Mục Cửu Ca - Chương 26

Tác giả: Dịch Nhân Bắc

Mờ Ám
“Sao vậy?” Cửu Ca vừa nghe thấy tên này thì bỗng nhiên ngừng ăn cơm.
Trịnh Dã gãi đầu nói: “Tối qua khoảng 9 giờ, có một người đàn ông trung niên gõ cửa tìm chị. Đại ca giả bộ đi qua hành lang quan sát, tôi quan sát bằng camera còn Chu Tiểu Ảnh thì đi lên lầu hỏi ông ta là ai.”
Chu Tiểu Ảnh tiếp lời: “Ông ta nói ông ta là bố của chị, tìm chị có việc. Còn hỏi em có biết cách liên lạc với chị không. Em nói em chỉ là hàng xóm của chị thì ông ta liền đi luôn. Em xem giấy chứng minh của ông ta, phát hiện ông ta tên là Mục Hữu Vi.”
Cửu Ca đang hoang mang nên nhất thời không để ý đến việc làm sao Chu Tiểu Ảnh lại thấy được giấy chứng minh của người ta: “Sao ông ta biết tôi ở đấy được nhỉ?”
“Chị chưa từng nói với ông ta à?” Chu Tiểu Ảnh hỏi.
Cửu Ca lắc đầu. Bởi vì sợ ông ta không biết xấu hổ cứ liên lục quấy rầy, ỷ vào thân phận làm cha mà kiếm chuyện với cô, cho nên cô chưa từng nói nơi ở của cô và mẹ cho ông ta biết, bên phía ông bà nội cũng chắc chắn không nói cho ông ta biết rồi.
“Quan hệ giữa bố con chị không được tốt à? Thế ông ta tìm chị là chuyện tốt hay chuyện xấu?” Trịnh Dã tò mò hỏi.
“Cực kỳ không tốt.” Cửu Ca thẳng thừng buông đũa xuống: “Chúng tôi không phải là kẻ thù nhưng còn xem nhau hơn cả kẻ thù nữa.”
Hoa Vô Ý hỏi: “Thế em có thể đoán được vì sao ông ta lại đến tìm em không?”
Cửu Ca nhíu mày: “Chắc là chuyện liên quan đến căn nhà của bà nội em. Nhưng rốt cuộc ông ta có được địa chỉ của em từ đâu nhỉ?”
“Có lẽ là từ công ty chị đang làm việc?” Chu Tiểu Ảnh đoán.
“Đa phần đồng nghiệp ở công ty đều không biết địa chỉ cụ thể của chị, mà chị cũng chưa từng mời ai về nhà chơi cả. Hơn nữa chị cũng đã nói rõ với bộ phận nhân sự rằng khi chưa có sự đồng ý của chị thì sẽ không được phép tiết lộ bất cứ thông tin về địa chỉ của chị cho ai biết, bên phía công ty cũng đã đồng ý rồi mà.”
Cửu Ca bỗng cười nhạt: “Quan hệ giữa chị và họ hàng cũng rất tệ, ngoài bà nội và mẹ ra thì chị và những người thân thích khác hoặc là không tiếp xúc, hoặc là tranh chấp với nhau. Bố chị coi chị như kẻ thù, bây giờ đột nhiên lại có một bà ngoại cũng muốn dồn chị vào chỗ ૮ɦếƭ. Chẳng lẽ kiếp trước chị nợ bọn họ à?”
“Em có nợ thì cũng chỉ nợ anh thôi.” Ánh mắt của Hoa Vô Ý băng qua Trịnh Dã nhìn sang Chu Tiểu Ảnh.
Chu Tiểu Ảnh hiểu ý, hai mắt hưng phấn sáng lấp lánh, ý của đại ca là muốn cậu ta đi điều tra toàn bộ cuộc sống của Mục Cửu Ca phải không? Phải không, phải không?
“Cậu đi điều tra xem, trong khoảng thời gian này, Mục Hữu Vi và người nhà họ Hàn có liên lạc gì với nhau hay không?” Hoa Vô Ý nói.
Chu Tiểu Ảnh lập tức chán nản, thì ra là điều tra việc này.
“Anh nghi ngờ người nhà họ Hàn nói địa chỉ của em cho ông ta biết á? Vậy tại sao họ không đưa cách liên lạc với em cho ông ta biết luôn?”
Chu Tiểu Ảnh bĩu môi: “Vậy phải xem người nhà họ Hàn muốn lợi dụng bố chị như thế nào nữa.”
Sự xuất hiện bất ngờ của Mục Hữu Vi khiến cho Mục Cửu Ca lo lắng không thôi, nhưng trước khi biết mục đích thật sự của đối phương là gì, cô có muốn đề phòng thì cũng không thể đề phòng được, chỉ có thể ngồi chờ đợi mà thôi.
Ngày hôm đó, buổi triển lãm kết thúc thành công.
Tám giờ tối, đài truyền hình Chung Sơn truyền hình trực tiếp kết quả. Trước đó, các tình nguyện viên đã thống kê lại số phiếu dán trên mỗi tác phẩm, tiếp theo dùng máy tính kiểm duyệt lại lần nữa, sau đó nhờ nhân viên công chứng xác nhận và in ra số liệu, cuối cùng, người dẫn chương trình sẽ công bố 50 tác phẩm có số phiếu bình chọn nhiều nhất.
Người dự thi có thể đến xem hoặc không. Vì Mục Cửu Ca bị thương nên không đến, cô và Hoa Vô Ý cùng nhau xem chương trình truyền hình trực tiếp trong bệnh viện.
Khi MC đọc số thứ tự thì trên màn hình cũng đồng thời xuất hiện tên tác giả và tác phẩm kèm theo. 50 tác phẩm lần lượt được xướng tên.
Cửu Ca tự nhủ rằng đừng căng thẳng nhưng cô vẫn căng thẳng đến mức nắm chặt khăn trải giường.
Hoa Vô Ý bước 2 bước tới giường, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, sau đó vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mục Cửu Ca.
Cửu Ca làm bộ tự nhiên nhường ít chỗ cho Hoa Vô Ý ngồi, Hoa Vô Ý bỏ hai chân lên giường, tựa người vào thành giường, cánh tay nâng lên, thóang dừng lại một giây, sau đó chậm rãi khoác trên vai Mục Cửu Ca.
Cửu Ca bị một kích thích khác tác động, xem tivi cũng chẳng vào. Bây giờ Cửu Ca chỉ thấy vùng da dưới cánh tay Hoa Vô Ý thật nóng, có điều nhiệt độ nơi tay của Hoa Vô Ý không cao lắm, còn hơi lạnh.
Các tác phẩm lần lượt được công bố, rất nhanh đã đến 3 tác phẩm có số lượng phiếu bình chọn cao nhất.
MC muốn khán giả thêm hồi hộp, cố tình dừng lại ngay lúc hấp dẫn nhất, nói vài câu hài hước rồi nhường cho phần quảng cáo.
Cửu Ca từ từ thở sâu, nói: “Em đi toilet xí.”
“Ừm.”
Cửu Ca vội vã xuống giường, chạy vào toilet.
Trong gương, Cửu Ca sờ sờ mặt mình, thật là nóng. Sờ đến vai, cũng nóng bỏng.
Cô làm sao vậy? Cửu Ca vùi mặt sâu vào trong nước lạnh, mong có thể giảm bớt nhiệt độ trên gương mặt xuống, nhưng không có hiệu quả.
Hai phút sau, Hoa Vô Ý ở bên ngoài gọi cô: “Bắt đầu rồi.”
Cửu Ca vội vàng giải quyết xong nhu cầu sinh lý, sau đó rửa tay đi ra ngoài.
Cô thoáng do dự khi ngồi lại chỗ cũ, nhưng Hoa Vô Tâm đã ra dáng một ông chồng già, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo chỗ của em đây.
Cửu Ca cắn răng, ngồi thì ngồi! Đã kết hôn rồi còn xấu hổ gì chứ!
Cô đi tới giường, ngồi lên giường, hai tay đặt ở trước bụng, hai chân duỗi thẳng, đôi mắt nhìn thẳng vào màn hình tivi.
Cảm giác cơ thể của Mục Cửu Ca căng cứng, Hoa Vô Tâm thuận tay xoa xoa: “Đừng căng thẳng, em chắc chắn sẽ lọt vào vòng trong mà.”
Trong lòng của Cửu Ca lập tức gào thét: Em có phải căng thẳng vì tác phẩm đâu!
Bàn tay của Hoa Vô Ý từ từ trượt xuống, trực tiếp tiếp xúc với cánh tay để trần của Mục Cửu Ca.
Cửu Ca giật mình, vội vàng giả bộ như vẫn bình tĩnh.
Hoa Vô Ý cũng lấy làm ngạc nhiên vì sự ᴆụng phải này, anh giơ tay lên, sau đó lại từ từ trượt tay xuống. Lần này anh dường như đang xác định sự ᴆụng chạm này hoàn toàn khác những ᴆụng chạm thông thường, vì thế, anh dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve.
Cơ thể của Cửu Ca khẽ run rẩy, cô cố gắng áp chế bản thân không được để ý đến bàn tay ấy.
Thế nhưng…. Rõ ràng chỉ là ᴆụng chạm sơ sơ, tại sao cô lại cảm thấy ngứa ngáy chứ?
Không khí trong phòng sao cũng biến thành mờ ám thế này?
Hoa Vô Ý nghiêng đầu nhìn Mục Cửu Ca.
Cửu Ca chăm chú xem tivi, nhưng cô chẳng xem được gì, ngay cả khi MC đọc đến tên của cô, ngay cả khi 3 tác phẩm của cô đều có số phiếu bình chọn cao nhất cô cũng chả biết.
Hoa Vô Ý nhìn gò má Cửu Ca một lúc, sau đó buồn rầu cúi đầu nhìn xuống chỗ nào đó giữa hai chân mình.
Anh dùng ngón tay ấn xuống một cái, thấp giọng ra lệnh: “Nằm xuống!”
“Hả?” Cửu Ca quay đầu nhìn anh.
Hoa Vô Ý khép hai chân lại, thản nhiên nói: “Không có gì, phản ứng sinh lý tự nhiên của cơ thể ấy mà.”
Cửu Ca không hiểu? Là sao? Sau đó cô bỗng hiểu….
Cửu Ca quả thực cũng không biết làm sao cô có thể kéo sự chú ý của mình trở lại phía tivi được nữa, chẳng lẽ bởi vì thái độ của người con trai bên cạnh quá mức tự nhiên ư?
Tác phẩm có số phiếu bình chọn cao nhất của cô gần như gấp 3 lần số phiếu của tác phẩm xếp thứ tư. Tác phẩm có số phiếu thấp nhất cũng gấp 2 lần của họ.
MC không bình luận bất cứ tác phẩm nào, vì đây không phải là công việc của anh ta. Việc này sẽ do ban giám khảo đảm nhiệm.
Các giám khảo với chuyên môn của mình sẽ nhận xét và cho điểm, sau đó sẽ chọn ra 12 tác phẩm đẹp nhất.
Các thí sinh được chọn sẽ phải tiếp tục thi đấu trong 3 đêm trong tuần do đài truyền hình tổ chức.
Hiện tại, MC đang giới thiệu các thành viên của ban giám khảo.
Từ lúc lên 7, Cửu Ca đã bắt đầu học thêu, nhưng những chuyên gia trong nghệ thuật này thì cô thực sự không biết ai cả, mẹ cô cũng chưa từng kể với cô, còn cô vì do không có hứng thú nên cũng không đi tìm hiểu làm gì.
Nghe MC giới thiệu, hình như 6 người trong ban giám giám khảo đều không phải là người có tiếng tăm trong ngành thêu. Người thì làm nghề dệt vải, người thì làm nghề liên quan đến trang phục. Trong đó chỉ có đúng 2 người là có chuyên môn, một là nhà thiết kế nổi tiếng Lynda Trần, một là hội trưởng Hội liên hiệp thêu Lương Phi Phàm.
“Hội trưởng Hội liên hiệp thêu? Đây là công việc gì?” Cuối cùng Cửu Ca cuối cũng tìm được đề tài để xóa tan bầu không khí mờ ám này.
Đối với thêu thùa thì Hoa Vô Ý càng không biết gì cả, đành khoanh tay nói: “Có lẽ cũng tương tự như bộ phận tổ chức thương hội hay công hội gì gì đó!”
Đúng lúc này thì MC trên tivi cũng đến phỏng vấn Lương Phi Phàm.
Thoạt nhìn ông ấy khoảng 50 tuổi, toàn thân toát ra hơi thở trí thức, Lương Phi Phàm cười nói: “Liên hiệp thêu chúng tôi muốn phát triển các kỹ nghệ thêu cổ truyền, không chỉ phát triển trong nước mà chúng tôi còn muốn giới thiệu đến bạn bè quốc tế trên toàn thế giới. Người của Hội liên hiệp chúng tôi đều là những người có tiếng tăm và những bậc thầy trong nghề. Bình thường, chúng tôi hay tổ chức một số buổi triển lãm hay đấu giá các tác phẩm thêu. Cũng thỉnh thoảng tổ chức các buổi học tập, giao lưu, và trao đổi định kỳ. Nói đơn giản thì liên hiệp chúng tôi cũng giống như hội sáng tác hay hội hội họa vậy.”
Thì ra là như vậy, rốt cuộc Cửu Ca cũng đã hiểu.
Các thành viên trong ban giám khảo sẽ tiến hành ‘Chọn’ hoặc ‘Loại’ từng tác phẩm, đồng thời cũng phải nói rõ lý do vì sao lại chọn hay loại tác phẩm đó, cho đến khi chọn được 12 tác phẩm xuất sắc nhất.
Vừa nghe thấy thể lệ bình chọn thì Cửu Ca lập tức ngồi thẳng lưng.
Hoa Vô Ý khẽ chau mày: “Áp dụng phương thức bình chọn kiểu này e là…. nếu có nhiều giám khảo bị người nhà họ Hàn gia mua chuộc thì sẽ gây bất lợi cho em đấy.”
6 người trong ban giám khảo, trong đó có 3 người đồng loạt quyết định chọn tác phẩm và của Mục Cửu Ca. Một vị giám khảo khác tên là Duẫn Thiên Lệ từng là diễn viên trong một bộ phim điện ảnh có liên quan đến thêu cũng chọn một tác phẩm của Mục Cửu Ca và một tác phẩm của Quế Đằng Long.
Mục Cửu Ca thả lỏng người, cho dù 2 vị giám khảo còn lại không chọn tác phẩm của cô thì cô vẫn có tư cách tham dự vào vòng thi tiếp theo.
Trên tivi, Lynda Trần bỗng che kết quả bình chọn của mình lại, nhún vai nói: “Chọn ra 12 tác phẩm thì làm được gì chứ? Tất cả chỉ để làm nền cho Mục Cửu Ca thôi. Nhìn số phiếu hiện tại của cô ta và những lời đánh giá của ban giám khảo thì cũng biết cô ta nhất định sẽ là người chiến thắng ở vòng thi thứ 4 rồi, đó là nếu như cô ta thực sự thêu những tác phẩm này cơ.”
Duẫn Thiên Lệ lập tức ngạc nhiên hỏi: “Lynda, nghe giọng điệu của cô thì hình như cô đang nghi ngờ những tác phẩm này không phải do chính tay Mục Cửu Ca thêu thì phải?”
MC bối rối nhìn về phía tổ sản xuất, loại tình huống này phải giải quyết sao đây? Sao đột nhiên Lynda Trần lại nói ra những lời này. Đang ở trong chương trình truyền hình trực tiếp, chẳng lẽ không ai dặn cô ta là có những thứ có thể nói, có những thứ không thể nói sao?
Tổ sản xuất không thấy được sự lúng túng của MC, cũng không yêu cầu dừng chương trình lại.
MC đành phải gượng cười ở trước mặt Lynda Trần, lên tiếng nhằm lấy lại quyền làm chủ, cất tiếng hòa giải: “Cho nên mới nói đêm thi vào thứ tư cực kỳ quan trọng. Ngọc trai hay là mắt cá, tất cả sẽ được phơi bày ở đêm thi thứ 4!”
Lynda Trần nhếch miệng cười, lười biếng nói: “Đúng vậy, nếu như cô ta dám tới trường quay thi đấu. Nhưng mà tôi nghe nói, nhân phẩm của thí sinh Mục Cửu Ca này có vấn đề thì phải. Anh Thẩm, nghe nói trước buổi triển lãm thì tổ sản xuất đã hủy tư cách dự thi của cô ta mà, tại sao sau đó lại được khôi phục một cách kỳ lạ như thế?” “Chuyện này…tôi không rõ lắm. Lynda, mời cô hãy công bố kết quả bình chọn của mình và giải thích lí do. Cảm ơn!” MC Thẩm vừa chửi thầm Lynda, vừa nặn ra một nụ cười gượng.
“Tôi chọn tác phẩm của Quế Đằng Long và tác phẩm của Chu Xương, loại 2 tác phẩm và của Mục Cửu Ca. Lý do…. Tôi cho rằng nhân phẩm của thí sinh vô cùng quan trọng.” Lynda quay sang nhìn Lương Phi Phàm, cười gượng: “Hội trưởng Lương, tôi nói vậy anh thấy có đúng không?”
Lương Phi Phàm cười ha hả: “Tôi chú trọng đến kỹ thuật và nội dung của tác phẩm hơn. Tuy nhiên nhân phẩm của thí sinh cũng khá quan trọng. Có điều chúng ta không thể kết luận vội vã như thế được, nói nhân phẩm người ta có vấn đề không tránh khỏi quá võ đoán. Lynda tiểu thư, tôi nói thế cô thấy có đúng không?”
“Anh nói không sai. Là tôi đã quá xúc động rồi.” Lynda vẫn duy trì giọng điệu lười biếng nói: “Chúng ta cùng chờ xem đêm thi vào thứ tư sẽ diễn ra như thế nào nhé.”
Cuối cùng chương trình cũng trở lại quỹ đạo, lúc này MC Trầm mới dám thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Lynda nói như thế sẽ giúp cho tỷ lệ người xem (ratings) đêm thi vào thứ tư tăng mạnh, nhưng cũng đồng thời hủy đi tư cách làm giám khảo của cô ta sau này, đương nhiên người ta là nhà thiết kế thời trang thì không cần lo lắng bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn của giới giải trí, hơn nữa, loại giám khảo độc mồm độc miệng như thế này đang rất được khán giả hoan nghênh. Có lẽ tổ sản xuất không ngăn cô ta lại cũng vì lẽ này.
Mà những lời của Lynda đối với Mục Cửu Ca mà nói, trông thì có vẻ rất bất lợi cho thí sinh này, nhưng nếu như Mục Cửu Ca có thể chứng minh tài năng thực sự của mình vào đêm thi ngày thứ tư trước mặt ban giám khảo và khán giả thì hiệu quả nhất định sẽ tăng lên một cách đáng kinh ngạc.
MC Trầm không hiểu ý của tổ sản xuất lắm, anh không biết đối phương làm như thế là muốn thu hút tỷ lệ người xem hay là đang dồn ép thí sinh Mục Cửu Ca nữa.
Chương trình kết thúc, Mục Cửu Ca chắn chắn lọt vào vòng sau.
Hoa Vô Ý đang xem tivi bỗng nhiên nói: “Sáng mai, sau khi xuất viện, em chuyển sang ở với anh đi.”
“Hả?” Cửu Ca giật mình: “Nhanh thế á? Không phải …. ý em là, chúng ta như bây giờ không tốt sao? Hơn nữa chúng ta ở đối diện mà, không nhất thiết phải ở cùng nhau đâu. Vả lại anh xem, nhà anh chỉ có hai phòng, một phòng thì gần như đã thành thư phòng của anh rồi. Em dọn qua chắc chắn sẽ chiếm một phòng. Vậy chẳng phải anh sẽ không có phòng còn gì?”
“Em không hiểu à? “Hoa Vô Ý hỏi.
“Hiểu gì cơ?” Cửu Ca hỏi ngược lại.
“Nếu như em không thể đến tham dự đêm thi ngày thứ tư thì em sẽ trở thành người có nhân phẩm có vấn đề trong miệng Lynda nói đấy, cả tác phẩm dự thi của em cũng sẽ bị nói là gian lận. Nói cách khác, trước khi em bước vào hội trường đêm thi đấu ngày thứ tư, thì trong khoảng thời gian đó, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, em đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc