Gương Vỡ Lại Lành
Hoa Vô Ý ở xa, lúc chạy đến thì xe cứu thương và xe cảnh sát đã đến trước rồi.
Đội cảnh sát cực kỳ đau đầu. Khi họ tới hiện trường thì thấy một người nằm ở ngoài xe, một người nằm ở trong xe, tình trạng của người ngoài xe tương đối thảm, còn người trong xe thì bất tỉnh.
Căn cứ vào cuộc gọi báo án, người đó nói rằng vợ của anh ta đang gặp nguy hiểm, lén gọi điện thoại cho anh ta. Bởi vì trên tay vợ anh ta có gắn một thiết bị định vị vệ tinh cho nên anh ta biết rõ vợ mình đang ở đâu.
Như vậy, dựa vào cuộc báo án này, đội cảnh sát có thể xác định được 8 phần người phụ nữ đang bất tỉnh trong xe là người bị hại, về phần người nằm ngoài xe kia thì họ lại không thể xác định được.
Bởi vì tình trạng của người này tương đối thê thảm, cổ, tay, sườn, lưng, chỗ nào cũng có vết thương. Mà những vết thương này trông giống như là bị một con vật to khỏe nào đó cắn, nhưng xung quanh lại không hề phát hiện được dấu tích của con vật nào như thế cả, chỉ thấy trong balo leo núi của người bị hại có một cái thùng rác làm bằng kim loại.
Tuy nhiên khi phát hiện khẩu súng bên cạnh người đàn ông thì đội cảnh sát lập tức bắt người này lại. Ở Trung Quốc, việc sử dụng súng trái phép được coi là tội lớn!
Hoa Vô Ý ngồi trên xe quân đội đi tới. Xuống xe với Hoa Vô Ý còn có một Thiếu tá, hai Trung úy khiến đám cảnh sát ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì thế?
Thượng tá Đường nghe nói vợ của Hoa Vô Ý xảy ra chuyện, lúc đầu định dẫn thêm vài người đi cùng nhưng bị Hoa Vô Ý từ chối, nếu không thì người tới đấy bấy giờ còn nhiều hơn nhiều.
Hoa Vô Ý lập tức xác định tình trạng của Cửu Ca, thấy cô không bị bất kỳ chấn thương nào, chỉ bị trúng thuốc mê nên bất tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên ngộ độc thuốc mê cũng không phải là chuyện nhỏ, có loại thuốc mê dược tính rất mạnh có thể khiến cho người hít phải hôn mê sâu, sau đó tử vong.
Hoa Vô Ý không dám xem thường, anh lo lắng đứng bên cạnh xe cứu thương nhìn nhân viên y tế tiến hành cấp cứu cho Mục Cửu Ca.
Sau khi đeo mặt nạ oxi cho Cửu Ca, nhân viên y tế trẻ tuổi nói với Hoa Vô Ý: “Chúng tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện. Chúng tôi không biết trong thuốc mê có thành phần gì, vừa rồi kiểm tra sơ qua cũng không cho kết quả gì nhiều. Cần phải đến bệnh viện để tiến hành xét nghiệm máu, sau khi phân tích mới tìm thuốc giải được.”
“Đi đến bệnh viện quân khu đi, cách nơi này cũng không xa lắm.” Vị Thiếu tá nói.
Hoa Vô Ý nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ 12 phút sáng.
Cứu người quan trọng hơn. Tuy cảnh sát có rất nhiều nghi ngờ nhưng hiện tại cũng chỉ có thể đưa hai người bị thương tới bệnh viện..
Sau khi được tiêm thuốc trung hòa thuốc mê, Cửu Ca nhanh chóng tỉnh lại.
Mà tên tài xế xấu số cũng bị cảnh sát xác định danh tính thông qua ảnh chụp, thì ra hắn ta nằm trong danh sách tội phạm truy nã.
Lúc này đã gần một giờ chiều.
Trong phòng bệnh, Hoa Vô Ý nhìn Cửu Ca bằng vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí không hề dùng ánh mắt trách móc để nhìn cô, điều này khiến cô càng thêm lo lắng.
“Mẹ em…”
“Anh đã nhờ bác sĩ công ty tới viện điều dưỡng kiểm tra, cậu ấy nói dì Tô không sao cả. Hòa Thượng đã bắt đầu làm thủ tục cho dì Tô xuất ngoại. Nếu như không có vấn đề gì thì ngày mai mẹ em có thể xuất phát.”
“Nhanh thế á?” Cửu Ca yên vừa yên tâm, vừa giật mình.
“Công ty anh uy tín lắm.” Hoa Vô Ý nói sự thật, nhưng có điều anh không nói rằng Hòa Thượng đã đi thẳng đến Đức, Anh, trực tiếp nhờ đại sứ quán bật đèn xanh cho dì Tô và hai ông bà Mục, nếu không thì làm sao có thể lấy được visa nhanh như vậy chứ. Về phần hộ chiếu thì cứ theo quy định đóng đầy đủ phí, tìm vài người, sau 2 giờ là có thể lấy được.
“Từ giờ trở đi, em chỉ cần tập trung thi cho tốt thôi. Lát nữa cảnh sát đến, em đừng kể chuyện Yêu Yêu ra nhé. Nếu họ phát hiện thì tính sau, còn nếu họ chưa phát hiện thì chúng ta không nên chủ động đề cập trước.”
Cửu Ca gật đầu, cô đâu phải con ngốc, robot lợi hại như Yêu Yêu chắc chắn có liên quan đến chuyện buôn bán cơ mật của công ty Trọng Vũ, sao có thể tùy tiện tiết lộ được chứ.
Mục Cửu Ca cắn răng, quyết định hỏi: “Em gây ra cho anh nhiều phiền toái lắm phải không? Nhất định bây giờ anh đang rất hối hận…”
Hoa Vô Ý đè một ngón tay lên môi cô, tiện thể ngồi xuống giường, nói: “Ngày anh cầu hôn em, em không hề giấu diếm mọi chuyện mà kể hết cho anh. Sau khi sống chung, anh cũng biết em đang gặp rắc rối. Khi lấy em, anh đã biết rõ trách nhiệm và nghĩa vụ mình sắp gánh vác. Cho nên sau này em đừng hỏi anh có hối hận hay không nữa, vì điều này là không cần thiết, em nhớ chưa?.”
Cửu Ca miễn cưỡng mỉm cười: “Cũng giống như anh đã biết trước sản phẩm mình sẽ mua bị lỗi, vì thế nên khi phát hiện nó bị hỏng thì anh cũng không phàn nàn chứ gì?”
Chân mày của Hoa Vô Ý thoáng cau lại, có vẻ như anh hơi tức giận.
Nhưng Cửu Ca cũng không chắc chắn lắm, bởi vì người đàn ông này rất ít thể hiện cảm xúc ra ngoài.
“Cửu Ca, em quá tự ti rồi.” Hoa Vô Ý thẳng thừng nhận xét.
“Sao cơ?” Cửu Ca ngồi thẳng người. Cô đúng là có chút tự ti, nhưng mà chưa đến mức quá tự ti chứ?
“Ở mặt nào đó, em và em trai em rất giống nhau, bởi vì quá tự ti mà lòng tự trọng đặc biệt lớn.” Hoa Vô Ý không hề kiêng dè vì Mục Cửu Ca là con gái, anh chỉ muốn nói ra sự thật mà thôi.
“Bởi vì quá tự ti, cho nên em mới không muốn làm phiền người khác, thà bản thân em tự chiến đấu đến đầu rơi máu chảy chứ em không muốn cầu xin bất cứ người nào cả, bởi vì em sợ người ta sẽ khinh thường em, người ta sẽ cười nhạo em.”
“Em thà mang theo Yêu Yêu đi ra ngoài còn hơn là đi tìm Trịnh Dã. Bởi vì Yêu Yêu là máy móc, em có thể dựa vào máy móc, vì dù em có làm gì đi nữa thì máy móc cũng sẽ không bao giờ cười nhạo em, mà con người thì lại khác. Em sợ Trịnh Dã mặt ngoài giúp đỡ em, nhưng trong thâm tâm lại không muốn. Em sợ Trịnh Dã sẽ nói xấu sau lưng em, sẽ nói em mặt dày, vụng về, ngốc nghếch, vô dụng, chỉ biết gây rắc rối cho người khác.”
Cửu Ca nắm chặt khăn trải giường. Đây là lần đầu tiên có người thẳng thừng phân tích con người cô ngay trước mặt cô. Có thể điều Hoa Vô Ý nói là thật, nhưng anh cũng quá thẳng thắn rồi đấy.
“Em quan tâm mẹ em như vậy, không chỉ vì bà ấy là mẹ của em, mà em sợ rằng người khác sẽ nói em bất hiếu, nói em xem mẹ mình là gánh nặng. Bởi vì thật sự mà nói, trong lòng em giờ đây đã không còn có cảm giác bà ấy là mẹ mình, mà em chỉ nghĩ bà ấy là một gánh nặng của cuộc đời em mà thôi.”
“Đừng nói nữa! Hoa Vô Ý, có những điều anh có thể nói, nhưng cũng có những điều anh không có quyền nói lung tung!” Cửu Ca nổi giận.
Hoa Vô Ý không để ý tới cô, tiếp tục nói: “Em rất hận và oán giận những người đã sinh ra em. Em có một người cha như thế, cho dù mẹ em và ông ta ly hôn thì sao, ông ta vẫn như một oan hồn không tan, thậm chí vợ con ông ta còn gây phiền phức cho em nữa. Sau những tháng năm khó khăn cực nhọc, cuối cùng cũng có ngày được hưởng thụ cuộc sống thì mẹ em lại ngã bệnh. Ông trời cứ như đang trêu ngươi em, tai vạ lúc nào cũng đến tới tấp. Em hận muốn ૮ɦếƭ. Em muốn sống tiếp nhưng lại không tìm ra hướng đi nào cho bản thân. Bởi vì em không có chỗ nào có thể nương tựa cả, cho nên em chỉ có thể đứng thẳng, một mình đối mặt với tất cả mọi thứ.”
Cơ thể Cửu Ca run lên vì tức giận.
“Em rất hận người nhà họ Hàn, nhưng lại cảm thấy tự hào khi lấy được 200 vạn từ họ, đồng thời em cũng không cam tâm. Rõ ràng em có thể bán kỹ nghệ thêu gia truyền từ rất lâu, nhưng em lại đợi cho đến khi người nhà họ Hàn dùng mẹ em uy Hi*p em.
Vì để có một vị trí trưng bày tốt mà em không tiếc hi sinh bản thân, hy vọng dùng nó để nắm thóp bọn họ, giúp em thi đấu thuận lợi.
Em cũng biết người của nhà họ Hàn sẽ ra tay với em. Em biết họ vô cùng trơ trẽn, họ nhất định sẽ dùng ông bà nội và mẹ em để đối phó với em. Nhưng ngoại trừ việc chờ đối phương ra chiêu thì em không hề nghĩ ra biện pháp ứng phó trước gì cả, bởi vì em đã quen với việc đặt mình vào vị trí của người bị hại rồi.”
Cửu Ca cắn chặt môi, cắn đến chảy máu, cô chưa từng nghĩ rằng Hoa Vô Ý sẽ nói mình như vậy!
Giọng Hoa Vô Ý vẫn rất bình tĩnh, không hề thay đổi vì sắc mặt của cô.
“Thậm chí ngay cả việc kết hôn với anh cũng vậy. Thoạt nhìn trông em rất chủ động đưa ra đề nghị thời hạn một năm ly hôn, nhưng thực ra em đang chờ xem lúc nào thì anh sẽ không thể chịu nổi em nữa, lúc nào thì anh sẽ đồng ý đề nghị đó vì chuyện gia đình của em.
Khi đó em sẽ nghĩ ‘Đấy xem, mình đoán không sai mà!’. Rồi em sẽ mỉm cười rồi chia tay với anh trong hòa bình, sau đó em sẽ lại hưởng thụ cảm giác mình là người bị hại nhưng vẫn kiên cường đối mặt, tuy nhiên, nửa đêm tỉnh lại em sẽ không ngừng ai oán.”
“Tôi nghĩ thế nào là chuyện của tôi. Nếu như anh cảm th Lương biểu hiện vẻ đang suy nghĩ, nghe thấy MC Lý hỏi, trong đầu ông vụt qua một ý nghĩ, nhưng trời sinh ông là người cẩn thận nên không hề có dự định sẽ nói ngay đáp án đó, cho nên ông chỉ mỉm cười, vươn người về phía trước, sát chiếc bàn có gắn micro: “Vị thí sinh này rất thông minh.”
“Ố? Ngài từ đâu mà nhìn ra được điểm này…” Cô MC nữ hỏi.
Hội trưởng Lương mỉm cười, hỏi ngược lại: “Chủ đề thi của chúng ta lần này là thi cái gì?”
Cô MC liền trả lời: “Phần trăm hoàn thành tác phẩm, độ tinh xảo và độ giống nhau.”
Hội trưởng Lương gật đầu: “Mà chúng ta đều rõ ràng rằng với một tiếng rưỡi đồng hồ mà phải hoàn thành thêu xong bức tranh Lạc Thần là một điều không thể. Như vậy các thí sinh chỉ có thể lựa chọn một trong hai phương án, một là sẽ chọn thêu một phần của bức tranh, và thật chuyên tâm để thêu thật đẹp phần đó; hai là cố gắng thêu lược được hết cả bức tranh.”
Diễn viên Doãn Thiên Lệ như có suy nghĩ đến điều gì đó, nhận micro từ hội trưởng Lương, hỏi lại: “Nếu là như vậy, vậy thì nhìn những động thái của các thí sinh, thí sinh Chu Xương có phải là đang muốn cố gắng thêu lược hết cả bức tranh Lạc Thần, mà bà Quế Đằng Long lại muốn chọn một phần của bức tranh để tiến hành thêu tỉ mỉ phần lựa chọn đó có phải không?”
Hội trưởng Lương chỉ cười mà không nói: “Cuối cùng như thế nào, chúng ta hãy tiếp tục xem là biết.”
MC Lý cười, đùa với hội trưởng Lương: “Hội trưởng Lương, ngài vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy, ngài cảm thấy thí sinh Mục Cửu Ca hiện tại đang muốn làm gì?”
Hội trưởng Lương vốn là hội trưởng của một hiệp hội, nào có dễ dàng để người ta úp sọt như thế, ông chỉ cười nói: “Tôi có một phỏng đoán, song tôi tin là các vị giám khảo khác cũng có thể nhìn ra được, Lão Lưu, chắc ông cũng đoán ra rồi có phải không?”
Lão Lưu bị gọi đích danh, ông vốn là giám đốc sản xuất của một doanh nghiệp dệt nửa quốc doanh, bị hội trưởng Lương đá quả bóng về phía mình, không nhịn được liền chỉ chỉ ngón tay vào ông ấy: “Ông nhìn ra được không nói, lại còn bắt tôi nói, tôi có phải cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội được xuất đầu lộ diện hay không đây?”
Hội trưởng Lương vội trả lời: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, chỉ là việc nhỏ ấy mà.”
Khán giả cười ồ lên.
Lão Lưu lắc đầu, bất đắc dĩ cười với hội trưởng Lương.
MC Lý té nước theo mưa, lập tức đi về phía bên cạnh Lão Lưu đùa theo: “Hội trưởng Lưu, hội trưởng Lương sợ nói sai, ngài chắc là không sợ hão đâu nhỉ?”
Hội trưởng Lương giả vờ lấy tập văn kiện lên che mặt, các khản giả cười không ngớt miệng.
Trong thâm tâm hội trưởng Lưu vốn không hề muốn bình luận gì về Mục Cửu Ca, hai thí sinh kia ông có bình luận gì thì cũng thoải mái, nhưng Mục Cửu Ca đối với ông mà nói chính là củ khoai nóng bỏng tay.
Cô thí sinh này vừa mới xuất hiện đã chỉ thẳng những mâu thuẫn với ông chủ đứng đầu xi nghiệp Hàn gia, một xí nghiệp dệt sợi trong tỉnh, mà ông lại làm cùng trong ngành dệt này, nếu như khen ngợi Mục Cửu Ca, như thế sẽ rất có khả năng làm cho mọi người cho rằng ông có ý đả kích báo thù với đối thủ. Song nếu như ông phê bình Mục Cửu Ca cũng lại không được, đến khi nhà họ Hàn kia mà bị điều tra ra đúng là lập âm mưu bá chiếm di sản thừa kế nhà người ta là chân thực, thế thì chẳng phải ông cũng tự biến mình thành cùng hội cùng thuyền với nhà bọn họ hay sao?
Cho nên ông cũng rất thông cảm với việc hội trưởng Lương đá quá bóng này chuyền đi, cơ mà ông cũng rất không muốn nhận quả bóng này cơ mà!
MC Lý cố tình không nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm tình nguyện của ông, lại hối thúc ông thêm một lần nữa.
Lão Lưu không tiện thoái thác thêm nữa, chỉ còn cách nói rằng: “Mọi người cứ xem cho kỹ, vị thí sinh này không phải đang cắt lung tung đâu.”
Ống kính camera chỉnh về phía Mục Cửu Ca.
Trong thời gian có vài câu nói đó, Mục Cửu Ca đã cắt xong lớp vải thành hình phác thảo sơ lược.
“ A!” Khán giả trong trường quay có người kêu lên kinh ngạc.
Lão Lưu rất phối hợp nói luôn: “Xem ra đã có vị khán giả nào nhìn ra được rồi, thí sinh Mục Cửu Ca đang cắt vải ra thành phác họa của bức Lạc Thần.”
Mc Lý ngạc nhiên: “cô ấy không cần vẽ phác họa, mà là cắt trực tiếp luôn, cô ấy không sợ cắt sai sao?”
Lão Lưu xòe tay: “Cổ nhân có câu “Tài cao thì mật lớn”, cô ấy chính là không sợ.”
Lâm Đạt Trần đột nhiên nói một câu tỏ ý rất khinh thị: “Lòe bịp thiên hạ”
Diễn viên Doãn Thiên Lệ không biết có ý định gì, nghe xong thì cười nói: “Muốn lòe bịp thiên hạ cũng phải có cách mới lòe bịp được thiên hạ, không phải người nào cũng muốn lòe bịp thiên hạ là được, không thì lòe bịp không xong lại trở thành trò cười cho thiên hạ rồi. Mục Cửu Ca dám làm như thế, có lẽ người ta cũng không chỉ có vài ba ngón nghề lòe bịp.”
Nhìn thấy Lâm Đạt vỗ bàn một cái nhìn sang Doãn Thiên Lệ, cô MC vội vàng nói chen vào, truy hỏi Lão Lưu: “Hội trưởng Lưu, cách làm của Mục Cửu Ca ở trong nghề thêu có được định nghĩa thành tên của phương pháp nào không?”
Lão Lưu chậm rãi trả lời: “Tôi thấy vấn đề này để cho hội trưởng Lương trả lời sẽ càng thỏa đáng, ông ấy có chuyên ngành hơn tôi.”
Tất cả mọi người đều nhìn hướng về hội trưởng Lương.
Lần này, hội trưởng Lương không từ chối nữa, ngồi thẳng người dậy trả lời: “Trong ngành thêu tay có một phương pháp được gọi là thêu điêu khắc, còn được gọi là thêu chạm trổ rỗng. Ý nghĩa của cách gọi thêu chạm trổ rỗng chính là cắt lớp vải thêu, dùng chỉ thêu thêu viền quanh lại, hình thành một bức tranh thêu điêu khắc rỗng giữa. Tôi nghĩ rằng những hành động của Mục Cửu Ca cho thấy cô ấy đang sử dụng phương pháp này, song…”
“Song??” MC Lý vội tiếp lời.
Hội trưởng Lương dừng lại một lát: “song thêu chạm trổ rỗng cũng chẳng phải dễ, càng là những bức tranh lớn thì lại càng khó thêu chạm rỗng, bởi bức tranh rất dễ bị xiên xẹo. Bức Lạc Thần này chính ra không phù hợp với phương pháp thêu chạm rỗng, lý do là trọng điểm của bức tranh là một nhân vật hoàn chỉnh, hơn nữa chúng ta là đang thi về thêu tay, riêng việc cắt miếng vải thành phác hoạc của bức tranh sợ đã không đủ thời gian, lại còn phải dùng chỉ thêu quanh viền bức tranh nối chúng lại với nhau nữa, nếu không ý nghĩa của thêu chạm rỗng sẽ không còn nữa, nếu chỉ là hình tròn, thì chẳng bằng là thêu lược trực tiếp lên lớp vải.”
MC cắt ngang chủ đề, hướng về phía khán giả nói: “Thời gian đã trôi qua được mười phút, chúng ta có thể nhìn thấy Chu Xương đã phác thảo xong bức tranh, hiện anh đang chọn chỉ thêu. Với tốc độ phác thảo như thế này của Chu Xương, không thể không nói nền tảng hội họa của anh vô cùng tốt. Trong khi đó thí sinh Quế Đằng Long của chúng ta lại đang thêu lược trên vải thêu, ồ, thí sinh Quế Đằng Long dường như đang sử dụng phương pháp đúng như ban giám khảo đã phỏng đoán, bà không có ý định thêu cả bức tranh. Chúng ta hãy xem thí sinh Mục Cửu Ca…”
Phần đông khán giả cũng đang dán mắt về phía Mục Cửu Ca.
Hiện tại Cửu Ca đã để chiếc kéo xuống, cầm kim thêu lên, mà làm cho người khác càng kinh ngạc hơn ấy là, cô không những trực tiếp bỏ qua bước thêu lược, thậm chí còn trực tiếp bỏ qua bước chọn chỉ thêu, so sánh với người bên cạnh, có cảm giác cô đang rất tùy ý, rút đại chỉ màu rồi cứ thế luồn kim thêu.
Những tiếng thì thầm to nhỏ càng lúc càng rõ ràng, ban giám khảo cũng nhìn nhau.
Hội trưởng Lương khoanh tay mắt nhìn chằm chằm vào từng cử động nhỏ của Mục Cửu Ca.
Lão Lưu cùng với một vị giám khảo họ Vương ngồi bên cạnh thỉnh thoảng vừa ngẩng đầu nhìn cả ba thí sinh, vừa quay đầu sang thấp giọng nói chuyện, hình như là đang trao đổi ý kiến với nhau.
Doãn Thiên Lệ và một tiên sinh tương đối lớn tuổi đang nói chuyện, nghe đồn là chuyên gia sở trường về kỹ nghệ thêu tay của dòng họ Tô – Sư phụ Vạn, trong khi đó Lâm Đạt vẫn giữ nguyên tư thế lười biếng, chỉ là thỉnh thoảng lại liếc ánh mắt về phía Mục Cửu Ca với vẻ tràn đầy khinh miệt.
Nhân viên quay phim hình như rất có thiện cảm với Mục Cửu Ca, thời lượng quay camera về phía cô rất nhiều. Đừng xem thường vị trí của nhân viên quay phim trường quay, đặc biệt là quay phim truyền hình trực tiếp, ống kính quay của nhân viên quay phim thường sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ấn tượng của khán giả về các thí sinh, rồi đến cả việc quay ống kính vào thí sinh bao nhiêu lần, thời gian ngắn dài như thế nào cũng vô cùng quan trọng.
Tuy rằng tổ làm tiết mục sẽ đưa ra quy định yêu cầu nhân viên quay phim phải tuyệt đối công bằng, sau tiết mục cũng tiến thành thanh tra lại nội dung quay phim, nhưng quy định là văn bản ૮ɦếƭ, còn con người là sống, chỉ cần nằm trong lòng quy định, nhân viên quay phim vẫn có mức độ tự do nhất định.
Nhà họ Hàn chắc không nghĩ đến sự quan trọng của một nhân viên quay phim nhỏ bé, đến ý nghĩ mua chuộc cũng chưa từng nghĩ tới.
Sau khi nghe qua đủ loại tin đồn, đối với Mục Cửu Ca, anh quay phim vốn có ấn tượng rất xấu, sau khi tận mắt nhìn thấy cô, tự nhiên lại nảy sinh một thứ cảm giác ngược lại rất kỳ lạ.
Con người thường dựa vào mắt nhìn để đánh giá người khác, đặc biệt là đàn ông.
Nếu như dung mạo của Mục Cửu Ca chỉ bình thường hoặc rất xấu, khí chất con người cũng giống như tin đồn, là một người phụ nữ khắc nghiệt, lạnh lùng, độc ác, âm hiểm, thế thì chẳng cần ai sai bảo, anh quay phim cũng sẽ không tự nguyện chiếu ống kính dừng lại lâu trên cái loại người này, cứ cho là có quay đến, cũng sẽ cố tình quay ở góc độ cực gần, cực rõ nét, để tất cả khuyết điểm như những nốt, những vết loang lổ, những chỗ mấp mô, lồi lõm, rồi những chỗ mỡ thừa trên cơ thể, trên khuôn mặt đều hiện rõ hết qua ống kính.
Thế nhưng hiện tại, ấn tượng mà Mục Cửu Ca để lại cho mọi người không những là loại phụ nữ xấu xa như trong tin đồn, ngược lại ngoại hình và khí chất của cô làm cho người khác muốn tiếp cận và kính phục, sau lại nghe lời tuyên chiến vô cùng thẳng thắn của cô, sự tự tin và khoáng đạt đó của cô làm cho những người vốn có ấn tượng rất xấu về cô, sẽ không kiềm được mà bắt đầu có cảm giác ngược lại, thậm chí còn cảm thấy áy náy với Cửu Ca cô vậy.
Do có chút tâm lý muốn bù đắp, lại thêm bản tính yêu cái đẹp, anh chàng quay phim cứ thế chĩa ống quay về phía Mục Cửu Ca, không ngừng cố gắng có những góc quay đẹp nhất cho cô cũng là không kỳ lạ, chỉ riêng với khuôn mặt ngũ quan thanh tú của Mục Cửu Ca, Tiểu Trâu và Khai Văn lại còn là chuyên gia hóa trang và tạo hình, hai khoản này cùng kết hợp với nhau, càng làm cho Mục Cửu Ca vô cùng ăn hình.
Có lẽ với những việc khác, Cửu Ca cũng không nắm chắc tự tin, nhưng với thêu thùa… Đối với cô mà nói, đúng là chẳng có gì cần phải lo lắng cả.
Cứ tự nhiên như thế làm cho thần thái của cô vô cùng là thoải mái, tự nhiên.
Với kỹ năng thuần thục làm cho những động tác của cô như là nước chảy mây trôi.
Hóa trang phù hợp, kiểu tóc và y phục vừa vặn, làm cho những động tác đưa kim của cô giống như bức tranh mỹ nữ đẹp đến tinh xảo.
Nói tóm lại, Mục Cửu Ca trên truyền hình làm cho khán giả có một cảm giác rất khoáng đạt, những động tác của cô không có động tác nào là không đẹp mắt, làm người xem rất có cảm giác hưởng thụ.
Trong khi đó Tiểu Trâu và Khai Văn lại còn đặc biệt chỉ rõ cho Cửu Ca, nên bản thân cô cũng rất chủ ý đến những biểu hiện của mình sao cho không giống với khí chất của đại đa số mọi người, dường như mỗi người khi nhìn đến cô đều có cảm giác mê hoặc: Tại sao một người như thế này lại có thể đi lái xe buýt?
Những cảm giác này lại càng tăng thêm ấn tượng của mọi người về Mục Cửu Ca, làm cho không ít khán giả hưng phấn lên, muốn tìm hiểu kỹ hơn về con người cô.
Mà tò mò, chính là sự dụ hoặc tốt nhất của việc yêu một người.
Hòa Thượng chồm về phía Hoa Vô Ý: “Đại ca, cũng hòm hòm rồi đấy, em thấy có thể phát tin tức được rồi.”
“Uh.” Hoa Vô Ý đang kiểm tra lần cuối văn kiện của Văn Chim Câu và Tiểu Ảnh mang đến.
Chủ nhiệm Tiết và con gái, một quả phụ cùng với một đứa trẻ, bọn họ muốn làm gì với hai người này cũng không dễ hành động, cũng không thể nào uy Hi*p người ta đến mức làm cho hai mẹ con họ chạy khắp nơi tố khổ, song không có nghĩa là bọn họ không phản kích lại.
Nhưng Cửu Ca không đồng ý tiếp tục cùng xuất hiện với chủ nhiệm Tiết trên cùng một bài viết, bọn họ cũng khinh thường hành động tiếp tục đi làm khó một quả phụ bình thường, mà cả khả năng võ công lẫn sự uy Hi*p đều không cao, cho nên những hành động phản kích của bọn họ không phải là nhằm vào những phát ngôn của chủ nhiệm Tiết, mà là đổi sang một phương pháp khác làm cho mọi người có thể hiểu một cách triệt để con người của Mục Cửu Ca.
Làm thế nào để có thể nhào nặn ra hình tượng của Mục Cửu Ca, mọi người trong công ty cơ khí Trọng Vũ đều là những kỹ sư kỹ thuật đối với phần công việc mới này vẫn còn rất lạ lẫm, nhưng tất cả khó khăn cũng không đọ lại được với sự hứng thú của họ, trong lúc mọi người đang thu thập ý kiến quần chúng thì hình tượng của Cửu Ca cũng dần được hình thành.
Hiện tại để phối hợp với những phát ngôn của Cửu Ca trong cuộc thi, bọn họ cuối cùng cũng có thể tiến hành bước hành động đầu tiên – Xây dựng thanh thế.