Mà đến giờ Hoa Vô Ý vẫn chưa biết gì.
Nhân viên vệ sinh vừa ngẩng đầu lên thấy Hoa Vô Ý và Thợ săn thì lập tức mời bọn họ đi ra ngoài.
Nhưng cho dù người đó nói thế nào thì Hoa Vô Ý vẫn mặc kệ, vừa đứng ở bên cạnh tác phẩm của Mục Cửu Ca, vừa nhìn người đó quét dọn.
Có lẽ vì có camera theo dõi nên nhân viên vệ sinh đó không dám làm ồn, cầm cây lau nhà lau tới lau lui trong không gian chưa tới 20 mét vuông.
Có điều chỗ này có thể chùi sạch một cách nhanh chóng nhưng mà nhân viên vệ sinh này lại cố tình làm rất lâu, rồi còn muốn đổ thuốc tẩy ra sàn nhà nữa chứ, may mà Hoa Vô Ý phản ứng nhanh, lập tức bắt cánh tay của người đó lại.
“Này! Anh làm gì thế?” Nhân viên vệ sinh hét toáng lên.
“Trong này có tác phẩm trưng bày, ấy vậy mà anh lại định đổ thuốc tẩy ra sao?” Vẻ mặt Hoa Vô Ý lạnh lùng nói.
“Tôi tẩy những vết ố!”
“Không cần.”
“Anh dựa vào cái gì nói không cần? Anh là người quét dọn hay tôi là người quét dọn? Có ý kiến thì đi tìm lãnh đạo của tôi đi! Đi quát nạt một nhân viên vệ sinh như tôi làm chi? Kẻ có tiền thì giỏi lắm chắc!”
“Tiểu Tào! Trong này xảy ra chuyện gì thế?” Một nhân viên tổ chức đi vào, sau lưng anh ta là mấy người cảnh sát và tình nguyện viên.
Hỗn loạn bên ngoài đã chấm dứt, vị lãnh đạo to nhất đã lên tiếng bảo người đưa hai đứa trẻ và bố mẹ của chúng ra ngoài, Hòa Thượng và Đinh Tử cũng được mời lên phòng họp trên tầng để giải quyết vấn đề.
Bố mẹ của hai đứa bé không muốn rời đi, nhưng lãnh đạo to nhất đã mở miệng, cảnh sát và nhân viên nào dám không đi, do đó nói với hai người rằng: mọi chuyện đều có camera ghi hình lại, nếu bọn họ cố tình gây rối thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Hai người kia thấy mấy cái máy quay đều nhắm thẳng vào mình, nếu giờ họ tiếp tục gây sự thì e khi sự thật được phơi bày, video bị phát sóng trên truyền hình thì bọn họ chỉ xấu mặt hơn mà thôi.
Với số tiền đó, không đáng để bọn họ hủy đi danh dự của mình.
Vì thế hai người đó không dám gây sự nữa, hất cằm đi theo sau cảnh sát, cùng Hòa Thượng và Đinh Tử đi lên xem video ghi lại.
Không nói đến chuyện này nữa, quay lại góc nhỏ trong phòng triển lãm bên này thôi.
Nhân viên vệ sinh tên Tiểu Tào vừa thấy có người đến lập tức nói lớn: “Phó chủ nhiệm Lưu, anh xem những người này chẳng biết phải trái gì cả, họ không những không cho tôi dọp dẹp, đã vậy còn kiên quyết không chịu rời khỏi đây nữa.!”
Phó chủ nhiệm Lưu và mấy người cảnh sát đều dùng ánh mắt không hài lòng nhìn sang Hoa Vô Ý và Thợ săn.
Thợ săn cười mỉa, nói: “Người này là nhân viên của các anh thật à? Chúng tôi tận mắt thấy anh ta định đổ thuốc tẩy lên tác phẩm dự thi đấy. May mà anh chàng này nhanh tay cản được, kết quả đúng lúc các anh đến. Xem xem, anh ta lại còn muốn vừa ăn ςướק vừa la làng nữa kìa.”
“Nói bậy!” Nhân viên vệ sinh kia lập tức phản bác: “Tôi không hề muốn đổ thuốc thẩy lên tác phẩm, rõ ràng có vết dơ trên sàn mà …”
Một người cảnh sát kinh ngạc: “Trong này cũng có tác phẩm dự thi à? Tôi còn tưởng tất cả đều được đặt ở bên ngoài chứ.”
Phó chủ nhiệm Lưu đẩy mắt kính lên, giải thích: “Bên ngoài không đủ chỗ, vừa hay ở đây còn trống …”
“Thế à?” Người cảnh sát không nói gì, nhưng theo như anh ta thấy thì trong phòng triển lãm vẫn còn rất nhiều không gian trống.
“Tác phẩm ở đây đẹp thật. Mặc dù tôi không hiểu về thêu lắm nhưng cũng có thể nhận ra đây là một tác phẩm rất xuất sắc! Cả ba bức này, trời ạ, tôi nổi hết da gà rồi này, thật sống động, phải không?” Một người cảnh sát khác hoàn toàn bị ba tác phẩm bên cạnh hấp dẫn, trên mặt anh ta là sự ngưỡng mộ, ngạc nhiên và tán thưởng không thôi.
Những cảnh sát khác cũng chú ý tới 3 tác phẩm này, và trong đôi mắt họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ.
“Ở đây thật sự không cần phải dùng tới thuốc tẩy, trên sàn cũng rất sạch sẽ, anh…. anh tên là Tiểu Tào phải không? Mời anh đi theo chúng tôi ra ngoài một lát.” Người cảnh sát lớn tuổi nhất nói với Tiểu Tào.
Tiểu Tào hoảng sợ nhìn về phía phó chủ nhiệm Lưu.
Phó chủ nhiệm Lưu cau mày nói: “Tôi không nghĩ là Tiểu Tào lại muốn phá hủy tác phẩm dự thi này đâu. Khắp nơi đều có camera theo dõi, nếu như anh ta thực sự ra tay thì tất nhiên sẽ bị phát hiện, mà anh ta không phải là kẻ ngốc tới mức làm những chuyện này”.
Tiểu Tào cúi đầu, thật sự thì anh ta cũng không có ý định đổ thuốc tẩy lên tác phẩm. Người sai anh ta bảo chỉ cần đổ một chai thuốc tẩy vào góc này là được. Thuốc tẩy có mùi hăng, mà ở đây lại không có máy thông gió, do vậy mặc kệ ai đến đây thì chắc chắn cũng không thể chịu được quá hai giây đã phải tự động che mũi đi ra ngoài.
Phó chủ nhiệm Lưu thấy cảnh sát chẳng thèm nghe mình nói mà đều tập trung chiêm ngưỡng 3 tác phẩm kia, thậm chí còn nhỏ giọng bàn bạc, sau đó tức giận lớn tiếng nói: “Bây giờ đoàn lãnh đạo thành phố đang tập trung cả ở đây, lát nữa còn có gia đình nhà lãnh sự Đức tới nữa, tôi nghĩ chúng ta không nên làm lớn chuyện này, hạn chế ảnh hưởng đến hình ảnh cuộc thi. Như vậy đi, tôi đề nghị tạm thời niêm phong chỗ này lại, Tiểu Tào cũng không được tiếp tục lau chùi nữa, đợi sau khi đoàn lãnh đạo và các lãnh sự quán về nước thì chúng ta tiếp tục điều tra kỹ vụ này. Các anh thấy thế nào?”
Những người cảnh sát khác thấy đề nghị này là hợp tình hợp lý, bèn nói: “Vậy quyết định như thế, lát nữa tôi sẽ cử người đi xem video quay lại. Còn Tiểu Tào, tạm thời mời anh lên phòng họp số 3 ngồi đợi.”
Phó chủ nhiệm Lưu đạt được mục đích, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hài lòng, ông ta quay đầu nói với hai tình nguyện viên: “Các cậu đi tìm dây bao quanh chỗ này lại. Không có sự chỉ đạo của tôi, không ai được phép mở ra.”
Hai tình nguyện viên gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
“Niêm phong chỗ này lại thì tác phẩm bên trong phải làm sao hả? Phải chuyển toàn bộ ra ngoài chứ?” Hoa Vô Ý luôn im lặng đứng trong góc đột nhiên lên tiếng hỏi.
Phó chủ nhiệm Lưu cau mày, chuyển tầm mắt sang nhìn người thanh niên tuấn tú giống như con lai này: “Như thế phiền lắm, bây giờ vị trí trống trong phòng triển lãm không đủ, muốn tăng thêm thì cũng phải đợi đến buổi chiều mới sắp xếp được.”
Hoa Vô Ý gật đầu một cái, như thế ‘tôi hiểu rồi’.
Giải quyết xong mọi việc, mọi người lập tức giải tán.
Thợ săn nhìn những người phía trước, đột nhiên nở nụ cười.
Các người thật sự không hiểu đại cả của chúng tôi rồi, biệt danh của đại ca ở công ty chúng tôi là “Kẻ không lý trí nhất” đấy, hơn nữa đại cả là người rất thích đi đường thẳng, may mà đại ca luôn muốn trở thành là một công dân gương mẫu tuân thủ pháp luật, nếu không thì….
“Ầm ầm!”
Một âm thanh sụp đổ đột nhiên vang lên khiến toàn bộ phòng triển lãm đang yên tĩnh trở nên hỗn loạn.
Vài người cảnh sát rút súng ra, cũng có vài người đặt tay lên bao da đựng súng.
Đoàn lãnh đạo thành phố được nhóm trợ lý và đội bảo vệ vây quanh.
Khói bụi tung bay, Hoa Vô Ý trông thấy không gian đã được mở rộng thì mới hài lòng bước đến 3 tác phẩm của Mục Cửu Ca.
Thấy mặt trên của các tác phẩm có dính một lớp bụi mỏng, anh lập tức lấy một chiếc máy hút bụi siêu nhỏ từ trong túi ra, khởi động, tỉ mỉ quét sạch bụi bẩn trên 3 tác phẩm.
Mọi người bắt đầu xúm lại đây, cảnh sát là người chạy đến đầu tiên.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?!”
“Đừng lo, chỉ là một tấm biển quảng cáo rơi xuống…. Trời ơi! Nhưng một tấm biển quảng cáo to thế sao có thể rơi xuống được chứ?” Có người không tin.
“Giá đỡ của biển quảng cáo này được làm bằng sắt nhỉ? Sao lại gãy được?”
Đội cảnh sát chịu trách nhiệm đảm bảo cho sự an toàn của buổi triển lãm ngày hôm nay cũng không khỏi thở dài, may mà gia đình của ngài lãnh sự chưa đến, nếu không chẳng phải quá bẽ mặt rồi còn gì. Nhìn mà xem, chất lượng thi công của nước nhà thế đấy!
Giám đốc nhà triển lãm, giám đốc đài truyền hình, và các tổ trưởng khác đều liên tục nuốt nước miếng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. May mà ở đây không có nhiều người lắm, may mà đoàn lãnh đạo và lãnh sự chưa ai bị thương. Chứ nếu mà truy cứu trách nhiệm thì….trời ơi!
“Nhanh chuyển tấm biển quảng cáo này đi. Tìm người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này. Đứng hết như tượng làm gì?” Phó chủ nhiệm Lưu -người phụ trách trang trí nhà triển lãm cũng sợ tới mức liên tục đổ mồ hôi lạnh.
David đột nhiên hét lên, chạy như bay vào góc hẻo lánh đó.
Hành động của anh chàng khiến cho tất cả cảnh sát, tất cả máy quay và hơn một nửa du khách đều dõi theo anh.
Hai người cảnh sát luôn đi theo David chợt nhớ ra điều gì đó, một người trong số họ lập tức hét lên: “Bên trong còn có tác phẩm dự thi!”
Vừa nghe thấy bên trong còn có tác phẩm dự thi, vài du khách “nhiệt tình” lập tức chạy tới giúp đỡ.
Ngay sau đó David và một du khách nào đó cẩn thận nâng một tác phẩm dự thi đi ra ngoài.
Ánh mắt của đoàn lãnh đạo thành phố, du khách, camera theo dõi….tất cả đều nhìn tập trung nhìn vào tác phẩm này.
“Đây là….tranh sơn dầu hay là ảnh chụp vậy?” Có người nào đó không tin hỏi.
Vị lãnh đạo to nhất cũng tò mò hỏi hướng dẫn viên bên cạnh nhưng hướng dẫn viên cũng không rõ, cô chưa từng nhìn thấy tác phẩm này.
“Là tranh thêu! Mọi người nhìn xem, đó chính là bản mẫu của cuộc thi.”
Sáu tác phẩm thêu đều được mang ra và được sắp xếp thành hàng một cách khéo léo, sử dụng ba tác phẩm thêu góp cho đủ số lượng để làm nền ba tác phẩm thêu vô cùng xuất sắc.
“Là thêu thật à?” Rất nhiều người muốn đến gần để nhìn rõ hơn.
“Thêu giống y như thật vậy! Tôi còn tưởng là tranh sơn dầu hay là ảnh chụp nữa chứ.” Tiếng bàn luận xôn xao và tiếng trầm trồ kinh ngạc không ngừng vang lên.
Số lượng người vây quanh tác phẩm càng lúc càng đông.
Còn sắc mặt Phó chủ nhiệm Lưu lại càng lúc càng khó coi.
“Chạy đến nói chuyện này cho chủ nhiệm Tiết biết, bảo cô ấy qua đây một chuyến.” Phó chủ nhiệm Lưu khẽ nói với một nhân viên bên cạnh.
Các phóng viên với chiếc mũi nhạy bén là người đầu tiên phát hiện ra điểm kỳ lạ: Không một ai biết ở trong góc hẻo lạnh này lại có tác phẩm dự thi, một tấm biển quảng cáo lớn đột nhiên sụp đổ, tác phẩm dự thi xuất sắc bất ngờ được phát hiện. Các yếu tố này gộp lại đều chứng tỏ một điều —— chắc chắn đằng sau có vấn đề!
Vị lãnh đạo lớn nhất khẽ nhíu mày, ông nhớ hình như vừa nãy lúc các tác phẩm được mang ra ngoài, ông thoáng thấy người phụ trách phòng PR của công ty Trọng Vũ, Hòa Thượng.
Còn nhớ trước đó Hòa Thượng có gọi cho ông, nói rằng công ty họ tình cờ quen được một thí sinh dự thi bị vu cáo là ăn cắp bản quyền. Thí sinh đó vốn định tham gia cuộc thi này để chứng minh rằng mình mới là người thừa kế kỹ nghệ chân chính. Nhưng sau khi nghe xong ông cũng không thiên vị ai cả, ông chỉ gọi điện thoại cho người phụ trách cuộc thi với mục đích rất đơn giản, ông cho rằng cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, cứ để hai bên tham gia thi đấu với nhau. Nếu là người có khả năng thật sự, là người thừa kế chân chính chắc chắn sẽ không bị bại bởi người ăn cắp.
Nếu ngay cả người thừa kế chân chính mà cũng không thể thắng nổi người ăn cắp thì cô ta cũng không có tư cách để thừa kế kỹ nghệ truyền thống này.
Giờ xem ra, mặc dù tổ tiết mục cuộc thi đã khôi phục tư cách dự thi của Mục Cửu Ca, nhưng lại bằng mặt mà không bằng lòng, bí mật giấu tác phẩm mà người ta vất vả thêu ra vào một góc mà chẳng ai biết đến, ngay cả hướng dẫn viên cũng không biết sự tồn tại của tác phẩm này. Nếu tấm biển quảng cáo đó không rơi xuống thì chắc chắn tác phẩm dự thi của cô gái đó sẽ bị đánh rớt.
Trương Cận Nhân, vốn là lãnh đạo cao nhất của thành phố đã thấy tức giận rồi.
Ông ghét nhất là những việc làm ngấm ngầm, hèn hạ này!
Nếu như công ty Trọng Vũ tìm ông để xin cho Mục Cửu Ca lọt vào vòng trong thì ông chắc chắn sẽ tìm cách từ chối. Ông giúp một tay, là vì muốn cho cô gái này có một cơ hội cạnh tranh công bằng mà thôi.
Công ty Trọng Vũ có tiền, lại có thế, nhưng người ta cũng chỉ xin ông một cơ hội để được cạnh tranh công bằng. Bởi vì bằng khả năng của họ, muốn lật đổ cả nhà người hãm hại cô gái này dễ như trở bàn tay, chứ đừng nói đến việc biến cô gái họ Mục này trở thành nghệ nhân thêu đệ nhất thiên hạ!
Thật là nực cười! Người càng có địa vị, quyền thế lại càng coi trọng danh dự, luôn tuân thủ quy tắc, luật pháp. Trái lại, những người vừa có một tí quyền thế và tiền tài thì lại kiêu căng, ngạo mạn, không biết trời cao đất dày là gì, còn tự cho rằng mình có khả năng một tay che trời nữa chứ!
Trương Cận Nhân cười lạnh. Nếu như cô gái có tên Mục Cửu Ca kia không tình cờ quen được người của công ty Trọng Vũ thì không biết hôm nay cô ấy sẽ ra sao đây?
Trên thế gian có bao nhiêu là chuyện, đã không nhìn thì thôi, còn nếu đã nhìn mà ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu thì làm sao còn xứng làm quan phụ mẫu?
Trương Cận Nhân bước đến, đang định mở miệng nói thì bỗng thấy một góc nào đó trở nên rối loạn, vài người cảnh sát vội vã chạy theo ai đó đi lên cầu thang.
“Bên đó lại xảy ra chuyện gì thế?” Trương Cận Nhân hỏi người bên cạnh.
Người nọ lập tức chạy tới nghe ngóng.
Các phóng viên cũng phản ứng nhanh chạy tới.
Cùng lúc đó, Hoa Vô Ý cũng nhận được một cuộc điện thoại, là Hòa Thượng gọi tới.
“Chuyện bên cậu đã xử lý xong chưa?” Hoa Vô Ý vừa nghe điện thoại, vừa quay đầu tìm kiếm Mục Cửu Ca. Kỳ lạ thật, Cửu Ca đi đâu rồi? Lúc tấm biển quảng cáo rơi xuống, anh còn tưởng cô là người đầu tiên xông tới nữa chứ.
“Chuyện bên em thì đơn giản thôi, tất cả đều được camera ghi lại nên đối phương không còn gì để nói. Nhưng có một chuyện khác. Chuyện xảy ra không lâu thì em và Đinh Tử lập tức chạy qua ngay.” Hòa Thượng nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hoa Vô Ý hơi nhíu mày. Hòa Thượng dùng ngữ điệu nghiêm trọng như vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
“Đại ca, xin anh bình tĩnh trước đã, hít thở thật sâu 2 lần.”
“…Nói.”
“Vợ anh là Mục Cửu Ca phải không? Khụ, cô ấy bị thương, hiện tại…”
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Đại ca, xin anh hãy hít thở thật sâu trước đã…”
“Cô, ấy, ở, đâu!!!”