí bên trong cũng sẽ bị đẩy ra, khi đó cá vàng sẽ lại bất động.
Ban giám khảo rất tán thưởng đối với ý tưởng này, cho rằng tác phẩm thêu này đã mang đầy đủ tính chất của một tác phẩm nghệ thuật thương mại.
Bởi vì Bàn Tứ Muội mặc dù cũng sử dụng sự biến hóa của nhiệt độ, nhưng hiển nhiên là cô ấy chuẩn bị chu đáo cùng đầy đủ hơn so với Đỗ Vân Nương. Tác phẩm của Đỗ Vân Nương phải cần thiết bị tăng giảm nhiệt độ của tổ tiết mục, còn tác phẩm của Bàn Tứ Muội lại do một mình cô ấy tự chuẩn bị hết.
Trong số tám thí sinh đã lên sân khấu, tác phẩm của Bàn Tứ Muội đã nhảy vọt lên xếp thứ nhất.
Chờ khi Bàn Tứ Muội đi xuống, Cửu Ca vỗ tay với cô ấy.
Bàn Tứ Muội vui vẻ vô cùng: “Chị, cảm ơn chị! Nếu không có chị, em sẽ không đủ khả năng để hoàn thành nội dung tác phẩm thêu này trong thời gian ngắn như thế.”
Cửu Ca nghĩ thầm, tuy rằng em là một cô bé vừa đơn thuần lại vừa ngốc nghếch, nhưng có nhiều điểm chị vẫn không thể nhìn thấu em. Cứ cho rằng thân thiết với chị rồi, vô tư nói ý tưởng của em với chị, nhưng nếu như chị xấu tính, thì ý tưởng của em đã trở thành của người khác rồi đấy.
Tịch Hòa cảm thấy tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Loại gel có đặc tính giãn nở này do em nghĩ ra, xong tổ tiết mục cung cấp cho em những thứ này sao?”
Bàn Tứ Muội hưng phấn trả lời: “Chị Cửu Ca nghe xong ý tưởng của em, lại lo lắng chuẩn bị thiết bị với em, sau đó lại bàn với anh rể, sau đó vài ngày anh rể lại nói với em nên sử dụng một loại bình phong thủy tinh để khống chế nhiệt độ, hơn nữa tranh thêu bên trong còn có thể thay đổi.”
“Anh rể?”
“Chồng của Chị Cửu Ca, Hoa đại ca, là người rất tốt.” Bàn Tứ Muội nhớ lại lần đầu gặp Hoa Vô Ý, bởi vì sự lãnh đạm của đối phương mà khiến cô thương tâm nho nhỏ. Nhưng sau đó cô gọi người ta một tiếng anh rể lại còn nhiệt tình khen ngợi anh và Cửu Ca xứng đôi vừa lứa, lúc đó cô mới phát hiện kỳ thật người ta cũng rất dễ nói chuyện.
Tịch Hòa gật gật đầu: “Kẻ ngốc có cái phúc của kể ngốc.”
“Hả? Tịch đại ca, anh đừng cho là em không biết anh đang mắng em ngốc. Mẹ em nói em không ngốc chút nào, ai đối tốt với em, ai có ý xấu với em, trong lòng em đều rõ ràng cả.”
Tịch Hòa nghĩ thầm, nếu không phải anh và Cửu Ca thường ngày luôn để mắt tới em, thì chỉ sợ em đã bị người lừa bán đi rồi còn có thể giúp người ta đếm tiền đó.
Cô gái ngốc nghếch nào đó vẫn còn dư vị hưng phấn, hoàn toàn không để ý đến những thí sinh khác xung quanh đang nhìn cô, ánh mắt nhìn ba người bọn họ rốt cuộc là như thế nào.
Tiếp theo là Cố Anh Hào.
Vì cách tân nên nhiều thí sinh nghĩ đến việc dùng mánh khóe trên vải thêu, không ít người bỏ không ít công phu ra lựa chọn vải thêu, Cố Anh Hào cũng là một trong số đó.
Cô ta đoán những thí sinh nghĩ đến việc cách tân trên vải thêu như cô ta không chỉ có một người. Cô ta đem vải thêu chuyên dụng trong thêu chữ thập, cùng với tơ lụa, vải bông, vải bố kết hợp lại, trên mỗi loại vải lại áp dụng phương pháp thêu khác nhau để đạt tới mục đích không giống với người khác. Tinh xảo nhất là ở chỗ thủ pháp thêu trên mỗi loại vải khác nhau nhưng lại liên tiếp khiến cho người khác không nhìn ra dấu vết.
Lúc trước tác phẩm của Cố Anh Hào đạt được vị trí thứ nhất trong phần chấm điểm ấn tượng của giám khảo, chính bởi vì ưu điểm của tác phẩm là dễ dàng nhìn ra.
Cô ta lợi dụng sự khác nhau của vải dệt theo khuynh hướng cảm xúc cùng đặc tính, sau đó thêu ra bức tranh bốn mùa xuân hạ thu đông, mùa hạ là vải bố, mùa đông là vải bông, mùa xuân là vải dệt thô, mùa thu là tơ lụa. Hơn nữa vải bông mùa đông cùng với chỉ thêu dùng là nhung, sau khi thêu tuyết rơi cùng với mái nhà, cây cỏ bị tuyết phủ thì mới nhìn giống y như thật.
Cũng bởi vì như vậy nên cuối cùng Cố Anh Hào đạt được số phiếu của khán giả cùng số điểm của giám khảo không có sự thay đổi nhiều.
Tác phẩm của Tịch Hòa vô cùng nam tính, anh lợi dụng thị giác của người xem, tiến hành bố trí vải thêu cùng hình thêu vừa nhìn liền thấy một trận chiến máy bay trên mặt phẳng. Nhưng sau khi Tịch Hòa bố trí thêm vài giá đỡ ở phía sau bức thêu thì trước mắt người xem chính là một trận chiến máy bay trong không gian ba chiều sống động.
Khán giả và giám khảo nghĩ rằng tác phẩm này cùng lắm cũng chỉ đến thế, không nghĩ rằng khi Tịch Hòa thay đổi vị trí giá đỡ thì máy bay chiến đấu đang đứng yên lại cất cánh bay lên.
Sau đó Tịch Hòa lại thay đổi vị trí giá đỡ tiếp. phía dưới máy bay chiến đấu lại phóng ra tên lửa đạn đạo.
Cuối cùng Tịch Hòa giải thích: “Thực đáng tiếc, bởi vì thời gian có hạn, cho nên tôi không thể sử dụng cách thức khiến cho giá đỡ thay đổi liên tục, tôi đã nghĩ kỹ, nếu như không có giá đỡ thay đổi vị trí thì bức tranh thêu máy bay này của tôi cũng chỉ giống như một bức họa thông thường, nhưng nếu thay đổi vị trí thì lại thành trạng thái cất cánh, bay cao, hạ cánh hoặc phóng tên lửa đạn đạo, một loạt các hoạt động như thế.”
Cuối cùng điểm số Tịch Hòa đạt được áp đảo Cố Anh Hào, thậm chí rất được khán giả yêu thích, cuối cùng dựa vào số phiếu của khán giả còn vượt qua cả Bàn Tứ Muội.
Kết quả này khiến cho Tứ Muội tròn xoe mắt nhìn: “Nếu như không phải anh là thí sinh nam duy nhất, vẻ ngoài lại có chút đẹp mắt thì hiện tại anh đã thua em rồi.”
Tịch Hòa giơ tay đầu hàng, anh cũng biết dung mạo và giới tính của mình khiến cho anh chiếm được tiện nghi rất lớn trong cuộc thi này.
Đếm ngược đến thí sinh xếp vị trí thứ hai lên sân khấu là Kim Tẩu, bà ta tự nghĩ ra cách chế tạo chỉ thêu bằng lông tơ mới, chính bà ta cũng tự làm ra những sợi chỉ thêu bằng lông tơ vừa dài vừa nhỏ, lại sáng bóng hoa lệ, lại còn rất dai, phải khen ngợi bà ta đã đạt tới tiêu chuẩn mười sáu phần lấy được một sợi tơ trong việc chế tạo chỉ thêu bằng lông tơ, rất tinh tế nhưng lại không thiếu đi cảm xúc xù xì.
Lợi dụng việc có cách chế tạo mới mười sáu phần lấy được một sợi chỉ thêu, Kim Tẩu thêu một bức Con vịt xấu xí, trên bức tranh, mấy con vịt lông xù xì đặc biệt đáng yêu, còn có con thiên nga thì lại xấu xấu, ngốc ngốc, trong miệng còn ngậm một chiếc giày đầu hổ nho nhỏ, giống như là ra sông nhặt được giầy của cô chủ nhỏ nên muốn đuổi theo cô chủ. Bức thêu đơn giản, nhưng lại đặc biệt sinh động.
Ban giám khảo cho bà ta số điểm cũng không thấp, nhưng vẫn còn kém hơn so với vài người lúc trước, phản ứng của khán giả lại không tồi, rất nhiều người bạn nhỏ ảnh hưởng đến đánh giá của cha mẹ mình.
Kim Tẩu cười cười, nói rằng bà ta đã cố gắng bằng khả năng lớn nhất của mình.
“Không sợ mọi người cười chê, tôi đến trường không được nhiều lắm, đầu óc cũng không được linh hoạt như mọi người, chỉ mong cố gắng để có cuộc sống tốt hơn. May mắn là tôi không phải là người cuối cùng lên sân khấu, nếu không thì áp lực sẽ rất lớn, tôi tin tưởng rằng thí sinh cuối cùng lên sân khấu chắc chắn sẽ có tác phẩm khiến cho mọi người cảm thấy phấn khích, hồi hộp hơn tôi nhiều.”
Trong hậu trường, Tịch Hòa vừa nghe thấy những lời này thì nhẹ nhàng “Xùy” một tiếng: “Thật không nghĩ rằng, người này bình thường nhìn thì tưởng là người tốt đấy.”
Bàn Tứ Muội không nhận ra điều bất ổn: “Lời bà ấy vừa nói không phải đang khen ngợi Cửu Ca sao?”
“Chính khen ngợi mới càng nguy hiểm.”
Sắc mặt Cửu Ca không đổi nói: “Người tốt thì cũng có lúc, vừa rồi lúc anh đi lên không phát hiện, Hàn Điềm Phương cố ý tìm bà ấy tâm sự cả nửa buổi sao?.”
Bàn Tứ Muội lập tức làm chứng: “Đúng thế, em cũng nhìn thấy. Cửu Ca, ý chị nói Kim Tẩu nhắc tới chị, là bởi vì bà ấy bị Hàn Điềm Phương châm ngòi xúi giục sao?”
Cửu Ca gật đầu, ấn tượng của cô đối với Kim Tẩu không xấu, người này ở trong khu vực thi chưa bao giờ a dua theo người khác đi gây sự, bình thường luôn là một người yên lặng, còn có chút tự ti.
Dưới sân khấu, ban giám khảo nghe xong lời nói của Kim Tẩu, lập tức thầy Hoàng nhíu mày nói:
“Tôi còn ngờ ngợ không biết là sai ở chỗ nào, hóa ra là vị trí sắp xếp, vị trí thứ sáu là của thí sinh Mục Cửu Ca, nhưng sao lại trở thành thí sinh lên sân khấu cuối cùng?”
Lời này khi hỏi ở trong chương trình thì có chút không ổn, nhưng thầy Hoàng là người có địa vị như thế nào, ông cũng không sợ đắc tội với người khác, hơn nữa ông luôn coi trọng công bằng trong việc của tập thể, lần này ông lên tiếng ngay tại hiện trường chứng tỏ ông có ấn tượng không tồi đối với biểu hiện của Mục Cửu Ca.
Kim Tẩu có chút kích động: “Tôi cũng không biết đây có phải là sự sắp xếp của tổ tiết mục hay không, việc này tôi cũng không rõ.” Sau đó nhìn về phía MC cầu cứu.
Thái Bình Lang lúc này đang nhìn gợi ý của đạo diễn.
Đạo diễn giơ ngón tay cái ý chỉ OK, lập tức Thái Bình Lang liền nhìn màn hình nói: “Lần này sắp xếp cho thí sinh Mục Cửu Ca lên sấn khấu cuối cùng quả thực là ý của tổ tiết mục.”
Trong hậu trường tất cả thí sinh cùng Mục Cửu Ca đều nhíu mày, Hàn Điềm Phương hừ nhẹ một tiếng: “Đến cả việc lên sân khấu cũng có thể thay đổi được thì những cái khác có gì là không thể đổi được chứ?”
Cửu Ca lười nhìn cô ta, Bàn Tứ Muội lại hung hăng lườm một cái rồi lớn tiếng nói: “Cô đang nói cái gì vậy? Cửu Ca không có khả năng làm chuyện như vậy, nói không chừng lại là an bài của người nào đó đấy!”
Cửu Ca và Tịch Hòa vội cùng nhau giữ chặt Tứ Muội: “Chúng ta không cãi nhau với cô ta, mất mặt.”
Dưới sân khấu, ban giám khảo đều nhìn nhau, thầy Hoàng có điều muốn nói, nhưng lại bị Thái Bình Lang ngăn lại.
“Bởi vì tất cả các tác phẩm của các thí sinh đều phải thuyết trình vắn tắt trước cho tổ tiết mục, cho nên sau khi nghe thuyết trình của thí sinh Mục Cửu Ca, tổ tiết mục phát hiện tác phẩm của thí sinh Mục Cửu Ca có khả năng gây nguy hiểm, nên tổ tiết mục muốn bố trí một số thiết bị an toàn lên sân khấu để đảm bảo an toàn cho mọi người, nhưng trước khi chương trình bắt đầu thì tổ tiết mục mới phát hiện ra thiết bị an toàn bị hư hỏng, lại không có thiết bị khác thay thế, cho nên chỉ có thể chuyển từ nơi khác đến.”
Ngay lúc Thái Bình Lang đang giải thích thì màn ảnh chiếu đến vài nhân viên công tác đang đội mũ, mặc quần áo lao động, phía sau ghi “thiết bị phòng cháy Trọng Vũ”, nhân viên công tác mang theo bình cứu hỏa cùng vài thiết bị an toàn khác lặng lẽ tiến vào trường quay, cũng bố trí máy quay ở bốn phía.
Khán giả ở trường quay xôn xao, tiếng rì rầm vang lên.
Thái Bình Lang cuối cùng nói: “Bởi vì thời gian không đủ, tổ tiết mục đành thay đổi thứ tự lên sân khấu của thí sinh Mục Cửu Ca, khiến cho nhóm thí sinh nhất là thí sinh Mục Cửu Ca hiểu nhầm, tổ tiết mục vô cùng xin lỗi. Sau đây là thời gian quảng cáo, tổ tiết mục cần một khoảng thời gian để đảm bảo lần cuối trường quay hoàn toàn an toàn, sau năm phút đồng hồ nữa chúng tôi sẽ quay lại.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc