Sau một tuần nghỉ ngơi thì Mục Cửu Ca nhận được thông báo của tổ tiết mục, họ mời cô đến vùng ngoại thành của Bắc Kinh để tham gia quay chương trình.
Lần này bất cứ thí sinh nào cũng không được phép ở bên ngoài, kể cả ba thí sinh được đặc cách tham gia vào vòng thi toàn quốc.
Ba người này được xưng là những vị át chủ bài cuối cùng, bởi vì họ được đề cử từ những nghệ nhân hàng đầu, có kiến thức kỹ thuật thâm hậu hơn so với người bình thường, đồng thời còn có nét độc đáo riêng.
Vòng thi toàn quốc được bố trí vào kỳ nghỉ hè, cuộc thi được chia thành ba vòng, mỗi vòng loại bớt một số thí sinh, trận chung kết cuối cùng được tổ chức vào tối thứ bảy, từ 7:30 đến 10:30, cả ba giờ thi sẽ được truyền hình trực tiếp.
Lần này có tổng cộng ba mươi ba thí sinh, trong đó, ba thí sinh đặc cách cũng phải trải qua 3 vòng thi đấu với ba mươi thí sinh khác để tranh vé vào vòng chung kết.
Trong số ba mươi ba thí sinh, có bốn người có khả năng tốt nhất, cũng được gọi là bốn thí sinh tiềm năng cho vị trí quán quân.
Dựa vào bảng xếp hạng do khán giả bầu chọn, người có số bình chọn cao nhất là một cô gái dân tộc Dao, tên là Bàn Tứ Muội, năm nay mới mười chín tuổi, là một cô bé hoạt bát đáng yêu, tác phẩm thêu của cô mang đậm bản sắc dân tộc thiểu số.
Đứng thứ hai là một người đàn ông, tên là Tích Hòa, hơn ba mươi tuổi, là một nhân viên nghiên cứu lịch sử trong viện bảo tàng, am hiểu về gấm Tô Châu, tính cách khá nhút nhát, hay đỏ mặt, hay chọc cười khán giả, cho nên rất được mọi người yêu mến.
Người thứ ba là đại diện của Tứ Xuyên, tên là Đỗ Vân Nương, là một tú nương hơn bốn mươi tuổi, đã có ba mươi năm trong nghề thêu, bởi vì khả năng hát hay nên để lại ấn tượng sâu sắc đối với khán giả.
Người thứ tư là Mục Cửu Ca, với kỹ thuật thêu áp đảo hết thảy, không những thế, ngay từ đầu cô đã nhận đủ loại bình luận khen chê, tin tức về cô cũng nhiều hơn các thí sinh khác, khiến cho khán giả đều giữ thái độ mong chờ đối với cô. Mà người hâm mộ cô cũng chia làm 2 phe rõ rệt, người thích thì cực kỳ thích, người ghét thì bất luận cô làm gì người ta cũng thấy không thuận mắt.
“Tới rồi”. Hoa Vô Ý nhắc nhở cô.
Cửu Ca đang xem tư liệu mà Trịnh Dã đưa cho, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, đằng trước chính là nơi cô phải ở lại trong hai tháng để quay chương trình.
“Thật ra anh không cần phải theo em đến đâu.” Cửu Ca vuốt vuốt mặt Hoa Vô Ý, trong ánh mắt tràn ngập nỗi xót xa mà ngay chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Hai mắt anh thâm quầng, vừa nhìn đã biết mấy ngày qua anh không được nghỉ ngơi tốt.
Hoa Vô Ý cọ cọ lên bàn tay cô, “Công việc lần này chủ yếu là giảng bài, mà giảng ở đâu cũng giống nhau cả, anh đã bàn với họ hết rồi, đợi lát nữa Trịnh Dã dẫn anh đến Bộ lắp ráp khoa học kỹ thuật, ở đó có nhà khách, anh sẽ thu xếp để nghỉ ngơi trước.”
Vừa mới cưới, nhất là vừa mới trải qua hai tháng tư vị âи áι cùng với bà xã, sâu trong nội tâm Hoa Vô Ý thật ra có chút giận dỗi, nhưng anh che giấu rất tốt.
Cửu Ca nhìn Trịnh Dã đang chuyên tâm lái xe ở phía trước, bèn thần tốc lén hôn Tiểu Hoa nhà cô một cái.
Hoa Vô Ý muốn hôn đáp trả, nhưng lại bị Cửu Ca dùng tay ngăn lại.
“Em có hỏi, thí sinh dự thi có thể tự do sắp xếp ngày nghỉ, chứ không phải là không thể ra ngoài, khi nào anh được nghỉ thì nói trước với em, em sẽ nhờ Trịnh Dã đưa em đi gặp anh. nhé?”
“Được rồi.”
Cửu Ca nghe hai tiếng “Được rồi” vừa khô khốc vừa uất ức của anh thì bật cười, nhịn không được bèn quay sang hôn anh một cái nữa.
Hoa Vô Ý dùng ánh mắt nói với cô: Em chỉ cho quan phóng hỏa thôi hả!
Cửu Ca bị anh nhìn mà mềm lòng. Từ khi hai người nói chuyện rõ ràng, cô đã mở lòng, cô sẽ không gò bó và trói buộc trái tim mình nữa, cứ thế từng ngày trôi qua, cô càng bị hãm sâu vào tình yêu này.
Hơn nữa ở chung với anh, cô phát hiện anh thật sự là người tốt.
Không phải nói Hoa Vô Ý không có khuyết điểm, nhưng ở với anh càng lâu, tình cảm càng sâu sắc, đồng thời cũng phát hiện tính sở hữu của anh càng ngày càng mạnh.
Tuy rằng anh chưa từng cấm cô không được làm chuyện này, hoặc là không cho cô đi đến chỗ kia, nhưng mỗi ngày anh đều chăm chỉ hỏi han cô nhắn tin hay gọi điện thoại cho ai, như kiểu anh muốn biết tất cả của cô.
Lần chia lìa ngắn ngủi này, cô đã nói rõ với anh, cũng tưởng anh sẽ ở lại thành phố Chung Sơn chờ cô quay lại, cùng lắm thì đến ngày nghỉ sẽ đi thăm cô, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp đến đây với cô.
Còn có chuyện vợ chồng….Cửu Ca đỏ mặt, Tiểu Hoa nhà cô nhìn có vẻ đàng hoàng, nhưng khi ở trên giường lại vô cùng bá đạo!
Hoa Vô Ý đột nhiên dùng sức kéo tay Cửu Ca.
“Anh làm gì vậy?” Cửu Ca bị anh làm giật mình.
“Anh sẽ sớm đến thăm em.”
“Cũng có phải chia lìa xa cách cả năm đâu, anh đừng có dính như keo vậy chứ?” Cửu Ca không còn gì để nói.
Bị trách là dính như keo, Hoa lão đại ảo não nay lại thêm buồn bực, anh cảm thấy biểu hiện của anh rất là bình thường, chỉ tại bà xã của anh quá độc lập thôi.
Trịnh Dã phụ trách lái xe khẽ liếc nhìn gương chiếu hậu, âm thầm cười trộm.
Tới cổng lớn của khu vực thi, cậu ta giảm tốc độ xuống.
Bảo vệ bước đến kiểm tra.
Trịnh Dã đưa giấy dự thi của Cửu Ca cho bảo vệ xem.
Bảo vệ thông qua.
Vào phòng, Hoa Vô Ý đi quanh ký túc xá của Cửu Ca một lúc lâu, xác định chỉ có một mình cô ở đây thì mới miễn cưỡng gật đầu hài lòng.
Cửu Ca đã thu xếp xong xuôi, thế mà vẫn thấy anh đi tới đi lui để kiểm tra.
“Anh kiểm tra lỗ thông khí làm gì?”
“Anh kiểm tra xem có camera quay trộm không.” Hoa Vô Ý cầm công cụ đo lường rà vào lỗ thông khí một lần nữa, ngay cả tủ quần áo anh cũng không bỏ qua.
Cửu Ca bó tay, cô ngồi nhìn anh kiểm tra khắp phòng, rồi thấy anh loay hoay ở cửa chính và cửa sổ.
“Anh lắp cho em hai thiết bị báo động, về sau dù em có ở trong phòng hay không đều phải mở nó. Nếu có người chưa được sự đồng ý của em mà tự tiện xông vào thì sẽ bị điện giật, đồng thời, tiếng cảnh báo sẽ vang lên.”
Cửu Ca: “…..Sẽ không gây ૮ɦếƭ người chứ?”
“Không đâu, lượng điện phóng ra đã được tính toán chính xác, sẽ chỉ khiến đối phương mất đi năng lực hành động thôi.”
Trịnh Dã gõ cửa ở bên ngoài. “Lão đại, anh chuẩn bị xong chưa? Sắp phải đi rồi, thời gian dành cho người nhà ở lại không được nhiều lắm.”
Thao tác của Hoa Vô Ý lập tức tăng vọt, lúc gần đi lại cảm thấy chưa yên tâm, sợ Cửu Ca không may bị thương do điện giật.
Lượng điện phóng ra không những gây thương tích cho người ở gần, mà còn phóng ra cả đạn điện, có lực sát thương trong vòng mười lăm thước. Đương nhiên, lượng điện phóng ra đã được thiết kế đặc biệt, trừ phi đối phương có trang bị dụng cụ kích điện khác, nếu không bình thường sẽ không giật ૮ɦếƭ người.
Cửu Ca đứng ở cửa sổ nhìn hai người rời đi, lại nhìn vết thương trên tay do bị điện giật mà dở khóc dở cười. Nếu không phải sợ người khác chú ý, Hoa Vô Ý còn muốn cô mang Yêu Yêu đến.
Vô Ý….
Cửu Ca tựa trán lên cửa sổ, nhìn bóng dáng của người đàn ông ở phía xa, hơi cắn môi.
Không yêu sẽ không biết, thì ra yêu một người lại không nỡ rời xa như thế, chỉ mới vài phút đồng hồ, thế nhưng cô đã bắt đầu không muốn xa anh rồi.
Sau hai ngày, ba mươi ba thí sinh dự thi lần lượt đến đông đủ.
Bởi vì chỗ ở rộng rãi, cho nên các thí sinh được ở mỗi người một phòng, cũng thuận tiện cho người nhà đến thăm nom.
“Bởi vì yêu cầu của tổ tiết mục, cho nên trong ba ngày: thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật, nếu không phải là chuyện đặc biệt quan trọng thì không thể xin nghỉ, thứ hai là ngày nghỉ cố định, thứ ba và thứ tư là ngày mà thí sinh có thể chọn ngày nghỉ, hay nói cách khác người nào muốn xin nghỉ thì tốt nhất nên xin nghỉ vào thứ ba hoặc thứ tư. Và cũng giống như vòng thi đấu cấp tỉnh, vào ngày nghỉ cố định, mọi người có thể lựa chọn nghỉ ngơi, hoặc là tiếp tục hoàn thành tác phẩm dự thi của mình.”
Tất cả các thí sinh đều ngồi trong hội trường, nghe chủ nhiệm chương trình giới thiệu sơ qua về luật thi.
Cửu Ca trông thấy Hàn Điềm Phương ngồi ở dãy ghế đầu tiên, bên cạnh là hai người phụ nữ trung niên được đặc cách khác.
Trong hai người phụ nữ trung niên, có một người thoạt nhìn có vẻ khá câu nệ, diện mạo hơi xấu, khí chất mộc mạc, đậm nét thôn quê.
Người còn lại có vẻ bản lĩnh hơn, dù có bao nhiêu ánh nhìn, bà cũng biểu hiện rất đúng mực.
Trong tư liệu Trịnh Dã đưa cho cô, người phụ nữ trông hơi xấu kia tên là Kim tẩu, đừng tưởng người ta xấu mà khinh thường, bởi vì chính bà ấy đã nghiên cứu ra phương pháp thêu bằng lông tơ, tác phẩm của bà từng được đấu giá ở Hồng Kong với giá rất cao, 260 vạn.
Người phụ nữ trông bản lĩnh hơn là một đại diện của hàng thêu Hồ Nam, dân tộc Hán, nhưng nghe nói có một phần tư huyết thống là của dân tộc Thổ Gia, tên đầy đủ là Cố Anh Hào, được công nhận là đệ nhất danh thêu của hàng thêu Hồ Nam.
Toàn là đối thủ mạnh! Cửu Ca hít sâu, một lần nữa điều chỉnh lại cảm xúc.
Nhân viên tổ công tác thay phiên thuyết trình về các khoản cần lưu ý.
“Xin hãy tập trung, vòng thi toàn quốc chia làm ba vòng, nếu bị loại ở hai vòng đầu sẽ không nhận tiền thưởng, nhưng tác phẩm dự thi của mọi người đều được giữ lại để tham gia vào phần bán đấu giá sau cùng. Tôi hi vọng những thí sinh ấy đừng vì chuyện bị loại mà nản lòng thất vọng, bởi vì theo những đợt thi trước, các tác phẩm bị loại còn được đấu giá cao hơn cả những tác phẩm đoạt giải. Hơn nữa đại đa số thí sinh cũng sẽ tìm được nhà tài trợ cho mình trong bữa tiệc liên hoan tổng kết.”
“Trong khu nhà này, tôi hi vọng tất cả mọi người hãy coi nhau như người một nhà, có thể hỗ trợ lẫn nhau, yêu thương nhau, cho dù không được như vậy thì hi vọng mọi người cũng đừng gây xích mích tạo hình ảnh xấu. Những người ngồi ở đây phần lớn đã trải qua vòng thi cấp tỉnh mới được chọn, trong hai cuộc thi đó, tôi đã chứng kiến một số chuyện không hay, vì vậy tôi hi vọng mọi người có thể cảnh giác hơn.”
“…Không được phép đánh nhau, không được phép tụ tập gây sự, không được phép trộm cắp, không được phép tự ý vào phòng người khác, …Đó là những quy tắc quan trọng về việc cư trú và dự thi, những ai vi phạm, dù là người nào, dù có thành tích tốt đến đâu, đều sẽ bị hủy tư cách dự thi.”
Sau hội thảo là bữa tiệc liên hoan, là cách thức để các thí sinh làm quen với nhau, và toàn bộ quá trình đều có camera ghi lại.
Mọi người thay phiên bước lên giới thiệu, Mục Cửu Ca phát hiện khi cô và Hàn Điềm Phương đứng dậy, ánh mắt mọi người đều phát sáng, ngay cả ánh mắt nhân viên của tổ tiết mục cũng thế.
Chắc là đang đợi hai người cô sẽ gây sự, đúng không.
Cửu Ca cười thầm, đồng thời cũng hi vọng Hàn Điềm Phương không ngốc đến như vậy.
Liệu Hàn Điềm Phương có thật sự ngốc đến vậy không?
Sự nghiệp của Hàn Gia liên tục gặp đả kích, sản phẩm mới không thành công, công việc của cha mẹ bị liên lụy, bạn bè né tránh,…
Những đả kích liên tiếp này khiến cho Hàn Gia Duệ phải bỏ đi dáng vẻ quý công tử, suốt ngày bôn ba theo ông nội chạy đôn chạy đáo khắp nơi, giống như nhân viên nghiệp vụ nhỏ bé, phải tiếp rượu, hầu chuyện người ta. Sự chênh lệch về địa vị giống như lòng sông với biển cả, khiến cho hắn mỗi lần về nhà là lại muốn trốn đi uống rượu giải sầu.
Bị ít áp lực hơn Hàn Gia Duệ, lúc này Hàn Điềm Phương cảm thấy mình giống như phượng hoàng được dục hỏa trùng sinh, bắt đầu thể hiện sự tao nhã của một vị tiểu thư quyền quý đối với mọi người.
Cô ta đã luyện da mặt mình dày ngang với tường thành, chẳng sợ bị người ta nhạo báng, cô ta vẫn sẽ thường xuyên chủ động đi tìm những công tử nhà giàu, chẳng sợ bị bọn họ chiếm tiện nghi, cô ta vẫn có thể cười duyên với họ.
Bị ghẻ lạnh, bị khinh thường, bị cười nhạo, đủ loại đau khổ cô ta đều khắc ghi trong lòng, sau đó chuyển thành nỗi hận đối với Mục Cửu Ca.
Trông thấy Mục Cửu Ca, cô ta còn chủ động tiến lên chào hỏi.
Bởi vì cô ta tự nói với mình, cô ta đang nằm gai nếm mật, một khi còn chưa nắm chắc phần thắng thì cô ta vẫn phải nhẫn nại, phải ẩn núp, phải khiến cho kẻ địch hoàn toàn khinh thường mình.
Nhưng điều đó không nghĩa là trong hai tháng này cô ta sẽ không làm gì cả, mà ngược lại, cô ta phải cố gắng hết sức khiến cho con ả đó thân bại danh liệt, khiến cho ả ta mất đi tất cả.
Nghĩ đến hứa hẹn của người bí ẩn kia, Hàn Điềm Phương vô thức nắm chặt tay.
Để mua cái rập giấy ngàn năm của Mục Cửu Ca, người đó từng ra giá cao đến không tưởng, và lần này, người đó còn ra giá cao hơn gấp mấy lần để mua một đồ vật khác trên người Mục Cửu Ca.
Theo ý của ông nội, khả năng lấy được kỹ nghệ truyền thừa của nhà họ Tô là rất thấp, chi bằng nghĩ cách lấy được đồ vật đó trên người Mục Cửu Ca để bán cho người bí mật kia còn hơn, có thể hóa giải được nguy cơ của nhà họ Hàn.
Thế nhưng cô ta đã có ý tưởng khác của riêng mình rồi.