Cửu Ca cầm điện thoại đi ra khỏi phòng khách, đứng ngoài hành lang gọi điện cho Hoa Vô Ý.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, dưới con đường nhỏ trong vườn hoa có một bóng người đi tới.
Như nhận ra được ánh mắt của cô, Hoa Vô Ý ngẩng đầu, vẫy vẫy tay chào lại.
Cửu Ca mấp máy miệng một hồi, khi ý thức được chuyện đang xảy ra thì mới vội tắt điện thoại rồi chạy ngay xuống dưới.
“Sao đột nhiên anh lại đến đây?” Vừa chạy xuống đến nơi Cửu Ca đã hỏi.
Ánh mắt Hoa Vô Ý dừng lại trên mảnh băng gạc nơi cổ cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, trầm giọng nói: “Đau không?”
“À, không sao.” Bị bàn tay dày rộng ấm áp, thô sần áp lên trên mặt, khiến cho Cửu Ca thấy an tâm lạ thường. Ngay cả chính bản thân cô cũng không hề nhận ra, ngay giây phút nhìn thấy Hoa Vô Ý, mọi lo lắng căng thẳng của cô gần như tan biến hết.
“Phong Ức đến tìm em sao?”
“Sao anh biết?” Cửu Ca ngạc nhiên hỏi. “Không lẽ anh ta cũng đi tìm anh à?”
“Hắn tìm em có chuyện gì?” Hoa Vô Ý dắt tay Cửu Ca đi về phía ký túc xá.
“Khoan đã, để em nói một tiếng với Trịnh Dã đã, anh ấy còn đang chờ em trong phòng khách.”
“Không cần để ý đến bọn họ.” Cửu Ca bị thương, Văn Chim Câu sao dám không báo cáo với anh? Chỉ là tạm thời anh đang bị mấy việc vướng chân, cho nên mới để đám Trịnh Dã đến đây trước.
“Anh…tức giận à?” Cửu Ca nhìn gương mặt không chút biểu cảm của anh, do dự hỏi.
“Tức giận? Không, anh không tức giận chút nào hết.”
Được rồi, chắc chắn người này đang tức giận, hơn nữa còn sắp tức đến bốc khói rồi.
“Nói cho anh, Phong Ức đến tìm em có việc gì, anh cần biết toàn bộ.” Hoa Vô Ý nói thẳng. Tuy anh đã xem từ video theo dõi, nhưng vì từ hành lang đến vị trí giấu máy quay vẫn có một khoảng cách nhất định, cho nên chỉ có thể nhìn rõ người chứ không nghe rõ tiếng.
Cửu Ca thoáng suy nghĩ, tự thấy không thể giấu được, cho nên ba năm rõ mười nói hết chuyện tối hôm qua cho anh.
Hoa Vô Ý dừng chân lại, nhìn thẳng vào mắt của cô rồi nói: “Anh không biết cha nuôi anh thì thế nào, nhưng việc kết hôn giữa anh và em hoàn toàn không liên quan đến bí mật gia truyền của Tô gia.”
“Uhm, em biết.” Cửu Ca mỉm cười, cũng không quan tâm thời tiết đang oi bức thế nào, cô chủ động ôm chầm lấy tay anh: “Dù em không biết rõ Trọng Vũ là công ty gì, nhưng chỉ nhìn một góc nhỏ, em cũng đoán được tiềm lực mà công ty đang có. Cho dù bí truyền của Tô gia được người người ca ngợi, thèm muốn, nhưng em không nghĩ sẽ có người nguyện ý đổi cả hạnh phúc đời mình để lấy một chút ích lợi từ em.”
Người đàn ông thấp giọng hỏi: “Em tin anh?”
Cửu Ca hít một hơi thật sâu, gật đầu thật mạnh.
Hoa Vô Ý yên lặng nhìn cô hồi lâu, cuối cùng kiềm chế nói tiếp: “Chờ vết thương của em khỏi đã.”
Hả? Chờ vết thương của em khỏi là sao? Không….phải là cái ý mà cô đang nghĩ chứ? Ha ha ha, Hoa tiên sinh, ánh mắt của anh đúng là đáng sợ nha.
Lúc tới phòng riêng của Cửu Ca, hai người đẩy cửa bước vào.
Vừa vào phòng là bật điều hòa lên, Hoa Vô Ý quen chân mở cửa tủ lạnh nhỏ lấy ra hai chai nước, vốn dĩ trong căn phòng này không có tủ lạnh, muốn uống đồ lạnh chỉ có thể xuống mua ở máy bán tự động hoặc căng tin, anh thấy thế thì không thuận tiện cho lắm, cho nên lần thứ hai tới đây, anh đã mang thêm một cái tủ lạnh tới.
Cửu Ca đi rửa mặt, nhân tiện ngâm chiếc áo dính máu lúc nãy vào bồn tắm. Nghĩ đến ánh mắt của Hoa Vô Ý vừa rồi, cô biết hôm nay mình tuyệt đối đừng mong rời khỏi được phòng ngủ.
“Cảm ơn anh.” Cửu Ca nhận lấy chai nước khoáng mát lạnh, ngồi xuống cuối giường, nhìn Hoa Vô Ý gọi điện cho Trịnh Dã.
Hoa Vô Ý đặt điện thoại xuống: “Đợi lát nữa mấy đứa sẽ đến đây, bây giờ anh muốn hỏi em mấy chuyện này.”
“Anh cứ hỏi đi.”
“Lúc trước anh có nói chuyện với bác sĩ.” Hoa Vô Ý ngồi đối diện với Cửu Ca, đột nhiên đổi đề tài.
“Có phải mẹ em lại xảy ra chuyện gì không anh?” Cửu Ca lo lắng hỏi, tối hôm trước cô mới nói chuyện với mẹ và ông bà nội, nhưng không nghe thấy bác sĩ nói chuyện gì về mẹ cô.
Hoa Vô ý lắc đầu: “Anh có mấy phỏng đoán về hàm ý ẩn chứa trong bí mật gia truyền của Tô gia, em có muốn nghe kết quả suy đoán của anh không?”
Biết mẹ không xảy ra chuyện gì, Cửu Ca cũng thấy an tâm, cô hiếu kỳ không biết Hoa Vô Ý suy đoán ra điều gì, cho nên thành thực đáp: “Em muốn nghe thử.”
“Nếu em nghe xong, anh có thể dựa vào biểu cảm của em để đoán ra chân tướng, em cũng đồng ý sao?”
Cửu Ca nở nụ cười: “Nếu anh có thể nhìn ra thì đó cũng là bản lĩnh của anh. Huống chi bí mật ấy anh có tìm ra thì em cũng không cách nào giữ được…..A, anh có thể dụ dỗ em nói!”
Thế là Hoa Vô Ý gật đầu: “Anh không phủ nhận là anh rất tò mò, càng điều tra lại càng tò mò hơn, thậm chí anh còn có thể suy đoán nguyên nhân vì sao ông nội của Phong Ức là Phong Phỉ Văn lại cố chấp dù ૮ɦếƭ cũng không muốn buông tha Tô gia như vậy, đó là vì từ tò mò biến thành tham lam, sau đó từ tham lam lại trở thành chấp niệm.”
“Vậy còn anh? Giờ là tò mò, tương lai anh có thể cam đoan mình sẽ không giống như Phong Phỉ Văn chứ, từ muốn biết rồi chuyển thành chấp niệm?” Cửu Ca nói xong mới phát hiện hóa ra mình đã nói hết những bối rối lớn nhất trong tim cô rồi.
“Anh không ép em.”
Câu nói ấy có ý nghĩa là gì? Là anh không thể cam đoan, nhưng cho dù có tạo thành chấp niệm, anh cũng không bao giờ gây thương tổn cho cô? Lần đầu tiên Cửu Ca phải buồn bực vì sự thành thực của người này, đúng là cô rất muốn nghe một lời cam đoan, nhưng Tiểu Hoa lại không muốn thỏa mãn nguyện vọng này của cô.
“Em có muốn biết tại sao anh lại tới đây không?” Hoa Vô Ý đột nhiên hỏi lại.
Cửu Ca sửng sốt một lát rồi gật đầu.
“Nếu như anh không muốn nói, em cũng sẽ không ép hỏi anh, đúng không?”
“Vâng.” Cửu Ca có thể hiểu được ý của anh.
“Anh cũng vậy.”
Trong phòng trầm mặc hồi lâu, hai người đối mặt với nhau, tựa như hai kẻ ngốc, mãi đến khi Cửu Ca ngượng ngùng rũ mắt.
“Giờ còn muốn nghe mấy phân tích và phán đoán của anh không?” Hoa Vô Ý cầm tay cô, khẽ hỏi.
Cửu Ca ngẩng đầu: “Anh nói đi.”
Hoa Vô Ý sắp sếp lại từ ngữ rồi nói một cách tự nhiên: “Anh từng đoán trong bí mật gia truyền của Tô gia nhất định phải chứa đựng một ý nghĩa nào đấy, nhưng sau khi phân tích tính cách và những việc mà Phong Phỉ Văn từng trải qua, anh lại phát hiện ra người này không phải kẻ tham tài, tuy rằng ông ta cổ hủ, nhưng chỉ muốn thỏa mãn Dụς ∀ọηg nghiên cứu của bản thân, cho nên điều kiện đầu tiên là bí mật gia truyền của Tô gia phải chứa đựng một thứ gì đó như bảo bối.”
Cửu Ca cố gắng không để vẻ mặt mình thay đổi.
Hoa Vô Ý nhéo nhéo vành tai cô: “Anh đã điều tra lịch sử của Tô gia căn cứ vào gia phả của bàng chi Tô gia đang giữ lại, những thứ từ hai nghìn năm trước, một gia tộc có thể lưu danh qua một thời gian dài như vậy quả thật không phải chuyện dễ dàng.”
Cửu Ca bĩu môi: “Mẹ em nói gia phả trong tay bàng chi kia là giả, hơn một nửa là bịa hết đấy.”
“Trong tay em có gia phả thật?”
“Không có.” Cửu Ca thở dài: “Gia phả thật do người thờ cúng bảo quản, sau đó có một thế hệ người thờ cúng tự vẫn, gia phả để trong từ đường không thấy tăm hơi nữa, ông ngoại nghi ngờ con của người thờ cúng đã cầm đi.”
“Bí mật hơn nghìn năm của Tô gia là thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy việc Tô gia có đi tới đường cùng hay không, hoặc là sắp rơi vào đường cùng, đã từng xảy ra chuyện đó chưa?”
“Chuyện này thì em không biết, chỉ biết người Tô gia mà nhất là chi chính, dù nam hay nữ đều biết được một số tuyệt kỹ nghề thêu, đi đến đâu cũng không sợ ૮ɦếƭ đói. Nhưng cũng không loại trừ khả năng thời chiến phải bỏ đi xa xứ, lúc đó tay nghề thêu cũng không có giá trị gì.”
“Chúng ta giả thiết rằng Tô gia từng trải qua mấy lần nguy cơ, việc này có thể căn cứ vào lịch sử phát triển gia tộc để phỏng đoán, lịch sử chứng minh rằng, dù là thời kỳ huy hoàng của gia tộc đi chăng nữa, cũng có khả năng vì không đủ cẩn thận nên đã để thất thoát bí mật ngàn năm của gia tộc ra ngoài, lưu giữ bí mật không phải là chuyện đơn giản, huống chi bí mật này còn là sự đảm bảo cho tài phú của gia tộc, cho nên chúng ta có thể giả thiết là, Tô gia đã từng rơi vào thời điểm suýt nữa đã đi đến con đường diệt vong.”
Cửu Ca thở dài: “Em hiểu được ý anh, ya anh muốn nói là bảo vật trong tay Tô gia nếu như bị thất lạc thì có lẽ đã mất từ lâu.”
“Ừ, anh cũng từng phỏng đoán có khi nào Tô gia không giấu bảo vật trong những món đồ truyền lại cho hậu thế, mà chỉ tạo lòng tin giả để đảm bảo con cháu sau này có thể dựa vào không, như năm đó ông bà ngoại mang theo mẹ em vượt qua bao gian nan vất vả, còn phải nhờ bà nội em giúp đỡ, nếu như họ biết còn có một bảo vật như vậy ở bên trong thì có khi đã lấy chúng đi rồi. Ông ngoại em sống trong thập niên 80, khi đó chuyện mua bán đồ cổ đã bắt đầu phát triển, cho dù bán không đáng giá lắm, nhưng sao ngay đến mẹ em cũng không dùng tới bảo vật đó? Lúc mẹ em sinh bệnh, vì sao em cũng chưa từng nghĩ đến nó?”
Cửu Ca tiếp lời: “Bởi vì vốn dĩ không có thứ gọi là bảo vật đó.”
“Đúng, anh cũng nghĩ như vậy, trong bí mật truyền thừa của Tô gia chắc chắn không có tung tích của bảo vật. Như vậy, rốt cuộc vì sao những người quyền thế không hiểu gì về nghề thêu lại mê muội điên cuồng đến vậy? Anh đã nghĩ rất lâu, cũng phỏng đoán rất nhiều, rồi hỏi bác sĩ vài chuyện về mẹ em, sau đó từ lời của bác sĩ, anh mới biết được sự kì lạ bên trong.”
Sự việc có liên quan đến mẹ đẻ của mình, Cửu Ca vội vàng hỏi tiếp: “Có phải về mẹ em không, bà ấy làm sao vậy? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Khi bác sĩ nghiên cứu đại não của dì Tô, bình thường họ sẽ làm một vài thí nghiệm giúp dì ấy khôi phục chức năng, sau đó ông phát hiện ra, bệnh về đại não của dì Tô không phải là tự dưng phát sinh, mà trong một khoảng thời gian nào đó, dì đã chịu một thương tổn vô cùng lớn, ông ấy nghi ngờ trong đại não của mẹ em, ở vùng đồi hải mã có một vết đen là dấu vết lúc trước đại não bị thương để lại. Vậy thì, những thương tổn nào có thể khiến cho đồi hải mã bị thương?”
Sắc mặt Cửu Ca dần thay đổi, trong đầu cũng nảy ra nhiều suy nghĩ.
Hoa Vô Ý tiếp tục nói: “Hơn nữa bệnh tình của dì Tô không giống chứng bệnh lú lẫn ở người già, thân thể dì ấy vẫn rất khỏe mạnh, chỉ có trí nhớ là xảy ra vấn đề. Bác sĩ có làm mấy bài kiểm tra, phát hiện dì có thể thêu và cũng có thể nhận xét đánh giá một bức thêu, nhưng nếu muốn dì ấy giảng giải thì dì lại không làm được, chỉ có thể ngẫu nhiên nói được một hai câu. Xem xét lại lịch sử của Tô gia lần nữa, trong gần trăm năm nay không có ai xuất hiện chứng bệnh giống như dì Tô cả, như vậy có thể tạm thời loại trừ yếu tố di truyền, nhưng mà điều này lại giống với một truyền thuyết mà anh từng nghe được ở bàng chi của Tô gia.”
“Truyền thuyết nào?”
“Truyền thuyết tổ tiên Tô gia từng xuất hiện vài người thừa kế trở nên ngu ngốc.”
Cửu Ca vội vàng đứng lên, cô chưa từng nghe có những chuyện thế này.
Hoa Vô Ý kéo cô lại, để cô ngồi xuống: “Mấy câu sau đây mới quan trọng này.”
Cửu Ca chau mày ngồi lại chỗ cũ.
Hoa Vô Ý sờ mi tâm của cô: “Trong truyền thuyết có nói, mỗi lần Tô gia xuất hiện người thừa kế trở nên ngu ngốc chính là lúc không có ai thờ cúng, hoặc là việc thờ cúng xảy ra vấn đề, kỳ diệu nhất là tất cả những người Tô gia trở nên ngu ngốc đó đều sẽ để lại những người thừa kế tiếp theo.”
Sắc mặt Cửu Ca trở nên trắng xanh, vì để cho cô kế thừa đầy đủ những kỹ nghệ bí truyền của Tô gia, mẹ đã làm những việc gì mà cô không thể tưởng tượng?
“Khi mẹ sinh em ra, người thờ cúng cũ vẫn sống, đúng không?”
Cửu Ca hoảng hốt gật đầu.
“Ông ngoại em có xuất hiện tình trạng suy giảm trí nhớ không?”
Cửu Ca nghĩ không ra, khi đó cô còn quá nhỏ, lúc ông ngoại qua đời cô mới có bốn tuổi thôi.
“Kết hợp với đoạn nói chuyện giữa em và Phong Ức, anh đã nảy ra một ý tưởng.”
Hoa Vô Ý đột nhiên nói: “Phải chăng người tế tự Tô gia có một năng lực đặc biệt?”
Cửu Ca kinh hoàng, nhưng cố không biểu lộ chút nào.
Hoa Vô Ý không để ý đến phản ứng của cô, vẫn tiếp tục nói: “Mà Phong Phỉ Văn cũng thường chú trọng đến việc cúng tế của Tô gia, thậm chí còn không tiếc cùng con gái của hậu nhân người thờ cúng kết thông gia, chứng tỏ việc cúng tế ở Tô gia là một vấn đề quan trọng đối với bí mật truyền thừa. Việc thờ cúng, bí mật truyền thừa của Tô gia, bệnh tình của dì Tô, kỹ năng thêu hai tay của em, kết hợp hết thảy lại, anh đoán, bí mật truyền thừa lớn nhất của Tô gia chính là….”
Đột nhiên Hoa Vô Ý nhìn về phía đầu giường rồi nói tiếp: “Yên tâm, anh sẽ không nói ra ngoài.”
Cửu Ca giật phắt quay nhìn về phía đầu giường.
Hoa Vô Ý nâng ngón tay biểu hiện cho Cửu Ca không được nói, anh đi đến tủ đầu giường, lấy một dụng cụ nhỏ trong túi ra.
Dụng cụ phát ra từng tiếng tích tắc tích tắc, cùng với cử động trên tay Hoa Vô Ý, âm thanh đó càng lúc càng lớn hơn.
Cuối cùng Hoa Vô Ý lấy một dụng cụ nghe trộm từ khe hở giữa tủ đầu giường và sàn nhà ra.
Hoa Vô Ý mở máy nghe trộm ra, chỉnh sửa một lúc, rồi lại đặt máy nghe trộm về chỗ cũ.
“Về sau khi ra khỏi phòng em nhớ mang theo súng điện bên người, nếu có gặp trộm ςướק thì cứ bắn súng điện về phía hắn.” Hoa Vô Ý lấy súng điện dưới gối đưa cho Cửu Ca.
Cửu Ca yên lặng nhận lấy, một lần nữa cô lại rơi vào hỗn loạn, bởi vì những phỏng đoán của Hoa Vô Ý, cũng bởi vì hành động kỳ lạ của anh.
“Anh nghĩ Phong Phỉ Văn cũng biết bí mật kia là gì, nhưng ông ta muốn biết hết toàn bộ, cho nên vĩnh viễn đừng nói cho ông ta biết, để ông ta tức ૮ɦếƭ đi luôn đi.”
Cửu Ca muốn cười, nhưng vẻ mặt lại không cách nào cười nổi.
“Dù cái máy nghe trộm kia do ai mang đến, sau này đối phương chỉ nghe được âm thanh dòng điện, thứ âm thanh này đặc biệt mơ hồ, nhưng lại là một kiểu ám chỉ thôi miên, nghe lâu sẽ có vấn đề, càng muốn nghe rõ, càng muốn tìm dụng cụ để loại bỏ tạp âm, lúc đó khả năng xảy ra vấn đề sẽ càng lớn.”
Hoa Vô Ý vuốt ve khuôn mặt cô, chạm vào vết thương trên cổ rồi cúi đầu cọ cọ vào trán cô: “Em là vợ anh mà, sẽ không ai có thể bắt nạt được em đâu.”