Cửu Ca vẫn như mọi khi, hết giờ là được Trịnh Dã đưa về nhà, trên đường còn rẽ vào chợ mua ít thức ăn.
Trịnh Dã không ở lại ăn cơm, đưa Cửu Ca về đến nhà là đi luôn.
Đến khi Hoa Vô Ý về đến nhà thì Cửu Ca cũng đã làm xong cơm rồi.
“Xin lỗi em, mấy hôm nay bận quá, đợi qua mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn.” Hoa Vô Ý cảm thấy áy náy, bởi vì anh đã nhận lời sẽ giao hàng cái máy chủ khuôn đúc 6 chiều, cho nên từ lúc ở Bắc Kinh trở về là cứ bị cuốn chặt.
Trong công ty lại không có ai chịu nhận phụ trách công việc này, chỉ có anh là không có nhiều việc lắm, nên chỉ còn cách tự mình phải làm vậy.
Trọng điểm kỹ thuật của con chip máy chủ 6 chiều nằm ở việc điều khiển phần mềm, làm sao để thao tác cái máy này thì rất đơn giản, nhưng dỡ tung ra rồi giảng giải nguyên lý vận hành của mỗi phần mềm chạy bên trong thì lại cực kỳ phức tạp, cái này không phải cứ hiểu biết về viết chương trình là có thể hiểu được, mà còn phải nắm vững được nền tảng kỹ thuật nhất định.
Hơn nữa đây còn là sáng chế ra hẳn một con máy đúc chủ 6 chiều đủ tiêu chuẩn nữa chứ, không chỉ là vấn đề thao tác phần mềm không giải quyết được, mà còn là vì không tìm được các loại ổ trục có độ tinh xảo đủ tiêu chuẩn với nhà sản xuất.
Cho nên hiện tại Hoa Vô Ý không chỉ phải đi phổ biến kỹ thuật cao cấp, đồng thời còn phải giúp đỡ mấy học viên đến thực tập hiểu lại về nền tảng kỹ thuật căn bản.
Mà cái nền tảng này thì rõ rộng.
Nói về cái căn bản nhất trước, anh muốn có một cái ổ trục vòng bi tốt, vậy thì cần phải có nguyên liệu và máy đúc tốt, nguyên liệu tốt thì liên quan đến việc áp dụng kỹ thuật tinh luyện mới, đến khi có được nguyên vật liệu đạt tiêu chuẩn ra rồi, còn phải nhờ đến máy đúc siêu tinh xảo để đúc chỗ vật liệu kia thành những linh kiện đạt tiêu chuẩn, mà cái máy chủ siêu tinh xảo kia đâu phải vớ đại cái cái nào cũng có thể dùng được đâu.
Vấn đề về ổ trục vòng bi trên cơ bản đã được giải quyết xong, đến lúc bắt đầu thuyết minh về thao tác sử dụng phần mềm, anh còn phải giải thích với các học viên về công thức, lý thuyết đủ kiểu, chứ nếu không lại không được xem là “dạy cách đánh cá” nữa.
Đây chính là một vòng tuần hoàn, việc nhiều vô số kể.
Có điều an ủi được một tí là học phí rất đáng để thỏa mãn.
“Không sao, anh cứ bận việc của anh, em hiện vẫn rất ổn.” Cửu Ca cười trả lời.
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Hoa Vô Ý tiện tay bật tivi lên, anh phát hiện ra khi ở nhà Cửu Ca cực kỳ ít khi xem tivi hoặc nghe nhạc.
“Người xưa có câu ‘Sắt tốt không chế tạo kim khâu’ quả là chuẩn.” Đột nhiên Hoa Vô Ý đang xem thời sự thốt lên.
“Hả?”
“Có nền tảng là việc rất quan trọng, con đê ngàn dặm kiểu gì cũng có tổ kiến, càng là những thứ cơ bản, những phụ kiện không đáng nhắc đến thì lại càng quan trọng, tình hình phát triển của nước ta hiện này có chút bất thường, vì để chạy đua nên cứ thế mà chạy đua theo, không chịu coi trọng việc nắm vững cái cơ bản. Cấp lãnh đạo hình như đang bắt đầu coi trọng điểm này rồi, nhưng đã thành cái lệ của mọi người, chẳng có mấy người chịu yên tâm mà bình tĩnh ngồi xuống đi học môn khoa học cơ bản, cũng chẳng có mấy người chịu thực sự đi nghiên cứu, sáng chế, trong mắt tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt. Một nước lớn có tới 15 tỷ người vậy mà chỉ toàn ngồi chờ người khác đến giúp mình chấn hưng đất nước, đến cuối cùng có khi lại rơi vào tình cảnh há miệng chờ sung.”
Thời sự đang đề cập đến việc biểu dương những phát minh mới của những học sinh còn đang đi học và của những người dân bình thường, Cửu Ca cũng đã xem rồi.
“Em cũng đồng ý với quan điểm của anh, nhưng không ở trong hoàn cảnh ấy thì không hiểu được những khó khăn ấy được, chẳng lẽ các lãnh đạo không muốn từng bước được ổn định phát triển hay sao? Không muốn nhân dân được tiếp thu những ý kiến hữu ích để phát triển tư duy hay sao? Bọn họ chẳng qua là không có thời gian mà thôi. Trước kia do chiến tranh giữ nước nên có một vài cơ sở nền tảng đã bị giai đoạn đặc biệt ấy phá hoại làm cho giật lùi đến mấy chục năm phát triển rồi. Tính tỉ mỉ ra thì nước mình mới thực sự phát triển bắt đầu từ năm 80 trở lại đây, cho đến giờ cũng mới được hơn ba chục năm mà thôi.
Đất nước ta quá rộng lớn, dân số lại quá đông, các dân tộc lại quá nhiều nên phưc tạp, có thể làm cho mười mấy tỷ người trong mấy chục năm đều có thể được ăn ngon mặc ấm, làm cho đại đa số dân tình có cuộc sống không hề kém cạnh những nước phát triển khác, thế cũng được coi là tốt lắm rồi.
Cái này cũng dễ như việc làm cha làm mẹ của một đứa trẻ vậy, nhưng nếu muốn nuôi dạy tốt mười mấy đứa trẻ thì lại khó hơn nhiều, đặc biệt là với mười mấy đứa trẻ có nguồn lực gia đình và đất đai còn không bằng gia đình của một đứa trẻ bình thường.”
Mới đầu Hoa Vô Ý đại khái cũng không hi vọng việc Cửu Ca sẽ đáp trả lại mình, nghe những lời Cửu Ca vừa nói, anh hơi kinh ngạc: “Em nói không sai, nếu nước ta tiến chậm một chút, hiện tại chắc cũng bị rơi vào tình trạng đất đai bị phân chia như một số nước khác. Em không ghét việc anh nói đến những vấn đề này chứ?”
“Không, đương nhiên là không rồi.” Cửu Ca không cười mà đáp lại: “Thực ra em cảm thấy thảo luận về những vấn đề này rất thú vị, tuy đa số mọi người chỉ coi là bàn luận viển vông hoặc chém gió mà thôi, nhưng ít nhất việc ấy cũng biểu thị là chúng ta quan tâm đến sự phát triển của đất nước, chứ không phải hờ hững thờ ơ thế nào cũng được.”
Nói xong, Cửu Ca hơi có chút do dự hỏi lại: “Có phải anh rất hứng thú với chính trị đúng không? Sau này cũng muốn phát triển theo con đường này sao?”
Hoa Vô Ý lắc đầu, thành thật đáp: “Anh là người làm kỹ thuật, hệ thống chính trị không phải là đất diễn của anh. Anh có bất mãn, người bên ngoài thường minh mẫn hơn người trong cuộc,song việc đó không có nghĩa là nếu anh tiến vào con đường đó thì anh có thể trở thành một người lãnh đạo giỏi hoặc một người ra quyết sách giỏi.”
“Có phải phững người làm kỹ thuật như anh đầu óc đều minh mẫn như vậy không?” Cửu Ca cười.
“Anh không biết, anh chỉ biết những người trong công ty anh đều là những người luôn hiểu rõ vị trí và nhu cầu của mình.”
Hai người lại nói chuyện về ưu nhược điểm của những vấn đề trọng điểm trong việc phát triển đất nước.
Hoa Vô Ý càng nói càng sâu, có những nội dung nếu có cán bộ đặc biệt nào chẳng may nghe phải chắc cũng vô cùng kinh ngạc.
Cửu Ca chẳng rõ nông sâu ra sao, cô chỉ cảm thấy rất hứng thú với những gì nghe được, có lúc cô đồng ý với những quan điểm của Hoa Vô Ý, có lúc không nhịn được lại phản pháo những ý kiến của anh.
“Em thấy sau này sẽ tốt hơn à?”
“Đấy là chắc chắn! Hiện giờ vẫn còn lạ lẫm và xem nhẹ, nhưng trong tương lai nhất định sẽ coi trọng hơn.”
“Đúng, có chúng ta, mọi người nhất định sẽ cố gắng, nước mình và cả thế giới đều sẽ càng ngày càng tốt hơn. Chúng ta không thể chỉ giới hạn trong một quốc gia, một khu vực, như thế quá hạn hẹp rồi.”
“Mục tiêu của anh đã vươn tới chinh phục vũ trụ rồi đấy à?” Cửu Ca cười haha, xới cho Hoa Vô Ý một bát cơm đầy chan canh trứng.
Hoa Vô Ý gật đầu rất nghiêm túc: “Không phải là chinh phục, mà là thăm dò, tài nguyên có thể khai thác ở trái đất quá ít, chúng ta muốn phát triển bắt buộc phải đi ra ngoài, nếu không thì chỉ còn cách đợi bị hủy diệt.”
Cửu Ca có chút lo lắng: “Nghe anh nói, ý là tương lai sẽ có chiến tranh ư?”
“Đang cố gắng né tránh. Mà cách tốt nhất để né tránh chiến tranh chính là tìm ra được một chân trời rộng lớn hơn.”
Cửu Ca phát hiện ra Hoa Vô Ý chưa từng nói nhiều như tối nay bao giờ, mà Hoa Vô Ý cũng phát hiện hóa ra anh cũng có thể nói chuyện với Cửu Ca về những vấn đề như thế này.
Cửu Ca khoanh chân xếp bằng ngồi trên ghế sofa, cầm một cái khung thêu không to lắm đang thêu gì đó.
Yêu Yêu kéo cái chổi lau nhà trượt đến trước mặt cô.
Cửu Ca vươn tay xoa xoa cái đầu tròn ung ủng của Yêu Yêu: “Yêu Yêu, có em rồi chị mới biết thế nào là hạnh phúc đấy.”
Trí thông minh của Yên Yêu không đủ để hiểu hết ý nghĩa thâm sâu trong câu nói này, nhưng cậu vẫn hiểu được đấy là câu khen ngợi, lập tức biểu hiện cảm xúc vui sướng, ánh sáng xanh trong mắt chuyển động liên tục, cái đầu tròn to còn thuận theo lòng bàn tay Cửu Ca xoay liền hai vòng liên tiếp.
Trong mắt Cửu Ca lấp lánh ý cười nhìn cậu ta giở trò làm nũng, tâm trạng buồn bực bị nhét xuống tận gót chân.
Hoa Vô Ý cầm máy tính bảng cũng chen lên ngồi cùng.
“Em đang thêu gì thế?”
Cửu Ca quay đầu lại: “Khăn tay, em định thêu cho đồng nghiệp trong công ty anh, cứ người nào mà em biết là sẽ tặng một cái cho người đó, em cũng chẳng biết làm thứ gì khác, chỉ có cái này là còn biết làm thôi.”
“Em không cần phải…”
“Cần chứ.” Cửu Ca gật đầu, còn nhấn mạnh trong giọng nói: “Cần thiết!”
“Thế có phần của anh không?” Hoa Vô Ý hỏi.
Cửu Ca cười nhẹ: “Có chứ, nhưng để thêu cuối cùng.”
“Nhưng anh muốn mình là người có đầu tiên.” Hoa Vô Ý duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay đang thêu của cô.
Cửu Ca không nói đáp ứng hay không, giơ cái chân đang để trên sofa lên đạp cho anh chàng kia một cái: “Đừng có ngồi chèn ép em như thế, ngồi sang bên kia một tí đi.”
Hoa Vô Ý giơ chân lên chặn ngang cái chân của Cửu Ca lại.
Cửu Ca đỏ mặt, rút chân của mình ra, lại đạp nhẹ anh một cái nữa.
Hoa Vô Ý chẳng muốn làm việc nữa rồi, anh đang cảm thấy vợ anh đang câu dẫn anh đây này.
Cửu Ca lặng im cầm cái khăn tay đang thêu lên, khăn tay mà đàn ông sử dụng không được mềm mại quá, cô đã chọn loại vải thô màu xanh lam nhạt, màu sắc rất khoáng đạt, không có thêm bất kỳ họa tiết nào nữa, thuần cotton, sờ tay lên cảm giác rất thích, bề mặt vải rất mịn màng.
Có lẽ hiện giờ còn rất ít người sử dụng khăn tay, nhưng đây cũng được coi là chút lòng thành của cô, cô không biết làm cách nào để biểu đạt sự biết ơn của cô với những người trong công ty Trọng Vũ, chỉ biết làm công việc mà cô có khả năng nhất.
Còn về phần Hoa Vô Ý, cô vốn không định thêu khăn tay cho anh, mà muốn làm cho anh vài cái cà vạt thêu tay, nhưng anh đã nói như vậy, thế thì chiếc khăn đầu tiên sẽ thêu cho anh.
Tay của Hoa Vô Ý làm như vô tình đặt trên chân của Cửu Ca, nhẹ nhàng vuốt ve. Máy tính bảng của anh vẫn đang mở, nhưng tâm trí anh rõ ràng không tập trung trên cái máy tính bảng nữa, nếu không đã phát hiện ra cái máy tính bảng đã rơi vào trạng thái máy chờ từ lâu rồi.
Bây giờ nên tâm sự với bà xã hay là ℓàм тìин nhỉ?
Tâm sự thì lúc nào mà chẳng được, nhưng ℓàм тìин thì thiếu lần nào sẽ thiệt lần ấy, nếu mà cứ đợi mãi, đợi đến lúc anh chẳng thể cứng lên nổi, thế chẳng hóa ra vĩnh viễn anh không được thân mật với bà xã rồi hay sao?
Cơ mà tâm tình là việc rất quan trọng, chiều nay Trịnh Dã đã đặc biệt gọi điện thoại cho anh để nhắn nhủ rằng anh phải nói chuyện nhiều hơn với vợ, rõ ràng thằng ku này đã phát hiện ra việc gì đó, thế mà thằng nhóc nhất quyết không nói rõ ra với anh, mà bắt anh phải tự mình cảm nhận.
Cửu Ca thở dài một cái, bỏ khung thêu xuống, bỏ đi, tâm trạng cô mãi mà chẳng tập trung nổi, lý do một phần vì Hoa Vô Ý cứ vuốt ve cô, còn nữa là…
“Mình làm đi.”
“Gì cơ?” Hoa Vô Ý hồi hồn, tâm trạng với ánh mắt của anh vẫn còn chưa được gặp gỡ với nhau, nhìn anh trông cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Dũng khí của Cửu Ca vừa mới bật ra đã nhanh chóng bị kéo chìm xuống, đang định sửa câu mình vừa nói thì Hoa Vô Ý đã đứng bật thẳng đậy, anh cẩn thận cầm lấy cái khung thêu và kim thêu từ tay cô bỏ xuống một cách kiên định, tiếp đó… vác bổng cô lên.
“Này! Anh định làm gì thế? Nhanh bỏ em xuống đi!” Cửu Ca bị dọa cho một trận, cười không được khóc không xong, cứ thế đấm vào lưng anh.
Hoa Vô Ý mặc kệ cô, cứ vác thẳng vào trong phòng ngủ, Yêu Yêu cũng muốn vào theo, bị anh đuổi thẳng cổ ra ngoài.
Chấp nhận rồi lại cho đi. Lúc mới bắt đầu cho đến tất cả sau này đều diễn ra rất tự nhiên, có lẽ vẫn còn chút xấu hổ, có lẽ vẫn còn chút mù mờ, luống cuống, và hơn cả là sự bất an cùng những rung động không cách nào kiềm chế được.
Song trong đêm tối ấy, tất cả những điều ấy dần trở nên hòa hợp tốt đẹp với nhau.
Trong khoảnh khắc người đàn ông ấy đi vào trong cô, cô đã ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của anh.
Anh cũng ôm chặt lấy cô, dùng hết sức mình, dường như muốn khắc sâu cơ thể cô vào trong cơ thể mình.
Tiếng nức nở vang lên, anh cúi đầu liếm đi những giọt nước mắt trên má người phụ nữ của mình, biểu tình của anh dịu dàng đến vô cùng, thế nhưng hành động hung hăng, điên cuồng bên dưới lại trái ngược hẳn với biểu tình đó.
Cửu Ca hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, người đàn ông bình thường nhìn nho nhã đến nhường vậy, sau khi lột bỏ lớp quần áo bên ngoài lại cũng lột luôn cái dáng vẻ nho nhã, lịch sự đó đi mất tiêu.
Anh rất dịu dàng, anh rất lo lắng cho sức chịu đựng của cô, song lại rất bá đạo, không một chút nhượng bộ cho một chút chối từ và kháng nghị phát ra từ cô, anh lại càng bám chặt một cách tồi tệ, làm cho cô muốn trốn cũng không trốn được, chỉ còn cách tiếp nhận sự công kích và xâm lược của anh một cách thành khẩn.
Mồ hôi từ trán người đàn ông nhỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi trên ga trải giường.
Sự căng cứng của tấm lưng rộng rãi và đôi chân chắc nịch, mang theo cái đẹp của sự khác biệt về sức lực.
Những cơ bắp nổi lên của đôi bả vai nửa ôm chặt, nửa phủ phục lên người bên dưới, cứ thế đem anh chôn sâu, chôn vùi vào những động tác điên cuồng.
Đêm vẫn còn dài, người đàn ông đã bị nín nhịn từ lâu, đặc biệt là sự nín nhịn của đàn ông còn là xử nam thì lại càng đáng sợ, người đàn ông thường ngày lý trí là thế mà một khi được nếm mùi Dụς ∀ọηg cũng không thể tự điều tức, cũng vì anh cũng không muốn tự điều tức nữa.
Một bên tự nhủ với bản thân, vợ anh là lần đầu tiên, cần phải nhẹ nhàng một chút, đừng có lộ ngay ra cái bản mặt tham ăn dọa cho cô ấy sợ. Nhưng đồng thời bên kia anh cũng không nhịn được mà nghĩ rằng, cả hai đều là lần đầu tiên, có lẽ vợ anh – cô ấy cũng rất ham muốn, chỉ là ngại ngùng không dám nói ra chăng?
Cho nên… chắc là thêm một lần nữa cũng được nhỉ?
Ba lần, chỉ làm ba lần. Người đàn ông lại tự nhắc nhở bản thân. Vừa kéo dài thời gian ra mãi, ép đến nỗi sự tự chủ của bản thân anh cũng hoàn toàn bị phá hủy, đến mức phát ra những tiếng kêu, những tiếng khóc cầu xin đến đáng thương, vụn vỡ.