Chương 187: Không yêu kẻ giàu có“Cái gì? Ông ta thực sự ở lại?”
“Đúng vậy, tên quỷ đáng ghét này, tức ૮ɦếƭ bác rồi.”
Âu Dương Vân xoa xoa trán: “Vậy được, cháu tránh bên ngoài vài ngày trước, hai bác cẩn thận một chút.”
“Ừ! Cháu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt...”
Điện thoại vừa mới cúp, phía sau đột nhiên xuất hiện một giọng nói: “Cô nợ tiền người ta sao?”
Cô giật mình, lúng túng quay đầu: “Đâu có.”
“Vậy tại sao phải tránh bên ngoài vài ngày?”
Âu Dương Vân khó chịu trừng mắt nhìn anh ấy: “Tại sao anh lại nghe lén điện thoại của tôi?”
“Tôi trùng hợp đi ngang qua đây, không cẩn thận nghe thấy, không phải nghe lén.” Thẩm Thanh Ca cười xấu xa: “Cần giúp một tay không?”
“Không cần, anh không giúp được.”
“Chuyện gì vậy? Cô không nói thì sao biết tôi không giúp được?”
Trong lòng Âu Dương Vân rất phiền, không muốn nói nhiều với anh, đứng dậy đi vào phòng trà nước, Thẩm Thanh Ca đi theo: “Nói đi? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Anh ấy vừa rót cà phê vào ly, vừa chờ Âu Dương Vân trả lời.
Âu Dương Vân bị hỏi phiền phức, thẳng thắn nói: “Lúc tôi mười hai tuổi đã từng đính ước với người ta, sau đó lại gả cho một người đàn ông khác, bây giờ tôi ly hôn với người đó, vì thế ba của nhà tôi đã từng đính ước tìm đến, muốn tôi trở về bên con trai của ông ta.”
Phụt... Khụ khụ, Thẩm Thanh Ca sặc một ngụm cà phê, suýt sặc ૮ɦếƭ, anh kinh ngạc ngẩng đầu: “Cô đã kết hôn?”
“Đúng vậy.”
“Sao chưa từng nghe cô nói đến?”
Thẩm Thanh Ca quả thực không dám tin những gì tai mình vừa nghe được, cô gái trước mắt cùng lắm chỉ hai lăm hai sáu tuổi, da trắng nõn, vóc dáng đẹp, thấy thế nào cũng không giống một người phụ nữ đã lập gia đình.
“Tôi nói chuyện này với anh làm gì?”
“Nhưng ít nhất cũng phải nhắc đến chứ.”
Âu Dương Vân nhíu mày quan sát anh: “Tại sao tôi phải nhắc đến tình trạng hôn nhân với anh? Không phải anh có ý nghĩ gì quá phận với tôi đấy chứ?”
Thẩm Thanh Ca im lặng không nói, Âu Dương Vân không vui cười cười: “Xem ra thực sự là vậy rồi, anh có ý với tôi, bây giờ nghe nói tôi là phụ nữ đã ly hôn, sợ đến mức ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có.”
“Chỉ là tôi đang nghĩ, đời sống tình cảm của cô thật phức tạp...”
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói tôi là một người đơn giản.”
Âu Dương Vân nhún vai, đặt ly nước trong tay xuống, xoay người ra khỏi phòng trà nước, đến bên bàn làm việc thu dọn đồ đạc rồi xách túi rời khỏi công ty.
Cô đi tới một khách sạn gần công ty, lúc chuẩn bị checkin lại phát hiện không mang thẻ căn cước, kết quả đành phải hậm hực đi ra, một mình lang thang vô định trên đường.
Bíp bíp, phía sau có tiếng còi xe, cô nghi ngờ quay đầu, lại là Thẩm Thanh Ca âm hồn không tan.
“Gì vậy?” Cô nheo mắt hỏi.
“Không có nhà để về phải không? Gọi một tiếng anh trai, tôi cho cô ở một đêm.”
Hứ, cô tức giận quay đầu: “Ai cần anh cho ở.”
Thẩm Thanh Ca xuống xe, đưa một chùm chìa khóa cho cô: “Được rồi, ai bảo tôi có lòng tốt, đi thôi, số 106 tòa thứ tư chung cư Tường Phong, căn hộ tôi để trống, cho cô mượn ở vài ngày.”
“Không cần, tôi có chỗ ở.”
Âu Dương Vân không chịu nhận ý tốt của anh.
“Đừng mạnh miệng, nhà không thể về, lại không mang thẻ căn cước, cô đi đâu ở? Đến chỗ cầu vượt ngủ cùng ăn mày à?”
Mắt thấy trời ngày càng muộn, Âu Dương Vân có chút xao động, Thẩm Thanh Ca hiểu rõ sự lo lắng của cô: “Yên tâm đi, tôi không có hứng thú đối với phụ nữ đã lập gia đình.”
Nhìn anh ấy không giống đang nói đùa, lúc này cô mới nhận ý tốt của anh ấy: “Vậy cảm ơn anh.”
“Đi thôi, tôi đưa cô đi.”
Lý Giáp Phú ôm cây đợi thỏ trong nhà Lữ Trường Quý trọn năm ngày, không chờ được Âu Dương Vân trở về, ban ngày ông ta cũng nghe ngóng xung quanh, nhưng làm thế nào cũng không nghe được tin về cô gái tên Âu Dương Vân, rốt cuộc đành tin Âu Dương Vân không tìm đến nhà bác nương tựa, ủ rũ xách hành lý đi vào ngày thứ năm.
Âu Dương Vân rất vui mừng khi nhận được điện thoại của bác gái, cô chạy đến phòng làm việc giám đốc, đặt chìa khoá trong túi lên bàn của Thẩm Thanh Ca: “Mấy ngày nay cám ơn anh, hôm nay tôi có thể về nhà rồi.”
Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu: “Chúc mừng, đi bây giờ sao?”
“Ừ, đi luôn.”
“Tôi đưa cô đi nhé.”
“Không cần đâu.”
Hai từ “không cần” của Âu Dương Vân vừa mới thốt ra, Thẩm Thanh Ca đã ra khỏi phòng làm việc, cô bất đắc dĩ thở dài, đành đi theo ra ngoài.
Đến nhà bác trai, bác gái đã đợi ở cửa, lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, Diêu Mẫn Quân đã có vẻ rất quen thuộc, nhiệt tình tiến lên bắt chuyện: “Cậu Thẩm, lại làm phiền cậu đưa Tiểu Vân chúng tôi về nhà.”
“Không cần khách sáo, cháu cũng tiện đường.”
“Tiểu Vân thật có phúc, gặp được cấp trên tốt như cậu.” Diêu Mẫn Quân nhìn cháu gái: “Mấy ngày nay cháu ở đâu?”
“Ở chỗ của cháu.”
Âu Dương Vân còn chưa kịp trả lời, Thẩm Thanh Ca đã trả lời thay cô.
“Hả? Hai người ở chung sao?”
Diêu Mẫn Quân giật mình.
“Không phải! Là căn hộ để trống của anh ấy, cho cháu mượn ở.”
Âu Dương Vân thấy bác gái hiểu lầm, bèn nhanh chóng giải thích.
“À, thì ra là vậy...”
Diêu Mẫn Quân lúng túng cười: “Cậu Thẩm không nói rõ ràng, tôi còn tưởng rằng hai người...”
Bà lại tiếp tục cười xấu hổ.
“Được rồi, hôm nay tôi nấu rất nhiều đồ ăn, nếu cậu Thẩm không chê thì ở lại ăn chung nhé?”
“Không cần đâu bác gái, người ta không quen ăn cơm canh đạm bạc như chúng ta.”
Âu Dương Vân không muốn Thẩm Thanh Ca ở lại.
“Được, cháu rất sẵn lòng, tuyệt đối sẽ không chê.”
Lữ Trường Quý cũng tan làm rồi, bốn người vây quanh bàn ăn hình vuông, ngoại trừ Âu Dương Vân không được tự nhiên, những người khác rất hào hứng trò chuyện. Thẩm Thanh Ca rất khéo ăn nói, lại có tửu lượng tốt, sau khi uống mấy ly lớn với Lữ Trường Quý, anh đã có được sự yêu mến của Lữ Trường Quý.
Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, sau khi kết thúc bữa tối, Âu Dương Vân đến phòng bếp rửa chén, Diêu Mẫn Quân lặng lẽ hỏi Thẩm Thanh Ca: “Tiểu Thẩm, cháu hãy thành thật, có phải cháu có ý với Tiểu Vân nhà chúng tôi không?”
Thẩm Thanh Ca không hề ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh cười: “Có một chút.”
“Vậy cháu biết... Tiểu Vân nhà chúng tôi đã ly hôn không?”
“Cháu biết.”
Diêu Mẫn Quân vô cùng kinh ngạc: “Cháu biết con bé đã ly hôn mà vẫn có ý với nó?”
“Động lòng với ai đó chỉ vì người đó có điều đáng để bản thân động lòng, không liên quan đến việc đã ly hôn hay không.”
“Trời ạ, Tiểu Thẩm, cháu thực sự quá tốt, Tiểu Vân nhà chúng tôi có thể gặp được cháu là phúc của nó, đáng tiếc...”
“Đáng tiếc sao ạ?”
Diêu Mẫn Quân chua xót kể lại những nỗi đau mà cô cháu gái đã phải chịu đựng, Thẩm Thanh Ca nghe xong vô cùng kinh ngạc, cũng rất thông cảm với những nỗi đau Âu Dương Vân phải chịu, anh đau lòng hỏi: “Bác nói chồng trước của cô ấy rất có tiền, anh ta tên gì?”
Nếu là người trong giới kinh doanh, Thẩm Thanh Ca cho rằng anh chắc chắn sẽ quen biết.
“Tên...”
Diêu Mẫn Quân chưa kịp trả lời, Âu Dương Vân đã rửa xong chén đĩa đi ra khỏi phòng bếp, thấy Thẩm Thanh Ca vẫn chưa đi, cô trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Giám đốc Thẩm, đã khuya lắm rồi, ngày mai bác trai của tôi còn phải dậy sớm ra bến tàu làm việc, có phải anh cũng nên... về nhà đi.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu.
Thẩm Thanh Ca muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, đứng lên: “Được rồi, vậy cháu không làm phiền nữa, cám ơn bữa ăn của các bác, cháu ăn rất vui vẻ.”
Diêu Mẫn Quân cười toe toét: “Thích là tốt rồi, thích thì lần sau tới nữa.” Bà đẩy cháu gái: “Tiểu Vân, mau tiễn người ta.”
“Tiễn gì chứ, không phải xe đậu ở cửa sao.”
“Nhìn cháu nói kìa, người ta cho cháu ở mấy ngày đó, mau đi đi.”
Âu Dương Vân bất đắc dĩ bị bác gái đẩy ra.
Đứng trước xe Thẩm Thanh Ca, Âu Dương Vân nghiêm túc nói: “Cảm ơn nhé, mấy ngày nay đã làm phiền anh.”
“Không phiền.” Thẩm Thanh Ca nhìn đôi mắt đen láy của cô, đột nhiên nói một câu: “Chúng ta hẹn hò đi.”
Âu Dương Vân hoảng hốt ngẩng đầu, mãi mới nói: “Anh uống say à?”
“Tôi không say, tôi nghiêm túc.”
Thái độ của Thẩm Thanh Ca quả thực không giống uống say, Âu Dương Vân trầm ngâm chốc lát, khéo léo từ chối: “Thật ngại quá, tôi không muốn yêu đương, nhất là không muốn yêu đương với những kẻ giàu có.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cuộc sống nhà giàu không thích hợp với tôi.”
Cô xoay người muốn đi, Thẩm Thanh Ca lại kéo cô: “Tôi đã biết hết... quá khứ của em, hãy cho tôi một cơ hội, để tôi chăm sóc em được không?”
Âu Dương Vân giật mình, từ chối lần nữa: “Xin lỗi, tôi thực sự không muốn yêu đương, hơn nữa tôi có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Cô quyết tâm rời đi, Thẩm Thanh Ca ngắm nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nói lớn tiếng: “Tôi không quan tâm, không quan tâm em đã ly hôn, cũng không quan tâm em không thể sinh con, mặc kệ cuộc đời của Lữ Thanh Mạt đã từng khốn khổ thế nào, trong lòng tôi em vẫn hoàn hảo như thuở ban đầu!”