Chương 228: Thay người ta tìm con traiBan nãy còn ấm ức trong lòng, nghe xong câu trả lời của Quý Phong mà lập tức nhoẻn miệng cười, hai người nhìn nhau thâm tình, sến súa đến mức khiến Âu Dương Vân đứng bên cạnh nổi hết cả da gà da vịt.
Âu Dương Vân không khỏi nghĩ, cô với Nam Cung Phong, hình như đến bây giờ cũng chưa từng ám muội như vậy.
"Tình Tình, con có bằng lòng không?" Bà hướng ánh mắt về phía con gái mình.
"Mẹ, mẹ là mục sư đấy à? Sao lại đi hỏi câu ấy..." Tình Tình xấu hổ chạy lên tầng, đừng trông ngày thường cô ấy tùy tiện dễ dãi, khi nói đến chuyện dựng vợ gả chồng, dù gì vẫn cứ xấu hổ thẹn thùng như con gái nhà khác thôi.
"Bà chủ, tôi đi tìm cậu chủ trước, chúng tôi vẫn có chuyện cần bàn bạc."
"Ừ được, cứ lên đó đi."
Bà gật gật đầu, ánh mắt rất vui vẻ, xem ra bà khá vừa lòng với cậu con rể này.
"Mẹ ơi, đúng là hiếm có, mẹ không kén chọn chuyện gia thế của Quý Phong không môn đăng hộ đối với Tình Tình nhà mình."
"Ôi, mẹ bị chính mình với con trai dọa cho sợ còn gì, qua một lần giáo huấn đau khổ như thế, mẹ hiểu được hai người yêu thương nhau quan trọng hơn bất kì điều gì, con cháu có phúc phần của con cháu, can thiệp quá nhiều sẽ chỉ đẩy chúng nó đến bờ vực bất hạnh thôi."
"Mẹ ơi, mẹ có thể nghĩ như vậy, đúng là quá tốt rồi ạ." Âu Dương Vân không khỏi bùi ngùi.
Sau khi vào thư phòng của Nam Cung Phong, Quý Phong ở trong đó cả tiếng đồng hồ vẫn chưa ra ngoài, đợi đến khi bàn bạc xong mọi chuyện và bước ra, chưa kịp đi tới đầu cầu thang, một bóng dáng mảnh mai đã vọt tới, ôm chặt anh từ phía sau, anh kinh ngạc quay đầu lại, chưa kịp lên tiếng đã bị Nam Cung Tình Tình kéo vào khuê phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Tình Tình đã gấp gáp cởi thắt lưng da của Quý Phong, Quý Phong sợ mất mật, vội vàng ngăn cô lại: "Tình Tình, em to gan quá rồi đó, đây là nhà em đấy."
"Đừng nhúc nhích, cho em nhìn một cái là được rồi."
Tình Tình thuần thục không cho anh phân bua thêm, cởi thắt lưng da xuống, kéo quần dài của anh, cô ngồi thụp xuống đất, chớp đôi mắt to lanh lợi, ôm đùi của anh, nhìn trái nhìn phải, Quý Phong hít vào phổi toàn không khí lạnh, anh ngấm ngầm chịu đựng: "Tình Tình, đừng như vậy, em đứng dậy đi, chúng mình đến căn hộ của anh."
Tình Tình ý thức được Quý Phong bắt đầu suy nghĩ lệch lạc, cô tức giận vỗ anh một cái, đỏ mặt nói: "Nghĩ cái gì đấy, thật đáng ghét mà."
Động tác này khơi mào Dụς ∀ọηg của Quý Phong, cậu là một đàn ông đang tuổi sung sức, làm sao chịu nổi khiêu khích lộ liễu như thế, cậu cúi người xuống, lôi Tình Tình đang ngồi thụp dưới sàn lên, ấn cô vào bờ tường, chống hai tay bên cạnh mặt cô, lập tức cúi đầu hôn lên môi cô.
Cơ thể Âu Dương Tình Tình khẽ run lên, lập tức bị anh cuốn lấy đầu lưỡi, khiến nụ hôn quấn quýt thêm.
Cho dù trước kia từng có vô số lần âи áι thân mật, nhưng khi đối mặt với cậu, cô vẫn không thể khống chế được trái tim đập mạnh của mình.
Huống hồ hôm nay anh thay đổi vẻ dịu dàng của mọi ngày, hành động ngang ngược cho cô một cảm giác khác, cô chủ động ôm cổ anh, bắt đầu đáp trả cậu một cách nồng nhiệt.
Anh thơm lên mũi cô đầy yêu thương: "Đều tại em thích chơi lửa thích tự thiêu, vừa vào phòng đã ૮ởเ φµầɳ của anh."
"Em muốn nhìn xem trên chân anh có vết bớt đỏ không thôi mà." Cô nhìn anh với vẻ mờ mịt.
"Có kiểu nhìn nào như em không? Vùi cả đầu vào háng anh, cứ như trong phim cho người lớn, lúc bên nữ muốn lấy lòng bên nam ấy, làm sao anh chịu nổi kích thích như thế."
Gương mặt anh tràn ngập tình ý, lúc này lại cúi đầu nặng nề ʍúŧ lấy bờ môi cô.
Cảm giác vui vẻ qua đi, Quý Phong ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi: "Tại sao em muốn xem xem trên đùi anh có vết bớt đỏ nào không?"
"Chị dâu em bảo có một người tên là Bạch Thất Gia đang tìm đứa con trai thất lạc của mình, theo như trực giác phán đoán của chị dâu em, người đó chính là anh..."
Phụt.
Quý Phong bật cười trả lời: "Chị dâu sắp thành thầy tướng số rồi, chẳng trách chiều nay chị dâu em cứ muốn nói gì đó với anh mà lại thôi."
"Nhưng tại sao trên chân anh không có vết bớt đỏ ấy?"
"Tại sao trên chân anh phải có vết bớt đỏ ấy?"
Quý Phong hỏi vặn lại cô.
Tình Tình nhíu mày đáp: "Nếu như anh có vết bớt, anh sẽ không phải trẻ mồ côi..."
"Là trẻ mồ côi thì có gì không tốt, anh đã quen rồi, Tình Tình, lẽ nào em rất để tâm đến chuyện này?"
"Không để tâm, không để tâm, em không để tâm một chút nào hết!"
Âu Dương Tình Tình sợ Quý Phong nhạy cảm, vội vàng lắc đầu, dùng biểu cảm chắc chắn để bày tỏ rõ lập trường của mình: "Bất kể anh có phải trẻ mồ côi hay không, đối với em mà nói đều không là gì cả, bởi vì em trước nay chỉ thích con người anh chứ không phải bối cảnh gia đình anh."
Quý Phong hôn lên trán cô đầy thương yêu: "Cảm ơn em."
Anh đứng dậy, mặc quần áo định đi, Tình Tình lại không nỡ để cậu đi đi, túm lấy cánh tay cậu mà làm nũng: "Đừng đi mà, tối nay qua đêm ở đây đi."
"Không được, tuy rằng bây giờ chúng ta là người yêu, nhưng dù gì cũng chưa kết hôn, ở lại đây qua đêm sẽ ảnh hưởng không tốt, sáng sớm mai bị người nhà em nhìn thấy anh sẽ rất ngại."
"Thật sự không thể ở lại à?"
"Yên tâm, đợi đợt này bận việc xong, anh sẽ chính thức cầu hôn em, đến lúc đó chúng ta còn nhiều thời gian dính chặt bên nhau."
Hôn lên đôi môi hồng mềm mại của cô một lần nữa, Quý Phong rời khỏi khuê phòng của cô, cậu rón ra rón rén xuống tầng, định bụng lăn ra ngoài để thần không biết quỷ không hay, nhưng không may mắn lắm, bị một người bắt quả tang.
"Đứng lại.”
Giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau khiến lưng Quý Phong lạnh ngắt, cậu ta cười giả lả quay đầu lại: "Tổng giám đốc Phong."
"Sao cậu vẫn chưa đi?"
Nam Cung Phong nhìn cậu ta đầy kinh ngạc, cậu ta lúng túng giải thích: "Ban nãy có chút chuyện mà."
Thấy cậu ta đi ra từ hướng phòng của em gái mình, Nam Cung Phong lập tức hiểu ngay, cố ý trêu đùa cậu: "Ôi chao, bây giờ lá gan cậu to bằng trời rồi, vụng trộm lén lút lại tới hẳn nhà tôi mà vụng trộm cơ."
"Chúng tôi yêu nhau thật lòng mà..." Quý Phong vội vàng đính chính.
"Yêu nhau thật lòng? Hừ, lúc trước tôi vừa dụ dỗ vừa uy Hi*p cậu, lấy ba căn hộ cao cấp, mười phần trăm cổ phần của công ty, cổ phiếu, tiền mặt đủ thứ dụ dỗ cậu, bảo cậu thích Tình Tình mà cậu không đồng ý, bây giờ lại dám nói là yêu đương thật lòng, cái kiểu yêu đương thật lòng của cậu từ đâu mà ra đấy?"
Quý Phong hít một hơi thật sâu, trịnh trọng đáp lời: "Tổng giám đốc Phong, chuyện tình cảm không ai nói trước được, lúc trước anh ghét phụ nữ đến thế, về sau chẳng phải vẫn thích mợ chủ đấy thôi, lúc đó tôi chỉ đơn giản là không thích Tình Tình, nhưng dù gì cũng không ghét cô ấy, so với anh, sao tôi không thể yêu đương thật lòng với Tình Tình chứ?"
Nam Cung Phong thấy cậu vụng trộm với em gái mình mà còn nói năng hùng hồn như thế, nhất thời bị cậu ta chặn miệng không sao đáp lại được, đành tức giận ra vẻ muốn đánh người: "Còn không đi đi, định ở lại đây qua đêm chắc?"
Xuống tủ lạnh dưới tầng lấy một ít hoa quả tươi mang lên, Nam Cung Phong lầm bầm nói với Âu Dương Vân: "Thằng nhóc Quý Phong này càng ngày càng không biết trời cao đất dày là gì, dám ở trong phòng em gái anh đến giờ này mới chịu vác mặt đi."
Âu Dương Vân hơi khựng lại, nhưng không cho là vậy: "Hai con chim cu đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, còn vác mặt đi được là tốt lắm rồi, nếu là anh ấy hả, hừ hừ..."
"Nếu đổi lại là anh thì sao?"
"Nếu là anh, có đuổi cũng không chịu đi."
Nam Cung Phong tức giận cười cười: "Lúc trước anh từng mê mẩn em thế hả? Sao anh không biết nhỉ."
Âu Dương Vân ném quyển tạp chí trong tay đi, bừng bừng lửa giận: "Không nhắc đến thì thôi, cứ nhắc đến lại thấy bực, rốt cuộc anh có yêu em không vậy, tại sao chưa bao giờ thấy anh liếc mắt đưa tình với em hả?"
"Trong thời gian ngắn đã cho em mang bầu hẳn hai đứa, còn bảo anh không yêu em? Anh phải yêu em tới mức nào mới có thể khiến em dùng một mũi tên đích hai đích vậy chứ?"
"Em mang bầu sinh đôi là vì ông trời cảm thấy trước đó em chịu khổ chịu cực nhiều quá, nên tặng thêm cho em một đặc ân, liên quan gì đến việc anh yêu em không?"
"Sao lại không liên quan, nếu như không có tình yêu của anh, em tự mang thai được chắc? Một mình em có thể thuận lợi mang thai được à?"
"Vậy phụ nữ nhà người ta đều có thể sinh con đấy, lẽ nào như vậy đủ chứng minh chồng họ đều yêu họ hả? Anh nhìn Tình Tình với Quý Phong đi, cho dù chỉ một ánh mắt cũng ăn ý ૮ɦếƭ đi được, em nhìn vào chỉ thấy ngưỡng mộ, chỉ thấy ghen tị thôi!"
"Không phải chỉ là một ánh mắt thôi hả? Có gì ghê gớm lắm đâu, em đứng yên đấy cho anh!"
Nam Cung Phong ấn giữ hai vai cô, nhìn cô chằm chằm, tình ý trào dâng, sau đó, mắt trái nháy một cái với cô như phóng điện, anh hỏi đầy thỏa mãn: "Thế nào? Có cảm giác gì không?"
Âu Dương Vân cố nén cười: "Ừ, có."
"Cảm giác gì?"
"Buồn nôn."
Cô ôm bụng cười ha hả, nhân lúc Nam Cung Phong chưa kịp nổi bão đã co giò chạy khỏi phòng ngủ.
Một lúc sau cô mới quay về phòng, nhưng mặt mũi có vẻ rất hoang mang.
"Sao thế? Mới ra ngoài một lúc đã bay mất hồn vía à?"
Nam Cung Phong vừa tắm xong, đang lười biếng nằm trên giường, đọc quyển tạp chí ban nãy bị cô ném vừa lên đầu giường.
"Chồng ơi, sao lại như vậy được? Tình Tình bảo trên đùi Quý Phong không có vết bớt đỏ ấy."
Nam Cung Phong Ϧóþ trán, suýt nữa lỡ tay Ϧóþ ૮ɦếƭ cô luôn: "Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, không cần băn khoăn những chuyện ấy nữa, yên tâm dưỡng thai đi, em yên tâm dưỡng thai hộ anh với, sao em không chịu nghe nhỉ?"
"Em đã biết rồi, anh bảo em làm sao có thể bỏ mặc được?"
"Cho nên anh rất hối hận, đáng ra anh không nên nói với em."
"Có nghiêm trọng đến mức đấy không? Em thấy em dứt khoát cạo đầu đi tu vậy, mỗi ngày bầu bạn cùng đèn nhang, ăn chay niệm Phật, không quan tâm đến tất cả chuyện phàm trần, như thế chắc anh hài lòng rồi nhỉ."
"Còn con thì sao?"
"Con sinh ra ở miếu luôn, một đứa là tiểu hòa thượng, một đứa là tiểu ni cô, thêm một lão ni cô nữa, ba người bầu bạn cùng nhau cũng không cô đơn, đợi đến khi anh cảm thấy em không cần tu thân dưỡng tính gì nữa, em lại dẫn các con về."
"Ồ, ý kiến này cũng khá ra phết đấy."
"Nam Cung Phong!"
Âu Dương Vân đấm anh một cái: "Ngày mai em về nhà với mẹ."
"Về nhà mẹ đẻ? Nếu em không sợ Âu Dương Kiều ăn tươi nuốt sống em thì em cứ việc về."
"Ai bảo em về nhà Âu Dương, em về thành phố F, em về nhà bác em!"
Anh nghĩ ngợi một chút: "Cũng được đấy, so với việc để em ở nhà suy nghĩ lung tung, chi bằng cho em ra ngoài giải tỏa tâm tình, có thể như thế sẽ tốt cho con hơn."
"Đây là anh nói đấy nhé, đến lúc ấy đừng có gọi điện cầu xin em quay về!"
"Anh..."
"Anh làm sao? Có phải anh lại định nói nếu anh mà cầu xin em quay về thì anh sẽ thay tên đổi họ rồi quay một vòng quanh trái đất không? Em nói cho anh biết, lần trước em không ngờ anh sẽ nói câu đấy, bằng không làm gì có chuyện em theo anh về dễ như thế!"
Nam Cung Phong khựng lại, bật cười ôm lấy cô: "Được rồi, là do anh không tốt, anh xin rút lại câu nói lần trước, em đến thành phố F cũng được, nhưng không được phép đi luôn không về, nhiều nhất là đi một tuần phải về ngay."
"Vậy chuyện của Quý Phong thì phải làm sao đây?"
Mặt mũi Nam Cung Phong đen sì: "Quý Phong có chuyện gì nữa?"